Sau Khi Mang Long Thai Cùng Hoàng Thượng
Chương 8
26.
Ta ôm chặt bụng, cất giọng kiên định:
“Thanh danh của Hoàng đế không cần một nữ nhân lấy cái chết để bảo toàn. Đứa trẻ trong bụng ta là huyết mạch duy nhất của bệ hạ lúc này!”
“Huyết mạch?” Thái hoàng thái hậu bật cười đầy mỉa mai.
“Sở hữu vận mệnh tuyệt tự khắc thân, cả đời hắn đều không có con!”
“Vậy chẳng lẽ Thái hoàng thái hậu muốn ta chết cả hai mẹ con, để ứng nghiệm lời tiên đoán về tuyệt tự ấy sao? Cái gọi là ‘tuyệt tự khắc thân’ rốt cuộc là ý trời, hay là người tự gán lên đầu Hoàng thượng?”
Câu nói ấy chạm trúng chỗ đau trong lòng bà ta, khiến hai mụ vú già lập tức kéo một dải lụa trắng tiến lên.
Thái hoàng thái hậu mân mê chuỗi Phật châu, giọng lạnh như sương:
“Chờ ngươi chết rồi, ai gia sẽ ban chiếu khắp thiên hạ, nói nữ tử họ Lục thông dâm cùng Hoàng đế tại chùa, sau khi mang thai vì hổ thẹn mà tự vẫn.”
“Ai gia thấy rõ, Hoàng đế thật lòng yêu ngươi. Ngươi mà chết, hắn ắt sẽ nản lòng tuyệt vọng, từ đó tin mình thực sự mang mệnh tuyệt tự khắc thân, đoạn tuyệt hậu duệ.”
Ta nheo mắt, từng câu từng chữ như lưỡi dao:
“Thái hoàng thái hậu, chẳng phải người cũng đã dùng chiêu này hãm hại Hiền vương cùng các hoàng tử công chúa khác rồi sao?”
Tay bà ta đang lần tràng hạt khựng lại trong chốc lát, ta liền biết mình đã đoán trúng.
“Ta nghe nói, mỗi một vị hoàng tử hay công chúa đến năm tám tuổi, đều sẽ được Thái hoàng thái hậu ngầm phê mệnh số…”
“Là người đã nói với Hiền vương khi chàng vừa tròn tám tuổi rằng, tương lai sẽ giết cha đoạt vị. Nếu ta đoán không lầm, với tam công chúa cùng những hoàng tử khác, người cũng từng đưa ra lời tiên đoán rằng... bọn họ sẽ chết trong tay Hiền vương sau khi trưởng thành.”
“Những đứa trẻ vừa mới hiểu chuyện, lại bị chính vị hoàng tổ mẫu mà chúng tôn kính nhất dùng loại tiên đoán đáng sợ ấy để hăm dọa. Huống hồ, người còn đội lốt Thánh nữ, một lời nói ra liền có sức nặng khôn lường. Ai nghe thấy lại chẳng kinh sợ bất an?”
“Chính nỗi sợ ấy đã nhen nhóm tâm ma trong lòng bọn trẻ, khiến công chúa và các hoàng tử vì lo cho bản thân mà hành động cực đoan.”
“Họ hiếp đáp Hiền vương, dồn chàng vào đường cùng, để rồi cuối cùng mọi sự đều ứng nghiệm: đoạt vị, giết vua.”
“Hiền vương là con trai của Đức phi, được xưng là thiên chi kiêu tử, cũng là vị hoàng tử xuất sắc nhất của tiên đế. Nhưng người, Thái hoàng thái hậu, lại chưa từng thương xót một chút nào với đứa cháu ấy, chỉ luôn tìm cách hủy diệt chàng!”
“Ngay cả lời tiên đoán người dành cho Tiêu Thần cũng không khác. Người nói chàng sẽ khắc thân tuyệt tự, khiến tiên đế không hề trọng dụng vị hoàng tử này.”
