TIẾN SĨ VÀ HỢP ĐỒNG GIẢ
Chương 8
8
“Tôi vừa bị đình chỉ công tác, vì ‘vợ’ anh tố cáo tôi làm giả học thuật.”
Anh ta giật mình:
“Sao có thể chứ?
Cô ấy bận đến nỗi ngẩng đầu còn không kịp, chắc chắn không phải do cô ấy làm đâu.”
“Anh bảo vệ vợ mình cũng nhanh thật đấy.
Vừa nghe có chuyện là lập tức bênh vực.
Tôi không hứng thú với mớ rối ren giữa hai người, nhưng nếu cứ đổ vấy bừa thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Anh ta lại giải thích:
“Em đừng nói giọng đó nữa.
Chung Nhược dạo này có xích mích với vài người thật, nhưng chắc không liên quan gì đến em đâu.
Để anh hỏi lại cô ấy xem sao.”
Tôi còn chưa kịp nghe anh ta trả lời thì đã thấy bài viết mới xuất hiện.
【Anh ấy vừa gọi điện cho tôi, nói bạn gái cũ bị người ta tố cáo gian lận học thuật.
Tôi chỉ muốn nói — ông trời có mắt.
Trước giờ tôi nói gì các người không tin, giờ tin chưa?】
【Đúng rồi đấy, tôi vẫn luôn thích anh ấy.
Tôi mong họ chia tay càng sớm càng tốt.
Họ đã vượt qua yêu xa, thậm chí còn định về chung một nơi làm việc.
Nếu lúc đó tôi không ra tay, thì tôi và anh ấy thực sự chẳng còn hy vọng gì.】
【Các người cứ nói anh ấy không yêu tôi, chỉ thương hại tôi.
Nhưng thương hại và cảm thông chính là tiền thân của tình yêu — nó gọi là ‘luyến tiếc’.】
【Anh ấy cuối cùng cũng sẽ nhận ra mình đã yêu tôi.
Khi anh ấy dám lấy hôn nhân để đặt cược, điều đó đã rõ ràng rồi.】
Chắc bộ não của Chung Nhược là do ngày ngày viết mấy thứ vớ vẩn đó mà hỏng mất rồi.
Tôi tiện tay chuyển tiếp bài viết kia cho Từ Văn.
“Nếu không muốn bị đá khỏi giới học thuật trong cảnh thân bại danh liệt, thì bảo vợ anh sớm mà lên tiếng làm rõ.
Một khi dư luận bùng lên, các đối thủ cạnh tranh sẽ không nương tay đâu.
Nhiệt huyết là vô hạn, nhưng tài nguyên thì hữu hạn.”
Tôi không phải đang nhắc nhở gì anh ta.
Chỉ đơn giản là dự báo trước cho anh ta thấy — anh ta sắp mất đi những gì.
Quả nhiên không lâu sau, bài viết đó cũng bị cư dân mạng “khui” lên.
Vì nội dung quá chi tiết, lại thêm hàng loạt phân tích phía dưới, nhân vật chính bị “điểm danh” ngay lập tức.
Do liên quan đến việc giả mạo quan hệ vợ chồng để hưởng chính sách ưu đãi, trường đại học nơi Từ Văn công tác rất coi trọng vụ việc, lập tức mở cuộc điều tra.
Tổ điều tra đã liên hệ với tôi.
Tôi chẳng có gì để cung cấp, chỉ gửi vài đoạn ghi âm và tin nhắn giữa tôi với Từ Văn.
Chẳng bao lâu sau đã nghe tin, để giữ lại công việc, Từ Văn lập tức muốn cắt đứt với cô “em gái khóa dưới”.
Nhưng với Chung Nhược, Từ Văn chính là cọng rơm cứu mạng mà cô ta phải nắm chặt — sao dễ gì buông tay?
Buồn cười hơn là, Từ Văn còn nhắn tin cho tôi:
“Thanh Thanh, anh sẽ ly hôn với cô ấy.
Em chờ anh thêm một chút nữa, anh nhất định sẽ chứng minh với em rằng anh và cô ấy thật sự không có gì.”
Tôi lập tức chặn anh ta lần nữa.
Và cũng chân thành mong rằng — mình đừng bao giờ liên lạc lại nữa.
Dù anh ta luôn cố tỏ ra là người vô tội, nhưng trong chuyện này, người tỉnh táo nhất chính là Chung Nhược.
Cô ta biết mình muốn gì, biết rõ ưu thế của bản thân ở đâu, và càng hiểu rõ xác suất chiến thắng của mình.
Nếu không phải đã tính kỹ, sao cô ta lại dám đánh cược tất cả?
Trường học vẫn công nhận năng lực nghiên cứu của Từ Văn, nên ban đầu chỉ xử lý bằng cách đuổi việc Chung Nhược.
Ai ngờ đến cuối cùng, Chung Nhược lại tung ra con át chủ bài —
Cô ta mang thai.
Từ đó, mọi lời biện hộ đều trở nên vô nghĩa.
Chỉ còn lại những từ như “tiểu tam”, “ngoại tình”, “lừa đảo” làm chủ đề cho vở kịch này.
Nghe nói vụ việc lan truyền khắp giới học thuật, thanh danh xấu tới mức không thể nghe nổi.
Trường đại học kia cuối cùng buộc phải chấm dứt hợp đồng với Từ Văn.
Anh ta không những phải bồi thường vi phạm hợp đồng, mà còn phải hoàn trả toàn bộ chi phí hỗ trợ định cư trước đó.
Nhưng anh ta mua nhà đúng vào lúc giá đỉnh điểm, trong vòng nửa năm giá nhà lao dốc.
Dù có bán nhà cũng không đủ bù lỗ.
Không chỉ mất hết tiền đặt cọc, thậm chí cả khoản vay cũng không có khả năng trả nổi.
Chung Nhược thì do mang thai nên tạm thời được giữ lại vị trí.
Nhưng nghe nói cô ta đã hoàn toàn cắt đứt với Từ Văn.
Còn tôi, mang theo dữ liệu sắp hoàn chỉnh, chuyển sang một trung tâm dữ liệu khác.
Không chỉ đãi ngộ và vị trí được nâng cao, mà tôi còn có nhiều quyền chủ động hơn.
Cuối cùng, có rất nhiều chuyện tôi không còn phải cúi đầu nữa.
Còn công ty cũ của tôi, dù nắm trong tay dữ liệu giai đoạn một của tôi, nhưng sau khi tôi nghỉ một tháng, họ vẫn không thể theo kịp tiến độ.
Khi công trình nghiên cứu mới của tôi được công bố, thì dữ liệu của họ đã trở thành đống giấy lộn.
Ngày tôi công bố kết quả mới, tâm trạng tôi rất tốt.
Vì tôi biết, tôi một lần nữa vượt qua chính mình, một lần nữa làm mới chính mình.
Tôi đã tìm lại được bản thân trong dòng thời gian.
Cũng trong dòng thời gian đó, tôi đã chứng minh được chính mình.
[Toàn văn kết thúc]
(Đã hết truyện)
Hành Trình Không Phanh (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
1
Vào dịp Tết Thanh Minh, tôi lái chiếc xe mới mua về quê.
Trên đường cao tốc, tôi bật chế độ ga tự động, nhưng nhanh chóng phát hiện ra… phanh không ăn!
Dù tôi có đạp phanh thế nào, tốc độ vẫn giữ nguyên ở 100km/h.
Phía trước, bên phải là một chiếc xe tải lớn.
Còn bên trái, là một chiếc ô tô con màu trắng đang bò như rùa ở làn vượt, đi song song với xe tải.
Vợ tôi ngồi phía sau đang đút đồ ăn vặt cho con, thấy sắp đâm vào rồi liền hỏi tôi sao còn chưa giảm tốc.
Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy.
Nhìn vào mắt cô ấy qua gương chiếu hậu, tôi cay đắng nói:
“Em thắt dây an toàn vào, bám chắc vào. Còn nữa… anh yêu em.”
Tôi điên cuồng bóp còi, vợ tôi cũng đã hiểu chuyện gì sắp xảy ra.
Chiếc xe trắng phía trước vẫn bò chậm rãi, chắc chỉ tầm hơn 70km/h.
Tôi căm thù kiểu người lái xe rùa bò ở làn vượt!
Tiếng còi tôi không dám ngừng, cuối cùng xe trắng cũng tăng tốc một chút.
Nhưng còn chưa kịp thở phào, chuyện kinh hoàng đã xảy ra.
Đèn phanh của xe trắng đột ngột sáng lên!
Phía trước hắn rõ ràng không có vật cản, vậy mà vẫn cố tình đạp phanh chỉ vì bị tôi bóp còi làm phiền!
Vấn đề là, xe tôi không phanh được!
“RẦM!” – xe tôi đâm thẳng vào đuôi xe hắn.
Xe chấn động dữ dội, vợ tôi bám chặt lấy tay vịn, tôi thì ghì chặt vô lăng, chỉ cần lệch là sẽ bị xe tải kế bên cuốn vào!
May mà tên lái xe trắng chỉ định hù dọa tôi, chắc cũng bị bất ngờ khi tôi tông thẳng vào, nên lập tức đạp ga chạy vọt lên, kéo giãn khoảng cách.
Chúng tôi vượt qua chiếc xe tải, cửa sổ xe trắng được hạ xuống, một người đàn ông thò đầu ra, vẫy tay với tôi, miệng còn chửi rủa cái gì đó.
2
Hắn bắt đầu tạt sang làn bên cạnh, ra hiệu muốn tôi dừng lại.
Vợ tôi hạ cửa kính xuống, sốt ruột hét với sang:
“Phanh xe bọn tôi bị hỏng rồi!”
Nhưng gió quá mạnh, giọng nói sao có thể truyền qua nổi?
Thấy tôi không dừng mà chạy thẳng luôn, chiếc xe trắng lập tức đạp ga đuổi theo.
Tên đó tức điên lên, rõ ràng chính hắn chạy rùa bò ở làn vượt và cố tình phanh để dọa tôi, vậy mà giờ lại làm ra vẻ mình là người bị hại, còn giơ ngón giữa về phía tôi.
Hắn đạp ga, lại lao lên chặn đầu — tên này thật sự định chơi trò “bẻ lái chặn xe” trên cao tốc!
Loại tài xế vô ý thức thế này, lên đường không khác gì mang tử thần đến trước cửa bất kỳ gia đình vô tội nào.
Vừa thấy đầu xe hắn chắn trước mặt, tôi liền tông thẳng vào!
“RẦM!” — thêm một cú va chạm cực mạnh nữa, đầu xe hắn vỡ nát dưới cú húc của tôi, còn xe tôi thì lao vọt về phía trước.
Lực va chạm quá lớn khiến thân xe mất thăng bằng, tôi lập tức kích hoạt hệ thống hỗ trợ giữ làn, cố hết sức ghì chặt vô lăng.
Tốc độ càng cao càng không được hoảng loạn, chỉ cần lệch một chút là cả nhà tan xác!
Vợ tôi ở ghế sau sợ đến bật khóc:
“Sao lại gặp phải loại người như thế chứ!”
Trong đầu tôi chỉ muốn lột da rút gân tên đó.
Vợ tôi, con tôi đều đang ở trong xe này.
Giữa lúc sống chết chỉ cách nhau một làn ranh, hắn vẫn không hề cảm thấy mình sai, trong đầu chắc chỉ nghĩ chúng tôi cố ý tông sau rồi bỏ chạy.
Quả nhiên, chiếc xe trắng nhanh chóng lại đuổi kịp.
Dù đầu xe đã bẹp dúm, hắn vẫn không chịu buông tha.
Tôi chỉ có thể giữ tốc độ 100km/h, hắn thì đạp ga thốc mạng, lại vượt lên chắn đầu.
Tim tôi khựng lại, linh cảm cực kỳ bất an trào lên.
Bất chợt, cửa kính xe hắn hạ xuống.
Từ trong xe, hắn ném ra một hộp mì ăn liền mới ăn xong!
Toàn bộ mì và nước lèo đập thẳng vào kính chắn gió xe tôi!
Nước mì loang đầy kính trước, khiến tôi hoàn toàn không nhìn thấy gì phía trước nữa!
Tôi lập tức bật cần gạt nước, nhưng kính lại bị phủ kín bởi một lớp dầu mỡ dính đặc!
Khoảnh khắc đó, mạng sống của cả gia đình tôi hoàn toàn giao phó cho số phận.
Phía trước có gì, chúng tôi đã không thể nhìn thấy nữa rồi.
3
Lớp dầu trên kính càng gạt càng bẩn, tôi chỉ còn cách cố gắng gạt bớt phần mì, còn lại để gió tự hong khô, như vậy mới tạm tạm nhìn được phía trước.
Vợ tôi ngồi ở ghế sau, vừa khóc vừa run lên, nhưng cô ấy vẫn nhanh chóng cầm lấy điện thoại gọi cho cảnh sát giao thông.
“Chúng tôi đang ở trên cao tốc, phanh xe bị hỏng.”
“Có một chiếc xe cố tình chặn đầu chúng tôi, còn ném mì ăn liền vào kính xe.”
“Làm ơn… xin cảnh sát hãy cứu lấy cả gia đình tôi!”
Cô ấy lau nước mắt, kết nối điện thoại với bluetooth xe, rồi nức nở nói:
“Anh ơi, cảnh sát muốn biết mình đang ở đâu, nhưng em không biết vị trí cụ thể…”
Kết nối bluetooth xong, tôi nói vào điện thoại:
“Bọn tôi vừa chạy qua lối ra cao tốc Hoàng Gia Đồn, đang hướng về phía nam thành phố.”
Cảnh sát hỏi: “Xe của các anh màu gì, biển số thế nào?”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰
