Ngày Mai Là Một Ngày Nắng Đẹp
Chương 12
Thẩm Nguyên An thấy Châu Châu đêm khuya mới về nhà.
Cô lặng lẽ ngồi trên sô pha, uống rượu một mình.
Vạn vật tĩnh mịch, đèn đuốc sáng choang.
Gương mặt cô lạnh lùng, cô độc.
Chẳng bao lâu sau, cô nhận được một tin nhắn.
Tin nhắn viết rất khéo léo:
"Hôm nay bố mẹ cô ở tầng thượng công ty, giăng biểu ngữ đòi nhảy lầu tự sát. Áp lực dư luận với công ty rất lớn. Shirley, công ty đề nghị cô tạm giao dự án cho Mike, xử lý xong việc nhà rồi hãy quay lại làm."
Thẩm Nguyên An nhìn thấy Châu Châu không biểu cảm mà xoá luôn tin nhắn ấy.
Cô lục trong ngăn kéo ra một đống thuốc, nuốt từng viên một.
Sau đó cô nhận được một cú điện thoại.
Trong điện thoại là một giọng nam ôn hoà, đầy lo lắng:
“Shirley, dạo này em dùng thuốc nhiều quá rồi, đây không phải là dấu hiệu tốt đâu. Chị khuyên em nên tạm dừng công việc, đến bệnh viện khám lại. Công ty tuy coi trọng em, nhưng em không thể vì công việc mà đánh đổi sức khỏe. Làm việc không phải là chiếc phao cứu sinh. Em luôn ép mình phải trở thành người có ích, nhưng chính cái suy nghĩ đó mới là thứ đang hại em.”
Thẩm Nguyên An cuối cùng cũng hiểu ra.
Tại sao trước kia Châu Châu từng hỏi hắn, nếu nàng vô dụng, hắn còn yêu nàng nữa không?
Tim hắn nghẹn lại, linh hồn như lơ lửng, hắn ôm lấy Châu Châu trong mộng một cách vô lực, mơ hồ.
Nửa đêm, hắn thấy Châu Châu mở mắt, ánh nhìn trống rỗng.
Tựa như đang rơi vào ảo giác, ôm lấy chính mình, vừa khóc vừa cầu xin bố cô đừng đánh nữa.
Không may, đúng lúc ấy, ngoài cửa có ba người xông vào.
Chính là bố mẹ cô và cậu em trai.
Cậu em trai hớn hở nói:
“Má! Hóa ra Trần Chiêu Đệ sống sung sướng vậy hả! Con đã sớm nghe nói cô ta lương cả triệu, là kiểu nữ cường nhân đấy! Bố mẹ, lát nữa vào trong, hai người giữ chặt lấy cô ta, con chụp vài tấm ảnh. Nắm được thóp rồi, xem cô ta còn dám không cho chúng ta tiền nữa không!"
Thẩm Nguyên An nghe được những lời này, hận không thể một đao g.i.ế.c sạch bọn chúng.
Cầm thú! Bọn chúng đều là một lũ cầm thú!
Ngoài dự đoán là, khi bọn chúng định ra tay với Châu Châu.
Châu Châu vùng lên phản kháng, lại có thể đánh gục hết cả bọn!
Thẩm Nguyên An nhớ lại trước khi ngủ Châu Châu có hẹn huấn luyện viên tập Muay Thái.
Thì ra, là để bảo vệ chính mình!
Em trai cô rút d.a.o từ trong bếp, c.h.é.m trúng người cô!
Châu Châu đánh trả, g.i.ế.c c.h.ế.t hắn!
Những hình ảnh sau đó, Thẩm Nguyên An gần như nghẹt thở mà xem.
Châu Châu ngồi giữa vũng máu, dần dần tỉnh lại.
Cô nhìn t.h.i t.h.ể nằm đó.
Không nói một lời.
Sau đó, cô gửi đi vài tin nhắn.
Điện thoại vang lên, bên kia giọng người bạn kêu to:
"Shirley! Nửa đêm nửa hôm lại nói gì đến di chúc! Tất nhiên chị sẽ làm theo lời em, đem toàn bộ tài sản quyên góp cho những bé gái nghèo khó. Nhưng, bây giờ rốt cuộc em đang thế nào rồi?"