“Ngày ấy ở chùa Tử Ninh, người vốn tính toán hãm hại Tiểu Ninh vương và ta, sau đó để Lục Tụng Ngọc vạch trần chuyện này trước mặt bá quan văn võ trong cung yến.”
“Chỉ cần tội danh gian dâm giữa tiểu vương gia và cung nữ được chứng thực, lấy tấm gương của Hiền vương trước kia ra mà xét, Tiêu Thần rất có khả năng sẽ giết chết Tiểu Ninh vương.”
“Đến lúc ấy, trên đời này chàng sẽ không còn một người thân huyết thống nào, chẳng khác nào tự mình ứng nghiệm lời tiên đoán rằng bản thân khắc thân.”
“Chỉ cần một nửa tiên đoán trở thành sự thật, Tiêu Thần nhất định sẽ tin rằng mình cũng sẽ tuyệt tự.”
“Thái hoàng thái hậu, cái gọi là tiên đoán của người... chẳng phải chỉ là lời nguyền độc địa mà thôi sao?”
Gương mặt già nua của Thái hoàng thái hậu khẽ hiện lên một nụ cười kỳ dị, xen lẫn một tia tán thưởng quỷ quyệt.
“Đúng là một tiểu nha đầu thông minh. Cục diện mà ai gia bày ra, lừa được cả hoàng tộc họ Tiêu xoay mòng mòng như chong chóng, cuối cùng lại bị ngươi nhìn thấu chỉ trong một cái liếc mắt.”
27.
Lúc ấy, dải lụa trắng đã siết chặt quanh cổ ta, chỉ cần hai bà mụ kia dùng chút lực, ta cùng đứa nhỏ trong bụng sẽ lập tức một xác hai mạng.
Trước cái chết cận kề, Thái hoàng thái hậu lại như tìm được người để trút nỗi niềm, cất giọng như kể lại dĩ vãng chôn sâu đáy lòng.
"Năm xưa, ta và Tiêu Lâm Sơn gặp gỡ nơi biên cương, một lần gặp gỡ đã động tình. Ta mượn danh thánh nữ giúp hắn đoạt lấy ngai vàng. Thế nhưng sau khi đăng cơ, hắn lại vì nghi kỵ mà tru sát toàn tộc Tây Yến của ta, còn đổ cho tuyết tai trời giáng, nói là thiên mệnh diệt quốc."
"Tiêu Lâm Sơn chính là hoàng tổ phụ của Tiêu Thần, là tiên hoàng thượng trước."
"Ta không vạch trần lời dối trá của hắn. Trong khoảnh khắc Tây Yến diệt vong, ta hạ độc đứa con duy nhất của mình với hắn, rồi giả điên giả ngốc tiếp tục làm sủng phi bên cạnh. Hắn chết rồi, ta lại lên ngôi Thái hoàng thái hậu."
"Tất cả mọi người đều ngưỡng mộ thần thái thánh nữ của ta thuở thanh xuân, hoàng thân quốc thích nườm nượp đến cầu xin ta bói mệnh. Nhưng họ đâu biết, từ khoảnh khắc Tây Yến bị diệt, những ‘lời tiên đoán’ từ miệng ta, đã biến thành lời nguyền."
"Ta nguyền cho con trai Tiêu Lâm Sơn chết yểu, nguyền cho hoàng tử tài giỏi nhất họ Tiêu là Tiêu Việt bị phản bội đến thân bại danh liệt, ta nguyền cho toàn bộ hoàng tộc họ Tiêu chết không toàn thây!"
"Chỉ có như vậy, thù diệt quốc diệt tộc của Tây Yến mới có thể được rửa sạch!"
Lúc này, Thái hoàng thái hậu đã là người tóc bạc da mồi, nhưng khi căm hận bùng lên trong ánh mắt, vẫn thấp thoáng bóng dáng tuyệt sắc khuynh thành năm nào.
"Bọn trẻ ấy thật đáng thương. Chúng quỳ dưới chân ta, gọi ta là hoàng tổ mẫu. Chúng ngưỡng mộ ta, tin từng lời ta nói. Thế nhưng cho đến lúc chết, chúng cũng không biết rằng, dưới vỏ bọc của ‘lời tiên đoán’, thực chất là độc chú, là lời nguyền giáng xuống lòng tin và tình thân."
