THẾ TỬ GÃ CHO QUẢ PHỤ
Chương 7
Ban đầu còn có vẻ bình thường.
Nhưng rồi Phó Trường Giác dựa đầu lên vai ta,
hơi thở nóng hổi phả vào tai,
môi mỏng còn khẽ khàng lướt qua vành tai ta.
Ngứa quá.
Chân ta cũng mềm nhũn.
Ta nói nhỏ:
“Nếu không thoải mái thật thì… vào giường nằm đi?”
Đạn ngữ tức thì rơi xuống như mưa:
【Tiểu Thế tử đã bí mật “dựng cờ” từ lâu rồi, quả phụ nhỏ vừa nói đi nằm, là sắp “cộp cộp cộp” rồi đó!】
【Ai mà ngờ được, Thế tử năm xưa khinh thường nàng bao nhiêu, nay lại giả bệnh để quyến rũ nàng đây~】
Giả bệnh dụ ta?!
Ta thật sự không nhịn được,
liền hỏi thẳng:
“Có phải ngươi đang giả vờ bị bệnh không đó?”
13
Phó Trường Giác khẽ dụi mặt vào hõm cổ ta, giọng trầm thấp:
“Không có… Ta thật sự khó chịu… Ngươi đỡ ta lên giường được không…”
Ta chẳng biết nên tin ai.
Nhưng vẫn đỡ hắn nằm xuống giường cho yên ổn.
“Còn phải xoa tiếp,” hắn không chịu buông tay.
“Ngươi tự xoa đi, ta còn có việc.”
“Việc gì?”
“Ta phải tìm cái cưa đem sang cho Vương đại ca.”
Giọng Phó Trường Giác ấm ức lại xen giận dữ:
“Ta khó chịu đến thế này mà trong đầu ngươi chỉ nghĩ tới hắn.”
“Nếu biết vậy… ta đã chẳng viết thư cho mẫu thân… chẳng nói gì về chuyện cưới ngươi cả.”
Tim ta chợt lỡ một nhịp.
Sững người, trong lòng xen lẫn kinh ngạc lẫn vui sướng.
Ta cong môi, cười hỏi hắn:
“Ngươi vừa nói… muốn cưới ta?”
“Không cưới nữa. Ngươi muốn tìm ai thì đi mà tìm.”
“Nhà ta hôm nay sẽ đến đón ta. Từ nay về sau, ngươi với ta không còn quan hệ gì.”
Ta không muốn để lỡ hắn.
Bèn nhẫn nại giải thích:
“Giữa ta và Vương đại ca thật sự không có gì.”
“Vừa rồi huynh ấy chỉ mượn cưa để làm ghế cho mẹ bệnh, tiện vệ sinh.”
“Nếu ngươi thật lòng muốn cưới ta, vậy ta cũng nguyện ý gả cho ngươi.”
“Thật ra… ta đã thích ngươi từ lâu rồi.”
Ta lặng lẽ nhìn Phó Trường Giác.
Lần đầu tiên trong đời ta chủ động thổ lộ với một người.
Cảm giác vừa hồi hộp, vừa xấu hổ, lại vô cùng mong chờ câu trả lời của hắn.
Biểu cảm của hắn từ bực dọc chuyển sang ngơ ngẩn,
cuối cùng… khóe môi càng lúc càng nhếch cao.
“Ngươi nói lại lần nữa được không? Vừa rồi ta nghe không rõ.”
Tên đáng ghét này…
“Ta nói là ngươi không cưới thì thôi, ta cũng không muốn gả cho ngươi.”
Ta quay người bước ra cửa.
Phó Trường Giác lập tức nhảy xuống giường,
ôm chặt lấy ta từ phía sau.
“Ta không muốn cưới ngươi.”
“Nhưng… mà…”
“Mẫu thân ta rất thích ngươi, ngươi hiền lành, kiên cường, chăm chỉ.”
“Bà đã xem ngươi là con dâu rồi.”
“Nếu ta không cưới ngươi, bà sẽ đánh ta bằng gia pháp.”
Ta không nhịn được mà bật cười.
Đạn ngữ cũng nổ tung vì cười:
【Ha ha ha tên này miệng cứng đến tận trời!】
【Ai mà ngờ được, Thế tử từng chê bai quả phụ nhỏ, giờ lại tìm đủ cách để cưới nàng về nhà!】
【Tui nhìn ra rồi! Từ cái lần hôn đầu tiên, hắn đã động tâm! Nếu không, sao hôn mãi không dứt…】
【Phải nói thật, ta từng có thành kiến. Nàng chưa từng làm chuyện xấu, cũng chưa từng dụ dỗ Thế tử. Chính định kiến về “quả phụ” khiến ta sai lầm.】
【Tui cũng thế… từng chửi nàng oan. Xin lỗi Phương Chỉ Hàn tỷ tỷ.】
【Trời má, tụi bay đúng là gió chiều nào theo chiều nấy! Lúc Thế tử ghét thì chửi theo, giờ hắn thích thì lại tâng bốc. Không biết giữ chính kiến à?】
【Dù sao ta vẫn không thích nàng. Dù sao nàng cũng không còn trong trắng, có gì xứng với nam chính thế này?】
【Xin lỗi chứ đây là tiểu thuyết nữ tần, nam chính giữ mình là được rồi, nữ chính trước đó kết hôn hợp pháp, sao lại bị xem là vết nhơ?】
…
Ta dìu hắn ngồi xuống ghế trúc trong phòng tắm.
“Cuộc đời là của ta,” ta nghĩ,
“Bọn họ nói gì không quan trọng, chỉ cần ta sống vui là đủ.”
Dưới sự đồng hành của Phó Trường Giác,
ta mang cưa cùng gà trong nhà tặng cho Vương Mặc.
Sau đó… ta theo hắn về kinh thành.
Quả nhiên, mẫu thân hắn rất thích ta.
Bảy ngày sau.
Ta và Phó Trường Giác cử hành hôn lễ long trọng.
Đêm tân hôn.
Ta vừa tắm xong bước ra,
Phó Trường Giác đã bế ta lên giường.
Vừa hôn ta, vừa cởi y phục trên người ta.
Ta trêu hắn:
“Không phải lần trước ngươi bỏ mặc ta trên giường sao? Giờ lại vội vàng thế?”
Phó Trường Giác ánh mắt rực lửa:
“Lần đó ta sợ mình không thể chịu trách nhiệm.”
“Nhưng bây giờ, ngươi là nương tử của ta.”
“Ta… không thể chờ thêm một khắc nào nữa.”
Ta mỉm cười dịu dàng:
“Vậy lần này… ngươi biết làm chưa?”
“Biết rồi.”
“Thậm chí… có thể cùng ngươi chơi hết cuốn này.”
Phó Trường Giác lấy ra một quyển sách, tên là “108 Tư Thế”.
Ta liếc qua mấy bức vẽ kỳ quái bên trong.
Trong lòng thầm nghĩ,
tên phu quân này, quả là hợp gu của ta.
Từ nay về sau,
cả đời này,
ta sẽ yêu hắn trọn vẹn.
(Hết)
(Đã hết truyện)
Ăn Sạch Kẻ Thù Xong Bỏ Chạy (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Cổ Đại,
HE,
Hài Hước,
Sủng,
Ta là yêu nữ Ma tộc, trong lúc tranh đoạt bí cảnh với đệ tử chính đạo Giang Lâm Uyên của tông Thiên Môn, cả hai cùng trúng hợp hoan tán.
Chỉ có song tu mới giải được độc.
Ta dán ánh mắt lên người Giang Lâm Uyên lãnh lùng thoát tục, vỗ vỗ giường đá:
"Lại đây, song tu."
Giọng điệu tự nhiên như thể đang bàn về thời tiết.
Hắn không động đậy, ngồi tại chỗ vận công.
Một kết giới được dựng lên, ngăn cách ta bên ngoài.
"Không được vượt ranh giới."
Ta cười lạnh: "Hợp hoan tán phát tán nhanh lại mạnh như vậy, để xem ngươi chịu được bao lâu."
Cuối cùng, đôi mắt đào hoa của hắn ửng đỏ, áo bào trắng tinh khôi rối loạn, khổ sở vô cùng.
Ta chậm rãi móc tay vào ngón tay hắn, hơi thở phả bên tai:
"Thật sự không muốn giải độc sao, tiểu thần quân?"
Ta trăm phương nghìn kế trêu chọc.
Hắn cứng người, giọng khàn khàn: "Cút."
Người ta có thể nhẫn nhịn, nhưng không thể nhẫn nhịn mãi được.
Không giải độc, sẽ mất mạng.
Ta bám lên cổ hắn, hôn lên đôi môi mỏng:
"Giang Lâm Uyên, đừng giả bộ đạo mạo nữa, ngươi muốn chec, nhưng bổn cô nương không muốn chec cùng ngươi. Không giải độc, hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi đây."
"Chắc chắn sẽ có cách khác..."
Giang Lâm Uyên vốn luôn bình tĩnh giờ lại an ủi ta, giọng điệu lộ ra chút hoảng loạn khó nhận ra.
"Tuế Tuệ, tỉnh táo lại đi."
Hợp hoan tán bùng phát, như mộng như ảo.
Độc tính lập tức lan khắp tứ chi, ta khó chịu đến mức nước mắt trào ra.
"Giang Lâm Uyên, ngươi chê ta là yêu nữ sao? Ta nói cho ngươi biết, chỉ là song tu thôi, với ai mà chẳng được, ngươi lại còn kén cá chọn canh vào lúc này... Ưm...!" Môi chợt mềm mại.
Ta tròn mắt, không thể tin nổi Giang Lâm Uyên lại chủ động. Đúng là cháy đến tận cửa rồi!
02 Trời đất quay cuồng.
Nhìn người đàn ông trên giường đá, ta ôm eo đau tới mức muốn khóc.
Cái giường đá này cứng như thể để luyện võ, chứ chẳng phải để nghỉ ngơi!
Nếu Giang Lâm Uyên tỉnh lại rồi hối hận thì sao?
Không ổn, phải chuồn trước!
03 Trở về Ma tộc, ta mới phát hiện ngọc bội mang theo chỉ còn nửa miếng. Chắc là tối qua giằng co quá kịch liệt nên bị thất lạc.
Không sao, rồi cũng có ngày ta tìm lại được.
Ta dâng bảo vật từ bí cảnh lên cho Ma Tôn, các trưởng lão trong tộc thi nhau khen ngợi: "Không hổ là thánh nữ Ma tộc ta, còn hơn cả đồ bỏ tiên quân gì gì đó!"
"Trưởng lão quá khen, cũng nhờ có các vị trưởng lão đã dạy bảo nhiều năm."
Ta cười e thẹn, khiêm tốn nói vài câu cảm ơn... trong lòng thì cười toe toét:
Khen nữa đi, khen nhiều chút cũng được.
Dù gì thì cơ hội đè đầu cưỡi cổ Giang Lâm Uyên đâu phải lúc nào cũng có!
Nhưng đúng lúc ấy, một trưởng lão vỗ vai ta, giao cho một nhiệm vụ "vinh quang mà gian nan".
Nụ cười trên mặt ta cứng lại: "Cái gì?! Muốn ta đi nằm vùng? Giả làm vị hôn thê của Giang Lâm Uyên, trà trộn vào Tiên Môn cướp bí bảo?!"
"Còn để cho ta giả thành vị hôn thê của Giang Lâm Uyên?!"
Ta biết ngay mấy ông già này không bao giờ tính chuyện đàng hoàng mà!
"Không được!"
"Không! Thể! Nào!"
"Muốn mạng ta thì nói thẳng!"
"Tránh ra, ta sẽ đi c.h.ế.t ngay bây giờ!"
Ta khóc lóc, giả bộ định đ.â.m đầu vào cột chờ cơ hội chạy trốn.
Giọng Ma Tôn uy nghiêm vang lên từ trên cao:
"Tuế Tuệ, nếu ngươi làm tốt chuyện này, ta sẽ truyền thụ bí kíp thượng cổ Ma tộc cho ngươi."
Hai mắt ta sáng như sao: "Thật chứ?"
"Thật!"
Ta thèm khát bí kíp đó đã lâu, thử bao nhiêu lần lăn lộn ăn vạ cũng không xin nổi, vậy mà giờ vì một lần nằm vùng lại chịu nhả ra? Chuyện này có gì đó sai sai... chắc chắn là có bẫy.
"Tuế Tuệ, đây là vũ y, vạn độc bất xâm!"
"Thánh nữ, đây là Tuyết Nhan đan, giữ nhan sắc vĩnh hằng."
"Còn đây là Vạn Tinh đan, giúp tăng công lực vượt bậc!"
Các trưởng lão thay nhau nhét bảo vật vào lòng ta.
... Ài... sai cái gì chứ? Chắc là do ta đa nghi thôi! Ai bảo kho báu đưa đến tận miệng, ai mà không mềm lòng?
Ta cười híp mắt: "Được! Ta đi!"
Theo điều tra của Ma tộc, vị hôn thê phàm nhân của Giang Lâm Uyên – Thẩm Tuế Tuế – vốn thân thể yếu ớt, vừa đến Tiên Môn đã nhiễm phong hàn mà bỏ mạng.
Ma Tôn đã cho người chặn đứng tin này.
Thế nên khi ta mang khuôn mặt y đúc Thẩm Tuế Tuế đến tông Thiên Môn, không ai nghi ngờ.
Mấy tên tu sĩ chính đạo từng đòi đánh g.i.ế.c ta, nay lại quay ngoắt, đối với ta ân cần dịu dàng:
"Thẩm cô nương, nghe danh đã lâu, nay gặp mới biết, cô nương linh căn không tệ, chắc chắn có tiền đồ!"
Ta ngượng ngùng: "Đâu có đâu, huynh cũng rất... đẹp trai đấy."
Khổ, ai bảo tiểu huynh đệ tu vi không bằng ta, khen tới khen lui chỉ còn biết khen sắc vóc của ta thôi.
Ai ngờ tiểu sư đệ kia đỏ mặt lắp ba lắp bắp: "Đa... đa tạ...!"
Chưa kịp nói tiếp, một giọng lạnh như băng truyền đến: "Trưởng lão chấp pháp đường tìm ngươi, còn ở đây làm gì?"
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