Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Muốn Hạnh Phúc Với Người Khác, Xin Đừng Dẫm Lên Tôi

Chương 4



12

Ngày thứ hai đi làm ở công ty mới, lễ tân gọi tôi lại nói có người gửi hoa.

Một bó hoa hồng đỏ thẫm trộn cùng hoa diên vĩ – không có thiệp.

Tôi chỉ nhìn một cái rồi tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.

Nhưng hôm sau, hôm sau nữa… ngày nào cũng có một bó y hệt.

Tới ngày thứ mười, tôi không chịu nổi, tra số điện thoại của tiệm hoa rồi gọi.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, là giọng dịu dàng của Long Hiểu Đồng.

“Xin chào, tiệm hoa Châu Châu xin nghe…”

Tôi kìm nén cảm xúc, từng chữ từng câu đều rõ ràng:

“Ngày kia là hết thời gian chờ ly hôn, cô gấp gáp vậy sao?”

Cô ta như thỏ con bị kinh động, ấp úng nói:

“Chị hiểu lầm rồi, tôi… tôi chỉ là muốn giúp anh ấy thôi.”

Tôi tức đến bật cười.

“Hai người thật có duyên, đến cả cặp bồ cũng đều lấy lý do là ‘giúp đỡ nhau’.”

“Trước khi làm mấy chuyện ngu ngốc đó, cô có hỏi Cố Chuẩn Niên xem, anh ta đã từng tặng tôi bó hoa nào chưa?”

Tôi bị dị ứng phấn hoa. Hồi theo đuổi tôi, Cố Chuẩn Niên biết rõ và chưa từng vượt ranh giới.

Bên kia im lặng vài giây, rồi cô ta lên tiếng:

“Châu Châu bị bệnh… bây giờ cần anh ấy bên cạnh. Anh ấy vẫn luôn túc trực ở bệnh viện. Giang Thanh, con nít là vô tội…”

Tôi không thèm nghe tiếp, dứt khoát ngắt máy.

Nếu là một đứa trẻ khác, tôi có thể đã liên tưởng đến sinh linh bé nhỏ từng tồn tại trong bụng mình.

Nhưng Long Nguyên Châu không khiến tôi cảm thấy thương hại hay xót xa.

Vô tội à? Tôi cũng là người vô tội.

 



13

Ngày làm thủ tục ly hôn, Cố Chuẩn Niên đến muộn.

Trán anh ta lấm tấm mồ hôi, đi lên bậc thềm như muốn nói gì đó mà không thành lời.

Tôi liếc nhìn anh ta một cái rồi bước thẳng vào trong. Anh ta chỉ biết thở dài, lẽo đẽo đi theo.

“Giang Thanh… cái này cho em.”

Anh ta lấy ra một con khỉ vải từ túi áo, trên đó còn gắn cả mảnh thẻ tên chưa gỡ.

Giống y như con mà tôi từng có.

Hồi trăng mật, chúng tôi đến một thị trấn nhỏ ở Giang Nam ít người biết.

Con khỉ đó là hàng thủ công, không phải đồ sản xuất đại trà.

Anh ta lúng túng:

“Anh đã quay lại đó, may mà người bán vẫn còn ở đấy.”

Tay anh ta vẫn đưa ra, ánh mắt mong mỏi nhìn tôi.

Tôi mím môi:

“Đi thôi, tôi chỉ xin nghỉ đúng hai tiếng.”

Tôi không nhận lấy – dù nó giống hệt con cũ.

Tới phần ký tên, Cố Chuẩn Niên giữ tay tôi lại.

Có lẽ bị ánh mắt lạnh lùng của tôi dọa sợ, anh ta đành ngậm ngùi cúi đầu.

“Giang Thanh… em không muốn nghĩ lại sao? Em biết anh yêu em mà…”

Tôi rút tay ra, ký tên dứt khoát.

Khi đưa cây bút cho anh ta, tôi thậm chí còn bật cười thật lòng.

