Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

TRONG LÒNG ANH LUÔN NGHĨ VỀ NYC

Chương 8



“Sau này mới biết, lúc đó anh đang ở nhà hàng xoay của đài truyền hình, tổ chức sinh nhật cho Trần Dĩ Linh.”

Tôi nhìn anh, giọng vừa đau vừa mang theo chút trả đũa:

“Đúng lúc anh cùng cô ấy chúc mừng sinh nhật bên bánh kem, thì tôi đang nằm trên bàn phẫu thuật, một mình, tự tay giết chết đứa con của chúng ta.”

Mặt Ki Lê vốn đã trắng bệch, giờ thì tái mét như tro tàn.

Tàn thuốc cháy đến đầu ngón tay anh, vậy mà anh vẫn ngồi im như tượng, không hề cảm nhận được chút đau đớn nào.

Rất lâu sau, anh mới chậm rãi cúi đầu xuống, rít mạnh một hơi thuốc.

Ngón tay anh run lẩy bẩy, tàn thuốc rơi lả tả xuống sàn. Giọng khàn đặc, như sắp nghẹn:

“Thảo nào… thảo nào em không chịu quay về.”

“Khoảng thời gian không có em, anh cứ vô thức nhớ lại mọi chuyện trước kia.”

“Hồi đó, mỗi lần anh về nhà, em đều đỏ mặt hôn anh một cái, trên bàn luôn có sẵn bữa cơm em nấu.”

“Hồi đó anh chẳng thấy gì đặc biệt, bây giờ nghĩ lại, thì ra lúc ấy anh cũng mong được về nhà. Hóa ra điều anh cần sớm đã ở ngay bên cạnh rồi.”

“Anh đã yêu em từ lâu… chỉ là anh mù quáng không nhìn ra.”

“Thẩm Duệ, anh biết anh đã làm tổn thương em đến mức nào… Giờ anh mới hiểu rõ.”

Anh đỏ cả mắt: “Em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp không? Anh—”

Tôi lạnh lùng ngắt lời: “Ki Lê, anh yêu tôi à?”

“Anh yêu tôi, hay là yêu cái cảm giác luôn có một người coi anh là cả thế giới?”

“Anh thật sự muốn tôi quay lại, hay là muốn tôi tiếp tục phục vụ anh như một cái bóng?”

Tôi nhếch môi cười: “Nói cho cùng, người anh yêu… chỉ là chính anh mà thôi.”

“Lúc Trần Dĩ Linh mang lại cho anh cảm giác mới mẻ, anh liền không do dự mà vứt bỏ tôi, chạy theo cô ta.”

“Anh không biết tôi sẽ đau khổ à? Anh biết chứ. Nhưng anh không quan tâm.”

“Sau này phát hiện cô ta không thể chăm sóc anh như tôi từng làm, anh mới bắt đầu nhớ đến tôi.”

“Nói trắng ra, anh chỉ mãi theo đuổi những điều mình muốn mà không cần chịu trách nhiệm gì cả.”

“Yêu á?”

“Anh cũng xứng miệng nói yêu?”

“Đừng làm tôi thấy ghê tởm.”

Ánh mắt Ki Lê dần trở nên u tối theo từng câu tôi nói.

Anh im lặng rất lâu.

“Tôi không quan tâm anh có mổ hay không.”

“Chẳng qua bây giờ chúng ta vẫn còn là vợ chồng hợp pháp, nên đến lúc đó tôi sẽ ký giấy là được.”

Nói xong, tôi quay người định rời đi.

Ngay lúc tôi vừa bước đến cửa phòng bệnh, Ki Lê bỗng gọi tôi lại:

“Thẩm Duệ, em nói đúng cả.”

“Anh vốn là một kẻ ích kỷ chẳng từ thủ đoạn.” “Em đã yêu anh bằng cả trái tim, còn anh… chỉ mang đến cho em tổn thương.”

“Anh thật sự không xứng với em.”

