TRÒ LỪA GẠT CỦA VỊ HÔN THÊ CŨ
Chương 8
9
Khi tôi mở mắt ra, người đầu tiên tôi nhìn thấy lại là khuôn mặt của Bạch Nghiễn.
Gương mặt hắn mang theo vẻ dữ tợn, ánh mắt nhìn tôi lại càng khiến người ta sợ hãi.
“Cô tỉnh rồi.”
Giọng nói lạnh lẽo như băng.
“Đây là…”
“Nhà tôi.”
Hai chữ đó khiến tôi rùng mình lạnh toát.
“Tại sao tôi lại ở nhà anh? Lẽ ra tôi phải ở bệnh viện mới đúng.”
“Tôi cho người đưa cô ra, tôi không thể chịu nổi việc cô ở bên Lương Ngọc Triết. Dù chỉ một phút cũng không được! Lương Ngọc Triết đừng mơ cướp cô khỏi tay tôi! Quỳnh Châu, cô là người phụ nữ của tôi!”
Ánh mắt hắn nhìn tôi gần như là biến thái, khiến tôi cảm thấy ghê tởm tột cùng.
“Anh điên rồi à? Tôi đã kết hôn rồi…”
“Không quan trọng! Lương Ngọc Triết không sống qua được đêm nay đâu, ngày mai cô sẽ là quả phụ, tôi sẽ là chồng cô, tôi không chê cô đâu.”
“Là tôi chê anh đó! Đồ cặn bã! Chính anh đã ra tay với Lương Ngọc Triết đúng không? Anh chết đi cho rồi!”
Bạch Nghiễn nhếch môi cười, chẳng có chút ý cười nào: “Cho dù tôi có chết cũng phải kéo cô chết cùng.”
Câu đó khiến tôi hoảng sợ — Bạch Nghiễn tại sao lại yêu tôi đến mức này?
Hắn chắc chắn có bệnh, lúc tôi yêu thì không trân trọng, giờ tôi không yêu lại đòi chết sống vì tôi.
Nhưng cơ thể tôi lúc đó mềm nhũn không chút sức lực, tôi hoảng loạn nhìn hắn.
Hắn thản nhiên nói: “Chỉ cho cô dùng một ít thuốc thôi, yên tâm, tôi sẽ không làm hại cô. Đợi Lương Ngọc Triết chết rồi, sau khi chúng ta đăng ký kết hôn xong, tôi sẽ cho cô tự do. Quỳnh Châu, đừng từ chối tôi, cô biết là tôi không muốn nghe từ chối từ cô mà, đúng không?”
“Anh định làm gì anh Lương? Anh ấy là người tốt, đừng làm hại anh ấy, có được không?”
Tôi lập tức dâng lên một ý niệm: thà cùng chết với Bạch Nghiễn còn hơn.
“Nếu hắn không chết, cô có chịu gả cho tôi không? Hắn tốt hay xấu chẳng liên quan đến tôi. Chỉ cần cưới được cô, hắn nhất định phải chết.”
Bạch Nghiễn thật sự điên rồi.
Tôi tỏ ra thuận theo: “Tôi sẽ ly hôn với anh ấy và kết hôn với anh, nhưng tôi muốn danh chính ngôn thuận. Anh phải nói rõ với mọi người tôi không phải kẻ thứ ba chen vào.”
Sắc mặt hắn dịu xuống một chút, ánh mắt đầy ôn nhu nhìn tôi: “Cô dĩ nhiên không phải kẻ thứ ba, tôi biết cô là cô gái xuất sắc, yên tâm, chỉ cần cô chịu cưới tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô hạnh phúc nhất.”
Tôi ngẩng đầu lên mỉm cười dịu dàng với Sở Khinh Nhu đang bước vào, trên tay là khay cơm: “Tôi tin anh. Vậy còn Khinh Nhu thì sao? Chúng ta xem cô ấy là em gái à?”
Bạch Nghiễn quay đầu nhìn Sở Khinh Nhu, thấy mặt cô ta trắng bệch, hắn đứng dậy dẫn cô ta ra ngoài.
