Tuyết Rơi Đêm Hạ
Chương 4
7
Lần nữa gặp lại Tô Nguyệt Tâm, là tại pháp trường.
Nhìn đầu nàng ta rơi xuống đất, lòng ta cũng chẳng dễ chịu gì.
Dù sao nàng từng là nha hoàn bên cạnh ta thuở nhỏ, sau lại kết giao tỷ muội thân thiết.
Thế nhưng liên tiếp hai đời, nàng ta đều không chút do dự mà hại ta, ta cũng chẳng còn gì để lưu luyến.
Chỉ thấy Cố Trầm Uyên mắt đỏ hoe, còn Lý Phán thì nước mắt đầy mặt.
Hai người ôm lấy thủ cấp của Tô Nguyệt Tâm, chậm rãi tiến về phía ta. Ánh mắt bọn họ như từng mũi kiếm bén nhọn xuyên thấu lục phủ ngũ tạng của ta.
Ta chỉ cười nhạt — mong rằng các ngươi có thể mãi mãi yêu nàng như vậy.
Đêm hôm ấy, Cố Trầm Uyên lén lút đột nhập vào phủ.
Hắn vung kiếm đâm liên tục lên chăn gối trên giường, lại phát hiện trong đó rỗng không.
Ta từ sau bình phong bước ra, mỉm cười vô tội: “Ca ca, huynh đang làm gì vậy?”
Hắn thoáng giật mình, song rất nhanh lấy lại bình tĩnh, ánh mắt sắc lạnh, gằn giọng: “Tự nhiên là muốn giết ngươi, lấy mạng ngươi đền cho Nguyệt Tâm.”
“Ngươi lòng dạ hiểm độc, bày mưu hãm hại nàng, loại người như ngươi sống trên đời chỉ thêm hại người. Vi huynh hôm nay trừ họa cho dân, hành đạo thay trời!”
Ta lạnh lùng cười khẩy: “Ca ca hẳn rất hối hận vì đã nhận ta làm muội mội, đúng không?”
Hắn không hề nghĩ ngợi, đáp ngay:
“Dĩ nhiên là hối hận! Ta nằm mơ cũng mong năm xưa người phụ thân mang về là Nguyệt Tâm!”
“Ngươi không biết mỗi lần Nguyệt Tâm gọi ta một tiếng ca ca, ngữ điệu trong trẻo, đáng yêu biết nhường nào. Nào giống ngươi, chẳng có chút dáng vẻ tiểu thư khuê các, suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào sách thuốc!”
Ta không muốn tiếp tục phí lời với hắn, vỗ tay ra hiệu cho Tiểu Đào bước vào.
Cố Trầm Uyên đương nhiên nhận ra nàng là nha hoàn thân cận của Tô Nguyệt Tâm, ánh mắt lập tức sáng rực, như thể nhìn thấy chính nàng ta.
Thế nhưng Tiểu Đào lại lộ vẻ chán ghét khinh bỉ.
“Tránh xa ta ra. Tiểu thư khi còn sống đã dặn ta, ngươi là tên hạ lưu bỉ ổi, luôn mượn cớ thân cận để tiếp cận nàng, còn ép nàng gọi ngươi là ca ca.”
“Tiểu thư nói, nếu không vì lợi dụng ngươi để trèo cao, thì nàng đã chẳng buồn nhìn mặt ngươi, càng không muốn gọi một tiếng ca ca cho bẩn miệng!”
“Ngươi đừng lấy danh nghĩa tiểu thư ra để làm chuyện thương thiên hại lý nữa. Nhìn thấy thôi đã thấy buồn nôn!”
“Nàng tuy tâm địa chẳng tốt lành gì, nhưng ngươi cũng chẳng hơn gì! Các ngươi đúng là cùng một giuộc — rắn rết một ổ!”
Cố Trầm Uyên sững người, dường như không ngờ Tiểu Đào sẽ nói ra những lời như vậy, càng không ngờ trong lòng Tô Nguyệt Tâm, hắn lại là kẻ tởm lợm đến thế.
Thân thể hắn run rẩy, lảo đảo ngã ngồi xuống đất. Bao nhiêu năm tình nghĩa, bao nhiêu tâm huyết hắn bỏ ra, cuối cùng lại là sai lầm thê thảm.