“Nhưng chỉ có một câu… anh chưa từng nói dối.”

Giọng anh như vọng về từ nơi xa lắm, xa đến nghẹt thở:

“Anh thật sự yêu em.”

Tôi ngẩng đầu lên, không đáp, chỉ lặng lẽ đẩy cửa rời đi.

Câu nói này, tôi đã chờ đợi quá lâu rồi. Lâu đến mức, dù bây giờ nghe thấy, mọi xúc cảm bị đè nén trong lòng vẫn khiến mắt tôi cay xè.

Nhưng tôi sẽ không quay đầu nữa.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra:

Một người không yêu mình… Vĩnh viễn không xứng đáng nhận lấy tình yêu của mình.

9

Tôi nghe tin về Ki Lê lần nữa là hai tháng sau.

Lúc đó tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới.

Tôi ép bản thân phải xóa hết, vứt bỏ hết mọi thứ liên quan đến anh.

Tôi đã yêu anh quá lâu, đến mức tình cảm đó như ăn sâu vào máu thịt, muốn cắt bỏ thì chỉ có thể rách da rướm máu.

Nhưng tôi buộc phải bước tiếp.

Đúng vào lúc tôi đang cố gắng quên đi tất cả, thư ký của anh gọi điện tới:

“Phẫu thuật của tổng giám đốc Ki khá thành công, nhưng bác sĩ nói… loại bệnh này không thể kéo dài được bao lâu.

Chúng tôi định sang nước ngoài điều trị.”

“Anh ấy nhờ tôi báo lại với chị. Anh biết chị không muốn nghe máy của anh, nên bảo tôi nói… ngày kia anh ấy sẽ bay, còn sáng mai… muốn cùng chị đi làm thủ tục ly hôn.”

Tôi sững người.

Ly hôn là chuyện mà Ki Lê luôn không chịu chấp nhận.

Tôi gần như đã không còn nghĩ đến nữa, chỉ chờ đến khi đủ hai năm để kiện ra tòa.

Không ngờ, anh lại đột ngột đồng ý.

Lần nữa gặp lại Ki Lê, anh đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, ngồi trên xe lăn, trông như chỉ cần gió thổi nhẹ cũng sẽ ngã gục.

So với người đàn ông từng phong độ, bản lĩnh ngày nào… chẳng khác gì hai người xa lạ.

Anh không còn dây dưa, chỉ đưa tôi bản thỏa thuận ly hôn: “Xem đi, sau này em có thể hoàn toàn thoát khỏi anh rồi.”

Tôi lật xem, phát hiện gần như toàn bộ tài sản và tiền bạc anh đều để lại cho tôi.

“Cái này…” – tôi nhíu mày – “Em không cần nhiều như vậy. Lúc trước đã nói rõ là chia đôi.”

“Cứ giữ đi.” – anh cười nhạt – “Anh cũng chẳng dùng được bao lâu nữa.”

Anh cười nhẹ nhàng:
“Trước đây làm phiền em quá nhiều, coi như anh bù đắp được chút nào hay chút đó.”

Có lẽ cận kề cái chết thật sự khiến một người thay đổi.

Ki Lê bây giờ đã không còn là người đàn ông cố chấp, lạnh lùng trước kia nữa.

Anh bình thản hơn rất nhiều.

Chúng tôi thuận lợi hoàn tất thủ tục.

Ra khỏi cục dân chính, tôi bỗng thấy cảm xúc khó tả.

Năm đó cũng ở chính nơi này, tôi ôm giấc mộng trăm năm mà gả cho người đàn ông mình đã yêu bao nhiêu năm, tưởng rằng từ đây sẽ hạnh phúc suốt đời.

Ai ngờ chỉ vỏn vẹn ba năm, mọi thứ đã thay đổi không còn gì như ban đầu.

“Vậy… anh đi trước đây.”

Ki Lê siết chặt cuốn sổ trong tay, vẫy vẫy tay với tôi.

Không biết có phải tôi nhìn nhầm không, nhưng tôi thấy đôi mắt anh đỏ hoe.

“Ngày mai anh bay sang Mỹ rồi. Không biết kiếp này còn có thể gặp lại hay không.”

“Sau này em phải tự biết chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”

Lẽ ra tôi phải rất hận người đàn ông này.

Chính anh đã khiến tôi tổn thương đến tan nát.

Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi chỉ thấy mắt cay xè, nỗi buồn đắng ngắt lan khắp khoang miệng.

“Tạm biệt.”

Anh được thư ký đẩy xe đi xa, vẫn không quên quay đầu lại vẫy tay lần nữa.

“Thẩm Duệ, em nhất định phải hạnh phúc đấy!”

Tôi đưa tay lau khóe mắt, cuối cùng vẫn cố nhịn, không nói thêm gì.

Những gì cần nói, không nên nói, những năm qua tôi đã nói hết rồi.

Giờ chỉ còn lại… sự im lặng.

Có lẽ, đây là kết cục tốt nhất cho chúng tôi.

Cứ như vậy chia tay tại đây, rồi mỗi người đi một con đường riêng.

Tôi xoay người bước đi, chúng tôi quay lưng lại nhau, càng lúc càng xa, cho đến khi không còn thấy nhau nữa.

Nắng hôm nay thật đẹp, đẹp đến chói mắt. Tôi cứ đi mãi, đi mãi… rồi cũng chẳng còn nhìn rõ được gì nữa.

Nhưng tôi sẽ không quay đầu lại nữa. Dù có đau đến đâu, tôi cũng phải bước tiếp về phía trước.

Tôi thầm nói trong lòng: “Tạm biệt, quãng đời trước của tôi.”

Tạm biệt, Ki Lê.

Hết

(Đã hết truyện)

Kết Hôn Chớp Nhoáng (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

1.

Tiếng nước trong phòng tắm dừng hẳn.

Cánh cửa kính mờ khẽ mở ra, gương mặt còn dính nước, non choẹt, ló ra thăm dò:

“Anh Dự…”

Tôi nhận ra cô ta, thực tập sinh mà Trần Dự dẫn về, mới ra trường, lúc nào nhìn hắn cũng long lanh mắt như nhìn thần tượng.

“Mặc đồ vào rồi hãy ra.”

Giọng tôi bình thản như nói chuyện thời tiết.

“Bởi… tôi chưa đi.”

Mặt cô ta trắng bệch, vội rụt đầu vào, “rầm” một tiếng đóng cửa.

Trán Trần Dự lấm tấm mồ hôi:

“Vãn Vãn, anh uống rượu… đầu óc không tỉnh táo…”

“Đến mức đưa gái về căn hộ hai đứa thuê chung sao?”

Tôi ngước mắt nhìn, môi cong lên giễu cợt.

“Còn dùng cả bộ ga giường tôi mua nữa chứ?”

Căn hộ này, tiền đặt cọc phần lớn là tôi lo.

Khi đó Trần Dự còn ôm tôi nói:

“Vãn Vãn, đây là tổ ấm của tụi mình.”

Giờ thì sao, cái nơi gọi là “tổ ấm” ấy lại sặc mùi nước hoa của người khác.

“Anh… anh sai rồi, thật sự sai rồi!”

Giọng hắn run như sắp khóc.

“Chỉ lần này thôi! Tha thứ cho anh nhé, mình cưới nhau đi?”

Cưới?

Tôi thấy dạ dày mình thắt lại.

Ba năm yêu nhau, hắn đã không biết bao lần nói muốn cưới – “Chờ anh thăng chức”, “Chờ gom đủ tiền”, “Chờ mẹ anh đồng ý”…

Thì ra, là chờ như vậy.

“Trần Dự.”

Tôi nhìn hắn như nhìn người xa lạ.

“Vậy là xong rồi.”

“Ôn Vãn! Em tuyệt tình đến vậy sao?”

Hắn hét lên khi tôi quay lưng bỏ đi.

