Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thầy Ơi, Em 43 Tuổi Thật Mà!

Chương 5



 Vậy là bốn năm trôi qua trong chớp mắt.

 

Tôi và Trang Chi Hiền vẫn yêu nhau say đắm như thuở ban đầu, còn lên kế hoạch kết hôn ngay sau khi tôi tốt nghiệp.

 

Giờ tôi đã tìm được một công việc ổn định, bố mẹ tôi cũng đã gặp Trang Chi Hiền.

 

Khi anh về ra mắt nhà, em trai tôi tuy suốt ngày trêu chọc tôi .

 

Nhưng cũng không thể không công nhận rằng:

 

Trang Chi Hiền hoàn hảo đến mức không có chỗ nào để chê.

 

Nó chỉ có thể cố bắt bẻ, nói móc: “Đàn ông mà, qua 25 tuổi là xuống dốc rồi.

 

Bạn trai chị cũng gần 30 rồi đúng không?

 

Mau cưới đi còn kịp!”

 

Nói ai xuống dốc đấy?!

 

Tôi cười nhạt đáp: “Bạn trai chị thì khỏe lắm, không đến lượt em lo đâu.

 

Tự lo cho mình đi, 24 tuổi rồi đấy!” “Thảm nhất là—em còn chẳng có bạn gái!”

 

Bị tôi đ/â/m đúng chỗ đau, em trai tôi tức tối nói: “Thấy sắc quên em trai!”

 

Tôi cười khoái chí, vẻ mặt đê tiện hết sức.

 

Bố mẹ tôi thì cực kỳ hài lòng với Trang Chi Hiền.

 

Bảo anh như là “tích buff toàn diện”: giảng viên đại học, gia đình có điều kiện, ngoại hình đẹp trai, tính tình lại hiền lành, đúng chuẩn con rể hoàn hảo trong lòng họ.

 

Trang Chi Hiền cũng rất thích bố mẹ tôi, bảo rằng không khí gia đình tôi vô cùng vui vẻ, dễ chịu.

 

Quả đúng vậy.

 

Nhà tôi tuy không giàu, nhưng luôn tràn đầy tiếng cười, nên cả tôi lẫn em trai đều là kiểu người lạc quan, vô tư.

 

Sau một bữa ăn no nê ở nhà mẹ, tôi và Trang Chi Hiền cùng trở về nhà riêng.

 

Từ khi mối quan hệ tiến thêm một bước vào hai năm trước, chúng tôi đã chuyển về sống chung, mà càng ở lại càng quấn quýt khó rời.

 

Vừa bước vào nhà, Trang Chi Hiền đã đẩy tôi dựa vào tường, hôn tôi mãnh liệt.

 

Tôi thở dốc rên khẽ: “Bật đèn đã…” Anh hôn đến nỗi hơi thở dồn dập, giữa khoảng ngắt mới khàn giọng nói: “Em biết không… mấy năm trước, cái lần mất điện đó, anh đã muốn làm gì chưa?”

 

Tôi đưa tay lần xuống thắt lưng anh, giọng trêu ghẹo: “Anh muốn làm gì?”

 

Trang Chi Hiền khẽ cười, bế bổng tôi lên để tôi quấn chân quanh eo anh.

 

Chúng tôi dán chặt vào nhau, anh ghé sát tai tôi, thì thầm: “Anh muốn thế này… thế kia… rồi lại thế này nữa…” Tôi ôm chặt cổ anh, liếm nhẹ vành tai anh, mị hoặc nói: “Thầy ơi, đừng bắt nạt em~ Em còn nhỏ lắm~ Em sợ lắm đó~” Yết hầu Trang Chi Hiền khẽ chuyển động, rốt cuộc không nhịn được nữa, bế tôi vào phòng ngủ.

 

Anh cúi xuống, khàn giọng thì thầm bên tai: “Giờ thì… thầy bắt đầu dạy học nhé…” Cả một đêm… loạn thành trời đất.

 

Sáng hôm sau, chúng tôi dậy muộn.

 

Thấy Trang Chi Hiền còn đang ngủ say, tôi xuống dưới mua bữa sáng.

 

Khi trở về, vừa bước vào nhà, tôi nghe thấy tiếng anh đang nói chuyện điện thoại với mẹ—có lẽ vì tôi không có ở đó nên anh bật loa ngoài. “Con cũng lớn rồi, đến tuổi cưới vợ rồi.

 

Lần này mẹ giới thiệu cho con một cô gái rất tốt, gặp thử xem sao?”

 

Hẹn hò xem mắt sao?

 

Những năm qua, mẹ của Trang Chi Hiền vẫn không ngừng giục anh đi xem mắt.

 

Đối tượng tất nhiên đều là những cô gái nhà giàu do bà cẩn thận tuyển chọn.

 

Nhưng Trang Chi Hiền từ chối hết thảy.

 

Giọng anh vang lên qua điện thoại: “Mẹ, con đã nói rồi, con đã có người yêu và định kết hôn với cô ấy.

 

Khi nào có dịp, con sẽ mời mẹ ăn cơm để hai người gặp mặt.”

 

Mẹ Trang lập tức gắt lên: “Gặp gì mà gặp!

 

Mẹ nghe nói rồi, con thích một đứa sinh viên nghèo đúng không?

 

Có gì đáng để gặp?

 

Yêu chơi thì được, cưới thì đừng có mơ!”

 

Nghe những lời như vậy, tim tôi không tránh khỏi chùng xuống.

 

Dù là ai, khi kết hôn cũng đều mong nhận được sự chúc phúc từ cha mẹ.

 

Vì sao mẹ của Trang Chi Hiền lại chỉ biết nhìn vào tiền?

 

Đúng lúc đó, Trang Chi Hiền phát hiện tôi đã quay lại, liền vội vàng cúp máy. “Cưng à, đừng để bụng.

 

Mấy lời đó bà ấy chỉ buột miệng thôi, anh không để tâm đâu.”

 

Anh vừa nói vừa xoa đầu tôi.

 

Tôi hơi buồn, nhưng vẫn gật đầu: “Em biết rồi.”

 

Tuy hiểu lòng anh, nhưng bị người ta khinh thường vẫn khiến tôi có chút tổn thương.

 

Để dỗ dành tôi vui lại, Trang Chi Hiền đặc biệt đưa tôi đi ăn món tôi thích nhất, tối hôm đó còn phục vụ tôi cực kỳ tận tình.

 

Hai ngày sau, tâm trạng tôi cũng khá hơn.

 

Khi đang dọn dẹp nhà, tôi bất ngờ phát hiện trong tủ một chiếc áo sơ mi hoa quê mùa mà tôi từng mặc khi giả làm mẹ mình.

 

Tôi cầm lên, hỏi anh: “Cái này… từ đâu ra vậy?”

 

Trang Chi Hiền thoáng lúng túng, bị tôi truy mãi mới chịu nói: “…Mua đó.”

 

Tôi phá lên cười: “Là vì nhớ em nên mua về ngắm đỡ nhớ đúng không?

 

Nói nghe coi, anh có làm chuyện gì không đứng đắn với nó không đó nha?”

 

Trang Chi Hiền: “…” Tôi cười khanh khách chạy vào nhà tắm, lấy máy uốn tóc tự làm cho mình kiểu xoăn tít như trước, sau đó mặc luôn chiếc áo đó bước ra. “Tiểu Trang, nay muốn ăn chi nè~?”

 

Diễn lại cũng vui thật.

 

Trang Chi Hiền bật cười, bước tới ôm tôi ngồi xuống ghế sofa: “Anh muốn ăn em!”

 

Tôi xoay người đè lên anh, giả vờ hung dữ bóp cằm anh: “Khai mau!

 

Có phải anh có sở thích… ‘mẹ con’ không?!”

 

Nếu không thì sao từ đầu đã thích tôi trong bộ dạng đó chứ!

 

Trang Chi Hiền thản nhiên đáp: “Anh khai thật nhé… anh chính là thích em, dù em có là ai, trông như thế nào, anh cũng thích.”

 

Tôi ghé sát xuống, thì thầm: “Ừm, trả lời đúng rồi, có thưởng.”

 

Nói xong, tôi giả vờ hôn lên môi anh, cố ý trêu chọc.

 

Ngay khoảnh khắc môi sắp chạm nhau—cửa nhà bỗng mở ra! “Á á á!!!”

 

Mẹ của Trang Chi Hiền đột ngột xuất hiện, vừa hay bắt gặp một cảnh tượng siêu cấp mờ ám.

 

Mắt bà trợn tròn như chuông đồng, sải bước xông đến, giọng đầy tức giận: “A Hiền!

 

Cái… cái này là sao?!

 

Cô ta là ai?!”

 

Tôi đang ngượng chín mặt thì trong đầu lại bỗng bật ra một từ—“Showtime”!

 

Đúng rồi, đến giờ biểu diễn rồi!

 

Tôi để nguyên đầu tóc xoăn tít, bắt đầu nói giọng Hà Nam đặc sệt: “Bác gái, cháu năm nay 45 tuổi rồi, là bạn gái của Tiểu Trang đó ạ.”

 

Mẹ Trang: “…Không thể nào!

 

Không thể nào!

 

Cô nói bậy!

 

Tôi không đồng ý!”

 

Trong lòng tôi cười như điên, nhưng ngoài mặt lại giả vờ thật thà: “Bác gái, cháu với Tiểu Trang là thật lòng yêu nhau.

 

Bác yên tâm, cháu sẽ sống với Tiểu Trang thật tốt, còn sinh con nữa.” “Bác yên tâm đi, tuổi cháu thế này vẫn sinh con được mà! Ở quê cháu đã có hai đứa con rồi!” “…” Mẹ Trang suýt thì ngất ngay tại chỗ.

 

Một tuần sau, khi tôi đang đi làm, Trang Chi Hiền gọi điện cho tôi, giọng cười tươi rói. “Chiều nay ăn tối với mẹ anh nhé.” “Lại gặp nữa sao?”

 

Lần trước gặp mặt suýt phải gọi xe cấp cứu đưa bà đi rồi đấy.

 

Trang Chi Hiền trấn an: “Yên tâm, em cứ đến bình thường, mẹ anh chắc chắn không nhận ra đâu.”

 

Nghe cũng có lý.

 

Buổi tối, tôi trang điểm nhẹ nhàng rồi đến đúng hẹn.

 

Cánh cửa phòng bao mở ra, mẹ của Trang Chi Hiền lập tức đứng dậy, cười niềm nở: “Đây là Tiểu Phùng đúng không, mau vào, mau vào nào.”

 

Sự nhiệt tình của bà khiến tôi hơi… lo sợ.

 

Tôi nhìn sang Trang Chi Hiền, khẽ mấp máy môi: “Chuyện gì vậy?”

 

Anh chỉ cười mà không nói gì.

 

Trong suốt bữa ăn, mẹ Trang tỏ ra vô cùng thân thiện và dễ chịu với tôi.

 

Khi nghe tôi hiện đang làm việc ở một công ty lớn, bà càng gật gù hài lòng. “Nghe nói con còn có một đứa em trai?”

 

Tôi đáp: “Vâng, em con năm nay cũng mới tốt nghiệp đại học, vừa thi đậu công chức.”

 

Em trai tôi rất cố gắng, từng nói với tôi rằng muốn trở thành chỗ dựa vững chắc .

 

Không để ai nghĩ “cô ấy là con gái nhà quê, còn có em trai phải lo” mà ngại gắn bó với tôi.

 

Tôi từng nói với nó: “Em luôn là niềm tự hào của chị.”

 

Bữa tối trôi qua rất vui vẻ.

 

Mẹ Trang hiền hòa, thân thiện, vô cùng biết điều.

 

Ăn xong, bà còn đưa tôi một phong bao lì xì dày cộp, rồi khách khí nói: “Hôm nào cô mời cha mẹ con đi ăn một bữa nhé.

 

Chúng ta cũng nên ngồi lại bàn chuyện cưới xin rồi.”

 

Sau khi tài xế đến đón bà về, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Tôi đụng khuỷu tay vào Trang Chi Hiền, nhỏ giọng: “Chuyện gì đây?

 

Mẹ anh đổi tính rồi sao?”

 

Anh cố nhịn cười, nói: “Hôm trước em làm bà bị ‘sốc’ mạnh quá.

 

Giờ bà không cần con gái nhà giàu gì nữa, chỉ cần không phải bà cô 45 tuổi hai con là được.” “HAHAHAHA!”

 

Tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười đến nghiêng ngả không thể dừng lại.

 

Tôi thật sự quá giỏi—dùng một chiêu, hạ gục luôn cả hai mẹ con!

 

Trang Chi Hiền dở khóc dở cười, ôm lấy tôi vào lòng, thì thầm: “Đến lúc chuẩn bị đám cưới rồi, bà xã Trang.”

 

Tôi tựa đầu lên vai anh, dịu dàng nói: “Sau này nhờ anh chỉ giáo nhiều nhé, ông xã Trang.”

 

Như trăng luôn sáng, như mặt trời luôn lên.

 

Chúng tôi hứa hẹn bằng một nụ hôn.

 

Từ nay về sau cùng nhau hạnh phúc hơn nữa! – Hết –

 

(Đã hết truyện)

NGÀY ANH NÓI CHIA TAY, TÔI ÔM CON BIẾN MẤT (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình,

Sau khi Phó Đình Hạc tức giận bỏ đi, yêu cầu chia tay, tôi liền trong đêm mua vé, ôm bụng bầu nai nịt rời khỏi thành phố — đàn ông tồi như vậy, tôi không còn cần nữa!

“Mẹ ơi, ba con đâu rồi?”

“Ba con đã hy sinh rồi.”

“Hy sinh nghĩa là gì ạ?”

“Là chết rồi.”

Tại thành phố A, ai cũng biết Phó Đình Hạc nổi tiếng nóng nảy, chỉ có tôi là ngoại lệ.

Nhưng từ ngày Thẩm Mộng Vũ, ánh trăng trong lòng anh ấy trở về nước, Phó Đình Hạc đã không còn là chính anh nữa…

“Chia tay thì chia tay!”


Phó Đình Hạc đã điên cuồng tìm tôi suốt suốt từng ấy năm trời.

“Khê Tinh, anh sai rồi.

Dù chỉ là người thay thế cũng được, em đừng đuổi anh đi…”

1

 

Thật sự tôi đã mang thai rồi sao?!

Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ hạnh phúc lập tức chạy đi nói với Phó Đình Hạc.

Nhưng giờ đây, lòng tôi chỉ còn lại nỗi lo sợ.

Tay tôi nhẹ nhàng đặt lên bụng, thở dài một hơi.

Tôi không còn chắc Phó Đình Hạc sẽ nghĩ gì nữa.

Ra khỏi phòng tắm, tôi đến phòng khách, đồng hồ chỉ gần hai giờ sáng.


Tôi chẳng còn nhớ rõ bao nhiêu lần anh ấy vắng mặt kể từ ngày Thẩm Mộng Vũ về nước.

Chúng tôi bên nhau hơn ba năm.

Với người được đồn là “ánh trăng trắng” kia, tôi chưa từng để tâm.

Tôi gửi tin nhắn cho anh:

[Phó Đình Hạc, tối nay em có chuyện muốn nói với anh.]

[Anh mấy giờ về?]

[Phó Đình Hạc, anh có thể trả lời tin nhắn của em không?]

[Anh sẽ không về thật sao?]

Các tin nhắn cứ rơi vào im lặng mãi không hồi đáp.

Tin đầu tôi gửi từ 3 giờ chiều, tin cuối cùng là hơn một giờ sáng.

Hy vọng còn lại trong tôi cũng dần tản mác theo thời gian, trở nên tê liệt.

“Cô ơi, hay cô lên lầu nghỉ đi.”

“Không cần đâu, tôi đợi anh ấy.

Bác Vương, bác đừng lo lắng.”

 

Chờ Phó Đình Hạc, hay chờ trái tim mình hoàn toàn đóng băng – tôi chẳng còn biết nữa.

 

 

“Sao em chưa ngủ?”

 

“Anh đi đâu vậy?”

“Công ty có chút việc.”


Tôi đã gọi điện cho thư ký của anh từ trước rồi.

“Công ty bận rộn quá à?”

 

[Em đã gặp bạn trai cũ của Khê Tinh ở nước ngoài, trông cũng hơi giống anh đó.]

[Không phải em có ý gì đâu, chỉ là người ta thích kiểu đó… Có khi Khê Tinh… Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa.]

Anh không dám hỏi tôi trực tiếp, mà âm thầm điều tra người cũ của tôi, ai ngờ… thật sự có vài nét tương đồng với anh.

Nhớ lại phản ứng ban đầu khi gặp anh lần đầu, lòng tự trọng của Phó Đình Hạc bị tổn thương nghiêm trọng.

2

“Chuyện công ty, em không hiểu đâu.”

Nói rồi, Phó Đình Hạc quay người bước thẳng lên lầu, không thèm nói thêm lời nào.

 

“Phó Đình Hạc, ngày hôm đó – ngày đăng ký kết hôn, sao anh không đến?”

 

Dường như từ khoảnh khắc ấy, giữa tôi và anh ấy… đã bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt.

Chân anh dừng lại, tránh né câu hỏi của tôi một cách nhẹ nhàng :
“Gặp khách hàng, anh đã nói với em rồi mà, phải không?”

Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa, nhìn bóng lưng cao lớn của anh trên cầu thang:
“Suốt thời gian qua, anh chỉ toàn gặp khách hàng à?

Đến cả vài phút để đăng ký kết hôn cũng chẳng có sao?”


Lúc theo đuổi tôi, anh từng bỏ lỡ nhiều cuộc gặp mặt khách hàng.

Tôi không nghĩ chỉ vì bận rộn mà anh bỏ qua chuyện kết hôn.

Tôi im lặng vì chờ đợi một lời giải thích hợp lý từ anh.

“Khê Tinh, em thật sự đã nghĩ kỹ về chuyện kết hôn chưa?”

“Em biết hôm đó anh không đến rạp chiếu phim là vì Thẩm Mộng Vũ gọi cho anh.”

Muốn kìm nén nước mắt, tôi đứng sau lưng anh, không trả lời câu hỏi của anh.

Không chỉ lần ở rạp chiếu phim, còn có rất nhiều lần khác nữa, tuy anh không nói ra, tôi vẫn biết anh đi gặp Thẩm Mộng Vũ.

Chắc có lẽ tôi là dạng người không thể đứng nhìn người khác rơi lệ, cứ muốn nghe chính miệng anh thừa nhận.

Phó Đình Hạc im lặng rồi mới nói:

“Anh từng hứa với anh trai của cô ấy là sẽ chăm sóc cô ấy.”

Tim tôi như bị xé toạc, đau đớn tột độ.

Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh, hỏi dồn dập:
“Vậy mấy đêm qua anh đều ở bệnh viện cùng cô ta đúng không?”

“Khê Tinh, sao em cứ phải bám víu chuyện này thế?”

“Trong chuyện này, chỉ có thể chọn một thôi.”

 

 

3

 

Tôi chợt nhớ đến cha mẹ mình.

Trong ký ức tuổi thơ ít ỏi, họ luôn đấu tranh, cãi cọ.

Cha thường nói nếu không còn sống nổi nữa thì ly hôn đi.

Mẹ thì liên tục khăng khăng rằng, dù chết cũng không buông tay, không để người đàn bà khác đặt chân vào nhà.

 

 

“Cô ấy thế nào rồi?

Được rồi, tôi đến ngay.”


Anh lại định đi chăm sóc Thẩm Mộng Vũ nữa rồi.

 

“Nếu anh đi bệnh viện, thì chúng ta chia tay.”


Trong điện thoại, bác sĩ thông báo tình hình Thẩm Mộng Vũ lại nặng thêm.

Trước khi mất, Thẩm Dương Thanh đã nhờ anh chăm sóc em gái mình.

Anh không thể không đi.



Bình luận