Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Chương 9



Môi anh run lên, nhưng không thốt được lời nào.

Bên ngoài, dãy núi Alps dưới ánh trăng lạnh lẽo đứng im lìm, như chứng kiến một phiên tòa muộn màng.

Tôi nhìn về phía chân trời phủ đầy tuyết, ánh bạc sắc lạnh trải dài như vô tận.

“Em không biết từ khi nào, cậu thiếu niên từng chỉ chạy về phía em… trong mắt đã có người khác.”

Thẩm Tự vẫn đứng đó, cứng đờ không nhúc nhích.

“Vì Lâm Vi không khỏe, anh có thể bỏ em một mình trong rạp chiếu phim.

Khi cả hai chúng em cùng cần anh, anh lại chọn ở bên cô ta.”

Tôi cười nhạt.

“Ngày xưa, chỉ cần em cảm cúm nhẹ thôi là anh lo đến cuống cả lên.”

Ngón tay anh siết chặt đến trắng bệch, giọng nghẹn lại trong cổ họng:

“Anh…”

“Thẩm Tự,” Tôi ngắt lời, giọng bình tĩnh đến kỳ lạ,

“Lúc anh quay lưng bỏ em lại ở Ý, em đã buông tay rồi.”

Đồng tử anh co lại, như bị ai đó giáng một cú vào tim, cả người lảo đảo.

Anh nhìn tôi chết lặng, giọng khản đặc đầy không tin:

“Vậy nên… sau khi em về nước từ Ý, em đã quyết định ly hôn?”

Tôi gật đầu, rất bình thản:

“Đúng vậy.”

“Anh còn nhớ rõ…

Quần áo em vẫn còn trong tủ cơ mà…”

Tôi bật cười khẽ:

“Đó là mấy bộ đồ cũ em cố tình để lại.

Em chỉ muốn xem… anh mất bao lâu mới nhận ra.”

Từng chút từng chút, sắc mặt anh trắng bệch.

Cuối cùng cũng hiểu ra.

“Hôm đó…”

Anh nghẹn giọng, “Ngày em về từ Ý, anh…”

“Anh đang đưa Vi Vi đi khám sức khỏe.”

Tôi nói thay anh, nhếch môi đầy châm biếm.

“Dù anh biết rõ, em từ đầu đã không ưa gì cô ta.”

Bất ngờ, anh nhào lên giữ lấy cổ tay tôi, siết đến phát đau:

“Không phải! Anh chưa từng thích Lâm Vi!”

Giọng anh cuống cuồng, run rẩy:

“An An, anh sai rồi…

Anh không hề biết chuyện hôm đó sẽ xảy ra…”

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của anh, những đường nét từng khiến tôi rung động, giờ chỉ còn lại đau đớn.

“Không phải tổn thương nào cũng xứng đáng được tha thứ.”

Tôi xoay người, đẩy cửa ban công ra.

“Giống như không phải tình yêu nào… cũng có thể đi đến cuối cùng.”

Cố Trầm đứng trong phòng khách, tay cầm áo khoác của tôi, ánh mắt bình thản dõi theo.

Tôi bước về phía anh, phía sau vang lên tiếng gọi khản đặc đến cực độ của Thẩm Tự:

“An An…”

Tôi không quay đầu.

Gió đêm mang theo hơi lạnh từ núi tuyết lướt qua.

Giữa tôi và Thẩm Tự—cuối cùng cũng thực sự kết thúc.

Sau này, Tô Diên kể lại với tôi: đêm hôm đó, Thẩm Tự ngồi cả đêm dưới sảnh khách sạn ở Thụy Sĩ, tới tận sáng mới rời đi.

Còn tôi và Cố Trầm tiếp tục chuyến đi như đã định— dạo bước dưới chân núi phủ tuyết, uống ca cao nóng trong quán cà phê ấm cúng, ngắm màn sương mờ ảo trôi trên mặt hồ đóng băng lúc bình minh.

Cuộc sống cuối cùng cũng quay trở lại quỹ đạo vốn có của nó— bình lặng, tự do, không còn chờ đợi, cũng không còn thất vọng.

HẾT

(Đã hết truyện)

Bỏ Trốn 18 Lần, Vẫn Không Thoát Khỏi Anh (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Chu Doãn Đông là kim chủ của tôi, nhưng tôi lại ghét anh ta.

Sạch sẽ quá mức, tính cách lạnh lùng, hở chút là dùng hình phạt thể xác.

Tôi đã định bỏ trốn, trốn đến mười tám lần mà không thành.

Cho đến sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của anh ta.

Một cô bé làm thêm vô tình làm đổ bánh kem, làm bẩn tay anh ấy.

Thế mà Chu Doãn Đông không tức giận, thậm chí còn nhẹ nhàng dỗ dành cô bé vài câu.

Tôi thấy chua loét trong lòng, nghĩ bụng: “Giờ mà chạy chắc chắn anh ta sẽ không đuổi theo nữa đâu.”

Vì vậy, tôi ném que thử thai đi, để lại một mảnh giấy nhỏ, dứt khoát bỏ trốn.

“Người ta nói đàn ông qua 25 là thành ông chú 60 rồi, vậy tạm biệt nha ông già!”

2

Lần đầu tiên Chu Doãn Đông làm tôi tức giận.

Tôi thề sẽ không thèm nói chuyện với anh ta trong một tuần.

Thế mà sau chuyến công tác, anh ta đem về cho tôi một bộ trang sức.

Giá trị chín chữ số.

Tôi lập tức hết giận.

Tối hôm đó, tôi nấu cho anh ta tám món ăn một món canh.

Lại còn ngoan ngoãn nằm sẵn chờ anh ta.

Chu Doãn Đông cũng chẳng khách sáo.

Cho đến khi tôi rên rỉ khóc lóc gọi “chồng ơi” cầu xin anh ta.

Anh mới ôm tôi đi rửa ráy.

Chu Doãn Đông thì tệ, nhưng trang sức thì đỉnh.

3

Lần thứ hai Chu Doãn Đông làm tôi tức giận.

Tôi mặc kệ anh ta, tối nào cũng quay lưng giả chết.

Nửa đêm, anh ta chuyển cho tôi mười triệu.

Tôi lập tức quay người ôm lấy anh ta.

Lại còn ngoan ngoãn rúc vào lòng anh ta mà nũng nịu.

“Mai anh nghỉ đúng không?”

“Vậy tối nay mình khỏi ngủ nha?”

Chu Doãn Đông cúi mắt nhìn tôi như nhìn một đứa vô dụng.

“Vậy thì đừng có lật lọng, cũng đừng khóc lóc cầu xin.”

“Chính em nói mà, anh là tư bản, vô tình nhất.”

Tôi nuốt nước bọt, cứng rắn đáp:

“Em hứa không khóc, không lật lọng.”

Vì mười triệu, khổ cỡ nào tôi cũng chịu được.

“Được.”

Chu Doãn Đông khẽ cong môi, lật người lấy từ ngăn kéo ra một chiếc còng tay nhỏ.

“Tiểu Yên, quay người lại.”

Cẳng chân tôi khẽ run lên.

Ánh mắt anh ta lúc này rất kỳ lạ.

Có chút hưng phấn bệnh hoạn.

Nhưng… không kịp rồi.

Tôi bị còng chặt vào đầu giường, không thể cử động.

Chu Doãn Đông cúi xuống hôn tôi:

“Đã nói tối nay không ngủ, thiếu một giây cũng không được.”

“Chồng…”

Tôi vừa định giả vờ đáng thương thì bị đánh một cái vào mông.

Chỉ còn biết ngoan ngoãn ngậm miệng.

Hu hu hu.

Cả đêm chịu khổ, đổi lại là nằm liệt ba ngày không xuống nổi giường.

Nhưng mà, tôi có một khoản chuyển khoản mười triệu vào tài khoản.

Chu Doãn Đông xấu xa!

Nhưng tiền thì tốt thật!

3

Lần thứ ba.

Tôi thật sự tức điên.

Cuốn hết trang sức, túi xách, đồ quý giá chạy trốn trong đêm.

Vali không đủ chỗ.

Tôi giật luôn ga giường của anh ta để gói đồ lại.

Không cho người giúp việc phụ, tự mình kéo xuống thang máy.

Băng qua khu vườn, tôi hì hục kéo ra phía cổng lớn.

Ai ngờ Chu Doãn Đông bị gì đó mà bất ngờ quay lại.

Dọa tôi sợ đến mức ngã chổng mông luôn, đúng ngay đoạn đường rải sỏi.

Tôi đau đến mức khóc oà lên.

Chu Doãn Đông mặt đen như đáy nồi, bế tôi lên.

Trong lòng tôi còn đang tức, cố tình chọc tức anh ta.

Tôi lấy bùn đất trên tay quẹt lên mặt anh ta.

Anh ta mắc bệnh sạch sẽ cực nặng.

Cả người cứng đờ lại ngay tức thì.

“Tiểu Yên, tôi khuyên em đừng có muốn chết.”

Chu Doãn Đông rất biết tỏ vẻ.

Mở miệng là giọng trầm cực quyến rũ.

Lạnh lùng như thể đóng băng cả người.

Bảo sao giữa mùa hè ba mươi tám độ vẫn mặc vest ba lớp không toát mồ hôi.

Thì ra máu của người có tiền cũng lạnh nốt.

Làm tôi giận mà không xin lỗi.

Còn dám dọa tôi nữa.

Tôi sợ không?

Thực ra là… nước mắt rơi trước cả lòng can đảm.

Còn làm ướt luôn áo vest của Chu Doãn Đông.

“Tôi đau quá.”

Tôi nức nở khóc: “Đau mông lắm luôn á.”

4

Anh ta nhíu mày.

Dường như còn khẽ thở dài.

Nhưng cuối cùng không nói gì thêm.

Chỉ bế tôi về lại phòng ngủ.

Tối hôm đó, hiếm hoi lắm anh ta mới không phạt tôi.

Nhưng lại độc miệng chê vết bầm in sỏi trên mông tôi.

Nói là tròn trịa, cũng có chút đặc sắc.

Tôi tức đến mức muốn cắn anh ta.

Nhưng Chu Doãn Đông lại giữ chặt tay tôi, ấn xuống giường.

Cúi người hôn nhẹ lên môi tôi.



Bình luận