Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phu Quân Tàn Phế Của Ta Đã Đứng Dậy Rồi

Chương 10



"Cho dù là mua về, cũng đã vào hộ tịch làm chính thất. Nếu điện hạ không tin, ta có thể lấy ra hôn thư làm chứng."

 

"Cho dù có hôn thư thì đã sao? Lỡ đâu người ta lại muốn theo ta thì sao?"

 

Bình vương điện hạ quay đầu hỏi ta, ánh mắt sáng rực như đang ban xuống một cơ hội lớn:

 

"Cô nương, nghĩ kỹ đi. Hoàng thượng đã đồng ý lập ta làm Thái tử, chỉ chờ ta về kinh sẽ chính thức ban bố thiên hạ. Nếu đi cùng ta, ngày sau ngươi chính là người của Đông cung, tiến cung làm cung nữ cũng được, phong làm phi cũng chẳng khó. Có muốn đi cùng ta không?"

 

Ta hít sâu một hơi.

 

Cơ hội như vậy, e rằng cả đời này, kiếp sau cũng chưa chắc có lần thứ hai.

 

Bình vương điện hạ, người kế thừa ngai vàng tương lai. Lời hứa của hắn đúng là vàng ngọc, vẽ ra cho ta một tiền đồ muôn trượng.

 

Nhưng mà…

 

Ta quay sang nhìn Đổng đại lang.

 

Còn nam nhân trước mắt này thì sao?

 

Chính là chàng khiến lòng ta rung động trở lại sau bao năm sống như tro tàn.

 

Chính là chàng khiến ta muốn cố gắng chữa khỏi đôi chân cho chàng.

 

Cũng chính là chàng, đã khiến ta hiểu thế nào là niềm khát khao sống, là cái gọi là "có người đợi, có người thương".

 

Người đời hay nói "cứu rỗi", nhưng trong lòng ta, nếu không có sự đáp lại, sao gọi là cứu? Nếu chẳng phải song phương, sao dám nói tới chữ "rỗi"?

 

Ta nhìn vào đôi mắt đầy do dự của Đổng Đại Lang, lại nhìn sang đôi chân chưa thể đứng dậy của hắn, trong lòng ta đã có lựa chọn.

 

Lúc này, Bình vương điện hạ lại tưởng ta đang luyến tiếc Đổng Đại Lang: 

 

"Ngươi đừng để ý đến hắn, ta sẽ để lại tám nha hoàn, bốn tiểu tư, đảm bảo hầu hạ hắn chu đáo. Sau này sẽ tìm cho hắn một mối hôn sự tốt, không để hắn thiệt thòi đâu."

 

"Điện hạ," Đổng Đại Lang ngẩng đầu nói, giọng trầm mà kiên định, "Trừ A Ngọc ra, ai ta cũng không cần."

 

Hắn không muốn ai khác.

 

Còn ta, vừa mới thoát ra khỏi cái hậu viện đầy ganh ghét thị phi, sao có thể lại bước chân vào một chiếc lồng son lớn hơn, có nhiều nữ nhân hơn nữa?

 

Thế nên, ta cúi người, hành lễ với Bình vương điện hạ, giọng rõ ràng: 

 

"Điện hạ, A Ngọc vô phúc, chỉ mong được ở bên cạnh đại lang. Nếu sau này chân chàng khỏi rồi, muốn chọn người khác làm thê tử, khi ấy A Ngọc rời đi cũng chưa muộn."

 

Dưới ánh nến lờ mờ, lời thề của quân tử không chút hối hận:

 

"Nếu phụ A Ngọc, đời này tàn tật, đời sau điên dại, đời đời xuống Hoàng Tuyền."

 

17

 

Ban đầu, Bình vương điện hạ chỉ là thử dò xét lòng ta, nhưng về sau, có lẽ lại bị chân tình lay động.

 

Hắn nghe ta kể chuyện từng bò lên từ đống xác chết, liền đồng ý thay ta đòi lại giấy bán thân, ban cho ta một thân phận mới.

 

Tối hôm ấy, tri huyện cưỡi ngựa mà đến, vừa xuống ngựa đã quỳ rạp ngay ngoài cổng, liên tục tạ tội rằng không hề hay biết điện hạ giá lâm, tội đáng muôn chết.

Hồng Trần Vô Định

 

Bình vương điện hạ chẳng cần ra mặt, chỉ bảo ta trình bày sự việc, lệnh tri huyện xử án ngay tại quê.

 

Thi thể của Lư Tiểu Hồng được khai quật.

 

Hai huynh đệ họ Triệu là Triệu Bưu và Triệu Hổ, mỗi người bị xử năm mươi trượng, 

 

Với tội danh cưỡng hại nữ nhân đến chết, cộng thêm nhiều lần trộm cắp, cướp bóc, đều bị xử cực hình.

 

Tri huyện không thấy vương gia gật đầu, lại chủ động gia tăng thêm hình phạt: trước khi xử tử, phải chịu cảnh bị giam trong xe tù diễu phố năm ngày, coi như làm gương răn đe.

 

Giết gà dọa khỉ, từ đó về sau, kẻ ác trong vùng cũng bớt đi nhiều.

 

Triệu Hổ bị đánh năm mươi trượng thì c.h.ế.t ngay tại chỗ.

 

Còn Triệu Bưu giữ lại một mạng, bị người người ném trứng thối rau thiu suốt năm ngày, cuối cùng cũng bị quẳng vào bãi tha ma chấm dứt tội nghiệt.

 

Trước khi rời đi, Bình vương điện hạ còn trăm lần căn dặn Đổng Đại Lang phải sớm dưỡng thương hồi phục để trở lại vì triều đình cống hiến.

 

Sau đó, ta và Đổng Đại Lang đưa Lư Tiểu Hồng lên núi chôn, bia mộ chẳng đề tên, chỉ mong nàng kiếp sau được làm người trọn vẹn.

 

Đổng Đại Lang ngồi xe lăn, cùng ta trở lại Thẩm gia một chuyến.

 

Thẩm Khuếch vừa hay biết Đổng Đại Lang là huynh đệ sinh tử với Bình Vương điện hạ, nay đã là Thái tử đương triều, lập tức mặt cắt không còn giọt máu, quỳ lạy dâng trả lại giấy bán thân của ta.

 

Đổng Đại Lang vẫn chưa nguôi giận, lập tức báo cho tri huyện đem người đến tịch thu tài sản của Thẩm gia.

 

Còn ta, đứng lên cùng những nô tỳ, dân nghèo từng bị Thẩm Khuếch hại mà chẳng dám lên tiếng, thu thập chứng cứ, cuối cùng đẩy hắn lên đoạn đầu đài.

 

Một năm sau.

 

Đám gà mái ta nuôi cuối cùng cũng chịu ấp trứng, nở ra mấy chú gà con.

 

Gà mẹ cục ta cục tác, dang rộng đôi cánh che chở bầy con, ai đến gần cũng bị mổ cho mấy phát.

 

Sân nhà ta giờ khác hẳn ngày xưa.

 

Tiền viện có chính phòng, nhà bếp, chuồng gà.

 

Viện bên mới xây thêm thao trường luyện võ.

 

Lũ nhỏ trong làng kéo nhau đến học võ cùng Đổng Đại Lang, ai nấy đều tinh thần hăng hái, hò hét rằng lớn lên nhất định ra chiến trường giữ nước.

 

Hậu viện là vườn rau của ta.

 

Sáng sáng, vừa tưới rau vừa nghe tiếng tập luyện vang vọng, lòng dạ vui không kể xiết.

 

Còn Vương đại nương ở sát vách, nhà có hai cháu nội đều đến học võ, suốt ngày hết mang đồ ăn lại đưa áo mặc cho ta.

 

Ta từng nói rồi, đời người mà khá lên, ai cần ai còn chưa biết đâu!

 

Giữa trưa, ta ngắt một nắm hành lá, hái thêm ít mầm cải non, nấu xong nồi cháo.

 

Ta cất tiếng gọi: "Toái Ngọc, mau ra ăn cơm thôi!"

 

Không bao lâu, đã thấy phía cổng vòm của tây viện, một bóng người cao ráo thong thả bước ra.

 

Dù dáng đi còn cứng ngắc, chậm rãi, nhưng từng bước chân đều mang theo dấu vết của năm tháng dài đằng đẵng.

 

"Ta tới rồi! A Ngọc nấu cháo thơm quá!"

 

Có những dư vị, chính là đường do năm tháng chưng cất mà thành.

 

Khi tan ra rồi, liền ngọt tận trong tim.

 

Hoàn.

(Đã hết truyện)

Tái Giá (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Cổ Đại, Ngọt, HE, Vả Mặt, Sảng Văn, Sủng, Điền Văn,

Vị hôn phu của ta có một vị đại tẩu là quả phụ hết sức xinh đẹp, yêu kiều.

 

Hắn đối với nàng ta đặc biệt săn sóc, ân cần.

 

Đêm trước đại hôn, hắn lại muốn thân chinh ngàn dặm tới Kinh Châu.

 

Nguyên do là vì, đại tẩu hắn trên đường hồi kinh, chẳng may gặp phải bọn thảo khấu.

 

Ta tiến lên ngăn cản: “Vì sao không phái hộ viện đi?”

 

Hắn mất kiên nhẫn: “Huynh trưởng đã khuất, đại tẩu cô đơn một mình, ta sao có thể thấy c.h.ế.t mà không cứu? Nàng cũng thật là vô tình!”

 

Ta một mình quay về thành, nửa đường lại gặp cường đạo, bất tỉnh nhân sự.

 

Trong cơn hôn mê, ta mộng một giấc dài.

 

Trong mộng, sau khi thành thân với ta, hắn đồng thời gánh vác cả việc nhà của đại phòng.

 

Hắn thiên vị đại tẩu đủ đường , còn bắt ta nuôi dưỡng hài tử của bọn họ.

 

Cuối cùng ta phải chịu uất ức mà chết.

 

Vừa mở mắt ra, trước mặt ta là binh mã do Binh Mã Ty Chỉ huy sứ dẫn đầu tiến đến dẹp giặc –

 

Ở kiếp trước, người quỳ trước mộ ta, khóc lặng mà tỏ bày tình ý, chính là hắn.

 

Ta không nói hai lời, liền áp sát vào người hắn: “Thẩm đại nhân, cứu ta…”

 

01

 

Nghe tin Lục Văn Cảnh muốn đi Kinh Châu, ta lập tức thúc ngựa như bay tới cửa thành.

 

Ngày mai chính là đại hôn, chuyến này hắn tới Kinh Châu, tuyệt đối không thể trong một ngày mà quay về.

 

Ta chặn ngay trước mặt hắn, hơi thở có chút bất ổn: “Đại tẩu chàng hồi môn đã hơn hai tháng, cớ sao đúng vào lúc mấu chốt này lại gặp thảo khấu? Chàng vì sao nhất định phải tự mình đi?”

 

Ta là con gái nhà tướng, không quen mấy trò quanh co chốn hậu viện, nên đem điều nghi hoặc hỏi thẳng.

 

Lục Văn Cảnh có một vị đại tẩu là quả phụ hết sức yêu kiều.

 

Hắn xưa nay luôn săn sóc nàng ta.

 

Ta không phải kẻ ngu dại, vẫn nhận ra sự khác thường giữa hai người.

 

Nhưng mỗi lần, Lục Văn Cảnh đều khéo léo tránh né.

 

Từ thuở thiếu thời, ta đã đem lòng mến hắn, một đường đuổi theo bóng hình ấy nhiều năm.

 

Ngày thường, Lục Văn Cảnh cũng là người nho nhã ôn hòa, có thể cùng ta đùa nghịch sau những trận tuyết rơi, cũng có thể từ Ký Châu mang về cho ta binh khí quý giá, ngàn vàng khó đổi.

 

Người ngoài thường chỉ trỏ bàn tán, nói ta suốt ngày chỉ biết múa đao luyện kiếm.

 

Lục Văn Cảnh sẽ dịu giọng an ủi: “Thiên hạ chỉ có một Chúc Khanh Hảo, nàng là nàng, chẳng cần bận tâm ánh mắt của người đời.”

 

Ta từng có một thời, ngỡ rằng mình đã gặp được bậc lang quân tuyệt thế.

 

Bởi vậy, mỗi lần nhận ra hắn đối đãi với đại tẩu có phần khác lạ, ta đều tự thuyết phục bản thân – hắn là người tốt, hắn chỉ đang thương cảm với đại tẩu là quả phụ mà thôi.

 

Lý do này, dường như hoàn toàn hợp lẽ.

 

Nhưng ngày mai, lại chính là ngày thành thân của đôi ta kia mà.

 

Ta hỏi: “Chàng thật sự phải đích thân đi một chuyến sao?”

 

Lục Văn Cảnh lúc này đã chẳng còn mấy kiên nhẫn, nhìn ra được hắn đang vô cùng sốt ruột: “Huynh trưởng ta đã qua đời, đại tẩu cô đơn một mình, ta sao có thể thấy c.h.ế.t mà không cứu? Nàng cũng thật là vô tình quá đỗi!”

 

Ta sững người.

 

Ta nhất thời không tìm được lời nào để phản bác.

 

Chỉ là… ta sẽ bỏ lỡ hôn lễ, còn vị quả phụ của hắn có thể mất mạng.

 

Sinh mệnh, dĩ nhiên là trọng yếu hơn.

 

Nhưng luôn là như thế… lần nào cũng như thế…

 

Hắn tựa hồ mỗi lần đều có thể dùng một lý do hợp tình hợp lý, khiến ta câm lặng mà thôi.

 

Lục Văn Cảnh thúc gót ngựa, vòng qua người ta, mày nhíu chặt, mắt nhìn thẳng phía trước, sốt ruột như chỉ mong mau chóng lên đường.

 

“Lúc tính mệnh nguy cấp, nàng chớ có hồ nháo.”

 

“Vậy… còn hôn lễ thì sao?”

 

Ta khẽ hỏi, sợ rằng nếu giọng cao thêm chút nữa sẽ lộ vẻ run rẩy; đến lúc này rồi, ta vẫn còn muốn giữ lại một chút thể diện cuối cùng.

 

Lục Văn Cảnh liếc nhìn ta một cái:

 

“Đợi ta hồi kinh, sẽ đích thân tới trước mặt nhạc phụ đại nhân tạ tội.”

 

“Hôn lễ vẫn cứ tiến hành như thường, nàng hãy vào cửa trước.”

 

Ta vẫn chưa cam lòng: “Bên cạnh đại tẩu có hộ viện, chàng cũng hoàn toàn có thể sai phái…”

 

Chưa đợi ta nói hết câu, Lục Văn Cảnh đã vung roi ngựa, quất mạnh vào hông ngựa, thúc nó lao đi.

 

Giọng nói của hắn bị gió lốc cuốn lại, mơ hồ truyền đến:

 

“Đợi ta rước được đại tẩu hồi kinh, sẽ cùng nàng nói rõ.”

 

02

 

Ta ra khỏi cửa quá gấp, bên mình lại không mang theo tùy tùng.

 

Khi ta quay ngựa trở về, trời đã gần về hoàng hôn.

 

Con tuấn mã dường như cũng cảm nhận được tâm trạng của ta, cúi đầu ủ rũ.

 

Lồng n.g.ự.c ta nặng nề, tựa hồ bị ai đó nhét vào một nhúm bông, không đến mức nghẹt thở, nhưng cũng chẳng thể thông suốt.

 

Lục Văn Cảnh đối xử với ta rất tốt, nhưng hắn cũng tốt với vị quả phụ là đại tẩu của mình.

 

Vậy thì…

 

Cái tốt ấy, đối với ta mà nói, rốt cuộc còn đáng giá bao nhiêu?

 

Ta thậm chí bắt đầu hoài nghi, những năm tháng kiên trì và đuổi theo ấy, liệu có ý nghĩa gì hay không?

 

Mãi cho đến khi có người từ bốn phía vây lại, ta mới giật mình nhận ra bản thân đã bị theo dõi.

 

Ta lập tức cảnh giác: “Các ngươi là ai? Có biết ta là người phương nào hay không?”

 

Vài nam nhân đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt xông lên tấn công ta.

 

Là báo thù sao?

 

Hay chỉ đơn thuần là cướp bóc, bắt cóc?



Bình luận