Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trà Thơm Không Đợi Người Cũ

Chương 8



Khi vừa vào đến kinh, hắn đích thân tới Phương phủ, mang theo sính lễ đầy xe, ép ta… tái giá.

Ta thầm vỗ trán than trời.

“Tiểu thư, phải làm sao giờ?” – Hy Nhi lo lắng.

Kẻ này, hòa ly là hắn nói. Giờ ly rồi lại tới quấy nhiễu, trong lòng chẳng có gì ngoài mình hắn.

Muốn rõ ràng, ta chỉ đành mời hắn vào phủ, chấm dứt hẳn một lần.

“Thỉnh hắn vào.”

Tào Hằng vừa được mời vào, ta đã đi thẳng vào việc:

“Tướng quân nơi chiến địa, hẳn phải hiểu rõ: cung đã phát thì không thể thu.”

Ánh mắt hắn động nhẹ:

“Khi xưa ta sai, nay ta chỉ muốn bù đắp.”

Ta che miệng bật cười, rồi nghiêng người:

“Chuyện cũ, dù là tình nguyện hay ép buộc, cũng đã qua rồi. Hôm nay tướng quân làm vậy, chẳng lẽ chưa từng hỏi ta có muốn hay không?”

Ép ta nhận lấy sự bù đắp mà hắn cho là công bằng, ta thực chẳng hiểu nổi lòng hắn.

Trước kia ta chẳng có tình, sau này cũng chẳng có ý.

Để sớm tiễn khách, ta sai tỳ nữ nhanh chóng đưa tiễn.

Hắn lại nắm lấy tay ta, định kéo ta vào cung diện thánh.

Ta gạt mạnh tay hắn:

“Ngươi muốn náo đủ chưa?”

Hắn sững người.

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Ta từ đầu vốn chẳng xem ngươi là phu quân. Khi xưa chỉ mong sống thuận hòa, chẳng ngờ lại ra nông nỗi.

Hiện tại ta sống rất tốt. Ngươi không đến quấy rối, ấy chính là ơn sâu nghĩa nặng rồi.”

Người đời đều biết thế gian không có thuốc hối hận, mà vẫn cứ tiếc nuối những quyết định năm xưa.

Dù là nhìn nhầm người hay vận mệnh đưa đẩy, thì sống cho hiện tại mới là điều quý nhất.

Hứa gì tương lai? Nhớ chi quá khứ?

Từ hôm ấy, Tào Hằng chẳng còn dây dưa.

Bởi lẽ, ta chưa từng quay đầu.

Không lâu sau, hắn lại xuất chinh, trấn thủ biên cương, mở mang bờ cõi.

Còn ta, không tái giá, tập trung lo việc buôn bán, chẳng mấy chốc đã giàu nức tiếng kinh thành.

Nhàn hạ, ta thường du ngoạn khắp nơi, thấy được thiên hạ rộng lớn.

Khi đã nhìn ra thế giới, chẳng còn vướng bận với cái sân nhỏ chứa đầy lời đàm tiếu kia.

Phụ nữ ở trong một góc khuê phòng, thường chỉ biết một người nam nhân.

Nhưng khi thấy được trời cao đất rộng, mới hiểu rằng:

Nam nhân đầy rẫy khắp nơi. Mà người nào… cũng tốt hơn kẻ trước.

(Hết)

(Đã hết truyện)

Cũng Chẳng Quan Trọng Đến Thế (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Cổ Đại, HE, Vả Mặt, Nữ Cường, OE,

[FULL] Cũng Chẳng Quan Trọng Đến Thế

Tác giả: Khuyên Hoa Chi Đẳng

Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương

︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵

Thời điểm ta gả vào phủ Vĩnh An hầu, Tiêu Chước đã có người trong lòng rồi.

Đêm tân hôn, hắn thậm chí không thèm vén khăn voan của ta, mà chỉ lạnh lùng nói:

"Tống Chi, việc nội trợ trong phủ ngươi có thể quản, nhưng trái tim ta chỉ thuộc về Mạn Nương."

Ta vốn đã quyết định mặc kệ tất cả, nhưng khi nghe hắn nói vậy, ta liền nổi giận đập vỡ chén trà:

"Hừ! Quản cái gì trong phủ cơ? Lại còn muốn bổn công chúa ta đây tự mình chấp chưởng?”

1

Sau khi nhận ra trong tương lai, bản thân sẽ bị Tiêu Chước g.i.ế.c chết, ta đã cùng hắn hoàn thành nghi lễ bái đường.

Nến đỏ cháy tàn, nhưng suốt đêm Tiêu Chước vẫn không trở về.

Mãi đến khi trời rạng sáng, hắn mới xuất hiện khi đang nắm tay với một nữ tử tuyệt sắc.

Giọng của hắn lạnh lùng: "Trưởng công chúa, ngươi đã trăm phương ngàn kế ép ta cưới ngươi, giờ thì ngươi đã đạt được mục đích rồi.”

"Trước khi chúng ta thành thân, ta đã đón Mạn Nương vào phủ. Dù ngươi có là chính thê, Mạn Nương cũng chỉ là thiếp, nhưng lòng ta vẫn sẽ chỉ có một mình nàng ấy, còn ngươi thì không có chỗ ở trong lòng ta..."

Giọng nói của hắn như thể truyền qua một lớp màn mỏng, ta nghe không được rõ lắm.

Trong đầu của ta vẫn hiện khung cảnh trong mơ đêm qua.

Trong mơ, Tiêu Chước có một người trong lòng, đó là người đã từng cứu lấy mạng hắn…Trầm Mạn Ngọc.

Trước khi cùng ta bái đường thành thân, hắn đã đưa Trầm Mạn Ngọc vào phủ, ngay cả đêm tân hôn cũng ở lại phòng nàng ta. Mà ta, bởi vì ghen tuông đố kỵ nên đã không ngừng hãm hại chống đối nàng ta, khiến Thẩm Mạn Ngọc nhiều lần suýt mất mạng.

Điều đó khiến cho Tiêu Chước vốn đã chán ghét ta, càng thêm phẫn nộ.

Hắn lập mưu vu oan ta tư thông với nam nhân khác.

Không chỉ bôi nhọ thanh danh của ta, hắn còn sắp đặt vụ bắt cóc, sai người móc đi đôi mắt của ta rồi giao ta cho bọn ăn mày để bọn chúng hành hạ.

Vì sinh oán hận, hắn còn viện cớ "Thiên tử không thể quản nữ nhân trong nhà thì làm sao trị được thiên hạ", rồi khởi binh g.i.ế.c phụ hoàng và hoàng đệ của ta, lật đổ giang sơn của Tống gia.

Ban đầu ta nghĩ rằng việc Tiêu Chước ở chỗ khác vào đêm tân hôn chỉ là trùng hợp.

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt của nữ tử phía sau hắn giống hệt như trong mộng, tim ta như bị dội thẳng một chậu nước lạnh, lạnh lẽo đến thấu xương.

2

Ta và Tiêu Chước lớn lên cùng nhau, có thể nói là thanh mai trúc mã.

Khi còn nhỏ, hắn từng cứu ta một lần khỏi vó ngựa trong hội Thượng Nguyên.

Từ đó, ta đã thầm mến hắn.

Vì muốn gần gũi với hắn, ta đã giả bệnh, tình cờ gặp gỡ, thậm chí còn làm không ít chuyện hoang đường.

Ta còn xin phụ hoàng ban hôn, không ngại trái với gia pháp, từ bỏ tôn vinh của một nàng công chúa để hạ mình lấy hắn.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Trước sự chủ động của ta, dù Tiêu Chước có lạnh lùng đến đâu thì hắn cũng chưa từng thẳng thừng từ chối ta.

Ta cứ nghĩ chỉ cần thành thân, sớm muộn gì Tiêu Chước cũng sẽ nhìn thấy ta.

Nhưng ta chưa bao giờ ngờ rằng, trong lòng hắn đã có người khác từ lâu.

“Tỷ tỷ, muội mời tỷ dùng trà..."

Giọng nói thanh thoát như tiếng oanh vàng của nữ tử kia cắt đứt dòng suy nghĩ của ta.

Khi lấy lại tinh thần, ta đã thấy Trầm Mạn Ngọc không biết từ khi nào đã quỳ trước mặt mình, hai tay nàng ta bưng một chén trà, cung kính dâng lên.

Ánh mắt của ta lướt qua Trầm Mạn Ngọc, không vội vàng nhận lấy chén trà mà chuyển tầm nhìn sang phía Tiêu Chước.

Ta cau mày hỏi: "Trước đây sao ta chưa từng nghe ngươi bảo rằng bản thân có người trong lòng?"

Tiêu Chước có vẻ bất ngờ, dường như không ngờ ta lại bình tĩnh đến vậy.

Hắn hơi kinh ngạc: "Nếu ta đã nói rồi thì sao? Ngươi có thay đổi ý định không?"

"Ngươi không nói thì sao biết ta sẽ không?"

Bị ta làm cho nghẹn lời, nét mặt Tiêu Chước thoáng cứng lại, rồi hắn lập tức nổi giận: "Khéo mồm khéo miệng! Đến nước này rồi, ngươi nói những lời này có ích gì?"

Đúng vậy! Đến lúc này rồi, nói ra cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Nhưng không hiểu có phải do giấc mơ đêm qua hay không, mà khi nhìn Tiêu Chước với nét mặt lộ rõ vẻ chán ghét trước mắt, ta lại không còn lo lắng hắn giận dữ hay ghét bỏ mình như trước kia nữa.

Ngược lại, ta chợt cảm thấy tình cảm của mình dành cho hắn từ trước đến nay giống như bị trúng tà.

Nghĩ như vậy, ta không nhìn hắn nữa.

Ánh mắt dừng trên Thẩm Mạn Ngọc, ta hờ hững phất tay: "Đem đi đi, chén trà này ta không dám uống."



Bình luận