Trò Chơi Của Tống Chi
Chương 8
17
Mấy ngày sau, khi nhận ra Phó Nam Kiều thật sự không cần mình nữa, Bạch Vũ Tình dứt khoát vứt con trước cửa biệt thự nhà họ Phó rồi một mình bỏ đi.
Chẳng bao lâu, Phó Nam Kiều cũng chính thức thất bại.
Bởi vì Phó Tịch Chu đã thu thập đủ bằng chứng, vạch trần hết những việc làm mờ ám của Phó Nam Kiều trước mặt ông nội.
Ông cụ nổi trận lôi đình, lập tức triệu tập hội đồng quản trị, bãi nhiệm chức vụ của Phó Nam Kiều, đồng thời nâng đỡ Phó Tịch Chu lên vị trí mới.
Với kết quả này, tôi chẳng có gì bất ngờ cả.
Dù ở phương diện nào, tôi vẫn luôn tuyệt đối tin tưởng Phó Tịch Chu.
Nghe nói hôm đó, Phó Nam Kiều đã đập phá sạch mọi thứ trong phòng mình, cuối cùng tự nhốt bản thân lại, uống rượu, rồi gọi cho tôi suốt cả đêm.
Cũng ngay đêm đó, Phó Tịch Chu tìm đến chỗ tôi.
Vừa gặp mặt, anh ta đã ép tôi vào tường hôn cuồng nhiệt.
“Chi Chi… Chi Chi…”
Anh ta nôn nóng vô cùng.
Tôi để mặc anh ta hôn trong một phút, rồi giơ tay đẩy ra.
“Nôn nóng gì chứ?”
Anh ôm siết tôi vào lòng.
“Chi Chi, em xem, anh đã làm được rồi.”
“Em có hài lòng với con dao là anh không?”
“Chỉ cần em muốn, cả Phó thị sẽ là của em.”
Tôi nhếch môi cười, đá nhẹ vào đầu gối anh ta.
“Dễ dàng cho em vậy, anh cam tâm à?”
Phó Tịch Chu cười, nụ cười vừa tà vừa điên.
“Chi Chi, em quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời này.”
“Em muốn gì, anh đều cho em được.”
“Dù là mạng sống của anh… hay của Phó Nam Kiều.”
Tôi khựng lại một chút, cười khẩy:
“Đồ điên.”
“Đúng, anh là chó điên mà.”
Anh siết lấy các đốt ngón tay tôi, đưa lên môi cắn khẽ, vừa dịu dàng vừa sở hữu.
“Anh chỉ làm chó của một mình em thôi.”
Thôi, cũng chẳng phải ngày đầu biết tên này điên rồi.
Đã là chó điên thì… cứ dắt về nuôi cho chắc.
Phó Tịch Chu bế bổng tôi lên, ném thẳng lên giường trong phòng ngủ, một tay tháo vội cà vạt.
“Chi Chi, khi nào em mới chịu cho anh một danh phận?”
Tôi cũng bật cười, giơ chân đá anh ta một cái:
“Còn phải… xem tâm trạng tôi đã.”
“Đến ngày cưới, tên chú rể có phải của anh hay không… thì phải xem anh cố gắng thế nào đã.”
Hoàn —
(Đã hết truyện)
#GSNH137 - NỮ ĐẶC CÔNG XUYÊN THÀNH MINH TINH THỊ PHI (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
🌾NGOẠI TRUYỆN HÀN TRẦM🌾
1.
Nhiều năm trước, tôi từng gặp 000530.
Lúc ấy, tôi còn là học viên tại học viện quân sự, sống một cuộc đời quy củ đến mức gần như máy móc.
Vào một mùa đông lạnh giá, một đơn vị bí mật đến căn cứ chúng tôi để huấn luyện đặc biệt.
Giữa đám đông áo lính xanh, bỗng xuất hiện một ánh sáng khác biệt.
Dù lăn lộn trong bùn đất, trườn mình qua băng tuyết ở -20 độ, hay khi giương súng nhắm vào hồng tâm…
Cô ấy luôn mỉm cười.
Như thể mọi gian khó trên đời chẳng thể dập tắt niềm vui trong lòng cô.
Thời gian tôi được nhìn thấy cô ấy ngắn ngủi vô cùng.
Nhưng tôi gần như tham lam, không muốn bỏ lỡ dù chỉ một khoảnh khắc.
Khi cô cầm súng, ngón út luôn khẽ cong, đốt giữa ngón áp út ép sát vào đầu ngón tay, tạo thành một chữ “c” nhỏ.
Mỗi lần tháo bom xong, cô thích gõ nắp hộp sắt theo nhịp ba dài ba ngắn, sáu tiếng.
Đó là mã Morse: “Tôi đã chiến thắng bạn.”
Tôi từng, sau một buổi học lái máy bay, đi ngang qua phòng mô phỏng, thấy cô ngồi lười biếng trong buồng lái.