Vì nàng ta, hắn tính kế từng bước, thậm chí không tiếc làm tổn thương muội muội cùng lớn lên từ nhỏ — vậy mà kết cục lại là như vậy.
Không chịu nổi đả kích, hắn vung kiếm định tự vẫn.
Ta bất ngờ lao tới, tay không chụp lấy thân kiếm lạnh buốt, máu tươi tức khắc nhuộm đỏ lưỡi gươm.
Cố Trầm Uyên kinh ngạc: “Ta đối xử với ngươi như thế, vì sao còn muốn cứu ta?”
“Bởi vì,” ta chậm rãi đáp, “người đầu tiên dạy ta nhận biết dược liệu, là huynh.”
“Người đầu tiên dạy ta đọc sách, viết chữ, là huynh.”
“Mỗi lần ta bị phụ thân đánh, người đầu tiên nhào tới che chắn, cũng là huynh.”
“…”
“Dẫu huynh chưa từng thật tâm xem ta là muội mội, nhưng suốt hơn mười năm đầu đời của ta, huynh vẫn luôn là người ca ca mà ta kính trọng nhất.”
Nước mắt trào ra từ hốc mắt hắn, từng giọt rơi xuống, run rẩy nghẹn ngào: “Muội muội… muội có thể tha thứ cho ca ca không?”
Ta lắc đầu, không nói thêm lời nào.
Quay lưng, dứt khoát rời đi.
Chỉ nghe thấy tiếng hắn quỳ rạp xuống đất, òa khóc nức nở gọi tên ta.
Về sau, lần nữa gặp lại Cố Trầm Uyên, là tại Thái y viện.
Giai đoạn ấy, ta thường xuyên mệt mỏi, tinh thần kiệt quệ, sắc mặt ngày một tệ đi.
Nhưng tự bản thân ta lại chẳng bắt được mạch bệnh, chỉ có thể cười khổ: “Quả nhiên là y giả nan tự y.”
Dù đã nghỉ ngơi nhiều ngày, cơ thể vẫn ngày càng yếu đi, cuối cùng ta ngã bệnh nằm liệt trên giường, chẳng còn sức nhấc người.
Một sáng sớm, nha hoàn vào phòng hầu hạ, phát hiện ta bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, hơi thở thoi thóp như sợi tơ mỏng manh.
Nàng ta hoảng hốt sai người đưa ta đến Thái y viện — vì dù sao Cố Trầm Uyên vẫn là thủ lĩnh Thái y viện, nhất định sẽ dốc toàn lực cứu chữa cho “muội muội” của mình.
Khi ta được đưa tới Thái y viện, Cố Trầm Uyên khóc lóc thảm thiết, từng tiếng nấc nghẹn như xé nát gan ruột.
8
Muội muội ngày nào còn sống động linh hoạt, giờ phút này lại héo rũ như một xác chết khô.
Cố Trầm Uyên không dám lơ là, lập tức triệu tập toàn bộ thái y trong viện đến hội chẩn.
Mọi người mỗi người một ý, tranh cãi không ngớt, chẳng ai dám đưa ra kết luận cuối cùng.
“Chứng bệnh này đến kỳ lạ, lão phu không dám tùy tiện định đoán.”
“Xem sắc mặt của Cố cô nương, chỉ sợ khó qua khỏi ba ngày.”
Nước mắt Cố Trầm Uyên âm thầm rơi xuống gương mặt ta, ta rất muốn đưa tay lau đi, nhưng lại chẳng còn sức mà nhấc nổi cánh tay.
Hắn như phát cuồng, giáng liên tiếp từng bạt tai lên mặt mình.
“Lão thiên gia còn muốn mang muội muội ta đi sao?”
“Nàng đã cứu sống bao nhiêu lê dân, ngươi mù mắt rồi sao hả trời cao!”
Bỗng dưng hắn như chợt nghĩ ra điều gì, buông tay ta ra rồi vội vã chạy ra ngoài.
Chúng thái y nghi hoặc:
“Cố thái y chẳng lẽ không muốn ở lại bên muội muội trong giờ phút cuối cùng sao?”
“Không phải phát điên rồi chứ? Hành vi lời nói đều rất lạ lùng…”
Ta tuyệt vọng nhắm mắt lại. Trọng sinh một đời, rốt cuộc vẫn chẳng tránh được cái chết.
Ngất đi một lúc, Cố Trầm Uyên bỗng mồ hôi nhễ nhại chạy trở lại, còn lôi theo cả Lý Phán bị trói chặt.
“Ta biết ngay là ngươi hạ độc!”
“Mau giải độc! Nếu muội ta xảy ra chuyện gì, ta nhất định không tha cho ngươi!”
Lý Phán mắt đỏ rực, gào lớn:
“Nàng ta đáng chết! Sống đến hôm nay đã là ta nể tình lắm rồi!”
“Nguyệt Tâm vì cứu ta mà suýt bỏ mạng, còn Cố Thư Dao lại hại chết nàng!”
“Ta hận không thể băm vằm Cố Thư Dao thành trăm mảnh!”
Cố Trầm Uyên tức giận cực điểm, rút kiếm chỉ vào hắn, giọng lạnh như băng:
“Nếu ngươi còn không giao ra giải dược, ta sẽ giết ngươi.”
Lý Phán nghiến răng, căm hận nói:
“Dù ngươi có giết ta, ta cũng không giải.”
“Vì ta vốn không hề chuẩn bị giải dược. Ta chính là muốn nhìn nàng ta đau đớn mà chết! Ha ha ha!”
Hắn cười lớn điên cuồng — giết ta, chính là cách duy nhất hắn có thể báo đáp Tô Nguyệt Tâm.
Nhưng người đã từng liều chết lao vào biển lửa cứu hắn… rõ ràng là ta.
Một giọt lệ nhẹ nhàng lăn dài từ khóe mắt ta, Cố Trầm Uyên đau thắt tâm can, nhưng lại bất lực không làm được gì.
Chỉ thấy một cơn đau dữ dội ập tới, độc dược trong chớp mắt phát tác mạnh mẽ.
Ta cảm giác kinh mạch toàn thân đứt đoạn, máu chảy ngược dòng, ngũ tạng lục phủ như bị siết chặt đến mức không thở nổi.
Tựa hồ huyết dịch toàn thân đều dồn về một nơi, tụ lại, tích lại, căng phồng…
Ngay lúc ta tưởng bản thân sẽ nổ tung, hóa thành tro bụi, trong thân thể bỗng trào dâng một luồng khí thanh khiết, bao bọc lấy dòng máu đang bốc cháy ấy, dần dần hóa giải.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta bắt đầu chuyển biến tốt, khí độc tan dần, chẳng mấy chốc đã có thể mở miệng nói chuyện.
Thì ra là do ta thường ngày nếm thử vô số dược liệu, trong đó không ít là độc vật, thân thể đã sớm trở nên bách độc bất xâm.
Loại độc lần này tuy quái ác, vẫn bị độc tính trong người ta dung hợp và hóa giải, chỉ là tốn thêm chút thời gian mà thôi.
Lý Phán chấn động tột độ, vẫn muốn đưa tay bóp chết ta.
Cho đến khi ta cố hết sức hét lên:
“Người xông vào biển lửa cứu chàng hôm ấy — là ta!”
Hắn chết trân tại chỗ, như thể không thể tin nổi: “Không thể nào… không thể là nàng…”
Ta vén áo lên, để lộ những vết sẹo chằng chịt, dữ tợn trên lưng:
“Thế này, chàng tin chưa?”
“Ta từng nghĩ đã là vợ chồng thì chẳng cần kể lể ân tình.”
“Nhưng chàng lại cứ ngỡ người cứu chàng là Tô Nguyệt Tâm, rồi vì nàng mà giết ta…”
“Lý Phán, ta thật sự hối hận vì năm ấy đã cứu một kẻ bạc tình như chàng.”
Thân thể hắn khẽ run rẩy, dường như không gánh nổi nỗi đau đang trào dâng, chậm rãi đưa tay ra muốn chạm vào vết sẹo sau lưng ta.
Nhưng ta lập tức lùi lại.
Bàn tay hắn cứng đờ giữa không trung.
Một hồi lâu.
Mãi đến khi một tiếng cười lạnh bật ra từ miệng hắn.
Rồi, nhân lúc Cố Trầm Uyên không đề phòng, hắn đột ngột lao đầu vào kiếm dài của đối phương.