“Cố Chuẩn Niên, năm năm trời, mỗi mùa hè nếu anh chỉ cần nhớ đến cảm giác của tôi một lần, thì ta đâu có kết cục như thế này.”

Anh ta đã có quá nhiều cơ hội để nói ra sự thật.

Quá nhiều thời điểm để quay đầu.



Anh ta lặng thinh, tay cầm bút run rẩy.

Từng giọt nước mắt rơi xuống giấy.

Anh ta vội vã tránh ánh mắt tôi, đưa tay lên lau mặt.

Chữ ký vốn ngay ngắn gọn gàng của anh ta, hôm ấy ngoằn ngoèo chẳng nhận ra nổi.

Lúc rời đi, anh ta nghẹn ngào gọi tôi phía sau:

“Giang Thanh… em có thể tha thứ cho anh không?”

Tôi dừng bước, quay đầu nhìn tia hy vọng lấp ló trong mắt anh ta.

“Nếu đời này có quả báo, tôi mong tia sét nào cũng đánh trúng anh.”

Tôi không rộng lượng đến thế.

Tôi yêu hết lòng, thì cũng hận tận xương tủy.

 

14

Tình trường thất bại, có lẽ tôi thật sự gặp may trong sự nghiệp.

Sếp nhanh chóng cảm thấy quyết định nhận tôi là điều sáng suốt.

Sau khi tăng lương, đúng đợt vắng việc, ông còn cho tôi nghỉ dài ngày.

Tôi với Trần Đào chốt vé cái rụp, làm một chuyến du lịch nói đi là đi.

Chúng tôi phơi nắng trên bãi biển, tối đến thì vừa uống rượu vừa trò chuyện.

Gần đến ngày về, hôm đó trời đổ mưa nhẹ.

Bãi biển chỉ còn lác đác vài người, bầu không khí nhàn nhã dễ chịu.

Tiếng trẻ con gào khóc giữa lúc yên ả bỗng vang lên chói tai.

Tôi và Trần Đào nhìn theo bản năng – cả hai đều hơi sững lại.

Long Nguyên Châu đang nằm lăn lộn giữa bãi cát, khóc hét om sòm, cát bay mù mịt.

Miệng hét toáng:



“Con không về! Con còn muốn đào cát!”

Trước mặt là Long Hiểu Đồng, đứng bất lực, không biết làm sao.

Bên cạnh là Cố Chuẩn Niên – người chồng cũ mà tôi đã mấy tháng không gặp lại – mặt đầy ẩn nhẫn và tức tối.

Tiếng hét của thằng bé rõ ràng khiến người xung quanh khó chịu, Cố Chuẩn Niên bắt đầu thấy lúng túng.

Đến lúc ánh mắt anh ta vô tình chạm vào tôi, anh ta như bị đóng băng.

Rồi lập tức đi về phía tôi.

Phía sau anh ta, tôi đã thấy ngay ánh mắt chợt tối sầm lại của Long Hiểu Đồng.

Cố Chuẩn Niên ngượng ngùng dừng trước mặt tôi…

 

15

“Em dọn nhà rồi à? Anh… anh đã đến tìm em mấy lần.”

Tôi nghĩ đây không phải lúc để ôn chuyện cũ, mặt lạnh như băng, không đáp lời.

Cố Chuẩn Niên ngượng ngùng cúi đầu, tay vô thức vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út — vẫn là chiếc nhẫn cũ của chúng tôi.

Động tác có phần gượng gạo.

Trần Đào bật cười khẩy, châm chọc:

“Giám đốc Cố rảnh ghê ha, không đi làm, ra biển chơi với con?”

Cố Chuẩn Niên liếc nhìn tôi, mặt đỏ ửng.

“Anh… anh nghỉ việc rồi.”

Tôi không vạch trần anh ta.

Tào Thao từng nói, dạo gần đây anh ta sa sút, liên tục để mất dự án.

Công ty đầu tiên điều chuyển vị trí, sau lại hạ lương.

Chỉ là không muốn mất mặt nên tự mình từ chức.

