Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thầy Ơi, Em 43 Tuổi Thật Mà!

Chương 5



 Vậy là bốn năm trôi qua trong chớp mắt.

 

Tôi và Trang Chi Hiền vẫn yêu nhau say đắm như thuở ban đầu, còn lên kế hoạch kết hôn ngay sau khi tôi tốt nghiệp.

 

Giờ tôi đã tìm được một công việc ổn định, bố mẹ tôi cũng đã gặp Trang Chi Hiền.

 

Khi anh về ra mắt nhà, em trai tôi tuy suốt ngày trêu chọc tôi .

 

Nhưng cũng không thể không công nhận rằng:

 

Trang Chi Hiền hoàn hảo đến mức không có chỗ nào để chê.

 

Nó chỉ có thể cố bắt bẻ, nói móc: “Đàn ông mà, qua 25 tuổi là xuống dốc rồi.

 

Bạn trai chị cũng gần 30 rồi đúng không?

 

Mau cưới đi còn kịp!”

 

Nói ai xuống dốc đấy?!

 

Tôi cười nhạt đáp: “Bạn trai chị thì khỏe lắm, không đến lượt em lo đâu.

 

Tự lo cho mình đi, 24 tuổi rồi đấy!” “Thảm nhất là—em còn chẳng có bạn gái!”

 

Bị tôi đ/â/m đúng chỗ đau, em trai tôi tức tối nói: “Thấy sắc quên em trai!”

 

Tôi cười khoái chí, vẻ mặt đê tiện hết sức.

 

Bố mẹ tôi thì cực kỳ hài lòng với Trang Chi Hiền.

 

Bảo anh như là “tích buff toàn diện”: giảng viên đại học, gia đình có điều kiện, ngoại hình đẹp trai, tính tình lại hiền lành, đúng chuẩn con rể hoàn hảo trong lòng họ.

 

Trang Chi Hiền cũng rất thích bố mẹ tôi, bảo rằng không khí gia đình tôi vô cùng vui vẻ, dễ chịu.

 

Quả đúng vậy.

 

Nhà tôi tuy không giàu, nhưng luôn tràn đầy tiếng cười, nên cả tôi lẫn em trai đều là kiểu người lạc quan, vô tư.

 

Sau một bữa ăn no nê ở nhà mẹ, tôi và Trang Chi Hiền cùng trở về nhà riêng.

 

Từ khi mối quan hệ tiến thêm một bước vào hai năm trước, chúng tôi đã chuyển về sống chung, mà càng ở lại càng quấn quýt khó rời.

 

Vừa bước vào nhà, Trang Chi Hiền đã đẩy tôi dựa vào tường, hôn tôi mãnh liệt.

 

Tôi thở dốc rên khẽ: “Bật đèn đã…” Anh hôn đến nỗi hơi thở dồn dập, giữa khoảng ngắt mới khàn giọng nói: “Em biết không… mấy năm trước, cái lần mất điện đó, anh đã muốn làm gì chưa?”

 

Tôi đưa tay lần xuống thắt lưng anh, giọng trêu ghẹo: “Anh muốn làm gì?”

 

Trang Chi Hiền khẽ cười, bế bổng tôi lên để tôi quấn chân quanh eo anh.

 

Chúng tôi dán chặt vào nhau, anh ghé sát tai tôi, thì thầm: “Anh muốn thế này… thế kia… rồi lại thế này nữa…” Tôi ôm chặt cổ anh, liếm nhẹ vành tai anh, mị hoặc nói: “Thầy ơi, đừng bắt nạt em~ Em còn nhỏ lắm~ Em sợ lắm đó~” Yết hầu Trang Chi Hiền khẽ chuyển động, rốt cuộc không nhịn được nữa, bế tôi vào phòng ngủ.

 

Anh cúi xuống, khàn giọng thì thầm bên tai: “Giờ thì… thầy bắt đầu dạy học nhé…” Cả một đêm… loạn thành trời đất.

