TIẾN SĨ VÀ HỢP ĐỒNG GIẢ
Chương 8
8
“Tôi vừa bị đình chỉ công tác, vì ‘vợ’ anh tố cáo tôi làm giả học thuật.”
Anh ta giật mình:
“Sao có thể chứ?
Cô ấy bận đến nỗi ngẩng đầu còn không kịp, chắc chắn không phải do cô ấy làm đâu.”
“Anh bảo vệ vợ mình cũng nhanh thật đấy.
Vừa nghe có chuyện là lập tức bênh vực.
Tôi không hứng thú với mớ rối ren giữa hai người, nhưng nếu cứ đổ vấy bừa thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Anh ta lại giải thích:
“Em đừng nói giọng đó nữa.
Chung Nhược dạo này có xích mích với vài người thật, nhưng chắc không liên quan gì đến em đâu.
Để anh hỏi lại cô ấy xem sao.”
Tôi còn chưa kịp nghe anh ta trả lời thì đã thấy bài viết mới xuất hiện.
【Anh ấy vừa gọi điện cho tôi, nói bạn gái cũ bị người ta tố cáo gian lận học thuật.
Tôi chỉ muốn nói — ông trời có mắt.
Trước giờ tôi nói gì các người không tin, giờ tin chưa?】
【Đúng rồi đấy, tôi vẫn luôn thích anh ấy.
Tôi mong họ chia tay càng sớm càng tốt.
Họ đã vượt qua yêu xa, thậm chí còn định về chung một nơi làm việc.
Nếu lúc đó tôi không ra tay, thì tôi và anh ấy thực sự chẳng còn hy vọng gì.】
【Các người cứ nói anh ấy không yêu tôi, chỉ thương hại tôi.
Nhưng thương hại và cảm thông chính là tiền thân của tình yêu — nó gọi là ‘luyến tiếc’.】
【Anh ấy cuối cùng cũng sẽ nhận ra mình đã yêu tôi.
Khi anh ấy dám lấy hôn nhân để đặt cược, điều đó đã rõ ràng rồi.】
Chắc bộ não của Chung Nhược là do ngày ngày viết mấy thứ vớ vẩn đó mà hỏng mất rồi.
Tôi tiện tay chuyển tiếp bài viết kia cho Từ Văn.
“Nếu không muốn bị đá khỏi giới học thuật trong cảnh thân bại danh liệt, thì bảo vợ anh sớm mà lên tiếng làm rõ.
Một khi dư luận bùng lên, các đối thủ cạnh tranh sẽ không nương tay đâu.
Nhiệt huyết là vô hạn, nhưng tài nguyên thì hữu hạn.”
Tôi không phải đang nhắc nhở gì anh ta.
Chỉ đơn giản là dự báo trước cho anh ta thấy — anh ta sắp mất đi những gì.
Quả nhiên không lâu sau, bài viết đó cũng bị cư dân mạng “khui” lên.
Vì nội dung quá chi tiết, lại thêm hàng loạt phân tích phía dưới, nhân vật chính bị “điểm danh” ngay lập tức.
Do liên quan đến việc giả mạo quan hệ vợ chồng để hưởng chính sách ưu đãi, trường đại học nơi Từ Văn công tác rất coi trọng vụ việc, lập tức mở cuộc điều tra.
Tổ điều tra đã liên hệ với tôi.
Tôi chẳng có gì để cung cấp, chỉ gửi vài đoạn ghi âm và tin nhắn giữa tôi với Từ Văn.
Chẳng bao lâu sau đã nghe tin, để giữ lại công việc, Từ Văn lập tức muốn cắt đứt với cô “em gái khóa dưới”.
Nhưng với Chung Nhược, Từ Văn chính là cọng rơm cứu mạng mà cô ta phải nắm chặt — sao dễ gì buông tay?
Buồn cười hơn là, Từ Văn còn nhắn tin cho tôi:
“Thanh Thanh, anh sẽ ly hôn với cô ấy.
Em chờ anh thêm một chút nữa, anh nhất định sẽ chứng minh với em rằng anh và cô ấy thật sự không có gì.”
Tôi lập tức chặn anh ta lần nữa.
Và cũng chân thành mong rằng — mình đừng bao giờ liên lạc lại nữa.
Dù anh ta luôn cố tỏ ra là người vô tội, nhưng trong chuyện này, người tỉnh táo nhất chính là Chung Nhược.
Cô ta biết mình muốn gì, biết rõ ưu thế của bản thân ở đâu, và càng hiểu rõ xác suất chiến thắng của mình.
Nếu không phải đã tính kỹ, sao cô ta lại dám đánh cược tất cả?
