Sau Khi Mang Long Thai Cùng Hoàng Thượng
Chương 8
26.
Ta ôm chặt bụng, cất giọng kiên định:
“Thanh danh của Hoàng đế không cần một nữ nhân lấy cái chết để bảo toàn. Đứa trẻ trong bụng ta là huyết mạch duy nhất của bệ hạ lúc này!”
“Huyết mạch?” Thái hoàng thái hậu bật cười đầy mỉa mai.
“Sở hữu vận mệnh tuyệt tự khắc thân, cả đời hắn đều không có con!”
“Vậy chẳng lẽ Thái hoàng thái hậu muốn ta chết cả hai mẹ con, để ứng nghiệm lời tiên đoán về tuyệt tự ấy sao? Cái gọi là ‘tuyệt tự khắc thân’ rốt cuộc là ý trời, hay là người tự gán lên đầu Hoàng thượng?”
Câu nói ấy chạm trúng chỗ đau trong lòng bà ta, khiến hai mụ vú già lập tức kéo một dải lụa trắng tiến lên.
Thái hoàng thái hậu mân mê chuỗi Phật châu, giọng lạnh như sương:
“Chờ ngươi chết rồi, ai gia sẽ ban chiếu khắp thiên hạ, nói nữ tử họ Lục thông dâm cùng Hoàng đế tại chùa, sau khi mang thai vì hổ thẹn mà tự vẫn.”
“Ai gia thấy rõ, Hoàng đế thật lòng yêu ngươi. Ngươi mà chết, hắn ắt sẽ nản lòng tuyệt vọng, từ đó tin mình thực sự mang mệnh tuyệt tự khắc thân, đoạn tuyệt hậu duệ.”
Ta nheo mắt, từng câu từng chữ như lưỡi dao:
“Thái hoàng thái hậu, chẳng phải người cũng đã dùng chiêu này hãm hại Hiền vương cùng các hoàng tử công chúa khác rồi sao?”
Tay bà ta đang lần tràng hạt khựng lại trong chốc lát, ta liền biết mình đã đoán trúng.
“Ta nghe nói, mỗi một vị hoàng tử hay công chúa đến năm tám tuổi, đều sẽ được Thái hoàng thái hậu ngầm phê mệnh số…”
“Là người đã nói với Hiền vương khi chàng vừa tròn tám tuổi rằng, tương lai sẽ giết cha đoạt vị. Nếu ta đoán không lầm, với tam công chúa cùng những hoàng tử khác, người cũng từng đưa ra lời tiên đoán rằng... bọn họ sẽ chết trong tay Hiền vương sau khi trưởng thành.”
“Những đứa trẻ vừa mới hiểu chuyện, lại bị chính vị hoàng tổ mẫu mà chúng tôn kính nhất dùng loại tiên đoán đáng sợ ấy để hăm dọa. Huống hồ, người còn đội lốt Thánh nữ, một lời nói ra liền có sức nặng khôn lường. Ai nghe thấy lại chẳng kinh sợ bất an?”
“Chính nỗi sợ ấy đã nhen nhóm tâm ma trong lòng bọn trẻ, khiến công chúa và các hoàng tử vì lo cho bản thân mà hành động cực đoan.”
“Họ hiếp đáp Hiền vương, dồn chàng vào đường cùng, để rồi cuối cùng mọi sự đều ứng nghiệm: đoạt vị, giết vua.”
“Hiền vương là con trai của Đức phi, được xưng là thiên chi kiêu tử, cũng là vị hoàng tử xuất sắc nhất của tiên đế. Nhưng người, Thái hoàng thái hậu, lại chưa từng thương xót một chút nào với đứa cháu ấy, chỉ luôn tìm cách hủy diệt chàng!”
“Ngay cả lời tiên đoán người dành cho Tiêu Thần cũng không khác. Người nói chàng sẽ khắc thân tuyệt tự, khiến tiên đế không hề trọng dụng vị hoàng tử này.”
“Ngày ấy ở chùa Tử Ninh, người vốn tính toán hãm hại Tiểu Ninh vương và ta, sau đó để Lục Tụng Ngọc vạch trần chuyện này trước mặt bá quan văn võ trong cung yến.”
“Chỉ cần tội danh gian dâm giữa tiểu vương gia và cung nữ được chứng thực, lấy tấm gương của Hiền vương trước kia ra mà xét, Tiêu Thần rất có khả năng sẽ giết chết Tiểu Ninh vương.”
“Đến lúc ấy, trên đời này chàng sẽ không còn một người thân huyết thống nào, chẳng khác nào tự mình ứng nghiệm lời tiên đoán rằng bản thân khắc thân.”
“Chỉ cần một nửa tiên đoán trở thành sự thật, Tiêu Thần nhất định sẽ tin rằng mình cũng sẽ tuyệt tự.”
“Thái hoàng thái hậu, cái gọi là tiên đoán của người... chẳng phải chỉ là lời nguyền độc địa mà thôi sao?”
Gương mặt già nua của Thái hoàng thái hậu khẽ hiện lên một nụ cười kỳ dị, xen lẫn một tia tán thưởng quỷ quyệt.
“Đúng là một tiểu nha đầu thông minh. Cục diện mà ai gia bày ra, lừa được cả hoàng tộc họ Tiêu xoay mòng mòng như chong chóng, cuối cùng lại bị ngươi nhìn thấu chỉ trong một cái liếc mắt.”
27.
Lúc ấy, dải lụa trắng đã siết chặt quanh cổ ta, chỉ cần hai bà mụ kia dùng chút lực, ta cùng đứa nhỏ trong bụng sẽ lập tức một xác hai mạng.
Trước cái chết cận kề, Thái hoàng thái hậu lại như tìm được người để trút nỗi niềm, cất giọng như kể lại dĩ vãng chôn sâu đáy lòng.
"Năm xưa, ta và Tiêu Lâm Sơn gặp gỡ nơi biên cương, một lần gặp gỡ đã động tình. Ta mượn danh thánh nữ giúp hắn đoạt lấy ngai vàng. Thế nhưng sau khi đăng cơ, hắn lại vì nghi kỵ mà tru sát toàn tộc Tây Yến của ta, còn đổ cho tuyết tai trời giáng, nói là thiên mệnh diệt quốc."
"Tiêu Lâm Sơn chính là hoàng tổ phụ của Tiêu Thần, là tiên hoàng thượng trước."
"Ta không vạch trần lời dối trá của hắn. Trong khoảnh khắc Tây Yến diệt vong, ta hạ độc đứa con duy nhất của mình với hắn, rồi giả điên giả ngốc tiếp tục làm sủng phi bên cạnh. Hắn chết rồi, ta lại lên ngôi Thái hoàng thái hậu."
"Tất cả mọi người đều ngưỡng mộ thần thái thánh nữ của ta thuở thanh xuân, hoàng thân quốc thích nườm nượp đến cầu xin ta bói mệnh. Nhưng họ đâu biết, từ khoảnh khắc Tây Yến bị diệt, những ‘lời tiên đoán’ từ miệng ta, đã biến thành lời nguyền."
"Ta nguyền cho con trai Tiêu Lâm Sơn chết yểu, nguyền cho hoàng tử tài giỏi nhất họ Tiêu là Tiêu Việt bị phản bội đến thân bại danh liệt, ta nguyền cho toàn bộ hoàng tộc họ Tiêu chết không toàn thây!"
"Chỉ có như vậy, thù diệt quốc diệt tộc của Tây Yến mới có thể được rửa sạch!"
Lúc này, Thái hoàng thái hậu đã là người tóc bạc da mồi, nhưng khi căm hận bùng lên trong ánh mắt, vẫn thấp thoáng bóng dáng tuyệt sắc khuynh thành năm nào.
"Bọn trẻ ấy thật đáng thương. Chúng quỳ dưới chân ta, gọi ta là hoàng tổ mẫu. Chúng ngưỡng mộ ta, tin từng lời ta nói. Thế nhưng cho đến lúc chết, chúng cũng không biết rằng, dưới vỏ bọc của ‘lời tiên đoán’, thực chất là độc chú, là lời nguyền giáng xuống lòng tin và tình thân."
"Lời nguyền ấy đủ sức khiến huynh đệ chia lìa, tình thân tan vỡ."
"Tiêu Thần cũng không ngoại lệ! Chờ ngươi chết rồi, ta sẽ khiến hắn đích thân hạ chỉ giết chết vương gia, đến khi ấy, hắn sẽ không còn cách nào phủ nhận số mệnh đoạn thân tuyệt tự mà ta ban xuống."
"Ra tay đi, không thể vì đứa nha đầu này thông minh mà ta nương tay. Trên người nó, trong bụng nó mang huyết mạch nghiệt chủng nhà họ Tiêu, tuyệt đối không thể để sống sót!"
Dải lụa trắng bất ngờ siết chặt, siết đến nghẹt thở. Ngay khoảnh khắc tử vong chỉ còn trong gang tấc, cánh cửa điện An Lạc đột nhiên bị đạp tung.
Lưỡi kiếm dài chém phăng hai đầu lụa trắng, cổ ta lập tức được giải thoát, cả người rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc.
"Hoàng thượng?"
Tiêu Thần đã đến, đúng lúc không thể kịp hơn. Hoặc phải nói, từ đầu đến cuối, chàng vẫn đứng ngoài điện chờ nghe tất cả.
"Ngài đã nghe thấy hết rồi sao?"
"Nghe thấy rồi."
Tiêu Thần từng bị mê hoặc bởi lời tiên đoán, mà nguồn cơn chính là Thái hoàng thái hậu. Vì vậy, ta chủ động bước vào bẫy của bà ta, chỉ để chàng có thể tận tai nghe thấy chân tướng giấu kín bao năm.
"Hoàng tổ mẫu, đã năm mươi năm trôi qua, người còn hận đến vậy sao?"
Thái hoàng thái hậu vuốt ve chuỗi tràng hạt trong tay, từng viên từng viên một cách đầy mê luyến.
"Chuỗi Phật châu này có mười tám hạt, mỗi hạt là một mạng của hoàng tộc. Mỗi một người vì lời tiên đoán mà đi sai đường, cuối cùng uổng mạng, trong tay ta lại thêm một hạt."
"Hai hạt lớn nhất, một là tiên hoàng thượng, một là tiên hoàng. Một người là phu quân của ta, một người là đứa con xuất sắc nhất của phu quân ta. Mỗi ngày, ta đều lần từng hạt, để họ chịu sự giày vò trong tay chính nữ nhân từng yêu họ."
Bà ta chợt nở nụ cười hiền hậu, như một tổ mẫu đầy từ ái nhìn về phía Tiêu Thần.
"Cháu ngoan, chẳng phải cháu vẫn luôn tò mò, mỗi ngày ta tụng kinh gì sao? Ta tụng chính là chú ngữ ác độc trong tiếng Tây Yến – ngày đêm tụng niệm, chỉ cầu cho con cháu họ Tiêu đời đời không được siêu sinh."
"Tiếc thay, cháu và vương gia đời này không có duyên làm hạt thứ mười chín trong chuỗi này."
Bà ta đột ngột siết mạnh tay, kéo đứt sợi chuỗi Phật châu, những hạt tròn lăn rơi đầy đất như những linh hồn uổng mạng ngã xuống, ánh mắt cuối cùng lại lạnh lẽo nhìn Tiêu Thần.
"Cháu nên cảm ơn Lục Tụng Nguyệt. Nàng ấy đã cứu cháu một mạng. Bằng không, cháu và Tiêu Việt, cũng chỉ là một phiên bản khác của Hiền vương trong tay ta mà thôi."
28.
Tiêu Thần không thể truy tội Thái hoàng thái hậu, nếu không, ắt sẽ bị thiên hạ phán xét là bất hiếu, mang tiếng trái đạo làm con cháu, khiến bá quan triều đình và bách tính chê cười.
Càng không thể để việc này truyền ra ngoài, làm tổn hại đến thanh danh của hoàng thất, bị sử sách phê phán là gia môn bất hạnh.
Người chỉ có thể chắp tay hành lễ, trầm giọng nói:
“Hoàng tổ mẫu vốn mang tâm bệnh, nữ y họ Hứa thực ra là người mà năm xưa Hiền vương vâng chỉ âm thầm tìm về từ dân gian, chỉ vì một lòng muốn chữa lành bệnh tình cho tổ mẫu.”
Thái hoàng thái hậu nghe xong chỉ cười nhạt, ngẩng đầu nhìn trời cao, lệ tràn khóe mắt, khẽ mắng một câu: “Ngốc tử…”
Tiêu Thần tiếp lời:
“Trẫm nay sắc phong Hứa nữ y làm Viện thủ Thái y viện, dưỡng thân nơi nội cung, không cần phải đến Thọ Khang cung nữa.”
Không có Hứa thái y ngày đêm chẩn mạch, bệnh tình của Thái hoàng thái hậu e là khó mà kéo dài thêm được nữa.
Tiểu Ninh vương muốn cầu tình cho hoàng tổ mẫu, song lại chỉ mím môi, do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể thốt nên lời.
Ta khẽ nghiêng người nhìn hắn, thấp giọng hỏi:
“Khi xưa, Thái hoàng thái hậu cũng từng nói với vương gia những lời kia sao?”
Ninh vương khẽ gật đầu, hồi tưởng:
“Từng nói. Bà bảo rằng, Hiền vương là thiên sát cô tinh, rằng ta sẽ chết dưới tay huynh trưởng Tiêu Việt.”
“Không chỉ ta, mà cả Tam công chúa, Ngũ hoàng tử và Thất hoàng tử, đều từng nghe những lời tương tự. Bọn họ bởi vì sợ hãi nên mới sinh lòng phòng bị, hết thảy đều dè chừng Hiền vương, thậm chí không tiếc mọi thủ đoạn để loại bỏ huynh khỏi hoàng thành. Ở một khía cạnh nào đó, đó là bản năng tự vệ. Vì lời tiên đoán của tổ mẫu, từ trước đến nay… chưa từng không ứng nghiệm.”
Ta lặng lẽ nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi:
“Vậy vương gia chẳng sợ sao?”
Hắn khẽ cười:
“Sợ chứ. Nhưng huynh trưởng Tiêu Việt từng cho ta ăn kẹo, từng vì ta mà chịu mắng, phụ hoàng trách ta ngu dốt, cũng chỉ có huynh ấy lên tiếng che chở. Ta sao có thể vì một tương lai chưa từng xảy đến, mà đi trừng phạt người từng hết lòng yêu thương ta?”
Bởi vậy, thuở niên thiếu, Ninh vương chưa từng tham dự vào chuyện bài xích Hiền vương.
Cho nên khi Hiền vương cất quân nhập cung, trong số các hoàng tử từng tranh quyền đoạt thế, chỉ có Tiêu Minh là người duy nhất được giữ lại một mạng.
29.
Ta đã hóa giải tâm ma trong lòng Tiêu Thần, được sắc phong làm Thục quý phi.
Tám tháng sau, dưới sự chăm sóc của nữ y họ Hứa, ta thuận lợi hạ sinh một vị hoàng tử.
Tiếng khóc vang dội của hoàng nhi tựa như phá tan lời nguyền tuyệt hậu của Tiêu Thần.
Lời nguyền ấy được hóa giải, không chỉ đổi lấy huyết mạch truyền thừa cho Đại Nguyên, mà còn là cơ hội để ta viết lại vận mệnh chính mình.
Đến ngày đầy tháng của hoàng tử, Tiêu Thần ban chiếu lập ta làm hoàng hậu.
Tại đại lễ sắc phong hậu vị, chàng nắm tay ta cùng bước lên điện Phụng Thiên, giữa muôn ngàn ánh mắt chúc phúc của trăm quan. Trong vòng tay ta, tiểu thái tử vui vẻ cười vang, thanh âm non nớt mà trong trẻo, vang vọng khắp đại điện.
Hôm ấy ở chùa Tử Ninh, chàng từng nói, sẽ cho ta một lời giải thích.
Nay, loan phụng song phi, hòa như cầm sắt.
Đây… chính là đáp án mà chàng dành cho ta.
-Hoàn-
(Đã hết truyện)
Người Tình Bất Đắc Dĩ (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Hiện Đại,
Sảng Văn,
01.
Dạo gần đây, tôi và chồng đang bàn chuyện ly hôn.
Anh ta ngoại tình.
Đối tượng là cô bạn thân cũ của tôi.
Nửa tháng trước, tôi đang ở nhà dỗ con ngủ, thì điện thoại bỗng nhận được thông báo: “Xe đã vào bãi đỗ.”
Đây là hệ thống thông báo xe ra vào hầm chung cư. Tôi biết chồng tôi đã về.
Tính theo bước chân của anh ta, năm phút sau sẽ lên nhà.
Sợ làm con thức giấc, tôi nằm chờ.
Nhưng đợi hơn nửa tiếng vẫn không thấy anh ta về.
Tò mò, tôi xuống dưới xem thử.
Không ngờ, tôi lại tận mắt chứng kiến một màn “vận động” kịch liệt trong xe.
Điều khiến tôi lạnh sống lưng hơn cả là người phụ nữ bên cạnh chồng tôi, chính là bạn thân nhiều năm của tôi.
Tôi đứng sững tại chỗ.
Phải mất vài giây tôi mới định thần lại, cảm giác căm hận suýt chút nữa bùng nổ.
Tôi chỉ muốn ngay lập tức vác d ao xông vào, xử đẹp đôi cẩu nam nữ này.
Nhưng nghĩ đến con, tôi cố hết sức đè nén cơn giận.
Tôi lấy điện thoại ra, bấm số gọi cảnh sát.
“Alo, tôi muốn báo án. Ở đây có người mua dâm.”
02.
Nửa tiếng sau, cả hai bị cảnh sát đưa đi.
Nhưng vì không đủ bằng chứng, họ nhanh chóng được thả ra.
Sau vụ lùm xùm này, tôi và chồng, Tề Vĩ hoàn toàn trở mặt.
Tôi đề nghị ly hôn.
Ban đầu, Tề Vĩ không đồng ý.
Sau đó, nhờ lời ra tiếng vào của cô bạn thân “cũ” – Triệu Tiểu Kỳ, anh ta đổi ý.
Nhưng điều kiện của anh ta là: Con gái thuộc về tôi, nhưng tôi phải ra đi tay trắng.
Tôi thực sự không thể hiểu nổi.
Anh ta ngoại tình, bị tôi bắt quả tang ngay tại trận, vậy mà còn mặt mũi đưa ra điều kiện như vậy?
Chúng tôi tranh chấp ly hôn suốt nửa tháng vẫn chưa có kết quả.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Tiểu Kỳ liên tục gọi điện cho tôi.
Cô ta có gan khuyên tôi buông tay sao?
Tôi đang chìm trong suy nghĩ thì điện thoại đổ chuông.
Nhìn số gọi đến, tôi lập tức tắt máy và chặn luôn.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại lại reo.
Lần này là số lạ, tôi tiện tay bắt máy.
Giọng nói đầy đắc ý của Triệu Tiểu Kỳ truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Trần Tiêu, cô cứ kéo dài thế này có ý nghĩa gì chứ? Tề Vĩ không yêu cô nữa, cô cố níu giữ làm gì?”
Tôi cười nhạt:
“Vậy cô bảo Tề Vĩ ly hôn với tôi đi. Chỉ cần anh ta ra đi tay trắng, tôi lập tức ký đơn, chúc hai người hạnh phúc.”
Lúc đó, cả công ty tôi đều đang làm việc.
Vừa dứt lời, ánh mắt tò mò của đồng nghiệp xung quanh đổ dồn về phía tôi.
Tôi biết không hay ho gì, nhưng cảm xúc bức bối trong lòng khiến tôi không thể dừng lại.
Giọng nói chanh chua của Triệu Tiểu Kỳ vẫn vang lên bên tai:
“Tề Vĩ không yêu cô, người anh ấy yêu là tôi. Người không được yêu mới là kẻ thứ ba, hiểu chưa?”
“Anh ấy biết tôi sợ lạnh, nên đã đưa tôi đến Tam Á tránh đông. Giờ tôi đang ngồi trên lưng anh ấy bơi nè.”
“Cô biết không? Tề Vĩ nói cô là củ sen sa mạc!”
“Cái cống thoát nước của cô, anh ấy thà lấy xi măng trám kín còn hơn động vào! Làm đàn bà mà thảm hại như cô, đúng là hiếm thấy!”
Phụ nữ luôn biết cách đâm vào chỗ đau của nhau.
Tôi và Triệu Tiểu Kỳ từng là bạn thân, chuyện gì cũng kể cho nhau nghe.
Cô ta biết rõ đâu là điểm yếu của tôi.
Khi sinh con, tôi chọn sinh thường, dẫn đến rách tầng sinh môn, sa tử cung, để lại nhiều di chứng hậu sản.
Chuyện này tôi chỉ dám tâm sự với cô ta, không ngờ bây giờ lại bị đem ra giễu cợt.
Ba năm trước, Triệu Tiểu Kỳ bị bạn trai cũ đá, tiền mở cửa hàng quần áo bị gã lừa sạch.
Cô ta mắc nợ chồng chất, bị chủ nợ đuổi đến mức suýt nhảy lầu tự tử.
Là tôi đã đưa cô ta số tiền sính lễ mà Tề Vĩ cho tôi để giúp cô ta vượt qua khó khăn.
Vậy mà giờ đây, cô ta cướp chồng tôi, phá hoại gia đình tôi.
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, gào lên giận dữ:
“Đồ đê tiện! Tao nguyền rủa cả nhà mày không chết tử tế!”
Nói xong, tôi giận đến mức vung tay ném điện thoại đi.
Không ngờ, nó lại bay thẳng vào người sếp tôi.
03
Sếp tôi xoa xoa bắp chân, nhăn nhó nhìn tôi:
“Trần Tiêu, cô phát điên cái gì vậy? Không muốn làm nữa hả?”
Nhận ra mình liên lụy đến người vô tội, tôi lập tức xin lỗi.
“Sếp, xin lỗi, tôi không cố ý!”
Xử lý chuyện riêng trong giờ làm, lại còn lỡ tay ném trúng sếp, tôi cứ nghĩ lần này chắc chắn bị đuổi việc.
Không ngờ, anh ta lại hỏi:
“Vừa rồi tôi nghe cô nói chuyện, là nhà có tiểu tam phải không? Nào, kể đi—”
Tôi ngượng ngùng ngẩng đầu: “Sếp, đây là chuyện riêng của tôi, không tiện kể đâu ạ.”
Sếp phất tay đầy khí thế:
“Công ty là nhà của cô, với người nhà thì có gì mà không nói được?”
Không thể phủ nhận, bầu không khí ở công ty tôi cực kỳ thoải mái.
Mọi người lúc rảnh rỗi hay tụ tập tán gẫu, bàn chuyện trên trời dưới đất, quả thực có chút cảm giác như một gia đình.
Cha mẹ tôi đã có tuổi, hôn nhân của tôi lại xảy ra vấn đề lớn như thế, tôi không muốn họ lo lắng.
Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của đồng nghiệp xung quanh, tôi cứ như tìm được nơi trút bầu tâm sự, kể lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra trong thời gian qua.
Công ty không lớn, nhân sự cũng không nhiều.
Tôi vừa nói xong, gần như toàn bộ đồng nghiệp đều tụ lại quanh tôi.
Nghe xong câu chuyện, chị Trương bên phòng nhân sự đập bàn đầu tiên.
“Mẹ kiếp, đúng là trời đất đảo lộn mà! Nhất định phải bắt chồng cô ra đi tay trắng!”
“Đúng rồi! Quá đáng thật sự!”
“Tiểu tam này đúng là không biết liêm sỉ!”
Mọi người vừa chửi bới cặp đôi cẩu nam nữ vừa vỗ về an ủi tôi.
Đúng lúc này, sếp tôi lên tiếng:
“Năm nay tổ chức tiệc tất niên ở Tam Á đi.
Chiều nay xuất phát, ai không muốn đi thì được nghỉ phép có lương.”
Tôi chết sững.
Vẫn còn tám chuyện tôi cơ mà, sao tự nhiên lại nhảy sang chủ đề tiệc tất niên rồi?
Thư ký Tôn phản ứng nhanh nhất, phấn khích giơ cao hai tay:
“Sếp, anh định dẫn chúng tôi đi giúp Tiêu Tiêu xử đẹp chồng cô ấy và con hồ ly tinh kia đúng không?”
04
Sếp nghiêm túc gật đầu.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng hoan hô phấn khích.
Chị Thẩm Vi bên phòng pháp chế khoác vai tôi, tự tin nói:
“Năm năm hành nghề, chưa từng thua kiện. Lần này, tôi đảm bảo giúp cô ly hôn suôn sẻ, hơn nữa còn đá bay gã đàn ông tồi tệ đó ra khỏi nhà!”
Vừa dứt lời, chị Trương bên phòng nhân sự đột nhiên cởi áo khoác, để lộ cánh tay rắn chắc đầy cơ bắp.
“Chị tập võ từ nhỏ, huy chương quán quân võ thuật năm ngoái vẫn còn nằm trong ngăn kéo đây này.
Dẫn chị theo đi, dù có phải một chọi hai, chị cũng khiến bọn chúng răng rơi đầy đất!”
Anh chàng IT trầm lặng nhất công ty cũng giơ tay yếu ớt:
“Tôi cũng đi!”
Thẩm Vi nhướng mày khó hiểu:
“Cậu chỉ biết lập trình, theo làm gì?”
Anh IT lạnh lùng đáp:
“Có tôi đi cùng, tôi sẽ khôi phục toàn bộ tin nhắn tám trăm năm trước của chồng cô với tiểu tam, rồi phát lên màn hình lớn!”
Lời vừa dứt, cả công ty vỗ tay rầm rầm.
Cao thủ như vậy nhất định phải mang theo!
Sau khi thảo luận, không một ai trong công ty xin nghỉ phép.
Sếp lập tức bảo thư ký Tôn đặt vé, cả công ty xuất phát đến Tam Á.
Ngay cả cô lao công cũng được sếp cho đi cùng.
Nghe nói, chị ấy có biệt tài chửi bới đỉnh cao, tung hoành đầu làng cuối xóm suốt bao năm chưa từng thua trận nào.
Sếp nói, chuyến này mục đích chính là khiến chồng tôi và con hồ ly tinh kia thân bại danh liệt!
05
Trong phòng chờ sân bay, mọi người xôn xao trò chuyện.
Bầu không khí náo nhiệt đến mức tôi suýt quên mất mục đích chính của chuyến đi này là đi xử tiểu tam.
Thẩm Vi lạnh lùng lên tiếng:
“Trần Tiêu, nếu cô muốn nắm thế chủ động khi ly hôn, trước tiên phải có đủ bằng chứng. Theo quy định hiện hành, luật pháp không có điều khoản nào bắt chồng cô ra đi tay trắng, cô hiểu chứ?”
Tôi hiểu rõ.
Những tình tiết kiểu bị bắt quả tang ngoại tình rồi mất trắng tài sản đều chỉ có trên phim.
Trong thực tế, luật pháp không hề ủng hộ điều đó, thậm chí kể cả khi ký thỏa thuận trước hôn nhân, cũng không có hiệu lực.
Ngay từ đầu, tôi đã không hy vọng ép Tề Vĩ ra đi tay trắng.
Thứ tôi muốn chỉ là quyền nuôi con gái, cùng một nửa tài sản chung của vợ chồng.
Nhưng tôi không ngờ, Tề Vĩ lại trơ trẽn đến mức này.
Ngoại tình công khai, còn muốn tôi ra đi tay trắng?
Nghe vậy, chị Trương lập tức sôi máu.
“Mẹ kiếp, thiên lý ở đâu rồi? Chẳng lẽ cứ thế để cặp cẩu nam nữ kia ung dung ngoài vòng pháp luật?”
Lễ tân Tiểu Lệ bất ngờ lên tiếng:
“Vậy thì làm cho bọn họ thân bại danh liệt đi. Chẳng phải mục đích chính của chuyến này là như vậy sao?”
Thẩm Vi gật đầu tán đồng:
“Hiện tại điều chúng ta cần làm là thu thập thêm bằng chứng.”
Lời của Thẩm Vi khiến tôi đau đầu.
Phòng trộm, phòng cướp, nhưng lại quên phòng bạn thân.
Hai người đó dám ngang nhiên qua lại ngay trước mắt tôi, vậy mà tôi lại chẳng có bất kỳ chứng cứ nào.
Nhìn tôi thở dài, Tiểu Lệ liền ghé sát lại.
“Chị, cho em xem điện thoại của chị một chút.”
Tôi mở khóa, đưa điện thoại cho cô ấy.
Chưa đầy một phút sau, Tiểu Lệ đột nhiên nói:
“Chị, chị thử kiểm tra lịch sử giao dịch ngày Tết Dương Lịch của chồng chị xem. Em đoán là hắn ta dẫn con hồ ly kia đi xem phim trước, sau đó đặt phòng khách sạn.”
Mọi người xung quanh đều tròn mắt ngạc nhiên.
Tôi cũng mơ hồ hỏi:
“Sao em biết? Chị đâu có cài định vị vào điện thoại của anh ta?”
Tiểu Lệ cười hì hì:
“Chị nhìn vào Ant Forest* của chồng chị đi, ngày mùng 1 xuất hiện hai giao dịch, một là 92g, một là 180g năng lượng.
92g là đặt phòng khách sạn.
180g là mua hai vé xem phim.
Không tin thì kiểm tra đơn hàng trên Taobao đi. Đừng dùng điện thoại, hãy đăng nhập bằng máy tính, có thể xem lại cả những giao dịch đã bị xóa.”
(*Ant Forest: Một tính năng của Alipay, theo dõi lượng khí thải carbon tiết kiệm được khi dùng dịch vụ số, từ đó có thể suy luận ra hành vi tiêu dùng.)
Vì muốn hưởng chung gói hội viên 88VIP, Tề Vĩ luôn dùng tài khoản Taobao của tôi để đặt hàng.
Nghe vậy, tôi lập tức mở máy tính.
Quả nhiên, trong lịch sử giao dịch ngày 1, tôi tìm thấy đơn đặt vé xem phim và khách sạn.
Tôi không nhịn được, giơ ngón tay cái lên trước Tiểu Lệ:
“Đỉnh của chóp! Còn gì nữa không? Mau dạy chị!”
Những đồng nghiệp khác cũng vây quanh háo hức.
Tiểu Lệ nghiêm túc giảng giải:
- 277g năng lượng: Thanh toán hóa đơn sinh hoạt.
- 180g năng lượng: Mua hai vé xem phim.
- 136g năng lượng: Mua vé tàu.
- 16g năng lượng: Đặt đồ ăn ngoài.
…
Nghe xong bài giảng của Tiểu Lệ, cả công ty lập tức lôi điện thoại ra thao tác thử.
Không chỉ vậy, Sherlock Holmes phiên bản Tiểu Lệ lại tiếp tục phát huy tài năng.
“Chị Tiêu Tiêu, cái con hồ ly đó thủ đoạn ghê gớm lắm.
Chị có muốn biết nó đã chuẩn bị những gì cho chuyến đi Tam Á không?
- Một bộ đồ ngủ liền thân “miễn cởi”.
- Một bộ chiến bào ren da báo cực kỳ gợi cảm.
- Một chai xịt kéo dài thời gian ‘vô địch thiên hạ’.
Cô ta chuẩn bị chu đáo cho chồng chị quá nhỉ?”
Tôi chớp mắt đầy tò mò:
“Em biết cả cái này luôn á?”
Tiểu Lệ nhếch môi cười lạnh:
“Tài khoản Taobao của cô ta đang mở chế độ chia sẻ công khai.”
Tôi cầm điện thoại lên, lướt một lượt, không nhịn được giơ ngón cái thêm lần nữa.
“Đỉnh lắm! Sau này em là đại tỷ của chị!”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰
