Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

PHƯỢNG KHAI TÀN MỘNG

Chương 8



Vì thế tổ huấn nhà Giang quy định: mỗi đời chỉ được chọn một thứ để kế thừa, không được để lộ quá nhiều.

Cũng vì thế, người nhà họ Giang thông minh hơn người thường, khiến tiên đế chú ý đến.

Nếu tiên đế là một minh quân, đem những sách ấy hiến tặng triều đình cũng chẳng sao.

Nhưng ông ta vốn chẳng đoái hoài dân chúng, chỉ biết hưởng lạc.

Với loại người đó, sở hữu kho báu này chẳng khác nào tự đưa đầu vào rọ.

Tất nhiên, Triệu Nhiên cũng chẳng phải minh quân.

Nhưng ta không vội. Không phải Quý phi vừa mới có thai đó sao?

10.

 

Ta là hoàng hậu, tuy ngu ngơ, nhưng những năm gần đây Triệu Nhiên thuận buồm xuôi gió.

Cũng nhờ phụ thân ta biết cách làm ăn, mang lại lợi ích cho nhiều vùng đất.

Dưới trướng ông là nhóm học trò nghèo khổ, đầy chí lớn vì nước vì dân, được phụ thân cưu mang và tạo điều kiện phát huy tài năng, khiến không ít địa phương cải thiện được cuộc sống.

Quý phi hạ sinh long phượng thai, ta yêu quý lắm, ngày nào cũng gọi hai đứa nhỏ tới chơi.

Chuyện hậu cung, ta không quản, Quý phi thì ngày càng quyền thế, có con trai con gái, tương lai chắc chắn sẽ mẫu bằng tử quý.

Nhưng đột nhiên, biên ải truyền đến tin khẩn.

Triều đình lo lắng bất an, nhiều người khuyên Triệu Nhiên thân chinh chinh phạt.

Hắn bị đẩy ra tiền tuyến, không còn đường lui.

Trận chiến ấy kéo dài suốt hai năm, hắn vậy mà còn sống trở về, quả là đáng mừng.

Chỉ là, trong từng ấy năm, hắn dẹp loạn ngoại bang, thì Tam hoàng tử cũng âm thầm lớn mạnh.

Năm đó Thái hậu để diệt trừ Thục phi, sau khi tiên đế chết, đã ép nàng phải tuẫn táng.

Đó là mối huyết hải thâm thù, Tam hoàng tử sao có thể không hận?

Khi Triệu Nhiên dẫn quân khải hoàn về, liền bị phản quân của Tam hoàng tử chặn ngoài cổng thành.

Quân vừa chiến đấu, vừa kiệt sức, không còn khả năng chống đỡ.

Tam hoàng tử đánh nhau với hắn gần như cầm hòa, còn Tịch Vi Nhiên thì đứng trong thành, không chịu mở cửa.

 

Nàng sợ chết, tay trái tay phải đều là con cái, nếu Triệu Nhiên chết, con lên ngôi, nàng sẽ trở thành Thái hậu.

Triệu Nhiên hiểu tất cả, nhẫn nhịn giữ lại một hơi thở cuối cùng.

Đêm đó, ta bí mật mở cổng thành, đưa hắn vào cung.

Hắn vừa thấy ta liền bật khóc:

“A Yên, không ngờ cuối cùng lại là nàng cứu ta…”

Ta vẫn mang dáng vẻ ngốc nghếch như cũ, khiến lòng hắn càng thêm căm hận Tịch Vi Nhiên.

Ngay trong đêm ấy, cung đình đại loạn.

Triệu Nhiên, Tịch Vi Nhiên và Thừa tướng đồng quy vu tận.

Hoàng cung bốc cháy dữ dội, không ai dập nổi.

Cuối cùng, cả Thái tử và Công chúa cũng chết trong biển lửa.

Ta và phụ thân đứng ngoài cửa điện, nhìn ngọn lửa bừng bừng.

Cha nói:

“Không biết kết cục này là đúng hay sai.”

“Cha, tổ phụ đã từng nói, đừng tùy tiện can thiệp vào nhân quả của thế gian. Tất cả bọn họ, chỉ là gieo gió gặt bão mà thôi.”

“Con nói đúng.” Cha gật đầu.

 

Trận đại hỏa thiêu ấy thiêu ròng rã ba ngày ba đêm mới dập được.

Hoàng cung chỉ còn lại một vị hoàng hậu ngốc nghếch, cùng một đứa bé, thất hoàng tử do một cung nữ sinh ra.

Đó là giọt máu duy nhất còn lại của Triệu Nhiên.

Nó trở thành tân hoàng đế.

Ta ôm lấy đứa bé nhỏ xíu, nói khẽ:

“Đừng sợ, sau này mẫu hậu sẽ luôn ở bên con.”

“Vâng, mẫu hậu. Sau này con nhất định sẽ làm một vị hoàng đế vì dân vì nước.”

“Được.” Ta gật đầu.

Ta tin rằng, nó nhất định sẽ trở thành minh quân.

Mẫu thân của nó chẳng có nổi phong hiệu, là do ta âm thầm cứu.

Đứa trẻ này do ta tự tay nuôi nấng, dạy dỗ từ nhỏ, nhất định không phải loại vua mù quáng vô tình.

Ta ngẩng đầu nhìn trời, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Những tháng ngày giả điên giả dại ấy, tưởng như mới hôm qua, vậy mà ta đã sống như vậy suốt bao năm.

(Hết)

(Đã hết truyện)

Thứ Nữ Quyền Khuynh Thiên Hạ (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Cổ Đại, Vả Mặt, Nữ Cường, Trả Thù,

01

Phụ thân và đích mẫu phu thê ân ái.

Tỷ tỷ là viên ngọc quý duy nhất trên tay họ.

Còn ta, một thứ nữ, là vết nhơ lớn nhất trong gia đình ba người họ.

Sinh mẫu của ta vốn là một tiểu nha hoàn làm việc vặt trong phủ.

Phụ thân say rượu, đã cưỡng bức bà ấy.

Sau đó sợ đích mẫu phát hiện, ông ta đuổi sinh mẫu ra ngoài.

Mãi đến khi sinh mẫu mang thai ta, không còn đường nào khác, bà đã quỳ xuống trước phủ Thượng thư bộ.

Chuyện này bị kẻ thù chính trị của phụ thân biết được.

Phụ thân sợ bị người ta tố cáo lên triều đình, nên mặt mày sa sầm cho phép sinh mẫu mang ta vào phủ.

Đích mẫu oán hận sinh mẫu dám lên giường với phụ thân sau lưng bà ta.

Thế nhưng rõ ràng tất cả đều do phụ thân ép buộc.

Sinh mẫu của ta chỉ là một người câm gầy yếu.

Bà không thể chống cự, cũng không thể kêu cứu.

Phụ thân lại oán hận sinh mẫu tại sao lại lén lút sinh ra ta rồi quay lại.

Nhưng sinh mẫu khi bị đuổi ra ngoài, vốn tay trắng.

Một người câm tay trắng, làm sao sống sót được trong thế đạo này?

Bà ngay cả bụng cũng không thể lấp đầy, làm sao có thể mời được đại phu?

Nhưng những điều này không ai quan tâm.

Bà chỉ là một nha hoàn nhỏ bé không đáng kể.

Dù có c.h.ế.t cũng sẽ không có ai liếc nhìn.

02

Chính là một người như vậy.

Vì muốn ta có một tia hy vọng sống, bà đã mang ta quỳ trước phủ Thượng thư bộ.

Dù cái giá phải trả là mạng sống của bà.

Bà bị người ta siết cổ đến chết, trên người đầy vết bầm tím, không có một chỗ nào lành lặn.

Phụ thân tuyên bố ra ngoài rằng sinh mẫu của ta c.h.ế.t vì bệnh hoa liễu.

Dù sinh mẫu đáng ghét, nhưng con trẻ vô tội, ông ta sẽ nuôi nấng ta nên người.

Thế nhân tùy ý nhục mạ sinh mẫu của ta, lại ca ngợi phụ thân ân oán rõ ràng, phẩm hạnh cao thượng.

Ta, như sinh mẫu mong muốn, đã thành công ở lại phủ Thượng thư.

Bà không cần phải lo lắng, ta lúc đó mới năm tuổi, sẽ bị người ta cưỡng ép bán vào thanh lâu.

Chỉ là, bề ngoài ta tuy là thứ nữ của phủ họ Diệp, nhưng thực tế lại chẳng khác gì nha hoàn.

Bên cạnh không có người hầu hạ, mỗi ngày đều có vô số việc phải làm.

Sinh mẫu đơn thuần yếu đuối, cam chịu, duy nhất một lần dũng cảm, là vì ta.

Phụ thân tinh ranh ích kỷ, bạc tình bạc nghĩa, vì đạt được mục đích, có thể bất chấp thủ đoạn.

Còn ta, bề ngoài kế thừa tính cách của sinh mẫu.

Thực tế lại giống phụ thân như đúc.

Ta chỉ mất ba tháng, đã đến được trước mặt tỷ tỷ Mạnh Tri Nghi.

Mạnh Tri Nghi là viên ngọc quý trên tay phụ thân và đích mẫu.

Từ khi sinh ra, muốn gì được nấy.

Hạ nhân trong phủ, nâng niu chiều chuộng nàng, ai nấy đều nịnh nọt đến cực điểm.

Còn ưu điểm duy nhất của ta, là cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, và ngay lập tức hiểu được Mạnh Tri Nghi muốn gì.

Ở phủ họ Diệp, ai ai cũng nghe lời Mạnh Tri Nghi.

Nhưng ra khỏi phủ, ở chỗ những người bạn khác.

Đều là tuổi tác và thân phận tương đương, ai lại vô cớ chiều chuộng nàng ta?

Lúc này ta cần phải tâng bốc và làm nổi bật nàng.

Nàng xinh đẹp như tiên nữ, còn ta quê mùa thô kệch, là "con bé ăn mày" trong miệng nàng.

Mạnh Tri Nghi đưa ra bất kỳ quan điểm nào, ta đều là người đầu tiên ủng hộ và khen ngợi.

Hễ có ai dám chất vấn một chút, ta liền khoanh tay đối chất với người ta, cố tình nói trắng thành đen.

Mạnh Tri Nghi chỉ cần giả vờ khuyên can vài câu.

Sau khi ta cãi thắng, nàng lại dạy dỗ ta vài câu, nói ta vô lễ, không hiểu quy củ.

Nếu nàng nói sai, ta liền nhận hết mọi lỗi lầm về mình.

Dù là trường hợp nào, cuối cùng nàng cũng sẽ cùng bạn bè cười nhạo ta.

Ta vẫn là thứ nữ mà ai cũng có thể bắt nạt.

Nhưng ta cũng nhặt được không ít thứ từ kẽ hở của Mạnh Tri Nghi.

Mạnh Tri Nghi đến trường nữ tử, ta đi theo, vừa hầu hạ nàng, vừa học tập.



Bình luận