Tôi Ly Hôn, Và Anh Mất Tất Cả
Chương 9
Nhưng Dương Dương vừa nhìn thấy anh ta, đã hoảng sợ khóc òa lên. “Người xấu! Tránh ra!”
Thằng bé vùng vẫy, không cho anh ta bế lấy.
Cố Hàn chết sững.
Trong suy nghĩ của anh, con trai cùng huyết thống với mình, lẽ ra phải thân thiết, tự nhiên gần gũi.
Nhưng ánh mắt mà Dương Dương nhìn anh ta lại chỉ toàn nỗi sợ hãi và xa lạ.
Giáo viên của trung tâm và vệ sĩ nhanh chóng phản ứng, lập tức bao vây lấy anh ta.
Thẩm Dự cũng nhận được tin và lập tức lao đến hiện trường.
Nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Cố Hàn, anh không nói một lời, vung tay đấm thẳng một cú.
Cố Hàn bị đánh bật ngã, khóe môi rỉ máu, nằm sóng soài trên sàn, nhếch nhác vô cùng.
“Cố Hàn, nếu anh dám đụng đến mẹ con cô ấy dù chỉ một sợi tóc, tôi thề — đời này anh sẽ không bao giờ thấy được ánh sáng ngày mai.”
Ánh mắt Thẩm Dự lạnh như băng, như thể đến từ địa ngục.
Cố Hàn chỉ biết trân trối nhìn anh ôm lấy Dương Dương đang khóc nức nở, dịu dàng dỗ dành.
Rồi lại thấy tôi từ phía sau chạy đến, mặt mày lo lắng, vội vàng nhận lấy đứa bé.
Ba người chúng tôi đứng cạnh nhau — như một gia đình trọn vẹn.
Còn anh ta… Giống hệt một kẻ thừa thãi, một thằng hề đáng thương.
Ghen tuông và uất hận thiêu đốt lấy lòng ngực anh ta.
Anh ta gào lên, mắt đỏ ngầu, bò dậy khỏi đất:
“Triệu Dĩnh Thanh! Dương Dương cũng là con tôi! Dựa vào đâu mà cô không cho tôi gặp nó?!”
Tôi nhìn anh ta, ánh mắt lạnh như băng:
“Chỉ dựa vào một điều — anh không xứng làm cha.”
11.
Thẩm Dự lập tức đệ đơn xin lệnh cấm tiếp xúc, ngăn Cố Hàn lại gần mẹ con tôi.
Anh ta rơi vào trạng thái tuyệt vọng hoàn toàn.
Và đúng lúc ấy — cây rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà, đã đến.
Món quà thứ hai, cũng là cú phản đòn cuối cùng tôi dành cho anh ta.
Tôi chính thức khởi kiện ra tòa.
Không phải để tranh giành tài sản — mà là để truy thu nợ.
Ngày mở phiên xét xử, tôi đệ trình từng tập tài liệu bằng chứng.
Chứng minh rằng, kể từ khi công ty Cố thị thành lập, mọi khoản tiền mà tôi đứng tên rót vào, không phải là vốn chung vợ chồng, mà là khoản vay cá nhân.
Từng đồng đều có hợp đồng vay tiền hợp pháp giữa tôi — CFO công ty — và anh ta — CEO.
Trên hợp đồng ghi rõ: Nếu công ty phá sản, tôi — với tư cách chủ nợ lớn nhất — có quyền ưu tiên xử lý tài sản.
Những hợp đồng này… Đều được ký vào giai đoạn anh ta đắc ý nhất, giàu sang nhất, đến mức lười đọc cả điều khoản, chỉ tiện tay ký cái rẹt.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ — người phụ nữ ngủ bên cạnh mình suốt bao năm qua, ngay từ đầu đã đặt sẵn một cái bẫy trí mạng.
Khi luật sư trình bày xong loạt hợp đồng ấy, sắc mặt Cố Hàn trắng bệch.
Cả người như bị rút hết xương, ngồi bệt trên ghế bị cáo, không còn chút khí lực.
Anh ta nhìn tôi trừng trừng, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ và không thể tin nổi.
“Tại sao…” Anh ta lẩm bẩm.
“Triệu Dĩnh Thanh… từ bao giờ… em bắt đầu tính kế với anh?”
Tôi nhìn anh, giọng bình thản đến tàn nhẫn:
“Từ lần đầu tiên, anh vì một người phụ nữ khác mà nhíu mày với tôi.”
“Từ lần đầu tiên, anh coi sự hy sinh của tôi là điều hiển nhiên.”
“Từ lần đầu tiên, anh quên mất lời hứa ban đầu giữa chúng ta.”
“Cố Hàn, không phải tôi tính kế anh.”
“Là chính anh — từng bước, từng bước ép tôi tới nước này.”
Phán quyết cuối cùng… không ngoài dự đoán.
Tập đoàn Cố thị bị tuyên bố phá sản, toàn bộ tài sản còn lại chuyển cho tôi — để dùng trả nợ.
Cố Hàn, chỉ sau một đêm, không chỉ trắng tay, mà còn gánh trên lưng món nợ cá nhân khổng lồ.
Anh ta… hoàn toàn sụp đổ.
Từ tòa án bước ra, anh như cái xác không hồn, lảo đảo như thể vừa bị hút sạch sinh lực.
Mẹ anh đứng chờ ngoài cổng. Vừa thấy dáng vẻ thất thần của anh, bà lập tức lao tới, định mắng chửi tôi:
“Triệu Dĩnh Thanh, con đàn bà độc ác! Mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu…”
Vệ sĩ của Thẩm Dự lập tức bước lên, lạnh lùng chắn ngang bà.
Tôi thì không thèm nhìn hai mẹ con họ lấy một cái, chỉ lặng lẽ bước về phía xe của mình.
“Triệu Dĩnh Thanh!”
Cố Hàn đột nhiên lao tới, quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
Anh ta ôm chặt lấy chân tôi, khóc nức nở, không màng đến lòng tự trọng:
“Anh sai rồi! Anh thực sự biết lỗi rồi! Em tha thứ cho anh đi được không?”
“Anh không cần tiền! Không cần công ty! Không cần gì hết!”
“Anh chỉ cần em và Dương Dương! Mình làm lại từ đầu, được không?”
“Cho anh thêm một cơ hội thôi, chỉ một lần cuối cùng thôi…”
Anh ta khóc như một đứa trẻ, hèn mọn đến đáng thương.
Xung quanh, người đi đường dừng lại nhìn, xì xào, chỉ trỏ.
Tôi cúi đầu, nhìn người đàn ông từng khiến tôi ngưỡng mộ… cũng từng khiến tôi tuyệt vọng đến tận cùng.
“Cố Hàn.”
Giọng tôi nhẹ, nhưng rành rọt.
“Anh từng hỏi vì sao tôi lại tuyệt tình như vậy đúng không?”
“Bởi vì cái ngày anh gạt tôi và con sang một bên, khoác áo cho Lâm Uyển…”
“…trong bụng tôi, vẫn còn một sinh linh vừa mới thành hình, tôi còn chưa kịp nói với anh.”
“Chính lúc anh đẩy tôi ra, đứa bé ấy… cũng không còn nữa.”
Tiếng khóc của Cố Hàn lập tức tắt lịm.
Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt hoảng loạn, con ngươi co rút lại, sắc mặt trắng bệch như giấy:
“Em… em nói gì cơ?”
“Tôi nói, chính tay anh đã giết chết đứa con thứ hai của mình.”
Tôi từng chữ, từng chữ, đâm thẳng vào tim anh như dao găm.
Cố Hàn như bị sét đánh giữa trời quang, toàn thân cứng đờ.
Môi anh ta run lên bần bật, không thốt nên lời. Chỉ có nước mắt — ồ ạt tuôn ra.
Lúc ấy, tôi vừa mang thai được tháng đầu, là sau khi hai vợ chồng quyết định có thêm con.
Tôi từng định sẽ nói với anh tin vui ấy trong tiệc mừng thọ của mẹ chồng — coi như một món quà bất ngờ.
Tôi thậm chí đã chuẩn bị sẵn cả phiếu siêu âm, để trong túi xách.
Nhưng thứ tôi nhận lại… là một “món quà” đau đớn đến tận xương tủy.
Anh đẩy tôi ra.
Tôi loạng choạng, bụng đau quặn lại.
Trong sảnh tiệc đông nghịt người, không một ai phát hiện ra sự bất thường của tôi.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào bóng lưng của anh và Lâm Uyển.
Chỉ có tôi, trong tiếng khóc xé lòng của Dương Dương, cảm nhận được dòng máu ấm nóng đang chảy dọc xuống đùi…
Đứa bé ấy, cứ thế… ra đi trong lặng thầm.
Lúc tôi cần anh nhất, đau đớn nhất… anh ở đâu?
Anh đang ở bên một người phụ nữ khác, dịu dàng, ân cần, lo từng chén trà ly nước.
Ngay giây phút đó, tôi đã hiểu:
Người đàn ông tôi từng yêu — Cố Hàn — đã chết.
Còn người còn lại, chỉ là một xác thịt trống rỗng bị danh lợi và dục vọng ăn mòn.
Tình yêu tôi dành cho anh ta… cùng với đứa con chưa kịp chào đời ấy, đã chết từ hôm đó.
“Không… không thể nào…”
Cố Hàn lắc đầu như điên, tay siết chặt lấy tôi, giọng run rẩy:
“Em đang lừa anh đúng không?! Em nói dối đúng không, Dĩnh Thanh?!”
Tôi gạt tay anh ta ra, từng ngón, từng ngón một, dứt khoát:
“Không. Là thật.”
“Giữa tôi và anh… đã có một mạng người ngăn cách rồi.”
“Anh nghĩ… chúng ta còn có thể quay lại sao?”
Tôi rút tay về, không ngoảnh lại.
Lên xe.
Chiếc xe từ từ lăn bánh.
Từ gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy Cố Hàn vẫn quỳ gục ở đó, bất động như tượng.
Rồi đột nhiên, anh ta như phát điên, bật dậy chạy đuổi theo xe, vừa chạy vừa gào thét:
“Dĩnh Thanh! Dĩnh Thanh——!!”
Giọng anh ta dần xa, bóng lưng nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn là một chấm đen đáng thương giữa con phố rộng lớn.
Tôi lặng lẽ thu ánh mắt lại, tựa đầu vào ghế, nhắm mắt.
Thẩm Dự nắm lấy tay tôi, bàn tay anh ấm áp, mạnh mẽ.
“Kết thúc rồi.”
Tôi mở mắt, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
“Không.”
Tôi mỉm cười — là nụ cười đầu tiên, thật sự xuất phát từ tim sau bao tháng ngày đau khổ.
“Mọi thứ… chỉ mới bắt đầu.”
Vài ngày sau, tôi xuất hiện trong buổi họp báo với tư cách là người sáng lập của Quỹ đầu tư Huy Quang.
Tuyên bố chính thức thâu tóm toàn bộ tài sản của Tập đoàn Cố Thị, tiến hành tái cấu trúc và định hướng chiến lược mới.
Tôi đứng trên sân khấu, dưới ánh đèn rực rỡ, bình thản, tự tin, tỏa sáng rực rỡ.
Bên dưới, Thẩm Dự bế Dương Dương đang ngủ say trong lòng, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi.
Nắng xuyên qua cửa kính, rọi lên chúng tôi — ấm áp, rực rỡ như một khởi đầu mới.
Còn Cố Hàn?
Tôi nghe nói… anh ta đã hoàn toàn phát điên.
Ngày ngày lang thang ngoài đường, thấy ai cũng lao tới hỏi: “Có thấy vợ con tôi không? Có thấy họ không?!”
Mẹ anh, chịu không nổi cú sốc, đột quỵ, liệt giường.
Cuộc đời anh ta, từ đầu đến cuối… chỉ còn lại một chữ:
Trò hề.
Còn tôi?
Sau khi tự tay chôn vùi đoạn ký ức tàn khốc ấy, tôi mới thật sự sống lại.
(Đã hết truyện)
Trong sâu thẳm rừng hươu là Tô Tô (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
HE,
Hiện Đại,
Hài Hước,
Tôi nhìn chằm chằm sếp của mình, rồi nôn.
Không sai, là nôn nghén!
Sếp mặt lạnh tanh không cảm xúc hỏi:
“Của ai?”
Tôi đáp:
“Của bạn trai cũ.”
Nói xong tôi mới nhận ra, mình lỡ miệng rồi.
Sếp… chính là bạn trai cũ của tôi.
01
Tôi mang giày cao gót “cộc cộc cộc” vội vã chạy về phía trước.
Còn 20 giây!
10 giây!
5 giây!
1 giây!
Tít——
“Chấm công thành công!”
Tôi thở phào một hơi, kéo thân hình 45kg (90 cân Trung Quốc) “mập mạp” của mình ngồi phịch xuống chiếc ghế dưới sảnh công ty.
Chấm công rồi, vậy là không tính là đi muộn. Nghỉ ngơi chút đã.
Dạo gần đây tôi vừa thuê nhà mới, vị trí hơi xa công ty.
Hôm qua hiếm hoi mới ngủ ngon được một đêm, thành ra hôm nay dậy muộn.
May mà không trễ giờ.
Chưa ăn sáng, đầu hơi choáng váng.
Tôi chống trán, nhắm mắt dưỡng thần.
Khi mở mắt ra, trước mặt là một đôi giày da đen bóng loáng.
Tôi ngẩng đầu lên, c h ế t sững.
Bị sếp bắt gặp đúng lúc suýt muộn thì sao đây?
Thôi kệ!
Tôi ưỡn thẳng lồng ngực phẳng lì, tràn đầy tự tin:
“Tôi không đi muộn!”
“Tôi đã chấm công rồi!”
Lời vừa dứt, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tôi cứng họng.
Vừa nãy chột dạ quá mức, nên lỡ hét toáng lên.
Tôi cúi đầu, chỉ muốn chui luôn xuống đất.
Ông chủ của tôi lùng lên tiếng: “Cô theo tôi lên trên.”
“…Ờ.”
Tôi nhìn Lục Lâm đang đi phía trước mình.
Chân gì mà thẳng tắp, lại còn thon nữa!
Tôi cúi xuống nhìn chân mình, ngượng ngùng kéo váy chỉnh lại một chút.
Ơ? Hai cái chân, đen thui.
Sao lại thành ba cái?
Bốn cái?
Mi mắt tôi nặng trĩu như ngàn cân đè.
Trong khoảnh khắc ý thức cuối cùng biến mất, thứ tôi nhìn thấy là sàn nhà bóng loáng trong công ty mình.
…Cô lao công ơi, vất vả cho cô rồi.
02
Lúc tôi tỉnh lại, đã thấy mình đang ở trong văn phòng của Lục Lâm.
Tôi bật dậy khỏi ghế sofa như lò xo bật.
Đây là công ty đấy!
Nếu bị người khác nhìn thấy tôi ngủ trong văn phòng sếp thì coi như xong đời!
Tôi đang định lén lút chuồn ra ngoài.
Một người lên tiếng: “Lại đây.”
Thật ra tôi không hề muốn qua đó.
Nhưng anh ta là sếp của tôi.
Tôi miễn cưỡng lết tới bàn làm việc của anh ta, giành nói trước: “Sếp Lục, tôi thật sự không đi muộn!”
“Không tin anh cứ kiểm tra đi!”
“Tôi chấm công đúng giây cuối cùng luôn đó!”
Tôi ngẩng cao đầu đầy tự hào, nhất quyết không nhận sai!
Sếp Lục cuối cùng cũng không nhìn tập tài liệu nữa, nói: “Tôi nói cô đi muộn à?”
Tôi nghẹn lại: “…Không nói.”
Nhưng vẫn thêm một câu: “Nhưng ý anh là vậy còn gì.”
Tôi bĩu môi, giả vờ tỏ vẻ oan ức. Làm gì mà ra vẻ đạo mạo vậy chứ, anh từng đối xử tốt với tôi bao giờ?
Lục Lâm gõ gõ lên mặt bàn, tôi nhìn thấy trên bàn có bánh bao hấp và trứng gà.
“Ăn chút gì đi.”
Ngay khoảnh khắc đó, nỗi tủi thân dâng trào trong lòng tôi.
Bánh bao hấp và bánh bao nhân thịt là bữa sáng tôi thích nhất.
Trước khi chia tay với Lục Lâm, ngày nào anh ta cũng mua cho tôi ăn.
Vì anh ta biết tôi lười, cũng biết buổi sáng tôi thường không ăn gì.
Ha, chia tay rồi, còn mua bữa sáng làm gì! Còn không thèm mua món tôi thích là trứng trà nữa chứ!
Đồ tồi!
Tôi lớn tiếng từ chối: “Không ăn!”
“Ai thèm đồ của anh!”
Lục Lâm nhíu mày nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ bất lực: “Tô Tô, em đừng làm loạn nữa.”
“Không ăn sáng làm sao mà được?”
Tôi cười lạnh trong lòng, hôm qua còn gọi tôi là Tô Bối Bối, hôm nay lại đổi sang Tô Tô.
Đồ tồi!
Tôi quay người bỏ đi, chẳng buồn nói thêm với anh ta lời nào.
03
Chín giờ sáng.
Công ty họp.
Tôi vừa ngồi vào chỗ thì có người đưa cho tôi một chiếc cốc.
Lúc này trong phòng họp gần như đã đầy đủ mọi người.
Tôi nhìn Lục Lâm đang đứng trước mặt.
Sếp tỏ ra tốt bụng với nhân viên dưới quyền?
Anh ta có lòng tốt thế cơ à?
Lục Lâm đưa ly nước lại gần thêm một chút: “Thuốc cảm dạng hạt, uống vào sẽ đỡ.”
Tôi nhìn bộ dạng đạo mạo như người mẫu tây trang của anh ta, không biểu cảm mà nhận lấy chiếc cốc.
Ngồi cạnh toàn đồng nghiệp, từ chối thì lại càng gây chú ý hơn.
Tôi đặt cốc sang một bên, định tranh thủ xem lại nội dung sắp phát biểu.
Còn hai phút nữa là cuộc họp bắt đầu.
Tôi ngửi thấy một mùi gì đó lạ lạ, liền nhìn sang cái ly mà Lục Lâm đưa, đưa lên ngửi thử.
… Nước đường đỏ.
Nhưng ngay giây sau đó, dạ dày tôi cuộn lên từng đợt.
Tôi không kìm được, “ọe” một tiếng, dưới ánh mắt chứng kiến của cả phòng họp, tôi chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Là một nhân viên cần mẫn chăm chỉ, lúc đó tôi chỉ có một suy nghĩ: “Lần này mất mặt lớn rồi.”
Tôi nôn trong nhà vệ sinh suốt mười phút, khi quay lại phòng họp thì mặt mày trắng bệch.
Tôi tưởng Lục Lâm đã bắt đầu cuộc họp, không ngờ cuộc họp đã bị hủy luôn rồi.
Lúc này trong phòng họp chỉ còn mình Lục Lâm.
Tôi đứng ở cửa, chần chừ chưa biết có nên vào không.
Lục Lâm thấy tôi đứng đó liền kéo tôi vào, còn khóa luôn cửa phòng họp.
Anh ta đứng trước mặt tôi, vẻ mặt nghiêm túc: “Của ai?”
Tôi cười: “Cái gì mà của ai?”
“Sếp Lục à, chúng ta chia tay từ hai tháng trước rồi, anh đang nghĩ gì thế?”
“Tô Bối Bối, em nói cho anh biết, đứa bé là của ai!”
Tôi nhìn bộ dạng đó của Lục Lâm, bỗng dưng không còn muốn cãi nữa.
Tôi nhíu mày đầy phiền não: “Của bạn trai cũ.”
Lục Lâm sững người.
Gương mặt đẹp trai mà lạnh tanh của anh ta cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt: “Bạn trai cũ của em… chẳng phải là anh sao?”
04
Tôi lắc đầu như trống bỏi: “Làm sao có chuyện đó được?”
“Tổng giám đốc Lục, anh đừng nói là nghĩ tôi chia tay anh xong thì không yêu đương với ai nữa nhé?”
Tôi nhún vai: “Vậy thì anh cũng tự luyến quá rồi đấy.”
Lục Lâm không nói một lời, chỉ nhìn tôi chằm chằm, như thể đang xem tôi có nói dối không.
Tôi giả vờ bình tĩnh, dù sao mặt tôi dày mà, anh có nhìn ra được mới lạ.
Tôi nhìn lại anh ta, không chút biểu cảm.
Lục Lâm dường như đã có được câu trả lời trong lòng.
Tôi thấy ánh mắt anh ta từ sáng rõ chuyển sang ảm đạm.
Anh ta vung tay, cau mày: “Ra ngoài trước đi.”
Ra thì ra, anh là sếp anh giỏi lắm à.
Tôi ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bước nhanh ra ngoài.
Hứ, tôi còn lâu mới nói cho anh biết cái thai đó là của anh.
Chị đây sau này sẽ làm mẹ đơn thân sành điệu!
“Trợ lý Lý, giúp tôi tra hành tung của Tô Bối Bối trong hai tháng gần đây, phải cực kỳ kỹ lưỡng, không được sai sót chút nào.”
Tôi khựng chân một chút, rồi lập tức làm như không có chuyện gì, tiện tay đóng cửa lại cho anh ta.
Sau đó, tôi mang giày cao gót “cộc cộc cộc” lao như bay về chỗ ngồi.
Ch ế t rồi ch ế t rồi!
Trợ lý Lý, Lý Phàm Nam, người theo Lục Lâm từ khi anh ta khởi nghiệp, làm gì có chuyện dễ qua mặt!
Lý Phàm Nam mà điều tra tôi thì tôi chẳng có đường nào trốn thoát cả!
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Hoàn Hoàn ơi, Bối Bối sắp “trầm cảm” rồi đây này! (Hoàn Hoàn là nhân vật Chân Hoàn trong Chân Hoàn Truyện.)
05
Hôm sau, tôi đến công ty với tâm thế “lợn chết không sợ nước sôi”.
Khoảnh khắc đó tôi nghĩ, đến cả ông trời có xuống đây tôi cũng không ngán!
“Cô Tô, tổng giám đốc Lục gọi cô qua một chuyến.”
Giọng nói quen thuộc, là Lý Phàm Nam.
… Thôi xong, vừa mới gồng lên được chút khí thế thì tan tành mây khói.
Coi như xong đời.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