TỪNG BƯỚC LỪA DỐI
Chương 8
Truyền thông chưa đến nơi, nhưng câu chuyện đã xuất hiện trên tất cả các mặt báo – theo kiểu không thể nào bẽ mặt hơn.
Cái chết xã hội – đôi khi còn đau hơn cái chết thật.
Những việc sau đó, đều do Chu Diên xử lý.
Anh không chấp nhận hòa giải. Với kiến thức và khả năng của mình, anh khiến Tần Vũ Vi phải ngồi tù mấy năm.
Tôi và Chu Diên sống một cuộc đời bình dị, yên ổn, và hạnh phúc.
An An cũng chính thức bước vào tiểu học.
Ngày hội gia đình ở trường, trời rất nóng. Cô giáo đặt đồ ăn nhẹ và trái cây cho cả lớp.
Người giao trái cây hôm đó là một gương mặt quen thuộc – Thẩm Khoát.
Mất đi cuộc sống hào môn, anh ta cuối cùng cũng trở thành người giao hàng đúng như lời nói dối năm xưa của chính mình – dậy sớm về khuya, chạy xe trong gió nắng.
Nắng nóng làm môi và má anh ta bong tróc, chẳng còn chút dáng vẻ công tử lịch lãm năm nào.
Anh ta cũng nhìn thấy tôi.
Vừa đặt túi trái cây xuống đã định quay đi, nhưng chần chừ một lúc lại khựng bước.
Tôi biết, anh ta muốn nhìn An An một cái.
Chu Diên dắt An An từ xa đi tới, vừa định lên tiếng thì An An đã cắt ngang:
“Ba ơi, mình đi ăn trái cây đi!”
Nói xong liền kéo tay Chu Diên rẽ sang hướng khác.
An An có thấy Thẩm Khoát không thì tôi không rõ.
Nhưng con đã lớn rồi, có quyền lựa chọn của riêng mình, và tôi không muốn can thiệp.
Tôi bỗng nhớ lại câu từng nói với Thẩm Khoát:
“Người phụ bạc tình cảm chân thành… sẽ phải nuốt một vạn cây kim.”
[Phiên ngoại]
12.
Khi được nhà họ Thẩm nhận lại, Thẩm Khoát vừa phấn khích vừa sợ hãi.
Anh ta biết cha mẹ nuôi không phải cha mẹ ruột, nhưng khi ông bà Thẩm ngồi trước mặt – đeo đồng hồ đắt tiền, lái xe sang và sống trong biệt thự – anh ta bỗng không biết phải làm gì.
Anh ta từng nghĩ: cuối cùng cũng có thể cho Hải Đường một cuộc sống tốt.
Nhưng điều kiện mà cha ruột đưa ra lại khiến anh ta do dự rất lâu: phải liên hôn với nhà họ Tần, mà Tần Vũ Vi – thiên kim tiểu thư nhà họ Tần – lại không thể sinh con.
Anh ta không nỡ bỏ rơi Hải Đường và đứa con còn chưa chào đời. Nhưng sau cùng, anh ta càng không thể buông tay cơ hội đổi đời.
Hải Đường đang mang thai, cuộc sống trước mắt thì không đủ để nuôi một đứa trẻ.
Nếu đưa đứa bé về nhà họ Thẩm, lấy lý do con cháu trong họ và cho làm con nuôi thì sao?
Như vậy gánh nặng của Hải Đường sẽ nhẹ hơn, Tần Vũ Vi cũng sẽ vui.
Anh ta chỉ còn cách quyền thừa kế của nhà họ Thẩm một bước.
Chỉ cần nhẫn nhịn thêm một chút, sau này ly hôn với Tần Vũ Vi, anh ta có thể danh chính ngôn thuận rước Hải Đường vào nhà.
Tất cả đều quá hoàn hảo.
Chỉ là… anh ta phải giấu giếm Hải Đường.
Vì thế, anh ta giả vờ làm shipper, ban ngày tiếp khách nhà họ Thẩm, tối thay đồ sang bộ đồng phục giao hàng quay về phòng trọ.
Dỗ cho Hải Đường ngủ rồi lại quay về nhà họ Thẩm, ôm lấy Tần Vũ Vi mà ngủ.
Về phần đứa trẻ, lấy cớ không đủ điều kiện nuôi nên đưa về nhà họ Thẩm là được.
Anh ta nghĩ mọi thứ quá lý tưởng.
Nhưng không ngờ – luật sư hợp tác lâu năm với Tần Vũ Vi lại chính là sư phụ của Hải Đường.
Khi bị Hải Đường chất vấn trong căn phòng trọ nhỏ bé kia, anh ta đã mơ hồ cảm nhận được:
mình sẽ mất cô ấy mãi mãi.
13.
Lần đầu tiên Chu Diên gặp Hải Đường là khi cô mới vào làm nhân viên hành chính trong văn phòng luật.
Với tấm bằng cử nhân luật, muốn có chỗ đứng ở một công ty luật lớn thật sự rất khó.
Có khi phải phấn đấu mười năm mới được nhận một vụ kiện dân sự nhỏ.
