Từ Chối Anh Năm 17 Tuổi, 27 Tuổi Lại Yêu Anh
Chương 13
Chu Dĩ Ninh cũng bất ngờ: “Đây là cả ba nhà Chu, Lý, Vương cùng có mặt sao?”
Anh còn không quên giải thích với tôi: “Chu là bên ông nội, Lý là bên bà nội, Vương là bên mẹ anh.”
Tôi nhìn thẳng ông nội anh, rụt rè chào: “Chào Chủ tịch ạ.”
Lúc này, một người phụ nữ khí chất cao quý, dáng người đẹp, gương mặt kiều diễm bước đến trước mặt tôi, đích thân nhận lấy món quà trên tay tôi: “Chủ tịch gì chứ, là ông nội. Con bé này đúng là khéo ăn nói, bao nhiêu năm không thay đổi, vẫn tươi tắn thế này, cô thích lắm.”
Nhìn tướng mạo, tôi đoán đây là mẹ của Chu Dĩ Ninh: “Cháu chào cô ạ.”
Những người khác cũng đồng thanh phụ họa.
“Nhìn chẳng hơn Ninh Ninh bao nhiêu tuổi.”
“Mặt bầu nên trông trẻ.”
“Nghe nói đầu óc cũng giỏi, hồi cấp ba môn Toán lần nào cũng được điểm tuyệt đối.”
Tôi: …
Tôi chỉ được đúng một lần thôi.
Mẹ Chu Dĩ Ninh kéo tôi ngồi vào giữa đám đông: “Thằng bé Ninh Ninh này, tối qua mới nói hôm nay sẽ đưa con về, mọi người vội vàng chẳng chuẩn bị được quà ra mắt tử tế.”
Chu Dĩ Ninh nhận lỗi: “Vâng vâng, do con sơ suất, suy nghĩ chưa chu toàn. Mong mọi người sau này bù lại.”
“Bà già này thì chuẩn bị rồi.” Bà nội bên cạnh Chủ tịch đột nhiên lên tiếng, rồi ngồi xuống cạnh tôi, nắm tay tôi, nhét vào tay một chiếc vòng ngọc phỉ thúy.
Nhìn thôi đã biết cực kỳ đắt tiền.
Chắc một chiếc vòng đủ mua một căn nhà của tôi.
Tôi đâu dám nhận.
Liếc mắt cầu cứu Chu Dĩ Ninh, cứu em, cứu em!
Chu Dĩ Ninh không những không cứu mà còn nói: “Quà của bà nội, Du Du chắc chắn sẽ thích.”
Nói rồi anh trực tiếp đeo chiếc vòng vào tay tôi.
Tôi trừng mắt nhìn anh, vội vàng tháo ra: “Không không, cái này đắt quá, em không thể nhận.”
Chu Dĩ Ninh giữ chặt tay tôi: “Quà bà nội tặng cho cháu dâu, sao lại có lý trả lại. Nếu thấy đắt quá, bảo bà mang hộp trang sức ra, mình chọn cái ít giá trị hơn.”
Bà nội Chu Dĩ Ninh cười lớn, vỗ vai anh: “Đứa cháu ngoan này, cưới vợ là định dốc cả gia tài của bà à?”
Tiếp đó, buổi tặng quà ra mắt diễn ra không thể ngăn lại.
Các loại vàng bạc châu báu, túi hiệu xa xỉ.
Chu Dĩ Ninh đều vui vẻ nhận hết thay tôi.
Còn trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ:
Nếu phải đáp lễ những món này…
Chắc tôi phải làm mấy đời cũng không trả nổi.
Nhân lúc mọi người không chú ý, tôi nói: “Em sẽ trả lại nguyên vẹn.”
Chu Dĩ Ninh không đồng ý: “Người ta đã tặng cho em, em không nhận thì kỳ lắm.”
Tôi sốt ruột: “Nhưng em đâu thể không đáp lễ, em tính rồi, tiền tiết kiệm của em cùng lắm mua được vài cái túi.”
Chu Dĩ Ninh bình thản nói: “Thì em vẫn còn chồng mà, anh trả thay em.”
28
Tối hôm đó, tôi được sắp xếp ở phòng cạnh phòng của Chu Dĩ Ninh.
Trước khi đi ngủ, tôi bỗng nhớ đến chuyện dì Trần nói về tấm ảnh.
Và cả việc ba nhà Chu, Lý, Vương dường như đã quen biết tôi từ lâu.
Càng nghĩ càng thấy lạ, không sao ngủ được.
Tôi nhắn tin cho Chu Dĩ Ninh, nhưng anh không trả lời.
Dứt khoát tôi bật dậy, đi gõ cửa phòng anh.
Chu Dĩ Ninh vừa tắm xong, mở cửa vẫn đang dùng khăn lau tóc, cổ áo ngủ mở rộng để lộ lồng ngực rắn chắc.
Mái tóc ướt trước trán nhỏ nước xuống, trông vừa cuốn hút vừa nguy hiểm.
Tôi liếc anh một cái, bước thẳng vào trong, nghiêm giọng: “Mặc áo vào, coi bộ dạng gì vậy.”
Chu Dĩ Ninh nhướng mày: “Bị anh quyến rũ rồi à?”
Tôi nhìn sang bàn đầu giường, thấy đặt một khung ảnh — bên trong lại là ảnh của tôi.
Tóc buộc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh.
Tôi không hề biết anh chụp từ bao giờ.
“Cái này là gì?”
Chu Dĩ Ninh không hề giấu giếm: “Vợ anh.”
“Đây không phải là em sao?”
Chu Dĩ Ninh hỏi lại: “Đúng thế, em chẳng phải vợ anh à?”
Tôi giơ tay đấm anh: “Giỏi lắm, anh hay lắm.”
Nhìn kỹ hơn, tôi mới phát hiện trong phòng anh, rất nhiều nơi đều đặt khung ảnh.
Tất cả đều là ảnh của tôi.
Có ảnh thời cấp ba.
Cũng có ảnh lúc tôi mới vào công ty, chụp ở khắp các góc nơi làm việc.
Một tấm là tôi tay trái cầm bánh kẹp trứng, tay phải cầm thẻ nhân viên, đang quẹt thẻ chấm công ở sảnh lớn.
Tôi nhìn tấm ảnh, bất giác ngẩn người.
Chu Dĩ Ninh bước lại, ôm vai tôi: “Để đợi em, anh đã đến công ty từ 7 giờ sáng.”
Sống mũi tôi cay cay, lao vào lòng anh, khẽ nói: “Chu Dĩ Ninh, anh nói đúng… em đã đến muộn.”
Muộn quá lâu rồi.
【Hết】
(Đã hết truyện)
TIỆM HOA KHÔNG CÒN EM (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
1
Năm thứ ba mở tiệm hoa để nuôi bạn trai, anh ta lại phá sản.
Lần đầu phá sản, tôi bán căn nhà bà ngoại để lại, trả giúp anh ta bảy trăm ngàn.
Lần thứ hai phá sản, tôi lôi cuốn sổ tiết kiệm mẹ để dành làm của hồi môn, trả tiếp một triệu sáu.
Lần thứ ba phá sản, tôi nhìn ánh mắt mờ mịt khô khốc của anh ta, trong tay cầm điện thoại có số của người cha tỷ phú mà tôi đã xem như đã chết từ lâu, lưỡng lự không biết có nên gọi hay không.
Nhưng tối hôm đó, tôi vô tình thấy được tin nhắn trong một nhóm chat nhỏ trên chiếc máy tính bảng của anh ta:
“Lục thiếu, lần này hợp đồng phá sản ghi số tiền bao nhiêu đây?”
“Ghi mười triệu đi, chứ con nhỏ bán hoa đó lại trả hết trong một lần thì chán chết.”
“Vẫn là Lục thiếu biết chơi, nghe nói ban ngày nhỏ đó chăm hoa, ban đêm lại chăm cậu, chơi kiểu gì cũng không chán ha!”
Tôi đặt chiếc máy tính bảng xuống, gọi cho cha mình – người cha mà tôi luôn cố tránh xa:
“Chẳng phải ông chỉ muốn tôi kế thừa sản nghiệp, lấy đệ tử của ông sao? Được, tôi đồng ý.”
“Ba ngày nữa, cho người tới đón tôi.”
Cúp máy xong, Lục Tử Thần trở về, trong tay còn cầm theo tờ giấy vay nợ đã ký tên.
“Ninh Ninh, xin lỗi em, lần này lại nợ thêm mười triệu nữa. Anh thật vô dụng.”
Anh ta diễn rất giỏi, ánh mắt mơ hồ đầy hối hận từng khiến tôi mềm lòng:
“Không sao đâu, chúng ta cùng cố gắng, sẽ trả hết thôi.”
Nhưng bây giờ, tôi chỉ im lặng nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ lộ ra nơi cổ tay anh ta.
Một chiếc đồng hồ nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng tôi từng thấy nó trên tạp chí – trị giá 1.6 tỷ.
Lục Tử Thần có thể đeo đồng hồ 1.6 tỷ, nhưng lại không trả nổi khoản nợ mười triệu.
Tôi thì không có một xu, vậy mà còn định vay nặng lãi để cứu anh ta.
Tấm chân tình của tôi, lại trở thành cái cớ để anh ta mặc sức đùa giỡn.
Thấy tôi cứ nhìn đồng hồ, Lục Tử Thần không đổi sắc mặt ôm tôi vào lòng:
“Chỉ là hàng giả thôi, Ninh Ninh. Chờ anh có tiền rồi, em muốn gì anh cũng mua cho.”
Vì biết tôi nghèo, không rành đồ xa xỉ, nên thậm chí anh ta còn chẳng cần nghĩ nhiều để lừa tôi.
Tôi dời mắt đi, thì thấy tin nhắn trong nhóm lại hiện lên trên chiếc máy tính bảng bên cạnh:
“Lục thiếu, lần này nhỏ đó định bán gì để trả nợ đây? Bán hoa, bán nhà, hay là… bán thân?”
“Phụ nữ được Lục thiếu chơi qua chắc hẳn thú vị lắm, nếu bán thân thì tôi đặt trước một đêm nhé!”
Những tin nhắn sau đó tràn ngập những lời tục tĩu và “+1”.
Ba năm bên Lục Tử Thần, tôi đã hai lần giúp anh ta trả nợ phá sản.
Lần đầu, tôi bán căn nhà bà ngoại để lại.
Lục Tử Thần ôm tôi, hứa sẽ cho tôi một mái ấm.
Nhưng hai năm trời, chúng tôi sống trong căn phòng trọ dưới tầng hầm, mỗi tháng chỉ bốn trăm tệ, rồi anh ta lại mang về tờ giấy vay hai triệu.
Tôi vẫn không trách anh, còn lấy cả hồi môn mẹ để lại để vá cái hố nợ cho anh.
Anh ta quỳ một gối trước mặt tôi, nói đã nhận hồi môn của tôi thì anh chính là chồng tôi, sẽ yêu thương tôi cả đời.
Nhưng những lời hứa đó, từ đầu đến cuối, chỉ là dối trá.
Tiếng thông báo tin nhắn trên máy tính bảng khiến anh ta chú ý.
Anh liếc tôi một cái, thấy tôi không nhìn anh thì yên tâm mở điện thoại, đọc các tin trong nhóm chat.
Rất nhanh sau đó, lông mày anh ta nhíu lại, môi cũng mím chặt.
Ngón tay gõ vài dòng trên màn hình, trên máy tính bảng liền hiện ra tin nhắn mà anh ta gửi vào nhóm:
“Đứa nào cũng cút hết cho ông! Ngồi im mà chờ xem kịch đi!”
Lục Tử Thần đặt điện thoại xuống. Im lặng rất lâu, rồi lại dính lấy tôi, vòng tay ôm chặt lấy tôi như thường lệ.
“Ninh Ninh, anh thề đây là lần cuối cùng. Trả xong khoản này, anh sẽ cưới em, được không?”
Tôi nhìn vẻ mặt chân thành của anh ta, bỗng thấy buồn cười đến khó tin.
Tôi là người quý giá đến mức nào chứ? Vậy mà lại bị một thiếu gia nhà giàu lừa dối đủ đường.
Thậm chí còn không tiếc nói ra lời “cưới em” chỉ để tiếp tục trò lừa đảo.
Nếu lúc đầu, tôi vẫn còn muốn chất vấn anh ta một lần — làm vậy có thú vị gì không?
Thì bây giờ, tôi chẳng còn sức để hỏi nữa.
Tôi bình tĩnh đẩy anh ta ra:
“Nhưng Lục Tử Thần, em hết tiền rồi.”
Anh ta sững người, có lẽ không ngờ tôi sẽ phản ứng như vậy.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