Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cũng Chẳng Quan Trọng Đến Thế

Chương 12



33

Tiêu Chước dường như đã phát điên.

Khi bị áp giải xuống, hắn vừa khóc vừa cười, trông như một kẻ điên.

Hắn không ngừng gào thét: "Tống Chi, ta phải g.i.ế.c ngươi! Ta là hoàng đế, ta mới là thiên tử của Đại Lương!"

Nhưng dù hắn kêu gào thế nào, cũng không ai đáp lại.

Cuộc nổi loạn đã bị dẹp yên, nhưng quân Sở ở biên giới vẫn chưa ngừng tấn công.

Sau khi an ủi thân quyến của những vị đại thần đã hy sinh và giao phó việc xử lý hậu sự sau cuộc bình loạn.

Phụ hoàng không nghỉ ngơi, lập tức triệu tập các đại thần để bàn bạc quốc sự.

Ta cũng không rảnh rỗi, hỗ trợ Vệ Thanh Hàn và Thái tử giải quyết những việc còn lại.

Cho đến khi trời hửng sáng ngày hôm sau, ta mới rời cung về phủ.

Trong thành Kim Lăng, sau khoảng thời gian ngắn ngủi của sự uể oải, mọi thứ lại trở về sự náo nhiệt thường ngày.

Các đại thần hàng ngày vào triều, cùng phụ hoàng bàn bạc cách đẩy lùi quân địch.

Mọi người đều nóng lòng, nhưng dường như mọi thứ cũng đang diễn ra theo trật tự.

May thay, ba trăm ngàn đại quân điều ra biên giới đã phát huy tác dụng.

Chẳng mấy chốc, tin chiến thắng vang dội đã truyền về.

Ngày chiến báo truyền tới, phán quyết của Tiêu Chước cũng chính thức được công bố.

Hắn bị kết án diễu phố một ngày, rồi bị c.h.é.m đầu thị chúng trước cổng thành.

Bản án này nằm trong dự liệu của ta.

Ngày hành hình, ta cũng không đi xem.

Chỉ nghe Thanh Liên từ đám đông trở về kể lại.

Khi Tiêu Chước bị diễu phố, giữa đám đông có một nữ tử áo đen bất ngờ lao ra, đ.â.m thẳng một kiếm vào vai hắn.

Nữ tử đó xuất hiện quá đột ngột, không ai kịp phản ứng.

Khi mọi người kịp nhận ra thì nàng ta đã biến mất trong dòng người.

Chỉ để lại Tiêu Chước điên điên dại dại, đến cả đau cũng không biết kêu.

Thanh Liên hào hứng cảm thán:

"Không biết, đây là nữ hiệp từ đâu tới nữa."

Về thân phận của nữ tử áo đen ấy, trong lòng ta mơ hồ có một suy đoán.

Nhưng ta không nói ra.

Mọi việc cuối cùng cũng kết thúc, tảng đá lớn trong lòng ta cũng dần dần buông xuống.

Khi ta tưởng rằng tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp, thì bỗng nhiên trong chốn dân gian rộ lên một loạt tin đồn...

34

Ngày Tiêu Chước tạo phản, cảnh tượng ta đối mặt với hắn tại Triều Dương bị rất nhiều đại thần đã chứng kiến.

Có lẽ vì câu nói của hắn: "Nếu ta không hạ nhục hắn, hắn sẽ không khởi binh nhanh như vậy."

Lại có lẽ vì câu nói của ta: "Giấu diếm triều thần, hết sức thuyết phục phụ hoàng không điều động cấm quân."

Nên sau lưng, các triều thần ít nhiều đều có bất mãn.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Họ ngấm ngầm, thậm chí công khai chỉ trích.

Họ mắng rằng: "Nếu không phải vì nàng ta, chúng ta đâu phải chịu đựng khổ nạn này."

"Đồ nữ nhân ngu ngốc, lại đem triều đình ra làm nơi dạo chơi? Chính sự triều đình sao có thể để nàng ta chen vào?"

"Nữ nhân chỉ nên an phận cưới chồng, sinh con dưỡng cái! Nếu lúc đó nàng ta rộng lượng hơn, đâu đến nỗi có cục diện ngày nay?"

"Thiên hạ này là thiên hạ của nam nhân, vai trò của nữ nhân chỉ là hầu hạ nam nhân cho tốt. Ngay cả nam nhân còn hầu hạ không nổi, dù là công chúa đi chăng nữa..."