Lúc này, Long Hiểu Đồng ôm con đi tới, cố ý đứng sát vào cánh tay anh ta.



Ánh mắt cô ta đầy thách thức, nhưng khóe môi vẫn nặn ra một nụ cười giả lả:

“Trùng hợp thật đấy, đi đâu cũng đụng mặt.”

Sắc mặt Cố Chuẩn Niên trầm xuống, cố ý nghiêng người né cô ta.

Nụ cười trên mặt Long Hiểu Đồng lập tức sụp xuống, ánh nhìn dành cho tôi lại thêm vài phần thù địch.

Long Nguyên Châu lại gào đòi được ba bế, nhưng Cố Chuẩn Niên làm như không nghe thấy.

Thằng bé tức tối vung tay chỉ vào tôi:

“Đồ đàn bà xấu xa!”

Tôi mỉm cười nhìn nó, nói rành rọt:

“Cháu dám nói thêm một câu nữa thử xem? Đồ đàn bà xấu chuyên xé miệng bọn nhóc láo toét đấy.”

Nó còn định nói gì, đã bị Long Hiểu Đồng bịt chặt miệng.

Cố Chuẩn Niên như kiệt sức, nói:

“Hai mẹ con về trước đi.”

Giọng nói lạnh nhạt làm sắc mặt Long Hiểu Đồng thay đổi, nhưng cô ta chỉ biết nghiến răng quay đầu bỏ đi.

Cố Chuẩn Niên vẫn nhìn tôi chằm chằm, như thể gom hết can đảm:

“Giang Thanh, mình… có thể nói chuyện một lát không?”

Tôi đứng yên bất động: “Có gì cứ nói ở đây.”

Trần Đào cũng ra chiều lắng nghe, nhưng mắt lại tràn ngập sự châm biếm.

Cố Chuẩn Niên thở dài:

“Châu Châu… dạo này phát bệnh mấy lần rồi…”

“Cô ta cứ liên tục ép anh có thêm một đứa con nữa.”

Tôi bật cười: “Chúc mừng nhé, đúng là anh thích làm bố kiểu sẵn có mà.”

Mặt anh ta đỏ lên rồi trắng bệch.

“Giang Thanh, em biết mà, anh không yêu cô ấy… Anh không muốn vì một đứa trẻ mà phải gượng ép cả đời…”



Anh ta nhìn tôi đầy khẩn thiết:

“Dù anh có sai, nhưng chẳng lẽ… anh không xứng đáng được hạnh phúc sao?”

Tôi kìm nén lời mỉa mai, gật đầu qua quýt:

“Chuyện làm lại cuộc đời và nước đổ khó hốt, anh còn phải học nhiều.”

Ánh sáng trong mắt anh ta dần tắt đi, lắp bắp:

“Anh thật sự nhớ quãng thời gian trước kia của chúng ta…”

“Mọi thứ đều đang diễn ra như những gì ta từng mong…”

Trần Đào thản nhiên ngắt lời:

“Ơ kìa, hay anh quay lại xem đứa con quý hóa của mình kìa, hình như đánh nhau rồi đấy.”

 

16

Hai đứa trẻ đang đánh nhau loạn xạ trên bãi cát.

Long Hiểu Đồng la thất thanh:

“Đừng đụng vào con tôi! Thằng bé đang bệnh!”

Nhưng rõ ràng, người đang cưỡi lên người kia cào cấu, cắn xé là Long Nguyên Châu.

Chỉ vì muốn giành món đồ chơi trong tay đứa trẻ kia, thằng bé lao lên xô ngã bạn.

Cố Chuẩn Niên bối rối kéo hai đứa ra, không ngừng xin lỗi.

Nhưng phụ huynh bên kia trẻ và nóng nảy, xông lên túm cổ áo anh ta, lập tức đánh nhau loạn cả lên.

Tôi và Trần Đào đã quay lưng rời đi.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, tiếng hét và tiếng khóc la vang vọng phía sau.

Càng lúc càng nhiều người chạy ngược hướng, lao về phía biển.