“Chỉ vì anh phạm cái lỗi thằng đàn ông nào chẳng phạm? Em tưởng bỏ anh rồi sẽ tìm được thằng hơn sao? Em sắp ba mươi rồi đó!”

Tay tôi đang mở cửa thì khựng lại.

Tôi ngoảnh lại, mỉm cười.

“Đúng, tôi sắp ba mươi.”

“Nên thời gian của tôi rất quý.”

“Không dư mà đi bới rác tìm đàn ông.”

Rầm!

Cánh cửa đóng lại, chặn hết tiếng gào giận dữ và cả tiếng nấc trong phòng tắm.

Tim tôi cứng như đá.

Không khóc, không hét.

Tôi bắt taxi về nhà ba mẹ.

2.

Mẹ tôi nhìn thấy tôi mặt không còn giọt máu nào, hoảng hốt:

“Sao vậy, Vãn Vãn? Cãi nhau với Trần Dự à?”

“Chia tay rồi.”

Tôi ngả người xuống sofa, giọng nghẹn trong chiếc gối ôm.

“Chia… chia tay?!” Mẹ gần như kêu lên.

“Sao lại vậy? Hai đứa còn mua nhà chung mà!”

“Anh ta… dắt gái về nhà.” Tôi nói ngắn gọn.

Phòng khách im phăng phắc.

Vài giây sau, “bộp”, ba tôi đập tờ báo xuống bàn, mặt căng lại.

“Đồ khốn kiếp! Mẹ biết nó chẳng ra gì từ lâu rồi! Vãn Vãn, đừng sợ, còn có mẹ…”

Bà ôm chặt lấy tôi.

Cuối cùng, tôi bật khóc trong vòng tay bà.

Không phải khóc vì Trần Dự.

Mà khóc cho ba năm tình cảm tan tành.

Những ngày sau rối tung như bãi chiến trường.

Trả nhà, dọn đồ, chia đống “tài sản chung” đáng thương.

Trần Dự vẫn bám lấy, chặn tôi dưới công ty, tay ôm bó hồng rẻ tiền, khóc lóc thảm thiết.

Tôi lách qua, như né đống rác.

Hắn sau đó nhắn tin như điên, mắng tôi lạnh lùng, tuyệt tình, tham tiền, nói tôi chờ dịp đá hắn để kiếm chỗ ngon hơn.

Tôi chỉ gửi lại đúng một tin:

“Còn làm phiền nữa, tôi sẽ phát clip HD không che của anh với con thực tập sinh cho cả công ty.”

Rồi im bặt.

Chỉ còn mẹ tôi rơi vào một vòng hoảng loạn khác.

“Vãn Vãn, phải vực dậy nhanh lên! Con gái không có dư thời gian đâu!”

“Mẹ, con ổn mà…”

“Ổn cái gì mà ổn!” Mẹ gắt.

“Nghe mẹ, đi xem mắt! Phải đi! Phải tranh thủ tìm người tử tế!”

Tôi bị bà tra tấn đến chóng mặt, chỉ muốn bịt miệng bà.

“Được rồi, đi! Mẹ sắp xếp đi!”

Vậy là tôi gặp Giang Kiến Xuyên.

3.

Cuộc hẹn ở quán trà yên tĩnh.

Ánh nắng trưa len qua rèm tre, in lốm đốm lên người anh.

Anh ngồi thẳng, vai lưng như được kẻ chỉ.

Áo sơ mi xám đậm, tay áo xắn đến khuỷu, để lộ cổ tay đeo đồng hồ thiết kế tinh giản.

Rất… cứng rắn.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh là vậy.

Không phải dữ, mà là nghiêm, nghiêm từ tận xương tủy.

So với Trần Dự khéo mồm thì hoàn toàn trái ngược.

“Ôn Vãn?” Anh cất tiếng, giọng trầm thấp, không chút cảm xúc.

“Vâng. Anh là Giang tiên sinh?”

Anh gật đầu, mắt dừng trên mặt tôi vài giây, lạnh lùng như đang kiểm hàng.

“Chắc người giới thiệu cũng nói rõ tình hình của tôi rồi.”

Anh đi thẳng vào vấn đề.

“Công việc đặc thù, cần bảo mật, giờ giấc không linh hoạt, thường không ở nhà. Tôi cần một người bạn đời ổn định, không phiền phức. Cô thấy chấp nhận được không?”

Rất trực tiếp.

Không quanh co, không thăm dò, vào thẳng trọng tâm.

Có lẽ vì tôi đã quá ngán kiểu giả bộ của Trần Dự, nên sự thẳng thắn ấy lại làm tôi thấy… dễ chịu lạ thường.

“Vâng, tôi biết. Có thể chấp nhận. Còn về tôi, chắc họ cũng nói rồi?”

“Nói rồi. Vừa chấm dứt một mối tình không vui.” Giọng anh bình thản, như đang nói chuyện không liên quan.

“Hy vọng sớm ổn định lại.”

Anh nâng chén trà lên, động tác dứt khoát.

“Tôi chỉ có hai yêu cầu với vợ: trung thành, và khi tôi không ở nhà thì có thể lo liệu ổn thỏa mọi thứ.”

Đặt chén trà xuống, ánh mắt anh rơi lên người tôi, như có sức nặng:

“Cô làm được chứ?”

Không giống một cuộc xem mắt, mà giống buổi phỏng vấn.

Hay nói đúng hơn, là một cuộc thương lượng.

“Được.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không né tránh.

Tim rỗng không, nên chẳng có gì phải sợ.

“Tôi cần một gia đình. Một gia đình sạch sẽ, không còn ai phản bội.”

“Được.” Anh gật đầu, không dư thừa bất cứ lời nào.

“Vậy bàn luôn chuyện cụ thể.”

“Công việc của tôi không cho phép thường xuyên xin nghỉ. Nếu em đồng ý, sáng thứ hai tuần sau, chín giờ, mang sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân, gặp nhau trước cổng ủy ban.”

Tay tôi cầm ly trà khẽ run, mặt nước gợn sóng.

“Thứ hai tuần sau?” Tôi nghe giọng mình hơi lạc đi.

“Hôm nay mới thứ sáu mà.”

“Ừ.” Anh nhìn tôi.

“Em có ba ngày để suy nghĩ. Nếu đổi ý, không cần báo.”

Anh đứng dậy, dáng người thẳng tắp như một cây tùng.

“Suy nghĩ xong, thứ hai gặp.”

Anh trả tiền trà, rời đi dứt khoát hệt lúc đến.

Không ngoảnh đầu.

4.

Tôi ngồi lại tại chỗ, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy anh bước tới chiếc xe địa hình đen đã cũ.

Xe nổ máy, nhập vào dòng xe rồi biến mất.

Nắng hơi chói.

Tôi đưa tay che mắt.

Ba ngày.

Ba ngày nữa, tôi sẽ buộc đời mình vào một người đàn ông chỉ mới gặp một lần, bằng một tờ giấy hôn thú được pháp luật công nhận.

Điên rồi sao?

Có lẽ vậy.

Nhưng so với việc tiếp tục giãy giụa trong bùn lầy, bị một thằng tồi dày vò, bị áp lực thúc giục cưới đến nghẹt thở…

Kiểu rõ ràng, sòng phẳng, ai cần gì lấy đó thế này, có lẽ… là một lối thoát?

Ít nhất, yêu cầu của anh đặt trên bàn rất đơn giản.

Trung thành.

Lo ổn thỏa chuyện gia đình.

Còn tôi cần một nghi thức để cắt đứt quá khứ, một thứ “ổn định” đủ khiến mẹ tôi bớt hoảng.

Còn tình yêu?

Kệ mẹ nó.

Sáng thứ bảy, mẹ gọi điện tới.

“Vãn Vãn! Gặp chưa? Thế nào? Cậu Giang cũng tốt lắm đó! Công việc ổn định, chỉ hơi bận…”

“Ừm, cũng được.” Tôi nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ.

“Vậy thì tốt! Cứ tìm hiểu đi! Tình cảm là do ở bên nhau mà có!” Mẹ thở phào nhẹ nhõm, lại lải nhải.

“À phải rồi, gia đình cậu ấy…”

“Mẹ,” tôi cắt lời bà, “tụi con bàn rồi, thứ hai đi đăng ký.”

Đầu dây bên kia im lặng suốt mười giây.

Sau đó là tiếng ba tôi giật lấy điện thoại, gào lên:

“Ôn Vãn! Con điên à?!”

“Con không điên.” Tôi bình thản.

“Anh ấy cần kết hôn, con cũng cần. Rất hợp.”

“Hợp cái gì mà hợp! Con hiểu nó không? Con biết nó thế nào không? Cưới chớp nhoáng? Con bị thằng Trần Dự làm hỏng đầu rồi hả?” Ba tôi tức đến thở dốc.

“Ba,” tôi hít sâu, “Trần Dự con quen ba năm, đủ hiểu chưa?”

Đầu dây kia lập tức tắt tiếng.

Chỉ còn tiếng thở nặng nề.

“Vãn Vãn…” Giọng mẹ xen vào, đã lẫn tiếng khóc.

“Đừng bốc đồng, mẹ sốt ruột thật, nhưng cũng không thể…”

“Mẹ, con nghĩ kỹ rồi.” Tôi dịu giọng nhưng không nhượng bộ.

“Anh ấy tên Giang Kiến Xuyên, làm… ở đơn vị an ninh đặc biệt, rất bận. Nhìn qua thì đứng đắn. Con cần bắt đầu lại.”

“Nhưng…!” Mẹ nghẹn ngào.

“Ít ra cũng phải gặp mặt cha mẹ hai bên chứ? Làm vậy coi sao được!”

“Anh ấy nói thời gian gấp, lấy xong sẽ sắp xếp.” Tôi nói dối.

“Mẹ yên tâm, con biết tự lo.”

Cúp máy, lòng bàn tay tôi đầy mồ hôi.

5.

Thứ hai, chín giờ sáng.

Gió cuối thu mang theo lạnh buốt.

Tôi quấn chặt áo khoác, đứng trên bậc thang lạnh ngắt của ủy ban, trong tay là sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân, ngón tay tê buốt.

Chiếc xe địa hình đen dừng đúng giờ ở bãi xe gần đó.

Giang Kiến Xuyên bước xuống, sải chân lại gần.

Vẫn là sơ mi sẫm màu, khoác thêm áo jacket cùng tông.

Bước đi chắc nịch, mang theo cảm giác áp chế không cho phép phản đối.

Anh đi đến trước mặt tôi, mắt lướt qua mớ giấy tờ trên tay tôi.

“Không đổi ý chứ?”

“Không.” Tôi ngẩng đầu.

Anh gần như không gật, chỉ rất khẽ: “Vào thôi.”

Thủ tục nhanh hơn tưởng tượng.

Điền giấy, chụp hình, ký tên, đóng dấu.

Nhân viên chắc cũng gặp đủ loại cặp đôi, chẳng thèm ngước mắt trước chúng tôi — những người hoàn toàn không nói chuyện, không có lấy một chút thân mật.

Con dấu hạ xuống.

Hai quyển sổ đỏ sẫm được đẩy về phía chúng tôi.

Tôi cầm quyển sổ còn ấm hơi máy, cảm giác như cầm một miếng sắt nóng.

Vậy là… cưới rồi sao?

Với một người đàn ông chưa đến 72 tiếng quen biết.

“Để tôi đưa em về.” Giọng Giang Kiến Xuyên kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ.

“Không cần, tôi tự bắt xe…”

“Lên xe.” Anh đã quay người đi trước.

Giọng ra lệnh.



Bình luận