Máu tươi tuôn trào, ta vội ôm lấy cổ hắn, nhưng chẳng ngăn được sinh mệnh đang rời xa.
Hắn cố gắng nặn ra một nụ cười, khó nhọc thì thầm:
“Thư Dao… ta xin lỗi… là ta phụ nàng…”
Nói xong, đầu hắn nặng nề rũ xuống.
…
Mọi chuyện rốt cuộc cũng đã kết thúc.
Cố Trầm Uyên chuyên tâm hành y, ngoài việc mỗi ngày đến Thái y viện làm việc, thời gian còn lại đều khám bệnh miễn phí cho dân, hắn nói chỉ mong có thể chuộc lại tội nghiệt trong quá khứ.
Chuyện ta luôn nghĩ mãi không thông, là rốt cuộc Tô Nguyệt Tâm đã trộm phương thuốc bằng cách nào.
Cho đến một ngày, khi ta đọc một quyển cổ tịch, chợt thấy ghi chép về một loại cổ thuật — gọi là Thông Tâm Cổ.
Người hạ cổ có thể thông qua bút mực cảm ứng được ý nghĩ của người trúng cổ. Nói cách khác, bất kỳ thứ gì người trúng cổ viết xuống, đều sẽ tức thì hiện lên trước mắt kẻ chủ cổ.
Thì ra, Tô Nguyệt Tâm đã hạ cổ trên người ta.
Chỉ là hiện nay nàng đã chết, cổ thuật kia dù có lợi hại đến mấy cũng vô dụng.
Về sau, ta rời khỏi kinh thành, phiêu bạt bốn phương, ngắm núi ngắm sông, hành y cứu người.
So với việc làm một công chúa bị giam trong tường cung thâm sâu, chi bằng làm một thần y phiêu dạt nhân gian — tiêu dao tự tại.
(Hết)
(Đã hết truyện)
Chú Rể (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Hiện Đại,
Hôn lễ sắp bắt đầu.
Tiêu Nam Tự gửi cho tôi một tin nhắn: "Doanh Doanh nhập viện rồi, đám cưới hoãn lại nhé."
Chuyên viên trang điểm đang dặm lại lớp phấn cho tôi bỗng run tay, chấm lên trán tôi một nốt ruồi.
Tôi vẫn giữ nguyên sắc mặt.
Cầm điện thoại, tôi gọi cho kẻ thù không đội trời chung của Tiêu Nam Tự: "Hôn lễ thiếu một chú rể, anh có muốn đến không?"
1
"Trình Trình, hội đồng quản trị đã ổn định rồi."
Người cha luôn nghiêm khắc với tôi, lúc này giọng điệu lại mang theo chút cảm kích và vỗ về.
"Ý tưởng phát sóng trực tiếp hôn lễ đúng là có tác dụng, hiệu quả tốt hơn họp báo rất nhiều."
"Vừa mới bắt đầu phát sóng, thấy đây là cuộc liên hôn giữa nhà họ Tiêu và nhà họ Trình, mấy lão già trong hội đồng lập tức câm nín."
Tôi ngây người nhìn vào gương trang điểm, rõ ràng là một cô dâu sắp lên lễ đường, vậy mà trong mắt chẳng có lấy một chút gì là vui mừng, hạnh phúc.
Bởi vì, ngay trước khoảnh khắc nhận được cuộc gọi đó, tôi đã nhận được tin nhắn của Tiêu Nam Tự.
"Doanh Doanh nhập viện rồi, đám cưới hoãn lại nhé."
Lúc nhìn thấy tin nhắn, trong lòng tôi trống rỗng.
Có lẽ vì trước đây đã có quá nhiều lần báo trước như vậy.
Nên khi chuyện này thực sự xảy ra, tôi lại thấy một cảm giác "quả nhiên là thế", như thể bản thân đã sớm đoán được kết cục này.
Lâm Lăng - cô bạn thân của tôi, tức đến nỗi sắp nổ tung.
"Hoãn đám cưới? Tiêu Nam Tự có não không vậy? Livestream hôn lễ đã bắt đầu rồi, bây giờ hắn ta nói hoãn là hoãn sao?"
Vừa chửi rủa, Lâm Lăng vừa đi đi lại lại đầy tức tối.
Nhìn tôi mặt không cảm xúc, cô ấy lập tức ôm chầm lấy tôi rồi bật khóc.