Trường học vẫn công nhận năng lực nghiên cứu của Từ Văn, nên ban đầu chỉ xử lý bằng cách đuổi việc Chung Nhược.
Ai ngờ đến cuối cùng, Chung Nhược lại tung ra con át chủ bài —
Cô ta mang thai.
Từ đó, mọi lời biện hộ đều trở nên vô nghĩa.
Chỉ còn lại những từ như “tiểu tam”, “ngoại tình”, “lừa đảo” làm chủ đề cho vở kịch này.
Nghe nói vụ việc lan truyền khắp giới học thuật, thanh danh xấu tới mức không thể nghe nổi.
Trường đại học kia cuối cùng buộc phải chấm dứt hợp đồng với Từ Văn.
Anh ta không những phải bồi thường vi phạm hợp đồng, mà còn phải hoàn trả toàn bộ chi phí hỗ trợ định cư trước đó.
Nhưng anh ta mua nhà đúng vào lúc giá đỉnh điểm, trong vòng nửa năm giá nhà lao dốc.
Dù có bán nhà cũng không đủ bù lỗ.
Không chỉ mất hết tiền đặt cọc, thậm chí cả khoản vay cũng không có khả năng trả nổi.
Chung Nhược thì do mang thai nên tạm thời được giữ lại vị trí.
Nhưng nghe nói cô ta đã hoàn toàn cắt đứt với Từ Văn.
Còn tôi, mang theo dữ liệu sắp hoàn chỉnh, chuyển sang một trung tâm dữ liệu khác.
Không chỉ đãi ngộ và vị trí được nâng cao, mà tôi còn có nhiều quyền chủ động hơn.
Cuối cùng, có rất nhiều chuyện tôi không còn phải cúi đầu nữa.
Còn công ty cũ của tôi, dù nắm trong tay dữ liệu giai đoạn một của tôi, nhưng sau khi tôi nghỉ một tháng, họ vẫn không thể theo kịp tiến độ.
Khi công trình nghiên cứu mới của tôi được công bố, thì dữ liệu của họ đã trở thành đống giấy lộn.
Ngày tôi công bố kết quả mới, tâm trạng tôi rất tốt.
Vì tôi biết, tôi một lần nữa vượt qua chính mình, một lần nữa làm mới chính mình.
Tôi đã tìm lại được bản thân trong dòng thời gian.
Cũng trong dòng thời gian đó, tôi đã chứng minh được chính mình.
[Toàn văn kết thúc]
(Đã hết truyện)
NHÀ CHỒNG HỢP SỨC CHÈN ÉP TÔI (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Thứ Bảy, tôi tăng ca ở công ty thì điện thoại bất ngờ hiện thông báo: camera giám sát trong nhà đã bị ngắt kết nối.
Tò mò kiểm tra lý do, tôi phát hiện ra chính tay chồng mình đã rút dây.
Trước khi anh ấy đưa tay ra, tôi còn thấy mẹ chồng và em trai chồng đang ngồi ngay ngắn trên sofa.
Tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ — mỗi lần mẹ chồng đến nhà đều chẳng phải chuyện tốt lành.
Tôi vội vã làm xong việc rồi về nhà, vừa đẩy cửa vào thì thấy mẹ chồng và em chồng đang chuẩn bị rời đi.
1
Khi tôi đẩy cửa bước vào, chỉ nghe mẹ chồng tươi cười nói với Giang Húc: “Vậy quyết định vậy đi, mẹ con mình về trước đây.”
Khi đi ngang qua tôi, mẹ chồng lập tức thu lại nụ cười, liếc tôi một cái rồi không nói một lời.
Em chồng Giang Hành thì càng khỏi nói, vừa huýt sáo vừa lướt ngang qua tôi như không hề quen biết.
Tôi tò mò hỏi Giang Húc: “Hôm nay mẹ và em trai anh vội vã về thế, không ở lại ăn cơm à?”
Vẻ mặt Giang Húc thoáng hiện chút chột dạ, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản: “À, mẹ anh nói cuối tuần hiếm hoi, không muốn làm phiền tụi mình.”
Tôi càng lúc càng thấy kỳ lạ. Những lần cuối tuần trước, mỗi khi mẹ chồng dẫn em chồng đến nhà, nhất định bắt tôi phải tất bật nấu một bàn tiệc thịnh soạn. Ăn cơm thì không quên bình phẩm từng món một cách soi mói, đến mức tôi suýt nữa phát cáu thì bà mới chịu hài lòng.
Vậy mà hôm nay thấy tôi vừa về đến nhà liền vội vã rời đi?
Tôi tiếp tục hỏi anh ấy: “Chiều nay mọi người nói chuyện gì vậy? Lúc nãy em nghe mẹ anh bảo ‘quyết định vậy đi’, là chuyện gì thế?”
Giang Húc cúi đầu thu dọn vỏ dưa trên bàn, không nhìn tôi, giọng điềm đạm đáp:
“Chỉ là chuyện trong nhà thôi. Mẹ anh nói tháng sau có thể dì anh sẽ qua đây chơi mấy ngày, nếu ở nhờ nhà mình thì phải tiếp đãi chu đáo.”
Tôi vẫn thấy có gì đó không đúng, bèn hỏi thẳng nghi ngờ trong lòng: “Chỉ nói mấy chuyện đó thôi mà anh cũng phải rút camera à?”
Tôi đã xem lại đoạn ghi hình — lúc mẹ chồng và em chồng vào nhà, ai nấy đều rất hào hứng. Mẹ chồng vừa định mở miệng thì đã chỉ về phía camera gần tivi, rồi ra hiệu cho Giang Húc. Anh lập tức hiểu ý mà rút dây camera.
Giang Húc khựng lại một chút, rồi nhanh chóng phản ứng, cười cười nói: “Không ngờ em lại kiểm tra cả camera đấy. Mẹ anh bảo có camera chĩa vào thấy không thoải mái, nên bảo anh rút đi.”
Camera được lắp không lâu sau khi chúng tôi dọn vào đây. Trước nay mỗi lần mẹ chồng đến cũng chưa từng để ý đến cái camera này, sao tự dưng lần này, đúng lúc tôi không có nhà thì lại thấy “không thoải mái”?
Tôi càng nghĩ càng thấy khó hiểu, đang định tiếp tục truy hỏi thì Giang Húc bỗng chuyển chủ đề: “À đúng rồi, căn nhà em mua sửa sang đến đâu rồi?”
Tôi thành thật đáp: “Tuần trước mới làm nội thất xong mà, chẳng phải em đã nói với anh rồi sao? Em định mua ít than hoạt tính để khử mùi, có thời gian thì qua mở cửa thông gió. Chắc ba tháng là bay hết mùi, lúc đó tụi mình có thể chuyển vào ở rồi.”
Giang Húc gật đầu, nói: “Vừa hay dạo này anh cũng rảnh, em đưa chìa khóa cho anh, anh qua giúp em mở cửa cho thoáng khí.”
Nghĩ lại thì cũng tốt — dạo gần đây công ty tôi nhiều việc, ngày nào cũng tăng ca đến tận khuya.
Nói thật, mỗi khi nghĩ đến căn nhà đó là tôi lại thấy vui trong lòng. Tất cả thiết kế trong nhà đều do tôi đặc biệt thuê kiến trúc sư lên ý tưởng theo sở thích của mình. Mỗi món đồ nội thất đều do tôi dành hàng chục đêm để tìm kiếm trên mạng, có cái còn phải bỏ tiền lớn đặt vận chuyển từ nơi khác về.
Hơn nữa vị trí của căn nhà rất đẹp, chỉ cách khu trường học tốt nhất trong thành phố có 500 mét.
Chưa kể, căn nhà đó là do ba mẹ tôi lúc trước đích thân chọn mua, chọn đúng vị trí gần ga tàu điện để tiện cho tôi đi làm. So với căn nhà chúng tôi đang ở hiện tại, nó gần công ty tôi hơn không biết bao nhiêu lần.
Tôi liếc mắt nhìn lượt qua cách bài trí cũ kỹ và lỗi thời của ngôi nhà này, trong lòng bức bối đến mức nghẹn lại.
2
Hồi tôi và Giang Húc cưới nhau, chính mẹ chồng là người chủ động nói sẽ lo cho hai đứa một căn nhà cưới đã hoàn thiện nội thất, thanh toán toàn bộ. Sau khi cưới, bà và em chồng sẽ không đến ở chung, để vợ chồng tôi tự do xây dựng cuộc sống riêng.
Lúc đó tôi còn thấy vui mừng, cảm thấy mẹ chồng rất có thành ý. Đến khi bà bảo vì mua nhà cưới nên kinh tế gia đình hơi khó khăn, không thể chi nhiều cho sính lễ, tôi cũng thông cảm. Tôi đã bàn bạc với ba mẹ, 6 triệu là tượng trưng là được rồi.
Nào ngờ, chỉ mới hôm trước nhận giấy kết hôn, hôm sau tôi vừa chuyển đến thì sáng sớm đã thấy mẹ chồng, Giang Húc và em chồng ngồi chễm chệ trên sofa phòng khách, nhìn tôi chằm chằm đến nỗi khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