Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

HỒ LY LEO CÀNH CAO

Chương 11



“Tạ Thâm, ngươi thật hèn hạ!” Ta nghiến răng mắng.

 

“Ừ, A Uyển nói đúng.” Hắn bình thản nhận.

 

“Ta không phải ‘A Uyển’—”

 

Chưa kịp nói hết câu, hắn đã cúi xuống, nghiến răng hôn mạnh, nuốt trọn những lời phản kháng còn lại của ta.

 

Vài ngày sau.

 

Vụ án của Tri huyện họ Trần đã kết thúc, đám tay chân của Lâm Hựu Niên bị áp giải về kinh.

 

Tạ Thâm… cũng sắp phải đi.

 

“Ta chân yếu, không tiện tiễn đại nhân. Chúc đại nhân thượng lộ bình an.”

 

Ta ngồi đoan trang trên chiếc xe lăn tinh xảo mà Tần Phong đặc biệt làm cho, giả bộ chấm nhẹ khóe mắt, ép ra vài giọt “lưu luyến”.

 

“Giang Uyển, nàng lại giở trò gì?”

 

Tạ Thâm sải bước tới, ngón tay gõ cộc cộc lên tay vịn xe lăn, hàm răng nghiến chặt như muốn vỡ nát.

 

“Chân nàng, hôm qua chẳng phải đã khỏi rồi sao?”

 

“Tần Phong thật tận tâm chăm sóc nàng nhỉ… xem ra ta giao cho hắn công việc quá nhàn nhã rồi.”

 

“Ngươi… sao biết chân ta khỏi rồi?!”

 

Ta giật mình che miệng.

 

“Hừ.” Hắn cười khẩy, cúi người nhấc bổng ta ra khỏi xe lăn.

 

“Viên Băng Phách Châu đó, sau khi Trương thái y châm cứu xong, đã được hòa vào thang thuốc cho nàng uống hết rồi.”

 

“Ngươi… ngươi cho ta uống Băng Phách Châu?!”

 

Ta trừng mắt, không dám tin vào tai mình.

 

“Ừ.” Hắn nhướng mày, giọng thản nhiên.

 

“Ngươi đã cho ta ăn châu rồi! Sao còn để Trương thái y châm cứu?! Ngươi biết nó đau thế nào không?!”

 

Ta nổi giận, đưa tay cào loạn trên người hắn.

 

“Hừ, không để nàng nhớ đời, sau này lại dám lừa người nữa.”

 

Lời hắn như tạt thêm dầu vào lửa.

 

Mắt ta lập tức đỏ hoe.

 

Thấy ta thực sự nổi giận, hắn vội ôm ta vào lòng, giọng chùng xuống dịu dàng:

 

“Ta nào nỡ để nàng chịu khổ? Độc đã ăn sâu vào tâm mạch, phải phối hợp Trương thị cửu châm với Băng Phách Châu mới có thể trừ tận gốc…”

 

“Thế nhưng… ngươi vẫn lừa ta!”

 

Ta siết chặt áo hắn, giận không dứt.

 

“Ừ.” Hắn khẽ cười, giọng trầm thấp:

 

“Nàng cũng lừa ta, thế là hòa nhau.”

 

“Ngươi còn dám nói ta trèo không nổi cành cao, vung bạc đuổi ta khỏi kinh…”

 

Ta bắt đầu lật lại từng món nợ cũ.

 

“Nàng cũng trả đũa rồi còn gì?”

 

Hắn véo nhẹ má ta:

 

“Tin đồn ta có ‘đoạn tụ chi phích’, chẳng phải do nàng bày trò?”

 

“Ngươi… còn lấy danh phận quý thiếp để sỉ nhục ta!”

 

“Ừ, đó là lỗi của ta.”

 

Tạ Thâm bỗng thu lại nụ cười, ánh mắt nóng rực, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:

 

“Bỏ cành của Tạ Vân đi, trèo lên cành của ta… được không?”

 

“Đệ đệ ngươi ta còn không với tới, huống chi là ngươi? Đừng trêu ta nữa.”

 

Ta quay mặt đi, tránh né đôi mắt sâu thẳm đó.

 

Hắn ghé sát tai ta, giọng khàn khàn đầy kiên định:

 

“Cành này… chỉ nhận người đầu tiên níu lấy nó.”

 

“Ngươi… ngươi vô liêm sỉ!”

 

17. Ngoại truyện (Tạ Vân)

 

Hôm nay là ngày đại ca và Uyển Uyển thành thân.

 

Nhìn nàng đội phượng quan, khoác xiêm y đỏ rực, ta thật lòng mừng cho nàng.

 

Uyển Uyển à… nàng luôn giống như một tiểu tiên nữ vậy.

 

Nhớ lần đầu gặp nàng, ta đã thầm hạ quyết tâm: “Nhất định phải cưới nàng về làm vợ.”

 

Nàng ngoan ngoãn, dịu dàng đến mức ta chỉ muốn hái cả sao trăng trên trời xuống tặng nàng.

 

Thế nhưng, sống bên nhau lâu dần… ta lại cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Tình cảm nàng dành cho ta… giống như đang diễn theo một vở kịch được biên sẵn.

 

Có lần ta cố ý dọa nàng, nói rằng đại ca đã định hôn cho ta với thiên kim phủ Thái phó.

 

Ta còn diễn đến mức khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm nhem cả mặt.

 

Còn nàng? Ngay cả giận dữ cũng như diễn ra vậy, trong mắt ta chẳng thấy chút ghen tuông thật lòng nào.

 

Không biết thế nào, tin đồn đó lại lọt vào tai tiểu thư nhà Thái phó.

 

Tiểu tổ tông ấy đuổi theo ta suốt hai con phố, ép ta phải “chịu trách nhiệm”!

 

Ban đầu nàng ta thật phiền phức, ta đi đến đâu nàng bám theo đến đó, đuổi thế nào cũng không dứt.

 

Nhưng không rõ từ lúc nào… ta lại quen dần với việc nàng ấy ở bên cạnh, thậm chí còn thấy thiếu vắng khi không thấy nàng.

 

Thì ra… được một người thực lòng thích mình, là cảm giác thế này.

 

Khi ấy, lòng ta rối như tơ vò.

 

Vừa không nỡ từ bỏ ý định cưới Uyển Uyển, lại không đành lòng phụ bạc tiểu thư Thái phó kia.

 

Đại ca nhìn ta khó xử, bèn thay ta đưa ra quyết định.

 

Huynh ấy hạ thấp Uyển Uyển, nói nàng “tâm cơ thâm trầm”, “nếu cưới về chỉ khiến gia đình rối loạn”.

 

Thậm chí đến ngày đại hôn của ta, huynh ấy còn giấu ta, đuổi thẳng Uyển Uyển ra khỏi kinh thành.

 

Nhưng ông trời thật khéo trêu người.

 

Đại ca ta – người từng cực ghét Uyển Uyển, cuối cùng lại là kẻ si mê nàng đến c.h.ế.t đi sống lại, còn nhất quyết cưới nàng!

 

Hôm trước ngày dạm ngõ, đại ca gọi ta vào từ đường.

 

Huynh ấy quỳ trước bài vị tổ tiên, đẩy roi trừng phạt gia tộc vào tay ta:

 

“Gia pháp Tạ gia gia quy định: huynh cướp thê đệ, phạt một trăm roi. Tam đệ, đệ ra tay đi.”

 

Ta hiểu ý huynh ấy. 

 

Huynh ấy sợ ta còn ôm oán hận trong lòng, nên muốn ta trút hết, để không tổn thương tình huynh đệ.

 

Ta cũng không khách khí, quất huynh ấy một trận ra trò.

 

Hôm sau dạm ngõ, huynh ấy phải nằm cáng cho người khiêng đến.

 

Uyển Uyển thấy huynh ấy bị thương thê thảm, mắt sưng đỏ cả lên vì khóc.

 

Ôi, Uyển Uyển… nàng chưa từng vì ta mà khóc như vậy.

 

Nàng thực sự đã đặt đại ca vào tận sâu trong tim.

 

Nghĩ vậy, chút chua xót trong lòng ta cũng tan biến.

 

Nàng có đại ca yêu thương, còn ta… cũng đã có tiểu thư Thái phó bên cạnh. Thế chẳng phải rất tốt sao?

 

Chỉ có điều… cái tên Tần Phong kia, nhìn thật thảm.

 

Đại ca sợ hắn “quá nhàn rỗi”, ngày nào cũng giao cho hắn một đống công việc chạy sứt đầu mẻ trán.

 

Hừm… ai bảo hắn cứ mãi nhòm ngó đại tẩu của ta? Tự chuốc lấy thôi.

 

-HẾT-

(Đã hết truyện)

NHƯ TRÂN NHƯ BẢO (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Cổ Đại, Ngọt, Nữ Cường, Chữa lành,

Ngày thành bị phá, ta nhặt được muội muội.

Ta nuôi dưỡng muội ấy thành bá chủ Khang Bình phường. Muội ấy vung gậy ngang mày lạnh lùng đối diện với nam tử trước mặt, "Ngươi đừng đến làm phiền tỷ tỷ của ta."

Đối phương chỉ nhướng mày, "Trẫm là ca ca ruột của ngươi."

Sau này, mối quan hệ huynh muội của họ càng trở nên căng thẳng.

Vĩnh An công chúa gọi ta là tỷ tỷ.

Hoàng đế lại khăng khăng muốn nàng gọi ta là "Hoàng hậu tẩu tẩu."

--- (1) ---

Mỗi ngày giờ Dần, ta đều đúng giờ bày sạp bán bữa sáng bên ngoài Khang Bình phường.

Trước tiên dỡ bàn ghế xuống, sau đó đốt than cho bùng cháy, hầm xương heo thành canh nóng hổi, mùi thơm ngon quyến rũ tự nhiên sẽ chiêu dụ khách đến.

Khách khứa ra vào đa phần là những gương mặt quen thuộc, "Ôi, nương tử tử què chân hôm nay lại làm món ngon gì thế?"

"Trời sắp trở lạnh rồi, phải ăn chút canh nóng hổi mới được! Một bát hoành thánh vừa thơm vừa lớn năm văn, mười cái hoành thánh lớn! Bánh nướng và bánh cuốn ba văn một cái, giá vẫn như cũ!" Ta dùng khăn vải xanh quấn đầu, tươi cười chào hỏi.

"Được thôi, cho một bát hoành thánh, thêm một cái bánh." Người đến là một tiểu lại của Lễ Bộ, cũng là khách quen của sạp.

Khang Bình phường nằm ở góc đông nam Hoàng thành, gần Hồng Lư Tự và Thượng Thư Tỉnh, những người qua lại đều có chút tiền nhàn rỗi, cũng chịu chi.

Gió thu thổi qua, mang theo mùi thơm nồng nàn lan tỏa đến những người dậy sớm vội vã trên đường, rồi lại kéo họ đến trước sạp của ta.

Ta thành thạo lặp lại động tác thả hoành thánh, vớt hoành thánh, đồng thời dặn dò Bảo Nương, người lần đầu tiên đi bán cùng ta, "Bảo nhi, giúp tỷ tỷ mang bát này qua đó."

Bảo Nương lanh lợi đưa canh, thu bát.

"Nương tử què chân, đây là tiểu muội của ngươi sao?" Có người thấy Bảo Nương dễ thương đáng yêu, không kìm được cất tiếng hỏi.

"Là tiểu muội của ta, hôm nay muội ấy lần đầu đi bán cùng ta." Ta yêu chiều nhìn muội ấy một cái, khẽ nói, "Mệt thì cứ ngồi nghỉ một lát."

"Trông lại không giống nương tử què chân ngươi chút nào." Có kẻ lắm lời trêu chọc, Bảo nhi trợn mắt phượng, chưa kịp nói, ta đã cười kéo muội ấy ra sau lưng ta, mặc kệ muội ấy nhe nanh múa vuốt, "Bảo nhi đương nhiên đẹp hơn ta."

Bảo nhi tuy là một cô nương, nhưng lại sinh ra đôi mắt sáng, lông mày anh khí. Kể từ khi ta bế muội ấy từ đống dân tị nạn về, đã bốn năm trôi qua, từ một tiểu hài tử khóc lóc đã lớn thành một đại cô nương.

Chân ta cũng bị thương vào ngày cứu muội ấy.

Đại phu nói, xương bị lệch khớp, nếu sớm mời danh y, có lẽ còn có thể chữa khỏi.

Ta không nói điều này với Cha và A nương, chỉ nói đời này đành phải như vậy.

Trước đây người khác gọi ta là Quý Nhị Nương, giờ thì đều gọi ta là nương tử què chân.

Ta sinh ra đã biết làm đồ ăn, trong đầu luôn nảy ra những ý tưởng kỳ lạ, cứ như là ký ức kiếp trước vậy.

Cha ta vốn chỉ là một tiểu thương bán bánh gạo đi khắp phố phường, ta từ nhỏ đã nhìn người làm bánh không thay đổi. Đến khi ta lớn, liền tự ý thêm vào vài hương vị mới.

Ngày xuân bán bánh hoa hòe, ngày hạ bán bánh gạo nếp vàng mát lạnh, ngày thu thêm bánh cua vàng, ngày đông ta không cho Cha gánh gồng đi khắp nơi nữa. Chúng ta gom góp tiền thuê một cửa tiệm ở chợ Đông, mỗi ngày hai canh giờ, bán các loại bánh mì và bánh ngọt.

Ta ngày ngày gảy bàn tính, tính toán khi nào có thể mở một quán ăn của riêng mình.

Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính.

Thời tiết ngày một nóng hơn, giá lương thực ngày một cao hơn, đến sau này, ngay cả tiệm lương thực cũng không còn gạo.

Mặc dù Cha sớm đã mua gạo theo sắp xếp của ta, nhưng người vẫn ngày ngày ra cổng tiệm lương thực đợi tin tức, trở về lại thở dài thườn thượt.

"Con à, ngoài kia biết bao nhiêu người cầu một miếng cơm."

Không có lương thực, dân tị nạn ngoài cổng thành ngày càng nhiều.

Rồi sau đó, Ung Thân Vương tạo phản.

Bởi vì thê tử và nữ nhi của người bị Hoàng đế triệu vào cung, rồi không bao giờ ra nữa.

....



Bình luận