"Trình Trình, cái tên cặn bã Tiêu Nam Tự này, hắn ta biết rõ hôn lễ này có ý nghĩa thế nào với cậu, bây giờ phải làm sao đây?"
Phải làm sao đây?
Dự án của tập đoàn Trình thị liên tiếp thua lỗ, nhiều cổ đông liên thủ muốn thay người lãnh đạo, người cha luôn trọng nam khinh nữ của tôi đã vội vã đẩy tôi ra để liên hôn.
Tiêu Nam Tự – thiếu gia nhà họ Tiêu, thanh mai trúc mã của tôi, ngày hôm qua còn thề thốt sẽ luôn bên cạnh tôi, đến thời khắc quan trọng lại chỉ để lại một tin nhắn rồi mất hút.
2
Lớp Mascara của Lâm Lăng đã bị nước mắt làm nhòe, cô ấy dụi mắt rồi hỏi tôi:
"Trình Trình, hay để em trai tớ đến đây hoàn thành hôn lễ với cậu nhé? Cứ nói là liên hôn giữa hai nhà chúng ta."
Tôi bật cười, vòng tay ôm lại Lâm Lăng:
"Em trai cậu mới vừa thành niên thôi, đừng hại nó. Cảm ơn cậu đã luôn ở bên tớ, để tớ nghĩ cách khác."
Tôi cầm điện thoại lên, bấm gọi một số mà trước giờ chưa từng nghĩ sẽ dùng đến:
"Điều anh từng hứa, bây giờ vẫn có thể thực hiện chứ?"
Đầu dây bên kia, giọng nói trầm thấp, nghe có chút uể oải:
"Có thể."
Tôi cắn môi:
"Hôm nay là ngày cưới của tôi, chú rể đã bỏ chạy, có thể giúp tôi một việc không?"
Giọng nói bên kia đột nhiên rõ ràng hơn:
"Đương nhiên có thể. Nhưng tôi có một điều kiện kèm theo."
Trong đầu tôi nhanh chóng ngẫm xem những dự án và tài sản nào của Trình thị có thể đem ra trao đổi. Người này là thái tử nhà họ Tần, thị hiếu chắc chắn sẽ rất cao.
Nhưng câu trả lời của anh ta lại nằm ngoài dự đoán của tôi:
"Sau hôn lễ, mang theo chứng minh nhân dân, cùng tôi đến cục dân chính."
"Hả?" - Tôi chưa kịp phản ứng thì giọng nói vốn trầm ấm của anh ta giờ đây lại mang theo chút hứng thú vang lên:
"Đăng ký kết hôn với tôi, tôi không làm đám cưới giả."
Trong một giây, đầu tôi hoàn toàn trống rỗng.
Người này chẳng phải luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc sao?
Sao anh ta lại biết tôi và Tiêu Nam Tự chỉ tổ chức hôn lễ mà không đăng ký kết hôn?
Tôi lặng lẽ nghĩ đến khối tài sản khổng lồ của nhà họ Tần.
"Tôi... tôi sẽ hợp tác ký thỏa thuận tiền hôn nhân."
Tiếng cười sảng khoái vang lên từ đầu dây bên kia:
"Không có thỏa thuận tiền hôn nhân."
Tôi thực sự kinh ngạc.
Thái tử nhà họ Tần chơi lớn đến vậy sao?
Chỉ để chọc tức kẻ thù, mà ngay cả hôn nhân cũng có thể đánh đổi.
3
"Trình Trình, cậu... cậu sắp kết hôn với ai vậy?"
Sau khi cúp máy, Lâm Lăng tròn mắt nhìn tôi, nước mắt lăn dài không ngừng.
Tôi vừa bất đắc dĩ vừa cảm động, nắm lấy tay cô ấy:
"Đừng nhìn tớ như thế, cậu nghĩ tớ là người tùy tiện bán rẻ bản thân sao?"
Tôi và Lâm Lăng bước ra ban công, từ trên cao nhìn xuống lễ đường, nơi lẽ ra sẽ là hôn lễ của tôi và Tiêu Nam Tự.
Người thân và bạn bè lần lượt ngồi vào chỗ.
Nhóm livestream đặc biệt mời đến vẫn đang chăm chỉ quay phim, giới thiệu từng chi tiết của buổi lễ.
Tôi đã từng mong muốn có một hôn lễ ngoài trời, được người thân chứng kiến.
Tiêu Nam Tự đã tốn không ít công sức, tìm kiếm bãi cỏ đẹp nhất toàn cảnh thành phố.
Váy cưới và lễ phục là do anh ta chọn.
Nhẫn cưới là do anh ta tự thiết kế và chế tác.
Ngay cả từng bó hoa trên thảm cỏ cũng đều do anh ta đích thân quyết định kiểu dáng.
Anh ta cũng giống tôi, tràn đầy mong đợi với hôn lễ này.
Nhưng dù đã chuẩn bị tỉ mỉ đến vậy, vào thời khắc quan trọng nhất, anh ta vẫn lựa chọn từ bỏ tôi.
Điện thoại không ngừng nhận được tin nhắn thoại.
Giọng nói của Tiêu Nam Tự vang lên trong căn phòng, có phần chói tai giữa không gian yên lặng.
"Trình Trình, anh biết em là người hiểu chuyện, sau này anh nhất định sẽ bù đắp cho em."
"Trình Trình, Doanh Doanh bị tai nạn xe, không thể thiếu người thân bên cạnh, anh mà rời đi, cô ấy sẽ không chịu phẫu thuật."
"Trình Trình, ngoan nào, chúng ta đổi ngày khác tổ chức hôn lễ nhé?"
Tôi không biết trong đầu Tiêu Nam Tự đang nghĩ gì.
Tối qua tôi đã dặn anh ta hết lần này đến lần khác, rằng hôm nay đối với tôi quan trọng đến nhường nào.
Lúc đó, anh ta còn mỉm cười hôn tôi, bảo tôi đừng nghĩ nhiều, hãy yên tâm làm cô dâu xinh đẹp nhất.
Nhưng tôi có thể yên tâm được sao?
Hôm qua, Hứa Doanh Doanh còn nhắn tin cho tôi:
"Cậu đoán xem, nếu ngày cưới tôi đột nhiên xảy ra chuyện, thì anh Nam Tự sẽ chọn kết hôn với cậu, hay chọn ở lại bên tôi?"
Tôi cũng muốn biết câu trả lời.
Tôi tự nhủ, đây sẽ là lần cuối cùng.
Lần cuối cùng đánh cược.
4
Dù sao cũng là công ty tổ chức hôn lễ mà tôi đã làm việc cùng suốt nửa năm, sắp xếp nhanh chóng ngoài mong đợi.
Mười lăm phút sau, toàn bộ những thứ liên quan đến chú rể đều được thay thế.
Khách mời trên lễ đường xôn xao.
"Sao lại đột ngột đổi chú rể thế này?"
"Chẳng lẽ liên hôn giữa hai nhà có vấn đề sao?"
Người phụ trách của đội livestream dè dặt tiến lại gần tôi, trong mắt lộ rõ sự lo lắng không thể che giấu.
"Cô Trình, buổi phát trực tiếp có tiếp tục không?"
"Tiếp tục. Nhưng phần liên quan đến việc thay đổi chú rể, tạm thời không quay."
Vừa dứt lời, điện thoại tôi vang lên.
Bên kia là giọng nói đầy giận dữ của bố tôi, dù không gặp cũng có thể cảm nhận được cơn giận cuồn cuộn.
"Con nhóc chết tiệt này lại bày trò gì nữa? Có phải Tiêu Nam Tự không cần con nữa không? Hội đồng quản trị vừa nói với bố là con đã đổi chú rể rồi!"
"Cái ý tưởng ngu ngốc này là sao? Bố đã bảo không được phát trực tiếp mà con cứ khăng khăng, giờ thì hay rồi, cả thiên hạ đều biết con bị Tiêu Nam Tự bỏ rơi!"
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự thất vọng trong lòng.
"Bố, người không giữ lời hứa là Tiêu Nam Tự."
Giọng bố tôi càng thêm phẫn nộ.
"Bố không quan tâm! Con mau đi cầu xin Tiêu Nam Tự, quỳ xuống cũng được, bảo nó quay lại làm đám cưới với con ngay lập tức!"
"Con..."
Tôi còn chưa kịp nói hết câu, ông ấy đã dập máy.
Tôi cười chua chát.
Vẫn là như vậy, lúc nào cũng vậy.
Người phụ trách đội livestream do dự một lúc, rồi cẩn thận hỏi tôi:
"Cô Trình, có cần chúng tôi làm giả sự cố thiết bị không?"
Tôi hơi ngạc nhiên trước sự quan tâm này, có chút không quen:
"Cảm ơn anh. Nếu tôi nhớ không lầm, công ty của các anh cũng chỉ mới khởi nghiệp không lâu, không sợ mất danh tiếng sao?"
Anh ta bất ngờ cười thoải mái:
"Dù sao cũng là công ty nhỏ, cùng lắm làm lại từ đầu. Nhưng mà, hôn lễ của cô Trình... có vẻ không ổn lắm."
Tôi bật cười tự giễu.
Phải rồi, ngay cả một người xa lạ như anh ta cũng quan tâm tôi, còn cố tìm cách giúp đỡ.
Nhưng những người luôn miệng nói yêu tôi thì sao?
5
Trên bãi cỏ, đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Tôi nhìn về phía cuối lễ đường, nơi có một bóng dáng xuất hiện kịp lúc.
Hốc mắt bỗng nhiên có chút cay cay.
"Chú rể đến rồi, giờ cô có thể yên tâm livestream rồi."
Tần Bắc Vọng sải bước tiến vào bãi cỏ.
Không biết có phải ảo giác của tôi không, mà dưới ánh nắng, anh ấy trông như đang có vầng dương tỏa sáng.
"Người kết hôn với Trình Trình là tôi. Nhà họ Tần và nhà họ Trình đều mong nhận được lời chúc phúc chân thành từ mọi người."
Khí thế của thái tử nhà họ Tần quả thực không phải chuyện đùa.
Ánh mắt anh ấy sắc bén, quét qua toàn bộ lễ đường.
Đám đông lập tức im lặng.
Hai mươi phút sau, nhạc hôn lễ vang lên.
Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi bước lên thảm cỏ.
Ánh nắng rực rỡ, vạn vật đều tươi sáng.
Tôi từng bước đi tới, ánh mắt lướt qua những gương mặt quen thuộc.
Ngoài dự đoán của tôi, cụ ông nhà họ Tần cũng có mặt.
Tôi ngẩng đầu nhìn, không chỉ có ông ấy, mà còn có cả ba mẹ và em gái của Tần Bắc Vọng.
Người nhà họ Tần đều đã đến.
Ánh mắt tôi cuối cùng dừng lại ở trung tâm bãi cỏ, nơi anh ấy đang đứng.
Tần Bắc Vọng mặc một bộ vest đen được cắt may tinh tế, dáng người cao ráo, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi mang theo một nụ cười dịu dàng.
Tôi bước đến trước mặt anh ấy, nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
Đôi mắt anh ấy sâu thẳm, ẩn chứa những cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.
Tần Bắc Vọng cao lớn, đứng cạnh anh ấy, tôi bỗng trở nên nhỏ bé lạ thường.
Tôi chớp mắt, kiềm nén những giọt nước mắt sắp trào ra:
"Cảm ơn anh, Tần Bắc Vọng."
Anh ấy siết nhẹ tay tôi, khóe môi khẽ nhếch lên:
"Vinh hạnh cho tôi."
6
Lúc trao nhẫn, tôi bỗng khựng lại.
Chiếc nhẫn này không phải là chiếc mà Tiêu Nam Tự từng dày công thiết kế.
Kiểu dáng đơn giản hơn, nhưng lại toát lên vẻ sang trọng, viên kim cương cũng lớn hơn hẳn một bậc.
Trong lòng tôi không khỏi tặc lưỡi.
Chậc chậc chậc, nhà họ Tần đúng là gia tộc hàng đầu của Cảnh Thành, ngay cả nhẫn cưới chọn đại cũng xa hoa đến mức này.
Nhẫn vừa vặn với ngón tay tôi, đeo vào hoàn toàn không có chút dư thừa nào, tôi lại thêm một lần ngây người.
"Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu của mình rồi."
Tôi hơi thất thần.
Tần Bắc Vọng, người tôi luôn biết đến với danh xưng "con nhà người ta", một người vừa giàu có vừa tài giỏi, luôn là niềm tự hào trong mắt các bậc phụ huynh.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