Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tình Yêu Mòn Theo Năm Tháng

Chương 8



Mưa lớn ven biển thường rơi vào những đêm hè.

Trước khi ngủ, tôi nghe tiếng mưa đập vào cửa sổ rào rào, dòng nước tụ lại chảy như suối.

Tiếng gõ cửa chen giữa tiếng sấm gần như bị tôi bỏ qua. Nhíu mày ra mở cửa, tôi sững người khi thấy Lương Cạnh Xuyên đang đứng ngoài đó.

Nước mưa chảy từ tóc anh xuống, đọng thành vũng dưới chân, cả người ướt sũng, trông vô cùng thảm hại.

Mắt anh đỏ ngầu, người nồng nặc mùi rượu.

“Anh uống rượu à? Hôm nay chẳng phải còn đi làm sao?” Tôi cau mày.

Lương Cạnh Xuyên như chẳng nghe thấy, khàn giọng nói:

“Trình Niệm, anh phải làm gì thì em mới tha thứ?

Anh biết trước kia mình đối xử với em tệ, khiến em chịu khổ. Nhưng lần quay lại này anh đã cố thay đổi. Em nói anh không chịu chia sẻ, anh đã cố gắng trò chuyện với em nhiều hơn. Em không thích Hàn Sơ, anh đã cắt đứt với cô ta. Em muốn anh quan tâm hơn, anh cũng đã cố làm nhiều hơn… Nhưng sao em lại ngày càng xa cách với anh? Em trước kia đâu có như vậy…”

Ánh mắt anh đỏ bừng, đau khổ không thể che giấu.

“Từ lúc chia tay anh mới nhận ra mình từng làm tổn thương em đến mức nào. Anh hối hận lắm. Không có em, anh ăn không ngon ngủ không yên. Mỗi ngày đều mơ thấy em, mở mắt ra là chỉ mong em vẫn còn ở nhà. Anh thậm chí không dám về nhà, không ngủ được nên phải đi xin thuốc ngủ. Những năm qua luôn là em nhường nhịn anh, anh cứ nghĩ em sẽ không bao giờ rời đi… cứ tưởng em sẽ mãi mãi ở bên anh…”

Tôi cúi đầu, giọng nhẹ như hơi thở:

“Nhưng Lương Cạnh Xuyên, trên đời này chẳng có ai không rời xa được ai cả.”

“Anh biết rồi… Cho anh thêm một cơ hội được không? Anh sẽ thay đổi, thật sự sẽ không như trước nữa—”

Tôi cắt lời anh:

“Nhưng anh có ghép lại được một tấm gương vỡ không?”

Anh khựng lại.

Những ký ức bị đè nén lại ùa về.

Bao nhiêu đêm mất ngủ, bao nhiêu giây phút đau đớn tôi từng chịu — đều chẳng cách nào quên nổi.

Khi anh lạnh lùng làm ngơ trước nỗi đau của tôi. Khi anh và Hàn Sơ chẳng biết giữ khoảng cách. Khi tôi phải gồng mình chịu đựng trong một mối quan hệ không còn tình yêu.

Khi tôi thức trắng đêm, chỉ có nước mắt và viên thuốc ngủ làm bạn.

“Em đã không vượt qua được.

Em từng rất muốn tha thứ, rất muốn bắt đầu lại, và em cũng tin những lời anh nói là thật.

Nhưng Lương Cạnh Xuyên, mỗi lần nhìn thấy anh, em lại nhớ đến chính bản thân mình lúc thê thảm nhất. Càng ở cạnh anh, em càng đau.

Em không quên được.

Em vượt qua không nổi.”

Lương Cạnh Xuyên há miệng, một giọt nước lăn dài từ mắt rơi xuống.

Không rõ là nước mưa… hay là nước mắt.

“Em từng rất yêu anh.”

Tôi cười nhạt.

