Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

TRONG LÒNG ANH LUÔN NGHĨ VỀ NYC

Chương 8



“Sau này mới biết, lúc đó anh đang ở nhà hàng xoay của đài truyền hình, tổ chức sinh nhật cho Trần Dĩ Linh.”

Tôi nhìn anh, giọng vừa đau vừa mang theo chút trả đũa:

“Đúng lúc anh cùng cô ấy chúc mừng sinh nhật bên bánh kem, thì tôi đang nằm trên bàn phẫu thuật, một mình, tự tay giết chết đứa con của chúng ta.”

Mặt Ki Lê vốn đã trắng bệch, giờ thì tái mét như tro tàn.

Tàn thuốc cháy đến đầu ngón tay anh, vậy mà anh vẫn ngồi im như tượng, không hề cảm nhận được chút đau đớn nào.

Rất lâu sau, anh mới chậm rãi cúi đầu xuống, rít mạnh một hơi thuốc.

Ngón tay anh run lẩy bẩy, tàn thuốc rơi lả tả xuống sàn. Giọng khàn đặc, như sắp nghẹn:

“Thảo nào… thảo nào em không chịu quay về.”

“Khoảng thời gian không có em, anh cứ vô thức nhớ lại mọi chuyện trước kia.”

“Hồi đó, mỗi lần anh về nhà, em đều đỏ mặt hôn anh một cái, trên bàn luôn có sẵn bữa cơm em nấu.”

“Hồi đó anh chẳng thấy gì đặc biệt, bây giờ nghĩ lại, thì ra lúc ấy anh cũng mong được về nhà. Hóa ra điều anh cần sớm đã ở ngay bên cạnh rồi.”

“Anh đã yêu em từ lâu… chỉ là anh mù quáng không nhìn ra.”

“Thẩm Duệ, anh biết anh đã làm tổn thương em đến mức nào… Giờ anh mới hiểu rõ.”



Anh đỏ cả mắt: “Em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp không? Anh—”

Tôi lạnh lùng ngắt lời: “Ki Lê, anh yêu tôi à?”

“Anh yêu tôi, hay là yêu cái cảm giác luôn có một người coi anh là cả thế giới?”

“Anh thật sự muốn tôi quay lại, hay là muốn tôi tiếp tục phục vụ anh như một cái bóng?”

Tôi nhếch môi cười: “Nói cho cùng, người anh yêu… chỉ là chính anh mà thôi.”

“Lúc Trần Dĩ Linh mang lại cho anh cảm giác mới mẻ, anh liền không do dự mà vứt bỏ tôi, chạy theo cô ta.”

“Anh không biết tôi sẽ đau khổ à? Anh biết chứ. Nhưng anh không quan tâm.”

“Sau này phát hiện cô ta không thể chăm sóc anh như tôi từng làm, anh mới bắt đầu nhớ đến tôi.”

“Nói trắng ra, anh chỉ mãi theo đuổi những điều mình muốn mà không cần chịu trách nhiệm gì cả.”

“Yêu á?”

“Anh cũng xứng miệng nói yêu?”

“Đừng làm tôi thấy ghê tởm.”

Ánh mắt Ki Lê dần trở nên u tối theo từng câu tôi nói.



Anh im lặng rất lâu.

“Tôi không quan tâm anh có mổ hay không.”

“Chẳng qua bây giờ chúng ta vẫn còn là vợ chồng hợp pháp, nên đến lúc đó tôi sẽ ký giấy là được.”

Nói xong, tôi quay người định rời đi.

Ngay lúc tôi vừa bước đến cửa phòng bệnh, Ki Lê bỗng gọi tôi lại:

“Thẩm Duệ, em nói đúng cả.”

“Anh vốn là một kẻ ích kỷ chẳng từ thủ đoạn.” “Em đã yêu anh bằng cả trái tim, còn anh… chỉ mang đến cho em tổn thương.”

“Anh thật sự không xứng với em.”

“Nhưng chỉ có một câu… anh chưa từng nói dối.”

