Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

DIỆP NHI

Chương 10



Cùng lúc đó, trên triều đình, vương đình Bắc Yết và quân đội Tây Bắc đã ký kết hiệp ước đình chiến. Thánh thượng muốn phái người hộ tống sứ thần Bắc Yết cùng hậu lễ sang triều Bắc Yết để đáp tạ Bắc Yết Vương.

 

Về ứng cử viên, Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử hiếm khi đồng lòng, vậy mà lần này lại đồng loạt tiến cử phụ thân ta – Diệp tướng quân.

 

Hoàng thượng gật đầu chuẩn tấu.

 

Hiện nay vương đình Bắc Yết xảy ra nội loạn ngấm ngầm, thế lực của Vương tử và Nhiếp chính vương đang tranh đấu quyết liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ binh biến. Vào lúc này mà đi sứ, khả năng bị liên lụy là cực cao.

 

Nhà họ Diệp gần đây đắc tội không ít người, chẳng ai ra mặt nói đỡ. Diệp tướng quân chỉ có thể cúi đầu tiếp chỉ, chuẩn bị lên đường trong nay mai.

 

Diệp tướng quân xuất thân chốn sa trường, lấy đao kiếm và công huân mà đổi lấy chức vị tướng quân. Còn đám con cháu trong nhà thì bất tài vô dụng.

 

Diệp phu nhân lúc còn là khuê nữ thì được phụ mẫu cưng chiều, sau khi gả cho Diệp tướng quân lại được nâng như trứng, hứng như hoa. Cực khổ lớn nhất trong đời bà ta chính là nỗi khổ sinh con. Nay con trai bị phế, trượng phu lại phải xa nhà đi sứ ở Bắc Yết, bà ta lập tức như mất hẳn trụ cột.

 

Từ đó về sau, mỗi lần Diệp Lệnh Nghi phát bệnh, bà ta lại đến hầu phủ đòi lấy m.á.u của ta, nhưng đều bị Hạ Tranh Uyên đích thân ngăn lại.

 

Tất nhiên, dẫu cho Hạ Tranh Uyên không ngăn, ta cũng chẳng đời nào chịu gặp lại bà ta nữa.

 

 

Sau lễ Thượng Nguyên, ta sinh hạ một nam hài, đặt tên là Hạ Dập.

 

Những tình cảm mà xưa nay ta chưa từng nhận được, nay Hạ Dập đều được hưởng đầy đủ.

 

Năm Hạ Dập tròn một tuổi, Hương Vân tự truyền đến tin dữ: Diệp Lệnh Nghi đã qua đời. Từ đó, ta trở thành chính thê duy nhất của thế tử phủ Vĩnh Ninh hầu.

 

Đích thân Vĩnh Ninh hầu xin Thánh Thượng sắc phong danh phận thế tử phi cho ta.

 

Tuy tình cảm giữa ta và hắn không còn nồng nàn như thời bị “dục cổ” chi phối, nhưng vẫn tương kính như tân.

 

Hắn đã không còn hứng thú với nữ sắc, mọi tâm tư đều đặt vào chính sự, khiến Vĩnh Ninh hầu phủ được Hoàng Thượng ban thưởng liên tục.

 

Khi Hạ Dập lên năm, Thánh Thượng băng hà, Tam hoàng tử kế vị, Hạ Tranh Uyên vào Hoằng Văn Các đảm nhận chức vụ trọng yếu. Còn ta, được sắc phong làm Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.

 

Ngày trước, trong mắt ta, mẫu thân là người có quyền thế nhất. Sống c.h.ế.t của ta chỉ trong một ý niệm của bà. Khi ấy, ta từng run rẩy, chỉ mong được sống sót trong lòng bàn tay bà.

 

Nay, những phu nhân quyền quý có thân phận tương đương với bà năm xưa, gặp ta đều rối rít lấy lòng, chỉ mong ta ghi nhớ được họ xuất thân từ phủ nào.

 

Nhưng ta chẳng còn mặn mà với chuyện kết giao qua lại.

 

Khó nhọc lắm ta mới rũ bỏ được thân phận huyết nô, giờ chỉ muốn an tĩnh hưởng thụ những tháng ngày làm người.

 

Hầu phu nhân giao cho ta việc quản gia, ta bắt đầu học quản lý mọi việc trong phủ. Ta gọi Thị Thư – một thị thiếp của Hạ Tranh Uyên – đến hỗ trợ. Nàng dạy ta đọc chữ, chúng ta lại rất hợp ý nhau, dần dần kết thành bằng hữu.

 

Ta và nàng cùng nhau chăm sóc Hạ Dập, cùng thưởng trà ăn điểm tâm, cùng đến biệt viện ở Tây Sơn tránh nóng, giải ưu phiền.

