Tình Này Đáng Nhớ Hay Đáng Quên
Chương 5
10.
Tề Tử Hạo luôn tự cho mình là người sống trên mây,
chưa bao giờ hạ mình đi làm những việc mang hơi hướng “buôn bán”.
Trong lời anh ta từng nói,
“Nghệ thuật là thứ không thể bị tiền bạc làm ô uế.”
Ngày trước, tôi từng hết lòng bảo vệ sự “thuần khiết” đó.
Tôi lặng lẽ đứng sau lo liệu mọi thứ,
để giấc mộng nghệ thuật của anh ta có thể tiếp tục mà không bị gián đoạn.
Chỉ tiếc là —
tôi nuôi anh ta quen rồi.
Đến khi tôi rời đi, anh ta lại ảo tưởng rằng không có tôi cũng chẳng sao.
Và đương nhiên, kết quả thế nào thì cũng rõ rồi.
Xưởng vẽ mỗi ngày một thê thảm,
đến cuối cùng cũng phải ngậm ngùi đóng cửa vì không trụ nổi.
Vẫn như mọi lần trước,
Tề Tử Hạo không chịu nổi đả kích từ dư luận lẫn thực tế,
và lại chọn cách trốn chạy.
Anh ta hy vọng —
lại có ai đó xuất hiện, giải quyết rắc rối thay mình.
Chỉ có điều…
Lần này, còn ai đứng phía sau anh ta nữa?
Còn về Giang Vân?
Càng xem càng thú vị.
Ngày hai người họ đi đăng ký kết hôn,
cô ta từng nhắn cho tôi một tin cuối cùng:
“Chúng tôi sẽ sống rất hạnh phúc.
Sau này đừng làm phiền nữa. Cảm ơn.”
Rồi thẳng tay xóa kết bạn, chặn số tôi cùng lúc với Tề Tử Hạo.
Tôi chỉ khẽ nhếch môi.
Cũng tốt. Giúp tôi tiết kiệm thời gian.
Sau đó, Giang Vân quả thật từng “lên hương” một thời gian.
Cô ta bắt đầu làm vlog tự media, xây dựng hình tượng “vợ hiền xinh xắn, cuộc sống hôn nhân viên mãn”.
【Một ngày của mẹ bầu Gen Z: Hôm nay lại ghé thăm xưởng vẽ của chồng yêu】
【Cảm giác có một người chồng lãng mạn là thế nào? Mình tìm được định mệnh đời mình rồi】
【Thẩm mỹ của con bắt đầu từ thai giáo: cùng xem nghệ sĩ ba ba làm gì mỗi ngày nhé~】
Ban đầu, mấy video của cô ta cũng thu hút kha khá người xem.
Lượt like không tệ, comment cũng rộn ràng.
Nhưng tất cả những màn “tô hồng cuộc sống” ấy…
đã dừng lại đột ngột chỉ vì một bài bóc phốt.
【Không biết nói sao chứ, nhìn bà blogger này… sao thấy quen thế nhỉ?】
【Ủa ủa, tôi cũng thấy vậy đó. Gửi inbox cho bạn bài đăng này nhé.】
【Nếu tôi không đoán nhầm thì… đây chẳng phải là “tiểu tam” từng bị bóc trong bài phốt chấn động kia sao?】
【Đúng rồi đúng rồi! Lúc đó hot lắm luôn!】
【Vậy bây giờ là… tiểu tam thành chính thất?】
【Xin lỗi nha, không phải chúc mừng "tam tỷ" gì đâu – phải chúc mừng chị gái kia thoát nạn mới đúng!】
Ban đầu chỉ là vài comment lác đác.
Nhưng rồi như vỡ đê — phần bình luận dưới mỗi video của Giang Vân nhanh chóng trở thành thảm họa.
Lời chỉ trích, cà khịa, mỉa mai xuất hiện ngày càng dày đặc:
【Làm video thai giáo nhưng lấy tiền từ người vợ trước mà không biết nhục à?】
【Tự nhận là vợ hiền, mà không nói luôn chuyện mình chen vào hôn nhân người ta?】
【Tranh thủ thời gian rảnh livestream mà dạy đạo đức luôn đi chị ơi ~】
Đúng vậy.
Báo ứng của số phận không bao giờ quên đường quay lại.
Giang Vân từng nghĩ mình là nữ chính trong câu chuyện cổ tích tự viết,
nhưng hóa ra lại chỉ là vai phụ tạm thời trong một vở kịch luẩn quẩn.
Đối diện với tình hình đang mất kiểm soát,
Giang Vân chỉ ngang ngược phản pháo lại một câu:
【Mấy người ngu ngốc, có biết tình yêu đích thực là gì không?】
Rồi lập tức xóa tài khoản, rút khỏi mạng xã hội.
Vở diễn kết thúc.
Tôi cũng đóng màn hình, không xem nữa.
Cho đến nửa năm sau, mới lại thấy tin tức về hai người đó.
Lần này, không phải hot search, mà là…
trang nhất của chuyên mục tin tức xã hội.
Tự tử bằng than.
Một gia đình ba người – không ai sống sót.
Trong bản tin truyền hình,
một bà hàng xóm đứng trước ống kính, xúc động kể:
“Cãi nhau! Cãi suốt! Ngày cũng cãi, đêm cũng cãi!”
“Hai đứa ấy cứ như bị gì ấy. Mỗi lần cãi là đập trời long đất.
Chỉ tội cho đứa bé kia… ôi, đáng thương quá…”
“Làm ăn gì được chứ!
Cái gã kia thì cả ngày không bước ra khỏi cửa, như sợ ánh nắng vậy!”
“Nói là trông con, mà chẳng thèm ngó. Có lần đứa nhỏ khóc như xé lòng,
chúng tôi qua gõ cửa, đoán xem sao?
Gã đó còn đang ngồi bệt dưới sàn mà vẽ tranh!”
“Con nhỏ kia? Càng khỏi nói. Sáng sớm đi, tối khuya về.
Về tới nhà là gào lên như điên:
‘Chẳng có một ngày tử tế! Hủy cả đời tôi rồi!’”
“Hầy… nói thật, con bé đó lúc trước ở đâu?
Giờ mới la hét thì muộn rồi còn gì…”
“Giới trẻ bây giờ… trời ơi…”
Giọng bà dần mờ đi, tiếng TV nhòe nhoẹt,
tôi giật mình từ trong dòng suy nghĩ kéo dài quay lại thực tại.
Nhớ lại tất cả những gì đã trải qua,
chỉ cảm thấy… xót xa thay.
Tôi khẽ cong môi cười nhạt:
“Với bọn họ…
như thế,
cũng coi như là một kiểu ‘không bao giờ chia xa’, đúng không?”
-Hết-
(Đã hết truyện)
DÒNG TỘC ÁC QUỶ (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Vả Mặt,
Nữ Cường,
Trả Thù,
Mẹ tôi vốn sinh ra đã đẹp tuyệt trần.
Nhưng trong những năm bố du học, mẹ liên tục bị một người đàn ông khác ức hi//ếp, chà đạp.
Ngày bố về nước, ông đã vô tình bắt gặp cảnh tượng đó.
Tôi cứ nghĩ bố sẽ sốc, sẽ giận dữ.
Ai ngờ, bố chỉ lặng lẽ khép cửa phòng.
Nhốt kín tủi nhục và tiếng khóc của mẹ sau cánh cửa lạnh lùng.
Sáng hôm sau, người hầu phát hiện thithe mẹ dưới đáy hồ bơi trong vắt.
Để lôi lên, họ phải vất vả lắm, vì mẹ bị trói một tảng đá lớn vào người.
Thi thể mẹ nằm vật vã bên bờ hồ.
Chiếc váy trắng tinh khôi nhuốm đầy m//áu, nhàu nhĩ.
Vết bỏng, vết roi, vết trói chằng chịt khắp thân thể.
Da thịt rữa nát, lật ngược, nhầy nhụa, cảnh tượng hãi hùng.
Từ xa, tôi đã kinh hoàng trước cảnh tượng ấy, vội vã lao vào vòng tay nhũ mẫu Trần Thu Hoa.
Bà nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi: "Tiểu thư đừng sợ, đó là mẹ con mà."
"Không phải mẹ của con!" Tôi khóc thét lên.
"Con không muốn người mẹ đáng sợ như vậy, dì mới là mẹ của con!"
Trần Thu Hoa cười hiền: "Ừ, ừ, ngoan nào, đừng khóc nữa nhé."
Bà ôm tôi rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm:
"Khổ thân, đá nặng thế kia mà còn cố buộc vào người, đúng là không thiết sống nữa rồi."
Qua vai Trần Thu Hoa, tôi ghim chặt ánh mắt vào thithe bất động của mẹ.
Người phụ nữ xinh đẹp, thanh tú đến vậy, sao chỉ trong chớp mắt đã biến thành một đống thịt vụn th//ối rữa?
Rõ ràng tối qua mẹ còn trao cho tôi nụ hôn ngọt ngào.
Ánh đèn ngủ hắt lên bóng hình yểu điệu của mẹ, bà cúi xuống, lần đầu tiên đặt lên má tôi một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Lần đầu tiên tôi thấy ánh sáng le lói trong đôi mắt đẹp nhưng vô hồn của mẹ.
Cũng là lần đầu tiên tôi nhận được nụ hôn từ mẹ.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Mẹ tắt đèn đi, còn tôi thì hạnh phúc đến mất ngủ.
Nửa đêm, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của một người phụ nữ vọng ra từ ngoài cửa.
Hình như là mẹ.
Tôi chân trần xuống giường, lần mò theo hành lang tối om, tìm đến phòng ngủ của ông nội.
Không ngờ, bố, người vừa trở về từ nước ngoài hôm qua, đang đứng trước cửa phòng.
"Phó Oánh..." Giọng mẹ run rẩy vọng ra từ khe cửa.
"Cứu em..."
Trong bóng tối, sống lưng bố căng như dây đàn, tôi cứ tưởng ông sắp bùng nổ.
Nhưng ông chỉ chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng khóa trái cửa phòng.
...
Năm ấy, tôi sáu tuổi.
Cũng bằng tuổi mẹ khi ông nội Phó Chấn Quốc đón bà từ trại trẻ mồ côi về.
Năm ấy, tôi không hiểu ông nội và bố đã làm gì mẹ.
Chỉ biết rằng, mẹ đã chếc.
Người duy nhất yêu thương tôi trên đời này đã không còn nữa.
Phó Viên bỗng dưng tấp nập đội thợ xây.
Trần Thu Hoa bảo, cái hồ bơi nơi mẹ gặp nạn sẽ được cải tạo thành vườn hoa, là ý của ông nội.
Bà còn nói, tất cả ao hồ, vũng nước trong Phó Viên đều sẽ bị lấp đi, Phó Viên rộng cả trăm mẫu sẽ không còn một chỗ nào ngập quá mắt cá chân.
Tôi chỉ là một đứa nhóc sáu tuổi, nghe nói ông nội xây vườn hoa thì mừng rỡ.
Trần Thu Hoa véo mũi tôi, cười hỏi:
"Mẹ cháu chếc rồi đấy, sống thì làm thiếu phu nhân nhà họ Phó, chếc rồi đến cái đám ma cũng chẳng có."
"Không quan tài, không mộ phần, sau này chẳng ai nhớ đến bà ấy đâu."
"Cháu không buồn à?"
Tôi ngây ngô hỏi ngược lại:
"Sao cháu phải buồn ạ?"
"Cháu là do dì Trần nuôi lớn, cháu không nhận con điên ấy là mẹ đâu."
Mẹ là một kẻ điên.
Câu này tôi đã nghe không dưới một lần từ miệng người hầu, kể cả Trần Thu Hoa.
Năm mẹ sáu tuổi, tài phiệt Phó Chấn Quốc đã để mắt tới bà, biến bà thành con dâu nuôi từ bé của nhà họ Phó.
Năm mười sáu tuổi, mẹ kết hôn với tam thiếu gia Phó Oánh, hai năm sau thì ông sang Pháp du học.
Rồi mẹ dần trở nên không bình thường.
Ban ngày, bà ngắm hoa, chơi cỏ, đọc sách, pha trà, đẹp đến mức thoát tục, nhìn thêm một cái cũng thấy nghẹt thở.
Nhưng cứ đêm đến, bà lại như biến thành người khác.
Khóc lóc, nổi nóng, đập phá đồ đạc vô cớ.
Tôi từng cố gắng lại gần bà, liền bị bà vung d//ao dọa nạt:
"Đồ dơ bẩn, tránh xa tao ra, cút đi!"
Không ai trị nổi bà thiếu phu nhân phát điên, trừ Phó Chấn Quốc, người nắm quyền nhà họ Phó.
Ông nội đi xã giao về muộn, sẽ bế thốc mẹ vào phòng ngủ.
Cửa vừa đóng lại, là cả một đêm dài đằng đẵng...
......
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