Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

TỔNG TÀI GHÉT CÔNG KHAI NHƯNG YÊU THẦM EM

Chương 6



22

Tôi và Hách Ngâm chính thức ở bên nhau rồi.

Hách Ngâm nói muốn đưa tôi về ra mắt bà nội.

Tôi khó hiểu:
“Chúng ta đâu phải chưa từng gặp bà đâu?”

“Lần này khác.”

Hách Ngâm nắm tay tôi, đan mười ngón chặt chẽ:
“Lần này là với tư cách bạn gái chính thức.”

“Được thôi.”

Miệng thì nói thản nhiên, nhưng đến giờ tan làm, tôi vẫn thấy hơi hồi hộp.

“Hay là… mình mua chút quà trước nhỉ?”

Hách Ngâm liếc nhìn tôi qua khóe mắt, cười khẽ:
“Em căng thẳng lắm hả?”

“Nói thừa.”

Ai mà không hồi hộp chứ?
Ai mà ngờ được chuyện giả lại thành thật.

Tâm trạng bây giờ hoàn toàn khác trước kia.

Trong lúc chờ đèn đỏ, Hách Ngâm cười xoa đầu tôi:
“Đừng lo, bà rất thích em. Em chỉ cần tới là được rồi.”

Nói thì vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn cứ hồi hộp không yên.

Cảm giác này… khá là kỳ diệu.

“Bà ơi.”

Tôi và Hách Ngâm đồng thanh chào.

“Về rồi à.”

Từ khi bắt đầu điều trị, tinh thần bà cụ nhà họ Hách tốt lên rất nhiều.

Bà nhìn hai bàn tay đan chặt của chúng tôi:
“Ở bên nhau rồi à?”

“Vâng ạ.”

Hách Ngâm cười trả lời:
“Là con tỏ tình trước.”

“Giỏi lắm.”

Bà cụ bước tới nắm tay tôi, tháo vòng ngọc trên tay mình đeo cho tôi:
“Bà chẳng có gì quý giá tặng con. Cái vòng ngọc này là thứ duy nhất bà có thể tặng.”

“Trước đây bà có bệnh, nhưng vẫn nhìn ra được là con giúp A Ngâm diễn kịch. Giờ hai đứa thật sự ở bên nhau, bà vui lắm.”

“Không được đâu bà, cái này quý giá quá.”

Tôi cảm thấy chiếc vòng này thật “nóng tay”.

Bà cụ giữ tay tôi:
“Đây là lễ nghĩa. Là biểu hiện nhà trai coi trọng con. Nếu con không nhận, bà sẽ không vui đâu.”

“Nhận đi.”

Hách Ngâm cũng khuyên tôi.

Tôi không từ chối nữa:
“Vậy… con cảm ơn bà.”

Bà cụ cố ý nghiêm mặt:
“A Ngâm, phải hứa với bà, nhất định phải quý trọng Tụng Tụng. Nếu không, bà là người đầu tiên không tha cho con.”

Hách Ngâm nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Con nào dám bắt nạt cô ấy, con nghe lời cô ấy lắm mà…”

Tôi cười gượng, dưới gầm bàn đá anh ấy một cái.

Hách Ngâm không giỡn nữa, nghiêm túc cam đoan:
“Bà yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy. Con yêu cô ấy, rất yêu rất yêu.”

Mặt tôi bắt đầu nóng lên.

“Tốt tốt, có câu đó bà yên tâm rồi.”

Bà cụ cười tít mắt, quay vào bếp:
“Bà đi xem bữa tối chuẩn bị xong chưa.”

Hách Ngâm giơ ngón út khẽ cọ cọ lòng bàn tay tôi.

“Sao vậy?”

Tôi ngẩng đầu nghi hoặc.

“Anh có thể hôn em không?”

“Bây giờ á?”

Tôi ngại ngùng:
“Nếu bà mà thấy thì…”

Hách Ngâm chu môi, ánh mắt tội nghiệp nhìn tôi.

“Được rồi, nhưng anh nhanh lên đấy.”

Cuối cùng tôi cũng mềm lòng, nhắm mắt lại.

Hách Ngâm nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má phải tôi, ghé vào tai thì thầm:
“Anh yêu em lắm, bạn gái à.”

23

Hách Ngâm giận tôi rồi.

Lý do là tôi không muốn công khai chuyện chúng tôi quen nhau trong công ty.

Anh ấy cứ như trẻ con bị ấm ức, khoanh tay ngồi ghế lái, mặt hằm hằm:
“Tại sao không thể công khai? Anh khó coi lắm à?”

“Ây da, chuyện yêu đương công sở vốn không hay ho gì.”

“Nhưng công ty đâu cấm yêu đương trong công sở.”

“Được rồi, em đồng ý để anh đưa đón em mỗi ngày rồi còn gì.”

Tôi hôn chụt lên má anh ấy, lại xoa đầu anh ấy:
“Coi như hòa nhau rồi nhé?”

Hách Ngâm liếc tôi một cái, quay mặt đi, hừ một tiếng:
“Không đồng ý.”

Tôi thấy đau đầu.
Anh ấy đúng là trẻ con vô lý.

“Thôi không nói với anh nữa, em sắp trễ quẹt thẻ rồi!”

Tôi lại hôn chụt thêm hai cái, vội vội vàng vàng xuống xe chạy vào tòa nhà:
“Ngoan nha, ngoan nha!”

Sau lưng vang lên giọng ấm ức của Hách Ngâm:
“Dỗ anh qua loa thế này sao.”

Tôi vốn tưởng Hách Ngâm tuy trẻ con vô lý, nhưng ít ra là trẻ con biết nghe lời.

Ai ngờ trưa nay, vị sếp lớn vốn luôn ăn riêng trong văn phòng, vậy mà lại hạ mình chen chúc với chúng tôi ở căng-tin.

“Chỗ này có ai ngồi chưa?”

Hách Ngâm bê khay đồ ăn, chẳng thèm để ý ai, ngồi thẳng xuống cạnh tôi, còn chưa kịp để tôi trả lời.

Tiểu Mỹ ngồi đối diện thì vội vàng cúi đầu ăn cơm, cố lấy lại bình tĩnh.

Tôi nghiến răng, rít ra một câu:
“Sếp, anh làm gì thế?”

“Anh trải nghiệm cuộc sống nhân viên không được à?”

Nói xong, trước bao ánh mắt ngạc nhiên xung quanh, anh ấy rất tự nhiên gắp luôn sườn trong bát tôi:
“Sao không ăn? Sườn ngon lắm mà.”

Tôi nhìn Tiểu Mỹ đang nháy mắt chắc chắn với mình, chỉ biết bất lực ôm trán.

Thôi rồi.
Giờ thì cả thế giới biết tôi và sếp lớn đang yêu nhau trong công ty rồi.

24

May mà mọi người trong công ty dù biết rõ chuyện tôi với Hách Ngâm, nhưng cũng không ai đối xử khác biệt với tôi.

Điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không, tôi thật sự sẽ rất không thoải mái.

“Chuyên viên Tống, sếp gọi cô lên văn phòng một chút.”

“Dạ, cảm ơn.”

Tôi vội vàng đi tới văn phòng của Hách Ngâm, giơ tay gõ cửa.

“Mời vào.”

Tôi đẩy cửa bước vào.

Trong văn phòng có không ít người, ai nấy nhìn tôi với vẻ mặt khác nhau, cảm giác này khiến tôi thấy rất khó chịu, bầu không khí cũng hơi căng thẳng.

“Sếp, anh gọi em có việc gì ạ?”

Hách Ngâm đưa tôi một bản báo cáo, sắc mặt có chút phức tạp, biểu cảm cũng hơi nghiêm túc:
“Cái này là em làm à?”

Tôi lật xem vài trang, gật đầu:
“Dạ đúng. Có vấn đề gì ạ?”

Hách Ngâm lật đến một trang, chỉ vào chỗ số liệu:

“Chỗ này thiếu một dấu chấm thập phân.”

Tôi nhìn kỹ lại — quả thật thiếu.

Tôi theo phản xạ phủ nhận:
“Không thể nào! Em không thể mắc lỗi sơ đẳng vậy!”

Hách Ngâm trầm giọng:
“Thiếu một dấu chấm này có thể gây ra tổn thất rất lớn. May mà anh phát hiện kịp, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

“Sếp, thật sự không phải lỗi của em.”

Sau chút bối rối, tôi cũng bình tĩnh lại, từ tốn nói rõ chứng cứ giúp mình:
“Em có thói quen, mỗi lần làm xong một bản, em đều lưu một bản trên desktop máy tính, và thêm một bản trong USB. Mình có thể so đối chiếu hai bản.”

Hách Ngâm nghĩ một lúc rồi gật đầu:
“Được.”

“Nhưng sếp không được vì cô ấy là bạn gái mà thiên vị nhé.”

Người nói là một đồng nghiệp vẫn không ưa tôi trong phòng, từ trước đến giờ cứ hay chĩa mũi vào tôi.

“Tôi sẽ không oan uổng ai, cũng không thiên vị ai.”

Hách Ngâm liếc người đó một cái:
“Nếu thật sự là lỗi của cô ấy, tôi sẽ xử lý theo đúng quy định công ty. Nếu không phải, tôi cũng sẽ làm rõ chân tướng, không để người vô tội phải chịu trách nhiệm. Bây giờ, chúng ta sẽ kiểm chứng xem có phải lỗi của cô ấy hay không.”

Người đó im bặt.

Chúng tôi về phòng, mở bản lưu trên máy tính của tôi, thời gian lưu là 12:05 trưa hôm qua — quả thật thiếu một số 0.

Nhưng khi kiểm tra bản trong USB, thời gian lưu là 3:08 chiều hôm kia — không hề thiếu số 0.

“Máy tính của em chắc đã bị ai đó động vào.”

Hách Ngâm nhíu mày:
“Đi kiểm tra camera. Trong phòng làm việc thì không có camera, nhưng ngoài hành lang có. Trưa hôm qua lúc này chắc mọi người đều ăn trưa ở căng-tin, kiểm tra xem có ai quay lại phòng.”

Sau đó chúng tôi kiểm tra camera, đúng khung giờ đó chỉ có mỗi người đồng nghiệp không ưa tôi lén quay lại văn phòng.

Trưa hôm qua tôi và Tiểu Mỹ là hai người cuối cùng xuống căng-tin, lúc đi còn khóa cửa cẩn thận.

Xem ra, người có hiềm nghi duy nhất chính là tên đồng nghiệp kia.

Tôi nghiêm giọng:
“Anh có thể giải thích vì sao giờ đó anh lại quay lại văn phòng và đã làm gì không? Hãy đưa ra bằng chứng chứng minh mình vô tội.”

Hắn ấp úng mãi không nói được câu nào cho ra hồn, cuối cùng không còn cách nào đành nhận hết mọi chuyện.

Hách Ngâm xử lý theo quy định công ty — sa thải hắn.

Tôi lắc lắc cái USB trong tay.

Không ngờ thói quen nhỏ này lại cứu tôi một mạng vào lúc quan trọng.

“Rất giỏi đấy, bạn gái.”

Hách Ngâm xoa đầu tôi:
“Lúc nguy cấp vẫn bình tĩnh, nói rõ được bằng chứng giúp mình.”

“Tất cả nhờ thầy Hách dạy dỗ tốt.”

Hách Ngâm khẽ chạm trán tôi:
“Cái cô này…”

25

Chuyện tôi và Hách Ngâm ở công ty giờ cũng không còn là bí mật nữa.

Nhưng tôi phát hiện Hách Ngâm như thể ngâm mình trong hũ giấm (ghen tuông).

Từ sau khi trưởng phòng cũ bị đuổi, người mới tới là một anh chàng rất đẹp trai, mấy cô trong phòng ai cũng thầm thương trộm nhớ.

Dĩ nhiên, tôi thì không.

Dù sao cũng là “hoa đã có chủ” rồi.

Nhưng cùng một bộ phận, tất nhiên không tránh khỏi phải tiếp xúc nhiều.

Sáng nay, trưởng phòng mới gọi tôi vào văn phòng, chỉ ra vài lỗi nhỏ trong báo cáo.

“Xin lỗi trưởng phòng. Em sẽ sửa lại và nộp bản mới sớm nhất có thể.”

“Không cần vội.”

Anh ấy đưa lại báo cáo cho tôi:
“Vội vàng quá dễ mắc lỗi. Chỗ này nhớ chú ý hơn.”

“Cảm ơn trưởng phòng.”

“Ừm. Nếu không có gì thì em về làm việc đi.”

“Dạ, cảm ơn trưởng phòng.”

Tôi vừa bước ra khỏi văn phòng liền bắt gặp Hách Ngâm đứng ngoài.

“Sao anh lại ở đây?”

Tôi nghi hoặc nhìn anh ấy hai lần.

Nhìn kiểu gì cũng thấy anh ấy như đang nghe lén.

Hách Ngâm chỉnh lại vest, giọng đầy mùi dấm:
“Cảm ơn trưởng phòng.”

Hả?

Tôi không ngờ chuyện này mới chỉ là bắt đầu.

Tan làm, tôi cố ý mua cho Hách Ngâm một cốc nước.

Vừa nghe xong, anh ấy lại mỉa mai:
“Cảm ơn trưởng phòng.”

Tôi cạn lời.

Im luôn.

Xe dừng dưới nhà tôi.

“Anh có muốn lên nhà ngồi chơi không?” — tôi mời anh ấy.

Hách Ngâm lại bắt đầu mỉa mai:
“Cảm ơn trư…”

Tôi vội bịt miệng anh ấy, giơ nắm đấm lên dọa:
“Đủ rồi nha. Không im thì em đánh thật đó.”

“Hứm.”

Hách Ngâm kiêu ngạo hừ một tiếng.

“Thôi mà, bạn trai.”

Tôi chịu thua, dỗ anh ấy:
“Lên nhà đi, em đích thân nấu mì cho anh, đỡ mùi giấm chút chịu không?”

Hách Ngâm xuống xe mở cửa cho tôi:
“Vậy thì anh cố mà nếm thử vậy.”

Tôi cười khoác tay anh ấy:
“Vậy em có cần nói cảm ơn anh không?”

Gió nhẹ thổi qua, mang tiếng cười của tôi bay rất xa, rất xa… 

(END)

(Đã hết truyện)

Kiếp Này – Tôi Không Làm Chị Gái Ngoan (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

1

Tôi chỉ buột miệng khách sáo với hàng xóm một câu: “Em trai dễ thương quá, mình cũng muốn có một đứa.”

Hè về nhà, ba mẹ liền sinh cho tôi một đứa em trai.

“Em trai được sinh ra là nhờ lời ước của con đấy, con phải có trách nhiệm với nó!”

Thế là họ bắt đầu phủi sạch trách nhiệm, mọi việc liên quan đến em trai đều đổ hết lên đầu tôi.

Từ chuyện học hành, công việc, cho đến mua nhà, mua xe.

Về sau, vì không đủ tiền mua nhà, tôi bị chính em trai mình giết chết một cách tàn nhẫn.

Lúc mở mắt ra, tôi quay về đúng cái ngày hôm đó — ngày tôi khen em trai nhà hàng xóm dễ thương.

……..

“Wow, em trai dễ thương thật đấy, mình cũng muốn…”

Ba mẹ nhìn nhau, ánh mắt sáng rực.

Tôi khựng lại một chút:

“em cũng muốn biệt thự sang trọng!”

“Muốn siêu xe, du thuyền!”

“Muốn đi du học nước ngoài!”

“Muốn có trăm tỷ tiền mặt!”

Dì Phó hàng xóm dắt theo cháu trai nhỏ đến chơi nhà.

Mẹ tôi vừa quan sát nét mặt tôi, vừa dò xét:

“Tiểu Tiểu à, con xem đứa nhỏ này dễ thương chưa kìa, nếu con cũng có một đứa em trai đáng yêu như vậy, mẹ nằm mơ cũng cười tỉnh mất!”

Tôi khẽ cười lạnh trong lòng.

Sống lại một đời, tôi biết rõ: tôi đâu cần nói muốn có em trai?

Thằng “em trai” trong bụng mẹ tôi sớm đã có từ lâu rồi.

Cảnh “hợp tác diễn kịch” của hai bà cháu trước mắt chỉ nhằm dụ tôi nói ra câu “Con cũng muốn có em trai”, để rồi mọi gánh nặng nuôi nấng lại đè lên vai tôi như kiếp trước.

Kiếp trước, tôi từng ngu ngốc tin lời họ.

Chỉ vì một câu: “Em trai dễ thương quá, mình cũng muốn có một đứa”, mà sau khi em ra đời, ba mẹ bắt đầu vô tư làm “người ngoài cuộc”.

Họ đẩy em cho tôi chăm sóc từng ly từng tí.

Khi em lớn lên, từ việc học hành đến mua nhà, mua xe — tất cả đều do một mình tôi lo liệu.

Nếu tôi lộ vẻ không vui, họ liền chụp mũ: “Chính con là người ước có em trai, nên con phải chịu trách nhiệm cho cả cuộc đời nó!”

Tôi ước mà làm người ta có thai được à?

Lý do muốn sinh con trai của họ còn nhiều hơn cả luận điểm sáng tạo trong luận văn của tôi.

Đáng buồn là, họ nhồi nhét suốt ngày đến mức em tôi bị tẩy não hoàn toàn.

Nó thi trượt, đổ lỗi tôi không thuê gia sư tốt.

Tìm việc không được, trách tôi không quen biết rộng.

Không mua nổi nhà, lại đổ do tôi không đủ cố gắng.

Thậm chí, đến lúc nó cầm dao lao vào tôi, còn gào lên: “Không có tiền thì sinh con làm gì?!

Tất cả là tại chị! Nếu không phải chị ước, tôi đã không sinh ra trong cái thế giới khốn nạn này! Chị đi chết đi!”

Chính đứa em trai tôi nuôi từ bé, đã lạnh lùng ra tay giết chết tôi.

Còn ba mẹ tôi, thậm chí còn ký vào giấy miễn truy cứu trách nhiệm hình sự.

Một thế giới nơi chỉ mình tôi bị tổn thương, đã hoàn toàn thành hiện thực.

Kiếp này, tôi nhất định không lặp lại sai lầm ấy nữa.

Dì Phó thấy tôi im lặng, liền đẩy cháu trai một cái: “Tiểu Bảo, mau gọi chị đi! Để chị bế con nào!”

Đứa bé ngơ ngác nhìn tôi.

Dì Phó tranh thủ thời cơ, nói thêm: “Tiểu Tiểu à, con xem đứa nhỏ này đáng yêu chưa, để mẹ con sinh cho con một đứa em trai đi!”

Mẹ tôi cũng nín thở chờ đợi, mắt nhìn chằm chằm vào miệng tôi.

Chỉ thiếu điều viết chữ “Mau nói con cũng muốn có em trai” lên mặt.

Tôi mỉm cười: “Wow, em trai dễ thương thật, con muốn…”

Ánh mắt ba mẹ lập tức rực sáng, cả người nghiêng về phía trước đầy mong chờ.

“Con muốn có biệt thự sang trọng!”

“Muốn có siêu xe, du thuyền!”

“Muốn được đi du học nước ngoài!”

“Muốn có trăm tỷ tiền mặt!”

Phòng khách rơi vào im lặng chết chóc.

Nụ cười trên mặt dì Phó cứng đờ.

Mẹ tôi há hốc miệng, sững sờ.

Ba tôi đang rót trà cũng run tay, làm đổ nước ra khắp bàn.

“Con bé này, nói năng linh tinh cái gì đấy!”

Mẹ tôi phản ứng lại, mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Ba tôi mặt mày tối sầm, đặt ấm trà xuống, giọng cứng như đá: “Tiểu Tiểu, đừng đùa kiểu đó. Mọi người đang nói chuyện nghiêm túc.”

Tôi chớp mắt ngây thơ: “Chuyện nghiêm túc gì cơ ạ?”

“dì Phó hỏi con có muốn có em trai không, con nghĩ sao?”

Tôi giả ngu: “Con muốn thì sẽ có à?”

Ba mẹ cùng nói: “Đúng vậy, chỉ cần con muốn, ba mẹ nhất định sẽ làm được cho con.”

Tôi:

“Tuyệt vời! Vậy con nói nhé, con muốn biệt thự sang trọng, siêu xe, du thuyền, du học, tiền mặt trăm tỷ. Ba mẹ định đáp ứng con cái nào trước?”

Ba mẹ im lặng.

Tôi cố tình nói to hơn: “Con nói rồi đấy! Con muốn biệt thự! Muốn siêu xe, du thuyền…”

“Đủ rồi!” — Mẹ tôi gắt lên, cắt ngang.

Nét cười giả trên mặt cả hai lập tức biến mất.

Dì Phó lúng túng kiếm cớ, vội vàng dắt cháu về.

Cửa vừa đóng lại, mẹ tôi đã không chờ thêm giây nào, xông đến gần tôi, giả bộ quan tâm:

“Tiểu Tiểu, con nói thật đi, con có muốn có em trai không?”



Bình luận