 

Lần cuối cùng ta gặp mẫu thân, là khi Hạ Dập lên tám tuổi.

 

Hôm ấy ta đến Hương Vân tự dâng hương cầu phúc cho nhi tử. Trong đám người đang chép kinh, ta nhìn thấy gương mặt thân quen ấy.

 

Sau khi dò hỏi thì mới biết, từ khi Diệp Sân thành kẻ tàn phế, hắn rong ruổi khắp nơi tìm phương thuốc bí truyền chữa chứng bệnh bất lực. Mẫu thân ta thương con như mạng, bỏ ra vạn lượng bạc mua đủ các loại dược liệu quý giá để nấu thuốc.

 

Hiệu quả đương nhiên chẳng được bao nhiêu.

 

Diệp gia vốn gốc rễ bạc nhược, chẳng bao lâu đã khánh kiệt.

 

Để tiếp tục có tiền mua thuốc cho con, mẫu than ta đành cùng các phụ nhân nghèo khó khác tới Hương Vân tự chép kinh thuê cho những mệnh phụ cao quý ở kinh thành.

 

Bạc kiếm được, đổi thành từng bát thuốc đen sì rót vào miệng Diệp Sân - kẻ chỉ nằm ở nhà không dám ra khỏi cửa kia.

 

Ngoài ra, bà còn lập một ngọn đèn trường minh cho Diệp Lệnh Nghi trong chùa, không ngừng châm thêm dầu, chỉ mong nữ nhi kiếp sau vẫn được đầu thai vào nhà quyền quý.

 

Người trong tự ai ai cũng ca ngợi bà là hiền mẫu, vì nhi tử và nhi nữ của mình có thể làm tất cả.

 

Phải rồi, bà là một người mẹ tốt.

 

Chỉ tiếc, ta chẳng phải nhi nữ của bà. Ta chỉ là một vị thuốc mà bà chuẩn bị cho nhi nữ của mình. Tình mẫu tử ấy, ta vốn chẳng có phần.

 

Ta mỉm cười, khẽ gật đầu với thị nữ tâm phúc. Lệnh cho nàng âm thầm đi vào pháp đường, dập tắt ngọn đèn trường minh kia.

 

Lúc rời khỏi Hương Vân tự, trong không gian trầm lặng, ta nghe thấy một tiếng khóc xa lạ, đau đớn đến xé ruột xé gan.

 

 

Hứa Dập đã vào học đường, thành tích rất tốt, không cần ta bận tâm điều gì.

 

Ta bỗng chốc rảnh rỗi.

 

Hầu phu nhân thấy ta quản lý nội vụ trong Hầu phủ chu toàn, lại giao luôn cả sản nghiệp cửa hàng dưới danh nghĩa Hầu phủ cho ta xử lý.

 

Không ngờ ta lại có chút thiên tư trong việc buôn bán, rất nhanh liền nắm bắt được việc.

 

Thuở xưa, cả Diệp gia trên dưới đều nói rằng Diệp Lệnh Nghi thông tuệ hơn người, cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, mọi phương diện đều hơn ta một bậc. Vì vậy, phụ mẫu cùng huynh trưởng chỉ xem trọng nàng, xem nhẹ ta.

 

Họ từng bảo: “Ngươi cái gì cũng không bằng tỷ tỷ ngươi, chúng ta không thương ngươi, là do ngươi không xứng.”

 

Dù sau này ta trở thành thế tử phi của phủ Vĩnh Ninh hầu, Diệp gia đã suy tàn, ta vẫn luôn cho rằng mình chẳng có bản lĩnh gì.

 

Phu quân và hài tử, chính là chỗ dựa do ta tự giành lấy. 

 

Ta từng nghĩ: chẳng qua ta chỉ may mắn hơn một chút mà thôi.

 

Nhưng dần dần, tầm mắt ta ngày càng rộng mở, ta bắt đầu nghĩ — Nếu ta có cơ hội, chẳng phải ta cũng có thể tự mình thành sự, chẳng cần dựa vào ai sao?

 

Và rồi, cơ hội ấy đến thật.

 

Ta điều hành sản nghiệp hầu phủ đâu ra đấy, lại thấy bản thân vẫn còn sức, liền đem số bạc dành dụm bao năm mua thêm mấy cửa hiệu, mở rộng buôn bán.

 

Cứ như vậy, mười mấy năm sau, sản nghiệp dưới tay ta đã có quy mô chẳng kém gì sản nghiệp của Hầu phủ

 

Dù có một ngày phủ Vĩnh Ninh hầu vứt bỏ ta, Hứa Dập ruồng rẫy ta, ta vẫn có thể đứng vững trong thiên hạ.

 

Đến lúc ấy ta mới hiểu — thế nào mới gọi là tự do thật sự.

 

Sau này, Hứa Dập có con gái đầu lòng. Mẫu thân đứa bé lại là người trọng nam khinh nữ, thường xuyên lạnh nhạt, bỏ mặc con mình.

 

Ta nhìn hài nhi ấy, như thấy chính ta thuở xưa.

 

Ta bèn đưa bé con về bên cạnh nuôi dạy, yêu thương, chở che, truyền cho nó bản lĩnh.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, ta tựa như đã vẫy tay tạm biệt với tất cả quá khứ.

 

Không oán, không hận, không vương gì chuyện cũ.

 

Chỉ còn một tương lai rực rỡ được dệt nên bằng chính đôi tay ta.

 

Và trong khoảnh khắc đó, ta thực sự… đã được tái sinh.

 

Hết.

(Đã hết truyện)

Tiểu Thư Môn Đệ và Phàm Nhân (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Cổ Đại,

Sát tử Tiên môn tiểu sư muội

Tiểu sư muội của Tiên môn vì giận dỗi mà một mình rời tông xuất sơn.

Nào ngờ vừa xuống núi đã bị trưởng lão Hợp Hoan tông mê hôn, giam vào địa lao để dùng cho việc âm bổ dương.

Ta phụng mệnh đem cơm canh cho nàng.

Nàng quỳ rạp dưới đất, điên cuồng dập đầu, khẩn cầu ta mang hộ thân ngọc bội ra ngoài tông môn, rồi ném vỡ.

Lại hứa đợi sư huynh của nàng cứu ra, tất sẽ dẫn ta rời khỏi ma khố này.

Ta chẳng đành để thiên chi kiêu nữ bị nhục nhã chà đạp, bèn ưng thuận.

Nào hay, nàng được cứu xong, việc đầu tiên là lệnh cho sư huynh huyết tẩy Hợp Hoan tông, gà chó chẳng chừa.

Lâm tử chi, ta chẳng cam, nắm chặt lấy vạt váy nàng.

Nàng tiếu dung thiên chân nhi tàn khốc: “Một kẻ phàm nhân hèn mọn, lại chịu ta lạy nhiều đến vậy, ngươi nói… ngươi có nên chết chăng?”

Lời dứt, liền siết gãy cổ ta trong chớp mắt.

Lần nữa mở mắt, ta lại trở về ngày đem cơm cho nàng.

Ngó hộ thân ngọc bội tỏa ôn quang trong tay, ta trở tay trao cho dâm đồ trưởng lão.

Kiếp này, cứ để tiểu sư muội Tiên môn được vạn sủng mà sinh thối rữa, nát bét trong bùn lầy dâm dục ấy đi.

1

“Vị muội tử này, cầu ngươi cứu ta.”

“Ta dập đầu với ngươi, chỉ xin ngươi mang ngọc bội hộ thân này ra ngoài Hợp Hoan tông, rồi ném vỡ, thì sư huynh ta sẽ đến cứu.”

“Ta biết ngươi cũng là kẻ bị bắt tới đây, ắt hẳn ngươi cũng muốn rời chốn ma khố dơ bẩn này, phải chăng?”

“Chỉ cần ngươi giúp ta việc nhỏ ấy, ta thề sẽ báo đáp ngươi suốt đời.”

“Hảo muội tử, cầu ngươi… cứu ta…”

“……”

Từng tiếng khẩn cầu yếu ớt bi thiết vang bên tai, ta chậm rãi cúi đầu, rồi kinh hãi trợn mắt.

Trong địa lao u ám bức bách, một thiếu nữ y hồng, lệ đẫm khuôn mặt, quỳ rạp giữa đất, chẳng ngừng dập đầu với ta.

Cảnh tượng quen thuộc này, dù chết ta cũng chẳng quên.

Đời trước, ta vốn là con gái nhà nông nhỏ nơi sơn thôn, phụ mẫu hòa thuận, nam cày nữ dệt, sống ngày bình lặng mà hạnh phúc.

Cho đến năm mười tuổi, phụ mẫu ta đang làm cỏ nơi ruộng, bất ngờ bị một dải lụa siết gãy cổ, rồi thân xác cũng bị lửa lớn thiêu thành tro.

Khi ấy, ta vừa trèo lên cây định hái quả, may mắn thoát nạn.

Chờ kẻ thù bay đi, ta vừa khóc vừa lấy chum muối dưa trong nhà, thu tro cốt phụ mẫu, táng nơi rừng trúc sau núi, rồi quyết rời sơn thôn.

Ta biết, muốn biết ai là kẻ sát phụ mẫu và báo thù, tất phải học được pháp thuật của tiên nhân.

Nào ngờ, trên đường tới đại tông môn, ta bị Hợp Hoan tông Hàn trưởng lão bắt đi.

Bởi tuổi ta còn nhỏ, lại đo ra thân thể không chút linh căn, chỉ là một phàm nhân tầm thường đến cực điểm.

Hàn trưởng lão bèn ném cho ta một bộ tạp dịch y, sai làm việc quét tước, bổ củi.

Ta rất muốn rời khỏi nơi này, nhưng khắp Hợp Hoan tông đều có pháp trận.

Nhiều lần tận mắt thấy nữ tu trốn chạy bị tra tấn đến chết, ta đành tạm dừng ý định bỏ trốn.

Ngày thường, chỉ lặng lẽ quan sát các lối đi, chờ thời cơ an toàn mà thoát.

Cho tới một ngày, Hàn trưởng lão lại vác về một nữ tu y hồng.

Nữ tu ấy dung mạo thanh thuần, sở hữu thượng phẩm băng linh căn, tu vi tuy chưa cao, nhưng thân thể lại là tư chất song tu tuyệt hảo.

Nàng tỉnh lại liền uy hiếp Hàn trưởng lão thả mình đi, bằng không đợi sư huynh tới, tất diệt sạch Hợp Hoan tông.

Hàn trưởng lão nghe ra nàng xuất thân bất phàm, nhưng bảo hắn bỏ miếng mồi cao cấp trước mắt thì hắn lại chẳng cam.

Liền mở pháp trận cách tuyệt, không cho nàng có cơ hội truyền tin ra ngoài.

Chỉ là tính nàng quá cứng, lấy từ túi trữ vật ra đủ loại pháp bảo đánh hắn.

Hàn trưởng lão nhất thời sơ ý, lại chịu không ít thiệt thòi.

Hắn giận dữ, lập tức phong bế linh lực của nàng, lại cưỡng ép cho uống một viên nhuyễn cốt đan dược lực cực mạnh, định chờ đêm trăng tròn mà song tu cùng nàng.

Có lẽ do mấy năm nay ta tỏ ra ngoan ngoãn, không mối uy hiếp, Hàn trưởng lão mới lệnh ta mỗi ngày đem cơm cho nàng.

Nhưng ta vừa bước vào địa lao, nàng đã quỳ xuống khóc cầu cứu, tự xưng là tiểu nữ đệ tử tên Khôi Thụy của chưởng môn Huyền Dương tông, rồi nhét vào tay ta một ngọc bội hình phượng tỏa ôn quang, bảo ta mang ra ngoài tông môn mà ném vỡ.

Trong lòng ta thực ra có chút kháng cự, dù sao huyết hải thâm cừu của ta còn chưa hé được manh mối.

Hợp Hoan tông khắp nơi đều bố trí pháp trận, nếu ta thoát ra được thì thôi, bằng không một khi bị phát hiện, ắt là tử lộ không sai.

Thế nhưng, nhìn Khuê Thụy sắc mặt trắng bệch, trán đã dập đến rớm máu, trong lòng ta vẫn thoáng qua một tia bất nhẫn.

Chẳng nỡ để thiên chi kiêu nữ như tiên tử kia bị giam nơi địa lao dơ bẩn, mặc cho người nhục mạ chà đạp.

Huống hồ, Huyền Dương tông vốn là đại tông môn bậc nhất tu chân giới, nếu ta cứu được tiểu đệ tử của chưởng môn, may ra có thể nhờ hắn tra xét ai là kẻ sát hại phụ mẫu ta.

Vì thế, ta lựa thời cơ, mạo hiểm chín chết một sống, dựa vào lộ tuyến khổ công mấy năm vạch ra, kinh tâm động phách mà ra khỏi Hợp Hoan tông.

Vừa thoát ra, việc đầu tiên ta làm là ném vỡ ngọc bội.

Chỉ qua chớp mắt, chân trời liền có mấy vị tiên môn đệ tử tu vi cao cường bay tới.

Bọn họ mạnh mẽ phá trận cấm chế của Hợp Hoan tông, từ dưới thân Hàn trưởng lão, hiểm hiểm cứu được Khuê Thụy áo quần tả tơi.

Mắt Khuê Thụy đỏ như máu, điên cuồng lệnh cho sư huynh giết sạch toàn bộ Hợp Hoan tông, gà chó không tha.

Dĩ nhiên, nàng cũng chẳng bỏ qua ta – kẻ co ro nơi góc tường với vẻ mặt kinh hoảng.

Trên dung nhan nàng không còn vẻ đáng thương, chẳng còn lời khẩn cầu, càng không có nửa phần cảm kích, chỉ còn lại đầy ắp sự sỉ nhục cùng oán hận.



Bình luận