Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bạn Trai Cũ, Tránh Xa Tôi Ra

Chương 5



10

Về sau, tôi nghe nói Tần Mục Trạch cuối cùng vẫn cưới Tống Noãn Noãn.

Tôi chỉ nhàn nhạt cười.

Dù sao… kiếp trước tôi đã dốc hết tất cả cho anh ta, đến cả mạng sống cũng chẳng giữ nổi.

Bảo anh ta buông xuống tất cả, làm sao dễ dàng như vậy?

Chỉ là, nghe đâu mẹ anh ta Tần Phu nhân đã sớm sắp xếp cho anh ta một mối hôn sự môn đăng hộ đối.

Hai bên thậm chí đã có liên lạc qua lại rồi.

Nhưng Tống Noãn Noãn thì hết lần này đến lần khác dọa chết, làm ầm ĩ lên.

Không còn cách nào khác, Tần Mục Trạch đành phải cưới cô ta.

Còn Tần Phu nhân?

Cũng chỉ có thể bịt mũi mà chấp nhận con gái của người giúp việc năm xưa bước vào cửa nhà họ Tần.

Bà ta nói gì ấy nhỉ?

“Cảm giác cứ như… nuốt phải ruồi bọ vậy.”

Về chuyện sau hôn nhân của bọn họ, tôi không quan tâm.

Dù sao, lúc này Giang Dư Bạch cũng vừa kết thúc chuỗi ngày bận rộn chuẩn bị triển lãm.

Chỉ là tôi không ngờ—ngay ngày khai mạc, tôi lại bị đẩy lên hot search...

Chỉ vì trong từng bức tranh của anh—đều là tôi.

Là tôi khi đi du lịch, ngồi dưới bầu trời đầy sao.

Là tôi khi uống cà phê, đối diện với muôn ánh đèn neon ngoài phố.

Là tôi khi trưa về, ngồi trên ghế mây lim dim trong nắng vàng.

Hôm ấy, Giang Dư Bạch cầu hôn tôi.

Khi chiếc nhẫn trượt qua ngón áp út, tôi mới hiểu…

Thì ra được một người dùng cả trái tim mà yêu thương là điều hạnh phúc đến vậy.

 

[Phiên ngoại – Tần Mục Trạch]

Tôi đã trọng trở về.

Lần này, tôi thực sự cứu được Tống Noãn Noãn.

Mấy ngày đầu, chỉ cần mở mắt thấy cô ấy vẫn còn nằm bên mình—tôi mới dám tin mình đã thật sự trọng sinh.

Tôi đưa cô ấy đi ngắm cực quang.

Mua cho cô ấy những món trang sức xa hoa nhất.

Cô ấy nói đi máy bay mệt? Vậy thì tôi mua luôn một chiếc chuyên cơ tư nhân.

Tôi cưng chiều cô ấy. Yêu thương cô ấy.

Nhưng… không hiểu vì sao, ánh mắt của bạn bè quanh tôi, dần dần có chút là lạ.

Nhưng… ai quan tâm chứ?

Ai có thể hiểu được tôi?

Ai biết, kiếp trước tôi đã sống trong tội lỗi, trong dằn vặt biết bao năm tháng?

Giờ đây, ông trời cho tôi một cơ hội làm lại tôi nhất định phải giữ lấy.

Chỉ là…

Có một điều khiến tôi khó chịulà khi biết được Từ Chi Ý cùng người đàn ông khác đi xem phim.

Cô ấy không phải rất yêu tôi sao?

Kiếp trước, dù tôi đối xử với cô ấy ra sao, cô ấy vẫn một lòng một dạ không rời.

Vậy mà kiếp này… ánh mắt cô ấy nhìn tôi, lại mang theo đôi phần xa lạ.

Nhưng tôi cũng chẳng bận tâm lắm.

Tôi bận rộn hết mức để yêu thương, chiều chuộng Noãn Noãn.

Kiếp này, tôi chỉ mong cô ấy có thể sống thật hạnh phúc.

Nhưng dần dần, tôi bắt đầu nhận ra…

Cuộc sống này, có chút nhạt nhẽo.

Thỉnh thoảng đi du lịch thì còn ổn,

Nhưng cứ mãi rong ruổi, cứ mãi trên đường—ai mà chịu nổi?

