Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

TỬ ĐỒNG

Chương 12



Nửa thân trên của Lục Trì Vũ bị đè chặt dưới xác máy lạnh, lồng n.g.ự.c đã lõm xuống, trông vô cùng ghê rợn.

 

"Cứu tôi, làm ơn… tôi không muốn chết…"

 

Mắt hắn lồi lên, ánh mắt nhìn tôi đầy sợ hãi và cầu xin: "Giang… Niệm… cứu tôi… cứu tôi…"

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, thấy được nỗi sợ hãi vô tận.

 

Thì ra con quỷ m.á.u lạnh này, khi đối diện với cái chết, cũng chỉ là một kẻ phàm phu sợ c.h.ế.t mà thôi.

 

"Cứu anh?"

 

Tôi nhìn khuôn mặt méo mó của hắn, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khóe mắt vẫn không giấu nổi nụ cười điên dại: "Lúc anh đóng cửa lại, anh có nghe thấy tiếng cầu cứu của tôi không?"

 

"Anh có cứu tôi không?"

 



"Xin… xin lỗi… cứu tôi… cứu tôi…"

 

Lục Trì Vũ sợ hãi cực độ, bắt đầu van xin, bắt đầu xin lỗi, bắt đầu chối bỏ tất cả quá khứ.

 

Tôi đứng cao nhìn xuống hắn, nhìn ánh mắt hắn từ cầu xin chuyển sang căm hận, nghe giọng hắn từ xin lỗi chuyển thành nguyền rủa.

 

Nhưng tôi chỉ nhìn, tôi sẽ không làm gì cả.

 

Giống như năm tôi mười tám tuổi, ba tôi vì ung thư tụy mà đau đớn nằm trên giường bệnh, ông ta cầu xin tôi vay tiền làm phẫu thuật, cầu xin tôi ký giấy cam kết, cầu xin tôi đừng bỏ mặc ông.

 

Nhưng tôi chỉ nhìn, tôi không làm gì cả.

 

Đêm dần yên ắng.

 

Cuối cùng chỉ còn lại tiếng gió.

 



24

 

Đêm khuya, khu dân cư bỏ hoang rực sáng ánh đèn.

 

Đèn của xe cảnh sát, xe cứu thương nhấp nháy không ngừng.

 

Tôi ngồi ở ghế sau xe cứu thương, vừa để y tá băng bó vết xước trên tay, vừa kể lại toàn bộ sự việc.

 

"Đội trưởng!"

 

Một cảnh sát chạy tới, xác nhận: "Chúng tôi kiểm tra máy lạnh ngoài trời, đúng là không có dấu hiệu bị phá hoại, khả năng cao là tai nạn ngoài ý muốn."

 

Nghe vậy tôi bật cười tự giễu, cố ý ngẩng cằm để lộ vết bầm tím do bị bóp cổ: "May mà cái máy lạnh đó rơi xuống, nếu không c.h.ế.t người chính là tôi."

 

Bên cạnh, Tằng Chiêu lập tức nhíu mày: "Đừng nói mấy lời xui xẻo thế, dù không có máy lạnh, cậu đập c.h.ế.t cái tên khốn kia cũng là phòng vệ chính đáng."

 



Tôi suýt nữa bật cười thành tiếng.

 

Thi thể của Lục Trì Vũ được đưa đi đến nhà xác, xác máy lạnh cũng được thu dọn sạch sẽ, vết m.á.u trên nền đất cũng bị rửa trôi.

 

Đến khi mặt trời mọc, sẽ không ai biết từng có chuyện gì xảy ra ở đây.

 

Giống như mười hai năm trước, nếu không phải mẹ tôi dốc sức ôm tôi nhảy từ tầng hai xuống, sẽ chẳng ai biết trong biển lửa đó từng có hai nạn nhân.

 

"Sao anh lại đến đây?"

 

Tôi hoàn hồn, bắt đầu tra hỏi Tằng Chiêu bên cạnh.

 

Tằng Chiêu gãi mũi: "Hôm nay tôi lại thấy cậu đi với Lục Trì Vũ, không yên tâm nên lén đi theo."

 

"Thực tế chứng minh tôi đúng đúng không!"

 



Tằng Chiêu ra vẻ đắc ý: "Nếu không cậu, một cô gái yếu đuối, nguy hiểm biết chừng nào!"

 

Tôi mỉm cười không đáp.

 

Ừ, một cô gái "yếu đuối" luyện Thái quyền mười năm, đúng là rất nguy hiểm.

 

"À… tôi nghe thấy hai người nói chuyện rồi." Tằng Chiêu nhìn tôi, cẩn trọng hỏi, "Mẹ cậu…"

 

"Qua đời rồi." Tôi cụp mắt nói, "Mẹ tôi vốn sức khỏe yếu, sau khi hít quá nhiều khói trong vụ cháy, chưa được mấy năm thì mất vì bệnh phổi."

 

Điều duy nhất đáng mừng, là trước khi mất, mẹ đã ly hôn với ba tôi, và dặn tôi: sau này chọn đàn ông, nhất định phải nhìn mặt.

 

Dù sao thì người hiền lành có thể giả vờ, nhưng đẹp trai thì không thể giả được.

 

Không gian chợt yên lặng, chỉ còn tiếng gió xào xạc từ cây hoa tử đồng ngoài cổng.

 



Ý nghĩa của hoa tử đồng không chỉ là "chờ đợi tình yêu của em", mà còn là "nỗi nhớ vô tận".

 

"Xin lỗi, cậu hãy nén đau thương."

 

Sự yên tĩnh bị phá vỡ, Tằng Chiêu gãi đầu, cố tìm chủ đề: "À… tôi biết gần đây có quán trà sáng ngon lắm, trời cũng gần sáng rồi, cậu có muốn đi thử với tôi không?"

 

Tôi nhìn bàn tay cậu đưa ra, ngẩn ngơ trong chốc lát: "Tôi…"

 

"Đi đi."

 

Một âm thanh vang lên bên tai không báo trước, xa lạ mà quen thuộc.

 

Tôi giật mình quay đầu lại, trước mắt chỉ có bức tường xám đen và màn đêm.

 

Nhưng ở đằng xa, đã bắt đầu có ánh sáng nhàn nhạt, màu sắc nhẹ nhàng, giống như chiếc váy hoa của mẹ, rất đẹp.

 



Thì ra là mẹ.

 

Tôi nhìn vầng rạng đông như nở hoa kia, nước mắt và nụ cười cùng lúc trào ra.

 

Một lúc sau, tôi chậm rãi nâng tay, tay áo rũ xuống, để lộ vết sẹo cũ bị lửa thiêu năm nào.

 

Tằng Chiêu dường như không nhìn thấy, chỉ lặng lẽ đợi tôi.

 

Không biết qua bao lâu, cuối cùng, tôi nắm lấy bàn tay Tằng Chiêu: "Vậy thì, đi cùng nhau nhé."

 

Tằng Chiêu siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, nắm thật chặt, từng bước một dắt tôi rời khỏi khu Tử Đồng Hoa.

 

Mười hai năm rồi, cuối cùng tôi đã bước ra khỏi Tử Đồng Hoa, bước ra khỏi biển lửa ấy.

 

Phía xa trời vừa rạng sáng, từ đây trở đi, tất cả đều là tự do và tình yêu.

 



【HẾT】

(Đã hết truyện)

ANH LÀ NGOẠI LỆ CỦA EM (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Kiếp trước, tôi vì giận dỗi mà kết hôn với một anh thợ sửa xe – người mà tôi luôn lạnh nhạt, hờ hững.

Cho đến khi tôi qua đời vì ung thư.

Linh hồn tôi lặng lẽ đi theo anh suốt ba tháng, mới biết thì ra bao năm qua anh vẫn luôn âm thầm yêu tôi, kìm nén, nhẫn nhịn.

Không ngờ lại có thể quay về đêm tân hôn năm ấy.

Anh vừa bị tôi đá khỏi giường, đang cúi người nhặt áo khoác dưới đất, chuẩn bị rời đi.

Tôi nhào tới ôm lấy eo anh từ phía sau:
“Anh… đừng đi, được không?”

Hơi thở của Tần Dạng khựng lại, cả người run rẩy không cách nào khống chế, nhưng anh lại bật cười lạnh:

“Sao? Không cần giữ mình vì hắn ta nữa à?”

01

Sau khi tôi chết, linh hồn không tan biến mà lặng lẽ quanh quẩn bên Tần Dạng.

Tang lễ vừa kết thúc, đã có bà mối tới mai mối.
Tần Dạng mặt lạnh đuổi thẳng, còn nói không cần bà ta đến nữa.

Bà mối tức giận mắng:
“Nếu không phải vì cậu còn chút nhan sắc, ai thèm gả cho cái thằng nghèo mạt như cậu? Cứ ở vậy cả đời đi!”

Tôi mới biết, anh đã liên hệ bệnh viện nước ngoài qua bên thứ ba để tìm cách chữa bệnh cho tôi, cuối cùng bị lừa sạch tiền của.

Người mất, tiền cũng mất.