Một lần, khi đang pha cà phê ở phòng trà, anh tình cờ nghe thấy Hải Đường nói chuyện với đồng nghiệp, biết cô có một người bạn trai đã yêu nhiều năm.
Lúc đó, mỗi ngày gương mặt cô đều rạng rỡ như ánh nắng.
Cho đến một hôm, cô gõ cửa văn phòng của anh.
Hải Đường nói muốn học việc với anh, ban đầu Chu Diên – người quen làm việc một mình – định từ chối.
Nhưng khi cô ấy khẽ xoa bụng và cười ngượng ngùng:
“Em muốn vì bạn trai và con mà có một tương lai tốt hơn. Em sẵn sàng bắt đầu từ pha trà, in tài liệu, miễn là được học.”
Chu Diên nhất thời không tìm ra lý do để từ chối.
Dù trong lòng anh có chút nghi ngờ về việc sinh con khi chưa kết hôn, xét cả về đạo đức lẫn pháp lý.
Nhưng Hải Đường thật sự rất cố gắng.
Mỗi vụ án đều thức đêm làm hồ sơ, hoàn toàn không than thở.
Nhìn cô chăm chú làm việc dưới ánh đèn, anh cảm thấy Hải Đường giống như một đóa hoa dại nhỏ bé nhưng kiên cường – luôn lặng lẽ toả sáng.
Có lần tại toà, cô suýt ngất vì hạ đường huyết, Chu Diên theo phản xạ vội đỡ lấy cô.
Anh không nén được, nói ra câu mà mình đã nhịn rất lâu:
“Vì đàn ông mà liều mạng là kiểu đầu tư ngu ngốc nhất.”
Nhưng Hải Đường, dù mặt trắng bệch, vẫn cố mỉm cười rồi tiếp tục chiến đấu.
Lúc đó, Chu Diên đã nghĩ:
bạn trai và con của cô ấy chắc hẳn là người may mắn nhất thế gian.
Và nếu… nếu một ngày nào đó, người được cô đối xử như vậy là anh, thì anh sẽ dùng cả cuộc đời để cho cô một cuộc sống tốt nhất.
Vì… Hải Đường xứng đáng.
(Hết)
(Đã hết truyện)
Ba Trăm Ngàn và Xiềng Xích Đạo Đức (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Tôi từng cứu ba đứa trẻ bị rơi xuống nước, nhờ vậy nhận được phần thưởng “Người dũng cảm” trị giá ba trăm ngàn.
Trong buổi lễ nhận thưởng, khi tôi vừa cầm tấm séc từ tay hiệu trưởng, Lâm Trí – học sinh nghèo trong lớp – bỗng lao lên, quỳ sụp trước mặt tôi.
Cậu ta nghẹn ngào nói ba mình bị ung thư, cần gấp ba trăm ngàn để cứu mạng, van xin tôi cho mượn tiền.
Kiếp trước, tôi vì một phút mềm lòng mà đưa hết số tiền còn chưa kịp ấm tay cho cậu ta.
Không ngờ, đó lại là khởi đầu cho cơn ác mộng của đời tôi.
Từ hôm đó, cậu ta bám lấy tôi như một con đỉa, hút máu không buông. Hết bà nội bệnh, mẹ bị thương, lại đến em gái không có tiền đóng học – lần lượt ép tôi phải đưa tiền, dùng đủ loại lời lẽ đạo đức để trói buộc tôi.
Thậm chí, cậu ta còn bắt tôi vay tiền online để “giúp” cậu ta.
Kết quả, tôi phát hiện số tiền đó không hề dùng để cứu người, mà cậu ta đem mua nhà, sắm đồ xa xỉ.
Khi tôi cương quyết không đưa thêm, cậu ta tức giận đẩy tôi ngã xuống lầu:
“Không phải mày cho tao nếm mùi sung sướng sao? Sao giờ lại bắt tao quay về cái cảnh nghèo rớt mồng tơi trước kia?”
“Mày hại tao rồi, mày biết không?”
Tôi chết ngay tại chỗ.
Lần nữa mở mắt, tôi quay lại đúng khoảnh khắc đang đứng trên sân khấu nhận thưởng “Người dũng cảm”, và Lâm Trí lại lao tới, quỳ trước mặt tôi…
Lúc này, tôi đang đứng trên bục trao giải giữa hội trường lớn của trường.
Hiệu trưởng vừa trao vào tay tôi một tấm séc trị giá ba trăm ngàn.
Bên dưới là hàng trăm thầy cô và bạn học chen chúc, ánh đèn flash nhấp nháy liên tục.
Trong ánh mắt họ, có sự ngưỡng mộ, có ghen tị, và xen lẫn cả những cảm xúc khó gọi tên.
Khi tôi chuẩn bị cất lời cảm ơn, một bóng người bất ngờ lao thẳng từ dưới sân khấu lên.
Là Lâm Trí.
Bạn cùng lớp, học sinh nghèo, lúc nào cũng mặc bộ đồng phục bạc màu, ít nói, trầm lặng.
Cậu ta chạy mấy bước đã đến trước mặt tôi.