Một tay điều khiển cần lái, đưa máy bay lên xuống như đang chơi trò trẻ con.
Lông mày rũ xuống, trông như sắp ngủ gật.
Bỗng một cú gõ mạnh vang lên trên đầu cô.
Rồi một tiếng quát giận dữ: “000530, ra ngoài ngay! Mang tạ chạy 20 vòng!”
Cô rụt cổ, mặt nhăn nhó nhưng vẫn ngoan ngoãn bước ra, quay đầu lại với nụ cười tinh nghịch.
Khi lướt qua tôi, cô khẽ nói: “Bạn ơi, xin nhường đường.”
Rồi cô bước về phía sân vận động dưới ánh hoàng hôn.
Chỉ nhìn bóng lưng, tôi cũng cảm nhận được sức sống rực rỡ toát ra từ từng đường nét trên người cô.
Chiều hôm đó, tôi đứng bên sân nhìn cô chạy hết vòng này đến vòng khác.
Trong lòng, tôi lặp đi lặp lại sáu con số ấy.
Tiếng còi báo hiệu huấn luyện ban đêm vang lên.
Tôi không kịp đợi cô chạy xong 20 vòng.
Và tôi cũng không gặp lại cô ở học viện quân sự nữa.
Chỉ còn lại ký ức cuối cùng khi ngoảnh đầu.
Dưới bầu trời xanh thẳm, thiếu nữ ấy như được ánh sao ôm trọn.
2.
Lần tái hợp với cô ấy là trong nhiệm vụ đặc biệt cấp D01.
Đội của tôi được chọn tham gia chiến dịch này.
Chúng tôi cùng xuất phát từ Trùng Khánh, bay đến Đức Hồng trên chiến đấu cơ.
Ở độ cao 30.000 feet, tôi và người tôi luôn khắc ghi cùng xé gió xuyên mây, hướng tới sứ mệnh.
Tôi không biết cô có từng liếc nhìn tôi, người đang sát cánh bên cô, dù chỉ một lần.
Nhưng tôi thì gần như mê đắm, chẳng muốn rời mắt.
3.
Tôi tận mắt chứng kiến cô lao về phía Tang Bạc với khí thế không gì ngăn cản.
Ánh hoàng hôn cuối cùng rơi trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô.
Tôi nghe cô hét lên: “Rút lui!”
Bóng tối nuốt chửng tất cả.
Cả cô ấy.
Tôi không ngoảnh lại nhìn cô lần cuối.
Tôi là đội trưởng.
Trên vai tôi là sinh mạng của hơn trăm con người.
Tôi phải chịu trách nhiệm với từng người trong số họ.
Tôi ra lệnh rút lui khẩn cấp.
Và chọn hy sinh cơ hội sống của mình để nhường cho đồng đội.
Sức nóng kinh hoàng ập đến từ phía sau.
Trước khi chìm vào bóng tối, tôi chợt nhớ đến cô gái dưới bầu trời đầy sao năm nào.
Kiếp sau, liệu chúng ta có còn cơ hội gặp lại?
Tôi thậm chí… chưa từng thực sự hiểu về cô.
4.
Tôi không chết.
Nhưng vì chấn thương và di chứng, tôi không thể tiếp tục tham gia các nhiệm vụ nguy hiểm.
Sau khi hồi phục, cấp trên giao cho tôi một nhiệm vụ kỳ lạ.
Tham gia một chương trình giải trí toàn ngôi sao.
Như thể một cách sắp xếp để tôi “về hưu” sớm.
Tôi cảm thấy bất lực, nhưng vẫn chấp nhận.
5.
Tôi lại thấy đôi mắt ấy.
Độc nhất, không thể nhầm lẫn.
Sáng rực, lấp lánh, tràn đầy sức sống.
Như thể bóng tối chẳng thể nào vấy bẩn chúng.
Cô ấy giống hệt cô ấy.
“Chẳng lẽ chỉ mình cô ấy được chỉnh filter sao?”
“Càng nhìn… càng giống cô ấy.”
6.
Tôi cầm tài liệu, tâm trí lạc lối.
“Ngày 14 tháng 3 năm 2022, nữ hoàng tai tiếng Hứa Cầm đột nhiên hôn mê.”
“Ngày 14 tháng 6 năm 2022, Hứa Cầm tỉnh lại sau ba tháng, đã xuất viện và về nhà tĩnh dưỡng.”
Ngày 14 tháng 6 năm 2022.
Ngày cô ấy tan biến trong biển lửa.
Liệu trên đời này, có thật sự tồn tại chuyện mượn xác hoàn hồn?
7.
Đúng rồi… là cô ấy.
Như thể thế giới này đang tái hiện những ký ức đã mất, một sự tồn tại chẳng ai lý giải nổi.
8.
Vì đất nước, chúng ta từng hy sinh.
Lần này, hãy yêu thương bản thân…
Sống thật hạnh phúc nhé!
000530.
822731.
🌾HOÀN NGOẠI TRUYỆN🌾
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