Thôi thì… chỉ cần Noãn Noãn vui là được rồi.

Người giáng cho tôi một cú trời giáng… lại là anh tôi – Tần trấn.

Anh ta thế mà lại thay thế tôi, trở thành tổng giám đốc của Tần thị.

Mẹ tôi gọi điện cả đêm không dứt,

Ra lệnh tôi phải lập tức quay về.

Tôi lúc đó thật sự hoang mang.Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đánh mất vị trí tổng giám đốc.

Mẹ tôi đã cố gắng rất nhiều, Nhưng cũng không thể xoay chuyển tình hình.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể lùi về tuyến sau.

Lúc ấy, tôi vẫn nghĩ chỉ cần mình cố gắng, thì sớm muộn cũng có thể ngồi lại vị trí đó.

Nhưng tôi không ngờ, bố mẹ của Tống Noãn Noãn lại gây ra một vụ rắc rối lớn như thế.

Hợp đồng lại chính là do tôi ký.

Lần này, đến chức giám đốc tôi cũng khó mà giữ nổi.

Lang thang trên phố, tôi chẳng rõ sao lại bước tới cửa nhà Hứa Chi Ý.

Tôi đã uống rượu, toàn thân mệt mỏi.

Tôi nhớ, kiếp trước mỗi lần tôi say,

Chi Ý luôn nấu cho tôi một bát canh giải rượu.

Nhưng bây giờ…

Tôi thậm chí không còn đủ tư cách để bước qua cánh cửa ấy.

Hôm đó, tôi không ở bên “bản sao” của Tiểu Thanh Mai, mà lại đưa cô ấy đi tìm bố mẹ của Noãn Noãn.

Tôi nhớ rất rõ rất lâu trước đây, tôi đâu có yêu Tống Noãn Noãn.

Khi ấy, Hứa Chi Ý là bạn gái của tôi.

Cô ấy cười lên rất đẹp. Tôi đã theo đuổi cô ấy suốt hai năm.

Hai năm đó, tôi đã dốc hết sức lực, cô ấy mới chịu trở thành bạn gái tôi.

Nhưng tôi đã đánh mất cô ấy từ khi nào?

Là từ lúc Tống Noãn Noãn qua đời? Hay là những đêm tôi không về nhà sau khi cưới?

Hay là những lần tôi tổn thương cô ấy, đổ hết trách nhiệm cái chết của Noãn Noãn lên vai cô ấy?

Hoặc có lẽ… là vào khoảnh khắc cả hai chúng tôi cùng rời khỏi thế gian này ở kiếp trước?

Tôi hối hận rồi.

Chị Ý…

 

(Đã hết truyện)

Một Mình Tôi Diệt Sạch Drama Công Sở (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Nữ Cường,

01

Y như rằng, lời mời kết bạn WeChat của Trương Vĩ hiện ra với ghi chú trơ tráo:

“Lâm Vi mau chuyển tiền + gửi ảnh.”

Tôi trợn trắng mắt nhìn màn hình, nghĩ bụng: “Tên này sống ở vũ trụ song song à? Mừng cưới 5.888 tệ? Trong khi lương tháng cậu ta chỉ hơn 6.000 tệ mà dám mở miệng? Mượn nhà cưới? Sao không mượn luôn kho vàng ngân hàng? Còn đòi con gái gửi ảnh chọn phù dâu? Đây là cưới vợ hay tuyển phi tần?”

Cuối cùng, có người nhịn không nổi nữa, Tiểu Chu ở phòng vận hành nhắn:

“Trương Vĩ, mừng cưới không phải tự nguyện à?”

Trương Vĩ trả lời ngay, còn kèm mặt cười toe toét:

“Tiểu Chu nói thế không đúng rồi, cùng là đồng nghiệp, đi làm gặp nhau hoài, tôi cưới mà cậu không mừng, hợp lý không?”

Một đồng nghiệp phòng kỹ thuật gõ tiếp:

“Xe trên 500.000 tệ cả công ty chưa chắc có nổi 5 chiếc.”

Trương Vĩ đáp:

“Thế các cậu không biết mượn người thân bạn bè à? Chút chuyện nhỏ này cũng không lo được, sau này đừng mong tôi giúp gì trong công việc.”

Tôi đọc mà má/u dồn lên não.

Hóa ra cậu ta cưới vợ thì cả công ty phải làm trâu làm ngựa cho cậu ta? Đây đâu phải thông báo cưới, đây rõ ràng là danh sách tống tiền.

Đang nghĩ xem nên đáp trả thế nào, chị Vương nhắn riêng:

“Tiểu Vi, đừng nóng, cùng công ty cả, căng thẳng cũng không hay…”

Tôi trả lời chị ấy:

“Chị Vương, nó ngồi trên cổ mình ị rồi, mình còn phải đưa giấy à?”

 

02.

Tôi chụp màn hình, ngay lập tức đăng lên mục ‘khu vực ẩn danh’ trên mạng nội bộ công ty.

Tôi đặt tiêu đề:

“[CẦU CỨU] Đồng nghiệp cưới ép cả công ty mừng 5.888 tệ, còn bắt mượn xe mượn nhà chọn phù dâu miễn phí, có nên nghỉ việc luôn không?”

Dưới bài viết, tôi đính luôn ảnh chụp nhóm chat và lời mời kết bạn WeChat của hắn.

Chưa đầy 3 phút, bình luận nổ như pháo:

• Cmt 1: “WTF chẳng phải Trương Vĩ phòng kỹ thuật à? Lần trước mượn tôi tài khoản JD mua bcs, đến giờ chưa trả tiền!”

• Cmt 2: “5.888 tệ? Hôm trước còn than khổ với tôi là không đủ tiền trả tiền thuê nhà, hóa ra định vặt lông chúng ta à?”

• Cmt 3: “Bắt con gái độc thân gửi ảnh chọn phù dâu? Nó tưởng mình là vua tuyển phi chắc? Cười xỉu.”

• Cmt 4: “Chủ thớt là Lâm Vi phải không? Nó @ riêng cậu luôn haha, tên này to gan thật.”

Tôi đang đọc bình luận mà buồn cười thì Trương Vĩ chắc cũng đã thấy bài, lập tức nổi đoá trong nhóm công ty:

“Ai đang giở trò sau lưng đấy? Có gan thì ra mặt! Lâm Vi, có phải cô không? Tôi thấy cô ghen tỵ vì tôi cưới, bản thân ế chỏng chơ nên phát điên chứ gì?”

Tôi cười lạnh, ngay lập tức @ hắn:

“Trương Vĩ, bệnh hoang tưởng của cậu cần chữa đấy.”

“Thứ nhất, khu vực ẩn danh là nơi công ty tạo ra để nhân viên xả stress, tôi than phiền vài câu phạm pháp chắc? Hay cậu định kiện cả server nội bộ?”

“Thứ hai, tôi có lấy chồng hay không chẳng liên quan gì đến số tiền mừng cưới của cậu. Nhưng còn cậu, lương tháng 6.000 mà đòi đồng nghiệp mừng 5.888, đây là cưới hay ăn cướp?”

“Thứ ba, ảnh không có, tiền mừng không có, xe không có, nhà càng không có. Muốn? Tự cậu mơ tiếp đi.”

Nhóm chat bùng nổ:

“Hahaha”

“Hahaha”

“Hahaha”

Có người còn gửi:

“Chị Vi nói chuẩn đét!”

Một đồng nghiệp phòng kỹ thuật vốn không ưa Trương Vĩ gõ thêm:

“Trương Vĩ, Lâm Vi nói đúng đấy, yêu cầu của cậu quá đáng thật.”

Trương Vĩ đáp:

“Mày biết cái gì! Tao cưới là chuyện lớn, chúng mày mừng cưới là chuyện phải làm!”

Tôi nói thêm:

“Theo logic của cậu, cậu cưới tôi mừng, thế tháng sau tôi sinh nhật, cậu có phải mừng tôi 6.888 không? Dù sao sinh nhật tôi cũng là chuyện lớn mà.”

Nhóm chat cười nắc nẻ, người thì spam “Ủng hộ!”, người khác hỏi:

“Chị Vi ơi sinh nhật có cần người bưng bê không, em đăng ký nhé, miễn phí chỉ cần cho ăn là được.”

Trương Vĩ chắc bị chặn họng, cả nửa ngày không dám nhắn thêm.

 

03.