Tôi bị dính mưa, về khách sạn liền vào tắm trước.

Điện thoại bên giường rung liên tục.



Trần Đào thì đang gọi video với Tào Thao, tình cảm mặn nồng.

Tôi cũng không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Nửa đêm sấm sét ầm ầm, những tia chớp rạch ngang bầu trời.

Sáng hôm sau, lúc ra quầy làm thủ tục trả phòng, tôi mới nghe mọi người xì xào bàn tán.

“Nghe chưa, tối qua ở bãi biển chết một đôi nam nữ đấy.”

“Hình như đánh nhau, có người còn quay lại cầm dao…”

“Gã đàn ông chết thảm lắm, cấp cứu đến rồi mà bị sét đánh thêm mấy phát nữa.”

“Người phụ nữ thì là người ra tay trước, có người thấy cô ta chạy đi lấy dao…”

“Còn một đứa trẻ bị đưa vào viện, không rõ sống chết ra sao.”

Tôi nhìn xa xa về phía bãi biển.

Người vây rất đông, chẳng nhìn rõ được bên trong.

Điện thoại tôi có rất nhiều cuộc gọi nhỡ — số lạ nhưng quen quen.

Tôi không nghĩ nhiều, kéo Trần Đào đi thẳng ra sân bay.

Lúc đi ngang qua bãi cát, dưới chân tôi có thứ gì đó sáng lên.

Tôi dừng lại, cúi xuống nhìn.

Là chiếc nhẫn cưới mà Cố Chuẩn Niên từng đeo, nằm cô độc giữa cát ướt.

Trần Đào vừa nghe điện thoại xong, mặt tái nhợt nhìn tôi:

“Tào Thao nói… Cố Chuẩn Niên, anh ta…”

Tôi ngẩng đầu nhìn biển — lúc này sóng lặng, gió yên.

Không ai có thể tưởng tượng được sự dữ dội đêm qua.

Nỗi đau dường như cũng trôi đi theo sóng nước.

Tôi giẫm lên chiếc nhẫn rồi tiếp tục bước về phía trước.

“Về nhà thôi, kẻo trễ chuyến bay.”



Hóa ra, trên đời này thật sự có quả báo.

 

[ TOÀN VĂN HOÀN ]

(Đã hết truyện)

Tôi Không Làm Người Tốt Miễn Phí (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

1

“Ai thế? Vô ý thức vậy, một lúc chiếm luôn ba chỗ đậu xe?”

“Khu chung cư vốn đã thiếu chỗ đậu xe, giờ thì hay rồi, tất cả bị một mình cô ta chiếm hết!”

“Nhà nào mà oách vậy, không dám lên tiếng à? Không biết lái xe thì về trường dạy lái học lại đi, đừng làm ảnh hưởng người khác nữa!”

Trong lúc rảnh ở công ty, tôi lấy điện thoại ra xem, tưởng là chuyện tám nhảm của ai đó.

Mở ảnh to ra xem, thì ra là chỗ đậu xe của mình.

Tôi mua 3 căn hộ trong khu, lúc đó mua chỗ đậu xe được tặng 1 chỗ, nhưng thấy chỗ tặng vị trí không tốt, nên mua thêm 3 chỗ nữa.

Như vậy bố mẹ tới, bạn bè tụ tập cũng có chỗ đậu.

Hơn nữa kỹ thuật đậu xe của tôi chưa tốt, sợ làm trầy xe người khác, sau này đậu xe thành thạo rồi nhưng thói quen vẫn chưa bỏ ngay được.

Thấy mọi người hiểu lầm, tôi vội giải thích:

“Xin chào, ba chỗ đậu xe này đều do tôi tự mua, là chỗ đậu xe riêng, giấy tờ đầy đủ.”

“Vì gần lối đi nên tiện, tôi mới đậu vậy, không hề làm phiền ai cả.”

“Nếu bạn không có chỗ đậu, có thể lên ban quản lý thuê hoặc mua một chỗ.”

Đối phương im lặng, tôi tiếp tục bận việc.

Tan làm, tôi mới thấy tin nhắn trong nhóm cư dân:

“Chỗ đậu xe của mình cũng không thể đậu kiểu đó, làm xấu hình ảnh chung cư.”

“Tôi không có xe, cũng không thuê hay mua, chỉ đơn giản thấy chuyện bất bình nên thay mặt cư dân khác lên tiếng.”

“Cô nhận ra sai lầm là tốt rồi, lần sau đậu xe cho ngay ngắn, đừng để người ta hiểu lầm nữa.”

Hầy, giọng điệu kiểu dạy dỗ người khác.

Trong lòng tôi rất khó chịu, đậu xe trên chỗ của mình mà còn bị người khác lên lớp, cạn lời thật sự.

Nhưng lúc đó tin nhắn đã trôi mất, tôi cắn răng, không trả lời nữa.

Không muốn chấp nhặt với tiểu nhân.

Về đến nhà, nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn cho xe đậu ngay ngắn.

Rồi đến ban quản lý xin một tấm biển “Chỗ đậu xe riêng, xin đừng chiếm dụng.”

Tối đó, có người gửi lời mời kết bạn trên WeChat. 

Tôi nhìn kỹ, thì ra là người ban ngày cãi nhau với tôi.

“Có đó không? Đồng ý kết bạn đi.”

Tôi hơi nghi hoặc: “Có chuyện gì vậy?”

Hàng xóm: “Ban ngày hiểu lầm cô, thật xin lỗi.”

Tôi bỗng thấy buồn cười, không ngờ anh ta lại chủ động xin lỗi, cũng coi như có chút lễ phép.

Tôi cũng không muốn chấp anh ta nữa.

“Không sao, mọi người đều là hàng xóm.”

Thái độ đối phương khá thành khẩn.

“Còn một chuyện nữa tôi muốn bàn với cô.”

“?”

“Cô xem, hai chỗ đậu xe kia để không cũng phí, hay cho tôi mượn nhé, mọi người là hàng xóm, vốn nên giúp đỡ nhau, coi như kết bạn.”

“Nhà tôi áp lực rất lớn, trên có bốn người già, dưới có hai đứa nhỏ, giờ môi trường làm việc khó khăn, lương lại hay bị cắt, mọi người đều rất vất vả, mong cô đồng ý.”

Tôi hơi sững người.

Theo phản xạ, tôi từ chối: “Không cho mượn được, tôi cần dùng.”

 

2

Đối phương không chịu buông.

“Tối nay tôi cũng đi xem rồi, kỹ thuật đậu xe của cô cũng tốt mà, xe đậu ngay ngắn rồi, còn dư hai chỗ không dùng tới, thật lãng phí, cho chúng tôi mượn đi, coi như tích đức.”

“Cô là con gái, sống trong căn nhà lớn, có mấy chỗ đậu xe rộng rãi, cuộc sống chắc cũng sung túc, coi như làm việc thiện đi.”

“Cô kết bạn với tôi cũng không thiệt, có chuyện gì tôi còn có thể đứng ra giúp đỡ.”

Tôi thấy buồn cười:

“Tôi ở nhà lớn, đậu xe rộng, đó là vì tôi có tiền, liên quan gì đến anh?”

“Anh không thể dùng đạo đức ép tôi nhường lợi ích cho anh.”

“Nói mượn cho hay, thực ra là muốn dùng chùa đúng không? Nếu không có chỗ đậu xe, thì đi thuê, một tháng 1000 tệ cũng không đắt. Tôi không cho thuê chỗ đậu xe của mình.”

“Tôi không quen anh, cũng không muốn kết bạn, và càng không có việc gì cần anh đứng ra giúp tôi.”

“Hơn nữa, cho dù sau này có việc cần nhờ người, tôi cũng chắc chắn không nhờ anh, chúng ta không thân thiết gì cả.”

Hàng xóm tức tối, gửi liền mấy tin nhắn thoại dài 60 giây.

Ở công ty nghe giọng khách hàng đã đủ mệt, không ngờ tan làm còn phải nghe người lạ càm ràm.

Tôi không muốn mở nghe, nhưng anh ta thấy tôi không trả lời, liền gửi thêm hơn chục tin nữa.

“Làm ơn gõ chữ được không? Tôi không muốn nghe giọng.”

“Hơn nữa tôi đã nói rất rõ ràng rồi, chỗ đậu xe của tôi không cho thuê, cũng không cho mượn, đồ của tôi thì tôi muốn xử lý thế nào là quyền của tôi, không liên quan gì đến anh.”

“Có vấn đề thì tìm ban quản lý hoặc cảnh sát, tôi đâu phải người giám hộ của anh, không có nghĩa vụ phải chiều theo anh.”

Dù giọng tôi có hơi gắt, nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng.

Bố mẹ ở khu khác, chỗ này gần công ty nên tôi sống một mình.

Nhìn avatar thì anh ta là một người đàn ông trung niên to con, không chừng sẽ trả thù.

“Cô gái này sao lại ăn nói chua ngoa thế? Sao mà độc miệng vậy?”

“Tôi xin cô mượn chỗ đậu xe là vì tốt cho cô, tôi đồng ý mượn là nể mặt cô rồi, hơn nữa giúp cô đậu xe cũng là giúp cô bảo quản chỗ đậu, khóa chỗ đậu của cô rỉ sét rồi cô không thấy sao? Cô còn phải cảm ơn tôi ấy chứ.”

“Nhà tôi đi xe điện, đúng lúc chỗ đậu xe của cô có trạm sạc, chúng tôi chỉ muốn dùng một chút thôi, tôi còn vất vả lái xe hơn nghìn cây số từ quê lên, cả nhà đều mừng rỡ vì sắp có chỗ đậu xe rồi.”

“Cũng không phải bắt buộc cô phải cho mượn, chỉ là bàn bạc với cô thôi, cô không cần vừa mở miệng đã từ chối.”

“Tôi thấy cô còn trẻ quá, kết thêm bạn bè là thêm đường, biết đâu sau này còn cần tới tôi, không cần phải tuyệt tình như vậy.”

Nói kiểu như tôi phải biết ơn vì anh ta mượn chỗ đậu xe của tôi vậy.

Tôi mở nhóm cư dân xem, thấy chú thích của anh ta là người thuê tầng 17, ngay dưới nhà tôi, chẳng trách nhòm ngó chỗ đậu xe của tôi, thang máy ngay cạnh đó, tiện quá còn gì.

Anh ta vẫn lải nhải:

“Tôi nghe giọng cô cũng là người tốt bụng, thường thấy cô cho mèo hoang ăn, làm hai việc tốt hay làm một việc tốt cũng vậy thôi.”

Tôi chột dạ, anh ta biết cả tôi trông thế nào, làm gì.

“Nhà tôi mới chuyển tới, hiện không có chỗ đậu xe, chúng tôi thấy đậu tạm cũng không ảnh hưởng gì.”

“Nếu cô lo tiền điện, tôi đã tìm hiểu, bên ngoài sạc là 1 tệ/kWh, trong khu chỉ 0,49 tệ, chúng tôi tính rộng rãi cho cô 0,5 tệ/kWh, như vậy cô còn kiếm được một xu mỗi kWh, lâu dài cũng lời đấy.”

Tôi vừa bực vừa buồn cười.

“Tôi lương tháng 5 vạn tệ, chưa đến mức phải kiếm từng xu điện phí của anh!”

“Anh không thấy phiền, chứ tôi thì thấy rất phiền.”

 

3

Nói chuyện với người thế này cũng chẳng ích gì. Tôi định chặn anh ta thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Tối muộn thế này, tôi lập tức cảnh giác.

Vội bật camera xem, ngoài cửa là một bà cô tầm 40 tuổi.

Tôi quan sát xung quanh, rồi mới mở hé cửa.

“Cô tìm ai vậy?”

Bên cạnh lối thoát hiểm bỗng có một gã đàn ông to béo lao ra, làm tôi giật nảy mình.

Tôi nhanh tay đóng cửa lại.

Hạ giọng quát: “Các người là ai? Muốn làm gì?”

Tôi dùng lưng chặn cửa, may mà phản ứng nhanh, đã khóa trái rồi.

Bà cô tự giới thiệu:

“Cháu à, chúng tôi là cư dân tầng dưới, cô là Thẩm Vi Vi, chồng tôi là Lý Đại Dũng, ban nãy chính là người nhắn tin xin mượn chỗ đậu xe với cháu, cháu chưa đồng ý.”

“Chồng cô nói năng không suy nghĩ, làm cháu giận, cháu đừng để bụng.”

“Chúng tôi không phải người xấu, cũng muốn bàn bạc với cháu cho đàng hoàng.”

Tôi bực bội, từ chối rồi mà còn đến tận cửa.

Tan làm đã đủ muộn, giờ còn bị họ làm phiền, mất cả thời gian nghỉ ngơi.

“Chuyện này tôi nói rõ rồi, phiền hai người về đi, nếu còn quấy rầy tôi sẽ gọi cảnh sát!”

“Đừng mà, đừng mà.”

Thẩm Vi Vi vội vàng:

“Có gì từ từ nói, chúng tôi cũng không phải người không biết lý lẽ.”

“Chủ yếu là chỗ đậu xe của cháu để không cũng phí, cho chúng tôi mượn đi, cháu vừa kiếm được tiền, chúng tôi cũng không dùng chùa.”

“Về quê, nhà cô còn mang cả củ cải muối tự làm và chổi quét nhà phơi khô tận núi về cho cháu, mấy thứ tốt thế ngoài chợ không mua được đâu.”

“Chính vì thấy cháu tốt bụng chúng tôi mới chia sẻ cho cháu.”

“Hơn nữa xe chúng tôi đã lái tới rồi, không lẽ cứ để ngoài đường bị cảnh sát phạt à? Mỗi lần phạt vài trăm tệ, chúng tôi thật sự không chịu nổi, cháu coi như làm việc thiện giúp đỡ đi.”

Nhìn tủ lạnh đầy bò bít tết hảo hạng và hai cái robot hút bụi thông minh của mình, tôi rơi vào trầm tư.

Sao nhìn tôi lại giống kiểu người thiếu chút đặc sản rẻ tiền vậy?

Người đàn ông bực bội, lớn tiếng:

“Cô là con gái mà cứ rề rà vậy, thật không ra gì.”

“Chúng tôi chỉ đậu buổi tối, ban ngày đi làm không đậu, tuyệt đối không làm phiền cô.”

“Hơn nữa xe cô là xe xăng, trạm sạc kia để đó không dùng cũng hỏng.”

Họ đứng lì ngoài cửa, tôi không muốn xung đột nên đành tìm cớ từ chối.

“Trạm sạc đó hỏng rồi, khóa chỗ đậu cũng rỉ sét, không mở được.”

“Không phải tôi không dùng trạm sạc, mà là xe điện của tôi để bố lái rồi, giờ tôi lái xe xăng cũ của ông ấy, thời gian tới vẫn sẽ dùng lại xe điện.”

“Hơn nữa chỗ đậu xe của tôi gần lối đi, vốn đã đắt hơn những chỗ khác, nếu muốn thuê thì 5000 tệ/tháng.”

Ý tôi không phải thật sự muốn cho thuê, mà chỉ muốn dọa họ bỏ cuộc.

Quả nhiên đối phương nghe giá, trợn tròn mắt:

“Cô còn thật sự biến chỗ đậu xe thành buôn bán à?”

“Cũng tại cô mua hết chỗ đậu xe trong khu, chúng tôi mới không có chỗ đậu.”

“Tôi cũng hỏi ban quản lý rồi, mấy chỗ đậu xe đẹp đã bị người ta mua hết, chỉ còn mấy chỗ ở góc khuất khó ra vào, nếu không tôi cũng chẳng tìm cô nhiều lần để bàn bạc.”



Bình luận