"Lời nguyền ấy đủ sức khiến huynh đệ chia lìa, tình thân tan vỡ."
"Tiêu Thần cũng không ngoại lệ! Chờ ngươi chết rồi, ta sẽ khiến hắn đích thân hạ chỉ giết chết vương gia, đến khi ấy, hắn sẽ không còn cách nào phủ nhận số mệnh đoạn thân tuyệt tự mà ta ban xuống."
"Ra tay đi, không thể vì đứa nha đầu này thông minh mà ta nương tay. Trên người nó, trong bụng nó mang huyết mạch nghiệt chủng nhà họ Tiêu, tuyệt đối không thể để sống sót!"
Dải lụa trắng bất ngờ siết chặt, siết đến nghẹt thở. Ngay khoảnh khắc tử vong chỉ còn trong gang tấc, cánh cửa điện An Lạc đột nhiên bị đạp tung.
Lưỡi kiếm dài chém phăng hai đầu lụa trắng, cổ ta lập tức được giải thoát, cả người rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc.
"Hoàng thượng?"
Tiêu Thần đã đến, đúng lúc không thể kịp hơn. Hoặc phải nói, từ đầu đến cuối, chàng vẫn đứng ngoài điện chờ nghe tất cả.
"Ngài đã nghe thấy hết rồi sao?"
"Nghe thấy rồi."
Tiêu Thần từng bị mê hoặc bởi lời tiên đoán, mà nguồn cơn chính là Thái hoàng thái hậu. Vì vậy, ta chủ động bước vào bẫy của bà ta, chỉ để chàng có thể tận tai nghe thấy chân tướng giấu kín bao năm.
"Hoàng tổ mẫu, đã năm mươi năm trôi qua, người còn hận đến vậy sao?"
Thái hoàng thái hậu vuốt ve chuỗi tràng hạt trong tay, từng viên từng viên một cách đầy mê luyến.
"Chuỗi Phật châu này có mười tám hạt, mỗi hạt là một mạng của hoàng tộc. Mỗi một người vì lời tiên đoán mà đi sai đường, cuối cùng uổng mạng, trong tay ta lại thêm một hạt."
"Hai hạt lớn nhất, một là tiên hoàng thượng, một là tiên hoàng. Một người là phu quân của ta, một người là đứa con xuất sắc nhất của phu quân ta. Mỗi ngày, ta đều lần từng hạt, để họ chịu sự giày vò trong tay chính nữ nhân từng yêu họ."
Bà ta chợt nở nụ cười hiền hậu, như một tổ mẫu đầy từ ái nhìn về phía Tiêu Thần.
"Cháu ngoan, chẳng phải cháu vẫn luôn tò mò, mỗi ngày ta tụng kinh gì sao? Ta tụng chính là chú ngữ ác độc trong tiếng Tây Yến – ngày đêm tụng niệm, chỉ cầu cho con cháu họ Tiêu đời đời không được siêu sinh."
"Tiếc thay, cháu và vương gia đời này không có duyên làm hạt thứ mười chín trong chuỗi này."
Bà ta đột ngột siết mạnh tay, kéo đứt sợi chuỗi Phật châu, những hạt tròn lăn rơi đầy đất như những linh hồn uổng mạng ngã xuống, ánh mắt cuối cùng lại lạnh lẽo nhìn Tiêu Thần.
"Cháu nên cảm ơn Lục Tụng Nguyệt. Nàng ấy đã cứu cháu một mạng. Bằng không, cháu và Tiêu Việt, cũng chỉ là một phiên bản khác của Hiền vương trong tay ta mà thôi."
28.
Tiêu Thần không thể truy tội Thái hoàng thái hậu, nếu không, ắt sẽ bị thiên hạ phán xét là bất hiếu, mang tiếng trái đạo làm con cháu, khiến bá quan triều đình và bách tính chê cười.