Tôi ngồi bên trong chờ trong lo lắng.
Không bao lâu sau Bạch Nghiễn quay lại, nhưng khóe miệng có vết trầy xước đáng ngờ, xem ra dỗ dành Sở Khinh Nhu cũng chẳng dễ dàng gì.
“Khinh Nhu sẽ không trở thành trở ngại giữa chúng ta, tôi sẽ xem cô ấy như em gái. Người tôi yêu chỉ có cô.”
Hắn nhìn tôi, ánh mắt đầy chiếm hữu.
“Đợi Lương Ngọc Triết chết, tôi sẽ đưa cô đi đăng ký kết hôn. Quỳnh Châu, cô là của tôi, tôi tuyệt đối không để người đàn ông nào khác có được cô.”
Trong lòng tôi chỉ thấy buồn nôn.
Tên đàn ông này, chết đi thì tốt biết mấy.
Tôi không muốn mạo hiểm thêm, liền nhẹ nhàng dỗ dành hắn, khiến hắn nghĩ tôi lại bắt đầu yêu hắn.
Khi hắn không kiềm chế được, cũng không nỡ động vào tôi, mà chạy ra ngoài tìm Sở Khinh Nhu.
Cứ như vậy gần một tháng, tôi phát hiện Sở Khinh Nhu đã mang thai.
Tôi liền dùng lời nói kích động, khiến cô ta buông tha cho tôi.
Sở Khinh Nhu đồng ý.
Tối hôm đó khi tôi chạy trốn, Bạch Nghiễn phát hiện và đuổi theo. Sở Khinh Nhu ngăn hắn lại thì bị hắn đá văng ra, ôm bụng nằm lăn trên đất, máu chảy rất nhiều.
Tôi không quay đầu lại mà bỏ chạy thẳng.
Tôi không thấy tội nghiệp cho Sở Khinh Nhu chút nào.
Nếu tôi quay lại cứu cô ta, thì chẳng bao giờ thoát thân được nữa. Mà cô ta mất con rồi chắc chắn sẽ đổ hết thù hận lên tôi — như vậy tôi sẽ hoàn toàn tiêu đời.
Bạch Nghiễn đuổi tôi ra đến đường lớn, tôi hét lớn cầu cứu.
Bỗng có người cản tôi lại, nhìn rõ tôi thì vội nói với người phía sau: “Tìm được rồi! Mau bắt Bạch Nghiễn lại!”
Sau đó tôi nhìn thấy — Lương Ngọc Triết.
Khoảnh khắc ấy, bao uất ức trong lòng tôi trào ra.
Nhưng tôi vẫn nhớ thương thương tích của anh, anh muốn ôm tôi nhưng vì băng quấn quá nhiều nên không biết phải ôm sao.
Tôi nắm tay anh khóc: “Sao giờ anh mới đến tìm em, em bị người ta bắt nạt gần chết rồi.”
“Không sao rồi, không sao nữa. Tất cả là lỗi của anh, sau này anh sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa.”
Giọng nói của Lương Ngọc Triết đầy đau lòng.
Trước mặt bao nhiêu người, tôi cũng thấy hơi ngượng.
Bạch Nghiễn trừng mắt nhìn anh, gầm lên: “Anh lại không chết! Đáng lẽ anh phải chết! Trả Quỳnh Châu lại cho tôi! Cô ấy là của tôi!”
Lương Ngọc Triết kéo tôi vào lòng, lạnh giọng nói với hắn: “Bạch Nghiễn, anh làm lộ thông tin quân sự, hãm hại đồng đội, những chuyện này cứ vào tù mà khai báo đi!”
Tôi được Lương Ngọc Triết đưa về nhà.
Về sau mới biết — Sở Khinh Nhu vì bị sảy thai phát hiện muộn, nên phải cắt bỏ tử cung, miễn cưỡng giữ được mạng sống.
Nghe tin Bạch Nghiễn bị kết án hơn bốn mươi năm tù, cô ta lập tức khai là bị ép buộc, nhưng chẳng ai tin.
