Thần Tài và Bồ Tát Của Tôi
Chương 10
10
“Lấy một case đã bị chứng minh thất bại làm lõi, đó không chỉ là thiếu trách nhiệm với Tinh Thần Công Nghệ, mà còn là sự chà đạp lên tinh thần học thuật.”
Cả khán phòng im phăng phắc.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào gương mặt tái nhợt của Lý Vi Vi.
Cô ta há miệng nhưng không thốt ra nổi một chữ.
Phương án “hoàn hảo” ấy bỗng biến thành trò cười khổng lồ.
Toàn bộ mưu tính, toàn bộ hành vi đạo văn, đều bị xé toạc trước mặt mọi người.
Lần này, cô ta thậm chí không có cơ hội để quỳ xuống cầu xin.
Còn tôi, đường hoàng giành được suất thực tập của Tinh Thần Công Nghệ.
Khoảnh khắc ấy, tôi như nghe thấy số phận khẽ thì thầm bên tai:
Đinh Tiểu Mãn, tiểu Mãn thắng trọn vẹn.
Kim Thiển Thiển bao nguyên nhà hàng tư gia khó đặt nhất cả Kinh thành để mở tiệc mừng cho tôi.
Rất nhiều đồng nghiệp trong Đoàn và Hội sinh viên, cùng cả mấy cô bạn cùng phòng của tôi đều có mặt.
Bữa tiệc rộn ràng, mọi người cụng ly, trò chuyện náo nhiệt.
Tôi tìm cớ lùi ra ban công hít thở, gió đêm khẽ lùa, mang theo chút se lạnh.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Là Thẩm Nhất Chu.
Anh đưa cho tôi một chai nước trái cây ấm, đứng song song bên tôi.
Chúng tôi cùng nhìn về những dải sáng của thành phố phía xa.
“Chúc mừng em, Tiểu Mãn. Em xứng đáng với điều tốt nhất.”
“Cảm ơn anh.”
Khoảng lặng dần lan ra giữa hai người.
Tôi còn đang do dự có nên hỏi về khoản tiền kia không, thì anh đã lên tiếng trước.
“Chiếc điện thoại cũ của em…”
Giọng anh nhẹ đến mức như sợ quấy động màn đêm.
“Có lúc màn hình vừa sáng, tin nhắn cũng khó nhìn rõ. Em nên đổi cái mới rồi.”
Ầm một tiếng.
Máu trong người tôi như dồn hết lên đầu.
Là anh.
Thật sự là anh.
Mọi nghi ngờ và suy đoán, đến khoảnh khắc này đều được chứng thực.
Xấu hổ, bối rối…
Cùng một niềm cảm động không sao tả nổi, như thủy triều tràn ngập trong tôi.
Tôi cúi đầu, nước mắt không nghe lời mà rơi xuống.
“Tại sao?”
Giọng tôi run lên.
“Bởi vì…” Anh dừng lại, trong giọng mang theo sự nghiêm túc tôi chưa từng nghe.
“Lần đầu tôi để ý đến em là ở thư viện.
Em vì một kiến thức mà tranh luận đỏ mặt với giáo sư, ánh mắt sáng như có sao.
Sau đó, tôi thấy em thức trắng đêm làm kế hoạch, thấy em vì tiết kiệm mà gặm bánh bao, thấy em ngất xỉu ở hội thao…
Đinh Tiểu Mãn, nỗ lực và sự kiên cường của em không nên bị nghèo khó và nợ nần trói buộc.
Tôi chỉ muốn giúp em dẹp bỏ hòn đá vướng chân, để em có thể chạy nhanh hơn một chút.”
Anh xoay người, nhìn thẳng vào tôi.
“Vậy… có thể cho tôi một cơ hội, để tôi đường đường chính chính đứng bên cạnh em, cùng em chạy tiếp không?”
Tôi ngẩng lên, đối diện ánh mắt còn sáng hơn cả sao kia.
Lần này, tôi không trốn nữa.
Tôi mạnh mẽ gật đầu.
Bức tường trong tim tôi, xây từ nghèo khó và tự ti, khoảnh khắc ấy hoàn toàn sụp đổ.
________________
Khi trở lại phòng tiệc, không khí đã lên đến đỉnh điểm.
Kim Thiển Thiển đang bị Hạ Xuyên chọc tức đến mức giậm chân.
“Hạ Xuyên! Anh có biết nói chuyện không đấy?
Tôi hỏi anh son hôm nay có đẹp không, anh lại bảo màu 745C, độ bão hòa cao, không hợp da vàng ấm?”
