Tình Yêu Của Chu Dự #
Chương 8
Tôi cố gắng cúi xuống nhặt, nhưng với cái bụng bảy tháng, việc cúi người rất khó khăn, thậm chí không thể nhìn thấy chân mình.
Thất bại, tôi ngồi phịch xuống ghế và bật khóc nức nở.
Chu Dự mắt đỏ hoe, đứng dậy kéo tôi vào lòng anh.
Tôi nức nở trước ngực anh: “Chu Dự, em không còn bố nữa.”
“Em không còn nhà nữa.”
13
Chu Dự quỳ trước mặt tôi, cẩn thận lau nước mắt trên mặt tôi.
Anh nắm tay tôi đặt lên bụng, từng chữ từng câu nói: “Hứa Viên, em còn có anh, còn có em bé trong bụng, chúng ta chính là người thân của em, là gia đình của em.”
Khoảnh khắc đó tôi chợt hiểu tại sao bố lại kiên quyết muốn tôi kết hôn.
Thế hệ chúng tôi phần lớn là con một, cha mẹ ở đâu, thì đó là nhà của chúng tôi.
Nếu một ngày cha mẹ không còn, chúng tôi sẽ trở thành những ngọn cỏ cô đơn, trôi dạt theo gió.
Nhưng mọi chuyện không hoàn toàn tuyệt đối, sự kiên quyết của bố chỉ đúng một nửa.
Độc thân không nhất định cô đơn, kết hôn cũng không nhất định sẽ đối phó được sự cô đơn.
Tôi là một trong những người may mắn, vì tôi có Chu Dự yêu thương tôi.
Buổi tối khi ngủ, Chu Dự ôm tôi tựa vào đầu giường, lật xem album ảnh mà mẹ anh gửi từ nước ngoài về chiều nay.
Chúng tôi lật từ cuối lên đầu, khi đến bức ảnh Chu Dự mặc đồng phục trung học, tôi kinh ngạc phát hiện chúng tôi từng học cùng một trường trung học.
Chu Dự không nói gì, đột nhiên lên tiếng: “Hứa Viên, anh muốn kể cho em một bí mật.”
“Gì vậy?”
Anh cúi xuống hôn trán tôi nói: “Thật ra, anh đã thích em từ lâu rồi.”
“Trước khi em dần dần yêu anh, anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, vì trong ấn tượng của tôi, trước buổi xem mắt, tôi chưa từng gặp Chu Dự.
Chu Dự nói: “Hồi nhỏ, anh gặp em ở bệnh viện nhi, lúc đó anh bị mấy đứa trong phòng bệnh trêu chọc vì đôi mắt, em từ đâu xuất hiện, bảo vệ anh từ phía sau, lớn tiếng nói rằng đôi mắt của anh không làm hại ai, sao họ lại dùng đôi mắt của anh để làm hại anh?”
“Cuối cùng, em còn rất oai phong cảnh cáo họ rằng mẹ em là cảnh sát, chuyên đối phó với những kẻ xấu.”
Nói đến đây, Chu Dự bật cười, “Lúc đó, trong mắt anh, em như một nữ hiệp chính nghĩa. Anh còn chưa kịp cảm ơn em thì em quay lại khóc lớn vì sợ tiêm.”
“Anh nghĩ mình đã tìm được một người bạn mới, nhưng hôm sau em đã xuất viện. Lúc đó, anh còn đặc biệt chạy đến giường em để xem tên của em.”
Tôi tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay Chu Dự, buồn bã nói: “Thực ra, hồi nhỏ em không sợ tiêm, em khóc lớn chỉ để mẹ em xuất hiện và che mắt em lại.”
“Mẹ em là cảnh sát, công việc rất bận rộn, hồi nhỏ chỉ khi em bệnh, mẹ mới vội vã đến từ đâu đó.”
Tôi nhắm mắt, nhớ lại, “Em còn nhớ lần đầu tiên có kinh nguyệt, xung quanh không có người phụ nữ trưởng thành nào, đến băng vệ sinh em cũng không biết dùng. Cuối cùng, bố phải gõ cửa nhà hàng xóm nhờ dì dạy em.”
“Vì mẹ không thường xuyên ở bên cạnh, hồi nhỏ em rất muốn thu hút sự chú ý của mẹ.”
“Khi còn nhỏ em nổi loạn, mẹ thỉnh thoảng xuất hiện mắng mỏ em, em lại nghĩ mẹ đã không quan tâm đến em như vậy, thì lấy tư cách gì để yêu cầu em, có lúc em rất ghét mẹ.”
Chu Dự vuốt đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Nhưng em đã tha thứ cho mẹ, đúng không? Anh nghe nói em đã thừa kế phù hiệu cảnh sát của mẹ.”
“Đúng vậy, sau này khi đi làm, em mới dần hiểu được mẹ, nhưng lúc đó mẹ đã không còn nữa.”
“Nếu mẹ còn sống thì tốt biết bao,” tôi nghiêm túc nhìn Chu Dự, “Mẹ chắc chắn cũng sẽ thích anh.”
“Ừ.” Chu Dự đồng ý gật đầu.
Chúng tôi tiếp tục lật album, đột nhiên thấy một bức ảnh của Chu Dự hồi nhỏ chụp cùng một nữ cảnh sát.
Khi nhìn rõ người trong ảnh, tôi kinh ngạc suýt nhảy dựng lên.
Tôi run rẩy chỉ vào nữ cảnh sát trẻ trung, môi đỏ, răng trắng, đầy phong độ trong góc phải bức ảnh, nói: “Đó là mẹ em!”
Chu Dự sững sờ một lúc, rồi nói: “Lúc đó, mẹ anh nhất quyết gửi anh vào nhà trẻ, nhưng anh không chịu nổi sự trêu chọc của bọn trẻ, nên đã bỏ nhà ra đi.”
“Đi trên đường anh mới thấy sợ, nhớ lại lời em nói rằng mẹ em là cảnh sát, chuyên đối phó với kẻ xấu, anh thấy đồn cảnh sát ở phía xa, liền chạy vào đó.”
“Sau đó một nữ cảnh sát đã đưa anh về nhà, mẹ anh còn đặc biệt chụp một bức ảnh cho anh và cô cảnh sát đó.” Chu Dự cúi đầu cười, cảm thán nói, “Hóa ra lúc đó mẹ em đã gặp anh rồi.”
Tôi và Chu Dự đều không tin vào số phận, nhưng lúc này cũng không khỏi ngạc nhiên trước sự kỳ diệu của duyên phận, tôi quàng tay qua cổ anh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh của anh nói: “Em yêu anh.”
Chu Dự gật đầu nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tôi buông tay trêu anh: “Anh tưởng em định hôn anh à?”
Chu Dự đột ngột lật ngược tình thế, đẩy tôi xuống, đôi mắt không giấu được sự khao khát: “Nhưng anh muốn hôn em thật.”
“Vậy là anh cố tình quyến rũ em!”
Chu Dự nghịch ngợm thổi nhẹ vào tai tôi, khẽ hỏi: “Vậy anh đã thành công chưa?”
Khi anh cúi xuống hôn tôi, tôi không chịu thua, lấy tay bịt miệng anh, mạnh mẽ hỏi: “Người cùng tên cùng họ có rất nhiều, sao anh chắc chắn đó là em?”
“Vì anh chưa bao giờ từ bỏ việc tìm em.”
Chu Dự cười khẽ hôn vào lòng bàn tay tôi, “Khi học trung học, anh đã cố ý học lùi một năm để chuyển đến trường của em, kết quả là nhỏ hơn em một khóa.”
“Ồ, em trai.”
Hơi thở của Chu Dự khi cúi xuống mang theo cảm giác ấm áp nhưng hơi nhói, lướt qua cổ tôi: “Em đừng vội, để anh thở đã.”
Chúng tôi quấn quýt đến nửa đêm, tôi đã ngủ thiếp đi.
Mơ màng cảm thấy Chu Dự nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.
“Trong những ngày không gặp được em, anh đã cố gắng tập làm quen.”
“Nhưng nhận ra nếu không có em, thì lại càng đau khổ hơn.”
Tôi nghe thấy giọng nói của Chu Dự kiên định như thể mặt trời sẽ mọc vào ngày mai, khẽ thì thầm bên tai tôi.
“Vì vậy, Hứa Viên, đừng lo lắng, anh yêu em.”
hết.
(Đã hết truyện)
KHÔNG CẦN ANH TÔI VẪN SỐNG (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngược,
1
“Không ngờ người kết hôn đầu tiên lại là Hứa Thức Sơ.”
“Trước kia ngoan ngoãn lắm, nhưng bị đá rồi, giờ có người chịu cưới cũng xem như may mắn.”
Tôi siết chặt tấm thiệp, lơ đi những tiếng xì xào.
“Tháng sau tôi kết hôn, mong mọi người đến chung vui.”
Từ đầu đến cuối, ánh mắt lạnh lẽo đó vẫn dán chặt lên tôi.
Không rời đi dù chỉ một giây.
Tôi biết anh ta sẽ đến.
Giang Chi Hoài.
Mối tình đầu của tôi.
Bây giờ là một doanh nhân trẻ, quyền thế ngút trời.
Tôi đưa tấm thiệp cưới đỏ ánh kim đến trước mặt anh ta.
Lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Giang Chi Hoài, hoan nghênh anh đến.”
Anh ta im lặng, rất lâu không lên tiếng.
Mọi người xung quanh nín thở, chăm chú nhìn về phía chúng tôi.
Dù sao thì năm đó, chuyện chia tay của tôi và anh ta cũng quá ồn ào.
Anh ta từng đứng trước mặt bao người mà cười nhạo tôi là kẻ si tình.
Khiến tôi thất thần đến mức, trên đường về giẫm hụt chân,
Ngã xuống bậc thang, gãy chân.
Sau đó, tôi phải ra nước ngoài chữa trị.
Lâm San – người ngồi cạnh – đột nhiên bật cười, lên tiếng:
“Tiểu Sơ, chân cậu đã khỏi chưa?”
Tôi do dự một chút, rồi chỉ nói qua loa:
“Trời mưa vẫn còn đau…”
Thật ra, tình trạng còn nghiêm trọng hơn thế.
Vết thương ảnh hưởng đến cả khớp.
Cô ấy ôm lấy cánh tay Giang Chi Hoài, cười nhẹ nhàng:
“Xin lỗi nhé, mình thay anh ấy nói lời xin lỗi cậu.”
Tay tôi siết chặt tấm thiệp cưới.
“Thay… anh ta?”
Cô ấy che miệng cười khẽ: Đ,ọ/c T:r[u”yện T.ạ/i P:a”g[e Mộ:t, c.hé/n T/iê:u S]ầ/u
“Mọi người chưa nói với cậu sao? Mình và anh ấy sắp kết hôn rồi.”
“Mình cũng xem như có phúc lắm.”
Tôi cầm tấm thiệp, chợt không biết nên phản ứng thế nào.
Lâm San…
Là bạn thân nhất của tôi.
Năm đó, cô ấy là người hiểu tôi nhất, chơi thân với tôi nhất.
Vậy mà bây giờ…
“Chuyện cũ rồi ha, Tiểu Sơ, đưa thiệp cho người ta đi.”
Mọi người bắt đầu hòa giải, cố xoa dịu bầu không khí căng thẳng.
Bất ngờ, Giang Chi Hoài đưa tay, thẳng thừng gạt đi tấm thiệp trước mặt.
Khóe môi cong lên, bật cười.
“Ai cho em gan dạ lấy người khác?”
Cả căn phòng phút chốc im lặng.
Xung quanh bỗng chốc im bặt.
Ngay cả sắc mặt của Lâm San cũng thay đổi.
Đầu óc tôi trống rỗng, buột miệng hỏi:
“Tại sao tôi không thể kết hôn?”
Bao năm qua, tôi đã chịu đủ sự cười nhạo và sỉ nhục của người khác.
Như vậy… vẫn chưa đủ sao?
Giang Chi Hoài khẽ cười, giọng điệu dịu dàng:
“Con chó tôi vứt bỏ, cũng không được phép tìm chủ mới.”
“Em nghĩ em có thể sao?”
“Chi Hoài.”
Một giọng nói trầm thấp, thản nhiên vang lên từ vị trí chủ tọa.
Trong không gian tĩnh lặng, âm thanh ấy càng trở nên rõ ràng.
Thẩm Vọng Tân khẽ nâng mi mắt, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Thôi đi.”
Hai chữ.
Đã định đoạt tất cả.
Không ai dám phản bác.
Dù sao thì, người đàn ông này còn thành công hơn Giang Chi Hoài gấp nhiều lần.
Từ thời đi học, anh ta đã là thiên tài lạnh lùng, xa vời không thể với tới.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta chỉ xuất hiện trên TV và các tạp chí tài chính.
Giang Chi Hoài và anh ta có quan hệ không tệ, nên cũng không tiếp tục gây chuyện.
Chỉ là, anh ta giật lấy thiệp cưới trong tay tôi.
Mở ra nhìn, rồi nhướng mày cười.
“Vọng Tân, trùng hợp thật, vị hôn phu của cô ấy cũng họ Thẩm.”
“Tôi thật sự rất muốn gặp thử xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Tên trên thiệp mời – Thẩm Huyền.
“Vậy sao?”
Thẩm Vọng Tân nhấp một ngụm rượu vang, khẽ cười:
“Đúng là… quá trùng hợp rồi.”
2
Thẩm Vọng Tân không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi sau một cuộc điện thoại.
Anh ta bận trăm công nghìn việc, có mặt ở bữa tiệc này đã là điều hiếm hoi.
Tôi viện cớ, len lén rời đi theo.
Lúc đến cửa, tài xế đã mở sẵn cửa chiếc Rolls-Royce cho anh ta.
“Thẩm tiên sinh!”
Tôi chạy theo, thở dốc.
Nghe tiếng gọi, anh ta dừng bước, quay đầu lại.
Dưới ánh đèn đường trắng lạnh, những đường nét trên gương mặt càng trở nên sắc lạnh, xa cách.
“Tối nay… cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn.”
Giọng anh ta nhàn nhạt:
“Chúng ta sắp kết hôn, em có thể công khai bất cứ lúc nào.”
Tôi há miệng, nhưng không biết nên nói gì.
Ngày tôi trở về Giang Thành, hoàn toàn cô đơn không nơi nương tựa.
Vô tình chạm mặt xe của Thẩm Vọng Tân trên đường.
Câu đầu tiên anh ta nói với tôi là:
“Trở về để gặp Giang Chi Hoài?”
Tôi cười nhạt:
“Anh ta sắp kết hôn rồi.”
Anh ta thản nhiên đáp:
“Với tính kiểm soát của anh ta, em rất khó sống yên ổn ở Giang Thành.”
Rồi hời hợt ném ra một cành ô liu:
“Tôi đang thiếu một vị hôn thê để đối phó với gia đình.”
“Cân nhắc đi.”
Tôi không hiểu sao lúc đó mình lại gật đầu.
Thực ra, tôi không rõ anh ta muốn gì từ tôi.
Cũng không dám dựa hơi anh ta mà tác oai tác quái.
Chỉ muốn sống yên ổn một chút.
“Thẩm Huyền” là tên từng dùng trước đây của Thẩm Vọng Tân,
Cũng là cái tên đã được ghi vào gia phả.
Không mấy ai biết điều này.
“Xin lỗi… tối nay đã làm phiền anh.”
Anh ta nhìn tôi chăm chú một lúc lâu, như thể định nói gì đó.
Nhưng cuối cùng chỉ thản nhiên đáp:
“Về đến nhà thì nhắn tôi.”
3
Tôi quay lại lấy đồ, bị một nhóm bạn học cũ giữ lại trò chuyện.
Mãi đến tám giờ tối, trời đột nhiên đổ mưa lớn.
Mọi người bị kẹt lại,
Cuối cùng thuê phòng trong khách sạn để ở tạm.
“Kết thúc rồi?”
Thẩm Vọng Tân gửi đến ba chữ, ngắn gọn đúng với phong cách của anh ta.
“Tôi ở khách sạn.”
Rất lâu sau đó, anh ta lại nhắn thêm một câu:
“Gửi tôi số phòng, buồn ngủ thì cứ ngủ trước.”
Tôi nhắn xong, rồi co người vào trong chăn.
Không biết là trùng hợp hay cố ý.
Phòng của Giang Chi Hoài và Lâm San, lại nằm ngay sát vách phòng tôi.
Khách sạn này cách âm rất kém.
Tiếng cười đùa của Lâm San xuyên qua bức tường.
Nghe chói tai vô cùng.
Cô ta sợ tôi không nghe thấy, cố tình cất giọng the thé:
“Chi Hoài, nhớ không? Hôm sinh nhật cô ta, chúng ta cũng ở ngay phòng bên cạnh—”
“Câm miệng, ồn quá.”
Giọng Giang Chi Hoài trầm khàn, xen lẫn sự chán chường.
Tôi sững sờ.
Bỗng nhiên nhớ lại năm đầu tiên tôi và anh ta bên nhau.
Hôm đó là sinh nhật tôi, sau 12 giờ đêm, anh ta biến mất.
Lâm San cũng không liên lạc được.
Một cơn buồn nôn đột nhiên ập đến.
Mắt tôi cay xè.
Thật ra, tôi cũng không rõ bản thân còn thích Giang Chi Hoài bao nhiêu.
Chỉ là, tôi đã dành cả tuổi thanh xuân của mình cho anh ta.
Để rồi, cuối cùng lại trở thành một trò cười.
Tiếng động từ phòng bên cạnh ngày càng quá quắt.
Giọng nói của Lâm San đầy vẻ khiêu khích.
Đúng lúc đó, cửa phòng tôi bất ngờ mở ra.
Bóng dáng cao lớn bị ánh đèn hành lang kéo dài.
Luồng hơi lạnh bên ngoài theo đó tràn vào.
Tôi mắt đỏ hoe, mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt.
“Thẩm tiên sinh, sao anh lại đến đây?”
Thẩm Vọng Tân liếc tôi một cái, giọng nhàn nhạt:
“Khách sạn này an ninh không tốt, tôi không yên tâm.”
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hôm nay anh ta có vẻ không vui.
Cả người tỏa ra khí lạnh, như muốn xa lánh hết thảy.
Phòng bên cạnh lập tức im lặng.
Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, chậm rãi hỏi:
“Khó chịu?”
“Hả?”
“Tôi có thể giúp em đổi phòng.”
Tôi vội vàng xua tay:
“Không cần đâu, cũng muộn rồi, mai anh còn phải đi làm, nghỉ ngơi sớm đi—”
Lời vừa dứt, tôi mới nhận ra mình đã đặt phòng giường đôi.
Mà động tác vén chăn của tôi khi nãy, giống như đang… mời anh ta lên giường.
Không khí lập tức trở nên lúng túng.
Ánh mắt Thẩm Vọng Tân lướt qua đôi chân trắng nõn của tôi, rồi nhanh chóng dời đi, gọi điện cho thư ký.
“Đặt một phòng khác—”
Bỗng nhiên, tiếng hét của Lâm San từ phòng bên lại vang lên.
Càng ngày càng chói tai.
Một cơn giận dữ đột nhiên bùng lên.
Tôi bất giác vươn tay, nắm lấy vạt áo Thẩm Vọng Tân, nhỏ giọng nói:
“Không sao đâu… cứ ngủ ở đây đi.”
Vừa dứt lời, ánh mắt anh ta trở nên sâu thẳm.
Thậm chí còn mang theo vài phần nguy hiểm.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Có phải… tôi hơi thẳng thắn quá rồi không?
“Xin lỗi, tôi… tôi không có ý đó—”
“Được.”
Thẩm Vọng Tân thản nhiên cúp máy.
“Em tắm trước chứ?”
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên từ phòng bên cạnh.
Cùng với tiếng hét thất thanh của Lâm San, điện thoại tôi bỗng rung lên.
Là số của Giang Chi Hoài.
Tôi không bắt máy.
Ngay sau đó, điện thoại tôi rung lên báo tin nhắn.
Tin nhắn hiện lên ngay trên màn hình.
“Hứa Thức Sơ, cho em ba phút, ra đây.”
Thẩm Vọng Tân mím môi, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lẽo.
“Bận ghê nhỉ.”
Tôi còn chưa kịp nói gì, anh ta đột nhiên đứng dậy, tháo đồng hồ, nới lỏng cổ áo.
Tôi sững sờ, lắp bắp:
“Anh… anh làm gì vậy?”
Rất nhanh, một mùi hương lạnh lẽo quen thuộc bao trùm lấy tôi.
“Hứa tiểu thư, là em mời trước.”
“Tôi chỉ thuận theo thôi.”
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khoảng cách giữa chúng tôi quá gần.
Gần đến mức, tôi có thể đếm từng sợi lông mi của anh ta.
“Sẽ phát ra tiếng không?” Anh ta hỏi.
“Hả?”
Giọng tôi nhỏ như muỗi kêu.
Thẩm Vọng Tân khẽ cười, thấp giọng nói:
“Giọng của em, nghe dễ chịu hơn cô ta nhiều.”
Tôi bỗng hiểu ra anh ta muốn gì, theo phản xạ kêu lên:
“A—”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