Rồi đến tai dân gian, câu chuyện dần dần biến thành: "Trưởng công chúa là yêu nữ hại quốc."

Ngày đó tại đại điện chỉ có bấy nhiêu người.

Nếu muốn tra ra lời đồn từ đâu mà có, thực ra rất dễ dàng.

Lần này ta không nương tay, đích thân dẫn người đến phủ từng đại thần, đánh cho một trận.

Đánh xong thì ra khỏi phủ của Lễ bộ Thị lang.

Vừa hay gặp Vệ Thanh Hàn.

Thấy ta cầm cây gậy trên tay, biểu cảm của y khựng lại một chút:

"Người đang làm gì thế?"

Ta thản nhiên vứt cây gậy đi:

"À, rảnh rỗi quá thôi."

Dù ta nói vậy, nhưng y lại như nhìn thấu được ta:

"Người ngốc thật. Giận mấy lão già cổ hủ đó thì chỉ khiến họ có cơ hội bôi nhọ danh tiếng của người. Người có đánh bọn họ, bọn họ cũng chẳng thay đổi suy nghĩ đâu, làm gì cho khổ?"

Y bước thêm hai bước, sóng vai đi cùng ta.

Ta lườm y một cái:

"Ngươi thì hiểu gì chứ..."

Ta vốn chẳng ưa mấy tên con cháu của các phi tần.

Vì bề ngoài thì họ tỏ ra kính trọng, nhưng sau lưng thì không biết nói xấu thế nào.

Nhất là Vệ Thanh Hàn.

Y một khi đã mắng ta thì sẽ mắng thẳng mặt.

Đánh ta, y cũng sẽ nắm lấy tóc ta, thậm chí còn đánh mạnh tay.

May thay, dù tính cách Vệ Thanh Hàn từ nhỏ đã xấu xa, nhưng ở việc chính sự, y luôn đáng tin cậy.

Rõ ràng từ nhỏ ta với Vệ Thanh Hàn như nước với lửa, chẳng ai vừa mắt ai.

Vậy mà giờ đây chúng ta lại như hai người bạn cũ lâu năm, nhàn nhã bước đi trên đường phố Kim Lăng.

"Sau này người định thế nào?" Vệ Thanh Hàn hỏi.

Ta đáp: "Đi bước nào tính bước đó, dù sao cũng không như họ nói, đời này nữ nhân chỉ có con đường lấy chồng."

"Cũng đúng."

Y dường như khẽ cười.

"Ta nghe nói, ở phương Đông xa xôi của Đại Lương có một quốc gia chỉ toàn nữ nhân. Hoàng đế của quốc gia đó là nữ nhân, triều thần là nữ nhân, thậm chí ra trận g.i.ế.c địch cũng là nữ nhân."

"Ở đó, nữ nhân sinh ra được phép học hành, đến một độ tuổi nhất định, họ có thể chọn rời quốc gia để lấy chồng, hoặc chọn con đường chính trị, tiến thân quan trường. Ngươi có muốn thử học theo họ, mở trường nữ học gì đó không?"

Y nói như thể thật sự có một quốc gia nữ nhi nào đó.

Ta không khỏi tò mò: "Thật không? Ngươi nghe từ đâu vậy?"

Vệ Thanh Hàn: "Một tên ăn mày chu du khắp các quốc gia, không chắc chắn đâu."

Ta: ...

Cố nhịn không nhặt cây gậy lên để đánh y.

Ta ngước nhìn bầu trời.

Lúc này mặt trời đã lặn về phía Tây, những đám mây đỏ rực như thiêu đốt cả bầu trời.

Một cơn gió thổi qua, cuốn theo những chiếc lá vàng rơi bên đường.

Có vẻ như mùa thu đã đến.

Ta không nhịn được, khẽ thở dài: "Nghe cũng không tệ, thử xem? Dù sao ta cũng khá rảnh rỗi..."

- Hoàn -

🌷🌷 Bộ này cũng hay lắm tỷ tỷ ơi~

Tương Vương quỳ trong cung một ngày một đêm, cầu xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ ban hôn cho ta và hắn.

Người trong lòng hắn là một thứ nữ của một quan viên nhỏ.

Nàng ta thông minh lanh lợi, y thuật cao minh.

Họ từng cùng nhau vào sinh ra tử trên chiến trường, hứa hẹn trọn đời với nhau.

Những điều này, ta đều được biết sau khi thành hôn.

Hắn nói, cả đời này ta không thể có được trái tim hắn.

Nực cười, trái tim ngươi là thứ quý giá đến mức ta cần phải có được sao?

“Gả Sai Người” trong nhà muội nha~

(Đã hết truyện)

Hậu Cung Độc Dược Sư (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Cổ Đại,

1.

Ta xuyên không rồi xuyên thành vị quý phi độc ác sống chưa qua ba tập trong phim cung đấu.

Nguyên chủ vì hạ độc nữ chính Bạch Liên Hoa mà bị hoàng đế bắt tại trận, thưởng ngay một chén Hạc Đỉnh Hồng, chết không kịp ngáp.

Còn ta, xui tận mạng, xuyên tới đúng lúc đang ngồi trên ghế gỗ khắc hoa, tay nâng chén độc truyền thuyết.

“Nương nương, đến giờ rồi.” Trương công công cười như đóa cúc khô trong mùa đông.

“Xin mời.”

Ta nhìn chất lỏng lắc lư trong chén, đầu óc ong ong.

Đùa nhau à?! Vừa xuyên tới đã phải bế mạc?!

Đúng lúc đó, trong đầu vang lên tiếng “Đinh”:

「Hệ thống sinh tồn cung đấu」kích hoạt! Đang tải… 0.99%… 9.9%… 99%…

Cảnh báo! Hệ thống lag! Một số chức năng không thể sử dụng!

Kỹ năng khả dụng hiện tại: Kháng độc +999 (phiên bản tạm thời)

Ta: “???”

Hệ thống gì mà như hàng khuyến mãi cắt ra từ Pinduoduo vậy?! Đến lúc sống còn lại bug?!

Ta nhìn dòng chữ xanh lè hiện lên trước mắt, rồi lại nhìn chén Hạc Đỉnh Hồng trong tay — thứ được ca tụng là “uống một ngụm, máu phun ba trượng”.

Trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ liều lĩnh.

“Nương nương?” Trương công công bắt đầu đổ mồ hôi như tắm.

Ta cắn răng, ngửa đầu uống cạn.

Dù sao cũng là chết, chết cho hoành tráng một chút!

Một phút sau, ta chép miệng.

Năm phút sau, ta uống thêm một ngụm.

“Công công Trương, chén Hạc Đỉnh Hồng này…” Ta nhíu mày, “thiệt là… hết hạn rồi đúng không?”

Mặt Trương công công nhăn như cúc khô: “???”

2.

Theo nguyên tác, ta lẽ ra phải thổ huyết mà chết trong vòng ba mươi giây sau khi uống độc.

Nhưng ba mươi giây trôi qua, ta không những không chết, mà còn hơi đói bụng.

“Nếu nương nương cảm thấy chưa đủ mạnh…” Trương công công run run, “lão nô rót thêm chén nữa?”

Ta: “Được, cho ta thêm chén nữa.”

Trương công công: “???”

Vậy là ta uống luôn ly thứ hai.

Lần này vị xoài.

Ly thứ ba, vị đào mật.

Ly thứ tư, tay Trương công công bắt đầu run:

“Nương… nương nương, trong kho Hạc Đỉnh Hồng không còn nhiều…”

Ta ợ một cái, “Không sao, ta vẫn còn uống được.”

“Hay là… cho vào bát luôn đi!” Ta phất tay một cái!

Cái này mà là độc dược á? Đây rõ ràng là quầy buffet tráng miệng tự chọn mà?

3

Ngay lúc ta chuẩn bị ăn đến bát thứ năm, cửa điện “RẦM” một tiếng bị đá văng!

Hoàng đế mặc long bào, sát khí đằng đằng xông vào.

“Ngươi đúng là đồ ngu!” Hắn giật lấy chén rượu trên tay ta, trợn mắt, “Không thể uống một ngụm rồi giả chết luôn được à?! Nhất định phải uống đến cạn sạch?!”

Ta: “…”

Hoàng đế: “…”

Không khí bỗng trở nên yên tĩnh.

Ta từ từ giơ tay lên: “Ờm… bệ hạ, ngài có cầm nhầm kịch bản không vậy?”

Theo nguyên tác, giờ phút này hắn phải lạnh lùng cười nhìn ta trúng độc chết chứ, chứ không phải đứng đây càm ràm như ông chồng bị vợ chọc tức vậy!

Hoàng đế bỗng cứng đờ, hai ta tròn mắt nhìn nhau 3 giây, hắn hạ giọng: “Kì biến chẵn không đổi?”

Ta theo phản xạ đáp: “Dấu xem góc phần tư?”

“Hidro Heli Liti Bery Beri?”

“Carbon Nitơ Oxy Flo Neon!”

Mắt hoàng đế lập tức sáng rực, quay đầu bảo thái giám Trương: “Ngươi lui xuống trước đi.”

Trương công công như được đại xá, chạy còn nhanh hơn mèo hoang trộm cá trong ngự thiện phòng.

Trong điện chỉ còn lại hai chúng ta.

Khi cửa điện khép lại, vị vua một nước này lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh ta:

“Ngươi cũng là xuyên không tới đúng không?!”

Ta: “…Hả?”

Hắn nghiến răng: “Ta đang lướt app đọc truyện thì đùng một cái, xuyên luôn thành tên bạo quân này!”

Ta: “…”

Hảo hán à, hóa ra ngươi cũng là người xui xẻo như ta!

4

Mười phút sau, hai đứa ta ngồi xổm sau hòn giả sơn ở ngự hoa viên để trao đổi thông tin.

Hoàng đế – giờ ta đã biết tên hắn là Lâm Hòa Độ, nghiên cứu sinh năm hai khoa Hóa học của một trường 985 – đang dùng cành cây vẽ công thức phân tử lên đất.

“Vậy là ta xuyên thành bạo quân, còn ngươi thành quý phi độc ác.”

Hắn đẩy gọng kính tưởng tượng, “Theo nguyên tác, lúc này ngươi đã ‘ngủm’ rồi.”

Ta sờ bụng – không có gì khác thường: “Nhưng ta có kháng độc tạm thời.”

“Bảo sao hạc đỉnh hồng cũng không xi nhê gì.” Hắn hưng phấn hẳn lên, “Phòng thí nghiệm ta còn mấy chai thuốc trừ sâu đấy, ngươi muốn thử không?”

“???”

Ta cầm đá lên định đập: “Ngươi nói tiếng người chút được không?!”

Lâm Hòa Độ cười gượng né tránh: “Chỉ là đùa thôi mà. Thật ra ta xuyên qua đã ba tháng rồi, nguyên chủ là một tên bạo quân, ngày nào cũng có người tìm cách hạ độc.”

Hắn lấy ra một cuốn sổ da dê: “Đây là bảng thống kê các vụ đầu độc.”

Ta ghé mắt nhìn – trời ơi đất hỡi, nào là biểu đồ đường, biểu đồ tròn, cả phân tích tỉ lệ các loại độc đều đủ cả!

“Chén ngân nhĩ hôm qua, ta uống xong mặt xanh lè.” Hắn chỉ vào đỉnh biểu đồ.

Ta nhìn quầng thâm dưới mắt hắn, đột nhiên cảm thấy thương xót: “Vậy là ngươi…”

“Tự thử độc rồi tự chế giải dược.”

Lâm Hòa Độ lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt quen thuộc trong phòng thí nghiệm:

“Ta phát hiện thân thể nguyên chủ có khả năng kháng độc. Chắc là do bị hạ độc lâu năm mà thành.”

Ta: “…

Thảm, thảm thật! Đúng là thời đại xuyên không khắc nghiệt quá mà.

5

Trên đường về cung, ta chợt nhớ ra một chuyện.

“Bệ hạ, nếu cả hai chúng ta đều là người xuyên không, thì nữ chính nguyên tác đâu rồi?”

Bước chân hoàng đế khựng lại, ánh mắt né tránh: “Ờ… cô ta hả…”

Ta: “?”

Hắn ho khan: “Ta thấy cô ta ồn quá, nên cho đi trồng rau trong lãnh cung rồi.”

Ta: “…”

Nữ chính bạch nguyệt quang trong truyện, giờ thành người làm nông chính hiệu.

6

Vừa vào tẩm điện, hệ thống trong đầu ta đột nhiên “Đinh” một tiếng:

【Phát hiện ký chủ đã hấp thụ đủ liều lượng chất độc!】

【Tiến độ tải hệ thống: 99.9%…】

【Kỹ năng mới mở khóa: Nhận biết độc dược (sơ cấp)】

Ta khựng bước. Trước mắt hiện lên bảng phân tích các chén rượu hạc đỉnh hồng vừa uống:

o Vị dâu: Pha chu sa (HgS) và ít chiết xuất trúc đào

o

o Vị xoài: Có asen (As₂O₃) và phấn hoa mạn đà la

o

o Vị đào: Aconitin (độc ô đầu) pha cùng thiềm tô (chất độc từ cóc)

o

Ta túm lấy tay áo Lâm Hòa Độ:

“Ba chén rượu hạc đỉnh hồng vừa nãy…”

“Là độc tổng hợp đó, sao vậy?”

“Không có gì.” Ta thở dài, “Chỉ là thấy ngự thiện phòng có vẻ kiêm luôn phòng thí nghiệm hóa học.”

Từ sau khi nhận nhau, cuộc sống hậu cung của ta liền… lạ đời vô cùng.

Dù gì ai mà ngờ được: một tên bạo quân thực ra là cuồng hóa học, còn ta thành máy thử độc hình người?

“Vật thí nghiệm hôm nay.” Hoàng đế rút từ tay áo ra một lọ thủy tinh phát sáng màu xanh lục.

“Công thức mới: arsenic trộn đoạn trường thảo, lý thuyết là chết sau ba giây.”

Ta nhận lấy, lắc lắc:

“Có hướng dẫn sử dụng không? Uống khi đói hay sau bữa ăn?”

Hoàng đế: “…”

Ta ngửa đầu uống, chép miệng:

“Ừm… vị đầu hơi đắng, giữa có hậu ngọt, cuối cùng mát như bạc hà.”

Hoàng đế lập tức ghi vào sổ tay:

“Phản hồi vị giác tốt, xem ra tỷ lệ pha loãng chuẩn rồi.”

Đây là thử độc hay thưởng thức rượu vang cao cấp thế hả trời?!

7

Thể chất “bách độc bất xâm” của ta nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung.

Ban đầu là Trương công công rỉ tai:

“Quý phi nương nương uống hạc đỉnh hồng cứ như uống nước đường!”

Sau lại thành:

“Quý phi nương nương ăn thạch tín để dưỡng nhan!”

Cuối cùng méo mó thành:

“Nước tiểu của quý phi nương nương có thể giải bách độc!”

Ta: “???”

Cái lời đồn này đã méo mó đến mức nào rồi thế?!

Một sáng nọ, ta phát hiện trước cửa tẩm cung chất đầy châu báu, bên dưới đè một tờ giấy:

“Xin nương nương ban cho một bình thánh thủy, cứu mạng phụ thân! —— Lễ bộ Thượng thư quỳ dâng”

Ta: “…”

Hoàng đế đi ngang, thò đầu nhìn:

“Làm ăn khá đấy? Ta làm cho ngươi cái máy bán hàng tự động nha?”

Ta: “Cút!”

8

Để ngăn lời đồn lan xa, ta quyết định ra tay trước.

Tại buổi yến tiệc ngắm hoa ở ngự hoa viên, các phi tần “tình cờ” thấy ta đang nhai một miếng bánh đáng ngờ.

Thục phi giả vờ kêu lên:

“Trời ơi! Miếng điểm tâm đó có phải bị hạ độc không?”

Ta bình tĩnh ăn nốt:

“Ồ, nàng nói cái này à?”

Ta rút từ tay áo ra một gói bột:

“Ta tự rắc thạch tín vào đấy, cho đậm vị thôi.”

Cả sân im phăng phắc.

Hiền phi run rẩy chỉ tay:

“Ngươi, ngươi dám…”

Ta cười toe:

“Muốn thử không? Mua 2 tặng 1 đó.”

Đám phi tần hét ầm rồi tản như chim bị săn.

Hoàng đế nấp sau giả sơn giơ ngón cái:

“Chiêu cung đấu hay nhất năm – doạ chết địch luôn khỏi cần ra tay.”

9

Nhưng… vẫn có kẻ không tin tà.

Tại tiệc thọ của Thái hậu, Đức phi – kẻ thù truyền kiếp của ta – đích thân dâng một bát yến sào cho ta.

“Tỷ tỷ gần đây vất vả, ăn chút để bồi bổ nha~” Nàng cười như một đóa bạch liên.

Ta cúi đầu – trong bát ngân nhĩ… sao lại có màu xanh dương?

Chà, chắc là ninh cả bảng tuần hoàn hóa học vào đây rồi.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ta nâng bát uống cạn, sau đó ợ một cái rõ to:

“Vị không tệ, chỉ hơi mặn chút.”

Đức phi mặt tái mét:

“Không… không thể nào! Trong đó ta đã thêm tận…”

“Thêm nhiều Natri Clorua đúng không?”

Ta lau miệng:

“Lần sau nhớ dùng muối iốt cho tốt cho sức khỏe.”



Bình luận