Hạ Xuyên đẩy kính, mặt không đổi sắc:
“Tôi đưa ra nhận xét khách quan dựa trên nguyên lý màu sắc.”
“Tôi không cần nhận xét của anh!” Kim Thiển Thiển bực dọc.
Hạ Xuyên im vài giây, rồi lấy từ túi ra một hộp nhung nhỏ đưa cho cô:
“Kim Thiển Thiển đồng học, dựa trên dữ liệu quan sát hành vi và mô hình cảm xúc trong bốn tháng hai mươi mốt ngày bảy giờ, xác suất tôi có cảm giác đồng cảm tích cực với cô đã vượt 99,7% mức tin cậy.
Kết luận là… tôi hy vọng thiết lập quan hệ bạn đời chính thức có hiệu lực pháp lý với cô.”
Anh mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn ngọc bích băng chủng, được mài thành hình trái tim, trong suốt, óng ánh.
“Chất liệu là ngọc cứng, độ cứng Mohs là 7, độ bền cao, tượng trưng cho cam kết của tôi – bền vững không đổi.”
Cả phòng im lặng ba giây, rồi nổ tung trong tiếng reo hò.
Mặt Kim Thiển Thiển đỏ như màu son hôm nay bị chê.
Cô giật lấy nhẫn, đeo ngay vào tay, hậm hực:
“Xem như anh biết điều! Nhưng nếu còn dám nói mấy câu học thuật khó hiểu kia… tôi sẽ… tôi sẽ cưới anh, để hành anh cả đời cho bõ ghét!”
Nhìn đôi “oan gia” kia tiếp tục cãi nhau về độ bão hòa màu son, rồi liếc sang người đàn ông vẫn dịu dàng nhìn tôi, tôi mới nhận ra —
Thì ra Thần Tài đã nghe lời cầu khấn của tôi từ lâu.
Chỉ là phong bao ông gửi xuống, hình dáng hơi khác một chút.
Một là Bồ Tát vàng lấp lánh.
Một là mặt trời ấm áp dịu dàng.
Còn tôi, Đinh Tiểu Mãn — cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu, ôm trọn ánh sáng thuộc về mình.
-End-
(Đã hết truyện)
Đại Tiểu Thư Biết Bói (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Hiện Đại,
Tôi là con gái ruột thật sự, vừa ra khỏi đảo đi du lịch ngày đầu tiên đã bị ba mẹ ruột tìm về.
Con gái giả Hạ Linh vừa mở miệng đã buộc tội tôi ăn cắp trang sức của cô ta, còn giả vờ rộng lượng nói tặng cho tôi luôn.
Ông bố rẻ tiền thì chán ghét, quăng cho tôi 1 triệu, bảo lấy đi kết hôn liên hôn.
Tôi bấm tay tính một cái:
“Trang sức của cô ở gian nhỏ dưới tầng hầm đấy, lần sau giấu kín chút nhé!”
“Còn ông, tài khoản cổ phiếu một đêm bốc hơi chín trăm triệu, ai ngu mà đi liên hôn với nhà ông chứ!”
Xui xẻo hết sức!
1
Ngày đầu tiên tôi về, con gái giả Hạ Linh từ trên lầu bước xuống, cả người toàn hàng hiệu, quét mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Cô ta nắm chặt tay tôi, làm ra vẻ cảm động:
“Chị đã về rồi, vậy em cũng nên về với ba mẹ ruột của em thôi!”
“Chị ơi, vậy ba mẹ ruột của em đâu?”
Tôi nhìn cái mặt vừa phẳng vừa nhạt nhòa của cô ta, bấm tay tính một cái:
“Trong núi mười tám khúc ngoằn ngoèo, cô có dám đi không?”
Dù sao, ba mẹ nuôi cô ta dáng dấp cũng coi được, nhìn gen này của Hạ Linh thì chắc chắn không phải con ruột rồi.
Tôi đã tính xong cả rồi, chỉ là Hạ Linh không chịu chấp nhận thôi!
Cô ta lập tức đỏ mắt, nước mắt rưng rưng.
Ông bố mở miệng dàn xếp:
“Được rồi, Hạ Linh, con là đứa trẻ nhà họ Hạ nuôi lớn, nhà này chẳng thiếu miếng cơm manh áo của con, từ nay cứ ở lại sống chung đi.”
Hạ Linh nghe xong thì xúc động ôm lấy bọn họ khóc như mưa.
Tôi chỉ lạnh nhạt đứng nhìn, chẳng buồn quan tâm.
Về đến phòng, Hạ Linh liền bắt đầu giở trò.
“Chị, em biết chị không thích em chiếm vị trí của chị, nhưng em vô tội mà.”
“Nếu chị không thích thì nói thẳng, đâu cần ăn cắp dây chuyền của em. Đó là quà sinh nhật mẹ tặng em đấy!”
Bà Hạ liếc tôi, trong mắt đầy khó chịu:
“Con, trả dây chuyền cho em đi. Nếu con thích, mẹ mua cho con một cái khác.”
Tôi lại bấm tay tính, nhìn Hạ Linh cười nhạt:
“Dây chuyền của cô nằm trong gian nhỏ dưới tầng hầm đó, lần sau giấu kỹ vào một chút.”
Nghe vậy, khóe miệng cô ta co giật.
Bà Hạ sững người, vội sai người làm đi tìm.
Quả nhiên, tìm được thật.
Tôi khoanh tay đứng tựa cửa, nhìn cô ta:
“Trò giành sủng mấy trò vặt này lần sau đừng diễn nữa. Tôi ba tuổi là thấy chán rồi.”
Ai đời mới ba tuổi đã bị ép theo sư phụ học bói toán chứ!
Mặt Hạ Linh lúc trắng lúc xanh, mắt lại đỏ hoe.
Tôi chẳng còn hứng xem kịch, đóng cửa phòng cái rầm.
Tối đó, bà Hạ mang một cốc sữa đến phòng tôi.
“Ờm… con tên gì?”
“Tôi tên là Mạnh Chi, tạm thời chưa muốn đổi tên, phiền phức lắm.”
Bà ấy thoáng áy náy:
“Chi Chi, con về là tốt rồi. Hạ Linh từ nhỏ được chúng ta nuông chiều quá, con mới về, nó hơi lo lắng thôi. Thật ra nó cũng tốt lắm.”
Tôi nhếch môi cười nhạt:
“Bà Hạ, năm xưa tôi bị ôm nhầm, chẳng phải do bà vội vàng đi hẹn hò với nhân tình đó chứ?”
Câu nói vừa dứt, mặt bà ấy lập tức xanh lè.
Bà ấy đứng bật dậy:
“Cô… cô nói cái gì?”
“Tôi nói, hai mươi năm không gặp, khỏi cần cố gắng giả lắm, cứ bình thường đi.”
“À với lại, tôi bị dị ứng sữa.”
Khóe miệng bà ấy giật liên hồi, bưng cốc sữa chạy đi thẳng, không ngoái lại.
Tôi thở phào một hơi. Nhà họ Hạ này cũng chẳng thoải mái hơn đảo chút nào.
Nhưng thôi, dù sao cũng đỡ phải học lắm thứ như ở đảo.
Ở đây, nằm không hưởng thụ vẫn hợp với tôi hơn.
Miễn là họ đừng đến chọc tôi.
Quả nhiên, từ đó bà Hạ và Hạ Linh đều yên phận.
Chúng tôi bình yên sống chung.
Tôi thì mỗi ngày ngoài ăn uống, xem phim, còn rảnh rỗi thì nhắn về đảo báo bình an.
Người bên đó chỉ nhắn lại một câu:
“Cứ coi như đi nghỉ mát, không vui thì về.”
Đúng thế, coi như đi nghỉ thôi, dù sao ở đâu cũng thoải mái hơn trên đảo.
Đặc biệt là đầu bếp nhà họ Hạ, bánh ngọt làm ngon tuyệt!
Tôi xắn một miếng to bánh hạt dẻ nhét vào miệng, vị ngọt béo khiến tôi sung sướng vô cùng.
Ngay lúc đó, sau lưng vang lên một giọng nói:
“Coi bộ cô nhàn rỗi ghê nhỉ. Hai mươi tuổi rồi mà cả ngày chỉ ăn với chơi, đi theo tôi đến công ty.”
Là ông bố rẻ tiền của tôi.
Vốn dĩ tôi chẳng muốn đi, nhưng ông ta dọa sẽ cắt nửa phần bánh hạt dẻ.
Thôi được rồi, đi thì đi!
Công ty nhà họ Hạ nằm trong một tòa nhà cao tầng, người ra người vào đều mặc vest chỉnh tề, toàn bộ là tinh anh trong giới.
Tôi mặc đồ thoải mái đứng giữa đám người này đúng là chẳng ăn nhập chút nào.
Nhưng mà, tôi vốn dĩ thản nhiên quen rồi.
Tôi cứ thế đi theo sau Hạ tổng – giờ vẫn chưa quen gọi là ba nên tạm gọi vậy.
Một đường đi thẳng vào phòng họp.
Hạ tổng ra hiệu cho tôi ngồi ở hàng ghế cuối.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