Càng không thể để việc này truyền ra ngoài, làm tổn hại đến thanh danh của hoàng thất, bị sử sách phê phán là gia môn bất hạnh.
Người chỉ có thể chắp tay hành lễ, trầm giọng nói:
“Hoàng tổ mẫu vốn mang tâm bệnh, nữ y họ Hứa thực ra là người mà năm xưa Hiền vương vâng chỉ âm thầm tìm về từ dân gian, chỉ vì một lòng muốn chữa lành bệnh tình cho tổ mẫu.”
Thái hoàng thái hậu nghe xong chỉ cười nhạt, ngẩng đầu nhìn trời cao, lệ tràn khóe mắt, khẽ mắng một câu: “Ngốc tử…”
Tiêu Thần tiếp lời:
“Trẫm nay sắc phong Hứa nữ y làm Viện thủ Thái y viện, dưỡng thân nơi nội cung, không cần phải đến Thọ Khang cung nữa.”
Không có Hứa thái y ngày đêm chẩn mạch, bệnh tình của Thái hoàng thái hậu e là khó mà kéo dài thêm được nữa.
Tiểu Ninh vương muốn cầu tình cho hoàng tổ mẫu, song lại chỉ mím môi, do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể thốt nên lời.
Ta khẽ nghiêng người nhìn hắn, thấp giọng hỏi:
“Khi xưa, Thái hoàng thái hậu cũng từng nói với vương gia những lời kia sao?”
Ninh vương khẽ gật đầu, hồi tưởng:
“Từng nói. Bà bảo rằng, Hiền vương là thiên sát cô tinh, rằng ta sẽ chết dưới tay huynh trưởng Tiêu Việt.”
“Không chỉ ta, mà cả Tam công chúa, Ngũ hoàng tử và Thất hoàng tử, đều từng nghe những lời tương tự. Bọn họ bởi vì sợ hãi nên mới sinh lòng phòng bị, hết thảy đều dè chừng Hiền vương, thậm chí không tiếc mọi thủ đoạn để loại bỏ huynh khỏi hoàng thành. Ở một khía cạnh nào đó, đó là bản năng tự vệ. Vì lời tiên đoán của tổ mẫu, từ trước đến nay… chưa từng không ứng nghiệm.”
Ta lặng lẽ nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi:
“Vậy vương gia chẳng sợ sao?”
Hắn khẽ cười:
“Sợ chứ. Nhưng huynh trưởng Tiêu Việt từng cho ta ăn kẹo, từng vì ta mà chịu mắng, phụ hoàng trách ta ngu dốt, cũng chỉ có huynh ấy lên tiếng che chở. Ta sao có thể vì một tương lai chưa từng xảy đến, mà đi trừng phạt người từng hết lòng yêu thương ta?”
Bởi vậy, thuở niên thiếu, Ninh vương chưa từng tham dự vào chuyện bài xích Hiền vương.
Cho nên khi Hiền vương cất quân nhập cung, trong số các hoàng tử từng tranh quyền đoạt thế, chỉ có Tiêu Minh là người duy nhất được giữ lại một mạng.
29.
Ta đã hóa giải tâm ma trong lòng Tiêu Thần, được sắc phong làm Thục quý phi.
Tám tháng sau, dưới sự chăm sóc của nữ y họ Hứa, ta thuận lợi hạ sinh một vị hoàng tử.
Tiếng khóc vang dội của hoàng nhi tựa như phá tan lời nguyền tuyệt hậu của Tiêu Thần.
Lời nguyền ấy được hóa giải, không chỉ đổi lấy huyết mạch truyền thừa cho Đại Nguyên, mà còn là cơ hội để ta viết lại vận mệnh chính mình.
Đến ngày đầy tháng của hoàng tử, Tiêu Thần ban chiếu lập ta làm hoàng hậu.
Tại đại lễ sắc phong hậu vị, chàng nắm tay ta cùng bước lên điện Phụng Thiên, giữa muôn ngàn ánh mắt chúc phúc của trăm quan. Trong vòng tay ta, tiểu thái tử vui vẻ cười vang, thanh âm non nớt mà trong trẻo, vang vọng khắp đại điện.
Hôm ấy ở chùa Tử Ninh, chàng từng nói, sẽ cho ta một lời giải thích.
Nay, loan phụng song phi, hòa như cầm sắt.
Đây… chính là đáp án mà chàng dành cho ta.
-Hoàn-
(Đã hết truyện)
Cố Ý Dụ Dỗ (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
HE,
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
Nữ Cường,
Tình cảm,
Vả Mặt,
1.
Năm 1974, chồng , Lương Khoan, cuối cùng cũng thăng chức doanh trưởng, rốt cuộc cũng như nguyện theo đơn vị.
khi theo quân, phát hiện một phụ nữ tên là Hồ Lệ Tĩnh cứ tìm chồng , nhờ giúp cái giúp cái .
Chồng là kiểu cầu ắt ứng, chẳng bao giờ biết từ chối ai.
Nhìn hằng ngày giúp cô gánh nước, chẻ củi; nửa đêm nửa hôm còn đưa cô đến bệnh viện, chạy chạy bận tíu tít, trong lòng khó chịu.
là quân nhân, chăm sóc góa phụ liệt sĩ dường như chẳng gì đáng trách.
Cơ mà, cái cô Hồ Lệ Tĩnh bệnh , mà cứ bám riết một để “vò lông cừu” thế .
Trong cái khu gia đình quân nhân lắm đàn ông như , mỗi lần việc cô chỉ tìm chồng ?
Tôi cảnh cáo Lương Khoan bớt giúp phụ nữ đó .
Không giúp, ắt những đàn ông khác giúp.
Kết quả, chồng nổi nóng với .
Nói ích kỷ, lòng đồng cảm.
Bảo rằng là chiến hữu của chồng cô , chồng cô đã hy sinh , nên giúp đỡ chăm lo cho cô nhi của đồng đội.
Nói tất cả cùng ở một khu gia đình, chỉ riêng một phụ nữ mang theo con nhỏ, thật sự quá đáng thương.
Là vợ của quân nhân, nên cùng quan tâm, chăm sóc cô .
Tôi nổi cáu: “Cả khu tập thể chỉ là chiến hữu của chồng cô chắc? Muốn lợi dụng thì cũng thể chỉ nhắm mãi thế chứ!”
Anh cãi : “Lý Nguyệt Nga, em là ý gì, cái gì mà ‘Lợi dụng? Nếu khác chịu giúp cô thì cô đã chẳng mỗi lần đều nhờ đến !”
Tôi hỏi tiếp: “Lương Khoan, tại ai chịu giúp? Chẳng lẽ tư tưởng giác ngộ của những khác đều thấp hết, chỉ là cao cả thôi chắc?”
Anh gắt gỏng đáp : “Em đừng bậy, đừng bôi nhọ chiến hữu của . Bọn họ cũng bận gia đình túi bụi, sắp xếp thời gian tay giúp đỡ.”
Tôi nổi khùng: “Vậy cả khu chỉ nhà rảnh rang nhất, ? Thế mau chẻ củi, gánh nước .”
Anh định mở miệng, thì giọng phụ nữ mềm yếu vang đến:
“Anh Lương ơi, nhà em hết củi đốt, lu nước cũng cạn trơ …”
Tôi phừng phừng lửa giận, đúng là oan hồn tan.
Bèn tóm lấy chồng: “Không !”
Anh khó chịu: “Nguyệt Nga, cô giống chúng , cô là thành phố. Những việc nặng nhọc , cô từng làm bao giờ.”
Tôi bực bội, chỉ vì cô từng làm, cô liền lý do vô tư chỉ huy đàn ông nhà khác giúp ?
“Nhà còn chẻ xong củi!”
“Em cũng thể chẻ mà.”
“Lu nước nhà cũng cạn !”
“Mấy việc em chẳng làm quen .”
Tôi giận hộc máu.
Tôi và Lương Khoan coi như thanh mai trúc mã, đều xuất thân nghèo khổ.
Trước khi làm doanh trưởng, vẫn luôn ở nông thôn chăm sóc cha mẹ và các em .
Vì cha mẹ sức khỏe yếu, em trai em gái còn nhỏ, nên gánh hết mọi việc nặng nhọc trong nhà.
Nhà đông , ít lao động, lương của cũng cao, thế nên mỗi ngày làm như đàn ông trong hợp tác xã, cố gắng kiếm đủ mười công điểm.
Thêm cả nhà mẹ đẻ phụ giúp đỡ đần chút ít, cuộc sống cũng tạm qua ngày.
Đợi em trai em gái lớn khôn, mới đỡ đần phần nào.
Biết làm doanh trưởng, cha mẹ thấy áy náy với , các em cũng biết ơn , đều giục theo quân.
Chính cũng hào hứng.
Ai ngờ đến nơi , mới phát hiện ở đây một cô ả ba trăm sáu mươi độ góc chết “chen ” cuộc sống của với chồng.
Nhìn bóng lưng chồng rời , giận đến nghiến răng.
Chỉ vì “giỏi giang”, mà hiển nhiên cớ giúp phụ nữ khác, quẳng hết mọi việc cho vợ ?
Hóa giỏi giang cũng là cái tội!
Tôi thực sự chửi bậy. Mẹ kiếp, đàn ông là chồng ?
Anh xót cho vợ, xót phụ nữ khác.
Chẳng lẽ đầu óc lừa đá hả?
Tôi ném cây chổi đang cầm trong tay, gõ cửa nhà lão Vương bên cạnh.
Lão Vương tên thật là Vương Thắng Lợi, là doanh trưởng doanh 1, còn Lương Khoan chồng là doanh trưởng doanh 2.
Nhà Vương Thắng Lợi một bé bảy tuổi, tên ở nhà là Thạch Đầu. Nghe mấy chị em dâu ở đây kể, bé là con nhận nuôi, là con của một đồng đội đã hy sinh.
Anh kết hôn, con nuôi, xuất thân nông thôn, diện mạo cũng thường thôi, nên chuyện hôn nhân vẫn kéo dài mãi.
“Chào doanh trưởng Vương, xin vì quấy rầy .”
“Anh thể giúp chẻ một ít củi, gánh một gánh nước , chỉ cần đủ nấu bữa trưa là . Tôi thể trả tiền cho .”
Vương Thắng Lợi nghi hoặc phụ nữ mặt.
Đây là phụ nữ giỏi giang nhất khu gia đình quân nhân. Chẻ củi, gánh nước, giặt giũ nấu nướng, cô làm đấy, ngăn nắp hết mức.
Dù mới đến hai tháng, nhưng tiếng tăm “đảm đang” của cô đã truyền khắp khu.
Anh thậm chí còn mấy em vợ lười ở nhà than phiền, vợ là Lý Nguyệt Nga cơ chứ.
“Thế lão Lương ?”
“Đi chẻ củi, gánh nước cho Hồ Lệ Tĩnh .”
Thấy vẻ ngờ vực trong mắt Vương Thắng Lợi, vội xoa xoa lưng :
“Thật mấy việc làm hết, chỉ là hôm qua trật lưng, dám dùng sức, cứ dùng sức là đau.
Lương Khoan mà đã , chắc chiều mới về. nấu cơm trưa, mà hết củi hết nước thì làm nấu chứ.”
“Đợi thay quần áo qua ngay.”
Nhìn đàn ông vã mồ hôi như tắm trong sân nhà , bước bếp; lưng thực khỏe re.
Tôi lấy bột mì vẫn tiếc dám ăn, nấu một nồi canh mì sợi.
Nước trong lu đã đầy, củi cũng chẻ xong.
Tôi bưng một chậu mì sợi : “Doanh trưởng Vương, mới nấu canh mì sợi, mang về ăn cùng Thạch Đầu . Hôm nay thật sự cảm ơn nhiều lắm.”
Vương Thắng Lợi trông thấy hơn nửa chậu mì trắng tinh, kiên quyết nhận. Thời buổi , bột mì quý giá lắm.
“Giúp chút việc cỏn con thôi, đạo lý còn ăn cơm.”
“Đối với thì là việc nhỏ, với là chuyện lớn. Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến khu gia đình , khác giúp chẻ củi, gánh nước đấy.
Không dối gạt gì , cảm thấy chẻ củi gánh nước thật sự mệt mỏi.”
Tôi thấy trong mắt đàn ông thoáng qua một tia thương hại.
“Vậy thì khách sáo nữa. Sau nếu lão Lương rảnh chẻ củi, gánh nước cho cô, cứ gọi .”
“Thế thì ngại quá. Tuy mệt nhưng vẫn làm . Mì để một lát sẽ nguội, mau mang về ăn, chắc Thạch Đầu cũng đói .”
Quả nhiên, Lương Khoan mãi bữa trưa mới về.
“Tiểu Hồ vì cảm ơn nên giữ ăn trưa.”
“Cô cũng biết ơn đấy chứ.”
“Người học, văn hóa, đương nhiên biết cách báo đáp.”
Tôi bực bội. Tôi học hành gì, văn hóa, nên biết ơn chắc?
Ai cho cái mặt mũi to thế mà thốt câu đó?
Đến ngày nghỉ, theo lệ thường sang nhà Hồ Lệ Tĩnh làm việc.
Tôi gõ cửa nhà lão Vương sát vách.
Tôi ngại ngùng: “Vương đại ca, mấy hôm nay cơ thể em khỏe lắm. Anh cũng biết phụ nữ đến mấy ngày thì làm nổi việc nặng. Trong nhà hết củi, hết nước .”
Người đàn ông phần thoải mái:
“Lão Lương giúp ?”
Tôi gật đầu.
“Đi thôi!”
Lần làm việc nhanh, giờ cơm trưa liền trở về.
Tôi nấu một chậu to mì “đả khẩu diện” (món mì cắt miếng).
Sau đó, bưng thẳng sang nhà bên.
“Cô mang thứ qua làm gì?”
“Cảm ơn lần nữa vì đã giúp . Thạch Đầu mau lấy bát, hôm nay mì đả khẩu diện, dì giỏi nhất là nấu món đấy!”
Cậu bé bảy tuổi, nước miếng chảy ròng, hí hửng chạy lấy bát.
Thấy dáng vẻ bé, đàn ông cũng mở miệng từ chối nữa.
Đây là lần đầu bước nhà lão Vương, phát hiện căn phòng của hai bố con thực sự trống trải.
Ăn xong, tiện tay cầm bộ quần áo trẻ con vứt ở phòng khách, thấy miếng vá thô kệch đó.
Tôi tháo nó , thêu một chiếc lá lên chỗ rách .
“Dì lợi hại quá!” Thạch Đầu tròn xoe mắt .
“Dì biết , mấy bạn trong khu thấy miếng vá quần áo của cháu thì nhạo, bảo quá. Bây giờ cháu sẽ mặc cho chúng nó xem, xem ai mới là vá !”
Tôi : “Sau quần áo hỏng, cháu thể đem qua đây, Dì sẽ vá cháu.”
“Cảm ơn dì, dì thật ! Giờ cháu mặc ngay đây, tìm bọn nó.”
Nhìn thằng bé thay xong quần áo chạy ù ngoài, Vương Thắng Lợi chằm chằm :
“Rốt cuộc cô mục đích gì?”
Tôi ngẩn : “Vương đại ca, thế là ?”
“Củi cho dù bổ vẫn thể đốt, nước dù thiếu cũng đủ dùng. Cho dù cô khỏe, cô cũng thể chờ Lương Khoan về làm. ”
Bị đàn ông vạch trần thương tiếc, chút hoảng. Sao đột nhiên hỏi như thế?
Chẳng lẽ việc đối xử với Thạch Đầu làm sinh nghi?
Tôi hỏi ngược: “Nếu đã biết, vẫn giúp ?”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