Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ba Năm Làm Vợ Hờ 1

Chương 4



20 Trương Thành Dương thở dài đầy thất vọng: “Làm cái gì mà làm, hôm nay em được nghỉ.

Không đúng, mai, mốt, ngày kia em cũng nghỉ hết.” “Diệp Diệp, đây là sếp của công ty — Tổng giám đốc Trương.

Em có thể nghỉ ngơi rồi.” Tôi: ???

Còn chưa kịp phản ứng gì thì Trương Thành Dương đã lôi tôi lên xe. “Tiểu Diệp, rốt cuộc em không hài lòng điều gì ở anh Cố vậy?

Anh ấy không đủ đẹp trai à?

Hay không đủ giàu?

Hay là không đủ dịu dàng, không đủ chu đáo?

Tại sao em không thể nhìn anh ấy thêm vài lần nữa chứ?

Làm ơn đi, giả vờ mù một lần thôi, thu nhận anh ấy được không?

Đừng để anh ấy quay lại dày vò tôi nữa!

Tôi và Du Du đã khó khăn lắm mới đến được với nhau, chịu không nổi kiểu tra tấn này nữa đâu!” Tôi bị tốc độ nói nhanh gấp mấy lần bình thường của anh ta làm cho choáng váng. “Anh… nói chậm lại một chút được không?” Miệng Trương Thành Dương há ra rồi lại ngậm lại, anh ta hít sâu một hơi. “Tiểu Diệp, anh Cố yêu em đến chết đi sống lại, không có em anh ấy sẽ chết.

Tôi cũng sẽ chết.

Vậy nên, em có thể nói cho tôi biết, phải làm sao em mới đồng ý không ly hôn không?” Câu chữ thì như kiểu thông báo phát thanh, nhưng tôi lại chẳng hiểu gì cả.

Cái gì gọi là Cố Cẩn Xuyên yêu tôi đến chết đi sống lại?

Không có tôi thì hắn chết?

Hắn yêu tôi từ khi nào chứ? 21 “Anh nói… Cố Cẩn Xuyên yêu tôi?” Tôi chỉ vào mình, hỏi lại không chắc chắn.

Trương Thành Dương gật đầu như giã tỏi. “Anh nói… không có tôi hắn sẽ chết?” Trương Thành Dương tiếp tục gật đầu. “Anh nói… hắn không muốn ly hôn với tôi?” Trương Thành Dương gật đầu lia lịa.

Tim tôi đang yên ổn bỗng đập loạn lên.

Tôi cố đè nén sự vui mừng trong lòng, sợ tất cả chỉ là một giấc mơ hão huyền. “Nhưng… hắn từng nói, sẽ không bao giờ yêu tôi.” Giọng tôi dần trở nên buồn bã.

Trương Thành Dương sốt ruột: “Không có đâu!

Hắn yêu em, yêu rất rất nhiều.

Em xem, anh Cố thường xuyên tặng hoa cho em mà, đó chẳng phải đang theo đuổi em sao?” Tôi: “Tôi bị dị ứng phấn hoa.

Tôi còn tưởng hắn ghét tôi nên cố tình tặng hoa để khiến tôi khổ sở.” Trương Thành Dương: … Anh Cố à!

Anh sắp theo đuổi vợ mình đến tận âm phủ luôn rồi đấy! “Vậy… hắn còn hay tặng quà cho em mà, đúng không?” Tôi: “Lần nào tặng xong, hắn cũng bảo tôi đem cất vào két sắt.

Giống như sợ tôi đem đồ đó đi bán vậy.” Trương Thành Dương không nản, tiếp tục gợi ý: “Không phải hai người còn từng ăn tối dưới nến, đi xem phim, rồi cùng ra biển sao?” Tôi: “Sau bữa tối đó tôi bị viêm dạ dày, phim thì là phim kinh dị, tôi sợ đến mức mất ngủ cả tuần, còn vụ đi biển… tôi bị sứa đốt, trúng độc phải vào viện.” … Nghe xong, Trương Thành Dương mặt mày như mất hết sức sống.

Anh ta cảm thán: “Tiểu Diệp, em đúng là mạng lớn thật…” Rồi lại lộ vẻ tiếc nuối: “Tốt nhất hai người đừng ở bên nhau nữa, anh Cố… khắc em đấy.” “Nhưng mà, tôi thích Cố Cẩn Xuyên.” Giọng tôi nhẹ tênh, như thể đang nói chuyện với chính mình.

Nhưng Trương Thành Dương vẫn nghe thấy. “Em nói gì cơ?” Anh ta hét lên với âm lượng như vỡ loa. “Em… em nói em thích anh Cố??” Tôi nhìn anh ta, gật đầu thật nghiêm túc. “Ừ, tôi thích Cố Cẩn Xuyên.” 22 Khi tôi đến văn phòng của Cố Cẩn Xuyên, hắn đang quát tháo mấy người trong phòng. “Một việc nhỏ vậy mà làm cũng không xong, tôi nuôi các người có ích gì?

Nếu vợ tôi bị fan cuồng của Hứa Vi mắng đến bỏ đi, thì các người cũng khỏi cần làm nữa!

Còn đứng đực ra đó làm gì?

Gửi thư luật sư thì gửi, thuê đội bình luận thì thuê.

Trước giờ cơm trưa tôi phải thấy kết quả, biến!” Cửa phòng bật mở, những người vừa bị mắng nhìn thấy tôi đều ngẩn người.

Trần Phong là người phản ứng nhanh nhất: “Phu nhân.” Cả đám lập tức hoảng hốt, cảm nhận được áp lực từ phía sau, ai nấy đều nhanh chóng rút lui.

Thấy tôi đứng ngoài cửa, Cố Cẩn Xuyên vội vàng bước đến bên tôi. “Tiểu Tiệp.” Hắn gọi tôi rất khẽ, như thể chỉ sợ tôi bị dọa chạy mất.

Phía sau, Trương Thành Dương hờ hững nói: “Anh Cố, người tôi mang tới rồi, khỏi cần cảm ơn bằng bữa ăn đâu, sau này nể mặt tôi, đừng làm phiền tôi với Du Du là được rồi.” Nói xong, anh ta vung tay rời đi đầy phong thái.

Cố Cẩn Xuyên như thể không hề nghe thấy lời Trương Thành Dương, hắn nắm tay tôi, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu. “Tiểu Tiệp, dạo này em có thể tạm thời đừng xem điện thoại được không?” Tôi chớp chớp mắt nhìn hắn, rồi bật cười. “Lời anh vừa nói lúc nãy, tôi nghe hết rồi.” Gương mặt vốn căng thẳng của hắn lập tức vỡ vụn: “Tôi có làm em sợ không?” Nhìn dáng vẻ này của hắn, cuối cùng tôi cũng tin những gì Trương Thành Dương nói trên xe.

Tôi kiễng chân, thì thầm vào tai Cố Cẩn Xuyên: “Cố Cẩn Xuyên, anh thích tôi đúng không?” Nói xong, tôi nghiêng đầu mỉm cười nhìn hắn.

Đôi mắt hắn bối rối đến rõ ràng, tai đỏ ửng ngay lập tức.

Dễ thương muốn chết. “Cố Cẩn Xuyên, có thể tôi sắp phá vỡ thỏa thuận rồi đấy.

Tôi thích anh.” Cố Cẩn Xuyên như hoá đá tại chỗ, đứng yên không nói nổi một lời.

Chỉ có trái tim đập mạnh trong lồng ngực chứng minh hắn vẫn còn sống.

Nhịp tim mãnh liệt ấy, tràn đầy sức sống. “Tiểu Tiệp, em… em vừa nói gì cơ?” Hắn căng thẳng và sợ hãi xác nhận lại.

Tôi mỉm cười dịu dàng: “Tôi yêu anh, Cố Cẩn Xuyên.” Nói xong, tôi kiễng chân hôn lên đôi môi từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của tôi.

Quả nhiên, mềm mại như thạch trái cây. 23 Sau khi xác nhận tình cảm với nhau, tối đó Cố Cẩn Xuyên liền xuất hiện trong phòng tôi.

Hắn cởi áo ngủ, chỉ còn chừa lại hai cái nút, để lộ phần ngực săn chắc trước mặt tôi, rồi nhìn tôi với ánh mắt tội nghiệp: “Vợ ơi, anh muốn ngủ chung với em.” Vai rộng, eo thon, chân dài, da trắng, mặt đẹp, toàn thân đúng chuẩn mười chín cộng. “Anh muốn gì?” “Muốn hết.” Thôi kệ, dụ thì dụ, tôi cũng thèm thân thể hắn lâu rồi.

Tôi dang tay, đón lấy hạnh phúc mà mình mong chờ bấy lâu.

Từ tận hưởng ban đầu chuyển sang chửi rủa giữa đêm.

Tận đến rạng sáng, tên khốn Cố Cẩn Xuyên kia mới thoả mãn mà tha cho tôi.

Trưa hôm sau, tôi ôm eo đau nhức, nghiến răng nghiến lợi.

Người ta bảo đàn ông ba mươi như sói như hổ, quả thật không sai!

Tôi khiêu khích nhìn hắn: “Cố Cẩn Xuyên, chúng ta ly hôn đi!” Hắn đè tôi xuống giường, nở nụ cười gian tà: “Vợ đói nữa rồi à?

Không sao, chồng đến chiều em ngay đây!” Tôi trừng mắt hoảng hốt, vừa định chạy thì đã bị hắn tóm cổ chân kéo lại.

Xong rồi, phen này ba ngày ba đêm không xuống nổi giường rồi! (Hết)



(Đã hết truyện)

DÒNG TỘC ÁC QUỶ (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Vả Mặt, Nữ Cường, Trả Thù,

Mẹ tôi vốn sinh ra đã đẹp tuyệt trần.

 

Nhưng trong những năm bố du học, mẹ liên tục bị một người đàn ông khác ức hi//ếp, chà đạp.

 

Ngày bố về nước, ông đã vô tình bắt gặp cảnh tượng đó.

 

Tôi cứ nghĩ bố sẽ sốc, sẽ giận dữ.

 

Ai ngờ, bố chỉ lặng lẽ khép cửa phòng.

 

Nhốt kín tủi nhục và tiếng khóc của mẹ sau cánh cửa lạnh lùng.

 

Sáng hôm sau, người hầu phát hiện thithe mẹ dưới đáy hồ bơi trong vắt.

 

Để lôi lên, họ phải vất vả lắm, vì mẹ bị trói một tảng đá lớn vào người.

 

Thi thể mẹ nằm vật vã bên bờ hồ.

 

Chiếc váy trắng tinh khôi nhuốm đầy m//áu, nhàu nhĩ.

 

Vết bỏng, vết roi, vết trói chằng chịt khắp thân thể.

 

Da thịt rữa nát, lật ngược, nhầy nhụa, cảnh tượng hãi hùng.

 

Từ xa, tôi đã kinh hoàng trước cảnh tượng ấy, vội vã lao vào vòng tay nhũ mẫu Trần Thu Hoa.

 

Bà nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi: "Tiểu thư đừng sợ, đó là mẹ con mà."

 

"Không phải mẹ của con!" Tôi khóc thét lên.

 

"Con không muốn người mẹ đáng sợ như vậy, dì mới là mẹ của con!"

 

Trần Thu Hoa cười hiền: "Ừ, ừ, ngoan nào, đừng khóc nữa nhé."

 

Bà ôm tôi rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm:

 

"Khổ thân, đá nặng thế kia mà còn cố buộc vào người, đúng là không thiết sống nữa rồi."

 

Qua vai Trần Thu Hoa, tôi ghim chặt ánh mắt vào thithe bất động của mẹ.

 

Người phụ nữ xinh đẹp, thanh tú đến vậy, sao chỉ trong chớp mắt đã biến thành một đống thịt vụn th//ối rữa?

 

Rõ ràng tối qua mẹ còn trao cho tôi nụ hôn ngọt ngào.

 

Ánh đèn ngủ hắt lên bóng hình yểu điệu của mẹ, bà cúi xuống, lần đầu tiên đặt lên má tôi một nụ hôn chúc ngủ ngon.

 

Lần đầu tiên tôi thấy ánh sáng le lói trong đôi mắt đẹp nhưng vô hồn của mẹ.

 

Cũng là lần đầu tiên tôi nhận được nụ hôn từ mẹ.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

Mẹ tắt đèn đi, còn tôi thì hạnh phúc đến mất ngủ.

 

Nửa đêm, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của một người phụ nữ vọng ra từ ngoài cửa.

 

Hình như là mẹ.

 

Tôi chân trần xuống giường, lần mò theo hành lang tối om, tìm đến phòng ngủ của ông nội.

 

Không ngờ, bố, người vừa trở về từ nước ngoài hôm qua, đang đứng trước cửa phòng.

 

"Phó Oánh..." Giọng mẹ run rẩy vọng ra từ khe cửa.

 

"Cứu em..."

 

Trong bóng tối, sống lưng bố căng như dây đàn, tôi cứ tưởng ông sắp bùng nổ.

 

Nhưng ông chỉ chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng khóa trái cửa phòng.

 

...

Năm ấy, tôi sáu tuổi.

 

Cũng bằng tuổi mẹ khi ông nội Phó Chấn Quốc đón bà từ trại trẻ mồ côi về.

 

Năm ấy, tôi không hiểu ông nội và bố đã làm gì mẹ.

 

Chỉ biết rằng, mẹ đã chếc.

 

Người duy nhất yêu thương tôi trên đời này đã không còn nữa.

Phó Viên bỗng dưng tấp nập đội thợ xây.

 

Trần Thu Hoa bảo, cái hồ bơi nơi mẹ gặp nạn sẽ được cải tạo thành vườn hoa, là ý của ông nội.

 

Bà còn nói, tất cả ao hồ, vũng nước trong Phó Viên đều sẽ bị lấp đi, Phó Viên rộng cả trăm mẫu sẽ không còn một chỗ nào ngập quá mắt cá chân.

 

Tôi chỉ là một đứa nhóc sáu tuổi, nghe nói ông nội xây vườn hoa thì mừng rỡ.

 

Trần Thu Hoa véo mũi tôi, cười hỏi:

 

"Mẹ cháu chếc rồi đấy, sống thì làm thiếu phu nhân nhà họ Phó, chếc rồi đến cái đám ma cũng chẳng có."

 

"Không quan tài, không mộ phần, sau này chẳng ai nhớ đến bà ấy đâu."

 

"Cháu không buồn à?"

 

Tôi ngây ngô hỏi ngược lại:

 

"Sao cháu phải buồn ạ?"

 

"Cháu là do dì Trần nuôi lớn, cháu không nhận con điên ấy là mẹ đâu."

 

Mẹ là một kẻ điên.

 

Câu này tôi đã nghe không dưới một lần từ miệng người hầu, kể cả Trần Thu Hoa.

 

Năm mẹ sáu tuổi, tài phiệt Phó Chấn Quốc đã để mắt tới bà, biến bà thành con dâu nuôi từ bé của nhà họ Phó.

 

Năm mười sáu tuổi, mẹ kết hôn với tam thiếu gia Phó Oánh, hai năm sau thì ông sang Pháp du học.

 

Rồi mẹ dần trở nên không bình thường.

 

Ban ngày, bà ngắm hoa, chơi cỏ, đọc sách, pha trà, đẹp đến mức thoát tục, nhìn thêm một cái cũng thấy nghẹt thở.

 

Nhưng cứ đêm đến, bà lại như biến thành người khác.

 

Khóc lóc, nổi nóng, đập phá đồ đạc vô cớ.

 

Tôi từng cố gắng lại gần bà, liền bị bà vung d//ao dọa nạt:

 

"Đồ dơ bẩn, tránh xa tao ra, cút đi!"

 

Không ai trị nổi bà thiếu phu nhân phát điên, trừ Phó Chấn Quốc, người nắm quyền nhà họ Phó.

 

Ông nội đi xã giao về muộn, sẽ bế thốc mẹ vào phòng ngủ.

 

Cửa vừa đóng lại, là cả một đêm dài đằng đẵng...

 

......



Bình luận