Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tái Giá

Chương 16



25

 

Lục Văn Cảnh tận mắt nhìn Chúc Khanh Hảo xuất giá.

 

Trái tim hắn như bị khoét mất một mảnh.

 

Hắn chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày Chúc Khanh Hảo rời bỏ hắn.

 

Nàng đi dứt khoát như thế, lại dễ dàng thay lòng đổi dạ.

 

Lục Văn Cảnh như mất hồn.

 

Rất nhanh sau đó, người của hắn đã tra rõ những việc Giang Thư từng làm.

 

Lục Văn Cảnh tự tát mình mấy cái thật mạnh, hắn muốn tự mình hỏi cho rõ.

 

“Tẩu tẩu, vì sao phải làm vậy? Tẩu đã hủy hoại nhân duyên của ta!”

 

Giang Thư không còn cách nào chối cãi, nàng đã bị Lục Văn Cảnh lạnh nhạt nhiều ngày, tinh thần sắp sụp đổ.

 

“Đại ca ngươi c.h.ế.t rồi, ta không còn ai để dựa vào. Ta mới hai mươi tuổi thôi, chẳng lẽ phải thủ tiết cả đời sao? Nhị đệ, ngươi sẽ không làm ta thất vọng chứ?”

 

Lục Văn Cảnh lùi lại một bước, cảm thấy mình chưa bao giờ thật sự hiểu rõ Giang Thư.

 

“Vậy… những chuyện trước đây đều là thật sao? Là tẩu luôn tính toán? Cũng là tẩu hại ta lỡ mất hôn lễ?! Tẩu là đồ độc phụ!”

 

Giang Thư xưa nay luôn tỏ ra yếu đuối, Lục Văn Cảnh vốn vẫn quan tâm, kính trọng nàng.

 

Lúc này, bị Lục Văn Cảnh mắng là độc phụ, Giang Thư sững sờ một lát, nhưng ngay sau đó lại cười.

 

“Nhị đệ… trước đây rõ ràng ngươi đã từng để ý đến ta. Nếu trong lòng ngươi không có ta, sao lại hết lần này đến lần khác thiên vị ta? Ta chưa từng ép ngươi đi Kinh Châu, là chính ngươi bỏ hôn lễ, chọn đi Kinh Châu đón ta về.”

 

“Trong lòng ngươi, Chúc Khanh Hảo từng không bằng ta.”

 

“Là chính ngươi tự đưa ra lựa chọn đó. Ngươi không thể trách ta.”

 

Lục Văn Cảnh như bị sét đánh, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

 

Đêm hôm đó, Lục Văn Cảnh tự mình xuống tóc, trời còn chưa sáng đã rời khỏi Lục phủ, chỉ để lại một phong tuyệt bút.

 

Hắn đã đi tu.

 

Lục phu nhân gần như phát điên, đánh mắng Giang Thư.

 

“Ngươi đúng là sao chổi, khắc c.h.ế.t trưởng tử của ta, lại hủy hoại thứ tử của ta!”

 

Khi Chúc Khanh Hảo một lần nữa nghe tin về Giang Thư, thì Giang Thư đã bị đuổi khỏi Lục gia.

 

Tâm phúc bẩm báo.

 

“Phu nhân, bên Kinh Châu cũng chán ghét Giang thị, chê nàng ta khắc chồng, lại làm mất hết mặt mũi gia tộc. Giờ nàng ta đã thành kỹ nữ.”

 

Chúc Khanh Hảo phất tay, bảo tâm phúc lui xuống,

 

“Về sau không cần để ý đến Giang thị nữa.”

 

Chúc Khanh Hảo cũng không ra tay g.i.ế.c nàng ta.

 

Bởi vì… sống trong đau khổ còn giày vò hơn là c.h.ế.t đi.

 

Mọi chuyện trên đời đều là nhân quả, nếu ngay từ đầu Giang Thư không hãm hại nàng, lại còn muốn chiếm lấy em chồng, thì sao có thể rơi vào kết cục như hôm nay?

 

Con người đều phải trả giá cho những gì mình đã làm.

 

26 – Phiên ngoại

 

Vân nương sau khi gả cho phụ thân ta, ba năm sinh liền hai đứa, cho ta thêm hai muội muội.