 

Sáng hôm sau, chúng tôi dậy muộn.

 

Thấy Trang Chi Hiền còn đang ngủ say, tôi xuống dưới mua bữa sáng.

 

Khi trở về, vừa bước vào nhà, tôi nghe thấy tiếng anh đang nói chuyện điện thoại với mẹ—có lẽ vì tôi không có ở đó nên anh bật loa ngoài. “Con cũng lớn rồi, đến tuổi cưới vợ rồi.

 

Lần này mẹ giới thiệu cho con một cô gái rất tốt, gặp thử xem sao?”

 

Hẹn hò xem mắt sao?

 

Những năm qua, mẹ của Trang Chi Hiền vẫn không ngừng giục anh đi xem mắt.

 

Đối tượng tất nhiên đều là những cô gái nhà giàu do bà cẩn thận tuyển chọn.

 

Nhưng Trang Chi Hiền từ chối hết thảy.

 

Giọng anh vang lên qua điện thoại: “Mẹ, con đã nói rồi, con đã có người yêu và định kết hôn với cô ấy.

 

Khi nào có dịp, con sẽ mời mẹ ăn cơm để hai người gặp mặt.”

 

Mẹ Trang lập tức gắt lên: “Gặp gì mà gặp!

 

Mẹ nghe nói rồi, con thích một đứa sinh viên nghèo đúng không?

 

Có gì đáng để gặp?

 

Yêu chơi thì được, cưới thì đừng có mơ!”

 

Nghe những lời như vậy, tim tôi không tránh khỏi chùng xuống.

 

Dù là ai, khi kết hôn cũng đều mong nhận được sự chúc phúc từ cha mẹ.

 

Vì sao mẹ của Trang Chi Hiền lại chỉ biết nhìn vào tiền?

 

Đúng lúc đó, Trang Chi Hiền phát hiện tôi đã quay lại, liền vội vàng cúp máy. “Cưng à, đừng để bụng.

 

Mấy lời đó bà ấy chỉ buột miệng thôi, anh không để tâm đâu.”

 

Anh vừa nói vừa xoa đầu tôi.

 

Tôi hơi buồn, nhưng vẫn gật đầu: “Em biết rồi.”

 

Tuy hiểu lòng anh, nhưng bị người ta khinh thường vẫn khiến tôi có chút tổn thương.

 

Để dỗ dành tôi vui lại, Trang Chi Hiền đặc biệt đưa tôi đi ăn món tôi thích nhất, tối hôm đó còn phục vụ tôi cực kỳ tận tình.

 

Hai ngày sau, tâm trạng tôi cũng khá hơn.

 

Khi đang dọn dẹp nhà, tôi bất ngờ phát hiện trong tủ một chiếc áo sơ mi hoa quê mùa mà tôi từng mặc khi giả làm mẹ mình.

 

Tôi cầm lên, hỏi anh: “Cái này… từ đâu ra vậy?”

 

Trang Chi Hiền thoáng lúng túng, bị tôi truy mãi mới chịu nói: “…Mua đó.”

 

Tôi phá lên cười: “Là vì nhớ em nên mua về ngắm đỡ nhớ đúng không?

 

Nói nghe coi, anh có làm chuyện gì không đứng đắn với nó không đó nha?”

 

Trang Chi Hiền: “…” Tôi cười khanh khách chạy vào nhà tắm, lấy máy uốn tóc tự làm cho mình kiểu xoăn tít như trước, sau đó mặc luôn chiếc áo đó bước ra. “Tiểu Trang, nay muốn ăn chi nè~?”

 

Diễn lại cũng vui thật.

 

Trang Chi Hiền bật cười, bước tới ôm tôi ngồi xuống ghế sofa: “Anh muốn ăn em!”

 

Tôi xoay người đè lên anh, giả vờ hung dữ bóp cằm anh: “Khai mau!

 

Có phải anh có sở thích… ‘mẹ con’ không?!”

 

Nếu không thì sao từ đầu đã thích tôi trong bộ dạng đó chứ!

 

Trang Chi Hiền thản nhiên đáp: “Anh khai thật nhé… anh chính là thích em, dù em có là ai, trông như thế nào, anh cũng thích.”

 

Tôi ghé sát xuống, thì thầm: “Ừm, trả lời đúng rồi, có thưởng.”

 

Nói xong, tôi giả vờ hôn lên môi anh, cố ý trêu chọc.

 

Ngay khoảnh khắc môi sắp chạm nhau—cửa nhà bỗng mở ra! “Á á á!!!”

 

Mẹ của Trang Chi Hiền đột ngột xuất hiện, vừa hay bắt gặp một cảnh tượng siêu cấp mờ ám.

 

Mắt bà trợn tròn như chuông đồng, sải bước xông đến, giọng đầy tức giận: “A Hiền!

 

Cái… cái này là sao?!

 

Cô ta là ai?!”

 

Tôi đang ngượng chín mặt thì trong đầu lại bỗng bật ra một từ—“Showtime”!

 

Đúng rồi, đến giờ biểu diễn rồi!

 

Tôi để nguyên đầu tóc xoăn tít, bắt đầu nói giọng Hà Nam đặc sệt: “Bác gái, cháu năm nay 45 tuổi rồi, là bạn gái của Tiểu Trang đó ạ.”

 

Mẹ Trang: “…Không thể nào!

 

Không thể nào!

 

Cô nói bậy!

 

Tôi không đồng ý!”

 

Trong lòng tôi cười như điên, nhưng ngoài mặt lại giả vờ thật thà: “Bác gái, cháu với Tiểu Trang là thật lòng yêu nhau.

 

Bác yên tâm, cháu sẽ sống với Tiểu Trang thật tốt, còn sinh con nữa.” “Bác yên tâm đi, tuổi cháu thế này vẫn sinh con được mà! Ở quê cháu đã có hai đứa con rồi!” “…” Mẹ Trang suýt thì ngất ngay tại chỗ.

 

Một tuần sau, khi tôi đang đi làm, Trang Chi Hiền gọi điện cho tôi, giọng cười tươi rói. “Chiều nay ăn tối với mẹ anh nhé.” “Lại gặp nữa sao?”

 

Lần trước gặp mặt suýt phải gọi xe cấp cứu đưa bà đi rồi đấy.

 

Trang Chi Hiền trấn an: “Yên tâm, em cứ đến bình thường, mẹ anh chắc chắn không nhận ra đâu.”

 

Nghe cũng có lý.

 

Buổi tối, tôi trang điểm nhẹ nhàng rồi đến đúng hẹn.

 

Cánh cửa phòng bao mở ra, mẹ của Trang Chi Hiền lập tức đứng dậy, cười niềm nở: “Đây là Tiểu Phùng đúng không, mau vào, mau vào nào.”

 

Sự nhiệt tình của bà khiến tôi hơi… lo sợ.

 

Tôi nhìn sang Trang Chi Hiền, khẽ mấp máy môi: “Chuyện gì vậy?”

 

Anh chỉ cười mà không nói gì.

 

Trong suốt bữa ăn, mẹ Trang tỏ ra vô cùng thân thiện và dễ chịu với tôi.

 

Khi nghe tôi hiện đang làm việc ở một công ty lớn, bà càng gật gù hài lòng. “Nghe nói con còn có một đứa em trai?”

 

Tôi đáp: “Vâng, em con năm nay cũng mới tốt nghiệp đại học, vừa thi đậu công chức.”

 

Em trai tôi rất cố gắng, từng nói với tôi rằng muốn trở thành chỗ dựa vững chắc .

 

Không để ai nghĩ “cô ấy là con gái nhà quê, còn có em trai phải lo” mà ngại gắn bó với tôi.

 

Tôi từng nói với nó: “Em luôn là niềm tự hào của chị.”

 

Bữa tối trôi qua rất vui vẻ.

 

Mẹ Trang hiền hòa, thân thiện, vô cùng biết điều.

