Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tôi Không Cần Anh

Chương 5



Chu Vũ Thăng lập tức thu lại nụ cười, lạnh lùng lướt ánh mắt qua cô ta.

Sắc mặt Lâm Tiểu Tiểu ngay lập tức khó coi như thể vừa nuốt phải ruồi.

Nhìn cảnh đó, tôi thấy trong lòng thật sự hả hê.

Quả là “ác giả ác báo.”

“Tô Linh Linh, chẳng lẽ em không định cho anh một lời giải thích sao?”

Tôi bật cười, “Giải thích? Tại sao tôi phải giải thích? Chúng ta đã chia tay rồi, cũng đã cắt đứt quan hệ. Anh cần tôi nhắc lại lần nữa à?”

“Chuyện chia tay anh chưa đồng ý. Hơn nữa, chúng ta đã bên nhau mười năm, chuẩn bị cưới rồi, giờ em muốn nói gì đây? Cắm sừng anh à?”

Tôi thực sự bị lời anh ta nói làm cho kinh ngạc.

Rõ ràng anh ta thay lòng đổi dạ trước, giờ lại nói tôi cắm sừng anh ta?

“Đã vậy, nếu anh không đồng ý chia tay, vậy anh với Lâm Tiểu Tiểu là thế nào? Lục Thời An, anh có biết xấu hổ không?”

“Tôi…”

Lục Thời An định phản bác, nhưng chẳng nói nổi câu nào.

Lâm Tiểu Tiểu đứng bên cạnh hít hít mũi, “Chị Linh Linh, em biết chị vẫn còn giận anh Thời An, nhưng chị cũng không nên kéo anh Vũ Thăng vào cuộc.”

Nghe cô ta nói, ai cũng nhận ra cô ta đang cố tình phá hoại mối quan hệ giữa tôi và Chu Vũ Thăng.

Tôi vừa định lên tiếng thì Chu Vũ Thăng đã lạnh lùng châm biếm, “Cô không hiểu à? Tôi với cô không quen biết. Dù Linh Linh có muốn kéo tôi vào chuyện này, tôi cũng tự nguyện, vì tôi là bạn trai của cô ấy.”

“Tôi sẵn sàng làm mọi thứ vì cô ấy, không giống như ai đó.”

Nói xong, anh quay sang nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, “Đi thôi, vừa rồi chắc em chưa ăn gì. Anh đưa em đi ăn bánh đào.”

Chúng tôi quay người định rời đi, nhưng Lục Thời An bất ngờ nắm lấy tay tôi.

Đôi mắt anh đỏ hoe, khóe mắt khẽ run rẩy.

Như một con chó hoang thất bại.

“Em thật sự ở bên anh ta rồi sao?”

“Đúng vậy.”

“Linh Linh, em từng nói chỉ yêu mình anh… Sao em có thể…”

Nhìn Lục Thời An trong bộ dạng này, lòng tôi không chút dao động, thậm chí còn cảm thấy chán ghét.

Anh ta có tư cách gì mà chất vấn tôi?

Tôi ngắt lời anh ta, “Anh cũng từng nói sẽ đối xử tốt với tôi, nhưng anh đã làm gì? Lục Thời An, tôi không nợ anh điều gì. Nếu anh tránh xa tôi, tôi sẽ rất cảm kích.”

“Nói thật, với anh, tôi đã hết lòng hết dạ rồi. Anh còn muốn tôi làm gì nữa?”

“Nhường vị trí cho Lâm Tiểu Tiểu, thế còn chưa đủ sao?”

Tôi đã cố gắng giữ lại chút thể diện cho anh.

Nhưng anh ta lại hết lần này đến lần khác thử thách giới hạn của tôi.

Nhìn vào ánh mắt kiên quyết của tôi, Lục Thời An bỗng hoảng hốt. Anh ta vội vã nắm lấy tay áo tôi, “Không phải thế đâu. Anh với cô ấy…”

“Đủ rồi. Tôi không muốn nghe.”

“Anh hiểu không? Tôi không quan tâm chuyện của hai người.”

Nói xong, tôi kéo Chu Vũ Thăng rời đi, không hề để ý đến hai người phía sau đã đỏ mắt.

9

Chúng tôi chỉ dừng lại khi không còn thấy bóng dáng họ nữa.

“Vừa rồi cảm ơn anh nhé.”

Tôi nói với Chu Vũ Thăng, nhưng anh lại có vẻ thất thần.

“Chu Vũ Thăng?”

“Linh Linh, em đang nắm tay anh.”

Anh lơ ngơ nói, lúc đó tôi mới nhận ra mình vẫn đang nắm tay anh từ lúc kéo ra ngoài.

“Xin lỗi nhé.”

Tôi vội vàng buông tay.

Nhưng Chu Vũ Thăng bất ngờ kéo tôi vào lòng.

“Linh Linh, nếu em đã chia tay anh ta, tại sao không thử cho anh một cơ hội?”

Nhịp tim mạnh mẽ của anh như muốn nuốt chửng tôi.

Tôi hoảng hốt bỏ chạy.

10

Vì công việc ở Hải Thành, tôi phải ở lại đây thêm vài ngày.

Không ngờ trong hai ngày này lại xảy ra sự cố.

Đang lúc tôi còn đau đầu vì chuyện của Chu Vũ Thăng, điện thoại đột ngột reo lên.

“Linh Linh, mau xem hot search đi!”

Tôi ngạc nhiên mở điện thoại, đập vào mắt là những tiêu đề to đậm:

#Lục Thời An – Tô Linh Linh#
#Tô Linh Linh là trà xanh#
#Lâm Tiểu Tiểu đáng thương#

Bài viết kèm theo là “tâm sự” của Lâm Tiểu Tiểu, kể lại “sự thật” về chuyện cô ta và Lục Thời An chia tay, cùng với mối “ân oán” giữa tôi và anh ta.

Hình ảnh minh họa là bức ảnh tôi và Chu Vũ Thăng nắm tay nhau.

“Em cứ tưởng chị Linh Linh thích anh Thời An, nên chín năm qua em không xuất hiện. Đến khi phát hiện ra chị ấy bên ngoài đã có người khác mà vẫn lừa dối anh Thời An, em không thể chịu nổi nên mới tìm đến anh ấy.”

Một bài đăng.

Xuyên tạc trắng trợn.

Đảo ngược trắng đen.

Chỉ trong một giờ ngắn ngủi, tôi trở thành đối tượng bị cả mạng xã hội chỉ trích.

Nhiều bạn bè, người thân gửi tin nhắn hỏi thăm tôi.

Tôi định lên bài viết đối chất trực tiếp với Lâm Tiểu Tiểu thì phát hiện bài đăng đã bị gỡ.

Chưa đầy mấy phút sau, tài khoản chính thức của tập đoàn Chu xuất hiện, tag thẳng tôi vào bài đăng.

“Đây là giám đốc hợp tác của chúng tôi, đồng thời cũng là người trong lòng của thiếu gia Chu. Có vấn đề gì cứ trực tiếp liên hệ với chúng tôi.”

Ngay cả mẹ tôi, người vốn luôn kín tiếng, cũng đích thân lên tiếng.

“Con gái tôi chưa từng để mắt đến thằng nhãi nhà họ Lục. Còn cô là cái thá gì mà dám diễn trò?”

Chỉ trong nháy mắt, dư luận đổi chiều.

Cư dân mạng quay sang chỉ trích Lâm Tiểu Tiểu.

Nhân lúc mọi chuyện đang nóng.

Tôi cúp điện thoại, bước ra khỏi phòng, đèn trong phòng tắm vừa tắt.

Lâm Tiểu Tiểu có lẽ không ngờ rằng, đám bắt cóc mà cô ta thuê đã bị tôi mua chuộc và khai ra toàn bộ kế hoạch.

Ngày cảnh sát đến bắt cô ta.

Cô ta bị đám người phẫn nộ bao vây ở nhà, đến mức không dám bước ra khỏi cửa.

Cả người cô ta đã sụp đổ hoàn toàn.

Lâm Tiểu Tiểu bị bắt đi, lĩnh án 10 năm tù.

Cùng lúc đó, tôi chính thức ở bên Chu Vũ Thăng.

Không, là trực tiếp đính hôn.

Anh đối xử với tôi rất tốt, tôi không có lý do để từ chối.

Bữa tiệc đính hôn rất hoành tráng.

Không biết có phải cố ý hay không, Chu Vũ Thăng chọn tổ chức ngay tại Hải Thành.

Thậm chí còn phát trực tiếp toàn bộ buổi lễ.

Tôi hiểu ý anh, nhưng không phản đối.

Sau bữa tiệc, tôi định ra ngoài hít thở không khí.

Vừa mở cửa, tôi thấy Lục Thời An ngồi bệt ở mép cửa.

“Linh Linh…”

Lâu ngày không gặp.

Anh ta trông vô cùng thê thảm.

Nghe nói tập đoàn Lục đang gặp khủng hoảng, anh ta gần như không thể xoay sở.

Tôi lùi lại vài bước, tránh khỏi tay anh ta đang cố vươn ra.

Bàn tay anh ta khựng lại giữa không trung, sau đó buông thõng xuống, đầy vẻ tuyệt vọng.

“Em ghét anh đến vậy sao?”

“Anh là ai?”

Tôi lườm anh ta, gọi bảo vệ đến, “Lần sau đừng tùy tiện cho ăn mày vào.”

(Đã hết truyện)

Nữ Sinh Được Tôi Chu Cấp Nhưng Lại Cướp Chồng Tôi (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Một nữ sinh đại học từng được tôi chu cấp thế nhưng….????

Nửa đêm, cô ta lại nhắn tin cho chồng tôi.

“Anh ơi, Tết này anh có thể giả làm bạn trai em một ngày, về quê với em không?”

Tôi vừa định nổi đóa.

Chồng tôi lập tức trả lời:

“Biết thả thính rồi à? Vậy học phí sau này tự lo nhé!”

Một bụng tức của tôi…

Tắt ngóm luôn tại chỗ!

1

Nửa đêm, tôi vẫn đang thu dọn đống quà Tết để mai về quê.

Bỗng nghe tiếng ting ting từ điện thoại của chồng – anh Từ Dương.

Anh ấy cài nhận diện khuôn mặt tôi để mở khoá.

Tôi vừa nghiêng đầu nhìn qua, màn hình đã tự mở, hiển thị tin nhắn mới nhất trên WeChat:

“Anh ơi, Tết này anh có thể giả làm bạn trai em một ngày, về quê với em không?”

Thấy dòng chữ đó, trán tôi lập tức nhăn lại.

Nếu không phải tôi biết rõ người gửi, chắc còn tưởng đây là tin nhắn lừa đảo.

Tôi kéo lên đọc thêm. Hai người họ có kha khá tin nhắn, nhưng gần như toàn là Trương Thiến gửi – Từ Dương hầu như chẳng mấy khi phản hồi.

Giỏi lắm!

Cái con nhỏ tôi nuôi học đại học đây, nhận tiền tôi gửi như cơm bữa, vậy mà lại quay sang thả thính chồng tôi?

Tôi đang chuẩn bị nổi điên.

Đúng lúc ấy, Từ Dương đi tới.

Anh nhìn tôi đầy nghi hoặc:

“Em mệt thì nghỉ đi, chỗ này để anh làm.”

Tôi ném thẳng điện thoại vào tay anh, lạnh giọng:

“Xem lại bạn bè của anh đi!”

Anh chỉ liếc một cái, lập tức nhíu mày:

“Con này có vấn đề à?”

Tôi gắt:

“Cô ta có vấn đề hay không không quan trọng. Nhưng anh lén lút kết bạn WeChat với cô ta là sao?”

Từ Dương thì ấm ức:

“Không phải em đưa điện thoại anh, ép anh kết bạn còn gì?”

Tôi mới sực nhớ ra…

Trương Thiến từng nói cần xin con dấu công ty cho bài tập thực hành ở trường.

Tôi thấy phiền, nên bảo luôn đưa cho chồng tôi – chủ doanh nghiệp – ký cho tiện.

Lúc đó đúng là tôi tự tay kết bạn giùm cô ta với chồng mình.

Tôi tự tay dắt sói vào nhà.

Đang tự trách, Từ Dương đã nhanh tay gõ một tin nhắn và gửi đi:

“Thả thính giỏi thế, học phí sau này tự đi mà kiếm!”

Nhìn dòng tin đó sáng lên trên màn hình.

Tôi bỗng dưng… hết giận luôn.

2

Tối qua, những lời của Từ Dương đã đủ thẳng thắn và không nể nang.

Tôi cứ nghĩ Trương Thiến sẽ vì xấu hổ mà từ đó không dám lộ diện nữa.

Ai ngờ sáng hôm sau đã gọi điện cho tôi.

Vừa bắt máy, cô ta nước mắt nước mũi nghẹn ngào gọi tôi là “chị”, năn nỉ xin gặp một lần.

Từ Dương nghe tôi nói đã nhận lời thì không vui chút nào:

“Gặp cái thể loại đầu óc có vấn đề làm gì? Thời gian đó không đi mua đồ Tết còn hơn.”

Tôi thuận miệng đáp lại cho xong, rồi thay đồ đi đến chỗ hẹn.

Cô ta chọn một tiệm trà sữa giá rẻ – Mật Tuyết Băng Thành.

Tôi vừa ngồi xuống, Trương Thiến đã hồ hởi chào tôi:

“Chị ơi, em chỉ đủ tiền mời chị uống ở Mật Tuyết, chị không chê đấy chứ?”

Bộ dạng rụt rè ấy, khiến tôi thật khó liên tưởng đến cô gái vừa tối qua còn thả thính chồng người khác.

Là cô ta diễn sâu, hay thực sự có uẩn khúc?

Tôi cười nhạt:

“Chị cũng hay uống ở đây, không sao đâu.”

Vừa dứt lời, Trương Thiến đã ngẩng mặt lên, nước mắt giàn giụa:

“Chị ơi, em sai rồi. Tối qua em nhắn cho anh ấy một câu, chắc anh ấy giận rồi…”

Tôi giả vờ ngạc nhiên:

“Thế à?”

Cô ta lập tức móc điện thoại ra, chìa ngay ra trước mặt tôi.

Vừa lau nước mắt vừa nói:

“Bà em dương tính rồi, bác sĩ dưới quê bảo không sống được mấy ngày nữa…

Em từ nhỏ được bà nuôi lớn, bà chỉ mong được nhìn thấy em mặc váy cưới trước khi nhắm mắt.

Em không quen ai cả, chỉ tin mỗi chị với anh ấy…”

Từ sau khi mở cửa lại, ai cẩn thận đến đâu cũng khó tránh khỏi nhiễm.

Tôi vừa tuần trước cũng dính, sốt ba ngày liền mới đỡ.

Nếu thật là người già dương tính mà không được chữa trị kịp thời, đúng là nguy hiểm thật.

Nhìn cô ta khóc sướt mướt, tôi cũng có chút mủi lòng.

Nhưng cho dù thương cảm, bảo tôi cho mượn chồng thì không có cửa.

Tôi có thể hào phóng, nhưng đàn ông và bàn chải đánh răng là thứ tuyệt đối không chia sẻ.

May là Trương Thiến không nhắc lại chuyện nhờ Từ Dương đóng vai bạn trai nữa.

Chỉ một mực xin tôi thay cô ta nói đỡ với Từ Dương.

Chắc sợ bị cắt tiền học kỳ sau đây mà.

3

Buổi tối về đến nhà, tôi kể lại mọi chuyện cho Từ Dương nghe.

Anh cười lạnh một tiếng:

“Em đừng nói là tin thật đấy nhé?”

Tôi khựng lại:

“Thì cô ta đâu đến mức nguyền rủa bà mình?”

Khi chúng tôi quyết định hỗ trợ Trương Thiến, cũng đã tìm hiểu kỹ hoàn cảnh của cô ấy.

Nhà quê, cha mất sớm, mẹ đi bước nữa, từ nhỏ được bà ngoại nuôi lớn.

Điều kiện học hành thiếu thốn nhưng học lực khá ổn.

Từ Dương nhếch môi cười mỉa, rồi đưa tay véo nhẹ má tôi, giọng vừa dỗ dành vừa trêu:

“Miễn là em vui.”

Từ Dương vốn là người tự mình lập nghiệp từ sớm, tôi càng tin vào con mắt nhìn người của anh.

Thế nên… lẽ nào Trương Thiến thật sự có vấn đề?

Tôi mở lại WeChat, phát hiện không biết từ bao giờ Trương Thiến đã chặn tôi xem nhật ký.

Tôi lại vào TikTok của cô ta, trống trơn, chẳng thấy gì mới.

Tuy nhiên, nhờ vài bình luận trong một clip, tôi đoán ra được nickname của cô ta trên Xiaohongshu.

Phụ nữ một khi đã bị chạm đến lòng nghi ngờ, thì khả năng điều tra còn đỉnh hơn thám tử.

Tôi mở Xiaohongshu của cô ta ra – và không khỏi sững sờ.

Tài khoản có hơn mười ngàn người theo dõi, đăng toàn các bài review mỹ phẩm, đồ dùng cao cấp và cả ảnh selfie.

Góc chụp cực kỳ tinh tế, tạo cảm giác sang trọng bí ẩn.

Nếu không nhờ nhìn rõ mặt, tôi suýt tưởng tài khoản đó là của chính mình.

Vì những món đồ cô ta khoe, đều là thứ tôi từng chia sẻ trên vòng bạn bè WeChat.

Bình thường tôi hay chia sẻ vài món mình thích dùng cho bạn bè xem, cũng chẳng bao giờ để ý ai xem hay không.

Ai ngờ cô ta dùng chính mấy thứ đó để sống ảo.

Cơn buồn nôn trào lên tận cổ.

Một con “sống ảo thành tinh”!

Tôi tiếp tục lướt xuống.

Bất ngờ thấy một bức ảnh chụp bóng lưng đàn ông rất quen.

Nếu tôi không nhầm, đó là Từ Dương – còn bối cảnh chính là văn phòng của anh ấy.

Dưới ảnh có caption:

“Anh Từ vất vả quá, thương anh ngoan ghê!”

Phía dưới phần bình luận còn “nhộn nhịp” hơn:

“Người yêu tiểu tiên nữ có khí chất quá đi! Trẻ vậy mà đã làm chủ công ty, đúng là xứng đôi vừa lứa.”

Và Trương Thiến trả lời:

“Anh Từ thật sự rất giỏi, là thần tượng em ngưỡng mộ.”

Thần tượng? Thần tượng cái con khỉ!

Chồng tôi giỏi thế nào có liên quan gì đến cô?

Muốn thế chỗ tôi hả?

Muốn làm phượng hoàng, cũng đừng giẫm xác người khác mà lên.



Bình luận