GIỚI HẠN 3 ĐIỂM
Chương 8
Đồng tử cô ta co rút, thân thể run rẩy dữ dội.
“Cậu… sao cậu biết…”
“Tôi đương nhiên biết.”
Tôi rút chai nước về, chậm rãi vặn lại nắp.
“Cậu tưởng mấy trò vặt đó giấu được tôi sao?”
“Từ ngày đầu tiên cậu mang bữa sáng đến, tôi đã biết rồi.”
“Cái diễn xuất rẻ tiền của cậu, và cái ánh nhìn không giấu nổi sự toan tính kia — rõ rành rành như viết trên trán: Tôi đang định hại cậu đây!”
“Lâm Vi Vi, cậu không chỉ ngu, mà còn… rất ngây thơ.”
“Cậu thật sự nghĩ rằng chỉ cần bỏ vài viên thuốc ngủ vào nước, khiến tôi thi trượt là cậu có thể chiến thắng sao?”
“Cho dù tôi thi hỏng thật, điểm bằng 0 — cậu cũng chỉ được 3 điểm.”
“Ba điểm… đủ để cậu vào Thanh Hoa hay Bắc Đại à?”
Từng câu từng chữ của tôi như búa tạ, nện thẳng vào tim cô ta.
Cô ta sụp xuống đất, bật khóc nức nở.
“Tôi phải làm sao đây… tôi còn có thể làm gì được đây…”
Cô ta giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.
“Cậu chẳng còn lựa chọn nào nữa cả.”
“Từ khoảnh khắc cậu chọn liên kết với tôi — vận mệnh của cậu, đã bị trói buộc vào tôi rồi.”
“Một vinh cùng vinh. Một bại cùng bại.”
“Nên… cậu nên dẹp mấy trò hèn hạ ấy đi.”
“Ngày mai — nghiêm túc mà đi thi.”
“Cầu cho tôi…thi được điểm thật cao nhé.”
“Bởi vì điểm số của tôi — chính là giới hạn cuối cùng của cậu.”
Nói xong, tôi thẳng tay ném chai nước đã bị bỏ thuốc vào thùng rác bên cạnh.
Sau đó, quay người rời đi. Không ngoái đầu lại.
…
Kỳ thi đại học — chính thức bắt đầu.
Tôi bước vào phòng thi, lòng tĩnh lặng như mặt hồ.
Bởi đây không chỉ là một kỳ thi.
Mà là lần tính sổ cuối cùng cho ba năm đầy bất công và tủi nhục.
Tôi làm bài cực kỳ trơn tru.
Mỗi câu hỏi giống như một người bạn cũ, thân thuộc, gần gũi.
Còn Lâm Vi Vi thì ngồi cách tôi không xa.
Cô ta rất yên tĩnh, cũng rất chăm chú.
Chắc cô ta đã hiểu ra rồi.
Cách duy nhất để sống sót — là dựa vào tôi.
Tiếng chuông vang lên, môn thi cuối cùng kết thúc.
Ba năm trung học của tôi — cũng chính thức khép lại.
Bầu trời ngoài kia xanh thẳm, nắng rực rỡ như đổ mật.
Tôi thấy bố mẹ đang đứng chờ trước cổng trường, gương mặt ngập tràn nụ cười rạng rỡ.
Khoảnh khắc ấy — tôi cảm giác như cả thân thể được tái sinh.
Ngày công bố điểm, tôi đang ở nhà gói bánh cùng mẹ.
Điện thoại reo vang — là cuộc gọi từ Ban tuyển sinh đại học Thanh Hoa.
“Xin hỏi, có phải em là Trần Niệm không?”
“Chúc mừng em. Điểm thi đại học của em là 728 điểm, em là thủ khoa khối Tự nhiên của tỉnh năm nay.”
“Chúng tôi trân trọng mời em đăng ký vào trường Đại học Thanh Hoa.”
Vừa cúp máy chưa lâu, thì điện thoại từ Bắc Đại cũng gọi tới.
Bố mẹ tôi xúc động đến rơi nước mắt.
Tôi mỉm cười.
Bởi tôi biết:
Tôi đã thắng.
Tôi cầm điện thoại, gửi cho Lâm Vi Vi một tin nhắn.
[Thi thế nào?]
Chẳng bao lâu sau, cô ta trả lời.
Chỉ là một con số: [298.]
298 điểm.
Một con số còn chưa đủ điểm vào cao đẳng.
Tôi nhìn chằm chằm vào con số ấy, hồi lâu không nói gì.
Không phải hệ thống hỏng.
Mà là — nó vẫn đang hoạt động.
Chỉ là lần này, nó chọn một cách tàn khốc hơn để thực thi quy tắc của nó.
Điểm thi đại học của tôi là 728 điểm.
Nhưng điểm tối đa của kỳ thi quốc gia là 750 điểm.
Tôi — không đạt điểm tuyệt đối.
Tôi bị mất 22 điểm.
Một câu trắc nghiệm Toán, tô nhầm ô do trượt tay.
Một phần nhỏ trong câu hỏi lớn của bài Vật lý, bị trừ điểm do trình bày thiếu bước.
Và bài nghị luận Văn — có lẽ lập luận chưa đủ sâu sắc — bị trừ thêm vài điểm.
Cho nên, điểm số thật của tôi — không hoàn hảo.
Và hệ thống, đã nắm bắt chính xác cái “thiếu sót” đó.
Nó không còn dùng điểm tổng kết bài thi làm chuẩn.
Nó đã bắt đầu sử dụng một logic sâu hơn, tàn nhẫn hơn — lấy “độ sai lệch so với điểm tối đa” làm chuẩn.
Tôi mất 22 điểm.
Vậy thì — Lâm Vi Vi phải mất nhiều hơn thế.
Bởi quy tắc là:
Phải “xuất sắc hơn tôi” đúng 3 đơn vị.
Nhưng…“xuất sắc hơn” không phải luôn là “cao hơn.”
Trong phán đoán của hệ thống, ở chiến trường cuối cùng như kỳ thi đại học, “ưu tú” chính là — mất càng ít điểm càng tốt.
Tôi mất 22 điểm.
Vậy để khiến Lâm Vi Vi “vượt trội hơn tôi 3 đơn vị”, hệ thống buộc phải khiến cô ta mất ít điểm hơn tôi.
Nhưng vấn đề là — cô ta không đủ năng lực để làm được điều đó.
Trình độ thật sự của cô ta, có lẽ chưa đạt nổi 200 điểm.
Hệ thống không thể bịa ra kiến thức từ không khí, không thể ép cô ta làm đúng những thứ mà cô ta vốn dĩ chưa từng hiểu.
Và khi giữa mệnh lệnh bắt buộc “phải hơn Trần Niệm” và năng lực thực tế “cô ta chỉ là học sinh dốt” nảy sinh một mâu thuẫn không thể dung hòa…
Hệ thống đã lựa chọn cách thô bạo nhất để đảm bảo quy tắc.
Nó sụp đổ.
Nó trực tiếp gây nhiễu loạn toàn bộ nhận thức của Lâm Vi Vi.
Khiến cô ta vào phòng thi thì làm sai toàn bộ những câu vốn biết.
Những câu không biết thì… đoán bừa một cách rối loạn.
Và kết quả cuối cùng — chính là 298 điểm thê thảm.
Hệ thống, rốt cuộc cũng chỉ là một cỗ máy.
Không có tình cảm.
Chỉ biết tuân theo luật lệ lạnh lẽo.
Nó đã trao cho Lâm Vi Vi một chiếc thang trời, nhưng trên chiếc thang đó — lại giăng sẵn một cái bẫy vĩnh viễn không thể vượt qua.
Về sau, tôi nghe nói Lâm Vi Vi… phát điên rồi.
Gặp ai cô ta cũng nói:
“Mình mới là thủ khoa.”
“Điểm số của mình bị Trần Niệm đánh cắp!”
Mẹ cô ta dắt con chạy chữa khắp các bệnh viện lớn.
Còn thầy Vương — vì vụ cá cược ba bên trong kỳ thi thử lần ba, và cả kết quả cuối cùng của Lâm Vi Vi — bị nhà trường điều tra, rồi chuyển về làm ở… bộ phận hậu cần.
Còn tôi — nhận được thư báo trúng tuyển của Bắc Đại.
Hôm ra sân bay lên đường đi Bắc Kinh, tôi tình cờ gặp lại thầy dạy Vật lý.
Chính là người đã đọc bài kiểm tra “thư an ủi” 0 điểm của tôi và cười đến suýt nghẹt thở.
Hôm đó, thầy cũng đến tiễn người.
Nhìn thấy tôi, thầy cười bước tới:
“Chúc mừng em, Trần Niệm.”
“Thầy biết ngay mà — em là một tâm hồn thú vị.”
Thầy ngập ngừng một chút, rồi nói thêm:
“Thật ra, bài thi Vật lý 0 điểm hôm ấy… thầy vẫn giữ lại.”
“Vì thầy thấy — bức vẽ ở mặt sau ấy, còn xứng đáng điểm tuyệt đối hơn cả đáp án chuẩn.”
Tôi sững người.
Rồi… tôi cười.
Phải rồi.
Cuộc đời này — làm gì có đáp án tiêu chuẩn nào chứ?
Người có thể định nghĩa tôi là ai…chỉ có chính tôi.
Tôi ngẩng đầu, nhìn qua cửa kính.
Máy bay sắp cất cánh, vẽ lên bầu trời một vệt trắng dài.
Tương lai của tôi — cũng như bầu trời ấy:
Rộng lớn, tự do, không gợn một áng mây.
Hết.
(Đã hết truyện)
Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Hiện Đại,
Tiểu Thuyết,
- Không, dừng lại…
Trong bóng tối, một mùi hương nam tính nồng nặc phả vào người cô.
Người đàn ông ấn mạnh Kiều Niên xuống giường.
Nước mắt lưng tròng, cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng cơ thể cô hoàn toàn bất lực.
Tiếng vải rách vang lên.
Nước mắt Kiều Niên rơi không ngừng.
- Cô gái, cô tên gì? - Giọng nói khàn khàn của người đàn ông như một lời nguyền ma mị.
Hơi thở đầy dục vọng của anh ta phả vào tai cô.
- Không sao đâu nếu cô không muốn nói cho tôi biết.
- Tên tôi là… - Một cơn đau dữ dội xuyên qua toàn bộ cơ thể cô.
Hơi thở của Kiều Niên nghẹn lại, cô mở choàng mắt. Cô nhìn thẳng về phía trước.
Chỉ đến lúc đó cô mới nhận ra mình đang ở trong xe.
Vậy ra đó chỉ là một giấc mơ!
Một lần nữa, cô lại mơ về những gì đã xảy ra năm năm trước.
Kiều Niên ngồi dậy, thở hổn hển, khuôn mặt tái nhợt hằn lên vẻ bất an. Những chuyện xảy ra đêm hôm đó năm năm trước cứ ám ảnh cô mãi.
Sau đêm đó, cô mang thai. Cô không biết cha đứa bé là ai, nhưng mười tháng sau, thai nhi đã c.h.ế.t lưu.
Sau khi mẹ và em gái cô tịch thu cổ phần của cô ở Kiều thị, họ đã đưa cô vào bệnh viện tâm thần.
Quản gia nhà họ Kiều, đang ngồi ở ghế phụ phía trước, cảm nhận được có động tĩnh ở ghế sau.
Thấy Kiều Niên đã tỉnh, ông ta nhắc nhở cô với vẻ mặt thờ ơ.
- Cô Kiều Niên, chúng ta sắp đến nhà họ Kiều rồi. Cô chuẩn bị đi!
Kiều Niên lờ đi lời quản gia Kiều. Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn ánh đèn mờ ảo bên ngoài.
Thành phố An đã trở nên phồn hoa hơn kể từ lần cuối cô nhìn thấy nó—cô đã ở trong bệnh viện tâm thần hơn bốn năm. Tối nay nhà họ Kiều đã cử người đến đón cô, và cô biết rõ ý định của họ.