Không biết từ lúc nào, vị hôn thê của Trương Vĩ – cô nàng Lý Na – đã bị kéo vào nhóm, chắc là do Trương Vĩ bị phản pháo đến bí từ nên vội vã gọi viện binh.

Chị gái này vừa vào đã gửi một đoạn ghi âm 60 giây, tôi bật chế độ chuyển văn bản ra đọc thử, suýt nữa thì bật cười thành tiếng:

“Ôi trời ơi các chị em ơi~ đừng có làm khó bạn trai em Trương Vĩ quá mà~ kết hôn là chuyện vui lớn đó, mọi người hỗ trợ nhau một chút là chuyện nên làm thôi~ mừng cưới 5888 có là bao đâu, công ty hội bạn thân em toàn mừng 8888 đó~ thế mới gọi là có tầm nhìn, có khí phách~”

Cô ta dừng một chút, rồi đặc biệt tag tôi:

“Em gái Lâm Vi xinh xắn thế này, được làm phù dâu là vinh dự cho em đó nha, đừng có không biết điều~ con gái ấy mà, hòa khí sinh tài mới là phúc đức~”

Tôi nhìn dòng chữ đó, ngón tay lướt trên bàn phím vùn vụt:

“Lý Na đúng không? Một, bạn thân chị mừng cưới 8888? Tôi khuyên họ nên kiểm tra lại xem có phải đang làm trong ổ đa cấp không, chứ công ty bình thường không ai chơi kiểu đó.

Hai, chồng sắp cưới của chị – Trương Vĩ – dạo trước còn mượn đồng nghiệp 3000 chưa trả, hôm qua mới lên nhóm hỏi ai cho mượn 500 đóng tiền điện, hay là để anh ta trả hết nợ đã rồi hãy nói chuyện mừng cưới?”

Tôi vừa nhấn gửi, mấy anh em bên kỹ thuật vốn chẳng ưa gì Trương Vĩ liền nổ tung.

Anh Chu: “Đúng! Hai tháng trước nó mượn tôi 2000 mua card đồ họa, bảo có lương sẽ trả, giờ lặn luôn rồi!”

Anh Ngô: “Tôi nữa! Nó nói mời tôi uống trà sữa, kết quả bắt tôi trả trước, giờ chưa thấy tiền về. Tôi còn lưu ảnh chụp màn hình đây này!”

Triệu Lỗi nhắn riêng cho tôi:

“Chị Vi, em còn giữ ảnh chụp đoạn nó vay tiền trong nhóm phòng ban tuần trước, gửi không?”

Tôi trả lời:

“Gửi! Bắt buộc phải gửi!”

Triệu Lỗi lập tức post lên nhóm – ảnh chụp đoạn Trương Vĩ nói:

“Ai có tiền cho mượn 500 đóng tiền điện, tuần sau trả.”

Dưới là một loạt comment kiểu “hết tiền rồi”, “vừa trả xong tiền nhà”,

Cuối cùng chẳng ai đáp lại.

Trương Vĩ cuống lên, nhảy vào nhóm:

“Các người nói linh tinh cái gì vậy! Tôi quên thôi! Chứ có phải không định trả đâu!”

Lý Na vội vã làm dịu tình hình:

“Trời ơi chỉ là chút tiền lẻ thôi mà, có cần tính toán chi li thế không? Nhà em Trương Vĩ hiền lành thật thà, ngại không dám đòi mọi người thôi…”

Tôi đáp liền:

“Ngại đòi tiền thì sao lại không ngại đòi người ta mừng 5888? Logic gì vậy tôi không theo nổi. Thế này đi, để anh ta trả hết nợ cho mọi người trước, rồi hẵng tính chuyện ai sẽ mừng bao nhiêu – chịu không?”

Nhóm lập tức ngập tràn bình luận:

“Chị Vi nói chuẩn!”

“Đồng ý!”

Chị Vương nhắn riêng tôi:

“Tiểu Vi, em mồm ghê thật, giờ chị mới hiểu, gặp thể loại này mà nương tay là tự khổ.”

Tôi trả lời chị:

“Giờ chị mới thông ra à? Đối phó với lưu manh thì phải dùng thứ ngôn ngữ mà lưu manh hiểu được.”

Trương Vĩ với Lý Na im bặt luôn, chắc bị chặn họng rồi.

