Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

MÀN KỊCH THIÊN KIM GIẢ

Chương 8



Tôi vỗ vỗ tay mẹ, nhẹ giọng an ủi:

“Mẹ à, chuyện này không phải lỗi của mẹ, đừng tự trách mình nữa.”

Lúc này, bác sĩ gõ cửa bước vào kiểm tra thương tích cho tôi.

Sau một hồi xem xét, ông quay sang nói với mẹ tôi:

“May mà bà đến kịp thời, tiểu thư không bị thương nặng gì cả, chỉ là hoảng sợ quá mức.

Chỉ cần uống vài viên thuốc an thần là ổn.”

Nghe xong, mẹ tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Tốt rồi, Hạ Hạ, con không cần lo lắng.

Mẹ đã sắp xếp xong cả rồi.

Đám côn đồ kia có không ít kẻ thù ngoài kia, mẹ đã đưa từng đứa đến ‘tận tay’ rồi.

Chúng sẽ không còn cơ hội quay lại gây hại cho con nữa đâu.”



“Còn vài kẻ đầu têu còn lại, mẹ dẫn đến cho con, để con tự mình xử lý.”

Nói xong, bà liếc ra cửa.

Cánh cửa mở ra, một nhóm vệ sĩ áp giải đám người Tô Tiểu Lam bước vào.

Bọn họ bị ném thẳng xuống đất không chút nể nang.

Tôi lạnh lùng nhìn cả bọn.

Trên mặt mỗi người đều có vết bầm tím, xem ra đã bị dạy dỗ qua một trận nên thân.

Chương 10 –

Không ai trong bọn họ dám lên tiếng, chắc đã nghe được kết cục của hai tên côn đồ kia.

Mẹ tôi chỉ vào đám người đó, nói với tôi:

“Con gái, mấy người này giao cho con xử lý.

Con muốn làm gì thì làm, miễn con vui là được.”



Nghe xong, mấy người kia sợ đến mức run lẩy bẩy.

Tô Đại Cường là người đầu tiên không chịu nổi, lảo đảo bò đến trước mặt tôi:

“Tiểu thư Diệp, tôi xin lỗi!

Là tôi hồ đồ mới nghi ngờ thân phận của cô!

Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà!”

“Cô tốt bụng như thế, không chỉ tài trợ học sinh nghèo, còn nhờ người tìm cho tôi công việc.

Cô rộng lượng, đừng chấp nhặt với một lão già đầu đất như tôi.”

Nghe xong mấy lời ngụy biện đó, tôi cười lạnh:

“Anh nghĩ chỉ cần nói mấy câu xin lỗi, giả vờ hối lỗi là tôi sẽ bỏ qua tất cả à?”

Mẹ tôi cũng nhìn ông ta với ánh mắt lạnh tanh.

Tô Đại Cường run cầm cập:



“Tôi sai rồi!

May mà bà chủ Diệp đến kịp thời, nếu không… tôi thật sự hồ đồ quá!

Tôi xin bà rủ lòng thương!”

“Nhưng tôi vô tội mà!

Muốn trách thì trách Tô Tiểu Lam đi, là cô ta xúi giục tôi, nếu không tôi đâu dám làm chuyện đó!”

Nghe Tô Đại Cường đổ thừa, Tô Tiểu Lam lập tức vùng dậy:

“Đừng có đổ hết lên đầu tôi!

Nếu không phải Vương Mỹ Quyên nói đã tráo con, tôi đánh chết cũng không dám làm mấy chuyện đó!”

“Còn nữa! Cái trung tâm xét nghiệm đó đưa kết quả giả!

Tiểu thư Diệp, tôi cũng là nạn nhân mà!

Tất cả đâu phải ý tôi!



Cô đã giúp tôi nhiều như thế, tôi còn chưa kịp báo đáp.

Nếu lần này cô tha cho tôi, tôi nhất định trung thành tuyệt đối, giúp cô dạy dỗ lại đám này!”

Chu Tử Huyên run rẩy bước đến trước mặt tôi, nước mắt giàn giụa:

“Hạ Hạ, thật ra anh luôn thích em.

Chỉ là bị Tô Tiểu Lam lừa nên mới đối xử như vậy.

Em muốn xử lý anh thế nào cũng được, chỉ mong em vì tình cảm bao năm qua mà tha cho anh một con đường sống.”

“Huống hồ gì, anh từng cứu mạng em mà, cũng coi như nửa ân nhân.

Em thật sự nỡ lòng ra tay với anh sao?”

Nghe đến đây, tôi bật cười lạnh:

“Ân nhân cứu mạng?

