Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

AI ĐANG Ở NHÀ TÔI

Chương 8



Tôi mặc kệ, bước thẳng đến đồn thì bị bà già phát hiện. Bà ta lao đến, túm lấy tay tôi kéo lại.

“Mọi người mau đến mà xem! Xem cho kỹ!”

“Chính con đàn bà không biết xấu hổ này đã cấu kết với công an, cướp lấy căn nhà mà con rể tôi phải đổ mồ hôi xương máu mới mua được, rồi còn đẩy nó vào tù nữa!”

“Chúng tôi là một gia đình hiền lành lương thiện, con gái tôi sắp sinh đến nơi, mọi người phải làm chủ cho chúng tôi!”

Sợ người ta không tin, bà ta còn khóc lóc sướt mướt ngay giữa đường, làm như vừa mất con vậy.

Người xung quanh mỗi lúc một đông hơn. Dù tôi biết mình không sai, nhưng cũng không thể không khó chịu khi bị áp lực bởi thứ gọi là “đạo đức giả”.

Tôi cố gắng giằng ra, nhưng chưa kịp thoát thì hai gã đàn ông từ phía sau bà ta bước ra.

 

“Đứng yên đó! Tao không ngại ra tay với đàn bà đâu!”

Tôi nhận ra ngay, đây chính là hai gã đàn ông trong video, kẻ đã giúp họ dọn sạch nhà tôi.

Quả nhiên, rắn rết cùng ổ.

Tôi không giận nữa, mà cười nhạt — cái kiểu cười khiến gã kia thấy khó chịu.

“Mày cười cái gì? Ai cho mày cười hả?!”



“Tôi cười thì đã sao? Miệng tôi, tôi cười. Không được chắc?”

Tên đó tức tối, rõ ràng bị chọc giận. Gã lao tới, túm lấy cổ áo tôi, có ý định ra tay.

Ngay lúc gã định động thủ, cảnh sát lập tức xông đến, kéo tôi ra phía sau bảo vệ.

Không lâu sau, hiện trường trở nên hỗn loạn.

Cảnh sát bên trong đồn nghe tiếng ồn cũng ùa ra, nhanh chóng bao vây đám người định hành hung và cản trở pháp luật.

 

17

Thì ra, từ sáng sớm hôm đó, cả đám người này đã tụ tập trước cổng đồn công an.

Cảnh sát từng ra khuyên can họ rời đi, nhưng đều bị bà già lớn tiếng đe dọa.

Bà ta nói, nếu họ dám động tay, nhỡ làm tổn thương đến đứa bé trong bụng con gái bà ta, thì sẽ không để yên cho bất kỳ ai trong đồn.

Gặp người hay làm loạn đã mệt, mà lại còn đang mang thai — thì đúng là “tránh voi chẳng xấu mặt nào”.

Thế nên họ chỉ có thể tạm thời nhún nhường.

Và giờ, thấy tôi xuất hiện, bà ta lập tức nhập vai diễn chính, sẵn sàng “mở màn”.



Người mặt dày thì có ba vũ khí: cãi chày cãi cối, ăn vạ, và… gào to.

Một tiếng hét của bà ta vang lên khiến người cả khu vực xung quanh đều nghe thấy. Người dân hiếu kỳ kéo đến ngày một đông, chật kín cổng đồn công an.

 

Người ta nghe bà ta kể lể từ đầu đến cuối, rồi bắt đầu chỉ trỏ về phía tôi.

Có người còn chỉ thẳng mặt mắng tôi tàn nhẫn, vô tình.

Nào là cướp nhà người ta, nào là khiến một bà bầu phải màn trời chiếu đất.

Nhưng họ đâu có biết, sự thật hoàn toàn không như lời bà ta dựng lên.

18

“Loại phụ nữ như cô mà cũng đòi mua được biệt thự tiền tỷ à? Ai mà biết được sau lưng cô có đang làm mấy chuyện mờ ám hay không!”

Vừa nói, bà già còn nhổ một bãi nước bọt về phía tôi đầy khinh bỉ.

Đám người đứng xem xung quanh thấy vậy thì lập tức lùi lại mấy bước.

Trong ánh mắt của họ cũng bắt đầu xuất hiện sự chán ghét, khinh bỉ.

“Đây là trước cổng đồn công an, không phải nơi để bà làm loạn! Có chuyện gì thì nói rõ, mọi thứ đều phải có bằng chứng!”



 

Bà ta nghĩ con gái đang mang bầu nên chẳng ai dám động đến mình, nên tất nhiên cũng không thèm để tâm lời cảnh cáo của cảnh sát.

Còn tôi thì đã không muốn phí thời gian đôi co với loại người như thế.

“Nếu ai cũng đang ở đây, vậy nói cho rõ luôn đi. Bà cứ luôn miệng nói căn nhà đó là của con rể bà, vậy sao con rể bà không đưa ra được một mảnh bằng chứng nào? Đến mức bây giờ còn đang bị giam ở trong kia?”

“Không có não thì không sao, nhưng loại vừa ngu vừa ngang như bà mới là đáng sợ!”

Câu nói đó khiến bà ta nghẹn họng, đứng chết trân không nói nổi câu nào.

Tôi nhìn bà ta, chờ xem bà sẽ còn bịa ra được gì nữa.

19

“Không đưa ra được bằng chứng đúng không?”

“Vậy để tôi đưa!”

 

Tôi lấy ra toàn bộ giấy tờ: sổ đỏ, căn cước công dân, sổ hộ khẩu, hợp đồng mua bán — từng thứ một, bày hết trước mặt đám người và cả những người đang đứng xem.

Thật ra, tôi đã từng đưa cho bà già đó xem tất cả những thứ này. Bà ta biết rõ tôi chính là chủ sở hữu ngôi nhà.



Nhưng bà ta vẫn muốn dùng chiêu “giả ngu – đạo đức giả” để gây áp lực cho tôi.

Chỉ là, bà ta không biết, tôi không phải loại người dễ bị đe dọa. Mấy trò đó với tôi chẳng có tác dụng gì hết.

Xem xong đống giấy tờ, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về phía bà ta và gia đình dần chuyển thành khinh thường.

Không ai ngờ rằng, giữa thời đại này rồi, mà vẫn có loại người mặt dày đến vậy.

“Giấy tờ của cô là giả! Nhà đó rõ ràng là do chồng tôi mua!” — Cô gái mang bầu ngồi trên ghế bắt đầu gào lên, như thể không chịu nổi sự thật.

Tôi vẫn bình tĩnh đáp lại:

“Nếu giấy tờ của tôi là giả, thì mời cô đưa bản thật ra đây cho mọi người cùng xem. Đừng chỉ nói miệng.”

 

Không có bằng chứng, thì vĩnh viễn chẳng có lý lẽ.

Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn thẳng vào cả nhà họ, không cho họ bất kỳ cơ hội nào để chối cãi.

Sau đó, tôi quay sang người dân đang đứng xem, kể lại toàn bộ sự việc rõ ràng, từng chút một:

“Căn biệt thự đó đúng là đắt tiền, nhưng cũng là do tôi một mình làm việc vất vả, tích góp từng đồng mới mua được.”

“Vậy mà khi tôi đi công tác nước ngoài, họ tự ý phá khóa xông vào nhà, chiếm dụng như nhà của mình.”



“Không chỉ sống bẩn thỉu, làm hỏng toàn bộ nội thất, mà còn trắng trợn chuyển hết đồ đạc đi sau khi bị tôi phát hiện và yêu cầu dọn ra khỏi nhà.”

“Đây, video và ảnh chứng cứ, tôi đều có đủ.”

Tôi mở điện thoại, đưa hết bằng chứng ra trước mặt mọi người.

Đúng sai giờ đây đã quá rõ ràng.

Đám đông lập tức bắt đầu chỉ trỏ, bàn tán về gia đình kia:

 

“Loại người gì mà mặt dày như vậy? Không phải của mình mà cũng dám cướp, biết xấu hổ là gì không?”

“Đúng rồi, còn dám ngồi trước đồn công an cản trở công việc, tưởng mang thai thì muốn làm gì cũng được chắc?”

“Loại này mà có con, chắc chắn dạy dỗ ra cũng chẳng ra gì!”

“Đúng là ghê tởm thật sự! Phải quay clip, đưa lên mạng bóc phốt!”

21

Giữa đám đông, có không ít blogger và phóng viên đã bắt đầu quay clip lia lịa.

Thấy mọi chuyện bị vạch trần, nhà họ cũng biết không còn đường lùi.



Bà già dắt con gái định chuồn đi, nhưng đã bị cảnh sát chặn lại và “mời” vào đồn làm việc.

Hai tên đàn ông từng phụ khuân đồ cũng bị tạm giữ vì tình nghi trộm cắp.

22

 

Vở hài kịch này cuối cùng kết thúc bằng việc cả gia đình họ… vào tù.

Sau khi ra tòa xét xử, Hồ Văn bị buộc phải bồi thường cho tôi 1,5 triệu tệ.

Dù hiện tại hắn không có tiền, thì cả phần đời còn lại của hắn cũng chỉ còn lại một việc — làm lụng để trả nợ.

Hai gã đàn ông kia bị kết tội trộm cắp, mỗi người nhận án mười năm tù giam.

Bà già bị khép tội xúi giục, chịu mức án mười lăm năm.

Còn vợ Hồ Văn, vì mới sinh con nên được xử nhẹ hơn.

Thấy từng người một phải trả giá xứng đáng, tôi cuối cùng cũng nguôi giận.

Sau đó, ban quản lý khu dân cư cũng chủ động liên hệ với tôi, thừa nhận mình có trách nhiệm trong chuyện này, và đồng ý chi trả 50% chi phí sửa chữa.

Tôi gật đầu đồng ý.



Con người sống ở đời, không được phép ức hiếp người khác.

Nhưng cũng tuyệt đối không thể để người khác lấn tới, hết lần này đến lần khác chà đạp mình mà vẫn im lặng chịu đựng.

— Hết —

(Đã hết truyện)

Con Mèo Cắn Nát Lời Nói Dối (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Hàng xóm bỏ rơi con mèo, tôi đem về nuôi.

Nó chẳng thân thiết gì với tôi, nhưng lại cứ bám lấy chồng tôi, kêu meo meo suốt ngày.

Vậy nên tôi bắt đầu nghi ngờ.

Hôm đó, khi chồng nói là phải làm thêm đến khuya, tôi gõ cửa nhà hàng xóm.

Cô ta vuốt ve cái bụng hơi nhô lên, mỉm cười:

“Chị Khâu, muộn thế này rồi mà chị đến tìm tôi có chuyện gì sao?”

Nhìn ánh mắt đầy khiêu khích và tự đắc của cô ta, tôi lập tức hiểu mọi chuyện.

Rạng sáng, chồng tôi lén lút về nhà, vừa vào cửa đã thấy hai bên gia đình đều có mặt.

Trên bàn trà, thêm một tờ đơn ly hôn.

1

“Ly hôn?”

“Khâu Vũ Trừng, chỉ vì một con mèo rách mà em định vứt bỏ bảy năm tình cảm của chúng ta à?”

Thẩm Ninh Thần chẳng thèm nhìn lấy một cái, cầm tờ đơn ly hôn ném thẳng vào con mèo Ragdoll đang cọ cọ vào người anh ta.

“Nếu anh không chịu ký, vậy thì ra tòa đi.”

Tôi bình thản nói xong, xoay người vào phòng.

Cả hai bên gia đình đều tròn mắt kinh ngạc.

Không hiểu nổi sao tháng trước còn quấn quýt như mới yêu, giờ lại đến mức đòi ly hôn.

Thẩm Ninh Thần cúi đầu che giấu sự hoảng loạn trong mắt, nắm chặt tay, cả người run lên.

Ba mẹ anh ta chạy đến chặn tôi lại:

“Vũ Trừng, con không thể vì một con mèo mà nghi ngờ Ninh Thần ngoại tình được! Có những con mèo trời sinh đã thích gần gũi đàn ông, điều đó có nói lên được gì đâu?”

“Ninh Thần đối xử với con như thế nào, ba mẹ đều thấy cả. Năm đó con bị cúm nặng, sốt cao, Ninh Thần thức trắng 48 tiếng chăm con trong bệnh viện. Con gặp tai nạn rơi xuống núi, Ninh Thần không ngại bán cổ phần, bỏ ra số tiền lớn để mời đội ngũ y tế giỏi nhất cho con.”

“Chẳng lẽ những điều đó, trong lòng con còn thua một con mèo sao?”

Ba mẹ tôi cũng cố gắng khuyên nhủ:

“Con rời xa Ninh Thần rồi, tìm đâu ra người đàn ông tốt như thế nữa?”

“Cơ thể con từng bị tổn thương, không thể sinh con. Ninh Thần không hề chê bai, đã là phúc phần của con rồi. Con không tự biết điều một chút nào sao?”

Bỗng nhiên Thẩm Ninh Thần nắm lấy tay tôi, đôi mắt đỏ hoe đầy đau khổ, vẻ mặt như thể yêu tôi tha thiết:

“Vợ à, chúng ta yêu nhau hai năm, kết hôn năm năm, từng cùng nhau vượt qua sinh tử, chưa bao giờ rời bỏ nhau. Em sao có thể chỉ vì một con mèo mà hiểu lầm anh?”

“Hay là dạo gần đây công ty anh gặp chuyện, anh mải lo xử lý, khiến em cảm thấy bị lạnh nhạt, nên không vui?”

“Anh thề, từ giờ dù có bận thế nào, anh cũng sẽ tan làm đúng giờ, về nhà với em…”

Cả căn phòng, ai cũng tỏ ra rất yêu tôi.

Ba mẹ chồng nho nhã hiểu chuyện, đối xử với tôi rất tốt, không có điều gì đáng trách.

Ba mẹ tôi thực dụng, nghĩ rằng chỉ cần ở bên Thẩm Ninh Thần thì tôi sẽ có cuộc sống sung túc.

Nhưng ánh mắt lạnh lùng và sự dứt khoát của tôi từ đầu đến cuối không hề lay chuyển.

Tôi lạnh lùng gạt tay Thẩm Ninh Thần ra:

“Nói lại lần nữa, tối nay anh không ký đơn thì ra tòa.”

“Đây là chút thể diện cuối cùng em dành cho anh.”

Đôi mắt Thẩm Ninh Thần đỏ rực:

“Khâu Vũ Trừng, sao em có thể tuyệt tình như vậy?”

“Rất đơn giản. Vì em không còn quan tâm đến anh nữa.”

Nói xong, tôi không buồn dây dưa thêm, mở cửa rời khỏi nhà.

Tiếng thở dài đầy thất vọng của hai bên bố mẹ vang lên sau lưng tôi, nhưng tôi không dừng lại, còn bước nhanh hơn.

Con mèo Ragdoll cũng nhân cơ hội chuồn theo ra ngoài.

Khi tôi ngồi ngẩn ngơ trên ghế đá ở công viên khu dân cư, thì thấy con mèo đang đuổi theo chủ cũ đang xuống nhà đổ rác.

Hạ Thải Vi ghét bỏ, đá mạnh vào đầu nó, vậy mà nó vẫn không chịu rời đi.

Tôi không nhìn nổi nữa, bước tới ngăn cản, nhưng con mèo lại cong lưng, nhe nanh gầm gừ với tôi.

Hạ Thải Vi đột nhiên cười:

“Chị Khâu, có đôi khi, con người cũng giống như mèo vậy.”

“Đã không thích thì là không thích, có ép cũng chẳng thể ở bên nhau.”

Tôi nhìn ánh mắt đầy khiêu khích và tự mãn của Hạ Thải Vi, lại liếc sang bụng cô ta đã lộ rõ, lập tức hiểu ngay ý đồ.

“Cô nói đúng.”

“Cả mèo và người biết nhục cũng đều không nên giữ lại.”

Đúng lúc đó, Thẩm Ninh Thần vội vã chạy tới, trên mặt đầy căng thẳng và lo lắng.

Nhưng không phải vì tôi.

“Khâu Vũ Trừng, em có thể đừng vô lý được không? Đã nói rồi, con mèo thích thân với anh chỉ là hiểu lầm, không hề liên quan đến hàng xóm! Em có giận thì giận trong nhà thôi, sao lại đi gây chuyện với người ta? Em không thấy cô ấy còn đang mang thai à?”

Thẩm Ninh Thần hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ cần thấy tôi và Hạ Thải Vi đứng cùng nhau, anh ta liền theo bản năng mà bảo vệ cô ta, xem tôi như người đàn bà hay ghen vô lý.

Tôi cười khổ một tiếng, nhận ra dù Thẩm Ninh Thần còn yêu tôi… thì tình yêu đó cũng không bằng nổi Hạ Thải Vi rồi.

Sợ tôi lại đi làm khó Hạ Thải Vi, Thẩm Ninh Thần cứng rắn kéo tôi về nhà.

Ba mẹ Thẩm tức đến mức mặt mày u ám, họ đã xem qua nội dung đơn ly hôn, trực tiếp ném thẳng vào thùng rác:

“Vũ Trừng, ý con là gì? Nhà họ Thẩm này đối xử với con đâu có tệ. Vì một con mèo mà đòi ly hôn thì cũng thôi đi, nhưng còn muốn để Ninh Thần ra đi tay trắng?”



Bình luận