Cả nhóm bắt đầu tràn ngập ảnh chế, có người gửi hẳn ảnh gif “Rút! Rút! Rút!” và bị spam luôn cả màn hình.

Tôi nhìn cái màn hình đó, trong lòng thấy sảng khoái vô cùng.

Định giở trò đạo đức giả với tôi? Còn non lắm.

 

04.

Trương Vĩ và Lý Na im hơi lặng tiếng hai ngày trên nhóm, tôi còn tưởng cuối cùng hắn cũng nhìn rõ hiện thực rồi, ai ngờ tôi lại nghĩ quá đơn giản.

Tôi đang phụ trách một dự án, mà người được phân công phối hợp bên kỹ thuật lại đúng là Trương Vĩ.

Ngay thứ Hai tôi đã gửi tài liệu yêu cầu cho hắn.

Lúc đó hắn trả lời ngay: “Nhận rồi, không vấn đề gì.”

Vậy mà đến tối thứ Năm, gần 11 giờ đêm – sát ngày triển khai – lúc tôi đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên hắn nhảy vào nhóm đối tác nội bộ, nhắn:

“Chị Lâm Vi ơi, yêu cầu chị viết hơi mơ hồ đó nha, em vừa mới hiểu rõ nè, tối nay chắc chắn không kịp làm đâu.”

Tôi tức đến bật cười, lập tức gửi ảnh chụp tin nhắn:

“Tài liệu tôi gửi từ thứ Hai, anh trả lời ‘không vấn đề gì’, giờ quay sang bảo mới hiểu? Trương Vĩ, bệnh trì hoãn của anh đúng là mãn tính rồi ha?”

Hắn đáp:

“Tôi mấy hôm nay bận chuyện cưới hỏi, quên xem không được à? Không thể thông cảm chút sao?”

Tôi trả lại:

“Tôi thông cảm cho anh, ai thông cảm cho tôi? Bên A mai nghiệm thu, chậm một ngày phạt 500 ngàn, anh chịu?”

Hắn gửi một cái “hừ hừ”:

“Đó là việc của chị, liên quan gì đến tôi?”

Ờ, chơi trò đổ thừa hả.

Tôi liền chuyển toàn bộ đoạn chat lên nhóm kỹ thuật chính thức,

và tag luôn Trưởng phòng Trương:

“@Trưởng phòng Trương, nhờ anh xem giúp: Trương Vĩ xác nhận yêu cầu từ thứ Hai, giờ bảo không kịp làm, ngày mai hệ thống phải online, anh xem nên đổi người, hay để tôi báo bên A dời tiến độ? Tôi cũng vừa chuyển lịch sử chat sang bên A, họ đang đợi phản hồi.”

Trưởng phòng Trương lập tức trả lời:

“Trương Vĩ cậu làm gì vậy? Tài liệu tôi đã xem qua, rất rõ ràng! Lập tức tăng ca sửa gấp, sáng mai 9 giờ phải xong! Nếu xảy ra vấn đề cậu chịu hoàn toàn trách nhiệm!”

Trương Vĩ chắc bị doạ sợ thật, chỉ nhắn được một chữ “Rõ” rồi im re.

Sáng hôm sau, tôi vừa đến công ty đã thấy Trương Vĩ với hai quầng thâm mắt như gấu trúc bước ra từ phòng kỹ thuật, lúc đi ngang bàn tôi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

Tôi giơ tay làm ký hiệu OK:

“Kỹ sư Trương vất vả quá ha, sửa xong rồi chứ? Không trễ việc chứ?”

Hắn nghiến răng:

“Lâm Vi, cô chờ đó cho tôi.”

Tôi cười tươi rói:

“Tôi đang chờ đây. Nhưng lần sau muốn chơi xỏ người khác thì nhớ xem lại lịch sử trò chuyện trước đã. À đúng rồi, thức đêm hại gan đấy, tôi khuyên anh nên mua ít kỷ tử về ngâm nước mà uống. Không thì cưới xong không trụ nổi đâu.”

Triệu Lỗi ngồi gần đó cười đến rung vai, lén gửi WeChat:

“Chị Vi, chị độc quá trời! Em bái phục luôn!”

Tôi nhìn màn hình máy tính, trong lòng thấy sảng khoái vô cùng.

Muốn chơi xấu tôi? Cũng phải xem bản thân có đủ trình không đã.



Bình luận