 

Đến năm thứ tư, Vân nương lại sinh thêm một nữ nhi.

 

Giờ đây, phụ thân đã có bốn đứa con gái.

 

Đồng liêu thường trêu chọc ông không có con trai.

 

Mỗi lần nghe vậy, phụ thân liền nổi giận, mắng đối phương là nông cạn và ngu xuẩn.

 

“Con gái của lão phu, chẳng khác gì con trai!”

 

Phụ thân tức giận một hồi, rồi bắt đầu chú trọng việc giáo dưỡng ba tiểu muội.

 

Ông cho mời tiên sinh đến, dặn dò:

 

“Con gái của lão phu, không cần học nữ đức. Nam tử có học vấn thế nào, nữ nhi của lão phu cũng phải có học vấn như thế.”

 

Hôm ấy, ta từ phủ Quốc công trở về, trên người vẫn còn vương mùi sữa thơm của ba muội muội.

 

Thẩm Từ thấy ta tâm trạng không vui, liền hỏi:

 

“Sao vậy? Không vui à?”

 

Ta thở dài:

 

“Vân di đã sinh ba đứa rồi, sao bụng của thiếp vẫn chưa có động tĩnh gì?”

 

Ai mà chẳng muốn có một cô con gái thơm thơm mềm mại chứ?

 

Ta nhìn chằm chằm Thẩm Từ, ánh mắt dần dần hạ xuống.

 

Rõ ràng, Thẩm Từ không có vấn đề gì.

 

Từ khi chúng ta thành thân, hiếm khi phòng trống, tình cảm vẫn luôn nồng nhiệt như thuở ban đầu.

 

Ta nghĩ, chắc hẳn là do mình.

 

Nhưng Thẩm Từ lại mỉm cười, giải thích:

 

“Mẫu thân ta mất vì khó sinh khi sinh ta, ta không thể để nàng còn trẻ như vậy mà đã phải sinh con. Hãy đợi thêm một hai năm nữa.”

 

À…

 

Ra là vậy.

 

Đúng là một phen hú vía.

 

Năm ta tròn hai mươi tuổi, một buổi sáng vừa thức dậy, ta bỗng thấy buồn nôn khan.

 

Thẩm Từ đang định rời khỏi phòng, quay đầu nhìn một cái, suýt vấp ngã.

 

Dạo này chàng đã ngừng uống thuốc, vẫn luôn để ý đến kỳ nguyệt sự của ta.

 

Khoảnh khắc chúng ta nhìn nhau, liền ăn ý nở nụ cười.

 

Đứa con của ta và chàng, cũng sắp đến với thế gian này rồi.

 

(Hết)

(Đã hết truyện)

Ngày Mai Là Một Ngày Nắng Đẹp (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Cổ Đại, HE, Nữ Cường,

01

 

Vì không muốn làm rùa sống, Thẩm Nguyên An quyết tâm cưới ta cho bằng được.

 

Lúc hắn dắt ta về hầu phủ, hầu gia chỉ đảo mắt một cái, cúi đầu bóc đậu phộng cho phu nhân.

 

Hầu phu nhân thì ôm trán quát lớn: 

 

"Được! Người do ngươi dắt về, thì tự mà lo liệu! Đừng có mong chúng ta bỏ tiền ra nuôi nữ nhân giùm ngươi!"

 

Mãi đến khi ấy, ta mới biết Thẩm Nguyên An này, đúng là một tên công tử bột không hơn không kém.

 

Từ nhỏ hắn đã đính hôn với đích nữ của phủ Trung Dũng hầu.

 

Nhưng hai người ấy thì luôn cãi nhau ầm trời.

 

Đây cũng chẳng phải lần đầu Thẩm Nguyên An bày trò đòi cưới người khác.

 

Năm nào cũng dắt một cô nương về, bày ra bộ dạng si tình sâu đậm, nhất định không cưới ai ngoài nàng ta.

 

Kết quả là vừa ra ngoài chơi vài bữa, quay về đã quên sạch bóng dáng người ta.

 

Cuối cùng lại phải để Hầu phu nhân thu dọn tàn cuộc.

 

Lần này, Hầu phu nhân đã hạ quyết tâm phải trị tận gốc cái tật ấy của hắn.

 

Còn cố ý buông lời: Nếu Thẩm Nguyên An thật muốn nuôi ta, thì không được để nha hoàn nào hầu hạ, cũng tuyệt đối không được xài một đồng nào của trong phủ.

 

Thẩm Nguyên An quay đầu lại, trông thấy ta đang cúi xuống nhặt bánh ngô vụn trong áo.

 

Hắn hít sâu một hơi.

 

Lại nhìn mái tóc ta bết dính, lộn xộn từng búi, quần áo thì bẩn thỉu, người bốc ra mùi lạ lùng không rõ là gì.

 

Hắn nín thở.

 

Hầu phu nhân thong thả lên tiếng: 

 

"Thẩm Nguyên An, chẳng trách Tề cô nương mắng ngươi là kẻ phế vật. Tự ngươi ngẫm lại đi, từ nhỏ đến lớn, có việc gì ngươi từng kiên trì được quá bảy ngày?"

 

Một câu ấy, khiến m.á.u nóng trong người Thẩm Nguyên An sôi sục.

 

Hắn thề thốt độc miệng, quyết phải nuôi ta nên người!

 

Thẩm Nguyên An gắng sức nén buồn nôn, phất tay lớn tiếng: 

 

"Đợi đấy mà xem! Ta nhất định sẽ nuôi nàng ấy nên người!"

 

Còn ta thì không cam lòng.

 

Quay đầu bước thẳng ra cửa.

 

Cha mẹ ta đã đưa tỷ tỷ đi khám bệnh, đệ đệ thì ra ngoài kiếm ăn.

 

Chúng ta đã hẹn gặp nhau dưới chân cầu.

 

Sao ta có thể hồ đồ mà trở thành vị hôn thê của tên ngốc này được chứ?

 

02

 

Cuối cùng, ta cũng không đi được.

 

Thẩm Nguyên An cho người đón cả cha mẹ, tỷ tỷ và đệ đệ ta vào phủ.

 

Hắn còn đặc biệt mời đại phu đến bắt mạch chữa bệnh cho tỷ tỷ ta.

 

Ta ngâm mình trong thùng tắm, cúi đầu kỳ cọ lớp bùn đất trên người.

 

Thẩm Nguyên An bịt khăn trên mắt, xách thùng nước lần mò bước vào.

 

Sau khi đun hết ba thùng nước lớn, hắn mệt đến mức ngồi bệt xuống đất không nhúc nhích.

 

Thẩm Nguyên An thở hổn hển, hai mắt vô thần, hận không thể ngủ luôn cho khỏi phải tỉnh lại.

 

Hầu phu nhân đã hạ lệnh cấm.

 

Tất cả mọi việc liên quan đến ta, đều do một mình Thẩm Nguyên An đích thân xử lý.

 

Nhà bếp vừa nghe nói là chuẩn bị nước tắm cho ta, liền bắt hắn tự mình chẻ củi đun nước.

 

Giờ thì cả người hắn bụi tro lấm lem, tay cũng bị nước nóng làm phồng rộp.

 

Ta khoác áo của hắn bước ra ngoài.

 

Hắn nhìn dáng vẻ yếu đuối của ta, ngây ra một lúc.

 

Thẩm Nguyên An véo thử tay ta, nhăn mặt hỏi: 

 

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

 

Ta giơ tay ra làm dấu một con số.

 

Thẩm Nguyên An lập tức ré lên: 

 

"Mười ba?! Vậy chẳng phải ta còn phải nuôi ngươi thêm bốn năm mới cưới được sao?!"

 

Hắn nói lắm đến mức làm đầu ta ong ong.

 

Rồi lại tự lẩm bẩm một mình:

 

"Bây giờ, trên người ngươi ta đã tốn mười lượng bạc rồi đấy."

 

"Chữa bệnh cho tỷ tỷ ngươi, sắm sửa cho người nhà ngươi."

 

"Gia đây còn đích thân đun nước tắm rửa cho ngươi!"

 

"Không được, ta không thể bỏ cuộc! Bỏ ra chừng ấy, ta cam lòng sao được!"

 

Vừa nói, hắn vừa nhìn ta, sắc mặt càng lúc càng dữ tợn như thể đã hạ quyết tâm gì đó.

