Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

TỬ ĐỒNG

Chương 5



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Lục Trì Vũ bất ngờ lên tiếng như một bóng ma, làm tôi với Tằng Chiêu giật bắn, quay đầu lại thấy anh đang cầm chai rượu nhìn chúng tôi: "Nhanh lên nào sinh nhật nhân vật chính, em không ngồi thì mọi người không dám bắt đầu đấy."

 

Tằng Chiêu lại nói: "Tôi không ăn đâu, chỉ đến… đến tặng quà thôi, lát nữa còn có tiết học, tôi đi trước."

 

Nghe vậy tôi muốn ngăn anh lại, khách mà đói bụng đi về thì chủ nhà sao đành lòng, không được thì để anh mang đồ ăn về.

 

Đang định nói thì cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, nhân viên nhà hàng hoảng hốt chạy vào: "Cô Giang! Quà sinh nhật của cô có vấn đề, mời cô ra xem!"

 

Tôi ngẩn ra, lập tức theo nhân viên chạy ra ngoài phòng.

 



Thấy xung quanh cây ước nguyện đã được sắp xếp đầy quà, có cái không có hộp cũng được đặt cẩn thận, đợi chụp ảnh.

 

Trong đó, một chiếc hộp chưa mở hoàn toàn đặc biệt nổi bật.

 

Bên trong lại là một chiếc váy hoa dính máu.

 

11

 

Máu trên váy nhìn rất thật, còn có mùi tanh nhàn nhạt, không giống m.á.u giả dùng để đùa giỡn.

 



Tằng Chiêu theo phản xạ chắn trước mặt tôi: "Đừng chạm vào, ai biết thứ này có sạch không."

 

Sắc mặt Lục Trì Vũ cũng khó coi: "Chuyện gì vậy? Ai gửi cái này?"

 

Nhân viên chỉ lắc đầu: "Hôm nay tầng này chỉ có duy nhất một phòng là các vị đang sử dụng, nên quà chắc chắn là bạn bè cô mang đến, nhưng chúng tôi chỉ ghi nhận vật phẩm lúc sắp xếp, không ghi người tặng."

 

Tiệc sinh nhật đang vui mà thành ra như vậy, tôi vừa bực vừa hơi sợ. Nhìn chiếc váy hoa kia, tôi thở dài: "Vậy thì báo cảnh sát, kiểm tra camera đi."

 

Cảnh sát đến sau đó, nhà hàng khá hợp tác, lập tức cung cấp toàn bộ camera giám sát trong tối đó.

 



Nhưng không may, vị trí phòng và cây ước nguyện nằm ở cuối tầng này, gần một nửa khu vực là góc chết, nếu ai đó đứng ở góc c.h.ế.t để đặt quà lên thì camera không thể ghi lại được.

 

Một cảnh sát điều tra có kinh nghiệm riêng, nhắc tôi: "Thường mấy chuyện như thế này đều là người quen gây ra, hoặc vì ghen tị, hoặc để hù dọa, khả năng người ngoài rất thấp."

 

Tôi hoàn toàn đồng tình với nhận định đó.

 

Từ camera có thể thấy, phòng được bật đèn lúc 5 giờ rưỡi, tôi và nhân viên phục vụ là người đầu tiên vào.

 

Từ 5 giờ 50 đến 6 giờ 30, khách đến lác đác.

 



Đến đúng 7 giờ, nhân viên vào xác nhận món ăn với tôi, ngoài cửa không còn ai qua lại, chỉ có một mình Lục Trì Vũ ra vào đi vệ sinh.

 

Thấy đoạn đó, tôi bỗng khựng lại, nghi hoặc quay sang người bên cạnh:

 

"Camera không hề ghi lại hình ảnh của anh từ đầu đến cuối, Tằng Chiêu, anh từ đâu đến vậy?"

 

12

 

Tằng Chiêu bị tôi hỏi đến sững người, hoàn hồn lại thì có chút cạn lời, chỉ ra ngoài cửa: "Lối thoát hiểm đó, phòng tiệc của cậu ở tầng ba, tôi lười đợi thang máy nên leo cầu thang lên."

 



Anh nói lối thoát hiểm nằm sau cây ước nguyện, đúng là nằm trong điểm mù của camera.

 

Tôi thật sự cạn lời, điểm mù thế này mà xảy ra án mạng chắc cũng chẳng bắt được hung thủ.

 

"Nhưng nhìn theo camera thì, lúc nhân viên còn đứng ở cửa, chắc chắn không ai lén đặt hộp quà đó lên được, nếu không mùi m.á.u chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý." — Lục Trì Vũ vẫn chăm chú theo dõi camera, chợt lên tiếng.

 

Tôi nhìn anh một cái: "Ý anh là, món quà đó được đặt vào khoảng sau 7 giờ, khi nhân viên không còn đứng ở cửa nữa?"

 

Lục Trì Vũ gật đầu: "Thời gian đó, bất kỳ ai đi ngang qua hoặc ra vào phòng đều có thể là nghi phạm."

 



Nghe đến đây, tôi bật cười: "Vậy chẳng phải anh cũng tự đưa mình vào danh sách rồi sao?"

 

Lục Trì Vũ mỉm cười: "Công bằng mà."

 

Cảnh sát trích xuất toàn bộ camera hành lang, cuối cùng xác định rằng trong vài phút nhân viên vắng mặt, chỉ có ba người đi ngang qua cửa phòng tôi.

 

Ngoài Lục Trì Vũ và Tằng Chiêu, còn có một cô gái tên là Tống Tụng.

 

Trùng hợp thay, Tống Tụng chính là cô gái cùng câu lạc bộ trước đây từng nhắn tin nhắc tôi chuyện Tằng Chiêu đùa cợt.

 



Tống Tụng cũng khá hợp tác: "Tôi chỉ ra ngoài nghe điện thoại, chắc mất ba bốn phút, tôi không biết chỗ đó là góc c.h.ế.t của camera."

 

Cô ấy vừa nói vừa chỉ vào bên cây ước nguyện: "Ngay kia đó, tôi vừa nghe điện thoại vừa ngắt lá nhựa chơi, cậu xem lá giả chỗ đó có vẻ ít hơn đấy."

(Hết Chương 5)


Bình luận

Loading...