Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Tôi Sảy Thai, Bạn Trai Phát Điên

Chương 4



15

Từ hôm đó, Cố Bắc Thần bắt đầu mang cơm cho tôi ba bữa một ngày, còn tặng cả hoa hồng.

Tôi đem cơm anh ta đưa tặng cho đồng nghiệp – người đang theo đuổi tôi.

Hoa hồng thì tôi ném thẳng vào thùng rác.

Cố Bắc Thần thấy tôi đưa cơm cho người khác, lập tức nổi điên.

“Khả Khả, đây là anh chuẩn bị cho em, sao em lại đem cho người khác?”

“Đã là đồ anh tặng cho tôi, thì nó là của tôi. Tôi thích xử lý thế nào là quyền của tôi.”

Tôi chẳng buồn quan tâm đến tâm trạng của Cố Bắc Thần.

Bây giờ, tôi chỉ yêu một mình tôi.

Không còn ai có thể làm tổn thương tôi nữa.

Người đồng nghiệp kia vẫn kiên trì theo đuổi tôi, suốt một năm không hề bỏ cuộc.

Tôi dần bị anh ấy làm cho cảm động, cuối cùng, sau một lần anh ấy tỏ tình, tôi đã gật đầu thử yêu anh.

Anh ấy nấu ăn rất giỏi, thường mang bữa sáng và bữa trưa cho tôi.

Lúc tôi buồn ngủ, anh ấy sẽ đưa cho tôi một ly cà phê nóng.

Sáng đưa tôi đi làm, tối đến đón về.

Mỗi lần Cố Bắc Thần xuất hiện quấy rầy, anh ấy sẽ đứng chắn trước mặt tôi:

“Xin lỗi, Khả Khả giờ là bạn gái của tôi. Cố tổng, làm ơn đừng đến làm phiền bạn gái tôi nữa.”

Chỉ khi ở bên anh ấy, tôi mới hiểu cảm giác được yêu thương và nâng niu là như thế nào.

Một cảm giác mà suốt bao năm bên Cố Bắc Thần, tôi chưa từng trải qua.

Tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

16

Đồng nghiệp trở thành bạn trai tôi.

Khi biết tôi mang thai, anh ấy mừng rỡ bế tôi xoay vòng:

“Lần này, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt, để con chào đời khỏe mạnh.”

Tôi gật đầu thật mạnh.

Ngay trong ngày hôm đó, anh ấy dẫn tôi đi chọn nhẫn cưới và váy cưới.

Tôi gửi thiệp mời cưới cho Cố Bắc Thần, anh ta không nói gì nhiều, chỉ buồn bã hỏi:

“Anh sẽ đến dự đám cưới của em. Nhưng nếu… nếu sau này em ly hôn, em có thể nghĩ đến anh một lần nữa không?”

Tôi cười lạnh:

“Không có nếu. Anh tưởng ai cũng như anh, không biết trân trọng à?”

Cố Bắc Thần nhìn tôi, ngẩn người.

Tôi chẳng buồn để ý, không ngoái đầu, bước thẳng rời đi.

Hôn lễ diễn ra suôn sẻ.

Cố Bắc Thần mừng cưới một phong bao thật lớn, tôi dùng để trả bớt tiền vay mua nhà.

Tôi tự an ủi mình, dù đã lãng phí bảy năm tuổi xuân với anh ta, ít ra cuối cùng cũng đổi lại được một căn nhà — coi như không lỗ.

17

Con gái tôi chào đời sau tám tháng mang thai, là một bé gái rất đáng yêu.

Chồng tôi vô cùng thương con.

Biết tôi không có ý định sinh thêm, anh chủ động đi triệt sản.

Con bé lớn rất nhanh.

Tôi cũng được thăng chức lên làm trưởng bộ phận thiết kế.

Chúng tôi mua một căn hộ trong khu vực gần trường học tốt, trang trí phòng riêng của con thành phòng công chúa.

Khi con tập đi, vợ chồng tôi mỗi người nắm một tay, dắt con cùng ra ngoài.

Con bé vừa đi vừa líu lo cười, chỉ tay về phía trước.

Tôi nhìn theo — người mà con chỉ chính là Cố Bắc Thần.

Anh ta đứng yên đó một lúc, rồi quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng anh rời xa, tôi biết: đó chính là sự an bài tốt nhất của số phận.

Có thể, Cố Bắc Thần sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt,

Nhưng kể từ lúc anh ta thốt ra câu nói tuyệt tình ấy, anh đã không còn tư cách có cơ hội ấy nữa.

Tôi nhìn sang chồng mình, mỉm cười — nụ cười ngập tràn hạnh phúc.

Phiên ngoại

Tôi là Cố Bắc Thần, con nhà giàu.

Thời đại học, tôi dùng tiền của ba mở công ty thiết kế.

Tôi đẹp trai kiểu u buồn, rất nhiều cô gái theo đuổi.

Trong số đó, tôi lại để mắt đến Trương Khả Khả.

Cô ấy học ngành thiết kế trang sức, luôn đứng đầu khoa.

Là mỹ nữ học bá, tính cách lại thẳng thắn, dứt khoát, gọn gàng.

Lúc tỏ tình, cô ấy nói một câu cực kỳ rõ ràng:

“Chuyện là thế này. Tôi thích anh. Nếu anh cũng có tình cảm, chúng ta yêu nhau. Nếu không, anh cứ từ chối thẳng, tôi đảm bảo sẽ không làm phiền.”

Tôi sợ cô ấy thật sự nói là làm, nên gật đầu ngay tắp lự.

Tôi vốn lạnh lùng, dù có thích cô ấy, nhưng thể hiện chẳng rõ ràng.

Cô ấy nồng nhiệt như lửa, nên rất nhanh chúng tôi dọn về sống chung.

Tôi luôn cẩn thận phòng tránh — còn trẻ, chưa tính đến chuyện kết hôn sinh con.

Tôi thích nhất ở cô ấy là sự dứt khoát.

Nhưng không ngờ về sau, cô ấy cũng có thể dứt khoát như vậy — nghỉ việc, chia tay, rời đi, không chút luyến tiếc. Khiến tôi vừa yêu, vừa hận.

Cấp ba, tôi từng được một người cứu.

Lưu Mị Yên nói người đó là cô ta.

Lưu Mị Yên nhìn ngây thơ, dễ thương,

Nhưng tôi không thích kiểu đó, tôi thích người như Trương Khả Khả — như một đóa hồng rực cháy.

Lưu Mị Yên rõ ràng thích tôi. Tôi không thể cho cô ta tình yêu, nên cố gắng bù đắp bằng mọi thứ khác.

Trương Khả Khả từng cãi nhau với tôi nhiều lần vì Lưu Mị Yên, chiến tranh lạnh không ít.

Tôi lười giải thích. Dù sao cuối cùng cũng là cô ấy chủ động làm hòa.

Lần này cũng vậy. Sau chiến tranh lạnh, cô ấy gọi cho tôi.

Tôi không muốn để cô ấy dễ dàng như vậy, nên cố tình nói mấy câu tổn thương:

“Nếu không vì cô ta theo tôi bảy năm, tôi đã chia tay từ lâu.

Cô ta tìm tôi làm gì, toàn chuyện cỏn con.”

Không ngờ chính mấy câu này, khiến tôi hối hận suốt đời.

Tôi không biết cô ấy đang mang thai.

Vì hai câu nói ấy, cô ấy lựa chọn phá thai.

Tôi bảo cô ấy kèm cặp Lưu Mị Yên, nhưng cô ấy lại bắt Lưu Mị Yên tăng ca. Điều đó khiến tôi bất mãn.

Sau một trận cãi vã, cô ấy nghỉ việc, gửi tin nhắn chia tay.

Khi cô ấy cần tôi nhất, tôi lại tàn nhẫn nhất.

Một tháng sau, tôi chịu không nổi, nhắn tin thì phát hiện mình đã bị chặn.

Sau này cô ấy liên hệ lại — chỉ là xin video giám sát, để chứng minh Lưu Mị Yên ăn cắp bản thiết kế.

Chuyện đó đúng là Lưu Mị Yên sai, nhưng tôi nghĩ không đến mức phải hủy hoại tương lai cô ta.

Vì cô ta từng cứu mạng tôi, nên tôi đến cầu xin Trương Khả Khả tha thứ.

Rồi một ngày, mấy tên đầu gấu năm xưa tìm tôi đòi tiền, còn nói người cứu tôi năm đó là Trương Khả Khả, không phải Lưu Mị Yên.

Chỉ vì Lưu Mị Yên đưa tiền nên hắn mới nói dối thay.

Tôi bừng tỉnh.

Tôi cũng phát hiện chuyện cô ấy mang thai.

Nhưng điều khiến tôi đau đớn nhất — là vì hai câu nói của tôi, cô ấy chọn cách bỏ con.

Tôi hối hận thấu xương, nhưng đã quá muộn.

Tôi chỉ có thể nhìn cô ấy rời xa,

Nhìn cô ấy kết hôn, sinh con.

Tôi nhiều lần không kìm được mà lặng lẽ đứng dưới nhà cô ấy.

Ngày hôm đó, tôi nhìn thấy cô ấy cùng chồng dắt con gái đi chơi, ba người cười nói vui vẻ.

Tôi biết, mình đã chính thức bị loại khỏi cuộc đời cô ấy.

Tôi — vĩnh viễn không còn cơ hội.

(Đã hết truyện)

KẾT HÔN 3 NĂM CHỒNG GIỮ MÌNH TRONG SẠCH VÌ MỐI TÌNH ĐẦU (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

Ba năm kết hôn, chồng tôi chưa từng chạm vào người tôi một lần nào.

Anh ấy nói rằng mình có rào cản tâm lý về chuyện thân mật, mong tôi giữ bí mật giúp anh.

Mỗi lần người lớn thúc giục chuyện sinh con, tôi đều nhận hết trách nhiệm về mình, chỉ nói là do cơ thể tôi không “có lộc con”.

Đến ngày kỷ niệm, một đơn hàng giao đến là một bộ nội y gợi cảm.

Người đặt là chồng tôi.

Ghi chú: Bảo tôi đến khách sạn chờ anh.

Tôi vừa xấu hổ vừa mong chờ, đeo khẩu trang đến sảnh khách sạn.

Nhưng anh lại đi qua tôi, hôn lên môi cô thư ký của mình. 1 Ba năm kết hôn, chồng tôi chưa từng chạm vào tôi.

Anh ấy nói rằng mình có rào cản tâm lý về chuyện thân mật, cầu xin tôi giữ bí mật này.

Mỗi khi người lớn thúc giục chuyện sinh con, tôi đều nhận hết trách nhiệm, chỉ cho là do cơ thể tôi không thuận lợi.

Vào ngày kỷ niệm, tôi nhận được một đơn đặt hàng – một bộ nội y vô cùng gợi cảm.

Người gửi là chồng tôi.

Ghi chú yêu cầu tôi đến một khách sạn tình nhân chờ anh.

Tôi cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ, đeo khẩu trang đến sảnh khách sạn.

Nhưng anh lại đi thẳng qua tôi, rồi hôn lên môi thư ký của mình. “Em đã mặc bộ nội y anh mua chưa?” Giọng của Trì Hoài Xuyên trầm thấp, đầy khát khao cùng dục vọng.

Thư ký anh, Hứa Manh Linh, khựng lại một chút: “Nội y?

Không phải anh gửi hoa hồng cho em sao?” Trì Hoài Xuyên nhíu mày, cúi xuống kiểm tra điện thoại. “Chết rồi!

Anh gửi nhầm địa chỉ rồi!” “Anh gọi cho Ôn Ngọc ngay!” Giây phút sau, điện thoại tôi reo vang.

Tôi vội vàng rời khỏi khách sạn, đứng bên đường bắt máy. “Vợ à, xin lỗi, tối nay anh phải làm thêm, không thể đến với em rồi.

Em có nhận được quà anh gửi chưa?” Tôi cố giữ vẻ bình thản: “Có nhận được một đơn hàng, bên trong là đồ chơi tình dục, chắc là bị giao nhầm rồi.” Bên kia, tôi nghe tiếng anh thở phào nhẹ nhõm. “Nhầm thì vứt đi cũng được.

Quà thật sự anh đã bảo người ta để trước cửa nhà rồi.

Anh bận chút, cúp máy nhé.” Cuộc gọi kết thúc, tôi quay lại nhìn.

Trong sảnh, Trì Hoại Xuyên ôm eo Hứa Manh Linh lấy thẻ phòng tại quầy lễ tân rồi cùng nhau bước vào thang máy.

Tôi siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu, cắn răng quay về khách sạn, thuê phòng kế bên họ.

Tường cách âm không quá tốt, tôi áp tai vào tường, nghe rõ tiếng họ hôn nhau phát ra từ bên kia.

Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt, tôi mở ghi âm trên điện thoại.

Chẳng bao lâu sau, tiếng thở dốc hỗn loạn của cả hai cùng những âm thanh khó nghe vang lên.

Nơi đây mà gọi là rào cản với chuyện thân mật sao?

Tôi bịt miệng, nước mắt rơi lã chã.

Cuộc mây mưa kéo dài rất lâu mới kết thúc.

Giọng Hứa Manh Linh vẫn còn nghe nũng nịu: “Hoài Xuyên, bao giờ anh mới ly hôn để cưới em?” Trì Hoài Xuyên cất giọng khàn khàn: “Chờ thêm một thời gian nữa đi, ông nội thích Ôn Ngọc, anh cũng không tiện làm lớn quá.” Tôi bật ra tiếng cười chua chát.

Mối tình đầu của Trì Hoài Xuyên là một cô gái làm nghề tiếp rượu, không thể để lộ danh tính.

Ông nội nhà họ Trì cực kỳ không chấp nhận cô ta, bắt cô phải đi nước ngoài, rồi định hôn sự giữa tôi và anh.

Ai ngờ, sau khi sang đó, cô ta lại gặp tai nạn tử vong.

Tôi lo rằng trong lòng anh vẫn còn khúc mắc, nhưng anh lại trịnh trọng hứa với tôi: “Quá khứ đã qua rồi, cưới em rồi, anh sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi tốt với em.” Nước mắt tôi rơi không ngừng như vỡ đê.

Nếu đã không thể thực hiện, tại sao còn đem hy vọng giả dối đó cho tôi? “Hoài Xuyên, anh sẽ mãi mãi yêu em đúng không?” “Dĩ nhiên rồi.” Trì Hoài Xuyên đáp bằng giọng dịu dàng, chắc chắn. “Năm đó ông nội quá gắt gao, anh mới đành phải để em giả mất, phẫu thuật thẩm mỹ, đổi danh tính, làm thư ký của anh.” “Em yên tâm, từ đầu đến cuối, thân thể và trái tim anh chỉ thuộc về em.” Từng câu nói như sấm nổ vang trong đầu tôi.

Hứa Manh Linh chính là mối tình đầu của anh!

Ba năm trôi qua, anh để tôi chịu đựng bao lời dị nghị từ bên ngoài, bị mẹ chồng sỉ nhục là ‘quả mái không biết đẻ’.

Tất cả chỉ để giữ danh trong sạch vì mối tình đầu!

Nước mắt tôi tuôn trào như vỡ đê.

Phía bên kia, để chứng minh tình yêu, Trì Hoài Xuyên lại bắt đầu một cuộc mây mưa mới với cô ta.

Tôi trằn trọc suốt đêm không ngủ.

Sáng sớm hôm sau, tay run rẩy, tôi gọi điện cho ông nội nhà họ Trì. “Cháu đã gửi bản ghi âm Trì Hoài Xuyên ngoại tình cho ông rồi.

Ông từng hứa sẽ đứng ra chủ trì chuyện ly hôn cho tụi cháu, lời hứa đó còn đúng không ạ?” Chương 2 Ông nội nhà họ Trì nổi giận dữ dội.

Mắng Trì Hoài Xuyên là đứa cháu bất hiếu, thở dài than trách gia môn không may mắn.

Ông trầm giọng nói: “Tiểu Ngọc à, ba mẹ cháu vì cứu ông mà mất, là ông đã không chăm sóc tốt cho cháu.” “Ba ngày nữa, trong tiệc mừng thọ của ông, ông sẽ bắt Trì Hoài Xuyên ký giấy ly hôn, công khai thông báo hai đứa không còn liên quan.” Cúp máy xong, tôi lập tức trở về nhà.



Bình luận