 

Ăn xong, bà còn đưa tôi một phong bao lì xì dày cộp, rồi khách khí nói: “Hôm nào cô mời cha mẹ con đi ăn một bữa nhé.

 

Chúng ta cũng nên ngồi lại bàn chuyện cưới xin rồi.”

 

Sau khi tài xế đến đón bà về, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Tôi đụng khuỷu tay vào Trang Chi Hiền, nhỏ giọng: “Chuyện gì đây?

 

Mẹ anh đổi tính rồi sao?”

 

Anh cố nhịn cười, nói: “Hôm trước em làm bà bị ‘sốc’ mạnh quá.

 

Giờ bà không cần con gái nhà giàu gì nữa, chỉ cần không phải bà cô 45 tuổi hai con là được.” “HAHAHAHA!”

 

Tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười đến nghiêng ngả không thể dừng lại.

 

Tôi thật sự quá giỏi—dùng một chiêu, hạ gục luôn cả hai mẹ con!

 

Trang Chi Hiền dở khóc dở cười, ôm lấy tôi vào lòng, thì thầm: “Đến lúc chuẩn bị đám cưới rồi, bà xã Trang.”

 

Tôi tựa đầu lên vai anh, dịu dàng nói: “Sau này nhờ anh chỉ giáo nhiều nhé, ông xã Trang.”

 

Như trăng luôn sáng, như mặt trời luôn lên.

 

Chúng tôi hứa hẹn bằng một nụ hôn.

 

Từ nay về sau cùng nhau hạnh phúc hơn nữa! – Hết –

 

(Đã hết truyện)

GIA QUY 10 NĂM (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Bạch nguyệt quang của Cố Hoàn Chi trở về, tôi chủ động đề nghị ly hôn.

Anh ta lại bảo nhà anh có quy định, mười năm đầu không được ly hôn.

Tôi không nhịn được, còn lo giùm anh:

“Vậy anh với cô ấy định vụng trộm sau lưng tôi à?”

Anh quay đầu lại, trợn mắt quát lớn:

“Em bị ngốc à?!”

Chửi xong thì quay người bỏ đi.

1.

“Cưới tôi, tiền chữa bệnh cho cháu gái cô, tôi lo.”

Ba năm trước, trong phòng bệnh của bệnh viện, tôi đã ký vào bản hợp đồng bán thân ấy.

Giờ đây, người anh yêu nhất đã quay về.

Tôi đương nhiên phải nhường lại vị trí “cô Cố” cho cô ta.

Anh lấy tôi chỉ để có được khoản quỹ hôn nhân từ quỹ tín thác của gia tộc.

Người anh muốn cưới từ đầu đến cuối, chưa bao giờ là tôi — mà là Bạch San.

Bạch San từng chủ động tìm gặp tôi.

So với tôi, cô ấy thực sự rất tao nhã và cao quý.

Nhưng lời nói thì lại sắc bén đến khó tin, không ngại ngần nhắc khéo tôi đừng bám riết lấy anh nữa.

Vòng đối đầu đầu tiên giữa tôi và Bạch San? Tôi thua thảm hại.

Dù sao thì giữa tôi và Cố Hoàn Chi vốn chỉ là cuộc hôn nhân giả, sớm muộn gì cũng sẽ chia tay.

Nhưng không hiểu sao, đến lúc thật sự nói lời chia tay, lòng lại nghèn nghẹn.

Tôi ủ rũ trở về nhà, thì thấy Cố Hoàn Chi đã về từ lâu.

Lúc này anh đã thay đồ ở nhà, ngồi trên sofa trong phòng khách nhàn nhã lật xem tạp chí.

Chị Ngô đang bận rộn trong bếp, nghe tiếng tôi về, bà liền gọi lớn:

“Phu nhân, mau lên thay đồ đi, sắp ăn cơm rồi!”

Cố Hoàn Chi ngẩng đầu lên liếc tôi một cái, ánh mắt nhàn nhạt rồi lại cúi xuống đọc tiếp tạp chí.

Không thể phủ nhận, góc nghiêng của anh thật sự rất đẹp.

Giữa hàng lông mày luôn toát lên sự điềm tĩnh và vững chãi.

Như thể cả thế giới đều nằm trong lòng bàn tay anh, chẳng có chuyện gì có thể làm khó được anh.

Lúc tôi thay đồ xuống dưới, chị Ngô đã xong việc và về nhà.

Còn Cố Hoàn Chi thì đã ngồi vào bàn ăn, nhưng vẫn chưa động đũa.

Anh là một người rất ga lăng, nếu ăn cơm ở nhà thì luôn đợi tôi cùng ăn.

Còn tôi mỗi lần đều khách sáo: “Anh ăn trước đi, không cần đợi em đâu.”

“Bạch San tìm em hôm nay à?”

Nghe anh nhắc đến Bạch San, tôi lập tức ngồi thẳng người.

Vốn dĩ tôi cũng không định chủ động nói, ai ngờ anh lại hỏi.

“Ừm.”

Cố Hoàn Chi thậm chí không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên hỏi tiếp: “Cô ta nói gì?”

Tôi ho nhẹ một tiếng, thật thà đáp: “Cô ấy bảo muốn em trả anh lại cho cô ấy.”

“Em nói gì?”

“Em nói… được thôi.”

Vừa dứt lời, ánh mắt sắc lạnh của Cố Hoàn Chi bắn tới, khiến tôi lạnh cả sống lưng. Chẳng lẽ tôi nói sai rồi?

Anh nhìn tôi một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng:

“Sao? Nóng lòng muốn đẩy tôi ra ngoài đến thế cơ à?”

Lúc này anh đã bỏ đũa xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Thấy tôi im lặng mãi, anh lại nói tiếp:

“Quên không nói với em, điều khoản trong quỹ tín thác của gia tộc là trong mười năm không được ly hôn.”

“Vậy anh với Bạch San định yêu đương lén lút à?”

“Chu Ninh Sơ, đầu óc em bị lợn đá à?!”

Anh quát to vào mặt tôi rồi đứng phắt dậy, không buồn ăn cơm, đi thẳng lên lầu.

Tôi ngồi lại một mình, thật sự không đoán nổi tâm tư của vị thiếu gia tính khí thất thường này.

Nhưng bị mắng một trận vô duyên vô cớ, trong lòng khó chịu không nói nên lời.

Tối hôm đó tôi trăn trở rất lâu, không biết có nên đến phòng sách dỗ anh không.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng biết mình sai ở chỗ nào.

Lăn qua lộn lại mãi trên giường, cuối cùng vì quá mệt mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

2.

Người khác thường nói tôi là kiểu người vô tư vô lo, có vẻ dễ hạnh phúc.

Bố mẹ tôi trước đây cũng thường bảo: “Người không nghĩ ngợi nhiều mới sống vui được.”

Nhưng tôi có thật sự hạnh phúc không? Tôi cũng không chắc.

Dù sao thì, tôi cũng từng là người trẻ tuổi phải trải qua sinh ly tử biệt — trong tim luôn giấu một nỗi đau âm ỉ.

Bình thường chẳng để tâm, nhưng vết nứt trong lòng chẳng bao giờ lấp đầy được.

Chỉ cần một khoảnh khắc vô tình thôi, tôi sẽ lại một mình âm thầm nhớ lại quá khứ đắng chát ấy.

Nếu năm đó tôi không gặp Cố Hoàn Chi, liệu cuộc đời tôi sẽ khác thế nào?

Thôi thì, cứ kể từ đầu vậy.

Tôi là kiểu người chỉ cần ăn chút đồ ngọt là tâm trạng lập tức khá lên.

Ngày xưa cũng chẳng có ước mơ gì to tát, chỉ muốn mở một tiệm bánh nhỏ gần nhà.

Tôi đã nghĩ ra rất nhiều cái tên cho tiệm bánh mơ ước ấy rồi.

Vào đại học, tôi chọn đúng chuyên ngành thực phẩm mà mình yêu thích.

Hễ có thời gian rảnh là tôi lại đi thử làm mấy món bánh mới ở chỗ làm thêm, rồi hí hửng mang ra mời khách nếm thử.

Từng giây từng phút đều thấy hạnh phúc, chẳng cảm thấy mệt gì cả.

Mỗi lần hoàn thành được món mới, tôi đều tự thưởng thức nó, như đang nhấm nháp cả thời gian.

Sau này, khi tay nghề tôi khá lên rõ rệt, tôi đánh liều đề nghị với chị chủ.

Tôi muốn tự phát triển sản phẩm mới và xin chia phần trăm doanh thu.

Chắc chị thấy được sự nhiệt huyết trong mắt tôi nên đồng ý luôn, còn bảo tôi cứ mạnh dạn thử.

Năm ba đại học, được sự ủng hộ của chị chủ, tôi bắt đầu thiết kế hộp quà cho từng dịp lễ.

Bán chạy nhất là hộp quà Tết Dương lịch.

Lần đó, tôi kiếm được khoản tiền khởi nghiệp đầu tiên trong đời.

Vì thế, ngay khi đi thực tập năm tư, tôi đã chọn được địa điểm, chính thức mở tiệm bánh riêng của mình.

Tên tiệm là “Viện Nghiên cứu Đồ ngọt Đầu Heo”.

Trên mỗi hộp sản phẩm đều in hình một chú heo dễ thương, khách quen hay gọi đùa đây là “tiệm heo”.

Tiệm nhỏ thôi, chỉ khoảng 60 mét vuông, có thêm một khoảng sân nhỏ xinh xắn.

Tôi trang trí theo phong cách Nhật, ánh đèn vàng dịu ấm áp phủ khắp không gian.

Có lẽ vì tôi rất thích sáng tạo món mới nên tiệm thu hút được khá nhiều khách trẻ.

Tôi kiếm được khoản thu nhập mình hài lòng, mỗi ngày tuy mệt nhưng đều vui vẻ.

Nói đến việc tôi quen Cố Hoàn Chi, tất cả là nhờ ông nội anh ấy.

Ông rất mê món bánh mì không đường tôi làm, nhưng chân ông yếu nên không tiện đi lại.

Những lúc ông không đến được, ông lại sai Cố Hoàn Chi đến lấy giùm.

Ấn tượng sâu nhất của tôi với Cố Hoàn Chi là: anh chính là khách nạp tiền nhiều nhất ở tiệm.

Mỗi lần tới, gương mặt anh đều lạnh tanh, chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái — đúng kiểu đại thiếu gia mặt lạnh.

Có lần bánh mì chưa nướng kịp, tôi sợ anh phải đợi lâu nên lấy cho anh một miếng bánh nhỏ ăn thử.

Anh chỉ cau mày, lộ vẻ chán ghét.

Tôi năn nỉ mãi, anh mới chịu ăn một miếng.

“Tôi làm có được không?”

“Cũng tạm.”

Lúc tôi quay lại bếp làm tiếp, đến khi trở ra thì thấy cái bánh anh đã ăn sạch.

Khi tôi dọn dẹp đĩa, anh còn nói rất nghiêm túc: “Lãng phí đồ ăn là điều đáng xấu hổ.”

Tóm lại, anh không phải người dễ gần chút nào. Dù quen biết cũng khá lâu nhưng chưa bao giờ thân thiết.

Anh luôn giữ khoảng cách, như thể cả thế giới đều không liên quan gì đến mình.

Mà lúc đó, tiệm tôi làm ăn ngày càng tốt, vị khách khó chiều ấy tôi cũng dần quên luôn.

Thỉnh thoảng bố mẹ rảnh cũng đến giúp tôi trông tiệm.

Cuộc sống đẹp như mơ ấy kéo dài được hai năm.



Bình luận