“Phịch” một tiếng.
Quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
Đầu gối va mạnh xuống sàn gỗ cứng, vang lên tiếng trầm đục.
Cả hội trường lập tức im phăng phắc.
Mọi ánh mắt đều dồn về phía chúng tôi.
Lâm Trí ngẩng đầu, gương mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu, môi run rẩy.
“Mạn Lạc, xin cậu, hãy giúp tớ!”
Giọng cậu ta nghẹn lại, tràn đầy tuyệt vọng.
“Ba tớ bị ung thư, bác sĩ nói cần ba trăm ngàn mới làm được phẫu thuật… đây là tiền cứu mạng!”
“Tớ biết số tiền này rất quan trọng với cậu, nhưng tớ thật sự đã hết cách rồi… nhà tớ đã bán sạch mọi thứ…”
“Xin cậu cho tớ mượn, tớ nhất định sẽ trả, tớ viết giấy nợ, hay làm trâu làm ngựa để đền đáp cậu cũng được!”
Vừa nói, cậu ta vừa dập đầu mạnh xuống sàn, trán nhanh chóng đỏ ửng.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, máu trong người tôi như đông lại.
Kiếp trước, cũng chính tại nơi này…
Nhìn dáng vẻ rơi nước mắt của cậu ta, nghe những tiếng xì xào quanh tôi: “Tội nghiệp quá”, “Mạn Lạc nên giúp cậu ấy chứ”…
Tôi đã mềm lòng.
Trong phút bốc đồng, tôi nghĩ ba trăm ngàn dù quan trọng, nhưng mạng người mới là trên hết.
Không chút do dự, tôi đưa tấm séc còn nguyên hơi ấm mực in cho cậu ta.
Tôi nói: “Tiền cậu cứ cầm đi cứu chú, giấy nợ không cần viết, sau này có khó khăn thì tính tiếp.”
Khi ấy, dưới khán đài vang lên tràng pháo tay như sấm.
Mọi người thi nhau khen tôi tốt bụng, rộng lượng.
Lâm Trí cũng khóc cảm ơn không ngớt, gọi tôi là ân nhân tái sinh của gia đình cậu ta.
Nhưng tôi nào ngờ…
Ngày hôm đó, không phải khởi đầu của sự cứu rỗi.
Mà là mở màn cho cơn ác mộng.
Ba của cậu ta thật sự bị ung thư.
Nhưng số tiền cần chữa trị không hề lên tới ba trăm ngàn.
Phần lớn số tiền ấy, cậu ta đã dùng vào việc khác.
Ban đầu, cậu ta vẫn thỉnh thoảng kể cho tôi nghe tình hình bệnh của ba mình.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu ta bắt đầu viện đủ lý do để xin thêm tiền:
“Mạn Lạc, bà nội tớ bị bệnh tim, cần tiền nhập viện.”
“Mạn Lạc, mẹ tớ ngã gãy chân khi làm đồng, chi phí mổ còn thiếu một ít.”
“Mạn Lạc, em gái tớ đậu vào trường cấp ba trọng điểm, học phí quá đắt, nhà tớ không lo nổi…”
Lần nào cậu ta cũng tỏ ra như đang bị dồn vào đường cùng.
Lần nào cũng giọng nghẹn ngào, kể lể chuyện bất hạnh của gia đình.
Những người xung quanh cũng phụ họa:
“Mạn Lạc, cậu bây giờ là anh hùng của trường, thiếu gì chút tiền này.”
“Lâm Trí thật tội nghiệp, cậu không giúp thì ai giúp đây?”
“Lúc trước cậu còn sẵn sàng bỏ ra ba trăm ngàn, giờ số tiền này sao lại tiếc?”
Những sợi dây xích mang tên “đạo đức” từng lớp từng lớp trói chặt lấy tôi.
Tôi biến thành người phải liên tục cho đi.
Chỉ cần chần chừ một chút thôi, tôi sẽ bị chỉ trích là lạnh lùng, ích kỷ.
Để đáp ứng yêu cầu của cậu ta, tôi bắt đầu dè sẻn từng đồng, sống chật vật.
Nhưng rồi, số tiền cậu ta đòi ngày một lớn.
Khi tôi thật sự không còn khả năng, cậu ta bắt đầu xúi tôi vay tiền online.
“Mạn Lạc, cậu cứ vay tạm, đợi nhà tớ qua được giai đoạn này, tớ trả ngay.”
“Lãi không cao đâu, chỉ xoay vòng chút thôi, nếu không ba tớ lại phải ngừng thuốc mất.”
Bị cậu ta bám chặt không buông, lại thêm những ánh mắt dồn ép của mọi người, tôi thật sự đã đi vay.
Tiền lãi chồng chất, nợ nần như quả cầu tuyết lăn, ngày một phình to.
Cho đến một ngày, tôi vô tình nhìn thấy Lâm Trí lái chiếc xe hơi mới cứng, mặc đồ hàng hiệu, bước ra từ một khu chung cư cao cấp.
Lúc ấy, tôi mới bừng tỉnh.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