Không còn "thế nào" nữa rồi.
Châu Châu nuốt cả nắm thuốc, mãi mãi không tỉnh lại nữa.
Trước lúc ngủ, cô khẽ nguyện cầu:
“Trời cao ơi.
Con đã từng, trong hàng vạn lần sụp đổ, tự mình đứng dậy.
Mệt mỏi lắm rồi, thật sự rất mệt.
Lần này, con không thể tiếp tục nữa.
Xin hãy tha thứ cho sự yếu đuối của con.
Xin hãy cho con quyền được buông bỏ bản thân.
Kiếp này đến đây là đủ rồi.
Nếu có kiếp sau, xin hãy cho con thật nhiều, thật nhiều tình yêu.
Con nguyện đánh đổi tất cả, để bảo vệ những yêu thương đó.
Dù nhỏ bé, dù yếu đuối,
Chỉ cần là tình yêu dành cho con,
Con đều sẽ trân trọng, đều sẽ gìn giữ.”
Trong phòng, vẫn vang vọng nhạc chuông điện thoại của Châu Châu.
【Em hỏi anh, sau khi c.h.ế.t sẽ đi về đâu
Có ai còn yêu em nữa không
Khi thế giới này đã vứt bỏ em
…
Không kịp rồi, không kịp nữa
Em từng cười mà nước mắt lại rơi
Không kịp rồi, không kịp nữa
Đôi tay em run rẩy
Không kịp rồi, không kịp nữa
Không ai đưa em trở về】
Khúc hát ai oán như xé toạc linh hồn, khiến người nghe tan vỡ.
Thẩm Nguyên An bị lay mà tỉnh dậy.
Trong phòng đã sáng lên ánh nến.
Châu Châu dịu dàng lo lắng nhìn hắn.
【Chàng lại vừa khóc vừa hét trong mộng, sao vậy?】
Thẩm Nguyên An ôm chặt lấy nàng, khóc không thành tiếng.
Châu Châu không nghe hắn đáp, bèn vỗ vỗ đầu hắn.
Thẩm Nguyên An ngẩng lên nhìn nàng, nghẹn ngào nói:
"Phu nhân, ta đem hết mọi yêu thương của ta cho nàng. Của cha mẹ ta, của cô cô, của Trường Ninh công chúa. Tất cả, tất cả yêu thương trên đời này, ta đều muốn trao cho nàng."
Hắn thấy thần sắc nàng thoáng ngơ ngẩn.
Một lát sau, nàng ôm lấy hắn, khẽ gật đầu.
Hai người họ, siết chặt lấy nhau không rời.
Sáng hôm sau, Thẩm Nguyên An thấy Châu Châu đang viết chữ.
【Xuân mưa nhẹ, hè ve ngân
Ngày mai là ngày nắng đẹp
Thu có mưa, đông có tuyết
Biển sâu chẳng thấy bốn mùa】
Thẩm Nguyên An lại nhớ tới ca khúc trong mộng đêm qua.
Chỉ là, lời đã đổi khác.
Hắn viết thêm bên cạnh:
【Châu Châu, ta sẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, mãi mãi mãi mãi.】
Hoàn.
(Đã hết truyện)
Ba Năm Làm Vợ Hờ 1 (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Vả Mặt,
Nữ Cường,
Đô Thị,
“Giữa chúng ta chỉ có danh nghĩa vợ chồng, không có thực chất.
Chỉ cần em ngoan ngoãn làm tốt vai trò bà Cố, trừ tôi ra, em muốn gì tôi cũng có thể cho.” Tôi rất nghe lời, làm bà Cố suốt ba năm.
Ba năm sau, Hứa Vi đưa tôi mười triệu, bảo tôi rời khỏi Cố Cẩn Xuyên.
Cô ta nói: “Cẩn Xuyên nói hai người chỉ là nạn nhân của ân nghĩa đời trước, hôn nhân này vốn dĩ chỉ là hữu danh vô thực.