Em gái cô, Kiều Hân, sắp gả cho Nhị thiếu gia nhà họ Cố, Cố Châu, người ta đồn đại là xấu xí đến mức không thể tin được, chưa kể tuổi thọ chỉ có hai mươi năm.
Nhưng "mẹ hiền" của cô làm sao có thể nỡ để Kiều Hân gả cho một người đàn ông như vậy?
Vậy nên, nhà họ Kiều đã định để Kiều Niên thay Kiều Hân gả cho nhà họ Cố.
Ánh mắt Kiều Niên trở nên lạnh lẽo, như bị sương giá bao phủ. Vẻ mặt cô không hề ấm áp.
Họ dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Kiều.
Kiều Niên một mình bước vào, toát lên vẻ u ám.
Vừa bước vào phòng khách, cô đã thấy mẹ mình, Tô Tuyết, đang ngồi trên ghế sofa chải tóc cho Kiều Hân.
- May mà Kiều Niên, con vô tích sự này, có thể thay thế Hân Nhi làm góa phụ sống ở nhà họ Cố. Nếu Hân Nhi gả vào nhà họ Cố, mẹ sẽ đau lòng lắm.
Kiều Hân ngoan ngoãn ngồi đó, hàng mi dài rũ xuống. Vẻ mặt lo lắng, cô dịu dàng nói.
- Mẹ, đừng nói chị như vậy. Nếu không có chị ấy, con cũng không biết phải làm sao. Con chỉ lo chị sẽ không đồng ý.
Người cha Kiều Sơn đang ngồi bên cạnh đọc hợp đồng nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý.
Nhớ đến Kiều Niên, ông tức giận nói.
- Hân Nhi, con quá tốt bụng rồi. Con quên mất năm năm trước Kiều Niên đã nói xấu con thế nào rồi sao? Nó không biết kiềm chế. Nó mang thai trước khi kết hôn, thậm chí còn sinh ra một đứa con c.h.ế.t lưu. Nó nên cảm thấy biết ơn vì có cơ hội được gả vào nhà họ Cố! Nó có quyền gì mà từ chối chứ?
- Ai nói tôi không từ chối? - Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ cửa.
Ba người ngồi trên ghế sofa giật mình. Họ liếc nhìn về phía cửa.
Kiều Niên vẫn mặc áo bệnh nhân, đi dép lê. Cô đứng trong góc tối, trông như ác quỷ dưới địa ngục.
- A! - Kiều Hân hét lên, lao vào vòng tay Tô Tuyết, run rẩy vì sợ hãi.
Tô Tuyết vỗ nhẹ lưng Kiều Hân, khẽ an ủi. Rồi bà trừng mắt nhìn Kiều Hân, giận dữ nói.
- Kiều Niên, rốt cuộc cô đang dọa ai vậy? Cô đang giả vờ như ma đấy!
Kiều Niên bước vào nhà.
Kiều Hân hoàn hồn, rời khỏi vòng tay Tô Tuyết, ngẩng đầu lên. Cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Nhìn thấy Kiều Niên đứng đó, nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên môi cô.
- Chị, chị về rồi!
Kiều Sơn đặt hợp đồng xuống. Ông sải bước về phía Kiều Niên, vẻ mặt đầy tức giận.
- Nếu mày dám cự tuyệt, tao sẽ đánh c.h.ế.t mày!
- Ông nên trả lại cổ phần cho tôi ngay lập tức!
Kiều Niên nhìn Kiều Sơn không chút sợ hãi, vẻ mặt lạnh lùng.
- Nếu ông trả lại cho tôi, tôi sẽ cân nhắc việc cưới anh ta!
Kiều Sơn tức giận giơ tay lên, nhưng Kiều Niên đã tránh được cái tát.
- Sao mày dám tránh? - Ông gầm lên giận dữ.
Kiều Niên bước tới ghế sofa và ngồi xuống.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Tuyết và Kiều Hân, cô uể oải dựa vào ghế sofa.
Thấy Kiều Sơn cởi giày chuẩn bị đánh mình, cô nhìn ông với vẻ thờ ơ.
- Nếu ông dám đánh tôi, thì ngay cả cổ phiếu cũng vô ích. Bất kỳ cuộc thảo luận nào về hôn nhân đều không được phép!
Đế dép của Kiều Sơn chỉ cách mặt Kiều Niên một centimet, nhưng nghe thấy lời cô, ông đột nhiên dừng lại.
Đã hơn bốn năm kể từ lần cuối ông gặp cô.
Kiều Niên, đứa con gái khổ sở này, giờ không những lớn rồi mà còn dám uy h.i.ế.p ông!
Ban đầu, ông định gả Kiều Niên cho một người trạc tuổi mình, nhân cơ hội này đòi hàng chục triệu tiền sính lễ. Ai ngờ sau khi Kiều Niên mất trinh, người đàn ông kia lại không còn muốn cưới cô nữa.
Năm năm trước, Kiều Niên đã khiến ông mất hàng chục triệu tiền sính lễ. Vì cô mà công ty ông suýt phá sản.
Giờ đây, Kiều Niên lại khoe khoang trước mặt ông, thậm chí còn muốn hãm hại Kiều Hân.
Đây đúng là tội tày đình!
Sắc mặt Kiều Sơn tối sầm lại, tay nắm chặt dép lê.
- Đánh tôi đi! Nếu ông đánh tôi, tôi nhất định không gả! - Kiều Niên ngước nhìn Kiều Sơn với ánh mắt thách thức.
Thấy Kiều Sơn định đánh Kiều Niên lần nữa, Kiều Hân lập tức chạy đến van xin.
- Bố, đừng! - Kiều Hân nhìn Kiều Sơn, khẽ lắc đầu.
Cô quay lại liếc nhìn Kiều Niên. Không hiểu sao, cô cảm thấy Kiều Niên dường như nói thật. Cô hơi sợ Kiều Niên sẽ không gả vào nhà họ Cố vì mình.
Nếu Kiều Niên không gả vào nhà họ Cố, cô sẽ phải gả cho tên khốn kiếp đó!
Nghĩ đến đây, Kiều Hân không khỏi rùng mình.
Cô là tiểu thư quý tộc nhà họ Kiều. Cho dù có gả đi nữa, cô cũng phải gả cho một người đàn ông có quyền lực và thể lực.
Cô tuyệt đối không thể gả cho một tên khốn kiếp!
Kiều Sơn tức giận rụt tay lại, ném dép xuống sàn. Ông lườm Kiều Niên, xỏ dép vào rồi đi đến ghế sofa ngồi xuống. Ông nói với vẻ mặt phẫn nộ.
- Nhìn em gái mày kìa. Nó quan tâm mày nhiều như vậy. Mày giúp nó cưới người khác thì có gì sai chứ?!
- Vậy sao? - Kiều Niên mỉm cười yếu ớt, tiếp tục nói.
- Kiều Hân, cô đã tốt như vậy thì tự mình cưới đi. Sao cô lại cần tôi làm gì?
Vẻ hoảng hốt thoáng qua trên mặt Kiều Hân. Cô cúi đầu im lặng.
Tô Tuyết ngồi bên cạnh cũng không chịu nổi nữa. Bà bước đến trước mặt Kiều Hân, che chắn cho con gái từ phía sau, lạnh lùng nói.
- Kiều Niên, chúng ta nhờ con thay thế Kiều Hân gả đi, để hôn sự của con được ổn thỏa. Nếu không, còn ai ở thành phố An dám cầu hôn con nữa?
- Ồ, thú vị thật. Tôi đã cầu xin bà tìm chồng cho tôi sao? - Kiều Niên thản nhiên vén tóc ra sau tai. Đôi mắt phượng hoàng của cô lóe lên tia lạnh lẽo khi cô nói.
- À, đúng rồi, không biết năm năm trước ai đã đưa tôi lên giường với một gã đàn ông, khiến danh tiếng của tôi bị hủy hoại? Không biết ai đã đưa tôi vào bệnh viện tâm thần nhỉ?
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰
