KHƯƠNG MIÊU
Chương 10
Ta nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay hắn, hắn lại nghiêng đầu nhìn ta, đưa ngón tay chạm vào mũi ta.
“Sao thế?” Ta nuốt nước miếng, nhìn hắn chằm chằm.
“Nàng chảy m.á.u mũi rồi.” Hắn đáp.
Ta giật mình toan quay đầu bỏ chạy, Thôi Yến lập tức kéo ta lại: “A Miêu!”
Ta luống cuống lau m.á.u mũi, còn hắn thì cúi đầu cười khe khẽ, dáng vẻ như đang rất vui vẻ.
Ta trừng mắt lườm hắn: “Huynh cố ý phải không? Biết ta dễ chảy m.á.u mũi mà vẫn bày trò chờ xem ta xấu mặt!”
Hắn bỗng nhiên lại tỏ ra tủi thân.
“Huynh tủi thân cái gì,” ta đá nhẹ vào thành bồn, “Chiều nay còn ngọt ngào với Triệu tiểu thư, giờ lại không dứt khoát với ta. Ta nói cho huynh biết, ta không chịu làm thiếp, càng không chịu chia sẻ phu quân với ai khác. Nếu huynh đã quyết định, thì hoặc là dứt khoát… hoặc là…”
“Ta không hòa ly.” Hắn ngắt lời, giọng nói kiên định, “Ta vất vả lắm mới cưới được nàng, sao lại phải hòa ly?”
Lần này đến lượt ta nghẹn lời.
Thôi Yến lại nói tiếp: “Thực ra… ta rất cảm tạ khoảng thời gian mình bị ngây dại. Nếu không có cơn bệnh ấy, muốn cưới được nàng, e rằng khó như lên trời vậy.”
Quả thật, nếu hắn muốn cưới ta, e rằng cả dòng tộc đều sẽ phản đối.
“Giờ đây ta đã toại nguyện, có thể ở bên nàng, sao nỡ buông tay chứ?”
“Gì mà toại nguyện?” Ta chẳng hiểu gì cả, rõ ràng là ta mới là người toại nguyện, ta là người đã cầu thần bái Phật suốt ba năm ròng.
Hắn mặc y phục chỉnh tề, kéo ta ra phòng ngoài, đưa cho ta một cái túi thơm, ra hiệu bảo ta mở ra xem.
Ta mở túi thơm ngay trước mặt hắn, bên trong là một xấp ngân phiếu.
“Nàng nói, nếu hòa ly thì muốn lấy hai trăm lượng.” Hắn nói, “Nhưng nếu làm thê tử của ta, thì ta có rất nhiều cái ‘hai trăm lượng’ như vậy.”
“Rất nhiều cái ‘hai trăm lượng’…” Ta ngẩn người, tay vẫn cầm đống ngân phiếu.
“A Miêu,” hắn nhẹ nhàng gọi ta, “mỗi năm vào mùa xuân, ta đều muốn được ăn bánh chẻo hoa hoè do chính tay nàng làm, có được không?”
Đầu óc ta như ong ong cả lên, nhìn người đang đứng trước mặt.
Hắn tuấn tú, có tiền lại có công danh, là nhân duyên mà ta đã dâng hương lạy Phật suốt ba năm trời mới đổi lấy được.
“Được, đương nhiên là được rồi.” Ta gật đầu liên tục.
Thôi Yến ôm lấy ta, lần này là ta dựa vào lòng hắn. Vai hắn rộng và vững chãi, khác xa hình ảnh một Thôi Yến hay dính lấy ta, ngốc nghếch thuở trước.
Ta khẽ ho một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn: “Không hòa ly cũng được, nhưng nói rõ rồi đấy — chàng không được cưới nữ nhân khác.”
“Ta thề.” Hắn đáp, “Cả đời này chỉ có mình nàng.”
Ta lập tức cất kỹ số ngân phiếu ấy vào người, tâm trạng vui đến độ muốn bay lên trời. Ta quyết định, trước khi hắn vào kinh nhận chức, ta nhất định phải đến miếu Nguyệt Lão một chuyến, cảm tạ người đã se cho ta mối nhân duyên tốt đẹp này.
NGOẠI TRUYỆN CỦA THÔI YẾN
Bệnh của ta, kỳ thực không phải bệnh, mà là trúng độc. Cũng chẳng phải trúng một lần liền trở nên đần độn.
Trước khi thực sự phát tác, đã vài lần xuất hiện dấu hiệu. Ta hỏi qua đại phu, ông nói đó là một loại độc mãn tính.
Còn nói rằng, chỉ cần ngừng dùng dược, độc sẽ dần tiêu tán trong cơ thể, trí tuệ cũng sẽ dần hồi phục.
Ta biết rõ là ai hạ độc, bởi vậy trước khi độc phát, ta đã âm thầm an bài mọi sự.
Chỉ đợi đến ngày ta thần trí mê man, cũng không đến mức bị người khác dắt mũi mà đi.
Khương Miêu — chính là sự an bài của ta.
Mùa hạ năm kia, ta chuẩn bị tham dự kỳ thi mùa thu, lòng thấy phiền muộn liền về nhà mẹ đẻ ở tạm.
Lầu nhỏ ta ở khi ấy, tầm nhìn rất tốt, ngồi trong thư phòng liền có thể trông thấy hết cảnh trong viện.
Đó là lần đầu tiên ta gặp lại Khương Miêu khi đã trưởng thành. Nàng gánh một đôi quang gánh, mỗi đầu treo bốn con gà rừng, vừa đi vừa cười nói với mấy nha hoàn trong viện.
Số gà ấy là nàng săn được trong núi.
Nàng lớn lên rất xinh đẹp, da không trắng, người lại cao gầy, giọng nói vang dội như chuông đồng, tựa hồ thế gian này chẳng có việc gì làm khó được nàng.
Ba ngày liền, nàng đều mang rau thịt đến viện, hôm thì thỏ rừng, hôm thì gà rừng. Lúc mặc cả thì không hề khách khí, từng đồng từng hào đều tính toán rành rẽ, vậy mà vừa nhận được bạc, đã âm thầm nhét lại cho quản sự năm đồng tiền lớn.
Ta cảm thấy thú vị, liền sai người mời nàng đến giúp việc trong phòng bếp.
Tay nghề của nàng rất tốt, món gì cũng biết làm, cả ngày bận rộn ra vào trong ngoài. Nàng leo cây cũng giỏi, ống quần xắn lên tới đầu gối, n.g.ự.c đeo một cái túi nhỏ, ba bước hai bước đã trèo lên tận ngọn cây hoè.
Nàng đứng giữa muôn hoa, khi cười rộ lên liền chói mắt như ánh mặt trời.
Ta ghi nhớ nàng rất sâu, rất sâu. Bởi vậy sau này khi sắp đặt mọi chuyện, ta liền sớm dặn dò Vương ma ma: nếu mẫu thân ta muốn cưới vợ cho ta, thì hãy đến thôn Khương Gia tìm Khương Miêu.
Vương ma ma biết người ta nói là ai.
Mà Khương Miêu nhất định sẽ đồng ý — vì giao thừa năm ấy nàng không ở nhà canh nồi bánh chưng, lại len lén đến miếu Nguyệt Lão dâng hương, cầu cho được một nhân duyên vừa có tiền, vừa có thời gian, mà còn không thể hành phòng.
Ta khi ấy vừa hay… hoàn toàn phù hợp.
Sau khi trúng độc, thần trí ta phần lớn thời gian là hỗn loạn. Thế nhưng ta biết nàng vẫn luôn bên cạnh.
Nàng quả nhiên không phụ lòng ta sắp xếp — mỗi ngày đều tràn đầy sức sống, chẳng có chuyện gì khiến nàng chùn bước.
Nàng nói thích ta, lúc nhìn ta còn hay chảy m.á.u cam.
Những lúc ta tỉnh táo, thường cố ý vén nửa áo cho nàng ngắm, nàng thì vừa che mũi vừa nhìn lén, rõ ràng không dám nhìn lại cứ muốn nhìn, dáng vẻ ấy thực sự đáng yêu đến buồn cười.
Ngày ta hoàn toàn bình phục, nàng bước về phía ta, ta rất muốn ôm nàng, nhưng lại sợ dọa đến nàng nên đành cố giữ bình tĩnh.
Nào ngờ nàng lại bắt đầu toan tính — cùng mẫu thân nàng bàn bạc xem nên đòi bao nhiêu bạc mới bằng lòng hòa ly với ta.
Chẳng lẽ trong mắt nàng, ta khi tỉnh táo còn không bằng lúc ngu ngốc?
Vốn định ở lại thêm vài ngày mới lên kinh, nghe nàng nói vậy, ta liền quyết định sớm ngày khởi hành.
Chờ sau khi thi xong, công danh đã định, ta sẽ từ từ thu phục nàng lại.
Trước khi đi còn cố ý để lại năm trăm lượng bạc, kỳ thực là muốn nói với nàng rằng — không hòa ly, làm thê tử của ta, cái ‘hai trăm lượng’ ấy, ta có rất nhiều, rất rất nhiều.
Điều nàng mong cầu chẳng nhiều: có tiền, có thời gian, chẳng lo ăn mặc, phu quân lại không thể hành phòng — một cuộc hôn nhân quá sức lý tưởng.
A Miêu của ta thật là tham tiền.
Khi ta đỗ trạng nguyên trở về, không muốn nhịn nữa, cố ý để nàng nhìn thấy Triệu tiểu thư, cố ý để nàng nhìn thấy ta tắm…
Ta xác định nàng yêu ta — cũng như ta yêu nàng vậy.
Có người nói ta nên cưới danh môn khuê tú, để phò tá con đường làm quan.
Nhưng ta không cần.
Quan trường biến hoá khôn lường, sao biết được mấy vị khuê nữ ấy mang đến là phúc lành hay tai họa?
Cũng như chuyện của Thôi Vũ — ta từ chối mối hôn sự với nhà họ Trương, chính là vì Trương đại nhân đã bị cuốn vào phe đảng tranh chấp. Sự việc ấy không khác gì múa kiếm trên lưỡi dao, ta không dám đánh cược, cũng chẳng muốn lấy sinh mạng mình ra đặt lên bàn cờ của người khác.
Còn việc hắn hạ độc ta, ta cũng đã hồi đáp đủ rồi.
Hiện giờ hắn sống chẳng bằng ta khi còn điên dại — sẽ bị nhà họ Trương chán ghét, ruồng bỏ.
Thế gian này không thiếu người thông minh, thay vì tính kế lẫn nhau, chẳng bằng đối đãi chân thành.
Bởi vì chân thành, thiện lương và thẳng thắn — chính là Khương Miêu của ta.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Hết.
(Đã hết truyện)
Hậu Cung Độc Dược Sư (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Cổ Đại,
1.
Ta xuyên không rồi xuyên thành vị quý phi độc ác sống chưa qua ba tập trong phim cung đấu.
Nguyên chủ vì hạ độc nữ chính Bạch Liên Hoa mà bị hoàng đế bắt tại trận, thưởng ngay một chén Hạc Đỉnh Hồng, chết không kịp ngáp.
Còn ta, xui tận mạng, xuyên tới đúng lúc đang ngồi trên ghế gỗ khắc hoa, tay nâng chén độc truyền thuyết.
“Nương nương, đến giờ rồi.” Trương công công cười như đóa cúc khô trong mùa đông.
“Xin mời.”
Ta nhìn chất lỏng lắc lư trong chén, đầu óc ong ong.
Đùa nhau à?! Vừa xuyên tới đã phải bế mạc?!
Đúng lúc đó, trong đầu vang lên tiếng “Đinh”:
「Hệ thống sinh tồn cung đấu」kích hoạt! Đang tải… 0.99%… 9.9%… 99%…
Cảnh báo! Hệ thống lag! Một số chức năng không thể sử dụng!
Kỹ năng khả dụng hiện tại: Kháng độc +999 (phiên bản tạm thời)
Ta: “???”
Hệ thống gì mà như hàng khuyến mãi cắt ra từ Pinduoduo vậy?! Đến lúc sống còn lại bug?!
Ta nhìn dòng chữ xanh lè hiện lên trước mắt, rồi lại nhìn chén Hạc Đỉnh Hồng trong tay — thứ được ca tụng là “uống một ngụm, máu phun ba trượng”.
Trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ liều lĩnh.
“Nương nương?” Trương công công bắt đầu đổ mồ hôi như tắm.
Ta cắn răng, ngửa đầu uống cạn.
Dù sao cũng là chết, chết cho hoành tráng một chút!
…
Một phút sau, ta chép miệng.
…
Năm phút sau, ta uống thêm một ngụm.
“Công công Trương, chén Hạc Đỉnh Hồng này…” Ta nhíu mày, “thiệt là… hết hạn rồi đúng không?”
Mặt Trương công công nhăn như cúc khô: “???”
2.
Theo nguyên tác, ta lẽ ra phải thổ huyết mà chết trong vòng ba mươi giây sau khi uống độc.
Nhưng ba mươi giây trôi qua, ta không những không chết, mà còn hơi đói bụng.
“Nếu nương nương cảm thấy chưa đủ mạnh…” Trương công công run run, “lão nô rót thêm chén nữa?”
Ta: “Được, cho ta thêm chén nữa.”
Trương công công: “???”
Vậy là ta uống luôn ly thứ hai.
Lần này vị xoài.
Ly thứ ba, vị đào mật.
Ly thứ tư, tay Trương công công bắt đầu run:
“Nương… nương nương, trong kho Hạc Đỉnh Hồng không còn nhiều…”
Ta ợ một cái, “Không sao, ta vẫn còn uống được.”
“Hay là… cho vào bát luôn đi!” Ta phất tay một cái!
Cái này mà là độc dược á? Đây rõ ràng là quầy buffet tráng miệng tự chọn mà?
3
Ngay lúc ta chuẩn bị ăn đến bát thứ năm, cửa điện “RẦM” một tiếng bị đá văng!
Hoàng đế mặc long bào, sát khí đằng đằng xông vào.
“Ngươi đúng là đồ ngu!” Hắn giật lấy chén rượu trên tay ta, trợn mắt, “Không thể uống một ngụm rồi giả chết luôn được à?! Nhất định phải uống đến cạn sạch?!”
Ta: “…”
Hoàng đế: “…”
Không khí bỗng trở nên yên tĩnh.
Ta từ từ giơ tay lên: “Ờm… bệ hạ, ngài có cầm nhầm kịch bản không vậy?”
Theo nguyên tác, giờ phút này hắn phải lạnh lùng cười nhìn ta trúng độc chết chứ, chứ không phải đứng đây càm ràm như ông chồng bị vợ chọc tức vậy!
Hoàng đế bỗng cứng đờ, hai ta tròn mắt nhìn nhau 3 giây, hắn hạ giọng: “Kì biến chẵn không đổi?”
Ta theo phản xạ đáp: “Dấu xem góc phần tư?”
“Hidro Heli Liti Bery Beri?”
“Carbon Nitơ Oxy Flo Neon!”
Mắt hoàng đế lập tức sáng rực, quay đầu bảo thái giám Trương: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Trương công công như được đại xá, chạy còn nhanh hơn mèo hoang trộm cá trong ngự thiện phòng.
Trong điện chỉ còn lại hai chúng ta.
Khi cửa điện khép lại, vị vua một nước này lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh ta:
“Ngươi cũng là xuyên không tới đúng không?!”
Ta: “…Hả?”
Hắn nghiến răng: “Ta đang lướt app đọc truyện thì đùng một cái, xuyên luôn thành tên bạo quân này!”
Ta: “…”
Hảo hán à, hóa ra ngươi cũng là người xui xẻo như ta!
4
Mười phút sau, hai đứa ta ngồi xổm sau hòn giả sơn ở ngự hoa viên để trao đổi thông tin.
Hoàng đế – giờ ta đã biết tên hắn là Lâm Hòa Độ, nghiên cứu sinh năm hai khoa Hóa học của một trường 985 – đang dùng cành cây vẽ công thức phân tử lên đất.
“Vậy là ta xuyên thành bạo quân, còn ngươi thành quý phi độc ác.”
Hắn đẩy gọng kính tưởng tượng, “Theo nguyên tác, lúc này ngươi đã ‘ngủm’ rồi.”
Ta sờ bụng – không có gì khác thường: “Nhưng ta có kháng độc tạm thời.”
“Bảo sao hạc đỉnh hồng cũng không xi nhê gì.” Hắn hưng phấn hẳn lên, “Phòng thí nghiệm ta còn mấy chai thuốc trừ sâu đấy, ngươi muốn thử không?”
“???”
Ta cầm đá lên định đập: “Ngươi nói tiếng người chút được không?!”
Lâm Hòa Độ cười gượng né tránh: “Chỉ là đùa thôi mà. Thật ra ta xuyên qua đã ba tháng rồi, nguyên chủ là một tên bạo quân, ngày nào cũng có người tìm cách hạ độc.”
Hắn lấy ra một cuốn sổ da dê: “Đây là bảng thống kê các vụ đầu độc.”
Ta ghé mắt nhìn – trời ơi đất hỡi, nào là biểu đồ đường, biểu đồ tròn, cả phân tích tỉ lệ các loại độc đều đủ cả!
“Chén ngân nhĩ hôm qua, ta uống xong mặt xanh lè.” Hắn chỉ vào đỉnh biểu đồ.
Ta nhìn quầng thâm dưới mắt hắn, đột nhiên cảm thấy thương xót: “Vậy là ngươi…”
“Tự thử độc rồi tự chế giải dược.”
Lâm Hòa Độ lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt quen thuộc trong phòng thí nghiệm:
“Ta phát hiện thân thể nguyên chủ có khả năng kháng độc. Chắc là do bị hạ độc lâu năm mà thành.”
Ta: “…
Thảm, thảm thật! Đúng là thời đại xuyên không khắc nghiệt quá mà.
5
Trên đường về cung, ta chợt nhớ ra một chuyện.
“Bệ hạ, nếu cả hai chúng ta đều là người xuyên không, thì nữ chính nguyên tác đâu rồi?”
Bước chân hoàng đế khựng lại, ánh mắt né tránh: “Ờ… cô ta hả…”
Ta: “?”
Hắn ho khan: “Ta thấy cô ta ồn quá, nên cho đi trồng rau trong lãnh cung rồi.”
Ta: “…”
Nữ chính bạch nguyệt quang trong truyện, giờ thành người làm nông chính hiệu.
6
Vừa vào tẩm điện, hệ thống trong đầu ta đột nhiên “Đinh” một tiếng:
【Phát hiện ký chủ đã hấp thụ đủ liều lượng chất độc!】
【Tiến độ tải hệ thống: 99.9%…】
【Kỹ năng mới mở khóa: Nhận biết độc dược (sơ cấp)】
Ta khựng bước. Trước mắt hiện lên bảng phân tích các chén rượu hạc đỉnh hồng vừa uống:
o Vị dâu: Pha chu sa (HgS) và ít chiết xuất trúc đào
o
o Vị xoài: Có asen (As₂O₃) và phấn hoa mạn đà la
o
o Vị đào: Aconitin (độc ô đầu) pha cùng thiềm tô (chất độc từ cóc)
o
Ta túm lấy tay áo Lâm Hòa Độ:
“Ba chén rượu hạc đỉnh hồng vừa nãy…”
“Là độc tổng hợp đó, sao vậy?”
“Không có gì.” Ta thở dài, “Chỉ là thấy ngự thiện phòng có vẻ kiêm luôn phòng thí nghiệm hóa học.”
Từ sau khi nhận nhau, cuộc sống hậu cung của ta liền… lạ đời vô cùng.
Dù gì ai mà ngờ được: một tên bạo quân thực ra là cuồng hóa học, còn ta thành máy thử độc hình người?
“Vật thí nghiệm hôm nay.” Hoàng đế rút từ tay áo ra một lọ thủy tinh phát sáng màu xanh lục.
“Công thức mới: arsenic trộn đoạn trường thảo, lý thuyết là chết sau ba giây.”
Ta nhận lấy, lắc lắc:
“Có hướng dẫn sử dụng không? Uống khi đói hay sau bữa ăn?”
Hoàng đế: “…”
Ta ngửa đầu uống, chép miệng:
“Ừm… vị đầu hơi đắng, giữa có hậu ngọt, cuối cùng mát như bạc hà.”
Hoàng đế lập tức ghi vào sổ tay:
“Phản hồi vị giác tốt, xem ra tỷ lệ pha loãng chuẩn rồi.”
Đây là thử độc hay thưởng thức rượu vang cao cấp thế hả trời?!
7
Thể chất “bách độc bất xâm” của ta nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung.
Ban đầu là Trương công công rỉ tai:
“Quý phi nương nương uống hạc đỉnh hồng cứ như uống nước đường!”
Sau lại thành:
“Quý phi nương nương ăn thạch tín để dưỡng nhan!”
Cuối cùng méo mó thành:
“Nước tiểu của quý phi nương nương có thể giải bách độc!”
Ta: “???”
Cái lời đồn này đã méo mó đến mức nào rồi thế?!
Một sáng nọ, ta phát hiện trước cửa tẩm cung chất đầy châu báu, bên dưới đè một tờ giấy:
“Xin nương nương ban cho một bình thánh thủy, cứu mạng phụ thân! —— Lễ bộ Thượng thư quỳ dâng”
Ta: “…”
Hoàng đế đi ngang, thò đầu nhìn:
“Làm ăn khá đấy? Ta làm cho ngươi cái máy bán hàng tự động nha?”
Ta: “Cút!”
8
Để ngăn lời đồn lan xa, ta quyết định ra tay trước.
Tại buổi yến tiệc ngắm hoa ở ngự hoa viên, các phi tần “tình cờ” thấy ta đang nhai một miếng bánh đáng ngờ.
Thục phi giả vờ kêu lên:
“Trời ơi! Miếng điểm tâm đó có phải bị hạ độc không?”
Ta bình tĩnh ăn nốt:
“Ồ, nàng nói cái này à?”
Ta rút từ tay áo ra một gói bột:
“Ta tự rắc thạch tín vào đấy, cho đậm vị thôi.”
Cả sân im phăng phắc.
Hiền phi run rẩy chỉ tay:
“Ngươi, ngươi dám…”
Ta cười toe:
“Muốn thử không? Mua 2 tặng 1 đó.”
Đám phi tần hét ầm rồi tản như chim bị săn.
Hoàng đế nấp sau giả sơn giơ ngón cái:
“Chiêu cung đấu hay nhất năm – doạ chết địch luôn khỏi cần ra tay.”
9
Nhưng… vẫn có kẻ không tin tà.
Tại tiệc thọ của Thái hậu, Đức phi – kẻ thù truyền kiếp của ta – đích thân dâng một bát yến sào cho ta.
“Tỷ tỷ gần đây vất vả, ăn chút để bồi bổ nha~” Nàng cười như một đóa bạch liên.
Ta cúi đầu – trong bát ngân nhĩ… sao lại có màu xanh dương?
Chà, chắc là ninh cả bảng tuần hoàn hóa học vào đây rồi.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ta nâng bát uống cạn, sau đó ợ một cái rõ to:
“Vị không tệ, chỉ hơi mặn chút.”
Đức phi mặt tái mét:
“Không… không thể nào! Trong đó ta đã thêm tận…”
“Thêm nhiều Natri Clorua đúng không?”
Ta lau miệng:
“Lần sau nhớ dùng muối iốt cho tốt cho sức khỏe.”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