Tôi thấy gọi là kẻ suýt hại mạng tôi thì đúng hơn!”



“Anh thật nghĩ vụ tai nạn xe lần trước tôi không điều tra à?”

“Chính anh đã cố tình phá phanh xe, để rồi ‘anh hùng cứu mỹ nhân’, khiến tôi cảm động mà yêu anh.”

“Đáng tiếc, tính toán của anh thất bại rồi.

Nếu không có vụ việc lần này, có lẽ tôi đã thật sự lấy anh.”

“Anh chờ cảnh sát đến đi, tôi nhất định sẽ khiến anh bị truy tố tội danh cho bằng được.”

Chu Tử Huyên nghe vậy sợ đến mức ngã phịch xuống đất, liên tục khóc lóc cầu xin:

“Anh sai rồi, Hạ Hạ!

Tất cả là Tô Tiểu Lam ép anh làm!

Muốn bắt thì bắt cô ta đi!”

Tô Tiểu Lam tức giận túm lấy cổ áo Chu Tử Huyên:

“Giờ còn định đổ hết cho tôi à?



Không có cửa đâu!”

Nhìn mấy người họ đấu đá nhau, đầu tôi cũng bắt đầu nhức nhối.

Mẹ tôi ra hiệu cho vệ sĩ, lạnh giọng nói:

“Lôi hết bọn họ ra ngoài, nhốt lại, để tôi tự xử lý.”

Về sau, tôi không còn nghe bất kỳ tin tức nào về bọn họ nữa.

Vài năm sau, tôi tình cờ nghe được một tin đồn trong giới giải trí:

Ở một khu rừng nguyên sinh tại Đông Nam Á, người ta phát hiện ra một nhóm tội phạm bỏ trốn, trong đó có hai nam hai nữ.

Nghe nói là cuộc sống khắc nghiệt nơi rừng sâu đã khiến bọn họ khốn khổ đủ đường.

Sau khi bị người dân địa phương tố giác, họ mới bị đưa trở về nước.

Lúc ngồi trên chuyến bay về, ai nấy đều cảm kích vô cùng, nhưng do tinh thần đã hoàn toàn rối loạn, vừa xuống sân bay đã lập tức bị đưa vào viện tâm thần để “dưỡng già”.

Có lẽ cả đời này cũng không ra ngoài được nữa.



Tôi gõ nốt ký tự cuối cùng của biên bản cuộc họp, rồi duỗi lưng một cái.

Bước đến bên cửa sổ, hít một hơi không khí trong lành, cảm thán:

“Hôm nay trời đẹp thật đấy!”

End

(Đã hết truyện)

NÁO HÔN (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Vả Mặt, Nữ Cường, Chữa lành, Trả Thù,

Chú rể và phù dâu bị dồn vào góc giường, trùm chăn lại.

 

Những người làm trò hề đám cưới vừa vỗ tay vừa hô to: "Cởi! Cởi! Cởi!"

 

Bộ vest bay ra ngoài.

 

Áo sơ mi bay ra ngoài.

 

Chiếc sườn xám rơi xuống đất.

 

Quần l////ót mắc trên đầu phù rể.

Chú rể là chồng tôi.

 

Phù dâu là em gái anh ta.

 

Còn tôi, chính là cô dâu xui xẻo đó.

 

1.

 

Vừa bước chân vào sân nhà chồng, một cục bột mì thẳng tay ném vào mặt tôi.

 

Lớp trang điểm và kiểu tóc tôi dậy từ năm giờ sáng để chuẩn bị, đã hỏng bét!

 

Lúc trước Phương Dân năn nỉ tôi về quê tổ chức đám cưới, tôi còn hơi lo lắng.

 

Anh ta vỗ n.g.ự.c cam đoan đã nói chuyện đâu ra đấy rồi, sẽ không quậy phá, kiên quyết không quậy phá!

 

Thế này mà… gọi là đ*o… quậy phá ư?

 

Mọi người cười ồ lên: "Trong trắng hay không? Chú rể, nói xem nào?"

 

Phương Dân cười rất đắc ý: "Trong trắng! Trong trắng mà! Chảy máo rồi còn không trong trắng được chắc?"

 

Hóa ra ném một cục bột mì vào mặt tôi là có thể kiểm tra tôi có trong trắng hay không?

 

Tôi lườm Phương Dân một cái.

 

Anh ta cười hềnh hệch: "Đừng giận mà, vợ ơi. Kết hôn ấy mà, chắc chắn phải náo nhiệt chứ."

 

Thoáng cái, anh ta đã bị người ta lôi đi mất.

 

Một chậu lúa mì lại úp lên đầu tôi.

 

"Đa tử đa phúc, bình an."

 

Tôi tức đi//ên lên hét lớn: "Đừng quậy nữa!"

 

"Ôi chao, cô dâu này hơi đanh đá đấy nhỉ! Ngày đại hỷ mà còn nhảy dựng lên."

 

"Để tao thử xem nào, con ranh này rốt cuộc có trong trắng hay không!"

 

Bỗng nhiên, có người trong đám đông đá tôi một cái.

 

Tôi đau điếng, lập tức khuỵu gối xuống.

 

Một người đàn ông cười ha hả, nhảy lên lưng tôi.

 

Tôi bị đè sấp xuống đất ngay lập tức.

 

Nhưng tôi phản ứng nhanh, vội vàng bò về phía trước vài bước.

Hắn ta vồ hụt.

 

Tôi tiện tay tặng ngay cho hắn hai vả mồm vào mặt.

 

"Hahahaha!" Lại một tràng cười ồ nữa.

 

Người đàn ông ôm mặt, hơi mất mặt.

 

Tôi giật phăng khăn che mặt, ném xuống đất: "Mày dám động vào tao nữa thử xem?"

 

Người đàn ông cười gượng gạo: "Chị dâu, ngày đại hỷ mà chị giận gì thế? Mọi người đều là họ hàng cả, làm cho náo nhiệt tí thôi mà..."

 

Tôi loạng choạng đứng dậy, cầm lấy con d.a.o thái ở cạnh bồn nước.

 

Mọi người im lặng lùi lại một vòng lớn.

 

Trên mặt vẫn mang theo nụ cười hềnh hệch kiểu xem trò vui.

 

Tôi một tay vén váy, một tay cầm d///ao thái.

Tôi nói: "Nhập gia tùy tục đúng không? Được! Các người náo loạn thế nào tôi không quan tâm, nhưng thằng khonan nào dám đụng vào người tôi, tin không tôi th//iến thẳng tay nó ngay tại chỗ?"

 

Trong khoảnh khắc, cả sân im như tờ.

 

Tôi dùng sức đập mạnh con d///ao thái xuống đất!

 

Keng một tiếng.

 

Mặt đất rung lên.

 

Đám đông lại lùi thêm vài bước.

 

Bỗng nhiên, một cô gái mặc sườn xám chen ra khỏi đám đông.

 

Cô ta vấn tóc, cài một bông hoa đỏ rực, trông chừng ngoài đôi mươi.

 

Lông mày đậm, mắt to, toát lên vẻ lanh lợi.

Vừa tiến lên, cô ta đã khoác tay tôi, mỉm cười với tôi.

 

Giọng cô ta trong trẻo, mang theo chút âm hưởng địa phương.

 

"Mọi người đừng quậy nữa, chị dâu là người thành phố có học thức, đừng làm chị ấy sợ."

 

Hóa ra là đến giải vây cho tôi.

 

Tôi cảm kích, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ta.

 

"Ôi chao, chị dâu lợi hại thật. Thảo nào quản anh hai tôi đâu ra đấy."

 

Tôi bỗng nhận ra có gì đó không đúng.

 

Cô ta liếc mắt với tôi: "Đúng không, chị dâu?"

 

Phương Dân từng nói với tôi, anh ta có một cô em gái tên là Xảo Nha, không học hành nhiều, vẫn luôn ở quê nhà hiếu thảo với mẹ anh ta.

 

Nhất thời tôi chưa phản ứng kịp: "Hả?"

 

Bỗng nhiên, một luồng bọt tuyết "xịt xịt" phun thẳng vào mặt tôi.

Xảo Nha cười ha hả rồi chạy mất.

 

Hóa ra cô ta giấu bình bọt tuyết sau lưng, khoác tay tôi là sợ tôi né tránh.

Đám đông lại ùa tới.

 

Đậu phộng, nhãn, quả óc c///hó, táo tàu...

 

Từng hạt, từng hạt một, như đạn b.ắ.n vào đầu, vào mặt, vào người tôi.

 

Cả pháo hoa giấy nổ bùm bùm, phun đầy người tôi.

 

Tôi ngây người đứng tại chỗ, muốn đi tìm lại con d///ao thái.

 

Nhưng nước mắt đã làm nhòe tầm nhìn.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

Tôi muốn tìm điện thoại gọi cho bố mẹ, cái đám cưới này mẹ kiếp tôi không cưới nữa!



Bình luận