 

Hắn nghiến răng ken két: "Nuôi! Dù khổ đến đâu, khó đến đâu, ta cũng nhất định phải nuôi!"

 

Rồi giơ tay ra sai khiến: "Lại đây, bóp vai cho gia một chút."

 

Người này, lắm lời, lắm chuyện, đầu óc lại không được sáng suốt.

 

Chẳng trách thiên hạ chẳng ai chịu gả cho hắn.

 

Ta liếc hắn một cái, rồi đứng dậy bỏ đi.

 

Trong phòng, ta nghe hắn kinh hãi lẩm bẩm một mình: 

 

"Nàng ta là đang chê ta sao? Ánh mắt đó rõ ràng là đang khinh ta mà?! Phản thật rồi! Ăn của gia, uống của gia! Gia không chê nàng là tiểu ăn mày, vậy mà nàng lại chê gia trước?!"

 

03

 

Cha mẹ, tỷ tỷ cùng đệ đệ ta đều ở căn phòng sát vách.

 

Ai nấy vẻ mặt hoảng loạn, đi đi lại lại trong phòng như đàn kiến vỡ tổ, không người làm chủ.

 

Thấy ta bước vào, người đầu tiên lao tới ôm ta là mẫu thân.

 

Mẫu thân ôm chặt lấy ta, vừa khóc vừa nói: "Châu Châu, con không sao chứ?"

 

Ta lắc đầu.

 

Mẫu thân vẫn chưa yên tâm, lại sờ nắn khắp người ta một lượt.

 

Khuôn mặt căng thẳng của phụ thân lúc ấy mới dịu xuống.

 

Người dỗ dành mẫu thân: 

 

"Châu Châu nhà chúng ta lanh lợi nhất, nếu có xảy ra chuyện, con bé cũng chẳng thể gặp nguy đâu."

 

Đệ đệ lau nước mắt, cũng mừng rỡ hẳn lên: 

 

"Đúng đó, mẫu thân. Nếu dọc đường không có nhị tỷ, cả nhà ta sao có thể sống sót tới được kinh thành chứ. Kinh thành là nơi nhiều quý nhân, chỉ cần cả nhà mình đồng lòng, nhất định sẽ có ngày ngẩng đầu làm người."

 

Tỷ tỷ dựa trên nhuyễn tháp, giơ tay gọi ta.

 

Ta bước đến, tỷ tỷ vuốt má ta, xót xa nói: "Là tỷ tỷ liên lụy đến muội."

 

Ta liền ra dấu, kể lại chuyện những ngày qua ở kinh thành cho cả nhà nghe.

 

Sau đó, từng việc ta đã sắp xếp cho họ, ta cũng lần lượt nói rõ ràng.

 

Vừa nói đến chính sự, phụ mẫu và đệ đệ ta đều trở nên nghiêm túc.

 

Cả nhà ngồi ngay ngắn thành hàng, chờ ta phân phó.

 

【Cha, nhà Hộ bộ Thượng thư đang tuyển đầu bếp. Con đã dò hỏi rồi, nhà Thượng thư ít người, ít chuyện, rất hợp với người không giỏi giao tiếp như cha. Vị Thượng thư ấy cũng là người Thương Châu, thích món ăn đơn giản đậm vị. Cha cứ làm món thập cẩm hầm lòng dê, chắc chắn sẽ khiến ông ta nhìn bằng con mắt khác.】

 

Phụ thân gật đầu: "Châu Châu, cha nghe lời con!"

 

Ta lại nhìn sang mẫu thân.

 

【Mẫu thân, bệnh của tỷ tỷ cần phải được dưỡng cẩn thận, không thể rời người hầu hạ trong chốc lát.】

 

Vừa thấy ta ra dấu đến đây, tỷ tỷ liền lo lắng.

 

Tỷ tỷ ho vài tiếng rồi nói: 

 

"Châu Châu! Ta tự lo được cho mình, sẽ không làm phiền mọi người đâu!"

 

Ta nhìn nàng.

 

Tỷ tỷ bèn không tranh cãi nữa, thở dài: "Được rồi, được rồi, ta nghe lời muội."

