Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tìm Em Trong Ký Ức

Chương 5



“Đây là cơ hội cuối cùng. Có thể cậu sẽ ngủ rất lâu, có thể xảy ra sự cố, cũng có thể không thể đánh thức cô ấy, hoặc vì nhiều lý do, cậu sẽ rơi vào trạng thái ngủ sâu, trở thành người thực vật giống như cô ấy. Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Tôi không hề do dự:

“Bắt đầu đi.”

Chất lỏng lạnh lẽo truyền vào cơ thể tôi, trước mắt tôi dần tối lại, cảm giác mình đang đi vào một đường hầm rất sâu, rất sâu.

Đột nhiên, một luồng sáng trắng ập đến, tôi từ từ mở mắt ra. Ngoài kia chim hót líu lo, thời tiết thật đẹp.

Trong quán cà phê, tôi ngồi ở một vị trí, bên cạnh là Dư Nguyệt đang mặc đồ ngủ, vẻ mặt rõ ràng không muốn đi xem mắt.

Cô ấy không còn nhút nhát như trước, bởi vì trước khi vào giấc mơ, tôi nghĩ, cô ấy nên là phiên bản vui vẻ, thoải mái như lần đầu tôi gặp.

Nếu thực tế đã nghiêm túc, thì trong mơ nên thả lỏng một chút.

Cô ấy kéo kéo bộ đồ ngủ nhàu nhĩ, yếu ớt hỏi tôi:



“Xin hỏi anh làm nghề gì?”

Tôi báo tên một công ty. Cô ấy tiếp tục hỏi:

“Đi xe gì?”

“Hôm nay đi Maybach.”

Tôi nhìn cô ấy.

“Anh có nhà không?”

“Trong thành phố có một căn hộ lớn, ngoại thành có một căn biệt thự, tất cả đều là làm ăn chính đáng mà có.”

Cô ấy vẫy tay:

“Anh đẹp trai, anh đi đi, tôi không xứng với anh.”



Tôi bị cô ấy chọc cười:

“Không hài lòng với ngoại hình của tôi sao?”

Cô ấy yếu ớt đáp:

“Anh không sợ tôi làm hỏng gene ưu tú của anh sao?”

Tôi mỉm cười:

“Không sợ chút nào.”

Tôi chỉ sợ em không thể cùng tôi đi hết quãng đời còn lại.

Ngoại truyện

Buổi chiều, ánh nắng rất đẹp. Tôi nằm trên ghế bập bênh đọc sách, bên cạnh là chú mèo cam đang ngủ trưa.



Khi tôi gặp tai nạn thì nó vẫn còn là một chú mèo nhỏ gầy yếu, giờ đây đã trở thành một chú mèo to béo.

“Sao ra ngoài đọc sách mà không đắp chăn, hôm nay gió hơi lớn.”

Dụ Hành bước đến bên tôi, đắp chăn lên người tôi, cúi xuống hôn nhẹ lên khóe miệng tôi:

“Muốn uống gì không?”

“Trà hoa cúc đi.” Tôi nói.

 Anh bật cười:

“Phải kèm bánh hoa quế nữa đúng không?”

“Tất nhiên rồi.”

Anh véo nhẹ mũi tôi:



“Giờ em giống hệt Tiểu Cam vậy.”

Tôi hừ hai tiếng:

“Như vậy không tốt sao?”

Ánh mắt anh vừa dịu dàng, vừa yêu thương:

“Tốt, tất nhiên là tốt.”

Chúng tôi vừa ăn bánh hoa quế, vừa ngắm Tiểu Cam đã ngủ dậy đang vờn bướm ở đằng xa.

Tôi hỏi Dụ Hành:

“Tại sao anh lại tạo ra một giấc mơ như vậy, tại sao lại thiết kế cho em làm cô giáo mầm non?”

Anh chậm rãi đáp:



“Vì trước đây em từng nói, nếu không làm phóng viên, em có thể sẽ chọn làm giáo viên mầm non, em nói em thích trẻ con.”

Tim tôi cảm thấy ấm áp.

Dòng cảm xúc ấy tràn lên khóe mắt, tôi cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng nói đã có chút run rẩy:

“Anh nhớ em thích đi dép thỏ, thích váy màu hồng, thích ăn gì, có những thói quen nhỏ nào, anh mang tất cả những điều đó vào giấc mơ. Em cứ nghĩ anh…”

Anh tiếp lời tôi:

“Em nghĩ anh không hề quan tâm đến em, chỉ coi em là một món đồ hy sinh trong cuộc hôn nhân này, đúng không?”

Tôi cúi đầu không nói.

Ban đầu, anh quả thực đã nghĩ như vậy khi kết hôn với tôi. Còn tôi, vừa gặp anh đã yêu, liền một bước rơi vào hố sâu này.

“Anh cũng từng nghĩ thế. Nhưng anh nhận ra, em không phải là món đồ hy sinh của cuộc hôn nhân này, cũng không phải một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Em chính là niềm tin trong lòng anh.”



Trước đây, anh sẽ không nói những lời như vậy. Nhưng bây giờ, anh dường như đã thay đổi, không, anh đã trở nên giống như trong giấc mơ: dịu dàng, mọi chuyện đều lấy tôi làm trung tâm.

Người đàn ông ngày trước luôn nghiêm túc, cắm đầu vào công việc, giờ đây đã biến thành một người dính lấy tôi không rời.

Tôi cười:

“Dụ Hành, chúng ta sinh một đứa con đi.”

“Hả?”

Anh nhìn tôi, gió xuân thổi nhẹ nhàng, Tiểu Cam bên cạnh nhảy nhót vui vẻ, mọi thứ đều đẹp đến lạ kỳ.

“Hoàn thành những điều chúng ta chưa làm được trong giấc mơ đi.”

Tôi mỉm cười. Anh nắm lấy tay tôi:

“Được.”



Sau ba năm hồi phục, cơ thể tôi dần khỏe mạnh, cuối cùng bác sĩ xác nhận tôi có thể mang thai bình thường.

Một năm sau, tôi sinh một bé gái. 

Chúng tôi đặt tên con là Dụ Tâm.

Tâm chi sở hướng, nhĩ tiện thị gia.

(Trái tim hướng về đâu, nơi đó chính là nhà.)

End

(Đã hết truyện)

Tôi Bị Ch ử i Lên Hot Search Vì Là Vợ Anh Ấy (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

1
Tôi tên Cốc Vân Lăng, một diễn viên hạng mười tám, và hôm nay tôi bị chửi lên top 1 hot search.

Lý do thì cực kỳ lố bịch — tôi bị chụp ảnh đứng chung khung hình với lưu lượng đỉnh cấp Minh Sở.

Thật sự là quá nhảm nhí!

Trong loạt ảnh mà đám paparazzi tung ra, tôi mặc áo phao to sụ, để mặt mộc, tay xách hai ly trà sữa, nhìn chẳng khác gì cô giao hàng.

Còn Minh Sở thì đeo kính râm, chân dài dáng chuẩn, đứng bên cạnh tôi mà trông cứ như một công tử quý tộc bị “gạ tình giữa phố”.

Caption đi kèm: [Sốc! Minh Sở hẹn hò đêm khuya với nữ diễn viên hạng mười tám, nghi vấn yêu đương bị lộ!]

Phần bình luận thì nổ tung:

“Cô này là ai vậy? Hạng bét thì đừng có bám fame!”

“Cười xỉu, Minh Sở mà thèm cô ta á? Photoshop còn chẳng dám chỉnh lố thế này!”

“#CốcVânLăngCútKhỏiShowbiz”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tay run lên.

Không phải vì tức.

Mà là… hoảng.

Vì —

Tôi và Minh Sở đã kết hôn bí mật được ba năm rồi.

2
Điện thoại của chị quản lý Vương lập tức gọi tới dồn dập.

“Cốc Vân Lăng! Em điên rồi à?! Dám lén gặp riêng Minh Sở?!”

Tôi vừa mở miệng định giải thích, chị ấy đã xả nguyên tràng như pháo nổ.

“Lập tức đăng bài thanh minh! Bảo là chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi! Bên phía Minh Sở đã liên hệ với chị rồi, họ sẽ không ra mặt giải thích đâu, em nên biết điều thì hơn!”

Tôi siết chặt điện thoại, cổ họng khô rát.

Minh Sở… không định thanh minh sao?

Ý anh là gì đây?

Ba năm trước, lúc chúng tôi kết hôn, anh ấy chẳng có gì trong tay, đến cái nhẫn cũng không mua nổi.

Giờ anh nổi tiếng rồi, còn tôi trở thành cái “vết nhơ” mà anh không dám nhận ư?

Tôi cười lạnh:

“Được, em đăng.”

Cúp máy, tôi lên Weibo, gõ nhanh một dòng:

[@CốcVânLăng]: Tôi và @MinhSở chỉ là đồng nghiệp bình thường, mong mọi người đừng suy diễn quá mức.

Đăng xong, tôi tắt máy luôn.

Không thấy thì khỏi đau lòng.

3
Nhưng Internet đâu có buông tha cho tôi.

Tôi vừa đăng bài xong, fan của Minh Sở càng nổi điên.

“Ha, đồ đeo bám cuối cùng cũng ra mặt rồi hả?”

“Chắc chắn là cô ta và team đang tạo scandal! Tội nghiệp anh Minh Sở!”

“Các chị em ơi! Đào hết phốt quá khứ của cô ta lên!”

Chỉ hai tiếng sau, ‘phốt’ của tôi tràn ngập khắp nơi:

— Thời đại học “bắt nạt bạn học” (trong khi người kia mới là kẻ bạo lực học đường).

— Trên phim trường “ra vẻ ngôi sao” (đạo diễn sau đó đã đích thân thanh minh chỉ là hiểu lầm).

— Thậm chí còn có ảnh “nude” bị photoshop trắng trợn.

Tôi vô cảm lướt xem từng bình luận ác ý, nhưng tim thì đau như bị dao cứa.

Điều nực cười nhất là —

Những người mắng tôi là “đồ đeo bám”, căn bản không biết…

Tôi, chính là vợ hợp pháp trên giấy tờ của Minh Sở.

4
Buổi tối, tôi cắn răng mở livestream.

Yêu cầu của công ty, nghe thì đẹp đẽ là “xoa dịu fan”.

Trước ống kính, tôi gượng cười:
“Chào mọi người, tôi là Cốc Vân Lăng…”

Bình luận nhảy ào ào như nổ tung.

“Con trà xanh kia cút đi!”

“Tránh xa Minh Sở ra một chút!”

“Buồn nôn! Đồ tạo phốt ăn fame!”

Tôi giả vờ không thấy gì, cúi đầu vuốt mèo.

Con mèo Ragdoll nhà tôi tên là Thang Viên, lặng lẽ dụi vào chân tôi, mềm mềm ngoan ngoãn nằm lên đùi.

Tôi xoa đầu nó, thuận miệng trêu:
“Thang Viên, gọi ba đi.”

Cả bình luận im bặt một giây.

Sau đó ——

“?? Sao con mèo này giống hệt con mèo nhà Minh Sở vậy??”

“Vãi chưởng! Tuần trước livestream, con Ragdoll nhà ảnh cũng tên Thang Viên luôn đó!!”

“Nghĩ kỹ mới thấy rợn người…”

Tay tôi run lên, suýt nữa ném luôn con mèo đi.

Xong đời rồi!

Con mèo nhà Minh Sở… đúng là tôi tặng!

Quà kỷ niệm ngày cưới của tụi tôi!

Tôi cuống cuồng định tắt livestream, nhưng đã muộn.

Bình luận điên cuồng spam, ảnh chụp màn hình lan khắp mạng xã hội.

#CốcVânLăngMinhSởMèoGiốngNhau

#CốcVânLăngGọiMèoLàBa

Hot search lại nổ tung.

5
Tôi đổ người xuống sofa, đầu óc trống rỗng.

Điện thoại rung liên hồi, toàn là cuộc gọi nhỡ.

Của chị Vương, của công ty, thậm chí là… của Minh Sở.

Tôi nhìn cái tên quen thuộc đó, tay lơ lửng trên màn hình mà không dám nhấn nghe.

Đã ba năm rồi.

Trừ vài lời chúc lễ Tết gửi chung trong group, gần như chẳng liên lạc.

Giờ anh gọi đến… là để mắng tôi? Hay cảnh cáo tôi?

Tôi hít sâu một hơi, bấm nhận cuộc gọi.

“Cốc Vân Lăng.”

Giọng Minh Sở vang lên trong điện thoại, trầm thấp lạnh nhạt.

Tim tôi khựng lại một nhịp.

“Anh…” Giọng tôi khô khốc, “Anh muốn nói gì?”

Bên kia im lặng mấy giây.

Rồi tôi nghe thấy anh bật cười khẽ.

“Thang Viên béo lên rồi.”

Tôi: “……?”

Vậy thôi hả?

Tôi suýt nữa ném cái điện thoại đi:
“Minh Sở! Bây giờ cả mạng đang đào tung chuyện của tụi mình lên! Anh còn có tâm trạng quan tâm con mèo?!”

Anh lại im lặng vài giây.

“Đừng livestream nữa.”

Nói xong, dập máy cái rụp.

Tôi: “???”

Đồ thần kinh à!



Bình luận