Bây giờ anh ấy muốn có một gia đình thật sự, muốn có con với người anh ấy yêu.
Chị đã làm lỡ dở anh ấy ba năm rồi, mong chị có thể buông tay.” Thì ra… hắn đã có người trong lòng rồi à.
Tôi tiếp tục giữ vị trí bà Cố này đúng là không còn hợp nữa.
Tối hôm đó, tôi đến thư phòng tìm Cố Cẩn Xuyên. “Năm đó anh từng nói, tôi muốn gì cũng được… lời đó giờ còn tính không?” Cố Cẩn Xuyên đặt tài liệu xuống, ngón tay thon dài tháo kính khỏi sống mũi. “Tất nhiên.
Em muốn gì?” Tôi siết nhẹ tập hồ sơ trong tay, đặt bản thoả thuận ly hôn trước mặt hắn. “Tôi muốn anh ký vào đây.” 1 Tôi có thể kết hôn với Cố Cẩn Xuyên, ai nấy đều nói tôi đúng là “gặp may lớn”, mới có thể làm bà Cố.
Nhưng họ không biết, cuộc hôn nhân này vốn dĩ chưa từng là điều chúng tôi mong muốn.
Hồi đó, ông nội tôi bị bệnh nặng phải nhập viện.
Trùng hợp, ông nội của Cố Cẩn Xuyên cũng nằm viện ở đó, một lần tình cờ, ông nội Cố nhận ra ông nội tôi là chiến hữu cũ.
Còn là người từng cứu mạng nhau.
Hai ông ôn chuyện xưa, trò chuyện về cuộc sống hiện tại.
Nói đến tôi, ông nội nghẹn ngào.
Ông sợ sau khi ông mất, tôi sẽ bị mẹ kế và cả nhà bà ta bắt nạt.
Ông nội Cố không nỡ nhìn chiến hữu của mình đau lòng, liền nói ngay muốn tôi làm cháu dâu ông ấy.
Thế là, tôi gặp Cố Cẩn Xuyên vào ngày đầu tiên.
Ngày thứ hai, biết mình bị ràng buộc vào một cuộc hôn nhân do người lớn sắp đặt.
Ngày thứ ba, chúng tôi trở thành vợ chồng. 2 “Giữa chúng ta chỉ có danh nghĩa vợ chồng, không có thực chất.
Chỉ cần em ngoan ngoãn làm tốt vai trò bà Cố, trừ tôi ra, em muốn gì tôi cũng có thể cho em.” Nghe hắn nói vậy, tôi mới nhẹ nhõm thở phào.
Dù sao cũng chỉ mới quen ba ngày, tự dưng trở thành chồng mình, nói thật, tôi vẫn không thể chấp nhận ngay được.
Chúng tôi cứ sống chung như hai người khách dưới một mái nhà.
Lúc đầu tôi còn thấy lạ lẫm, chưa quen.
Nhưng… Cố Cẩn Xuyên thật sự rất tốt.
Cuộc sống hằng ngày có người giúp việc và quản gia chăm sóc.
Tài chính thì mỗi tháng hắn chuyển vào tài khoản của tôi năm triệu, còn đưa thêm một chiếc thẻ phụ.
Chuyện riêng tư, hắn cũng giữ đúng mực của người đã có gia đình.
Tôi chưa từng thấy hắn dính vào bất kỳ scandal nào.
Dù không mấy người biết hắn đã kết hôn, lại càng chẳng ai biết đến sự tồn tại của tôi.
Sau này, ở bên nhau lâu dần, tôi ngày càng thích kiểu quan hệ giữa chúng tôi.
Tôi từng nghĩ, có lẽ chúng tôi sẽ mãi mãi như vậy.
Nhưng tôi quên mất — hắn chưa từng yêu tôi.
Tất nhiên cũng sẽ không để tôi làm bà Cố cả đời. 3 Tối qua Cố Cẩn Xuyên không về nhà.
Thật ra có lúc hắn cũng vì công việc mà vắng nhà.
Nhưng lần này không giống.
Nhìn tấm hình trên bản tin, hắn dịu dàng đỡ lấy Hứa Vi, còn Hứa Vi thì e ấp nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên trong ba năm kết hôn tôi thấy tin tức hắn đi cùng người phụ nữ khác. 【Tổng giám đốc tập đoàn Cố và Ảnh hậu Hứa Vi dạo biển đêm.】 Bên dưới là vô số bình luận.
Phần lớn đều khen hai người tài sắc vẹn toàn, rất xứng đôi.
Tôi nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt thư thái của Cố Cẩn Xuyên trong tấm ảnh.
Tim như bị siết lại. Ừ, đúng là xứng đôi thật. 4 Sáng hôm sau, tôi gặp lại Cố Cẩn Xuyên.
Tôi không biết hắn về từ lúc nào.
Hắn cũng chẳng cần phải nói với tôi. “Dạo này em có thấy tin gì trên mạng không?” Giọng nói trầm ấm của hắn vang lên, tôi dừng tay cầm muỗng, ngẩng đầu nhìn hắn. “Tin gì cơ?” Ánh mắt hắn thoáng động, nhìn tôi một lát rồi buông một câu như không có gì: “Không có gì đâu.
Chỉ là vài tin vớ vẩn thôi.” Tôi đáp thản nhiên: “Ừ.” Rồi cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Một lúc sau, hắn lại cất giọng: “Em không thấy cũng không sao.” Trong giọng nói trầm ấy chẳng rõ là nhẹ nhõm hay hụt hẫng.
Tim tôi bất chợt nhói lên.
Tôi nghĩ, có lẽ điều hắn muốn nghe là một câu trả lời khác từ tôi.
Như vậy, hắn có thể tiếp tục kéo dài câu chuyện.
Rồi… rời khỏi tôi. 5 Tôi tưởng rằng cứ trốn tránh như vậy thì có thể được ở bên Cố Cẩn Xuyên lâu thêm một chút.
Nhưng thứ không thuộc về mình, dù có cố giữ lấy thế nào đi nữa, cũng chẳng có danh phận, chẳng có tiếng nói. “Cảm ơn chị đã đồng ý gặp tôi hôm nay.” Ngồi đối diện tôi là ảnh hậu hot nhất hiện giờ — Hứa Vi.
Nghe quản gia nói Hứa Vi tìm tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là muốn từ chối.
Nhưng có một lần thì sẽ có lần hai.
Tôi từ chối lần này, vẫn sẽ còn những lần sau.
Tôi còn có thể từ chối được bao nhiêu lần nữa? “Cô tìm tôi có chuyện gì?” Tôi hỏi dù đã thừa biết.
Hứa Vi cầm ly cà phê nhấp một ngụm, động tác tao nhã, nụ cười dịu dàng.
Tôi và cô ta, chẳng có điểm nào để so sánh. “Tôi và Cẩn Xuyên là bạn đại học,” cô ta mỉm cười nhẹ, “chắc anh ấy chưa từng nói với chị đâu nhỉ?” Tim tôi hơi loạn nhịp, gật đầu. “Ừ, anh ấy chưa nói.” “Nhưng Cẩn Xuyên từng kể về chị.” Giọng cô ta đổi khác. “Chị là người mà ba năm trước ông nội bắt anh ấy phải cưới, đúng không?” Bị ép.
Thì ra, Cố Cẩn Xuyên nói với cô ta như vậy à… Dù hắn không nói sai, nhưng tim tôi vẫn đau âm ỉ. “Ừ, đúng vậy.” Tôi cứng mặt, không biểu cảm trả lời.
Cô ta khẽ cười, lấy từ túi xách ra một tấm séc đặt trước mặt tôi. “Ở đây là mười triệu, tôi hy vọng chị có thể rời khỏi Cẩn Xuyên.” Nụ cười cô ta trông rất bình thản, rất tự tin, nhưng nhìn vào thì lại chói mắt. “Là anh ấy nhờ cô tới à?” Hứa Vi lắc đầu, giọng nhẹ như nước chảy. “Cẩn Xuyên nói, hai người chỉ là nạn nhân của ân tình đời trước, hôn nhân này vốn dĩ chỉ là hữu danh vô thực.
Bây giờ anh ấy muốn có một gia đình thật sự, muốn có con với người mình yêu.
Chị đã khiến anh ấy lỡ dở ba năm rồi, tôi mong chị có thể buông tay.” 6 Tôi không cầm tiền của Hứa Vi.
Đã giữ vị trí bà Cố bao nhiêu năm rồi, nếu còn nhận tiền của người ta nữa thì… thật sự chẳng còn gì để nói.
Ông nội tôi mất cách đây một năm.
Lúc đó, tôi tưởng Cố Cẩn Xuyên sẽ lập tức đòi ly hôn.
Nhưng hắn không làm vậy.
Toàn bộ hậu sự của ông đều là do hắn đứng ra lo liệu.
Bố tôi và mẹ kế từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.
Từ lúc biết ông nội cần phẫu thuật với chi phí rất lớn, họ liền biến mất không một dấu vết.
Lý do tôi đồng ý kết hôn với Cố Cẩn Xuyên, là vì ông nội Cố nói sẽ giúp tôi lo viện phí cho ông nội.
Khoảng thời gian đó, hắn đã ở bên tôi suốt nửa tháng.
Khi tôi khóc âm thầm trong chăn giữa đêm, hắn ôm chặt lấy tôi, im lặng chờ tôi khóc xong rồi đợi tôi ngủ mới rời đi.
Khi tôi không muốn ăn uống gì, hắn đích thân mua bánh hoa quế mà ông tôi thường mua cho tôi.
Khi tôi cảm thấy cô đơn vô cùng, hắn tặng tôi một chú chó nhỏ để tôi có người bầu bạn.
Tôi đã sớm yêu hắn mất rồi.
Nhưng người hắn thích… không phải là tôi.
Một người tốt như vậy, tôi sao có thể ích kỷ không cho hắn được hạnh phúc? 7 Tối hôm đó, tôi đến thư phòng tìm Cố Cẩn Xuyên.
Ngồi sau bàn làm việc, trông hắn càng xa cách hơn bình thường.
Tôi chậm rãi bước tới đối diện, hít sâu một hơi rồi mở lời. “Năm đó anh nói tôi muốn gì cũng được… câu đó giờ còn tính không?” Cố Cẩn Xuyên đặt tài liệu xuống, ngón tay thon dài tháo kính khỏi sống mũi.
Ánh mắt khẽ động, môi nhếch lên một nụ cười nhạt. “Tất nhiên.
Em muốn gì?” Ánh mắt hắn như thể đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu.
Thì ra… hắn đã muốn ly hôn với tôi từ trước rồi.
Tôi siết nhẹ tập hồ sơ trong tay, đặt bản thoả thuận ly hôn lên bàn trước mặt hắn. “Tôi muốn anh ký vào đây.” Khi tập hồ sơ rơi xuống bàn, tim tôi như bị bóp nghẹt, đau đến mức khó thở.
Hốc mắt nóng ran, trước khi nước mắt trào ra, tôi nói nốt phần còn lại. “Tôi đã ký rồi.
Sau khi anh ký xong, ngày mai chúng ta đi làm thủ tục.” Nói xong, tôi quay đầu rời khỏi thư phòng.
Ngay khoảnh khắc quay lưng, nước mắt như mưa rơi không thể kiểm soát.
Về đến phòng, tôi chui vào chăn khóc nức nở.
Đây là lần thứ hai trong đời tôi khóc đau lòng đến vậy.
Thì ra, yêu… thật sự rất đau.
Đau đến đỏ cả mắt, đau đến rã rời, như thể thân thể này chẳng còn là của mình nữa.
Cả đêm không ngủ, đôi mắt sưng húp.
Nhìn bản thân tiều tuỵ trong gương, tôi hít mũi một cái, tự nhủ: tuyệt đối không được để Cố Cẩn Xuyên biết tôi đã khóc.
Tôi dặm từng lớp phấn lên mặt, đến khi nhìn không còn dấu tích gì nữa.
Lúc ấy, tôi mới chầm chậm bước ra khỏi phòng.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰
