Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Tài và Bồ Tát Của Tôi

Chương 10



10

“Lấy một case đã bị chứng minh thất bại làm lõi, đó không chỉ là thiếu trách nhiệm với Tinh Thần Công Nghệ, mà còn là sự chà đạp lên tinh thần học thuật.”

Cả khán phòng im phăng phắc.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào gương mặt tái nhợt của Lý Vi Vi.

Cô ta há miệng nhưng không thốt ra nổi một chữ.

Phương án “hoàn hảo” ấy bỗng biến thành trò cười khổng lồ.

Toàn bộ mưu tính, toàn bộ hành vi đạo văn, đều bị xé toạc trước mặt mọi người.

Lần này, cô ta thậm chí không có cơ hội để quỳ xuống cầu xin.

Còn tôi, đường hoàng giành được suất thực tập của Tinh Thần Công Nghệ.

Khoảnh khắc ấy, tôi như nghe thấy số phận khẽ thì thầm bên tai:

Đinh Tiểu Mãn, tiểu Mãn thắng trọn vẹn.

Kim Thiển Thiển bao nguyên nhà hàng tư gia khó đặt nhất cả Kinh thành để mở tiệc mừng cho tôi.

Rất nhiều đồng nghiệp trong Đoàn và Hội sinh viên, cùng cả mấy cô bạn cùng phòng của tôi đều có mặt.

Bữa tiệc rộn ràng, mọi người cụng ly, trò chuyện náo nhiệt.

Tôi tìm cớ lùi ra ban công hít thở, gió đêm khẽ lùa, mang theo chút se lạnh.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân.

Là Thẩm Nhất Chu.

Anh đưa cho tôi một chai nước trái cây ấm, đứng song song bên tôi.

Chúng tôi cùng nhìn về những dải sáng của thành phố phía xa.

“Chúc mừng em, Tiểu Mãn. Em xứng đáng với điều tốt nhất.”

“Cảm ơn anh.”

Khoảng lặng dần lan ra giữa hai người.

Tôi còn đang do dự có nên hỏi về khoản tiền kia không, thì anh đã lên tiếng trước.

“Chiếc điện thoại cũ của em…”

Giọng anh nhẹ đến mức như sợ quấy động màn đêm.

“Có lúc màn hình vừa sáng, tin nhắn cũng khó nhìn rõ. Em nên đổi cái mới rồi.”

Ầm một tiếng.

Máu trong người tôi như dồn hết lên đầu.

Là anh.

Thật sự là anh.

Mọi nghi ngờ và suy đoán, đến khoảnh khắc này đều được chứng thực.

Xấu hổ, bối rối…

Cùng một niềm cảm động không sao tả nổi, như thủy triều tràn ngập trong tôi.

Tôi cúi đầu, nước mắt không nghe lời mà rơi xuống.

“Tại sao?”

Giọng tôi run lên.

“Bởi vì…” Anh dừng lại, trong giọng mang theo sự nghiêm túc tôi chưa từng nghe.

“Lần đầu tôi để ý đến em là ở thư viện.

Em vì một kiến thức mà tranh luận đỏ mặt với giáo sư, ánh mắt sáng như có sao.

Sau đó, tôi thấy em thức trắng đêm làm kế hoạch, thấy em vì tiết kiệm mà gặm bánh bao, thấy em ngất xỉu ở hội thao…

Đinh Tiểu Mãn, nỗ lực và sự kiên cường của em không nên bị nghèo khó và nợ nần trói buộc.

Tôi chỉ muốn giúp em dẹp bỏ hòn đá vướng chân, để em có thể chạy nhanh hơn một chút.”

Anh xoay người, nhìn thẳng vào tôi.

“Vậy… có thể cho tôi một cơ hội, để tôi đường đường chính chính đứng bên cạnh em, cùng em chạy tiếp không?”

Tôi ngẩng lên, đối diện ánh mắt còn sáng hơn cả sao kia.

Lần này, tôi không trốn nữa.

Tôi mạnh mẽ gật đầu.

Bức tường trong tim tôi, xây từ nghèo khó và tự ti, khoảnh khắc ấy hoàn toàn sụp đổ.

________________

Khi trở lại phòng tiệc, không khí đã lên đến đỉnh điểm.

Kim Thiển Thiển đang bị Hạ Xuyên chọc tức đến mức giậm chân.

“Hạ Xuyên! Anh có biết nói chuyện không đấy?

Tôi hỏi anh son hôm nay có đẹp không, anh lại bảo màu 745C, độ bão hòa cao, không hợp da vàng ấm?”

Hạ Xuyên đẩy kính, mặt không đổi sắc:

“Tôi đưa ra nhận xét khách quan dựa trên nguyên lý màu sắc.”

“Tôi không cần nhận xét của anh!” Kim Thiển Thiển bực dọc.

Hạ Xuyên im vài giây, rồi lấy từ túi ra một hộp nhung nhỏ đưa cho cô:

“Kim Thiển Thiển đồng học, dựa trên dữ liệu quan sát hành vi và mô hình cảm xúc trong bốn tháng hai mươi mốt ngày bảy giờ, xác suất tôi có cảm giác đồng cảm tích cực với cô đã vượt 99,7% mức tin cậy.

Kết luận là… tôi hy vọng thiết lập quan hệ bạn đời chính thức có hiệu lực pháp lý với cô.”

Anh mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn ngọc bích băng chủng, được mài thành hình trái tim, trong suốt, óng ánh.

“Chất liệu là ngọc cứng, độ cứng Mohs là 7, độ bền cao, tượng trưng cho cam kết của tôi – bền vững không đổi.”

Cả phòng im lặng ba giây, rồi nổ tung trong tiếng reo hò.

Mặt Kim Thiển Thiển đỏ như màu son hôm nay bị chê.

Cô giật lấy nhẫn, đeo ngay vào tay, hậm hực:

“Xem như anh biết điều! Nhưng nếu còn dám nói mấy câu học thuật khó hiểu kia… tôi sẽ… tôi sẽ cưới anh, để hành anh cả đời cho bõ ghét!”

Nhìn đôi “oan gia” kia tiếp tục cãi nhau về độ bão hòa màu son, rồi liếc sang người đàn ông vẫn dịu dàng nhìn tôi, tôi mới nhận ra —

Thì ra Thần Tài đã nghe lời cầu khấn của tôi từ lâu.

Chỉ là phong bao ông gửi xuống, hình dáng hơi khác một chút.

Một là Bồ Tát vàng lấp lánh.

Một là mặt trời ấm áp dịu dàng.

Còn tôi, Đinh Tiểu Mãn — cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu, ôm trọn ánh sáng thuộc về mình.

-End-

(Đã hết truyện)

#GSNH143 - BÁU VẬT CỦA TRÁI TIM (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

Quay lại Chương 15

Hơi thở của Trần Cảnh Hành trở nên rối loạn: “Em là con gái, nên biết giữ ý một chút.”

“Vậy… anh thích em giữ ý sao?”

Anh cúi mắt nhìn tôi, như sợ tôi buồn, lông mày nhíu lại, giọng dịu dàng dỗ dành:

“Em có thể… hơi không giữ ý cũng được, nhưng chỉ được thế trước mặt anh thôi.”

Thấy tôi vẫn không vui, anh bất lực thở dài:

“Thôi được, em thấy thế nào vui thì cứ làm thế đi.”

Đây là câu Trần Cảnh Hành nói với tôi nhiều nhất trong những năm sau này.

Vì tôi không còn người thân trên đời, anh càng xót xa, càng bao dung.

Anh sợ tôi chịu thiệt, càng sợ tôi không vui dù chỉ một chút.

Ngày chúng tôi chính thức xác định mối quan hệ, Trần Cảnh Hành nghiêm túc giới thiệu tôi với gia đình và bạn bè.

Tôi không biết là trùng hợp hay cố ý, nhưng khi giới thiệu tôi với mấy đứa em họ, anh nói một câu nghe rất quen:

“Sau này gặp Niệu Niệu, đừng gọi linh tinh. Cô ấy là chị dâu chính thức của các em.”

Cô gái hôm đó cùng anh đến tiệc nhà họ Lộ nhìn chúng tôi, cười rạng rỡ:

“Chị dâu, em biết ngay anh Cảnh Hành thích chị mà.”

Tôi vừa ngại vừa ngạc nhiên, trước đây còn nghi ngờ mối quan hệ giữa họ.

“Hôm đó vừa bước vào, mắt anh Cảnh Hành đã dán chặt lên chị.”

Trần Vi cười hì hì, ôm cánh tay tôi: “Nhưng chị dâu xinh thật, em cũng thích chị lắm!”

Tôi không kìm được, ngoảnh lại nhìn anh.

Ông trời thật công bằng. Những gì bạn mất đi, vào một thời điểm nào đó, sẽ có người bù đắp bằng cách khác.

“Nhìn gì thế?”

Anh xoa nhẹ đầu tôi, mắt đầy bất lực xen lẫn cưng chiều:

“Nhìn đến ngẩn người rồi kìa.”

“Anh đẹp trai quá…” Tôi ôm cánh tay anh, khẽ thở dài.

Khoảnh khắc ấy, như thể tôi trở lại những năm tháng thiếu nữ vô tư.

Trần Cảnh Hành nghiêm nghị liếc tôi:

“Người đẹp trai như anh, sau này mãi là của em, vui không?”

Tôi tất nhiên rất vui. Nhân lúc không ai để ý, tôi nhón chân hôn trộm lên cằm anh.

Anh khẽ ho, ngón tay nắm tay tôi nóng lên.

“Đừng vội, trời chưa tối mà.” Anh thì thầm.

Nhưng tôi vẫn nắm chặt tay anh, kéo anh ra khỏi đại sảnh, chạy đến cuối hành lang vắng.

“Niệu Niệu…”

Anh nắm tay tôi, bảo tôi chạy chậm lại.

Dưới ánh trăng, tôi ngước nhìn khuôn mặt điển trai của anh.

Không kìm được, tôi nâng mặt anh: “Bác sĩ Trần…”

“Hình như vấn đề tăng sinh của em vẫn chưa ổn, tối nay lại hơi đau… anh kiểm tra giúp em nhé?”

Ngón tay tôi chậm rãi lướt xuống, qua lồng ngực, chạm vào tay anh.

Rồi tôi nắm tay anh, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, giữ chặt.

“Thuốc của bác sĩ Trần… hình như không hiệu quả.”

“Anh bảo rồi, thuốc chỉ là một phần, phải kết hợp vật lý trị liệu. Anh làm giúp em nhé?”

Anh vừa nói, vừa cúi đầu, để ánh trăng mờ nhạt bao trùm cả hai.

Lần này, tôi không phân biệt được anh nghiêm túc hay trêu đùa, nhưng tôi chẳng còn tâm trí để đoán.

Trần Cảnh Hành hôn tôi, các ngón tay đan chặt.

“Niệu Niệu…”

“Ưm…” Tôi choáng váng vì nụ hôn của anh, cả người lâng lâng.

“Trước đây anh từng nói… anh đã thích một cô gái.”

“Hả?” Tôi mở to mắt, định đẩy anh ra.

“Cô gái đó từng ngủ thiếp trong thư viện, ngay trước mặt anh.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, giọng phảng phất ý cười: “Anh đã nhìn cô ấy ngủ rất lâu.”

“Lúc đi, anh đánh thức cô ấy, chỉ vào quyển sách của cô ấy.”

“Anh để lại số điện thoại trong cuốn sách đó.”

“Nhưng cô ấy hình như không thấy.”

“Trần Cảnh Hành…” Tôi sững sờ.

Hồi đó, tôi chỉ lo xấu hổ vì bị anh bắt gặp chảy nước miếng khi ngủ, nào để ý anh chỉ vào cuốn sách nào…

“Nhưng may là chưa quá muộn. Những gì thuộc về anh, sớm muộn cũng là của anh.”

Anh siết chặt tôi, thì thầm bên tai: “Niệu Niệu, em là điều quan trọng nhất anh từng đánh mất… nhưng may mắn thay, anh đã tìm lại được.”

[HOÀN]



Bình luận