Cũng Chẳng Quan Trọng Đến Thế
Chương 12
33
Tiêu Chước dường như đã phát điên.
Khi bị áp giải xuống, hắn vừa khóc vừa cười, trông như một kẻ điên.
Hắn không ngừng gào thét: "Tống Chi, ta phải g.i.ế.c ngươi! Ta là hoàng đế, ta mới là thiên tử của Đại Lương!"
Nhưng dù hắn kêu gào thế nào, cũng không ai đáp lại.
Cuộc nổi loạn đã bị dẹp yên, nhưng quân Sở ở biên giới vẫn chưa ngừng tấn công.
Sau khi an ủi thân quyến của những vị đại thần đã hy sinh và giao phó việc xử lý hậu sự sau cuộc bình loạn.
Phụ hoàng không nghỉ ngơi, lập tức triệu tập các đại thần để bàn bạc quốc sự.
Ta cũng không rảnh rỗi, hỗ trợ Vệ Thanh Hàn và Thái tử giải quyết những việc còn lại.
Cho đến khi trời hửng sáng ngày hôm sau, ta mới rời cung về phủ.
Trong thành Kim Lăng, sau khoảng thời gian ngắn ngủi của sự uể oải, mọi thứ lại trở về sự náo nhiệt thường ngày.
Các đại thần hàng ngày vào triều, cùng phụ hoàng bàn bạc cách đẩy lùi quân địch.
Mọi người đều nóng lòng, nhưng dường như mọi thứ cũng đang diễn ra theo trật tự.
May thay, ba trăm ngàn đại quân điều ra biên giới đã phát huy tác dụng.
Chẳng mấy chốc, tin chiến thắng vang dội đã truyền về.
Ngày chiến báo truyền tới, phán quyết của Tiêu Chước cũng chính thức được công bố.
Hắn bị kết án diễu phố một ngày, rồi bị c.h.é.m đầu thị chúng trước cổng thành.
Bản án này nằm trong dự liệu của ta.
Ngày hành hình, ta cũng không đi xem.
Chỉ nghe Thanh Liên từ đám đông trở về kể lại.
Khi Tiêu Chước bị diễu phố, giữa đám đông có một nữ tử áo đen bất ngờ lao ra, đ.â.m thẳng một kiếm vào vai hắn.
Nữ tử đó xuất hiện quá đột ngột, không ai kịp phản ứng.
Khi mọi người kịp nhận ra thì nàng ta đã biến mất trong dòng người.
Chỉ để lại Tiêu Chước điên điên dại dại, đến cả đau cũng không biết kêu.
Thanh Liên hào hứng cảm thán:
"Không biết, đây là nữ hiệp từ đâu tới nữa."
Về thân phận của nữ tử áo đen ấy, trong lòng ta mơ hồ có một suy đoán.
Nhưng ta không nói ra.
Mọi việc cuối cùng cũng kết thúc, tảng đá lớn trong lòng ta cũng dần dần buông xuống.
Khi ta tưởng rằng tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp, thì bỗng nhiên trong chốn dân gian rộ lên một loạt tin đồn...
34
Ngày Tiêu Chước tạo phản, cảnh tượng ta đối mặt với hắn tại Triều Dương bị rất nhiều đại thần đã chứng kiến.
Có lẽ vì câu nói của hắn: "Nếu ta không hạ nhục hắn, hắn sẽ không khởi binh nhanh như vậy."
Lại có lẽ vì câu nói của ta: "Giấu diếm triều thần, hết sức thuyết phục phụ hoàng không điều động cấm quân."
Nên sau lưng, các triều thần ít nhiều đều có bất mãn.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Họ ngấm ngầm, thậm chí công khai chỉ trích.
Họ mắng rằng: "Nếu không phải vì nàng ta, chúng ta đâu phải chịu đựng khổ nạn này."
"Đồ nữ nhân ngu ngốc, lại đem triều đình ra làm nơi dạo chơi? Chính sự triều đình sao có thể để nàng ta chen vào?"
"Nữ nhân chỉ nên an phận cưới chồng, sinh con dưỡng cái! Nếu lúc đó nàng ta rộng lượng hơn, đâu đến nỗi có cục diện ngày nay?"
"Thiên hạ này là thiên hạ của nam nhân, vai trò của nữ nhân chỉ là hầu hạ nam nhân cho tốt. Ngay cả nam nhân còn hầu hạ không nổi, dù là công chúa đi chăng nữa..."
Rồi đến tai dân gian, câu chuyện dần dần biến thành: "Trưởng công chúa là yêu nữ hại quốc."
Ngày đó tại đại điện chỉ có bấy nhiêu người.
Nếu muốn tra ra lời đồn từ đâu mà có, thực ra rất dễ dàng.
Lần này ta không nương tay, đích thân dẫn người đến phủ từng đại thần, đánh cho một trận.
Đánh xong thì ra khỏi phủ của Lễ bộ Thị lang.
Vừa hay gặp Vệ Thanh Hàn.
Thấy ta cầm cây gậy trên tay, biểu cảm của y khựng lại một chút:
"Người đang làm gì thế?"
Ta thản nhiên vứt cây gậy đi:
"À, rảnh rỗi quá thôi."
Dù ta nói vậy, nhưng y lại như nhìn thấu được ta:
"Người ngốc thật. Giận mấy lão già cổ hủ đó thì chỉ khiến họ có cơ hội bôi nhọ danh tiếng của người. Người có đánh bọn họ, bọn họ cũng chẳng thay đổi suy nghĩ đâu, làm gì cho khổ?"
Y bước thêm hai bước, sóng vai đi cùng ta.
Ta lườm y một cái:
"Ngươi thì hiểu gì chứ..."
Ta vốn chẳng ưa mấy tên con cháu của các phi tần.
Vì bề ngoài thì họ tỏ ra kính trọng, nhưng sau lưng thì không biết nói xấu thế nào.
Nhất là Vệ Thanh Hàn.
Y một khi đã mắng ta thì sẽ mắng thẳng mặt.
Đánh ta, y cũng sẽ nắm lấy tóc ta, thậm chí còn đánh mạnh tay.
May thay, dù tính cách Vệ Thanh Hàn từ nhỏ đã xấu xa, nhưng ở việc chính sự, y luôn đáng tin cậy.
Rõ ràng từ nhỏ ta với Vệ Thanh Hàn như nước với lửa, chẳng ai vừa mắt ai.
Vậy mà giờ đây chúng ta lại như hai người bạn cũ lâu năm, nhàn nhã bước đi trên đường phố Kim Lăng.
"Sau này người định thế nào?" Vệ Thanh Hàn hỏi.
Ta đáp: "Đi bước nào tính bước đó, dù sao cũng không như họ nói, đời này nữ nhân chỉ có con đường lấy chồng."
"Cũng đúng."
Y dường như khẽ cười.
"Ta nghe nói, ở phương Đông xa xôi của Đại Lương có một quốc gia chỉ toàn nữ nhân. Hoàng đế của quốc gia đó là nữ nhân, triều thần là nữ nhân, thậm chí ra trận g.i.ế.c địch cũng là nữ nhân."
"Ở đó, nữ nhân sinh ra được phép học hành, đến một độ tuổi nhất định, họ có thể chọn rời quốc gia để lấy chồng, hoặc chọn con đường chính trị, tiến thân quan trường. Ngươi có muốn thử học theo họ, mở trường nữ học gì đó không?"
Y nói như thể thật sự có một quốc gia nữ nhi nào đó.
Ta không khỏi tò mò: "Thật không? Ngươi nghe từ đâu vậy?"
Vệ Thanh Hàn: "Một tên ăn mày chu du khắp các quốc gia, không chắc chắn đâu."
Ta: ...
Cố nhịn không nhặt cây gậy lên để đánh y.
Ta ngước nhìn bầu trời.
Lúc này mặt trời đã lặn về phía Tây, những đám mây đỏ rực như thiêu đốt cả bầu trời.
Một cơn gió thổi qua, cuốn theo những chiếc lá vàng rơi bên đường.
Có vẻ như mùa thu đã đến.
