TỬ ĐỒNG
Chương 12
Nửa thân trên của Lục Trì Vũ bị đè chặt dưới xác máy lạnh, lồng n.g.ự.c đã lõm xuống, trông vô cùng ghê rợn.
"Cứu tôi, làm ơn… tôi không muốn chết…"
Mắt hắn lồi lên, ánh mắt nhìn tôi đầy sợ hãi và cầu xin: "Giang… Niệm… cứu tôi… cứu tôi…"
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, thấy được nỗi sợ hãi vô tận.
Thì ra con quỷ m.á.u lạnh này, khi đối diện với cái chết, cũng chỉ là một kẻ phàm phu sợ c.h.ế.t mà thôi.
"Cứu anh?"
Tôi nhìn khuôn mặt méo mó của hắn, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khóe mắt vẫn không giấu nổi nụ cười điên dại: "Lúc anh đóng cửa lại, anh có nghe thấy tiếng cầu cứu của tôi không?"
"Anh có cứu tôi không?"
"Xin… xin lỗi… cứu tôi… cứu tôi…"
Lục Trì Vũ sợ hãi cực độ, bắt đầu van xin, bắt đầu xin lỗi, bắt đầu chối bỏ tất cả quá khứ.
Tôi đứng cao nhìn xuống hắn, nhìn ánh mắt hắn từ cầu xin chuyển sang căm hận, nghe giọng hắn từ xin lỗi chuyển thành nguyền rủa.
Nhưng tôi chỉ nhìn, tôi sẽ không làm gì cả.
Giống như năm tôi mười tám tuổi, ba tôi vì ung thư tụy mà đau đớn nằm trên giường bệnh, ông ta cầu xin tôi vay tiền làm phẫu thuật, cầu xin tôi ký giấy cam kết, cầu xin tôi đừng bỏ mặc ông.
Nhưng tôi chỉ nhìn, tôi không làm gì cả.
Đêm dần yên ắng.
Cuối cùng chỉ còn lại tiếng gió.
24
Đêm khuya, khu dân cư bỏ hoang rực sáng ánh đèn.
Đèn của xe cảnh sát, xe cứu thương nhấp nháy không ngừng.
Tôi ngồi ở ghế sau xe cứu thương, vừa để y tá băng bó vết xước trên tay, vừa kể lại toàn bộ sự việc.
"Đội trưởng!"
Một cảnh sát chạy tới, xác nhận: "Chúng tôi kiểm tra máy lạnh ngoài trời, đúng là không có dấu hiệu bị phá hoại, khả năng cao là tai nạn ngoài ý muốn."
Nghe vậy tôi bật cười tự giễu, cố ý ngẩng cằm để lộ vết bầm tím do bị bóp cổ: "May mà cái máy lạnh đó rơi xuống, nếu không c.h.ế.t người chính là tôi."
Bên cạnh, Tằng Chiêu lập tức nhíu mày: "Đừng nói mấy lời xui xẻo thế, dù không có máy lạnh, cậu đập c.h.ế.t cái tên khốn kia cũng là phòng vệ chính đáng."
Tôi suýt nữa bật cười thành tiếng.
Thi thể của Lục Trì Vũ được đưa đi đến nhà xác, xác máy lạnh cũng được thu dọn sạch sẽ, vết m.á.u trên nền đất cũng bị rửa trôi.
Đến khi mặt trời mọc, sẽ không ai biết từng có chuyện gì xảy ra ở đây.
Giống như mười hai năm trước, nếu không phải mẹ tôi dốc sức ôm tôi nhảy từ tầng hai xuống, sẽ chẳng ai biết trong biển lửa đó từng có hai nạn nhân.
"Sao anh lại đến đây?"
Tôi hoàn hồn, bắt đầu tra hỏi Tằng Chiêu bên cạnh.
Tằng Chiêu gãi mũi: "Hôm nay tôi lại thấy cậu đi với Lục Trì Vũ, không yên tâm nên lén đi theo."
"Thực tế chứng minh tôi đúng đúng không!"
Tằng Chiêu ra vẻ đắc ý: "Nếu không cậu, một cô gái yếu đuối, nguy hiểm biết chừng nào!"
Tôi mỉm cười không đáp.
Ừ, một cô gái "yếu đuối" luyện Thái quyền mười năm, đúng là rất nguy hiểm.
"À… tôi nghe thấy hai người nói chuyện rồi." Tằng Chiêu nhìn tôi, cẩn trọng hỏi, "Mẹ cậu…"
"Qua đời rồi." Tôi cụp mắt nói, "Mẹ tôi vốn sức khỏe yếu, sau khi hít quá nhiều khói trong vụ cháy, chưa được mấy năm thì mất vì bệnh phổi."
Điều duy nhất đáng mừng, là trước khi mất, mẹ đã ly hôn với ba tôi, và dặn tôi: sau này chọn đàn ông, nhất định phải nhìn mặt.
Dù sao thì người hiền lành có thể giả vờ, nhưng đẹp trai thì không thể giả được.
Không gian chợt yên lặng, chỉ còn tiếng gió xào xạc từ cây hoa tử đồng ngoài cổng.
Ý nghĩa của hoa tử đồng không chỉ là "chờ đợi tình yêu của em", mà còn là "nỗi nhớ vô tận".
"Xin lỗi, cậu hãy nén đau thương."
Sự yên tĩnh bị phá vỡ, Tằng Chiêu gãi đầu, cố tìm chủ đề: "À… tôi biết gần đây có quán trà sáng ngon lắm, trời cũng gần sáng rồi, cậu có muốn đi thử với tôi không?"
Tôi nhìn bàn tay cậu đưa ra, ngẩn ngơ trong chốc lát: "Tôi…"
"Đi đi."
Một âm thanh vang lên bên tai không báo trước, xa lạ mà quen thuộc.
Tôi giật mình quay đầu lại, trước mắt chỉ có bức tường xám đen và màn đêm.
Nhưng ở đằng xa, đã bắt đầu có ánh sáng nhàn nhạt, màu sắc nhẹ nhàng, giống như chiếc váy hoa của mẹ, rất đẹp.
Thì ra là mẹ.
Tôi nhìn vầng rạng đông như nở hoa kia, nước mắt và nụ cười cùng lúc trào ra.
Một lúc sau, tôi chậm rãi nâng tay, tay áo rũ xuống, để lộ vết sẹo cũ bị lửa thiêu năm nào.
Tằng Chiêu dường như không nhìn thấy, chỉ lặng lẽ đợi tôi.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng, tôi nắm lấy bàn tay Tằng Chiêu: "Vậy thì, đi cùng nhau nhé."
Tằng Chiêu siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, nắm thật chặt, từng bước một dắt tôi rời khỏi khu Tử Đồng Hoa.
Mười hai năm rồi, cuối cùng tôi đã bước ra khỏi Tử Đồng Hoa, bước ra khỏi biển lửa ấy.
Phía xa trời vừa rạng sáng, từ đây trở đi, tất cả đều là tự do và tình yêu.
【HẾT】
(Đã hết truyện)
MÁY BAY RIÊNG VÀ BÍ MẬT (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Tôi đang gấp gáp bay sang châu Âu để đàm phán một dự án hàng trăm tỷ với hoàng thất châu Âu, vậy mà máy bay riêng lại bị người ta chặn lại ngay lúc chuẩn bị cất cánh.
Một cô gái lao thẳng lên máy bay, gào ầm lên:
“Máy bay của tôi ai cho mấy người đụng vào? Không biết nó còn quý hơn cái mạng của mấy người sao?”
Tôi tưởng cô ta nhầm kho máy bay nên lên tiếng giải thích:
“Em gái à, nhìn kỹ lại đi, đây là kho số 25, chiếc máy bay này là của tôi.”
Không ngờ tôi càng nói, cô ta càng hống hách:
“Máy bay của tôi cũng đỗ ở kho số 25 này! Tháng trước chồng tôi vừa tặng cho, tôi làm sao mà nhớ nhầm được?”
“Dắt đám người của anh cút khỏi máy bay tôi ngay, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Thấy cô ta ngang ngược không nói lý, tôi đành yêu cầu nhân viên hãng bay tra hồ sơ máy bay.
Tôi còn đang hí hửng chờ vả mặt cô em gái ngông cuồng này thì lại nghe nhân viên hãng báo tin như sét đánh ngang tai:
“Cô Trình, phiền cô xuống máy bay ngay, chiếc này đúng là của cô Trần đây.”
…
1
“Đã chuẩn bị xong, xin phép được cất cánh!”
“Khoan đã, có sự cố dưới mặt đất!”
Ngay khi cơ trưởng chuẩn bị cất cánh, đột nhiên nhận được cảnh báo từ nhân viên mặt đất.
Tôi bảo tiếp viên mở cửa khoang để xem rốt cuộc có chuyện gì.
“Các người ăn lương làm gì vậy? Tôi trả cả chục triệu tiền phí bảo quản mỗi năm để nuôi chó chắc? Giữ mỗi cái kho máy bay cũng để người khác tùy tiện đụng vào?”
Qua cánh cửa khoang, tôi thấy một cô gái dáng người bốc lửa đang đứng mắng té tát quản lý nhà kho.
Sau lưng cô ta là một đám nam nữ thanh niên với ánh mắt đầy giễu cợt.