 

【Mẫu thân, người hãy đến hẻm Đào Hoa, thuê một căn nhà của người nhà họ Lý. Chủ nhà ấy làm việc tại Hộ bộ, sẽ không giở trò nâng giá lừa gạt. Lúc thuê nhà, người cứ thuận miệng nhắc rằng cha sắp đến phủ Thượng thư làm đầu bếp.】

 

Đệ đệ nghe vậy, khó hiểu hỏi: "Tỷ tỷ, nhưng mà cha chúng ta đã đến đó làm việc đâu?"

 

Tỷ tỷ cười: "Ngốc ạ! Châu Châu đâu có bảo mẫu thân nói là đã đến đâu, chỉ nói là ‘sắp đến’ thôi mà!"

 

Ta lại tiếp tục dặn:

 

【Cha, lúc cha đến gặp quản sự xin việc, nhớ nói rõ nhà mình ở trong hẻm Đào Hoa.】

 

Mẫu thân là người đầu tiên hiểu ra, tán thưởng rằng: 

 

"Vẫn là Châu Châu nhà ta thông tuệ! Làm vậy, quản sự phủ Thượng thư sẽ không nghĩ nhà mình là dân chạy nạn không chốn nương thân! Huống hồ làm được quản sự, ắt là người tâm tư tinh tế. Hắn vừa nghe nói nhà ta ở đâu, tất sẽ nhận ra đó là nhà viên quan bộ Hộ, từ đó cũng nhìn chúng ta bằng con mắt khác."

 

Ta gật đầu, giơ ngón tay cái về phía mẫu thân.

 

Quả đúng là đạo lý ấy.

 

Người như cha ta, chỉ là đầu bếp mới vào, nếu có người "chống lưng", quản sự tự nhiên sẵn lòng thu nhận.

 

Mẫu thân được ta khen ngợi, đắc ý nhướng mày một cái.

 

Đệ đệ thì cảm khái: 

 

"Bảo sao trên đường chạy nạn, khổ sở đến đâu, tỷ tỷ cũng nhất định không cho chúng ta đụng đến số bạc kia! Nếu không còn tiền thuê nhà, cả nhà mình đều khó mà xoay sở nổi!"

 

Nói đến đây, nó lại sốt ruột hỏi: 

 

"Tỷ tỷ! Thế còn ta thì sao? Mau mau sắp xếp việc gì cho ta với!"

 

Đệ đệ của ta, đúng là đầu óc có phần chậm chạp, đường khoa cử thì e là không thể.

 

Ta xoa đầu nó, nghĩ ngợi một hồi.

 

【Tỷ định đưa đệ vào Tuần Thành Ty làm bổ khoái, chuyện này còn phải tính toán thêm. Trước mắt, phải rèn luyện thân thể cho tốt đã. Nếu đệ không sợ khổ, thì cứ đến thư viện Bạch Lộc làm tạp dịch trước.】

 

Thư viện Bạch Lộc, người có thể đặt chân vào đều là kẻ nhà cao cửa rộng, ngạo khí đầy mình.

 

Mà đệ đệ ta thì lại tính khí nóng nảy, cố chấp, không dễ khuất phục.

 

Nếu về sau muốn làm bổ khoái, mà không sửa được cái tính ấy, tất sẽ chuốc họa vào thân.

 

Nếu hắn có thể ở thư viện Bạch Lộc mà thấy được bao nhiêu nhân tài kiệt xuất, chịu qua uất ức, nếm mùi thất bại.

 

Thì tâm tính sẽ trưởng thành, tầm nhìn cũng rộng mở, đến lúc đó mới có thể vào Tuần Thành Ty được.

 

Sắp xếp ổn thỏa cho cả nhà, trong lòng ta cũng thấy nhẹ nhõm hẳn.

 

Mẫu thân đã không kìm nén được nữa: 

 

"Châu Châu! Trước kia Thẩm thiếu gia đưa bạc cho tỷ tỷ con chữa bệnh, ta còn chưa kịp ngăn hắn. Chờ ta hoàn bạc lại cho hắn xong, cả nhà ta lập tức đi thuê nhà, ổn định cuộc sống!"

 

Phụ thân cũng tiếp lời: "Đi đi đi, mau mau đi thôi! Cái gì mà vị hôn thê với chả không, vớ vẩn cả!"



Bình luận