Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tình Yêu Của Chu Dự #

Chương 8



Tôi cố gắng cúi xuống nhặt, nhưng với cái bụng bảy tháng, việc cúi người rất khó khăn, thậm chí không thể nhìn thấy chân mình.

Thất bại, tôi ngồi phịch xuống ghế và bật khóc nức nở.

Chu Dự mắt đỏ hoe, đứng dậy kéo tôi vào lòng anh.

Tôi nức nở trước ngực anh: “Chu Dự, em không còn bố nữa.”

“Em không còn nhà nữa.”

13

Chu Dự quỳ trước mặt tôi, cẩn thận lau nước mắt trên mặt tôi.

Anh nắm tay tôi đặt lên bụng, từng chữ từng câu nói: “Hứa Viên, em còn có anh, còn có em bé trong bụng, chúng ta chính là người thân của em, là gia đình của em.”

Khoảnh khắc đó tôi chợt hiểu tại sao bố lại kiên quyết muốn tôi kết hôn.

Thế hệ chúng tôi phần lớn là con một, cha mẹ ở đâu, thì đó là nhà của chúng tôi.

Nếu một ngày cha mẹ không còn, chúng tôi sẽ trở thành những ngọn cỏ cô đơn, trôi dạt theo gió.

Nhưng mọi chuyện không hoàn toàn tuyệt đối, sự kiên quyết của bố chỉ đúng một nửa.

Độc thân không nhất định cô đơn, kết hôn cũng không nhất định sẽ đối phó được sự cô đơn.

Tôi là một trong những người may mắn, vì tôi có Chu Dự yêu thương tôi.

Buổi tối khi ngủ, Chu Dự ôm tôi tựa vào đầu giường, lật xem album ảnh mà mẹ anh gửi từ nước ngoài về chiều nay.

Chúng tôi lật từ cuối lên đầu, khi đến bức ảnh Chu Dự mặc đồng phục trung học, tôi kinh ngạc phát hiện chúng tôi từng học cùng một trường trung học.

Chu Dự không nói gì, đột nhiên lên tiếng: “Hứa Viên, anh muốn kể cho em một bí mật.”

“Gì vậy?”

Anh cúi xuống hôn trán tôi nói: “Thật ra, anh đã thích em từ lâu rồi.”

“Trước khi em dần dần yêu anh, anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, vì trong ấn tượng của tôi, trước buổi xem mắt, tôi chưa từng gặp Chu Dự.

Chu Dự nói: “Hồi nhỏ, anh gặp em ở bệnh viện nhi, lúc đó anh bị mấy đứa trong phòng bệnh trêu chọc vì đôi mắt, em từ đâu xuất hiện, bảo vệ anh từ phía sau, lớn tiếng nói rằng đôi mắt của anh không làm hại ai, sao họ lại dùng đôi mắt của anh để làm hại anh?”

“Cuối cùng, em còn rất oai phong cảnh cáo họ rằng mẹ em là cảnh sát, chuyên đối phó với những kẻ xấu.”

Nói đến đây, Chu Dự bật cười, “Lúc đó, trong mắt anh, em như một nữ hiệp chính nghĩa. Anh còn chưa kịp cảm ơn em thì em quay lại khóc lớn vì sợ tiêm.”

“Anh nghĩ mình đã tìm được một người bạn mới, nhưng hôm sau em đã xuất viện. Lúc đó, anh còn đặc biệt chạy đến giường em để xem tên của em.”

Tôi tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay Chu Dự, buồn bã nói: “Thực ra, hồi nhỏ em không sợ tiêm, em khóc lớn chỉ để mẹ em xuất hiện và che mắt em lại.”

“Mẹ em là cảnh sát, công việc rất bận rộn, hồi nhỏ chỉ khi em bệnh, mẹ mới vội vã đến từ đâu đó.”

Tôi nhắm mắt, nhớ lại, “Em còn nhớ lần đầu tiên có kinh nguyệt, xung quanh không có người phụ nữ trưởng thành nào, đến băng vệ sinh em cũng không biết dùng. Cuối cùng, bố phải gõ cửa nhà hàng xóm nhờ dì dạy em.”

“Vì mẹ không thường xuyên ở bên cạnh, hồi nhỏ em rất muốn thu hút sự chú ý của mẹ.”

“Khi còn nhỏ em nổi loạn, mẹ thỉnh thoảng xuất hiện mắng mỏ em, em lại nghĩ mẹ đã không quan tâm đến em như vậy, thì lấy tư cách gì để yêu cầu em, có lúc em rất ghét mẹ.”

Chu Dự vuốt đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Nhưng em đã tha thứ cho mẹ, đúng không? Anh nghe nói em đã thừa kế phù hiệu cảnh sát của mẹ.”

“Đúng vậy, sau này khi đi làm, em mới dần hiểu được mẹ, nhưng lúc đó mẹ đã không còn nữa.”

“Nếu mẹ còn sống thì tốt biết bao,” tôi nghiêm túc nhìn Chu Dự, “Mẹ chắc chắn cũng sẽ thích anh.”

“Ừ.” Chu Dự đồng ý gật đầu.

Chúng tôi tiếp tục lật album, đột nhiên thấy một bức ảnh của Chu Dự hồi nhỏ chụp cùng một nữ cảnh sát.

Khi nhìn rõ người trong ảnh, tôi kinh ngạc suýt nhảy dựng lên.

Tôi run rẩy chỉ vào nữ cảnh sát trẻ trung, môi đỏ, răng trắng, đầy phong độ trong góc phải bức ảnh, nói: “Đó là mẹ em!”

Chu Dự sững sờ một lúc, rồi nói: “Lúc đó, mẹ anh nhất quyết gửi anh vào nhà trẻ, nhưng anh không chịu nổi sự trêu chọc của bọn trẻ, nên đã bỏ nhà ra đi.”

“Đi trên đường anh mới thấy sợ, nhớ lại lời em nói rằng mẹ em là cảnh sát, chuyên đối phó với kẻ xấu, anh thấy đồn cảnh sát ở phía xa, liền chạy vào đó.”

“Sau đó một nữ cảnh sát đã đưa anh về nhà, mẹ anh còn đặc biệt chụp một bức ảnh cho anh và cô cảnh sát đó.” Chu Dự cúi đầu cười, cảm thán nói, “Hóa ra lúc đó mẹ em đã gặp anh rồi.”

Tôi và Chu Dự đều không tin vào số phận, nhưng lúc này cũng không khỏi ngạc nhiên trước sự kỳ diệu của duyên phận, tôi quàng tay qua cổ anh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh của anh nói: “Em yêu anh.”

Chu Dự gật đầu nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Tôi buông tay trêu anh: “Anh tưởng em định hôn anh à?”

Chu Dự đột ngột lật ngược tình thế, đẩy tôi xuống, đôi mắt không giấu được sự khao khát: “Nhưng anh muốn hôn em thật.”

“Vậy là anh cố tình quyến rũ em!”

Chu Dự nghịch ngợm thổi nhẹ vào tai tôi, khẽ hỏi: “Vậy anh đã thành công chưa?”

Khi anh cúi xuống hôn tôi, tôi không chịu thua, lấy tay bịt miệng anh, mạnh mẽ hỏi: “Người cùng tên cùng họ có rất nhiều, sao anh chắc chắn đó là em?”

“Vì anh chưa bao giờ từ bỏ việc tìm em.”

Chu Dự cười khẽ hôn vào lòng bàn tay tôi, “Khi học trung học, anh đã cố ý học lùi một năm để chuyển đến trường của em, kết quả là nhỏ hơn em một khóa.”

“Ồ, em trai.”

Hơi thở của Chu Dự khi cúi xuống mang theo cảm giác ấm áp nhưng hơi nhói, lướt qua cổ tôi: “Em đừng vội, để anh thở đã.”

Chúng tôi quấn quýt đến nửa đêm, tôi đã ngủ thiếp đi.

Mơ màng cảm thấy Chu Dự nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.

“Trong những ngày không gặp được em, anh đã cố gắng tập làm quen.”

“Nhưng nhận ra nếu không có em, thì lại càng đau khổ hơn.”

Tôi nghe thấy giọng nói của Chu Dự kiên định như thể mặt trời sẽ mọc vào ngày mai, khẽ thì thầm bên tai tôi.

“Vì vậy, Hứa Viên, đừng lo lắng, anh yêu em.”

hết.

(Đã hết truyện)

BÍ MẬT TRONG THỎI SON (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngược,

Thỏi son mới mua cứ liên tục có dấu hiệu bị người khác dùng qua. Vậy mà chồng tôi lại bảo tôi đa nghi.

Tức quá, tôi bỏ luôn vi khuẩn nấm chân vào son.

Ba ngày sau, chị dâu tôi bị nấm miệng nghiêm trọng, còn chồng thì vì hít phải quá nhiều vi khuẩn đó mà bị viêm phổi, phải vào ICU.

1.

Sáng sớm chuẩn bị trang điểm, tôi đã thấy thỏi son mới mua bị dùng đến còn nửa cây.

Quá đáng hơn, còn dính cả một sợi lông môi.

Tôi tưởng đâu là cửa hàng gửi nhầm hàng, liền mở một cây mới khác ra dùng thử.
Kết quả vẫn y chang.

Không tin, tôi mở hết tất cả các thỏi son ra, phát hiện cây nào cũng có dấu hiệu bị dùng rồi.

Son thì có phải thứ gì quý giá đâu, chắc chắn là người trong nhà dùng.

Muốn dùng thì nói một tiếng, sao phải dùng lén như vậy, quá kinh tởm.

Tôi cố nén cơn tức, lập tức gọi chồng – lúc ấy còn đang ngủ say – dậy. “Anh ơi, dậy đi! Em phát hiện son của em bị ai đó lén dùng!”

Chồng tôi lật người, bực bội nói: “Ai rảnh mà dùng son của em chứ, bôi lên miệng thấy gớm!”

Tôi biết chuyện này nghe hơi vô lý, nhưng nó thật sự đang xảy ra.

Thấy chồng ngủ ngon lành, chẳng mảy may quan tâm cảm xúc của tôi, tôi càng giận hơn. Tôi đập nhẹ ba cái vào mặt anh, kéo anh đến bàn trang điểm.

“Đây, anh nhìn đi, thỏi nào cũng bị mòn đầu hết.” “Mòn thì sao chứ?” – Anh vẫn tỏ vẻ thờ ơ.

Tôi bắt đầu nóng nảy: “Em dùng son lúc nào cũng tô vát xéo, kể cả có mòn thì em cũng dùng dao cắt lại cho dễ tô. Chắc chắn có người khác dùng!”

Chồng tôi trợn tròn mắt nhìn tôi. Tôi tiếp tục phân tích:

“Mẹ thì mắc bệnh sạch sẽ, chắc chắn không dùng son của em. Trong nhà chỉ còn cô giúp việc – cô Vương – và chị dâu thôi.” “Em nghĩ người đáng nghi nhất là…”

Còn chưa kịp nói hết câu, chồng tôi đã quát lớn cắt ngang:

“Tống Kim Nhã! Hôm qua anh tăng ca cả đêm, giờ mệt muốn chết, em chắc chắn muốn lôi cái chuyện cây son rẻ bèo trăm tám chục ngàn ra để bàn đúng lúc này hả?”

Nói xong, anh bỏ đi, còn sập cửa cái rầm.

Tôi ngồi đờ ra trên giường rất lâu. Từ lúc quen nhau đến giờ, anh chưa từng lớn tiếng với tôi như vậy.

Chắc hôm qua anh thực sự mệt vì tăng ca, tôi bắt đầu thấy hối hận vì đã gọi anh dậy.

Nhưng dù sao, chuyện son bị dùng trộm tôi vẫn phải tự điều tra cho rõ.

2.

Vừa ra bàn ăn, tôi lập tức cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình.

Cô Vương – giúp việc – mặt hằm hằm, ném mạnh khăn lau xuống đất:

“Tiểu Nhã, cô nghĩ trong thâm tâm cô là tôi lén dùng son của cô đúng không?”

Bị hỏi thẳng mặt như vậy, tôi đỏ mặt vì xấu hổ nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, lắc đầu:
“Không đâu ạ.”

Cô Vương cười khẩy:
“Thôi đi, Nhị thiếu gia vừa mới kể với tụi này rồi đấy.”

Tôi lập tức giận dữ nhìn sang Trần Thư Xuyên – đang ung dung ăn sáng ở bên.
Cái miệng anh ta đúng là không biết giữ kín!

Chuyện như vậy mà cũng đi rêu rao khắp nơi?

Thư Xuyên cảm nhận được ánh mắt của tôi, vỗ vai tôi, cười nhẹ:

“Tiểu Nhã à, mấy chuyện này nói ra cho rõ ràng là tốt rồi.
Cô Vương làm ở nhà mình ba năm rồi, tuyệt đối không phải người như vậy đâu.”

Mẹ chồng tôi cũng lập tức phụ họa theo:

“Cô Vương từng nhặt được ba chục triệu tôi đánh rơi dưới gầm giường và trả lại đầy đủ. Cô ấy tuyệt đối không phải loại người như vậy.”

“Huống hồ, cô Vương cũng lớn tuổi rồi. Cô có bao giờ trang điểm đâu.”

Nhìn thấy mắt cô Vương đỏ hoe, tôi vừa định đứng dậy xin lỗi thì một giọng châm chọc vang lên:

“Tôi thấy chẳng có vụ son nào bị dùng trộm cả. Chắc là cô muốn mua son mới nhưng tiếc tiền, nên mới bày trò như vậy thôi.”

Chị dâu nói xong, liền quay sang dạy cháu trai ngồi bên cạnh:

“Tiểu Uy, sau này con đừng học theo ai đó chuyên nói dối nha.”

Thằng bé gật đầu, rồi còn quay sang lè lưỡi trêu tôi:

“Đồ nói dối! Miệng thối!”

Mẹ chồng nhíu mày nhìn tôi.

Cô Vương hừ lạnh một tiếng.

Chồng tôi thì buông đũa, rút điện thoại chuyển khoản cho tôi một chục triệu:

“Vợ à, em muốn mua son mới thì nói một tiếng là được. Làm lớn chuyện thế này làm gì chứ! Anh chuyển tiền rồi đó, muốn mua gì thì cứ mua.”

Nói xong, anh đặt điện thoại xuống, phất tay:

“Thôi nào, ăn cơm đi. Chuyện hôm nay chấm dứt ở đây. Từ nay không ai được nhắc lại nữa, cũng không truy cứu nữa.”

Tôi đập mạnh đũa xuống bàn:

“Ăn gì mà ăn! Hôm nay không làm rõ mọi chuyện, thì đừng ai mong ăn!”

Nếu tôi không giải thích rõ ràng, mọi người sẽ nghĩ đây là một màn kịch do tôi tự bịa ra chỉ để vòi tiền mua son.

Không cần biết nhà chồng nghĩ sao, nhưng nếu chuyện này lan ra ngoài thì tôi còn mặt mũi nào nữa?

Tôi đứng dậy, kéo tay cô Vương – người vẫn còn giận – thành khẩn nói:

“Cô Vương, son của cháu thật sự bị người khác dùng rồi.”

Tôi cố tình liếc nhìn chị dâu một cái, rồi nói tiếp:

“Không phải như ai đó nói, cháu bịa chuyện để được mua son mới. Nhưng ngay từ lúc phát hiện son bị dùng, cháu đã loại cô ra khỏi diện nghi ngờ. Vì cháu biết cô là người sạch sẽ, đàng hoàng. Đó cũng là lý do suốt ba năm nay cháu luôn tin tưởng thuê cô.”

Tôi còn chưa nói hết thì chị dâu đã phản ứng ngay:

“Tống Kim Nhã, cô nói thế là có ý gì? Cô đang ám chỉ mẹ chồng dùng son của cô à?”

Sắc mặt mẹ chồng lập tức đen lại.



Bình luận