Giọng anh như vọng về từ nơi xa lắm, xa đến nghẹt thở:

“Anh thật sự yêu em.”

Tôi ngẩng đầu lên, không đáp, chỉ lặng lẽ đẩy cửa rời đi.

Câu nói này, tôi đã chờ đợi quá lâu rồi. Lâu đến mức, dù bây giờ nghe thấy, mọi xúc cảm bị đè nén trong lòng vẫn khiến mắt tôi cay xè.



Nhưng tôi sẽ không quay đầu nữa.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra:

Một người không yêu mình… Vĩnh viễn không xứng đáng nhận lấy tình yêu của mình.

9

Tôi nghe tin về Ki Lê lần nữa là hai tháng sau.

Lúc đó tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới.

Tôi ép bản thân phải xóa hết, vứt bỏ hết mọi thứ liên quan đến anh.

Tôi đã yêu anh quá lâu, đến mức tình cảm đó như ăn sâu vào máu thịt, muốn cắt bỏ thì chỉ có thể rách da rướm máu.

Nhưng tôi buộc phải bước tiếp.

Đúng vào lúc tôi đang cố gắng quên đi tất cả, thư ký của anh gọi điện tới:

“Phẫu thuật của tổng giám đốc Ki khá thành công, nhưng bác sĩ nói… loại bệnh này không thể kéo dài được bao lâu.

Chúng tôi định sang nước ngoài điều trị.”

“Anh ấy nhờ tôi báo lại với chị. Anh biết chị không muốn nghe máy của anh, nên bảo tôi nói… ngày kia anh ấy sẽ bay, còn sáng mai… muốn cùng chị đi làm thủ tục ly hôn.”



Tôi sững người.

Ly hôn là chuyện mà Ki Lê luôn không chịu chấp nhận.

Tôi gần như đã không còn nghĩ đến nữa, chỉ chờ đến khi đủ hai năm để kiện ra tòa.

Không ngờ, anh lại đột ngột đồng ý.

Lần nữa gặp lại Ki Lê, anh đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, ngồi trên xe lăn, trông như chỉ cần gió thổi nhẹ cũng sẽ ngã gục.

So với người đàn ông từng phong độ, bản lĩnh ngày nào… chẳng khác gì hai người xa lạ.

Anh không còn dây dưa, chỉ đưa tôi bản thỏa thuận ly hôn: “Xem đi, sau này em có thể hoàn toàn thoát khỏi anh rồi.”

Tôi lật xem, phát hiện gần như toàn bộ tài sản và tiền bạc anh đều để lại cho tôi.

“Cái này…” – tôi nhíu mày – “Em không cần nhiều như vậy. Lúc trước đã nói rõ là chia đôi.”

“Cứ giữ đi.” – anh cười nhạt – “Anh cũng chẳng dùng được bao lâu nữa.”

Anh cười nhẹ nhàng:
“Trước đây làm phiền em quá nhiều, coi như anh bù đắp được chút nào hay chút đó.”

Có lẽ cận kề cái chết thật sự khiến một người thay đổi.

Ki Lê bây giờ đã không còn là người đàn ông cố chấp, lạnh lùng trước kia nữa.



Anh bình thản hơn rất nhiều.

Chúng tôi thuận lợi hoàn tất thủ tục.

Ra khỏi cục dân chính, tôi bỗng thấy cảm xúc khó tả.

Năm đó cũng ở chính nơi này, tôi ôm giấc mộng trăm năm mà gả cho người đàn ông mình đã yêu bao nhiêu năm, tưởng rằng từ đây sẽ hạnh phúc suốt đời.

Ai ngờ chỉ vỏn vẹn ba năm, mọi thứ đã thay đổi không còn gì như ban đầu.

“Vậy… anh đi trước đây.”

Ki Lê siết chặt cuốn sổ trong tay, vẫy vẫy tay với tôi.

Không biết có phải tôi nhìn nhầm không, nhưng tôi thấy đôi mắt anh đỏ hoe.

“Ngày mai anh bay sang Mỹ rồi. Không biết kiếp này còn có thể gặp lại hay không.”

