Tiểu Thư Môn Đệ và Phàm Nhân
Chương 8
8
Dọn dẹp mất nửa ngày, ta ngồi bên cửa sổ, hướng về phương Huyền Dương tông mà lặng lẽ cầu nguyện cho Thanh Sương tỷ tỷ – nhất định phải thắng, nhất định sẽ thắng.
Ta chờ trọn ba ngày.
Đang lúc sắp đợi không nổi, định tới Huyền Dương tông dò xét, thì trong làn sương trắng phía trước, thấp thoáng một bóng người đi tới.
Tới gần mới thấy, người đến chính là Thanh Sương tỷ tỷ, tay cầm trường kiếm, máu tươi nhỏ từng giọt tí tách.
Nàng thấy ta, bước chân khựng lại, mỉm cười dịu dàng, rồi ngồi dưới mái hiên, lấy bạch bố chậm rãi lau lưỡi kiếm.
Ta bước nhanh lên, khẩn thiết hỏi: “Thanh Sương tỷ tỷ, tỷ thắng rồi sao?”
Nàng thần sắc nhàn nhạt, như nói chuyện nhỏ nhặt: “Ừ, phế kim đan của Nhị sư đệ.”
Ta trừng lớn mắt.
“Đào thượng phẩm linh căn của Tam sư đệ.”
Ta hít mạnh một hơi lạnh.
“Đoạn toàn bộ kinh mạch của Tứ sư đệ.”
Ta nuốt nước bọt.
“Còn nữa…” – nàng khẽ cười – “Đánh chưởng môn một ngàn roi ma tiên, đâm mù song nhãn của hắn.”
“Á!” – Ta kêu khẽ.
Động tác của Thanh Sương tỷ tỷ khựng lại, do dự hỏi: “Đông nhi, ngươi cho là ta thủ đoạn tàn nhẫn sao? Nhưng ta không giết họ… chỉ là lấy đạo của người, trả lại cho người.”
“Không, không, không!”
Ta vội khoát tay, kích động nói: “Thanh Sương tỷ tỷ, tỷ thật là oai phong! Ta khâm phục tỷ vô cùng!”
Quả thực, giết chết chỉ khiến họ giải thoát, còn phế bỏ mới là báo thù tốt nhất.
Khoảng cách thực lực và địa vị như vực với trời, khiến họ ngày đêm sống không bằng chết, mà chẳng thể phản kháng – với những kẻ từng là thiên chi kiêu tử, đây là đòn chí mạng nhất.
Thanh Sương tỷ tỷ sững ra giây lát, rồi bật cười.
“Cảm ơn ngươi, Đông nhi.”
“Ngoài ra, ta còn mang cho ngươi một người – ta nghĩ nên để ngươi tự xử trí.”
Nói đoạn, nàng vung tay, lập tức một nữ tử hình dạng chẳng ra người, “phịch” một tiếng ngã xuống đất.
Ta nhìn kỹ – chính là Khuê Thụy.
Lúc này, nàng y phục rách rưới, tóc tai bù xù, già đi nhiều, hoàn toàn mất đi vẻ linh động kiêu ngạo thuở ban đầu.
Quả nhiên nàng chưa chết, nhưng nhìn bộ dạng hiện giờ, e rằng những ngày sau khi được cứu cũng chẳng khá gì.
Vừa thấy ta, mắt nàng bùng lên oán độc: “Tiện nhân! Tiện nhân! Tất cả đều tại ngươi!!”
Ta híp mắt, khó chịu, liền đá mạnh vào ngực nàng một cước; sắc mặt nàng lập tức trắng bệch, đến tiếng kêu đau cũng phát không ra.
“Để ta nghĩ xem… là vứt ngươi vào ổ ăn mày, hay tiễn ngươi sang Tây Thiên?”
Ta lấy từ tay áo ra dải lụa lưu quang, đưa trước mặt nàng.
Chính vật này đã giết chết phụ mẫu ta, cũng giết chết ta ở đời trước.
“Không… tha cho ta… ta biết sai rồi… ta và ngươi vốn không oán không thù… tha mạng cho ta…” – mắt nàng đầy sợ hãi, vội đổi giọng cầu xin.
Nàng bất chấp đau đớn, quỳ xuống dập đầu liên hồi.
Thật ra, ở một mức nào đó, ta cũng khâm phục ý chí cầu sinh của nàng – bản thân thành phế nhân, sư huynh “yêu thương” nàng thì kẻ tàn, kẻ phế, vậy mà trong lòng biết rõ ta không thể tha, nàng vẫn hạ mình cầu xin vì tia hy vọng nhỏ nhoi.
Tiếc là, ta cố tình muốn nàng chết.
Trong ánh mắt hoảng sợ của nàng, ta từng vòng từng vòng quấn dải lụa quý giá nhất của nàng quanh cổ.
Rồi hai tay siết chặt.
Cảm giác lực vùng vẫy của nàng dần yếu đi, cho tới khi hoàn toàn bất động, khối uất khí đè nặng trong lòng ta nhiều năm liền tan biến.
Cha, mẹ, nữ nhi đã báo được thù cho hai người, xin cha mẹ nơi cửu tuyền yên nghỉ.
Xử lý xong mọi chuyện, Thanh Sương tỷ tỷ nắm tay ta rời tiểu trúc ốc.
Trên đường, nàng bỗng dừng lại, nghiêm túc nhìn ta: “Tiểu Đông nhi, ngươi muốn trở thành tu chân giả chăng?”
Mắt ta sáng bừng, nhưng lại nhanh chóng ảm đạm, khẽ đáp: “Ta không có linh căn, một chút cũng không.”
Không ai là không khát vọng tu vi cường đại, năng lực phi thiên độn địa – đáng tiếc, ta chỉ là nữ tử phàm tục tầm thường.
“Ngươi xem, đây là gì?”
Thanh Sương tỷ tỷ lấy ra một hộp, mở ra, bên trong tỏa từng làn hàn khí.
Ta kinh ngạc: “Đây… đây là thượng phẩm băng linh căn của tỷ?”
“Ừ.” – nàng khẽ gật đầu – “Là ta moi từ trong thân Khuê Thụy – vốn dĩ thuộc về ta.”
“Chỉ là, thể chất ta nay đã bị sát khí cải biến, không thể tu luyện pháp thuật băng hệ nữa, nên ta muốn… chuyển vào thân thể ngươi.”
Cái gì?! Ta không nghe nhầm chứ?! Nghĩa là, sau này ta cũng có thể tu luyện sao?
Có thể phi thiên, ngự kiếm, tung hoành thiên hạ?!
Tim ta lại đập thình thịch không ngừng.
“Tiểu Đông nhi, ta không muốn mấy chục năm sau phải nhìn ngươi già chết trước mặt ta – hãy luôn ở bên tỷ, được không?” – mắt nàng đầy thống khổ.
Cả đời này, nàng đã mất quá nhiều, chịu quá nhiều thương tổn; lần này, nàng muốn giữ lấy người quan trọng nhất bên mình.
“Chỉ là, khi trở thành tu chân giả, ngươi sẽ phải đối mặt với tu luyện khắc khổ từng ngày, cùng vô vàn hiểm nguy, xa rời cuộc sống bình lặng…”
Ta ôm chầm lấy nàng, hôn “chụt” lên gương mặt tuyệt mỹ trắng nõn: “Ta không sợ! Sau này, tỷ muội ta sẽ luôn bên nhau, đi khắp tu chân đại lục, nếm đủ mỹ thực nhân gian…”
Lần này, chúng ta nhất định phải sống thật tốt.
(Hoàn)
(Đã hết truyện)
ĐOẠT HƯƠNG (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Cổ Đại,
HE,
Chữa lành,
Dưỡng thê,
Sủng,
Ở tuổi tám, ta đã bị bán vào gia đình họ Quý, trở thành đồng dưỡng tức* của Quý Minh Thận.
(*)Đồng dưỡng tức: con dâu nuôi từ nhỏ
Hắn từng hứa rằng sẽ dành trọn tâm huyết để học hành, chờ khi đỗ đạt sẽ chính thức cưới ta làm vợ.
Trong lòng, lời hứa ấy kéo dài suốt mười năm chưa nguôi.
Nhưng Quý Minh Thận lại bảo, vì bận rộn với công vụ tại Hàn Lâm viện, nên tạm thời không thể rời đi.
Ta vào kinh, tìm gặp hắn, nhưng lại bị hắn giao phó cho một người bạn, tên là một công tử phong lưu và tiêu xài phung phí, còn dặn dò:
“Hiện tại là thời điểm then chốt trong sự nghiệp của ta, xin nàng đừng quấy rầy.”
Về sau, nhà vua ban hôn, Quý Minh Thận trở thành chàng rể của phủ Thượng thư.
Năm ấy, ta tròn hai mươi tuổi, đã bị cộng đồng xem là một “lão cô nương” chẳng ai thèm để ý.
Quý Minh Thận đưa cho ta một tấm ngân phiếu, bảo là để đền bù:
“Hương Ngưng, số phận của nàng và ta đã khép lại, chẳng thể đi cùng một con đường.
Hãy để mọi chuyện kết thúc từ đây, mỗi người một phương.”
<
Thế thì cũng tốt.
Từ nay hắn sẽ không còn phải lo lắng về đạo lý “Vợ bạn không được đụng vào” nữa, để thoải mái hơn phần nào.
Chương 1:
Cuối cùng, ta cũng có thể gặp lại Quý Minh Thận.
Trong lòng sục sôi, ta ôm lấy túi hành lý, tâm trạng rối bời như dây tơ vo tàn.
Dân làng nói rằng, Quý Minh Thận giờ đã là quan to trong triều, lại là tân khoa Thám hoa, ai ai cũng ngưỡng mộ, e rằng có thể đã chẳng còn để ý tới ta nữa.
Nhưng ta không tin.
Chịu uốn nắn từ tám tuổi, ta đã bị bán vào nhà họ Quý, trở thành đồng dưỡng tức của Quý Minh Thận.
Hắn coi ta như người thân ruột thịt, từng tận tay chỉ bảo ta đọc sách học chữ.
Hắn từng nói, đợi ngày thành danh, nhất định sẽ cưới ta làm chính thê.
Dẫu sao, giờ hắn không còn muốn lấy ta, ít nhất… ta cũng phải gặp hắn, rõ ràng mọi chuyện.
Ta đã chờ đợi mười năm rồi.
Trong thôn Đào Hoa kia, người cùng tuổi ta — Thúy Hoa — đã làm mẹ của hai đứa nhỏ.
Ngày còn nhỏ, ta bị bọn buôn người bán đi bán lại nhiều lần, đến nổi chẳng còn nhớ rõ nhà cổ đã từng thuộc về ai.
Đối với ta, Quý Minh Thận chính là người quan trọng nhất trên đời này.
Con người thường có bản năng giữ lấy tia sáng cuối cùng trong cuộc đời của chính mình.
Trong lúc mơ màng suy nghĩ, ta chợt nhận thấy một nam tử tuấn tú, dáng vẻ thanh lịch, đang tiến lại gần.
Ánh mắt ta bỗng rực sáng, tim đập rộn ràng hơn bao giờ hết.
Quý Minh Thận có vẻ đã thay đổi — thoát khỏi cảnh nghèo khổ ngày xưa, mặc cẩm bào, khí chất nho nhã, dung mạo vẫn thanh tú như cũ, chỉ cần liếc mắt qua, ta cũng dễ dàng nhận ra.
Thúy Hoa thường bảo ta, Quý Minh Thận sinh ra đã tuấn tú, phải cẩn thận giữ gìn.
“Minh Thận!”
Ta vẫy tay gọi hắn, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Nhưng sắc mặt Quý Minh Thận thoáng trầm xuống, như thể đang chau mày.
Hắn liếc quanh vài lượt, dường như sợ người quen nhìn thấy.
Quý Minh Thận bước tới trước mặt ta.
Hắn cao hơn trước, khiến ta phải ngẩng đầu mới nhìn tới.
Ta nghe thấy hắn thở dài nhẹ nhàng, gần như không rõ lời:
“Sao nàng lại tới đây?”
Giọng hắn lạnh nhạt, chẳng hỏi ta có mệt không, đường xa có vất vả gì không.
Ta mím môi, đứt quãng mất hết khí thế.
Hắn là người thích đọc sách, từ nhỏ đã ngưỡng mộ, nên khi nói chuyện, giọng ta ngày càng nhỏ nhẹ:
“Nhà ta sập rồi, nên tới cầu xin chỗ dựa của chàng...”
Thật ra, điều ta muốn nói nhiều hơn là, ta đến để thành thân với hắn.
Chẳng lẽ hắn đã quên, chính hắn từng nói, sau khi thi cử đỗ đạt sẽ cưới ta?
Thúy Hoa từng dặn dò, nữ nhi không thể chờ đợi quá lâu, sẽ thành “lão cô nương”.
Sắc mặt Quý Minh Thận càng lúc càng âm trầm.
Đúng lúc đó, một người đàn ông khác khoác cẩm bào bước đến, nhìn rõ Quý Minh Thận, liền cung kính chắp tay chào hỏi và hỏi:
“Quý huynh, vị cô nương này là…?”
Ta vừa định lên tiếng, Quý Minh Thận đã cắt lời:
“Chỉ là một người thân thích ở xa.”
Người kia quan sát ta một lượt rồi cũng không hỏi gì nữa, chỉ gật đầu chia tay:
“Quý huynh, thưa ngài, ngày nay tối nay, hãy cùng ta đến Khang Duyệt lâu, mong ngài đừng thất hẹn.”
Quý Minh Thận gật đầu đồng ý:
“Được rồi.”
Chỉ là một người thân thích xa, sao lại cứ phải đi cùng?
Trong lòng ta trỗi lên cảm giác khó chịu, chớp chớp mắt, muốn hỏi nơi đó là chốn nào, nhưng bầu không khí và ánh mắt sâu thẳm của hắn khiến ta đành im lặng.
Hắn vốn là người có chủ kiến riêng.
Sau khi ta được gả làm đồng dưỡng tức, không lâu hắn đã qua đời thúc phụ.
Chính hắn ngày ngày chép sách, viết chữ giúp hai chúng ta tồn tại.
Nói đúng ra… chính hắn đã nuôi nấng ta trưởng thành.
Vì vậy, giữa ta và hắn, ta luôn luôn đứng ở thế thấp.
Sau này, dù ta đã học làm bánh, từng bước gánh vác sinh kế gia đình, nhưng trong lòng, ta vẫn luôn xem hắn là chỗ dựa vững chắc nhất.
Ta lấy ra từ bọc một hộp bánh hoa đào, thứ ta không nỡ ăn, nâng nó đến trước mặt hắn:
“Minh Thận, đây là bánh hoa đào chàng thích nhất.”
Cọt rúng đã đói cồn cào, nhưng ta vẫn miễn cưỡng không ăn trước.
Quý Minh Thận nhẹ nhàng ấn tay xuống, lấy hộp bánh bỏ lại vào trong bọc, giọng nói lạnh lùng:
“Ta dẫn nàng đi gặp một người, là bạn thân của ta, nàng cứ ở lại phủ hắn một thời gian.”
Ta sững sờ, vội hỏi:
“Vì… vì sao?”
Hắn đáp thật ngắn gọn:
“Ta vẫn chưa mua được nhà, tạm thời chưa thể cho nàng một chỗ an toàn.”
Ta không dám hỏi tiếp, sợ rằng sẽ khiến hắn nghĩ ta là phiền phức.
Nhưng khi gặp người bạn của Quý Minh Thận, ta lập tức cảm thấy bất an.
Người kia ăn mặc rất diêm dúa — áo cẩm bào màu lam, đeo ngọc dương chi trắng muốt, tóc thả trước trán, dung mạo lại đẹp đến mức khiến người ta ghen tỵ.
Hắn phe phẩy chiếc quạt xếp, trong khi phấp phới hoa đào bay lả tả, hòa quyện vào mái tóc, như trong một khúc hát ca tụng mùa xuân.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