Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới

Chương 10



Rõ ràng tôi xinh hơn, giỏi hơn, hoạt bát và có quan hệ tốt hơn cô ấy.

Vì sao trong mắt cậu ấy lại không có tôi?

Vì sao cô ấy lại có thể ở bên cạnh cậu ấy?

Tôi mang theo lòng đố kỵ mà cố tình tiếp cận cô ấy.

Cô ấy thật kỳ lạ.

Rất dễ dàng chấp nhận tôi, chưa từng từ chối bất kỳ lời đề nghị nào.

Hỏi gì cô cũng trả lời, còn đối xử với tôi hết lòng, tin tưởng vô điều kiện.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy… không thể chạm tới nội tâm của cô ấy.

Đối với cô ấy, tôi chắc là người bạn thân nhất. Nhưng tôi luôn thấy mình cách cô ấy một khoảng rất xa.

Nhưng không sao. Tôi đã đạt được mục đích.

Có thể đường đường chính chính tìm cậu ấy nói chuyện, đưa nước, đưa khăn.

Cậu ấy rất lịch sự khi nhận lấy, nhưng không bao giờ dùng. Chỉ uống chai nước cô ấy đưa.

Một lần tôi ra sân bóng tìm cô ấy, nhìn thấy sân vắng chỉ có mình cô ấy ngồi bên cạnh, ôm áo của cậu ấy, ngủ gục.

Còn cậu ấy — khẽ nắm lấy tay cô, đan mười ngón tay, chụp một tấm ảnh.

Cậu con trai như mặt trời ấy, lúc cười rực rỡ như hoa nở, chói lóa cả bầu trời.

Tôi từng hỏi cô ấy, những lời đồn kia có đúng không.

Cô lắc đầu, nói không biết tin đồn từ đâu ra. Cô muốn làm rõ với cậu ấy, không muốn khiến cậu ấy bị ảnh hưởng.

Nhưng hôm sau, cô ấy nói với tôi: “Ch bọn tớ đang quen nhau thật.”

Đồ lừa đảo.

Sau khi họ chính thức hẹn hò, tôi vẫn ở bên cô ấy như một người bạn thân.

Mang theo tình cảm thầm kín, không ai hay biết.

Tôi nghe thấy những lời ngọt ngào cậu ấy nói với cô ấy.

Thì ra người con trai tôi thích… cũng có thể nói ra nhiều lời tình cảm đến vậy.

Nếu như… những lời ấy là dành cho tôi, thì tốt biết bao.

Cho đến một tháng trước kỳ thi đại học, tôi thấy hai người họ cãi nhau — cãi rất căng.

Cô ấy về nhà thì đổ bệnh.

Cậu ấy thì bị thương, phải nhập viện. Mắt bị ảnh hưởng, tạm thời không nhìn thấy.

Lúc đó, mọi người trong nhóm lớp rủ nhau đi thăm cậu ấy…

Hiểu rõ cô ấy, tôi biết cô chưa bao giờ quan tâm đến tin nhắn trong nhóm lớn.
Chắc chắn còn bật chế độ “không làm phiền”.

Nên tôi cũng cố ý không nói với cô ấy.

Tôi cùng vài bạn trong lớp đi thăm cậu ấy. Lúc sắp rời đi, cậu ấy gọi tôi lại.

Cậu đưa điện thoại cho tôi, nhờ tôi nhắn tin cho cô ấy. Nhờ tôi giải thích tại sao dạo này không thể đến tìm cô ấy. Và nhắn rằng: “Mình đừng chia tay, được không?”

Con ác quỷ trong lòng tôi trỗi dậy.

Không hiểu sao, tôi lại mở tấm ảnh chụp hai người họ đang nắm tay — mười ngón đan chặt vào nhau.

Tôi gửi bức ảnh đó cho cô ấy, rồi soạn một dòng tin nhắn: “Anh và Diêu Oánh Oánh đang yêu nhau, mình hủy kết bạn đi nhé.”

Một lúc sau, tôi thử nhắn lại lần nữa, quả nhiên — hệ thống báo “đối phương không phải là bạn bè”.

Tôi lập tức xóa ảnh và tin nhắn trước đó, viết lại y nguyên như lời cậu ấy muốn gửi, rồi nhấn gửi đi.

Tôi nói với cậu ấy rằng: “Cô ấy đã xóa kết bạn với anh rồi.”

Sau đó tôi dùng điện thoại của mình chặn số cậu ấy. Gọi lại để anh ấy nghe thấy tiếng máy báo:

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Tôi giả vờ như vô tình xóa sạch lịch sử cuộc gọi trong điện thoại của cậu ấy.

Năm ấy, tôi còn quá trẻ, chỉ muốn giành lấy người con trai như hoa hướng dương ấy cho riêng mình.

Chưa từng nghĩ đến hậu quả.

Sau kỳ thi đại học, cô ấy biến mất. Không ai có thể liên lạc được với cô.

Cô như thể chưa từng tồn tại, bỗng chốc tan biến khỏi thế giới.

Còn cậu ấy, vì vấn đề ở mắt nên phải tạm ngưng học, không tham gia kỳ thi.

Còn tôi… Cố tình bỏ sót vài câu hỏi lớn trong đề thi, không đỗ được trường mong muốn.

Rồi giả vờ nài nỉ bố mẹ cho học lại, chỉ để được ở bên cậu ấy thêm một năm.

Nhưng… Hoa hướng dương của tôi đã mọc trong bóng tối.

Cậu ấy không còn nụ cười năm nào. Trở thành một người dịu dàng, nhưng lạnh lùng và xa cách với tất cả, giống như cách cô ấy từng như vậy.

Tôi không cam tâm. Tôi cùng cậu ấy đỗ vào một trường đại học. Vẫn lấy danh nghĩa “bạn cấp ba”, tiếp tục ở cạnh cậu ấy.

Trong suốt quãng thời gian đó, không biết bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cậu ấy buồn bã, cô đơn, như người lạc lối.

Tôi đã từng muốn thú nhận tất cả. Nhưng tôi lại sợ — nếu nói ra, cậu ấy sẽ hận tôi.

Nên đến cuối cùng, tôi vẫn không thể mở miệng.

Suốt năm năm bên nhau, tôi vẫn không thể thay thế được vị trí của cô ấy trong lòng cậu ấy.

Đến cuối cùng, thân phận tôi vẫn chỉ là “bạn thân của cô ấy”, và “bạn học cũ của cậu ấy”.

Tôi hoàn toàn buông bỏ. Trở về quê nhà, gặp một người yêu tôi thật lòng, kết hôn, sinh con.

Một ngày, trên đường đi đón con tan học, tôi tình cờ nhìn thấy họ — từ xa.

Cô ấy đang làm nũng. Cậu ấy thì đang cười.

Cậu ấy đứng bên cạnh cô, trở lại là chàng trai rạng rỡ như ánh nắng ngày nào.

Mười mấy năm rồi… Cậu bé như hoa hướng dương năm ấy, cuối cùng cũng tìm thấy được mặt trời của mình.

(Đã hết truyện)

Kết Hôn Với Nam Chính H Văn, Ngày Nào Cũng Muốn Chạy (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

Tôi là nữ phụ ác độc trong một bộ truyện H, đã kết hôn với nam chính được một năm rồi, nhưng ngày nào tôi cũng muốn ly hôn.

 

Trừ tôi ra, không ai biết người thừa kế Tống gia lạnh lùng cao quý kia, sau lưng lại là một tên ngụy quân tử, đặc biệt là trong phương diện nào đó cực kỳ thô tục, đê tiện.

 

Mấy lần tôi không chịu nổi, đòi ly hôn, anh chẳng hề để tâm, véo cằm tôi cười đểu cáng: "Là em quyến rũ tôi trước, dù có chuyện gì xảy ra thì em cũng đáng đời."

 

1.

 

Giữa đám công tử bột nhà giàu ăn chơi trác táng, suốt ngày hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, Tống Ngộ Bạch giống như đóa sen tuyết giữa bùn lầy, trong sạch tinh khiết, cao không với tới.

 

Anh ưu tú, tự giác, giữ mình trong sạch, luôn kiểm soát cảm xúc rất tốt, hầu như chưa ai từng thấy anh mất bình tĩnh.

 

Tôi đã c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

 

Đối mặt với sự theo đuổi cuồng nhiệt của tôi, Tống Ngộ Bạch luôn giữ thái độ lịch sự từ chối.

 

Nhưng tôi biết thật ra anh chán ghét nhất là loại con gái giả tạo, tâm cơ như tôi.

 

Tôi là nữ phụ điển hình trong truyện H, n.g.ự.c to não ngắn, thô tục độc ác, chỉ biết quyến rũ nam chính, hãm hại nữ chính, cuối cùng rơi vào kết cục bị mấy tên choai choai làm nhục đến chết.

 

May mắn là, tôi đã tỉnh ngộ trước khi thực hiện âm mưu hãm hại nữ chính lần đầu tiên.

 

Liếc nhìn chàng thiếu niên sạch sẽ, tuấn tú trên bục giảng lần cuối, tôi cố nén chua xót trong lòng, quyết định buông tay.

 

2.

 

Từ nhỏ đến lớn, xung quanh Tống Ngộ Bạch luôn có một đám con gái vây quanh, nào là trong sáng, quyến rũ, lạnh lùng, thẳng thắn...

 

Nhưng thật sự không nhiều người như Quý Thanh Nhiên.

 

Sở hữu gương mặt xinh đẹp, dịu dàng và dáng người quyến rũ, nhưng lại luôn dùng những thủ đoạn đê tiện, ngu xuẩn đến buồn cười để tiếp cận anh. Cô tự cho là mình che giấu rất tốt, nhưng thực ra chỉ cần hơi có đầu óc là có thể nhìn thấu ngay.

 

Hễ có nữ sinh nào tỏ tình với anh, cô sẽ hung dữ cảnh cáo người ta không được đến gần.

 

Trước mặt người khác thì kiêu ngạo, hống hách, trước mặt anh thì lại tỏ vẻ yếu đuối, nói chuyện õng ẹo đến phát bực.

 

Giả tạo, thô tục, đó là ấn tượng duy nhất của Tống Ngộ Bạch về Quý Thanh Nhiên.

 

Anh cho rằng cả đời này mình sẽ không dính dáng gì đến loại con gái như thế.

 

Nhưng đời người ít nhiều đều có những chuyện tự vả vào mặt mình.

 

Khi anh ôm lấy chiếc eo mềm mại của Quý Thanh Nhiên, nếm được vị ngọt ngào như kẹo bông gòn của cô, đột nhiên cảm thấy giả tạo một chút cũng chẳng sao.

 

Khi anh đề nghị hẹn hò, Quý Thanh Nhiên lại bất ngờ từ chối.

 

Đứa con của thượng đế sinh ra đã thuận buồm xuôi gió, muốn gì được nấy lần đầu tiên nếm trải mùi vị thất bại.

 

Cảm xúc u uất, bực bội này đạt đến đỉnh điểm khi nhìn thấy Quý Thanh Nhiên nhảy múa thân mật với một nam sinh khác.

 

Anh đứng dưới đài nhìn bàn tay cô và chàng trai kia nắm chặt lấy nhau, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Lát sau, anh khẽ cười.

 

Mềm mỏng không được, vậy thì chỉ có thể cứng rắn.

 

Dù sao, anh sẽ không buông tha cho cô.

 

3.

 

Ngày biết mình là nữ phụ ác độc, tôi đang trên đường mang nước cho nam chính Tống Ngộ Bạch.

 

Trên sân thể dục, đám con trai vừa kết thúc trận bóng rổ đang thở hổn hển nghỉ ngơi, trong đó người nổi bật nhất chính là Tống Ngộ Bạch.

 

Anh thở nhẹ, đôi lông mày thanh tú dưới ánh hoàng hôn trông mơ hồ, phiêu diêu.

 

Chàng thiếu niên ngày thường trông mảnh khảnh, cởi áo khoác ra lại không hề gầy yếu chút nào, cơ bắp săn chắc, mạnh mẽ, nhìn thôi đã thấy tràn đầy sức mạnh.

 

Tôi đỏ mặt chạy đến đưa đồ uống cho anh, giọng nói dịu dàng: "Ngộ Bạch, đồ uống anh thích, em đặc biệt mua đấy."

 

Tống Ngộ Bạch chỉ liếc nhìn tôi một cái, thản nhiên nói: "Cảm ơn, nhưng tôi không cần."

 

Một nữ sinh khác bên cạnh cũng đưa đồ uống mình mua tới: "Bạn Tống, cảm ơn cậu hôm qua đã cứu tớ, đây là quà cảm ơn của tớ."

 

Tôi quay đầu nhìn, là Chu Noãn Noãn, người mà tôi ghét nhất trường.

 

Cô ta cầm trên tay loại đồ uống giống hệt của tôi.

 

Tôi cứ tưởng Tống Ngộ Bạch sẽ từ chối Chu Noãn Noãn như đã từ chối tôi, nhưng anh không làm vậy.

 

Anh đưa tay nhận lấy chai nước, nói lời cảm ơn.

 

Sắc mặt tôi vô cùng khó coi.

 

Xung quanh vang lên những tiếng cười nhạo:

 

"Cười c.h.ế.t mất, nghe cái giọng điệu của cô ta kìa, còn 'Ngộ Bạch ~ đồ uống anh thích ~' Thế mà Tống Ngộ Bạch chẳng thèm để ý."

 

"Tôi còn thấy xấu hổ thay cô ta."

 

"Nhưng mà, Tống Ngộ Bạch xưa nay không nhận đồ uống của ai cả, sao hôm nay lại nhận của Chu Noãn Noãn vậy?"

 

"Nghe đồn hôm qua Chu Noãn Noãn bị mấy tên côn đồ trêu chọc ở ngoài trường, là Tống Ngộ Bạch giúp đỡ, có thể hai người quen nhau rồi."

 

"Woa, đúng tình tiết trong tiểu thuyết luôn, hay là hai người họ sẽ yêu nhau nhỉ?"

 

"Có khả năng lắm!"

 

"Vậy Quý Thanh Nhiên chẳng phải sẽ đau lòng c.h.ế.t sao, cô ta theo đuổi Tống Ngộ Bạch hai năm rồi đấy."

 

Càng nhiều ánh mắt đổ dồn về phía tôi, tôi mặc kệ xấu hổ, tâm trạng chìm xuống đáy vực.

 

Không phải vì Tống Ngộ Bạch từ chối tôi, dù sao anh cũng đã từ chối tôi vô số lần rồi, lần này cũng không khác gì.

 

Điều khiến tôi thấy bất an là anh đã nhận đồ uống của Chu Noãn Noãn.

 

Tôi thất hồn lạc phách trở về nhà, ngây người nhìn trần nhà, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

 


 



Bình luận