“Sau này em phải tự biết chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”

Lẽ ra tôi phải rất hận người đàn ông này.

Chính anh đã khiến tôi tổn thương đến tan nát.

Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi chỉ thấy mắt cay xè, nỗi buồn đắng ngắt lan khắp khoang miệng.



“Tạm biệt.”

Anh được thư ký đẩy xe đi xa, vẫn không quên quay đầu lại vẫy tay lần nữa.

“Thẩm Duệ, em nhất định phải hạnh phúc đấy!”

Tôi đưa tay lau khóe mắt, cuối cùng vẫn cố nhịn, không nói thêm gì.

Những gì cần nói, không nên nói, những năm qua tôi đã nói hết rồi.

Giờ chỉ còn lại… sự im lặng.

Có lẽ, đây là kết cục tốt nhất cho chúng tôi.

Cứ như vậy chia tay tại đây, rồi mỗi người đi một con đường riêng.

Tôi xoay người bước đi, chúng tôi quay lưng lại nhau, càng lúc càng xa, cho đến khi không còn thấy nhau nữa.

Nắng hôm nay thật đẹp, đẹp đến chói mắt. Tôi cứ đi mãi, đi mãi… rồi cũng chẳng còn nhìn rõ được gì nữa.

Nhưng tôi sẽ không quay đầu lại nữa. Dù có đau đến đâu, tôi cũng phải bước tiếp về phía trước.

Tôi thầm nói trong lòng: “Tạm biệt, quãng đời trước của tôi.”

Tạm biệt, Ki Lê.



Hết

(Đã hết truyện)

Vị Hôn Phu và Em Gái Nuôi (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

1

Lần đầu tiên vị hôn phu dẫn gia đình đến nhà để bàn chuyện cưới xin, anh ta bảo tôi ra ngoài mua ít hoa quả về tiếp đãi.

Không ngờ khi tôi vừa quay lại, tro cốt và di vật của ba mẹ trong phòng đã biến mất không tung tích.

Hóa ra mẹ chồng tương lai muốn cho tôi một đòn phủ đầu, liền đem hết đồ của ba mẹ tôi ném xuống thùng rác dưới lầu.

“Ngọc Tĩnh, con sắp cưới con trai tôi rồi, trong nhà không thể đặt mấy thứ không may như vậy được!”

Tôi tức đến mức siết chặt nắm tay, chẳng nói hai lời liền định xuống nhặt lại, nhưng bị vị hôn phu ngăn cản.

“Em hiểu chuyện chút đi, mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng ta thôi, đừng giận dỗi.”

Mẹ chồng bắt đầu chỉ trỏ khắp căn nhà, đối với bằng khen, huân chương của ba mẹ tôi còn khinh thường lật mắt, nhìn đâu cũng chướng mắt.

“Mấy thứ vô dụng này đều phải dọn sạch, để cũng chỉ chiếm chỗ! Căn nhà này phải sửa sang lại toàn bộ!”

“Phòng ngủ chính đổi thành phòng em bé, sau này để cháu trai tôi ở. Còn Mặc Mặc sẽ ở chung với hai đứa, tiện thể phụ trông con.”

Tôi sững sờ, nhìn bà ta bày ra dáng vẻ nữ chủ nhân, ai không biết còn tưởng căn nhà này thuộc về bà ta.

“Con trai tôi giờ là phó tổng giám đốc công ty, cưới được nó là cô trèo cao rồi, phải biết ơn!”

“Ngay cả chút nhận thức này cũng không có, thì sau này còn muốn bước vào cửa nhà chúng tôi thế nào?”

Tôi suýt bật cười vì tức giận. Có lẽ bà ta còn chưa biết, chính tôi mới là người nâng đỡ cho con trai bà ta thăng chức.

Bà ta ngồi vắt chân trên sofa, ung dung nhấp trà, hất mặt bảo tôi ghi nhớ hết những gì bà ta vừa nói.

Tôi nghĩ chắc có sự hiểu lầm, nên cố kiềm chế, hít sâu rồi kiên nhẫn giải thích:

“Căn nhà này là ba mẹ tôi mua cho tôi, sổ đỏ đứng tên tôi. Việc tôi trang trí, sửa sang ra sao là chuyện riêng của tôi, chắc không liên quan gì đến bác đâu?”

Ai ngờ bà ta cười khẩy: “Cái gì mà của cô? Cô gả cho con trai tôi rồi thì nhà này đương nhiên là của nó!”

“Bây giờ cô đang mang thai, đừng nói căn nhà, ngay cả cô cũng là người nhà họ Lâm rồi!”

“Còn dám nói chuyện với tôi kiểu này, tôi xem ra vì ba mẹ cô mất sớm nên chẳng ai dạy dỗ cô tử tế cả!”

Mặt tôi đỏ bừng vì tức, lửa giận bốc lên trong lồng ngực.

Từ lúc bước vào cửa bà ta đã soi mói đủ chuyện, hết chê tôi rồi chê căn nhà.

Chửi tôi thì thôi, nhưng dám lôi cả ba mẹ ra sỉ nhục thì tôi tuyệt đối không nhịn nổi, liền mở miệng phản bác.

Lâm Viễn vội kéo tôi sang một bên, cau mày quát:

“Ngọc Tĩnh, em có ý gì? Đồ của em chẳng phải cũng chính là của anh sao?”

“Mẹ anh mang nặng đẻ đau nuôi anh, em không thể đối xử tốt với bà ấy chút à?”

“Căn nhà này sau này cũng là tân phòng của chúng ta, em nhất định phải nghe theo mẹ anh!”

“Chị dâu, mẹ cũng chỉ nghĩ cho chị thôi.”

Tôi quay sang thì thấy Tô Mặc – cô “em gái nuôi” mà tôi chưa từng gặp bao giờ – cũng chạy tới khuyên nhủ.

“Trong nhà để nhiều thứ linh tinh thế này, sau này con nít biết để đồ ở đâu?”

“Hơn nữa, anh Lâm Viễn có bao nhiêu người theo đuổi, chị dùng một căn nhà đổi lấy được người chồng tốt như thế, thật đáng giá còn gì.”

Tôi suýt tức ói máu. Căn hộ duplex ở trung tâm thành phố này trị giá tận mười triệu.

Cho dù có mười Lâm Viễn thì cũng chẳng đáng giá bằng căn nhà này. Không hiểu cô ta lấy đâu ra tự tin nói lời trơ trẽn đó.

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta. Em gái nuôi ở đâu ra, sao tôi chưa từng nghe qua?

Vừa định mở miệng bảo cô ta đừng xen vào thì Lâm Viễn bóp chặt cánh tay tôi, giọng gay gắt:

“Hôm nay là ngày bàn chuyện cưới xin, em nên biết điều. Nếu không, anh sẽ hủy hôn ngay lập tức!”

“Nếu em làm mẹ anh không vui, thì anh sẽ để đứa bé trong bụng em không có cha, giống như em chẳng còn ba mẹ vậy!”

Từ sau khi được thăng chức phó tổng và biết tôi mang thai, Lâm Viễn ngày càng lộ rõ bộ mặt thật, đối xử với tôi chẳng còn chút khách khí.

Ba mẹ tôi khi còn sống đã cống hiến cả đời cho nghiên cứu khoa học, được Nhà nước truy tặng danh hiệu Viện sĩ.

Từ nhỏ tới lớn, ai nấy đều vô cùng kính trọng họ, chưa từng có ai dám sỉ nhục tôi bằng cách chọc vào chỗ đau này.

Vậy mà mẹ chồng lại cố tình nâng giọng, chen vào cuộc cãi vã…

“Đúng vậy! Nếu không làm theo ý tôi thì lập tức hủy hôn! Để xem cô bụng mang dạ chửa thì sống một mình thế nào!”

“Cô đã nhận chiếc nhẫn hai vạn mà con trai tôi mua, coi như lấy nhẫn đổi lấy căn nhà này đi, từ nay nhà này là của họ Lâm rồi!”



Bình luận