Sau khi hồi phục, cô ta vội vã đi tìm người mới.
Danh tiếng trong bệnh viện ngày càng tệ, toàn bị mấy gã du côn đến quấy rối.
Cha mẹ Bạch Nghiễn biết chuyện đến tận bệnh viện làm ầm lên, mọi người mới vỡ lẽ — hóa ra cô ta mới là kẻ đi cửa sau. Công việc mất, nhân phẩm cũng bị nghi ngờ, cuối cùng phải lặng lẽ quay về quê.
Ở quê, vì ai cũng biết cô ta không thể sinh con, bố mẹ cô ta đành gả cô cho một ông già góa vợ có con riêng.
Cả đời bị ông ta đánh đập chửi bới, về già không ai phụng dưỡng, bị bỏ rơi trong căn lều tranh ngoài bãi đất trống.
Một hôm mưa to gió lớn, căn lều đổ sập — cô ta bị đè chết trong đó.
Mãi đến khi bốc mùi, người ta mới phát hiện ra.
10
Sau khi kết hôn với Lương Ngọc Triết được hai năm, một buổi tối sau bữa cơm.
Lương Ngọc Triết hôn lên mắt tôi, ánh mắt tràn đầy khát vọng, anh quấn lấy tôi nói:
“Châu Châu, chúng ta có nên sinh một đứa con không?”
Tôi đẩy vai anh:
“Anh phiền quá đi, vợ chồng già rồi mà còn dính người như vậy.”
“Vợ à, anh muốn hôn em.”
Nói rồi anh lại cúi xuống hôn tôi.
Bên ngoài có người gọi:
“Báo cáo thầy Lương, có việc muốn báo cáo!”
Lương Ngọc Triết đành ngẩng đầu khỏi cổ tôi, khó xử nói:
“Chờ anh quay lại nhé.”
Tôi nhìn anh, thấy buồn cười vô cùng.
Lương Ngọc Triết thực sự rất yêu tôi.
Anh nói rằng từ khi tôi còn nhỏ anh đã thấy tôi rất đáng yêu, khi đó không có ý đồ gì cả. Sau này tôi lớn lên, bố mẹ tôi nói tính tôi như vậy không thể yên tâm giao cho người ngoài, muốn để anh cưới tôi. Khi đó anh về nước là để gặp mặt tôi, nếu tôi đồng ý thì sẽ cầu hôn ngay. Về sau thấy tôi chỉ vì muốn tránh Bạch Nghiễn mà kết hôn, anh cũng thuận theo.
Chỉ là, dần dần, anh trở nên tham lam hơn.
Anh muốn tôi yêu anh thật lòng.
Anh biết tôi từng nói với viện trưởng trong phòng phẫu thuật rằng tôi nghi ngờ Bạch Nghiễn và Sở Khinh Nhu. Viện trưởng nghe lời tôi nên đã cho chuyển Lương Ngọc Triết đi nơi khác.
Anh nói tôi là ân nhân cứu mạng.
Còn nói sau khi tỉnh lại đã luôn tìm tôi, chỉ tiếc Bạch Nghiễn giấu tôi quá kỹ, họ không sao tìm được.
Hôm đó họ cũng nhờ lần theo Sở Khinh Nhu tìm đến được Bạch Nghiễn, rồi mới tìm được tôi.
Tôi khẽ chạm vào bụng mình, cong môi mỉm cười.
Thật ra tôi đã mang thai rồi.
Kiếp này, tôi không phải cô độc đến cuối đời, mà còn tiễn được kẻ thù xuống nơi còn tệ hơn địa ngục.
Nhân gian có ba ngàn khổ nạn, cứ để xem bọn họ sẽ vượt qua thế nào.
Còn tôi, từ nay sẽ sống hạnh phúc bên bố mẹ, Lương Ngọc Triết và các con.
11
Bạch Nghiễn chưa bao giờ đặt Hàn Quỳnh Châu vào trong lòng.
Hắn luôn cho rằng cô tiểu thư đỏng đảnh, được nuông chiều từ bé, còn Sở Khinh Nhu thì lại khác.
Thế nhưng dần dần, khi Quỳnh Châu không còn dịu dàng lấy lòng hắn nữa, thậm chí còn nói không yêu hắn — Bạch Nghiễn bắt đầu hoảng loạn.
Lúc đó hắn mới nhận ra, trong lòng mình đã có cô.
Nhưng Quỳnh Châu thề chết cũng không quay đầu lại.
Hắn chưa từng nghĩ sẽ có gì với Sở Khinh Nhu, chỉ là đêm đó nhận nhầm người nên gây ra đại họa.
Lúc tỉnh dậy hắn đã biết là xong rồi.
Nhưng lòng tham khiến hắn không thể buông tay.
Dù Quỳnh Châu không yêu hắn, hắn vẫn muốn có được cô, muốn cô dốc lòng dốc dạ yêu mình.
Sau này khi tận mắt thấy thái độ của Quỳnh Châu với Lương Ngọc Triết, hắn mới hiểu — cô nói được làm được.
Cô thực sự, không cần hắn nữa.
Tất cả những chuyện sau này, đều là tham – sân – si của Bạch Nghiễn.
Chỉ là tội lỗi một mình hắn, lại liên lụy biết bao người.
Đáng tiếc người hắn muốn giết nhất — Lương Ngọc Triết — lại không chết.
Trong tù, hắn nghe tin Quỳnh Châu sinh con trai, còn được phong làm bác sĩ trưởng, ai nấy đều ca ngợi.
Lúc bệnh nặng hấp hối, hắn từng muốn được gặp lại Quỳnh Châu một lần ở bệnh viện.
Nhưng cuối cùng, hắn chỉ thấy bóng dáng cô vội vã rời đi làm phẫu thuật.
Giống như năm đó, cô và hắn cũng chỉ vội vã lướt qua nhau.
Hắn hiểu rất rõ — lần lỡ này, là lỡ cả một đời.
Bạch Nghiễn cuối cùng trút hơi thở cuối cùng, chết trong tiếc nuối.
[Hết.]
(Đã hết truyện)
Tình Cảm Đến Muộn Còn Rẻ Hơn Cỏ Dại (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Hiện Đại,
Kiếp trước, tôi dùng những thủ đoạn nhơ bẩn ép Lục Tùng Văn chịu trách nhiệm, cưới tôi làm vợ.
Dựa vào vẻ quyến rũ trời sinh, tôi mê hoặc anh đến mức mất cả lý trí, không thể rời xa cơ thể tôi.
Tôi liên tục ngăn cản anh đi tìm cô thanh mai trúc mã.
Chỉ tiếc rằng, khi đó tôi không hiểu.
Dùng sắc để ép người, khi tình phai, ân nghĩa cũng dứt.
Chỉ một cuộc gọi ép cưới của cô thanh mai.
Anh chẳng nói hai lời, bỏ tôi một mình trên hòn đảo hoang cách xa hàng ngàn cây số.
Đêm đó, sóng thần cuồng loạn, hòn đảo bị nhấn chìm, tôi vĩnh viễn nằm lại nơi đáy biển.
Sau khi sống lại, tôi đang ngồi trên cơ bụng của anh.
May mắn thay, vẫn chưa gây ra sai lầm lớn.
“Xin lỗi, tôi ngủ nhầm người rồi, tôi lập tức biến ngay!”
Ánh mắt Lục Tùng Văn vụn vỡ, giọng anh run rẩy khàn khàn:
“Quý Vân Nhược, ngoài tôi ra, cô còn muốn ngủ với ai?”
1
Mắt cá chân mảnh khảnh của tôi bị anh siết chặt, hằn lên vết đỏ nhàn nhạt.
Cơ thể tôi muốn trốn thoát, nhưng bị anh giam cầm.
“Lục Tùng Văn, thả tôi ra!”
Anh làm ngơ, cánh tay mạnh mẽ kéo tôi về dưới thân.
“Quý Vân Nhược, chẳng phải cô bỏ thuốc tôi sao? Bây giờ lại chơi trò muốn bắt rồi buông?”
Khuôn mặt anh tối sầm, đôi môi mím chặt.
Đường quai hàm căng cứng, gân xanh trên cổ nổi lên, chất chứa sức mạnh khổng lồ, như thể giây tiếp theo sẽ nghiền nát tôi.
“Đau…” Tôi khẽ rên.
Nước mắt sinh lý trào ra từ khóe mắt.
Động tác của anh dịu lại, nhưng vẫn không có ý định buông tôi ra.
Những ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau khóe mắt tôi, ánh mắt anh tối mịt, giọng nói mang chút khàn khàn:
“Mặc hở hang thế này, chẳng phải để quyến rũ tôi sao? Hửm?”
Kiếp trước, làm bạn giường của anh suốt bảy năm, tôi tất nhiên hiểu cơ thể anh căng cứng đến mức sắp không chịu nổi.
Bất cứ lúc nào, anh cũng có thể bộc phát thú tính, nuốt chửng tôi sạch sẽ.
Và rồi, sẽ có một người bạn thời trung học bất ngờ xông vào nhìn thấy.
Lục Tùng Văn buộc phải đính hôn với tôi.
Sau đó, để chiếm được trái tim anh, tôi chỉ biết lấy nhan sắc và thân hình của mình làm mồi nhử, nghĩ đủ cách khiến anh mê đắm.
Nhưng anh mãi lạnh nhạt, chần chừ không chịu cưới tôi.
Nghĩ đến kiếp trước, cảm giác nghẹt thở khi nước biển lạnh lẽo tràn vào cổ họng, tôi run rẩy toàn thân, sống lưng lạnh toát.
Tình yêu mù quáng của kiếp trước đã bị nước biển nhấn chìm!
Tôi tuyệt đối sẽ không lặp lại vết xe đổ.
Tôi chống hai tay cố đẩy anh ra, gấp gáp giải thích: “Xin lỗi, Lục Tùng Văn, tôi ngủ nhầm người rồi. Anh buông tay, tôi lập tức đi ngay!”
Nghe những lời tôi nói, ánh mắt Lục Tùng Văn thoáng lay động, nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh.
Anh cúi người, hơi thở nóng hổi phả lên môi tôi, giọng anh cất lên, pha chút giễu cợt:
“Quý Vân Nhược, ngoài tôi ra, cô còn muốn ngủ với ai?”
“……”
Từ khi tôi theo đuổi Lục Tùng Văn một cách mù quáng từ năm nhất cấp ba, cả trường đều biết.
Mọi người xem tôi như một trò cười, trở thành đề tài trà dư tửu hậu.
Trong hoàn cảnh đó, ngoài anh ra, tôi còn có thể ngủ với ai?
Khi tôi đang cố nghĩ ra một cái tên.
Cánh cửa phòng bỗng bị gõ vang.
Một giọng nói nhẹ nhàng, lạnh lẽo vang lên:
“Lục Tùng Văn, anh có trong đó không?”
Là Quý Vân Nguyệt.
Cô em gái cùng cha khác mẹ của tôi, cũng là thanh mai trúc mã của Lục Tùng Văn.
Người anh luôn khắc ghi trong lòng, “bạch nguyệt quang” của anh.
Kiếp trước, sau khi Lục Tùng Văn đính hôn với tôi, anh vẫn dây dưa không dứt với Quý Vân Nguyệt.
Đêm khuya, chỉ cần cô ấy gọi điện nói sợ sấm sét, anh sẵn sàng lái xe vài tiếng để đến bên cô ấy.
Khi đó, vì quá si mê anh, tôi đã chọn cách ngu ngốc nhất.
Mỗi lần thấy anh cầm chìa khóa xe chuẩn bị rời đi, tôi sẽ cởi váy, từ phía sau ôm chặt anh, cầu xin anh thương tôi.
Cách này luôn hiệu quả.
Cho đến chuyến đi trăng mật đó, khi Quý Vân Nguyệt nói rằng gia đình ép cô ấy lấy người mình không thích, và cô ấy quyết định lấy cái chết để phản kháng.
Cuối cùng, anh vẫn bỏ rơi tôi.
“Lục Tùng Văn, anh có trong phòng không? Lớp trưởng đi lấy thẻ phòng, lát nữa sẽ quay lại.”
Khác với vẻ quyến rũ bẩm sinh của tôi, Quý Vân Nguyệt luôn giống ánh trăng trong trẻo giữa mây trời, tính cách lạnh lùng, giọng nói cũng pha chút yếu đuối và hờ hững.
Kiểu con gái khiến đàn ông nghe thấy là muốn sinh lòng bảo vệ.
Còn khi động tình, Lục Tùng Văn từng thì thầm bên cổ tôi:
“Vân Nhược, sự quyến rũ của em luôn kích thích bản năng muốn thống trị trong anh, khiến anh không kiềm chế được mà làm em đau, làm em khóc…”
Bạn thân của anh từng nói:
“Quý Vân Nguyệt là kiểu con gái có thể cưới về làm vợ. Còn Quý Vân Nhược thì chơi thì được, cưới thì thôi đi!”
Kiếp trước, vì Quý Vân Nguyệt luôn giữ thái độ lạnh nhạt với mọi thứ, kể cả với Lục Tùng Văn.
Tôi không nhận ra anh và cô ấy “chàng có ý, thiếp có tình”.
Tôi chen ngang, phá hoại đôi tình nhân này.
Cuối cùng, còn mất luôn mạng sống của mình.
Kiếp này, cứ để mọi thứ quay về quỹ đạo vốn có.
Cơ thể của Lục Tùng Văn ngày càng nóng rực, ánh mắt cũng dần mơ màng.
Môi anh rơi trên xương quai xanh của tôi, như những giọt mưa nóng bỏng.
“Lục Tùng Văn, tỉnh táo lại đi! Tôi không phải Quý Vân Nguyệt! Thả tôi ra!”
Anh có vẻ bực bội, không muốn nghe tôi nói, liền cắn mạnh môi tôi, chặn mọi lời nói của tôi.
Trong cơn tuyệt vọng, tôi co chân phải, đá thẳng vào hạ bộ của anh…
2
“Quý Vân Nhược, em dám đi, tôi giết em!”
Lục Tùng Văn cúi gập người, giận dữ gào lên sau lưng tôi.
Tôi khựng lại một chút, rồi nhảy ra khỏi cửa sổ.
Không đi mới chết!
Tôi tìm lớp trưởng, bảo cô ấy đưa thẻ phòng cho Quý Vân Nguyệt rồi rời đi.
Tạo cơ hội để hai người họ ở bên nhau.
Nếu Quý Vân Nguyệt không nỡ đẩy anh ra, đêm nay chắc chắn sẽ “gạo nấu thành cơm”.
Khi đó, bố tôi sẽ đứng ra đòi công bằng cho cô ấy, bắt anh cưới cô ấy.
Đến lúc đó, có lẽ Lục Tùng Văn sẽ cảm ơn tôi.
Biết đâu tôi còn nhân cơ hội thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Quý.
Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, tôi ung dung quay về phòng tiệc cảm ơn thầy cô.
Hôm nay là ngày đầu tiên tra điểm thi đại học.
Kiếp trước, Lục Tùng Văn và Quý Vân Nguyệt đều là học bá, cùng thi đỗ vào Đại học Kinh Đô.
Còn tôi, vì muốn học chung trường với Lục Tùng Văn, đã thức trắng nhiều đêm, cuối cùng cũng nâng điểm số lên đáng kể.
Nhờ thêm điểm cộng từ năng khiếu múa, tôi vừa đủ đỗ vào chuyên ngành múa của Đại học Kinh Đô.
Mùa hè đó, tôi và Lục Tùng Văn đã đính hôn.
Khi vào đại học, nhà họ Lục mua cho chúng tôi một căn hộ gần trường để tiện sinh hoạt.
Tôi dành hết tâm trí để tạo nên một “chốn về” dịu dàng cho Lục Tùng Văn, mà không hề nghiêm túc với việc học của bản thân.
Còn Quý Vân Nguyệt vẫn giữ vững hình tượng học bá lạnh lùng, trở thành nốt ruồi son vĩnh viễn trong tim anh.
Tôi quay lại phòng tiệc, vừa ngồi xuống, cô chủ nhiệm đã chủ động nâng ly chúc mừng:
“Quý Vân Nhược, chúc mừng em nhé! Cuối cùng cũng toại nguyện được học cùng trường với Lục Tùng Văn rồi. Trong mắt cô, em là một đứa trẻ dũng cảm, dám nỗ lực vì người mình yêu. Nhưng cô, với tư cách là người từng trải, vẫn muốn khuyên em một câu: Dũng cảm theo đuổi tình yêu thì tốt, nhưng đừng quên hoàn thiện bản thân, hãy luôn là một cô gái tỉnh táo và độc lập.”
Tôi cầm ly rượu, đôi mắt chợt nhòe đi.
Sống lại một lần, tôi mới hiểu câu nói của cô thấm thía đến nhường nào.
Chỉ tiếc kiếp trước, tôi không có cơ hội nghe được.
Dù có nghe, tôi cũng không lĩnh hội được hàm ý sâu xa trong đó.
Lần này, ông trời đã cho tôi một cơ hội, tôi nhất định không phụ kỳ vọng của cô.
“Cảm ơn cô, em sẽ ghi nhớ lời cô dạy.”
Cảm xúc của tôi còn chưa kịp ổn định, thì lớp trưởng bất ngờ chạy vào phòng, ghé tai tôi thì thầm:
“Tôi đưa chìa khóa cho Quý Vân Nguyệt rồi đi, nhưng Lục Tùng Văn lại gọi xe cấp cứu.”
“?” Tôi cau mày khó hiểu.
Lục Tùng Văn bị ngốc sao? Cơ hội tốt thế mà không biết nắm lấy.
Lớp trưởng là một cô gái thích hóng hớt, lập tức kéo tôi đến căn phòng bên cạnh để nghe trộm.
“Choang.”
Là tiếng ly nước rơi xuống đất vỡ tan, xem ra Lục Tùng Văn bắt đầu mất kiểm soát rồi.
Tiếp đó là giọng nói yếu ớt của Quý Vân Nguyệt:
“Tùng Văn, em đồng ý! Em cầu xin anh đừng tự dằn vặt bản thân nữa, em nhìn mà đau lòng.”
Lục Tùng Văn khó khăn mở lời:
“Vân Nguyệt, tránh xa anh ra.”
Quý Vân Nguyệt lao đến ôm chặt lấy anh:
“Tại sao? Tùng Văn, em không cần anh chịu trách nhiệm, em chỉ không nỡ nhìn anh đau khổ.”
Lục Tùng Văn nhẫn tâm đẩy cô ra:
“Vân Nguyệt, cầu xin em đừng lại gần, anh bây giờ không tỉnh táo, anh không muốn làm tổn thương em.”
Tôi khẽ cười chua chát.
Thì ra là vậy.
Bảo sao người ta nói, tình yêu là bàn tay muốn chạm vào nhưng lại rụt về.
Vì không yêu, nên kiếp trước, Lục Tùng Văn không do dự đè tôi xuống, mặc kệ tôi cầu xin, anh vẫn nhẫn tâm giày vò tôi hết lần này đến lần khác.
Suýt chút nữa khiến tôi mắc chứng ám ảnh tâm lý.
Nhưng khi đổi lại là người anh yêu, Quý Vân Nguyệt.
Dù khó chịu đến mức gần như ngất đi, anh vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, vì không nỡ chạm vào cô ấy.
Nhân viên y tế đã lên lầu, đang đi về phía căn phòng.
Tôi kéo lớp trưởng rời đi.
Tôi chắc chắn, bản thân đã không còn yêu Lục Tùng Văn nữa.
Nhưng khi nhìn thấy thái độ của anh với Quý Vân Nguyệt, ngực tôi như bị đè nén bởi một tảng đá.
Khó thở đến nghẹn ngào.
Đây có lẽ là cảm giác trống rỗng khi không được yêu.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰
