Trọng Sinh Nữ Vương Thảo Nguyên
Chương 10
10
Tiêu Vân Dực bất chợt kéo ta vào lòng.
Chư tướng và mưu sĩ thức thời lui ra ngoài.
“Đi gặp tình lang cũ của ngươi rồi?”
Ta đang định giải thích, hắn đã kẹp chặt cằm ta, gấp gáp cắn lấy môi dưới của ta,
trừng phạt cướp đi hơi thở của ta:
“Nếu còn dám sau lưng cô đi gặp hắn, cô nhất định sẽ lấy mạng hắn.”
Ta thấy buồn cười: “Điện hạ không tự tin vào bản thân sao?”
Nói rồi ta bắt chước dáng vẻ bá đạo của hắn, ấn dấu lên môi hắn.
“Có dáng vẻ của Điện hạ, thần thiếp làm sao còn nhìn thấy nam nhân khác.”
Hắn cong môi đầy ẩn ý: “Chẳng lẽ ngươi chỉ thích khuôn mặt của cô?”
Ta cố ý trêu chọc: “Không thì còn gì?”
Đêm đó, Tiêu Vân Dực khiến ta hiểu rằng ngoài khuôn mặt, hắn còn có những sở trường khác.
“Tư Đồ Uyên, cả đời này, ngươi chỉ có thể là của một mình cô.”
Ta mỉm cười ngã vào lòng hắn, khẽ gật đầu.
Tưởng rằng kiếp này sẽ bình yên vô sự,nào ngờ lục bộ thảo nguyên để khiêu khích Đại Lương, đã trực tiếp vây đánh bộ lạc của phụ hãn.
Khi nhận được thư báo,toàn thân ta như bị nỗi sợ bóp nghẹt lý trí.
“Xin Điện hạ, cứu lấy A mẫu và đệ đệ của thiếp.”
Ta và Tiêu Vân Dực có rất nhiều điểm khác biệt,
Nhưng người nhà đều là giới hạn cuối cùng của chúng ta.
Tiêu Vân Dực nắm chặt tay ta: “Ngươi yên tâm.”
“Thiếp muốn cùng Điện hạ đi. Thiếp có thể thuyết phục ngoại tộc của A mẫu, cùng Điện hạ đối kháng Hung Nô.”
Đại Lương và Hung Nô chính thức khai chiến.
Kiếp này A mẫu vẫn là Khả Đôn, ngoại tộc của A mẫu thấy Tiêu Vân Dực coi trọng ta đến vậy, lại dẫn theo mười vạn đại quân, chẳng bao lâu liền quay giáo đầu hàng.
Tiêu Vân Dực cực kỳ tinh thông binh pháp.
Rất nhanh, ba bộ lạc lần lượt bị tiêu diệt, đại quân Hung Nô lòng người hoang mang.
Suốt ba tháng trời, Tiêu Vân Dực rửa sạch nỗi nhục năm xưa, đánh lui quân Hung Nô.
Trước khi khải hoàn hồi triều, phụ hãn tự thân thiết yến, chúc mừng minh ước giữa Đại Lương và thảo nguyên.
Tư Đồ Chiếu ghen ghét ta cả đời, trong yến mừng công, nhìn ta và Tiêu Vân Dực tình thâm ý nồng, mà nàng lại trắng tay.
Nàng mượn cớ kính rượu, rút trâm đao trên đầu, đâm thẳng vào ngực ta.
Có người nhanh hơn một bước chắn trước mặt ta.
“Ô Lăng!”
Tư Đồ Chiếu kinh hoảng nhìn máu nơi ngực Ô Lăng loang ra từng vòng đỏ thẫm.
Ô Lăng lại nắm chặt tay ta:
“A Uyên, ta đã mơ một giấc mơ, mơ thấy ta cưới được ngươi.”
“Ngươi đừng sợ, ta sẽ hóa thành gió mưa nhân gian, ở bên ngươi, bảo hộ ngươi.”
Tiêu Vân Dực đỡ lấy thân thể đang lung lay của ta.
“Ô Lăng, ta chưa từng trách ngươi, ngự y! Ngự y!”
Dưới sự cứu chữa của thái y Đại Lương, Ô Lăng cuối cùng giữ được mạng.
Tiêu Vân Dực khải hoàn trở về.
Hoàng hậu và Tam hoàng tử càng thêm hoảng sợ,thật ra định mưu hại bệ hạ, muốn nhân lúc chúng ta chưa về, sớm đưa Tam hoàng tử đăng cơ.
Tiêu Vân Dực đêm đột nhập Tần Chính điện, bảo toàn long thể của bệ hạ.
Bệ hạ lui về Thượng Dương cung, làm Thái thượng hoàng.
Hoàng hậu bị đánh vào lãnh cung, Tam hoàng tử bị giam cầm suốt đời.
Tiêu Vân Dực lập tức đăng cơ, phong ta làm Hoàng hậu.
Mỗi năm đến sinh nhật ta, Ô Lăng đều tự mình lên núi hái một hộp thanh mai, bởi từ nhỏ ta đã thích ăn thanh mai.
Nhưng thuở ấy ăn mận chua, là vì ta không được ăn nho như Tư Đồ Chiếu, chỉ có thể ăn mận, mà tưởng tượng vị ngọt chua của nho.
Nay, ta đã buông xuống thanh mai.
Lại đến giao thừa năm mới, Tiêu Vân Dực tự tay săn một con nai cho ta.
Ta cùng hắn thưởng nguyệt, hắn đút ta ăn thịt nai.
“Tống mụ mụ nói quy củ Hoàng hậu ngươi còn chưa học xong, ta phải dẫn ngươi đi tế trời, ngươi phải để tâm vào.”
“Biết rồi, đang học, đang học đây.”
Ta nhét một miếng thịt nai nướng vào miệng hắn.
Tuyết lớn đầy trời, bên cạnh người thương yêu nhất.
Ấy chính là cảnh đẹp nhất đời ta từng thấy.
(Đã hết truyện)
HỒI PHỦ KÝ HẬN (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Cổ Đại,
Sau năm năm mê muội, thần trí ta dần dần tỉnh táo trở lại.
Phủ đệ đã sớm đổi thay đến mức chẳng còn nhận ra.
Đứa cô nhi ta từng nhặt về nay đã thay ta trở thành nữ chủ của Hầu phủ.
Nhi tử của ả cũng nghiễm nhiên trở thành đích tử duy nhất trong phủ.
Ngay cả biểu tiểu thư, cuộc sống cũng vinh hoa gấp trăm vạn lần con gái của ta.
Còn về phần Tịch nhi của ta, nay đã bị gả cho mã phu t ,àn t ,ật, Tạ Thầm, người phải ngồi xe lăn suốt đời.
01
Khoảnh khắc thần trí ta khôi phục, chính là lúc ta đang ngồi trong viện… g ,ặm bùn đất.
Từ xa, Tống Nguyệt Uyển đang h ,ầu h ,ạ con trai nàng ta, chính là đích tử duy nhất của phủ, Đường Triệt, học tập lục nghệ.
Nàng ta tiện tay bóc một quả vải, đưa tận môi con.
Cảnh tượng mẹ hiền con thảo, hài hòa vui vẻ ấy khiến Đường Lộc gương mặt rạng rỡ mãn nguyện.
Chỉ là, ánh mắt y khi liếc thấy ta, liền thoáng qua một tia chán ghét và không kiên nhẫn.
Y mặt lạnh lùng lướt qua trước mặt ta, không hề dừng lại dù chỉ một khắc.
Tống Nguyệt Uyển dõi theo bóng y, thấy được ta, liền nhíu chặt mày,
ánh mắt chuyển đi, quát khẽ:
“Ta chẳng đã dặn rồi sao? Khi lão gia và công tử ở phủ, loại t ,iện nh ,ân d ,ơ b ,ẩn này không được bước vào viện! Nếu đụng vào lão gia và công tử, ta sẽ hỏi tội từng đứa một.”
“N ,ém ra ngoài.”
Mấy chữ nhẹ nhàng như gió thoảng, đám hạ nhân đã nhao nhao kéo tới, mỗi người một tay vơ lấy công cụ thuận tay, liền nhào tới đ ,ánh ta.
Ta hoảng hốt bỏ chạy, nhưng với đôi chân qu ,è này, sao có thể chạy thoát bọn hạ nhân khỏe mạnh kia?
Toàn thân bị đ ,ánh đ ,ập không ngớt, đ ,au đến nỗi ta chỉ biết ngh ,iến r ,ăng hít khí lạnh.
Âm thanh ồn ào hỗn loạn chen chúc tràn vào tai ta.
“Lại là lúc đ ,ánh con t ,iện nh ,ân này, mọi người cứ mạnh tay.”
“Chỉ có một điều, không được đ ,ánh ch ,et, còn phải để lại cho phu nhân, công tử và biểu tiểu thư giải khuây!”
“Không được đ ,ánh vào m ,ặt và cổ tay, ngày kia là sinh nhật của biểu tiểu thư, nếu để người ta nhìn thấy sẽ làm mất mặt phu nhân…”
Gậy gộc từng đợt r ,ơi xuống, đ ,ầu ta cũng bị đá ,nh không ít.
Ta đ ,au đến nỗi nhăn mặt nhíu mày, vừa lăn vừa bò ra khỏi viện.
Dưới lớp tóc khô rối, ẩn hiện một ánh nhìn sắc bén.
Nhờ những năm tháng bị đ ,òn r ,oi mỗi ngày, th ,ân th ,ể ta đã sớm t ,ê d ,ại với nỗi đ ,au.
Khi đi ngang qua Trần Huy viên, nơi ấy đã sớm hoang tàn, hoa cỏ khô héo úa tàn.
Bậc thềm sứt mẻ, nước mưa đọng lại nơi lún sụp, phản chiếu mái hiên rách nát.
Đây… từng là nơi ta sắp xếp cho Tịch nhi.
Tịch nhi múa giữa vườn hoa, làm thơ trong đình bát giác, nô đùa cùng cá chép bên hồ sen.
Con gái ta, Tịch nhi, từng là tài nữ tuyệt sắc danh chấn kinh thành!
Đ ,ồng t ,ử ta c ,o r,út, từng mảnh ký ức vụn vỡ như tan ra rồi liền lại từng mảnh, hiện rõ trong tâm trí.
Nỗi đ ,au b ,ùng n ,ổ giữa lồng ng ,ực, như có bàn tay vô hình b ,óp ngh ,ẹt trái tim ta.
Ta ôm đ,ầu ngã qu,ỵ, nước mắt tuôn rơi.
Tịch nhi của ta!
Nó đã bị v ,ấy b ,ẩn thanh danh, bị đẩy cho kẻ từng là xa phu chở ta, Tạ Thầm!
Vì muốn bảo vệ ta, Tạ Thầm bị đ ,ánh g ,ãy đôi chân!
Tống Nguyệt Uyển còn nh ,ẫn t ,âm v ,ứt hai vợ chồng chúng vào chuồng ngựa cũ, mặc kệ sống ch ,et!
Nay cả hai phải sống nhờ vào những việc nặng nhọc bên ngoài, ngày nào cũng ăn chẳng no.
Nếu Tống Nguyệt Uyển thấy không vui, lại kiếm cớ sai người đ ,ánh vợ chồng nó một trận.
Tất cả những điều này, đều là do phu quân của ta, Đường Lộc, từng là Lâm An Hầu, cùng nữ nhân hắn sủng ái, Tống Nguyệt Uyển, gây ra!
Đám người kia thấy ta nằm b ,ất đ ,ộng mới chịu dừng tay, rút lui cười cợt.
Trong số đó, không ít từng được ta nuôi sống dưới trướng, ta cũng chẳng bạc đãi.
Chỉ tiếc rằng, khi đã đổi chủ, ân nghĩa xưa cũng hóa tro tàn.
Ta c ,ắn chặt môi, m ,áu t,anh tràn đầy khoang miệng.
Đường Lộc! Tống Nguyệt Uyển!
Rất tốt.
Đã vậy, nếu ta chưa ch ,et, thì…
Ngày các ngươi ch ,et… sẽ chẳng còn xa.
02
Đúng lúc đó, một đôi tay g ,ầy g ,uộc run rẩy nâng ta dậy.
Là Tịch nhi của ta!
Chỉ tiếc rằng đôi mắt xưa kia từng đẹp đến khuynh thành, giờ đây chỉ còn lại sự chai lì và lo lắng.
“Nương, người đừng chạy đến chỗ đó nữa… con đã dặn rồi mà…”
Nàng khóc nức nở, nước mắt rơi lộp độp trên bàn tay gầy gò xám xịt như cành khô của ta, nóng đến mức khiến ta giật mình rụt tay lại.
“Nào, để con đưa người về.”
Nàng cố gắng vòng tay dưới nách ta, muốn dìu ta đứng dậy.
Nhưng th ,ân th ,ể mỏng manh đến mức chỉ cần một trận gió cũng đủ thổi bay của nàng, sao có thể nâng nổi ta?
Huống hồ… nàng còn đang mang thai.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰
