Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tôi Không Còn Là Của Anh

Chương 10



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

21

Vừa nhìn thấy người đàn ông đó, Giang Vãn Lễ lập tức nhận ra, đó là Phó Tường Hằng.

Ánh mắt anh ta dừng lại trên bàn tay đang siết chặt lấy tay Lâm Miên Miên của đối phương, hơi thở lập tức dồn dập.

Nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, vô tình tăng tốc bước chân, kéo Lâm Miên Miên ra sau lưng mình.

Trong lòng Phó Tường Hằng chợt dâng lên cảm giác nguy cơ. Cùng là đàn ông, hắn ta đương nhiên nhìn ra, người đàn ông đột ngột xuất hiện này thích Lâm Miên Miên.

Chỉ chưa đầy nửa tháng, vậy mà bên cạnh Lâm Miên Miên đã có người mới.

Gương mặt Phó Tường Hằng lộ rõ vẻ tức giận.

Nhưng chính hắn cũng không ý thức được, thứ khiến hắn khó chịu nhất, là nỗi bất an trong lòng.

Bởi vì từ trước tới nay, hắn chưa từng nghĩ tới việc sẽ có người đàn ông khác xuất hiện bên cạnh Lâm Miên Miên.

Phó Tường Hằng siết chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, khí thế bừng bừng.

“Anh là ai! Chuyện giữa vợ chồng tôi, liên quan gì đến anh, đừng nhiều chuyện xen vào!”

Nhưng đối phương căn bản chẳng để tâm đến những lời hắn nói, chỉ bận quan tâm Lâm Miên Miên.

Hắn lại thấy Lâm Miên Miên ngoan ngoãn nép sau lưng người kia, không còn bộ dạng lớn tiếng gay gắt như trước mặt hắn, trong lòng càng thêm nghẹn, cảm xúc rối bời đến mức chẳng màng lời lẽ.

“Lâm Miên Miên, em nói tôi bắt cá hai tay! Vậy còn em thì sao? Nhìn cái cách người đàn ông này bảo vệ em kìa, mối quan hệ của hai người chắc gì đã đơn giản? Em đừng quên, tôi vẫn chưa chia tay với em!”

Lâm Miên Miên lại chủ động cất lời, giọng nói lạnh lùng đầy châm biếm.



“Phó Tường Hằng, để tôi nhắc cho anh nhớ, tên trên giấy kết hôn của anh là họ Trình, không phải họ Lâm. Nếu anh còn ăn nói hàm hồ, tôi sẽ kiện anh tội phỉ báng.”

“Còn nữa, Giang Vãn Lễ là người thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, đừng cái gì cũng vơ bẩn lên người ta! Đừng nghĩ mình dơ bẩn rồi nhìn ai cũng thấy bẩn.”

Thấy Lâm Miên Miên không chỉ bảo vệ Giang Vãn Lễ , mà còn ra sức phủi sạch quan hệ với mình, lòng Phó Tường Hằng càng thêm khó chịu.

Hắn cố kìm nén cơn giận đang bùng lên, nghiến răng nhả từng chữ:

“Miên Miên, tôi biết em đang giận, nhưng đừng nói lời làm tổn thương nhau. Có thể hôm nay là tôi hiểu lầm, nhưng em cũng lớn rồi, hẳn là nên hiểu giữa nam nữ cần giữ khoảng cách.”

Nghe vậy, Lâm Miên Miên cảm thấy mình vừa nghe được một trò cười hoang đường nhất thế gian, không nhịn được cười lạnh:

“Anh rành chuyện đó quá còn gì, không thì làm sao lúc chưa chia tay tôi, đã lén đi đăng ký kết hôn với người khác rồi.”

Phó Tường Hằng nghẹn lời.

Ngay sau đó, hắn nhìn Lâm Miên Miên được Giang Vãn Lễ chắn chắn trước mặt, hít sâu một hơi.

“Miên Miên, đừng nói nữa. Bây giờ ly hôn còn có thời gian suy xét, tôi buộc phải chờ một thời gian. Em đừng dùng người khác để chọc tức tôi, tôi biết trong lòng em vẫn còn để ý tới tôi. Em cứ chờ tôi quay về.”

Nói xong, Phó Tường Hằng không thèm để ý đến gương mặt lạnh tanh của Lâm Miên Miên, quay người bỏ đi.

Đợi hắn rời đi thật rồi, Lâm Miên Miên mới thở phào nhẹ nhõm, không nói gì thêm.

Giang Vãn Lễ mỉm cười, thật ra anh rất muốn hỏi rõ ràng, muốn xác nhận hai người họ đã thật sự dứt tình tuyệt nghĩa.

Cũng muốn biết, nếu Phó Tường Hằng quay lại cầu xin tha thứ, thì Lâm Miên Miên có mềm lòng hay không.

Nhưng hiện tại, anh không đủ tư cách để hỏi.



“Miên Miên, hay là thời gian này, để tôi đưa em đi làm rồi đón em về nhé. Tôi sợ Phó Tường Hằng lại đột ngột xuất hiện, rồi làm phiền em.”

Với Lâm Miên Miên mà nói, nếu thật sự để Giang Vãn Lễ đưa đón thì quả thật sẽ thuận tiện hơn. Dù sau này Phó Tường Hằng còn dám làm phiền, ít ra bên cạnh cô cũng có người đứng ra đỡ đòn.

Nhưng cô không muốn nhận lời.

Vì cô không thể đáp lại tấm chân tình của Giang Vãn Lễ , cũng không thể ngay lập tức bước vào một mối quan hệ mới, khi vết thương cũ còn chưa lành.

Có lẽ nhìn ra được sự từ chối chưa nói thành lời của cô, Giang Vãn Lễ nghiêm túc bày tỏ quan điểm:

“Miên Miên, cho dù em có bằng lòng ở bên tôi hay không, tôi vẫn hy vọng giữa chúng ta có thể thẳng thắn. Tôi muốn khi ở trước mặt tôi, em cứ nói thật lòng mình.”

“Dù không thể làm người yêu, chẳng lẽ đến làm bạn bè cũng không được sao? Bạn bè gặp nạn giúp nhau là chuyện bình thường, em không cần thấy ngại.”

Vài lời đã làm dịu bầu không khí đang ngượng ngùng.

Tuy cuối cùng Lâm Miên Miên vẫn từ chối, nhưng nhờ câu đùa của Giang Vãn Lễ , trong lòng cô cũng nhẹ nhõm đi không ít.

Thế nhưng mấy ngày đi làm tiếp theo, Lâm Miên Miên lại phát hiện một chuyện kỳ lạ.

Dù cô tới studio sớm hay về muộn, chỉ cần cô có mặt, thì Giang Vãn Lễ cũng có mặt.

Để kiểm chứng suy đoán của mình, hôm sau cô cố ý tăng ca đến tận mười giờ.

Quả nhiên, vừa quay đầu lại, Giang Vãn Lễ vẫn còn đó.

Cô bước đến trước mặt anh, suy nghĩ một lúc mới cất lời:

“Văn Lễ, nếu Phó Tường Hằng còn dám đến quấy rầy em, em sẽ báo công an. Anh không cần phải vì em mà lãng phí thời gian của mình.”



22

Giang Vãn Lễ vội vàng giả vờ xem tài liệu, ra vẻ giấu đầu hở đuôi mà biện minh:

“Dạo này anh tăng ca là để đẩy nhanh tiến độ dự án, để studio sớm đi vào ổn định. Như vậy anh mới kiếm được tiền.”

Lâm Miên Miên chợt mềm lòng. Cô dĩ nhiên hiểu, đây chỉ là cái cớ mà Giang Vãn Lễ cố ý viện ra.

Anh sợ sự quan tâm của mình sẽ tạo áp lực cho cô, khiến cô thấy không thoải mái.

Vậy thì cô càng không thể tiếp tục vô cớ nhận lấy lòng tốt của người ta.

“Vậy tại sao mỗi lần em xuất hiện, anh cũng có mặt? Em vừa đi khỏi thì anh lại đi theo?”

Giang Vãn Lễ mấp máy môi, không dám đối diện ánh mắt sáng rực của Lâm Miên Miên.

“Em đi làm một mình không an toàn. Nhỡ đâu hắn lại tìm đến thì sao?”

Tuy không nói rõ tên, nhưng trong lòng cả hai đều rõ, cái “hắn” ấy chính là Phó Tường Hằng.

Lâm Miên Miên không từ chối nữa, coi như ngầm chấp nhận sự đồng hành của Giang Vãn Lễ .

Vài ngày sau đó, cả hai dần hình thành một kiểu ăn ý ngầm.

Ban đầu chỉ là cùng đi làm, sau đó cùng gọi đồ ăn, uống trà chiều.

Lâm Miên Miên không nhận ra—

Giờ đây, bất kể làm chuyện gì, cô đều vô thức cân nhắc đến suy nghĩ của Giang Vãn Lễ trước tiên.



Những ngày tháng cứ thế yên bình trôi qua. Phó Tường Hằng cũng không còn xuất hiện.

Lâm Miên Miên chẳng thấy bất ngờ chút nào.

Ngay từ đầu cô đã không tin Phó Tường Hằng sẽ quay lại tìm mình.

Cô luôn biết rõ—trong lòng Phó Tường Hằng, Trình Vãn luôn quan trọng hơn cô.

Dù Trình Vãn phạm phải sai lầm lớn cỡ nào, chỉ cần khóc vài lần, Phó Tường Hằng nhất định sẽ tha thứ cho cô ta.

Giúp trả hết nợ tín dụng đen cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Biết đâu, năm nay còn sinh con nữa ấy chứ.

Thấy Miên Miên đã có thể buông bỏ nhẹ nhàng như thế, Giang Vãn Lễ thật lòng vui mừng thay cô, nhưng đồng thời cũng có phần hụt hẫng.

Giờ anh chẳng còn lý do gì chính đáng để được ở bên cô nhiều hơn.

Nhưng không ngờ, Giang Vãn Lễ còn đang “buồn ngủ”, ông trời đã vội “tặng gối”.

Tối hôm đó, vì bận xử lý tài liệu nên cả hai đành gọi cơm văn phòng.

Lâm Miên Miên đứng dậy đi rót nước, còn điện thoại trên bàn thì không ngừng đổ chuông.

“Văn Lễ, anh giúp em xem là ai gọi với?”

Xác nhận là số lạ, Lâm Miên Miên lo đó là cuộc gọi công việc nên bảo Giang Vãn Lễ nhấn nút nghe hộ, lại bật loa ngoài.

Ngay khi loa vừa mở, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng mắng mỏ điên cuồng của một người phụ nữ:



“Lâm Miên Miên, con đàn bà đê tiện kia! Cô đừng mơ tưởng nữa! Cả đời này Tường Hằng sẽ không bao giờ yêu cô đâu! Nếu tôi còn phát hiện hai người có liên lạc, tôi nhất định không để yên cho cô!”

Mắng chửi xong, Trình Vãn vẫn chưa thấy hả dạ, liền tiếp tục muốn đâm sâu vào cảm xúc của Lâm Miên Miên:

“Cô còn chưa biết đúng không, tôi và Tường Hằng mấy ngày nữa sẽ tổ chức hôn lễ đấy. Cảm ơn cô đã chuẩn bị kế hoạch cưới chu đáo như vậy, từng chi tiết đều đúng ý tôi, tôi chẳng cần lo gì cả. Nếu hôm đó cô có thể…”

Giang Vãn Lễ lập tức giơ tay dập máy, rồi chặn số đó, sau đó lo lắng nhìn sang Lâm Miên Miên.

“Miên Miên, đừng để tâm đến cô ta. Cô ta chỉ muốn thấy em sụp đổ, nên em càng không thể để cô ta toại nguyện.”

Lâm Miên Miên khẽ cười, ra hiệu cho Giang Vãn Lễ không cần lo. Cô không yếu đuối đến vậy.

Nhưng Trình Vãn chưa chịu buông tha. Bị chặn số, cô ta liền dùng số khác gọi tới. Không được nghe máy thì nhắn tin, tiếp tục khủng bố Lâm Miên Miên.

Trên màn hình điện thoại không ngừng hiện ra những lời lẽ dơ bẩn, hạ thấp.

Lâm Miên Miên dù chặn bao nhiêu số cũng chẳng xuể.

Cuối cùng, theo đề nghị của Giang Vãn Lễ , cả hai cùng đến trung tâm dịch vụ đổi số điện thoại mới, mới coi như được yên.

Lâm Miên Miên từng định tìm Phó Tường Hằng, bảo hắn quản cho tử tế Trình Vãn.

Nhưng hợp đồng sắp đến hạn ký kết, hơn nữa đây còn là bản hợp đồng đầu tiên của cô, cô chẳng còn tâm trí đâu lo chuyện khác, chỉ đành tập trung toàn lực vào công việc.

Cô và Giang Vãn Lễ cùng dẫn Tổng Lý đến văn phòng để ký kết.

Ai ngờ vừa bước vào cửa, Phó Tường Hằng đã từ đâu lao ra, thừa lúc mọi người không chú ý mà nhào tới Giang Vãn Lễ như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

23



Giang Vãn Lễ chưa kịp phản ứng thì đã ăn trọn một cú đấm.

Phó Tường Hằng lại siết chặt nắm đấm, chuẩn bị xông tới thì bị những người xung quanh kéo lại.

Lâm Miên Miên còn đứng chắn trước mặt Giang Vãn Lễ , ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Phó Tường Hằng, giọng cảnh cáo đầy lạnh lùng.

“Phó Tường Hằng, bây giờ là xã hội pháp trị, anh định làm gì?”

Nhìn thấy sự bảo vệ của Lâm Miên Miên dành cho Giang Vãn Lễ , ánh mắt Phó Tường Hằng đỏ bừng, hắn gào lên điên cuồng:

“Lâm Miên Miên, em còn dám nói em không có quan hệ gì với tên đó? Cả ngày dính lấy hắn ta, cười cười nói nói, nhưng lại chẳng cho anh lấy một nét mặt tốt. Em đối xử với anh như thế có xứng đáng không?”

“Chúng ta còn chưa chia tay, vậy mà ngay trước mặt anh, em chỉ biết bảo vệ tên đàn ông hoang đó. Em có biết vì để quay về gặp em, anh đã phải trả giá những gì không?!”

Mọi người xung quanh nghe xong đều quay sang nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ rõ vẻ tò mò và nghi hoặc.

Làm việc cùng lâu như vậy, đám người đó tất nhiên cũng đã nhận ra, giữa Lâm Miên Miên và Giang Vãn Lễ quả thực mờ ám không rõ ràng.

Nghe tiếng bàn tán càng lúc càng nhiều, Lâm Miên Miên biết nếu còn không lên tiếng, ngày mai tin đồn chắc chắn sẽ lan khắp nơi. Mà nàng không muốn để Giang Vãn Lễ bị tổn thương vì chuyện này.

Nàng chọn cách vạch trần vết thương đã đóng vảy của mình trước mắt bao người.

“Phó Tường Hằng, em chia tay với anh không cần sự đồng ý của anh. Huống hồ, anh còn giả vờ si tình cái gì? Đừng quên, là anh phản bội trước. Là trong lúc còn yêu em, anh đã đi đăng ký kết hôn với người khác.”

“Ngay từ đầu đến cuối, em chỉ như một kẻ ngốc, bị anh đùa bỡn xoay vòng.”

Vừa nói đến đây, viền mắt Lâm Miên Miên đã đỏ hoe, thân thể khẽ run, nhìn mong manh như sắp ngã xuống.

Bộ dạng ấy khiến Giang Vãn Lễ xót xa vô cùng.



(Hết Chương 10)


Bình luận

Loading...