Ta không nhịn được, khẽ thở dài: "Nghe cũng không tệ, thử xem? Dù sao ta cũng khá rảnh rỗi..."
- Hoàn -
🌷🌷 Bộ này cũng hay lắm tỷ tỷ ơi~
Tương Vương quỳ trong cung một ngày một đêm, cầu xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ ban hôn cho ta và hắn.
Người trong lòng hắn là một thứ nữ của một quan viên nhỏ.
Nàng ta thông minh lanh lợi, y thuật cao minh.
Họ từng cùng nhau vào sinh ra tử trên chiến trường, hứa hẹn trọn đời với nhau.
Những điều này, ta đều được biết sau khi thành hôn.
Hắn nói, cả đời này ta không thể có được trái tim hắn.
Nực cười, trái tim ngươi là thứ quý giá đến mức ta cần phải có được sao?
“Gả Sai Người” trong nhà muội nha~
(Đã hết truyện)
HỒI PHỦ KÝ HẬN (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Cổ Đại,
Sau năm năm mê muội, thần trí ta dần dần tỉnh táo trở lại.
Phủ đệ đã sớm đổi thay đến mức chẳng còn nhận ra.
Đứa cô nhi ta từng nhặt về nay đã thay ta trở thành nữ chủ của Hầu phủ.
Nhi tử của ả cũng nghiễm nhiên trở thành đích tử duy nhất trong phủ.
Ngay cả biểu tiểu thư, cuộc sống cũng vinh hoa gấp trăm vạn lần con gái của ta.
Còn về phần Tịch nhi của ta, nay đã bị gả cho mã phu t ,àn t ,ật, Tạ Thầm, người phải ngồi xe lăn suốt đời.
01
Khoảnh khắc thần trí ta khôi phục, chính là lúc ta đang ngồi trong viện… g ,ặm bùn đất.
Từ xa, Tống Nguyệt Uyển đang h ,ầu h ,ạ con trai nàng ta, chính là đích tử duy nhất của phủ, Đường Triệt, học tập lục nghệ.
Nàng ta tiện tay bóc một quả vải, đưa tận môi con.
Cảnh tượng mẹ hiền con thảo, hài hòa vui vẻ ấy khiến Đường Lộc gương mặt rạng rỡ mãn nguyện.
Chỉ là, ánh mắt y khi liếc thấy ta, liền thoáng qua một tia chán ghét và không kiên nhẫn.
Y mặt lạnh lùng lướt qua trước mặt ta, không hề dừng lại dù chỉ một khắc.
Tống Nguyệt Uyển dõi theo bóng y, thấy được ta, liền nhíu chặt mày,
ánh mắt chuyển đi, quát khẽ:
“Ta chẳng đã dặn rồi sao? Khi lão gia và công tử ở phủ, loại t ,iện nh ,ân d ,ơ b ,ẩn này không được bước vào viện! Nếu đụng vào lão gia và công tử, ta sẽ hỏi tội từng đứa một.”
“N ,ém ra ngoài.”
Mấy chữ nhẹ nhàng như gió thoảng, đám hạ nhân đã nhao nhao kéo tới, mỗi người một tay vơ lấy công cụ thuận tay, liền nhào tới đ ,ánh ta.
Ta hoảng hốt bỏ chạy, nhưng với đôi chân qu ,è này, sao có thể chạy thoát bọn hạ nhân khỏe mạnh kia?
Toàn thân bị đ ,ánh đ ,ập không ngớt, đ ,au đến nỗi ta chỉ biết ngh ,iến r ,ăng hít khí lạnh.
Âm thanh ồn ào hỗn loạn chen chúc tràn vào tai ta.
“Lại là lúc đ ,ánh con t ,iện nh ,ân này, mọi người cứ mạnh tay.”
“Chỉ có một điều, không được đ ,ánh ch ,et, còn phải để lại cho phu nhân, công tử và biểu tiểu thư giải khuây!”
“Không được đ ,ánh vào m ,ặt và cổ tay, ngày kia là sinh nhật của biểu tiểu thư, nếu để người ta nhìn thấy sẽ làm mất mặt phu nhân…”
Gậy gộc từng đợt r ,ơi xuống, đ ,ầu ta cũng bị đá ,nh không ít.
Ta đ ,au đến nỗi nhăn mặt nhíu mày, vừa lăn vừa bò ra khỏi viện.
Dưới lớp tóc khô rối, ẩn hiện một ánh nhìn sắc bén.
Nhờ những năm tháng bị đ ,òn r ,oi mỗi ngày, th ,ân th ,ể ta đã sớm t ,ê d ,ại với nỗi đ ,au.
Khi đi ngang qua Trần Huy viên, nơi ấy đã sớm hoang tàn, hoa cỏ khô héo úa tàn.
Bậc thềm sứt mẻ, nước mưa đọng lại nơi lún sụp, phản chiếu mái hiên rách nát.
Đây… từng là nơi ta sắp xếp cho Tịch nhi.
Tịch nhi múa giữa vườn hoa, làm thơ trong đình bát giác, nô đùa cùng cá chép bên hồ sen.
Con gái ta, Tịch nhi, từng là tài nữ tuyệt sắc danh chấn kinh thành!
Đ ,ồng t ,ử ta c ,o r,út, từng mảnh ký ức vụn vỡ như tan ra rồi liền lại từng mảnh, hiện rõ trong tâm trí.
Nỗi đ ,au b ,ùng n ,ổ giữa lồng ng ,ực, như có bàn tay vô hình b ,óp ngh ,ẹt trái tim ta.
Ta ôm đ,ầu ngã qu,ỵ, nước mắt tuôn rơi.
Tịch nhi của ta!
Nó đã bị v ,ấy b ,ẩn thanh danh, bị đẩy cho kẻ từng là xa phu chở ta, Tạ Thầm!
Vì muốn bảo vệ ta, Tạ Thầm bị đ ,ánh g ,ãy đôi chân!
Tống Nguyệt Uyển còn nh ,ẫn t ,âm v ,ứt hai vợ chồng chúng vào chuồng ngựa cũ, mặc kệ sống ch ,et!
Nay cả hai phải sống nhờ vào những việc nặng nhọc bên ngoài, ngày nào cũng ăn chẳng no.
Nếu Tống Nguyệt Uyển thấy không vui, lại kiếm cớ sai người đ ,ánh vợ chồng nó một trận.
Tất cả những điều này, đều là do phu quân của ta, Đường Lộc, từng là Lâm An Hầu, cùng nữ nhân hắn sủng ái, Tống Nguyệt Uyển, gây ra!
Đám người kia thấy ta nằm b ,ất đ ,ộng mới chịu dừng tay, rút lui cười cợt.
Trong số đó, không ít từng được ta nuôi sống dưới trướng, ta cũng chẳng bạc đãi.
Chỉ tiếc rằng, khi đã đổi chủ, ân nghĩa xưa cũng hóa tro tàn.
Ta c ,ắn chặt môi, m ,áu t,anh tràn đầy khoang miệng.
Đường Lộc! Tống Nguyệt Uyển!
Rất tốt.
Đã vậy, nếu ta chưa ch ,et, thì…
Ngày các ngươi ch ,et… sẽ chẳng còn xa.
02
Đúng lúc đó, một đôi tay g ,ầy g ,uộc run rẩy nâng ta dậy.
Là Tịch nhi của ta!
Chỉ tiếc rằng đôi mắt xưa kia từng đẹp đến khuynh thành, giờ đây chỉ còn lại sự chai lì và lo lắng.
“Nương, người đừng chạy đến chỗ đó nữa… con đã dặn rồi mà…”
Nàng khóc nức nở, nước mắt rơi lộp độp trên bàn tay gầy gò xám xịt như cành khô của ta, nóng đến mức khiến ta giật mình rụt tay lại.
“Nào, để con đưa người về.”
Nàng cố gắng vòng tay dưới nách ta, muốn dìu ta đứng dậy.
Nhưng th ,ân th ,ể mỏng manh đến mức chỉ cần một trận gió cũng đủ thổi bay của nàng, sao có thể nâng nổi ta?
Huống hồ… nàng còn đang mang thai.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰
