Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

NHẬT KÝ TÌNH YÊU

Chương 7



"Bướng bỉnh đến chết, lại còn hay khóc…"

 

"Nhưng mà, An Dao à… chính em khiến anh nhận ra, thì ra trên đời này, cũng có người thật sự cần anh."

 

Tôi thấy nghẹn ngào trong lòng, đang định nói gì thì phát hiện mặt anh càng đỏ hơn.

 

Tôi đưa tay sờ trán anh, má ơi nóng bừng!

 

"Cố Trần Niên! Anh sốt cao hơn rồi!"

 

Anh mơ màng "ừ" một tiếng, nghiêng người ngã sang vai tôi.

 

Tôi vội đỡ anh, cuống cuồng đi lấy miếng dán hạ sốt.

 

"Đều tại em đấy..." - anh lầm bầm trên vai tôi:

 

"Chọn đúng lúc để nói mấy lời như thế..."

 

Tôi vừa buồn cười vừa tức:

 

"Rồi rồi, tại em, tại em hết."

 

Tôi đi rót nước cho anh.

 

Lúc quay lại, Cố Trần Niên đã ngủ say, lông mày giãn ra, trên môi còn vương chút ý cười.

 

Tôi đặt ly nước bên giường, lặng lẽ nhìn anh ngủ, bỗng thấy lòng mình tràn đầy ấm áp.

 

Thì ra, chúng tôi đã âm thầm thích nhau suốt bao năm, mà lại chẳng ai hay biết cả.

 



Mẹ tôi bảo, vì công việc đã thay đổi, sau này dì Lý không còn phải đi công tác thường xuyên nữa, có thể ở nhà nhiều hơn.

 

Tôi vừa ăn cơm vừa thì thầm:

 

"Giá mà sớm thế này thì tốt quá…"

 

Nhưng cũng không sao, dù gì Cố Trần Niên cũng sắp đi học đại học rồi, ở nhà cũng chẳng được bao lâu.

 

Không sao cả. Sau này sẽ có tôi bên cạnh anh ấy.

 

Ăn xong, tôi chạy vào phòng, trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc chỉn chu.

 

Rồi chạy đến trước cửa sổ phòng Cố Trần Niên, ngẩng đầu gọi to:

 

"Cố Trần Niên!"

 

Anh mở cửa sổ nhìn xuống:

 

"Gì vậy?"

 

Tôi làm khẩu hình miệng:

 

"Đi chơi nè! Hẹn hò nè!"

 

Cố Trần Niên lập tức cười tươi như nắng sớm:

 

"Chờ anh một chút!"

 

Anh chạy ào xuống lầu.

 



Lúc đó dì Lý đang dọn dẹp nhà cửa bỗng gọi theo:

 

"Trần Niên! Cái con chuột bông xấu xí này con còn giữ không đấy? Không giữ thì mẹ vứt nhé!"

 

"Giữ! Con muốn giữ suốt đời!"

 

"Mà không phải con từng bị chuột cắn à? Con còn bảo ghét chuột nhất còn gì?"

 

Dì Lý làu bàu, nhưng vẫn mang con chuột bông đặt lại vào phòng anh.

 

Tôi sững lại.

 

Không ngoài dự đoán con chuột đó là món quà tôi tặng.

 

Một con chuột nhồi bông siêu đáng yêu.

 

Thì ra… anh từng rất ghét chuột?

 

Khi tôi và Cố Trần Niên sóng bước rời khỏi khu nhà, tôi không nhịn được hỏi anh:

 

"Anh từng nói với em chưa nhỉ?"

 

Tôi hỏi lại: “Nói gì?”

 

"Người đó nếu thật sự thích em, thì dù em tặng gì… người đó cũng sẽ thích."

 

Cố Trần Niên nghiêng đầu cười khẽ.

 

"Anh nói rồi đấy chứ."

 



Tôi nghe câu đó mà mặt đỏ bừng.

 

 

Tôi và Cố Trần Niên học đại học cùng một thành phố, nhưng trường tôi ở phía Đông, còn trường anh ở phía Tây.

 

Ngồi tàu điện ngầm mất ba tiếng chẳng khác gì yêu xa đâu chứ.

 

Ngày khai giảng, Cố Trần Niên nhất quyết đòi đưa tôi đến trường.

 

Khi anh đang nghiên cứu bản đồ khuôn viên trường tôi, thì một nam sinh khóa trên bước lại:

 

"Em gái, cần anh giúp gì không?"

 

Tôi lắc đầu:

 

"Không cần đâu, cảm ơn anh."

 

Tôi chỉ về phía Cố Trần Niên:

 

"Có bạn trai em ở đây rồi."

 

Cố Trần Niên khựng lại, lưng đứng thẳng tắp hơn hẳn.

 

Trên đường đến ký túc xá, anh kéo vali màu hồng của tôi đi phía trước, tôi đeo ba lô chạy lon ton theo sau, phát hiện... tai anh đỏ rực luôn rồi.

 

"Này." - tôi chọc vào lưng anh: "Anh đang căng thẳng đấy à?"

 

Cố Trần Niên dừng bước, không quay đầu:

 



"Ai căng thẳng?"

 

"Vậy tai anh đỏ làm gì?"

 

"...Nắng gắt đấy."

 

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u đầy mây, cố nhịn cười mà không vạch trần anh.

 

Đến dưới khu ký túc xá nữ, Cố Trần Niên xách hành lý lên tận nơi.

 

Anh đứng trước cửa phòng như một vệ sĩ tận tụy, kiểm tra kỹ lưỡng cả giường ngủ, đến độ còn muốn thử độ chắc của ván giường.

 

"Đủ rồi đấy." - tôi đẩy anh ra: "Anh còn kiểm tra nữa là cô quản lý ký túc tưởng anh là biến thái đấy."

 

Lúc này anh mới chịu dừng lại, móc từ túi ra một tờ giấy gấp gọn gàng:

 

"Cho em này."

 

"Cái gì vậy?"

 

"Thời khóa biểu của anh." - Anh mím môi: "Chỗ khoanh đỏ là thời gian rảnh, màu xanh là..."

 

Tôi mở ra xem, phát hiện tờ giấy đầy những ghi chú chi chít.

 

Thậm chí còn vẽ cả đường đi ngắn nhất từ trường anh tới trường tôi.

 

Dọc đường có gì ăn, có gì chơi, anh cũng đánh dấu hết.

 

"Anh định…"

 



"Cuối tuần anh đến thăm em."

 

Anh nói xong vội vã quay đi, tai lại đỏ lên.

 

Đời sống đại học bận rộn hơn tôi tưởng.

 

Tôi và Cố Trần Niên dù ít gặp nhau, nhưng mỗi tối đều gọi video như một lịch trình bắt buộc.

 

Mấy cô bạn cùng phòng hay trêu tôi:

 

"An Dao, cậu với thanh mai trúc mã nhà cậu đâu phải là đang yêu đương, cái này giống như đang nuôi thú cưng online ấy."

 

Trong màn hình, Cố Trần Niên đang ăn mì gói, bị sặc đến mức ho sặc sụa.

 

 

Tết đến, Cố Trần Niên qua nhà tôi chơi, sau khi chúc Tết xong thì kéo tay tôi, long trọng tuyên bố với bố mẹ:

 

"Bác trai, bác gái, cháu và An Dao đang yêu nhau."

 

Mẹ tôi chỉ "ồ" một tiếng, mắt không rời điện thoại đang lướt video.

 

Bố tôi thì: "Trời đất, tưởng có gì quan trọng lắm, hai đứa này làm bố hết hồn."

 

Ông nhìn tôi rồi lại nhìn Cố Trần Niên.

 

"Nếu hai đứa mà không thành đôi thì mới là chuyện lạ đó."

 

Thì ra, những cảm xúc tuổi trẻ mà chúng tôi tưởng mình giấu kín thật kỹ, trước mặt người lớn đều rõ mồn một.

 



Tôi và Cố Trần Niên nhìn nhau, cùng bật cười.

 

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ:

 

"Tuyết rơi rồi."

 

Tôi háo hức mở cửa sổ.

 

Tuyết rơi trắng xóa, bọn trẻ con ùa ra nghịch tuyết ngoài sân.

 

Tôi gọi anh:

 

"Đi! Ra nghịch tuyết đi!"

 

"Đi."

 

"Chờ tuyết dày thêm chút nữa, em sẽ nặn một người tuyết thật to."

 

"Ừ."

 

"Em sẽ nặn một người tuyết giống anh. Nhưng mà tay nghề em hơi tệ, chắc xấu lắm."

 

"Không sao."

 

Anh luôn như thế đấy.

 

Và tôi lại cứ thích như vậy.

 

Trời xuân mênh mang, năm tới nhất định sẽ tốt đẹp hơn.

 



Câu chuyện của chúng tôi… mới chỉ vừa bắt đầu.

 

Hết.

(Đã hết truyện)

Vị Hôn Thê Ẩn Thân (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Tôi là thiên kim tiểu thư của nhà tài phiệt giàu nhất Thượng Hải

Vừa thi đại học xong, ba tôi liền sắp xếp cho tôi đến công ty của vị hôn phu từ bé để “trải nghiệm cuộc sống”, tiện thể quan sát đánh giá luôn.

Và thế là tôi trở thành một thực tập sinh ở vị trí lễ tân.

Giờ cao điểm buổi sáng, tôi chen vào thang máy, một người phụ nữ đeo bảng tên “Trợ lý Tổng Giám đốc” lập tức chỉ vào tôi quát:

“Cút ra ngoài! Đây là thang máy dành riêng cho cấp cao, một đứa thực tập ở quầy lễ tân như cô cũng đòi đi chung?”

Tôi không nhúc nhích: “Trên thang máy ghi là dùng chung.”

Diêu Mạn Ni nổi cáu, giọng cao vút: “Tôi bảo cô cút! Cô tưởng cô là cái thá gì?”

Cô ta còn giơ tay đẩy tôi, ánh mắt khinh khỉnh:

“Biết thân biết phận đi! Không cút thì tôi gọi bảo vệ đấy!”

“Cô tưởng mình là trợ lý của Nam Dật Thần thì ngon lắm chắc? Còn cô là cái thứ gì mà dám đứng đây?”

Tôi rút điện thoại, bấm gọi:

“Nam Tổng, anh có biết cấp dưới của mình vô học đến mức nào không?”

1

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ mất kiên nhẫn:

“Trợ lý Diêu bảo cô làm gì thì cứ làm! Việc của tôi không tới lượt cô quản, người của tôi lại càng không tới lượt cô chõ miệng!”

Tút… tút… tút…

Tôi còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã bị dập ngang.

Tôi sững người.

Đây là cái người mà ba tôi khen là “tuổi trẻ tài cao, trầm ổn đáng tin, có thể gửi gắm tương lai” đó sao?

Vì một trợ lý quèn mà có thể đối xử với “thực tập sinh” thô lỗ đến thế?

Tài giỏi gì chứ?

Có khi là giỏi “nuông chiều thuộc hạ lên mặt làm càn” thì có!

Tôi còn đang ngây ra thì Diêu Mạn Ni bỗng phá lên cười the thé, chỉ vào điện thoại tôi, châm chọc ầm cả thang máy:

“Giả vờ tiếp đi! Một đứa thực tập ăn mặc như hàng chợ mà cũng bày đặt quen Tổng Giám đốc? Cô nghĩ mình đang đóng phim thần tượng à? Buồn cười chết mất! Cô tưởng cô là ai hả?”

Tôi đúng là mặc đồ giản dị, thậm chí có thể gọi là mộc mạc.

Bởi ba tôi đã nói rõ:

“Con gái ngoan, đi ‘trải nghiệm cuộc sống’ thì phải giống nhân viên bình thường, có vậy mới nhìn ra được sự thật.”

Nhưng giản dị không có nghĩa là tôi sẽ nhịn.

Diêu Mạn Ni cười lăn cười bò, đầy vẻ hống hách:

“Cả công ty này là sản nghiệp của nhà Nam Tổng! Trong cái công ty này, đến hơi thở của cô cũng phải được tôi cho phép mới được thở!”

Một luồng lửa bốc thẳng lên đầu!

Từ bé đến giờ, ai dám nói chuyện với tôi như vậy?!

Tôi đột ngột vươn tay, túm chặt cổ áo Diêu Mạn Ni, trong ánh mắt sững sờ của đám đông, kéo cô ta ra khỏi thang máy, ném mạnh xuống nền hành lang lạnh băng!

“Aaaa—!” Diêu Mạn Ni hét toáng lên.

“Người phải cút là cô!”

Tôi lạnh lùng nói.

Cả bên trong lẫn ngoài thang máy đều nổ tung:

“Trời ơi! Cô ta điên rồi à? Lôi cả Trợ lý Diêu ra ngoài rồi!”

“Xong rồi! Diêu Mạn Ni là người được Tổng Giám đốc cưng chiều nhất đó!”

“Nghe nói… cô ta với Tổng Giám đốc có quan hệ mập mờ nữa kia!”

Có người nhỏ giọng khuyên tôi:

“Mau! Mau xin lỗi Trợ lý Diêu đi! Cầu xin cô ta tha thứ! Không thì cả nhà cô xong đời đấy!”

Diêu Mạn Ni bị ném xuống đất, tóc tai rối bù, tức đến phát điên, chỉ tay vào tôi gào lên:

“Con tiện nhân! Mày dám động vào tao?”

“Ngay bây giờ! Lập tức! Quỳ xuống dập đầu! Liếm sạch đôi giày da của tao! Tao còn có thể cho nhà mày sống thêm vài ngày!”

“Nếu không, tao sẽ khiến cả nhà mày biến khỏi Thượng Hải! Chờ chết đi!”

Cô ta thậm chí còn giơ chân ra, mặt đầy đắc ý và độc ác.

2

Lời đe dọa của Diêu Mạn Ni như một mũi dùi bọc độc đâm thẳng vào tai.

Tôi sống đến từng tuổi này rồi, mới lần đầu nghe người ta dám đe dọa sẽ khiến cả nhà tôi “biến mất”?

Từ nhỏ đến lớn, câu này chỉ có ba tôi nói với người khác thôi nhé!

Ở Thượng Hải, ai dám động đến một cọng tóc nhà tôi?

Cho dù Nam Dật Thần có đứng đây bằng xương bằng thịt, cũng không dám mở miệng nói nhảm như vậy!

Sự nực cười trộn lẫn với cơn giận, bốc thẳng lên não!

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vênh váo đang nằm bẹp dưới đất kia, từng chữ đều lạnh như băng:

“Đồ chó cậy thế! Chỉ với cô? Mà cũng dám nhắc đến gia đình tôi?”

“Ngay cả Nam Dật Thần cũng không dám mở miệng bảo sẽ khiến nhà tôi tan cửa nát nhà! Cô là cái thá gì?!”

“Cô nói ai là chó?!”

Diêu Mạn Ni bị chọc điên, mặt đỏ bừng như gan heo, hét toáng lên rồi bật dậy khỏi sàn, xông tới như hổ đói vồ mồi, giơ tay định tát thẳng vào mặt tôi!

Hừ.

Tôi được huấn luyện võ tự do và cận chiến từ nhỏ dưới tay huấn luyện viên riêng, phản xạ nhạy bén, thân thủ linh hoạt.

Đối phó với loại chanh chua như cô ta? Dễ như đập muỗi!

Tôi chẳng cần động tay động chân nhiều, chỉ hơi nghiêng người, lùi nửa bước chính xác.

Cái tát như trời giáng quét sát qua mũi tôi.

Diêu Mạn Ni đập mạnh vào khoảng không, mất đà, loạng choạng lao thẳng về phía trước!

“Bộp ——!”

“Aaa—!”

Một tiếng bịch nặng nề vang lên cùng tiếng gào rên rỉ thảm thiết!

Cô ta ngã sõng soài ra đất như chó ăn vụng bị bắt tại trận!

Mặt úp thẳng xuống sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, trơn nhẵn!



Bình luận