Nhìn lại cuộc đời này, tôi chưa từng cho anh một sắc mặt tốt.

Hở tí là gây sự, giận dỗi, suốt ngày đòi ly hôn.

Vậy mà anh vẫn đến chùa cầu nguyện – mong kiếp sau được tiếp tục bên tôi.

02

Khi tỉnh lại lần nữa, Tần Dạng đang đứng bên giường, tay ôm hông, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi:

“Cưới rồi, em vẫn muốn giữ mình vì hắn ta sao?”

Tôi chợt nhớ ra hôm nay là ngày nào.

Trong tiệc cưới, khi trò chuyện cùng bạn học cũ, một cậu bạn say rượu lôi chuyện cũ ra nhắc:

“Đáng tiếc thật đấy, cậu với Trần Tự hồi đó là một cặp đẹp đôi. Nếu anh ấy không ra nước ngoài, chắc giờ hai người đã cưới nhau rồi.”

Khi đó tôi không biết Tần Dạng đang đứng phía sau, chỉ thuận miệng đùa:

“Đúng vậy, tôi vì anh ấy mà giữ mình bao nhiêu năm, vậy mà anh ấy vẫn không quay về cưới tôi.”

Vừa quay đầu lại, đã bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Tần Dạng.

Lẽ ra nên giải thích ngay, nhưng vì có bạn bè xung quanh, tôi đã im lặng.

Thành ra anh cứ để bụng chuyện đó mãi.

Thì ra tôi đã trọng sinh?

Tôi hít sâu một hơi, nhìn anh:
“Tần Dạng.”

“Lúc đó chỉ là tôi đùa với bạn học thôi, tôi không giữ thân vì ai cả… chỉ là… tôi chưa sẵn sàng.”

Anh im lặng nhìn tôi hồi lâu, cúi người nhặt áo.

Tôi hoảng, vội nói:
“Tần Dạng, em nói thật mà!”

Anh lạnh nhạt nhìn tôi:
“Thật sao? Nhưng anh đâu có nhắc ‘hắn’ là ai.”

Tôi thầm kêu khổ.

Kiếp trước, mỗi lần cãi nhau là anh lại bắt lỗi trong lời tôi nói, khiến tôi thua không ngóc đầu lên nổi.

Đến mức tôi phải luyện thành cái kỹ năng “nói không sơ hở”.

Nhưng lần này… tôi thực sự đuối lý.

Thấy anh sắp bước ra khỏi phòng, tôi chợt bừng tỉnh, đuổi theo rồi từ phía sau ôm lấy anh lần nữa.

“Tần Dạng, em nói thật… đừng đi mà, được không?”

Kiếp trước, tôi chưa từng ôm anh như vậy.
Vừa ôm, tim tôi lập tức đập loạn nhịp.

Bờ vai rắn chắc, eo hẹp rắn rỏi, thân thể anh mang theo mùi vị hoang dã của đàn ông.

Dưới ngón tay lạnh là làn da nóng rực.

Tôi bất giác vuốt nhẹ lên bụng anh, đầu ngón tay lướt qua, lòng cũng run rẩy.

Tần Dạng hít một hơi, cả người run bần bật, nhưng lại bật cười lạnh:

“Sao, giờ không cần giữ mình cho hắn ta nữa à?”

Người ta bảo, kiếp trước mắc nợ, kiếp này phải trả – chẳng sai chút nào.

Chủ động là tôi, nói không cũng là tôi, đuổi anh đi vẫn là tôi, giờ lại muốn anh ở lại… ai mà chịu nổi?

Nhưng giờ có nói gì cũng muộn, chỉ có thể cố mà bù đắp.

Tôi đi vòng ra trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn.

“Thử lại một lần nữa được không? Lần này em đảm bảo… sẽ không dừng lại.”

Anh không phản ứng, chỉ cau mày như đang suy nghĩ điều gì.

Tôi cắn răng, thoắt cái cởi áo mình, rồi lao tới ôm anh lần nữa.

Không ngờ, Tần Dạng như bị kích động, đẩy tôi ra thật mạnh.

“Vì hắn, em có thể làm tới mức này sao?”

Cổ họng như bị siết lại, tôi không thốt ra nổi một chữ.

Anh cười lạnh, ánh mắt châm chọc:

“Đã không muốn, thì cần gì phải miễn cưỡng?”

Anh đập cửa bỏ đi, để tôi lại một lần nữa cô đơn trong phòng tân hôn.

Tối hôm ấy, anh dọn ra ở tại gara sửa xe.

Tình hình… còn tệ hơn cả kiếp trước.



Bình luận