Quản lý bị mắng đến phát bực, chỉ tay về phía tôi nói:
“Cái này… cái này thực sự không trách tôi được! Lúc làm thủ tục nhập kho chỉ ghi chủ sở hữu là cô Trần.”
“Cô này vừa tới đã nói mình là chủ máy bay, lại nói họ Trình, tôi tưởng là người nhà nên mới mở cửa!”
Nghe xong, cô gái kia hằm hằm lao lên máy bay, quát thẳng vào mặt chúng tôi:
“Ai cho mấy người đụng vào máy bay của tôi hả? Không biết cái thứ này còn đắt hơn cả mạng mấy người sao?”
Tổ bay lần này là tôi gọi tạm thời từ trung tâm huấn luyện, nên khi thấy tình cảnh này đều quay sang nhìn tôi với vẻ bối rối.
“Cô Trình, đây là…?”
Tôi ra hiệu cho họ cứ bình tĩnh.
Sau đó quay lại đánh giá cô gái kia từ đầu đến chân — ngoại hình xinh đẹp nhưng nồng nặc mùi rượu, chắc là một tiểu thư say xỉn nhầm kho máy bay rồi.
Để tránh rắc rối ảnh hưởng đại sự, tôi kiên nhẫn giải thích:
“Em gái à, em nhìn lại kỹ xem, đây là kho số 25, máy bay này thực sự là của tôi.”
“Em nhìn sang kho bên cạnh kìa, có phải máy bay của em đỗ ở đó không?”
Tôi vừa nói xong, đám bạn trẻ phía sau cô ta đã thi nhau châm chọc:
“Trần Lệ, chị cứ luôn miệng bảo dẫn bọn tôi tới xem máy bay riêng của chị, kết quả là cái này á?”
“Chị chém hơi quá đà rồi đấy. Nhà chị đúng là có tiền đấy, nhưng chị có biết một chiếc Gulfstream 700 giá bao nhiêu không? Nhà chị tài sản chưa đến trăm triệu mà đòi mua máy bay này á?”
“Đi thôi, mất mặt quá rồi!”
…
Nghe bạn bè mỉa mai, cô nàng xinh đẹp luống cuống kéo áo quản lý kho:
“Hôm đó lúc chồng tôi tặng máy bay cho tôi anh cũng có mặt đúng không? Mau làm chứng cho tôi đi!”
Quản lý kho mặt mày khó xử:
“Hình như… đúng là có chuyện đó, chỉ là…”
Chưa kịp để quản lý kho nói hết câu, Trần Lệ đã sốt ruột khoe khoang với đám bạn:
“Nghe thấy chưa? Tôi có máy bay riêng đúng không? Có đúng không hả?”
Đám bạn nghe vậy liền đổi thái độ ngay lập tức:
“Trời ơi, Trần Lệ nhà ta giờ phát tài rồi, đến cả máy bay riêng cũng có, sau này nhớ dẫn chị em cùng làm giàu đó nha!”
“Đúng đó, hôm nay được ngồi máy bay riêng nhờ phúc của Trần Lệ, sướng quá trời luôn!”
“Chị còn quen ông nào chưa yêu đã tặng máy bay không? Giới thiệu cho em một người với!”
…
Được tâng bốc tới tấp, Trần Lệ càng đắc ý, túm lấy cổ áo quản lý kho, gằn giọng:
“Hôm nay tôi dẫn bạn đến dự tiệc sinh nhật chồng tôi, mau đuổi lũ ăn hại này xuống máy bay!”
“Làm lỡ việc của tôi, tôi cho người xử đẹp anh đấy!”
“Với lại, kiểm tra cho tôi máy bay từ trong ra ngoài, chỉ cần có một vết trầy, tôi cũng không tha cho bọn họ!”
Thấy cô ta nghiêm túc như vậy, tôi còn thoáng ngẩn người, thậm chí bắt đầu nghi ngờ có phải mình nhầm kho thật không.
Xác nhận lại với trợ lý mới dám chắc không có sai sót.
Lúc này tôi đã hiểu: người phụ nữ này không phải say xỉn rồi nhầm kho mà là cố ý dùng máy bay của tôi để ra oai trước mặt đám bạn.
Xui xẻo là lại nhằm đúng lúc tôi đang gấp rút sang châu Âu đàm phán dự án quan trọng.
Tôi định bước lên đuổi người thì quản lý kho lại hậm hực đi tới:
“Cô gái à, mạo danh chủ sở hữu máy bay riêng là chuyện lớn, tôi khuyên cô mau rời khỏi đây, nếu không thì…”
“Anh đùa đấy à? Cô ta nói máy bay là của cô ta thì các anh tin ngay à?”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