Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

NHẬT KÝ TÌNH YÊU

Chương 7



"Bướng bỉnh đến chết, lại còn hay khóc…"

 

"Nhưng mà, An Dao à… chính em khiến anh nhận ra, thì ra trên đời này, cũng có người thật sự cần anh."

 

Tôi thấy nghẹn ngào trong lòng, đang định nói gì thì phát hiện mặt anh càng đỏ hơn.

 

Tôi đưa tay sờ trán anh, má ơi nóng bừng!

 

"Cố Trần Niên! Anh sốt cao hơn rồi!"

 

Anh mơ màng "ừ" một tiếng, nghiêng người ngã sang vai tôi.

 

Tôi vội đỡ anh, cuống cuồng đi lấy miếng dán hạ sốt.

 

"Đều tại em đấy..." - anh lầm bầm trên vai tôi:

 

"Chọn đúng lúc để nói mấy lời như thế..."

 

Tôi vừa buồn cười vừa tức:

 

"Rồi rồi, tại em, tại em hết."

 

Tôi đi rót nước cho anh.

 

Lúc quay lại, Cố Trần Niên đã ngủ say, lông mày giãn ra, trên môi còn vương chút ý cười.

 

Tôi đặt ly nước bên giường, lặng lẽ nhìn anh ngủ, bỗng thấy lòng mình tràn đầy ấm áp.

 

Thì ra, chúng tôi đã âm thầm thích nhau suốt bao năm, mà lại chẳng ai hay biết cả.

 

Mẹ tôi bảo, vì công việc đã thay đổi, sau này dì Lý không còn phải đi công tác thường xuyên nữa, có thể ở nhà nhiều hơn.

 

Tôi vừa ăn cơm vừa thì thầm:

 

"Giá mà sớm thế này thì tốt quá…"

 

Nhưng cũng không sao, dù gì Cố Trần Niên cũng sắp đi học đại học rồi, ở nhà cũng chẳng được bao lâu.

 

Không sao cả. Sau này sẽ có tôi bên cạnh anh ấy.

 

Ăn xong, tôi chạy vào phòng, trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc chỉn chu.

 

Rồi chạy đến trước cửa sổ phòng Cố Trần Niên, ngẩng đầu gọi to:

 

"Cố Trần Niên!"

 

Anh mở cửa sổ nhìn xuống:

 

"Gì vậy?"

 

Tôi làm khẩu hình miệng:

 

"Đi chơi nè! Hẹn hò nè!"

 

Cố Trần Niên lập tức cười tươi như nắng sớm:

 

"Chờ anh một chút!"

 

Anh chạy ào xuống lầu.

 

Lúc đó dì Lý đang dọn dẹp nhà cửa bỗng gọi theo:

 

"Trần Niên! Cái con chuột bông xấu xí này con còn giữ không đấy? Không giữ thì mẹ vứt nhé!"

 

"Giữ! Con muốn giữ suốt đời!"

 

"Mà không phải con từng bị chuột cắn à? Con còn bảo ghét chuột nhất còn gì?"

 

Dì Lý làu bàu, nhưng vẫn mang con chuột bông đặt lại vào phòng anh.

 

Tôi sững lại.

 

Không ngoài dự đoán con chuột đó là món quà tôi tặng.

 

Một con chuột nhồi bông siêu đáng yêu.

 

Thì ra… anh từng rất ghét chuột?

 

Khi tôi và Cố Trần Niên sóng bước rời khỏi khu nhà, tôi không nhịn được hỏi anh:

 

"Anh từng nói với em chưa nhỉ?"

 

Tôi hỏi lại: “Nói gì?”

 

"Người đó nếu thật sự thích em, thì dù em tặng gì… người đó cũng sẽ thích."

 

Cố Trần Niên nghiêng đầu cười khẽ.

 

"Anh nói rồi đấy chứ."

 

Tôi nghe câu đó mà mặt đỏ bừng.

 

 

Tôi và Cố Trần Niên học đại học cùng một thành phố, nhưng trường tôi ở phía Đông, còn trường anh ở phía Tây.

 

Ngồi tàu điện ngầm mất ba tiếng chẳng khác gì yêu xa đâu chứ.

 

Ngày khai giảng, Cố Trần Niên nhất quyết đòi đưa tôi đến trường.

 

Khi anh đang nghiên cứu bản đồ khuôn viên trường tôi, thì một nam sinh khóa trên bước lại:

 

"Em gái, cần anh giúp gì không?"

 

Tôi lắc đầu:

 

"Không cần đâu, cảm ơn anh."

 

Tôi chỉ về phía Cố Trần Niên:

 

"Có bạn trai em ở đây rồi."

 

Cố Trần Niên khựng lại, lưng đứng thẳng tắp hơn hẳn.

 

Trên đường đến ký túc xá, anh kéo vali màu hồng của tôi đi phía trước, tôi đeo ba lô chạy lon ton theo sau, phát hiện... tai anh đỏ rực luôn rồi.

 

"Này." - tôi chọc vào lưng anh: "Anh đang căng thẳng đấy à?"

 

Cố Trần Niên dừng bước, không quay đầu:

 

"Ai căng thẳng?"

 

"Vậy tai anh đỏ làm gì?"

 

"...Nắng gắt đấy."

 

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u đầy mây, cố nhịn cười mà không vạch trần anh.

 

Đến dưới khu ký túc xá nữ, Cố Trần Niên xách hành lý lên tận nơi.

 

Anh đứng trước cửa phòng như một vệ sĩ tận tụy, kiểm tra kỹ lưỡng cả giường ngủ, đến độ còn muốn thử độ chắc của ván giường.

 

"Đủ rồi đấy." - tôi đẩy anh ra: "Anh còn kiểm tra nữa là cô quản lý ký túc tưởng anh là biến thái đấy."

 

Lúc này anh mới chịu dừng lại, móc từ túi ra một tờ giấy gấp gọn gàng:

 

"Cho em này."

 

"Cái gì vậy?"

 

"Thời khóa biểu của anh." - Anh mím môi: "Chỗ khoanh đỏ là thời gian rảnh, màu xanh là..."

 

Tôi mở ra xem, phát hiện tờ giấy đầy những ghi chú chi chít.

 

Thậm chí còn vẽ cả đường đi ngắn nhất từ trường anh tới trường tôi.

 

Dọc đường có gì ăn, có gì chơi, anh cũng đánh dấu hết.

 

"Anh định…"

 

"Cuối tuần anh đến thăm em."

 

Anh nói xong vội vã quay đi, tai lại đỏ lên.

 

Đời sống đại học bận rộn hơn tôi tưởng.

 

Tôi và Cố Trần Niên dù ít gặp nhau, nhưng mỗi tối đều gọi video như một lịch trình bắt buộc.

 

Mấy cô bạn cùng phòng hay trêu tôi:

 

"An Dao, cậu với thanh mai trúc mã nhà cậu đâu phải là đang yêu đương, cái này giống như đang nuôi thú cưng online ấy."

 

Trong màn hình, Cố Trần Niên đang ăn mì gói, bị sặc đến mức ho sặc sụa.

 

 

Tết đến, Cố Trần Niên qua nhà tôi chơi, sau khi chúc Tết xong thì kéo tay tôi, long trọng tuyên bố với bố mẹ:

 

"Bác trai, bác gái, cháu và An Dao đang yêu nhau."

 

Mẹ tôi chỉ "ồ" một tiếng, mắt không rời điện thoại đang lướt video.

 

Bố tôi thì: "Trời đất, tưởng có gì quan trọng lắm, hai đứa này làm bố hết hồn."

 

Ông nhìn tôi rồi lại nhìn Cố Trần Niên.

 

"Nếu hai đứa mà không thành đôi thì mới là chuyện lạ đó."

 

Thì ra, những cảm xúc tuổi trẻ mà chúng tôi tưởng mình giấu kín thật kỹ, trước mặt người lớn đều rõ mồn một.

 

Tôi và Cố Trần Niên nhìn nhau, cùng bật cười.

 

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ:

 

"Tuyết rơi rồi."

 

Tôi háo hức mở cửa sổ.

 

Tuyết rơi trắng xóa, bọn trẻ con ùa ra nghịch tuyết ngoài sân.

 

Tôi gọi anh:

 

"Đi! Ra nghịch tuyết đi!"

 

"Đi."

 

"Chờ tuyết dày thêm chút nữa, em sẽ nặn một người tuyết thật to."

 

"Ừ."

 

"Em sẽ nặn một người tuyết giống anh. Nhưng mà tay nghề em hơi tệ, chắc xấu lắm."

 

"Không sao."

 

Anh luôn như thế đấy.

 

Và tôi lại cứ thích như vậy.

 

Trời xuân mênh mang, năm tới nhất định sẽ tốt đẹp hơn.

 

Câu chuyện của chúng tôi… mới chỉ vừa bắt đầu.

 

Hết.

(Đã hết truyện)

#GSNH147 - TRÁI CẤM NĂM 19 TUỔI (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Quay lại Chương 4

19

Tấn Thần nhanh chóng biết chuyện Triệu Thư tìm tôi gây rối.

Anh gọi tôi ra gặp.

“Đừng để tâm cô ta, anh đuổi cô ta đi rồi.”

Tấn Thần nắm cổ tay tôi, cẩn thận kiểm tra: “Cô ta không động tay động chân gì chứ?”

“Không, chỉ đập phá tiệm thôi. Nhưng bồi thường rồi, gấp ba lần.”

“Em ngốc vừa thôi.”

Tấn Thần cau mày, tức đến mức không kìm được: “Có chuyện sao không tìm anh?”

“Cái tính cam chịu của em, đi đâu cũng bị người ta bắt nạt.”

“Cho em theo anh về Bắc Kinh là quyết định đúng đắn.”

“Nếu không, bị người ta bán còn giúp họ đếm tiền.”

Tấn Thần vừa mắng tôi, vừa chuyển thêm một khoản tiền.

“Tấn Thần, anh định cưới cô ta thật à?”

Tôi bất ngờ hỏi. Tấn Thần rõ ràng khựng lại.

Nhưng anh nhanh chóng cười cợt, như chẳng xem trọng: “Sao, ghen à?”

“Muốn cưới anh không?”

Ánh mắt Tấn Thần ánh lên niềm vui, như vừa nghe được lời ngọt ngào khiến anh phấn chấn.

Tôi không đáp.

Tấn Thần tưởng tôi giận, dịu giọng dỗ:

“Yên tâm, anh cưới ai cũng không ảnh hưởng đến em.”

“Có bỏ em đâu, chu môi làm gì?”

“Tấn Thần, mẹ tôi từng nói, nếu tôi làm kẻ thứ ba, bà sẽ đánh gãy chân tôi.”

Tôi nhìn anh, nghiêm túc nói.

Tấn Thần bật cười: “Em nói linh tinh gì thế? Em là bạn gái anh, đâu phải tiểu tam.”

Tôi không nói thêm.

Vì những người như anh mãi mãi không hiểu.

Chúng tôi… vốn chẳng thuộc cùng một thế giới.

Và mọi thứ… sắp kết thúc rồi.

Tôi nhìn Tấn Thần, lòng khẽ thở dài.

Anh nghĩ tôi là người do anh từng bước dạy dỗ mà thành.

Bao lần anh khen, chỉ khi ở bên tôi mới thấy hợp, thấy thỏa mãn.

Nhưng anh đâu biết, chính anh cũng là “con ếch” tôi thả vào nồi nước ấm, từ từ điều chỉnh theo ý mình.

20

Đêm cuối cùng.

Chúng tôi quấn lấy nhau rất lâu.

Sau đó, Tấn Thần ngủ thiếp đi, còn tôi mãi không chợp mắt.

Anh là kiểu người cực kỳ gia trưởng, tính chiếm hữu cao. Ngay cả khi ngủ, tay chân vẫn quấn chặt lấy tôi.

Tôi thử gỡ cánh tay đang siết eo mình, nhưng dường như trong mơ anh cảm nhận được, ôm càng chặt hơn.

Tấn Thần khi ngủ chẳng còn chút nào khiến tôi khó chịu.

Tôi lặng lẽ nhìn anh, nhìn rất lâu.

Nếu đây là tiểu thuyết, có lẽ tôi sẽ theo Tấn Thần về Bắc Kinh, cùng anh trải qua bao lần hợp tan, giày vò nhau đến tận cùng, rồi cuối cùng… có thể nên duyên.

Nhưng đây là hiện thực. Một thế giới khắc nghiệt.

Chẳng có “nếu như”.

Chúng tôi bắt đầu từ một vụ cá cược ngớ ngẩn, nhưng đến cuối, tôi mới nhận ra – tôi chưa từng hận anh.

“Tấn Thần… tạm biệt.”

“Nhưng em chúc anh – bình an, khỏe mạnh.”

Mãi mãi.

21

Trên chuyến tàu đêm, mẹ tôi đã ngủ say.

Tôi nhìn qua cửa sổ, núi rừng lướt qua trong bóng tối.

Khẽ thở ra một hơi dài.

Tôi đổi điện thoại và số liên lạc.

Không ai biết.

Mọi thứ có thể bán ở quê cũ, tôi đều bán sạch.

Chỉ mang theo di ảnh của bố.

Từ nay, không còn vướng bận gì nữa.

Nhưng khi chuyến tàu rời thành phố, rít lên một tiếng dài rồi lao về phương xa, tôi nằm trên giường hẹp trong khoang tàu, bỗng thấy má mình ướt.

Tôi nhanh chóng lau đi.

Chim núi và cá nước chẳng cùng đường. Từ nay, núi sông đôi ngả, không bao giờ gặp lại.

22 (Tấn Thần)

Cầm Hoan biến mất.

Khi giấy báo trúng tuyển được gửi về, anh lập tức gọi cho cô.

Nhưng số cô không liên lạc được.

Anh nhắn WeChat, tin không gửi đi.

Cầm Hoan không đến trường anh học.

Anh chẳng biết cô đăng ký trường nào.

Anh đến nhà cô. Hàng xóm nói mẹ con cô đã trả phòng, đồ đạc bán hết cho chỗ thu phế liệu.

Anh đến tiệm mẹ cô.

Nơi đó đổi chủ, là một cặp vợ chồng trẻ, cũng bán bánh chiên.

Nhưng chẳng thơm như của mẹ cô.

Họ nói mua lại cửa hàng từ chủ nhà, giá rất hời.

Hai vợ chồng cười tươi rói.

Còn anh đứng đó, mặt u ám như trời sắp mưa.

Anh quay lại khu trọ cũ của cô, đứng dưới ngọn đèn đường, ngẩng nhìn cửa sổ mục nát.

Dường như anh vẫn nhớ khoảnh khắc hôm ấy – khi Cầm Hoan kéo rèm, mở cửa sổ, niềm vui bùng lên trong tim anh.

Và khi cô chạy xuống, từ phía sau ôm chặt anh.

Thật ra, chỉ trong một giây, anh đã tha thứ cho cô.

Nhưng giờ đây, Tấn Thần chỉ thấy mình như một gã ngốc.

Anh bị Cầm Hoan lừa, bị cô dắt mũi xoay vòng như mèo vờn chuột.

Như con lừa ngu ngốc chạy theo củ cà rốt.

Mà anh chẳng hề hay biết.

Lẽ ra anh phải tức giận.

Nhưng không hiểu sao, anh lại bình tĩnh lạ lùng.

Anh nghĩ: Chẳng sao cả.

Vốn chỉ là một vụ cược.

Anh chẳng thiệt gì.

Biết bao “lần đầu” của cô đều thuộc về anh.

Cô cả đời không thể quên anh.

Còn một cô gái tầm thường như vậy… chỉ là khách qua đường trong cuộc đời rực rỡ của anh.

Chẳng quan trọng.

Anh trở về Bắc Kinh, lao vào những buổi tiệc xa hoa.

Chẳng mấy chốc sẽ quên cô sạch sẽ.

Cầm Hoan là gì? Cô ta là ai?

Tấn Thần cười lạnh.

Nhưng khi về căn hộ, nơi ấy trống trải kỳ lạ.

Dây buộc tóc của Cầm Hoan vẫn trên bàn đầu giường.

Trên gối còn sót một sợi tóc đen dài của cô.

Phòng không còn bóng dáng Cầm Hoan, nhưng hình ảnh cô ở khắp nơi.

Cầm Hoan rụt rè đứng đó.

Cầm Hoan nhỏ bé ngoan ngoãn ngồi một góc.

Cầm Hoan nằm trên giường anh, lo lắng, e thẹn, lúng túng.

Cầm Hoan cưỡi lên người anh, bạo dạn, ngang ngược, miệng đầy lời trêu chọc chẳng biết ngượng.

Anh từng để mặc cô ngồi cả lên mặt mình.

Tấn Thần chửi thề một câu.

Anh kéo bung cổ áo, xoay tại chỗ vài vòng, vớ lấy một cái ly, ném mạnh xuống đất.

Chưa kịp bình tĩnh, anh bấm số gọi:

“Không quan tâm dùng cách gì, phải tìm được Cầm Hoan cho tôi.”

Tìm được cô, anh sẽ tự tay bóp chết cô.

Lột da cô.

23

Tấn Thần xuất hiện muộn hơn tôi nghĩ.

Trước đó, tôi nghe nói anh phát điên vì tìm tôi, có người còn nhắc tôi cẩn thận.

Tôi chỉ cười nhạt.

Tôi và Tấn Thần, thật ra chẳng ai nợ ai.

Nếu nói kỹ, anh có hơi thiệt.

Nhưng với Tấn Thần, tiền nhiều thật, mà cũng là thứ chẳng đáng kể nhất.

Tôi mang đến cho anh cảm giác và giá trị tinh thần, đáp ứng mọi nhu cầu của anh.

Nên nếu nhận tiền, tôi cũng chẳng áy náy.

Trường tôi học khá xa trung tâm, điều kiện kém, gió bụi nhiều.

Nhưng mẹ tôi thích nghi nhanh, bảo chỉ cần ở cạnh con gái, địa ngục cũng thành thiên đường.

Tôi dùng tiền Tấn Thần chuyển, mua một căn nhà nhỏ cho mẹ an hưởng tuổi già.

Nhưng mẹ đâu chịu ngồi yên, dựng quầy bán bánh kếp ngoài cổng trường.

Quầy bán rất chạy.

Nhiều nam sinh trong trường thích tôi, hay đến ủng hộ quầy bánh, đặc biệt những hôm tôi phụ bán, càng đông đúc.

Ngày Tấn Thần đến, đám sinh viên vừa rời đi.

Trời hôm ấy âm u.

Mẹ tôi về nhà lấy trứng, tôi đứng làm bánh.

Tấn Thần bước tới, tôi chẳng ngẩng đầu: “Chào anh, bánh kếp mười tệ…”

Người trước mặt im lặng.

Tôi ngẩng lên theo phản xạ – là Tấn Thần.

Anh gầy hơn, trông mệt mỏi, bụi bặm, nhưng vẫn điển trai như xưa.

Tôi khựng lại: “Tấn Thần?”

24

Tôi mời anh một bữa ăn, khá đắt, dùng tiền anh chuyển trước đó.

Ăn được nửa, anh mới nói câu đầu tiên:

“Anh hủy hôn rồi.”

Thật lòng, tôi khá bất ngờ.

Nhưng cũng chỉ ngạc nhiên một khoảnh khắc.

Với gia thế nhà anh, sao có thể cưới một cô gái như tôi – mẹ từng ngồi tù?

Tôi luôn biết thân phận mình, chưa từng mơ bước vào hào môn.

Thật ra, tôi cũng chẳng có ý định lấy chồng.

“Ừ, anh sẽ gặp người tốt hơn…”

“Cầm Hoan, em không có gì muốn nói với anh sao?”

Tôi lắc đầu.

Nói nhiều vô ích, thà im lặng.

Tấn Thần khẽ cười:

“Giờ anh mới nhận ra, anh chẳng hiểu gì về em, kể cả bề ngoài.”

“Em từng thích anh không?”

“Từng có chút chân tình nào cho anh không?”

“Những lời yêu anh, không thể rời xa anh… đều là lừa anh à?”

Tôi cảm thấy Tấn Thần như bị ai nhập.

Những lời này sến súa, chẳng giống anh chút nào.

Nhưng chính anh nói ra.

Tôi nghĩ một lúc, đáp:

“Tất nhiên từng thích.”

Cô gái mới lớn nào chẳng thích trai đẹp.

“Chân tình cũng từng có.”

Thật ra, trước khi anh đẩy tôi cho Cố Việt, tôi thực sự có chút chân thành với anh.

Nhưng chuyện với Cố Việt khiến tôi tỉnh táo, không bao giờ lay động nữa.

“Còn mấy lời yêu anh, không sống nổi nếu xa anh… đúng là nói dối.”

“Tấn Thần, em xin lỗi.”

Tôi nhìn anh, bình tĩnh và thẳng thắn.

“Nếu anh hận em, muốn trả thù, em cũng chấp nhận…”

“Anh không thấp kém thế.”

Tấn Thần cắt lời tôi:

“Huống chi, thời gian này anh nghĩ rất nhiều.”

“Là anh sai từ đầu, cố tình tiếp cận em vì vụ cá cược.”

“Khi biến em thành quân cờ trong trò chơi ấy, anh đã biết trước kết cục.”

“Người đặt cược… cuối cùng chỉ có thể thua thảm.”

Tôi bất chợt thấy nhẹ nhõm.

Thật ra mắt nhìn người của tôi không tệ.

Tấn Thần có những thói hư của công tử bột, đôi lúc kiêu ngạo đến phát ghét.

Nhưng bản chất anh không hẳn xấu.

Vẫn còn cứu được.

Chỉ là, tôi chẳng có ý định làm “nữ chính” cứu rỗi bất kỳ người đàn ông nào.

“Vậy… anh tìm em để…”

Anh hít sâu, như dồn hết can đảm:

“Anh chỉ muốn hỏi… chúng ta có thể quay lại không?”

“Hoặc là… anh có thể theo đuổi em lại từ đầu không?”

“Tấn Thần.”

Tôi khẽ cười:

“Giờ em sống rất ổn.”

Tôi luôn nhớ – cái gì cần dứt thì dứt ngay, do dự chỉ chuốc rắc rối.

Tôi không muốn sa lầy trong tình cảm nam nữ.

Vì cuối cùng, người đau luôn là phụ nữ.

Dù với Tấn Thần, tôi… có lẽ vẫn còn chút tình cảm.

Thậm chí lâu sau, tôi vẫn nhớ những khoảnh khắc quấn quýt thể xác với anh.

Nhưng tôi không muốn gắn đời mình với bất kỳ người đàn ông nào.

Dù người đó có hơi đặc biệt.

Nhưng… cũng chỉ vậy thôi.

Tôi đứng dậy:

“Nơi này gió cát nhiều, thiếu nước quanh năm.”

“Anh nên về Bắc Kinh sớm.”

“Cầm Hoan…”

Tấn Thần đứng lên, đuổi theo tôi ra khỏi nhà hàng.

Nhưng tôi đã bước xuống bậc thềm, giơ tay gọi taxi.

Tấn Thần dừng lại, không tiến tới.

Khi ngồi vào xe, tôi ngoái lại nhìn anh một lần.

Anh đứng dưới tấm biển quảng cáo sặc sỡ rẻ tiền, giống hệt đêm anh đứng dưới ngọn đèn đường mờ nhòe trước khu nhà tôi.

Lạc lõng, không thuộc về nơi này.

Tôi biết… tôi và Tấn Thần, kiếp này, có lẽ không gặp lại nữa.

Hết



Bình luận