“Nhưng tình yêu cũng có thể bị bào mòn. Mỗi lần anh làm em tổn thương, là một lần tình yêu đó ít đi một phần. Cho đến giờ… đã chẳng còn gì cả.”

Giọt nước nóng hổi nhỏ xuống mu bàn tay tôi.

Lúc ấy, tôi mới biết — đó là nước mắt anh.

“Xin lỗi.”

Tôi mím môi, bình tĩnh khẽ nói:

“Anh về đi. Sau này… chúc anh hạnh phúc. Em nói thật đấy.”

Tôi đóng cửa lại. Bên ngoài, rất lâu vẫn không có tiếng bước chân.

Tôi tựa lưng vào cửa, giữa chúng tôi chỉ còn một lớp gỗ ngăn cách.

Khi tôi yêu anh, anh không yêu tôi.

Đến khi anh yêu tôi, tôi lại không còn yêu anh nữa.

Có lẽ… giữa chúng tôi, từ đầu đã chẳng có duyên.

9

Khi nghe tin Lương Cạnh Xuyên từ chức, tôi đang chuẩn bị cùng Kỳ Hách ra sân bay đi du lịch nước ngoài.

Sau nửa năm kiên trì theo đuổi, cuối cùng chúng tôi cũng chính thức ở bên nhau.

Tôi từng bị Lương Cạnh Xuyên làm tổn thương quá sâu, không dám dễ dàng bắt đầu một mối quan hệ mới. Nhưng Kỳ Hách không ngừng theo đuổi, cuối cùng cũng khiến tôi mềm lòng.

Trước giờ lên máy bay, tôi nhận được cuộc gọi từ một người bạn — là bạn chung giữa tôi và Lương Cạnh Xuyên.

Cô ấy cẩn thận mở lời:

“Cậu có biết Lương Cạnh Xuyên từ chức rồi không?”

Tôi sững lại: “Gì cơ?”

Cô ấy thở dài: “Cậu nói xem, một người có tiền đồ sáng như thế, sao lại đột ngột như vậy chứ. Anh ta là trưởng khoa trẻ nhất trong viện, ai cũng nói sau này có thể lên đến chức viện trưởng. Mấy năm nay làm việc đâu ra đấy, không có vết nhơ gì. Nhưng vài tháng trước thì như phát điên, nghe nói còn đánh nhau với bệnh nhân. Từ sau vụ đó thì tinh thần xuống dốc, liên tục mắc lỗi, suýt nữa còn xảy ra sự cố y tế. Cuối cùng thì tự nộp đơn xin nghỉ, nói là không làm nổi nữa.

Thật đáng tiếc, không hiểu sao lại ra nông nỗi ấy.”

Tôi không nói gì.

Cúp máy, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Ánh nắng chói chang bất chợt khiến tôi nhớ lại năm mười bảy tuổi, lần đầu tiên gặp Lương Cạnh Xuyên.

Hôm đó, tôi đi ngang sân bóng thì bị bóng rổ ném trúng đầu, đau đến phát khóc, ôm đầu ngồi thụp xuống đất.

Một giọng nói trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu. Tôi ngẩng đầu, thấy một cậu con trai mặc áo bóng rổ, ánh mắt đầy lo lắng, chìa tay về phía tôi. Đôi mắt cậu ấy còn rực rỡ hơn cả mặt trời trên cao, khiến tôi choáng váng.

“Cậu không sao chứ? Có đau lắm không?”

Tôi ngơ ngác đưa tay ra, chạm vào tay cậu.

Khoảnh khắc ấy, cả thế giới bỗng yên lặng. Tôi chỉ nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.

Mười năm trôi qua vèo một cái, ký ức dần phai mờ theo thời gian.

Ngay giây tiếp theo, có người bước đến trước mặt tôi.

Gương mặt Lương Cạnh Xuyên mờ đi, thay vào đó là một gương mặt khác.

Kỳ Hách vẫy tay trước mặt tôi:

“Sao thế? Máy bay sắp cất cánh rồi.”

Anh lấy hành lý từ tay tôi, rồi chìa tay ra.

“Đi thôi.”

Tôi nắm lấy tay anh.

“Ừ.”

HẾT

(Đã hết truyện)

Câu Dẫn Chú Nhỏ (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, HE, Hiện Đại, Ngược, Hài Hước, Sủng,

Tôi đứng trước cửa ra vào, ngay khoảnh khắc khóa cửa vừa được mở — Tôi lao vào lòng người đàn ông ấy. “Ôm em đi, anh giống như đang ôm một cục bông mềm mại đấy nhé!”

 

Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ...

 

Khi tôi còn đang thắc mắc vì sao Phó Đình không đẩy tôi ra như mọi khi, thì một giọng cười khẽ vang lên bên trên đầu. “Anh Đình ơi, nhà anh giờ còn có dịch vụ… lao vào lòng người khác như thế này à?”

 

Tôi giật mình buông tay, lúc đó mới nhận ra — mình ôm nhầm người!

 

Niềm vui bất ngờ lập tức hóa nỗi kinh hoàng.

 

Phó Đình đứng sau lưng người kia, ánh mắt nhìn tôi lạnh như băng, vô cảm.

 

Cảm giác xấu hổ dày đặc như một lớp keo quánh đặc, dán chặt từng nơ-ron trong đầu, khiến tôi cứng đờ đứng tại chỗ, ngơ ngác không biết phải làm gì.

 

Ngoài trời, mùa đông lạnh căm căm.

 

Tôi ỷ y trong nhà có sàn sưởi, liền thay chiếc áo croptop đen hồng khoe eo, cùng chân váy caro ngắn chưa quá đầu gối.

 

Mái tóc búi đôi thấp tôi tỉ mỉ tạo kiểu cũng không còn tác dụng gì.

 

Người tôi ôm nhầm từ trên xuống dưới nhìn tôi một lượt. “Anh Đình ơi, bình thường anh chơi kiểu này trong nhà sao?”

 

Ngay khi ánh mắt anh ta dừng lại chỗ nhạy cảm, Phó Đình bước tới che chắn, phủ áo khoác lấy người tôi.

 

Anh bế tôi lên, ôm chặt rồi đi thẳng vào phòng. “Chân váy này của em, có thể ngắn hơn nữa không?”

 

Anh đặt tôi xuống sofa, liếc đầy lạnh lùng về phía gấu váy.

 

Tôi lí nhí “à” một tiếng, chưa kịp hiểu chuyện gì.

 

Ngước mắt nhìn anh đầy thắc mắc: “Chú nhỏ, ý chú là... nên ngắn hơn nữa phải không?”

 

Vừa nói, tôi giả bộ kéo váy lên thêm một chút “Thế này hả?”

 

Ngay sau đó, tay tôi bị anh chặn lại.

 

Anh nhìn tôi chăm chú. “Cố ý à?”

 

Sau vài giây nhìn nhau, cuối cùng tôi cũng lấy lại bình tĩnh.

 

Mặt đỏ bừng, tai nóng ran, tôi mím môi, lấy hết dũng khí nói: “Ý chú là... cố tình quyến rũ chú sao?” “Phó Đình, vậy em hỏi... em có quyến rũ được chú chưa?”

 

Ánh mắt người đàn ông trước mặt đột nhiên tối sầm. “Em vừa gọi tôi là gì?”

 

Niềm vui nhỏ bé chưa kịp lan tỏa thì cổ áo tôi đã cảm thấy lạnh buốt.

 

Tay anh từ từ vén lên...

 

Trước khi lớp vải xanh nhạt cuối cùng bị lộ ra, tôi không kìm được mà thốt: “Chú nhỏ...”

 

Cuối cùng anh dừng tay, khẽ nói: “Cháu nhỏ à, đạo đức chú không cao đâu.” “Nếu còn chọc chú nữa, dù có biến thành súc sinh, chú cũng sẽ dạy em một trận.

 

Nghe chưa?”

 

Ném lại lời cảnh cáo nhẹ nhàng, anh tránh ánh mắt tôi bước ra khỏi phòng.

 

Tôi để ý thấy khi anh rời đi, sống lưng không còn thẳng như mọi ngày, hơi cong xuống.

 

Trước khi cánh cửa khép lại hoàn toàn, người đàn ông kia vẫn đứng trong phòng khách, ánh mắt dừng lại trên lưng Phó Đình rồi chậm rãi nhìn xuống chỗ nào đó… Ngay sau, miệng há hốc, cằm suýt rơi xuống đất. “Đệch Phó Đình!” “Mẹ nó, anh đúng là đồ… cầm thú rồi!”

 

Phó Đình không đáp lời, lặng lẽ quay về phòng.

 

Khi tôi kể chuyện này cho Tiểu Diệp — cô bạn chưa từng yêu ai giống tôi — nó hét lên như con chuột chũi bị đạp trúng đuôi.

 

Tôi nghe giọng nó kích động trong tin nhắn thoại: “Trời ơi!

 

Anh ta chắc chắn cũng thích mày đó!!

 

Không thì tại sao phải phản ứng lại mày chứ!!

 

Đàn ông lớn tuổi rất sĩ diện!

 

Tỏ tình đi!

 

Trăm phần trăm đậu luôn!!!”

 

Tôi siết chặt nắm tay, thật sự tin lời nói mê mẩn ấy.

 

Nghiêm túc gật đầu đồng ý.

 

Tôi lục trong tủ lạnh mini trong phòng, rút ra chai rượu Baileys nhỏ từng mua trước đó. Ừ ực ừ ực, uống liền mấy ngụm để lấy can đảm.

 

Nhưng hình như… tôi uống hơi quá tay rồi.

 

Khi tôi đẩy cửa bước ra, đầu óc vẫn quay cuồng Dự định đợi bạn của Phó Đình về hết mới nói chuyện.

 

Nhưng men rượu thì không chờ ai cả.

 

Không biết từ lúc nào, lại có thêm hai người đến.

 

Trong phòng khách, Phó Đình và ba người bạn ngồi trên sofa, trò chuyện gì đó.

 

Tôi bước tới, chân bước loạng choạng. “Ui chà, anh Đình ơi, con bé nhà anh say rồi kìa!”

 

Nghe thế, tôi quay đầu nhìn người vừa nói, nghiêm túc đáp từng chữ: “Tôi không còn là con nít nữa, ba tháng nữa tôi tròn hai mươi.”

 

Người đó không để ý lời tôi, bật cười lớn hơn.

 

Tôi đi thẳng tới trước mặt Phó Đình, dừng lại.

 

Ánh mắt hai người gặp nhau trong một giây, tôi liền trèo lên ngồi vào lòng anh.

 

Hành động đó khiến cả căn phòng c.h.ế.t lặng.

 

Phó Đình đỡ lấy lưng tôi, sợ tôi nghiêng ngả té ngã.

 

Giọng anh hơi trầm: “Say rồi à, quậy hả?”

 

Tôi lắc đầu, hai tay ôm cổ anh, ghé sát lại gần.

 

Đằng sau là những tiếng ồn ào náo động: “Má ơi… chuyện gì đây??” “Chẳng lẽ anh Đình không phải nuôi cháu mà là...”

 

Khuôn mặt Phó Đình lạnh hẳn đi.

 

Tôi mím môi, toàn thân phảng phất mùi rượu Baileys ngọt ngào.

 

Giọng nói ngấm rượu mềm mại hơn thường ngày. “Em thích anh, Phó Đình.”

 

Không khí xung quanh tịch lặng như tờ.

 

Phó Đình buông tay đang đỡ tôi.

 

Anh cúi mắt, không biểu cảm, nhẹ nhàng từ chối:

 



Bình luận