Phục Linh
Chương 7
12
Tôi vào nhà, lấy ra hai cuốn sổ đỏ, mở ra, đưa đến trước mặt anh ta.
“Phó Hành, mở to mắt mà nhìn cho rõ. Nhà họ Thẩm và nhà họ Phó, bây giờ đều là của tôi.”
Phó Hành ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt ban đầu kinh ngạc, sau dần trở thành sợ hãi.
Tôi cất giấy chứng nhận bất động sản đi, ngồi xuống trước mặt anh ta, suy nghĩ trôi dần vào ký ức, như thể một lần nữa xem lại bộ phim đời mình.
“Phó Hành, tôi và anh, cả Tâm Du nữa, chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ.”
“Tôi không biết anh bắt đầu thích Tâm Du từ khi nào. Nhưng anh là chàng trai đầu tiên tôi rung động.”
“Tôi thật sự rất thích anh. Vì vậy khi Phó Kiến Quốc ép anh đến nhà tôi cầu hôn, mặc dù anh trông chẳng hề vui vẻ, tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc.”
“Tôi nghĩ, mình tốt như này, anh ấy sẽ từ từ yêu mình thôi.”
“Tôi nài nỉ bố tôi dạy anh làm ăn, bảo ông dồn toàn bộ nguồn lực của nhà họ Thẩm cho anh.”
“Nhà tôi chỉ có mình tôi là con gái duy nhất. Bố tôi yêu tôi hơn tất cả mọi thứ trên đời này.”
“Ông ấy dẫn anh đi làm ăn, từng chút một truyền lại kinh nghiệm lăn lộn cả đời trên thương trường cho anh.”
“Cho nên, anh trưởng thành, tập đoàn nhà họ Phó phát triển.”
“Và rồi, anh nghĩ mình cần phải thoát khỏi nhà họ Thẩm.”
Tôi cúi mắt xuống, giấu đi những giọt nước mắt đã tràn đến khoé mi.
“Anh và Phó Kiến Quốc quả thật là bố con, ngay cả cách hại người cũng giống hệt nhau.”
“Phó Kiến Quốc dựng nên một vụ tai nạn giao thông hại c.h.ế.t bố mẹ của Tâm Du.”
Tôi đột ngột ngẩng đầu nhìn anh ta chằm chằm.
“Và anh, chồng của tôi, dựng nên một vụ tai nạn hại c.h.ế.t bố mẹ của tôi.”
Ánh mắt Phó Hành trốn tránh, không dám nhìn tôi.
Không sao cả, tôi tự mình tiếp tục nói.
“Nhưng Phó Hành, anh quên rồi sao, hổ phụ sinh hổ tử.”
“Hôm nay tôi rảnh, có vài chuyện nói với anh cũng không sao, coi như nghe một câu chuyện vậy.”
“Quay đi quẩn lại bảy năm trời, cuối cùng tìm được Mộ Tâm Du, anh có vui lắm không?”
“Người trong lòng mất rồi lại tìm lại được, còn gì hạnh phúc bằng, nhỉ?”
“Phó Hành, Mộ Tâm Du là tôi tìm lại giúp anh đấy.”
“Hợp đồng của Tinh Hà, là phần thưởng tôi dành cho cô ấy.”
“Ông Lý chủ tịch của Tinh Hà và bố tôi từng vào sinh ra tử với nhau. Sang năm, Tinh Hà vẫn sẽ trở lại tay tôi thôi.”
“Tâm Du vào tập đoàn, đàm phán thành công hai hợp đồng, đấy cũng là nước cờ của tôi đấy.”
“Cô ấy buộc phải có thành tích, anh mới dễ bề đẩy cô ấy lên vị trí cao. Cô ấy ngồi càng cao, ngã xuống mới có thể hoàn toàn phá hủy uy tín mà anh xây dựng trong tập đoàn bấy lâu nay.”
“Người nhà của Tâm Du và người nhà của tôi đều bỏ mạng trong tai nạn giao thông.”
“Và anh, đức chồng của tôi, cũng mất nửa cái mạng trong một vụ tai nạn giao thông.”
“Anh đoán xem, ở đây có sự liên quan nào không?”
Tôi quay đầu nhìn Phó Hành, cười rạng rỡ.
“Phó Hành, tôi từng nói, tôi chuẩn bị sẵn cho anh một nghìn chông gai phía trước.”
“Kẻ phụ tấm chân tình, xứng đáng bị xiên lòi ruột mà chết.”
Sắc mặt Phó Hành tái nhợt, mắt anh ta đỏ ngầu. Anh ta thở hổn hển nhìn chằm chằm tôi.
“Thẩm Phục Linh! Cô!! Cô thật độc ác!!”
Tôi cười vui vẻ, đứng dậy, vỗ vai anh ta, xoay người chuẩn bị rời đi.
Sau lưng vang lên một tiếng “phịch”. Tôi quay đầu lại, thấy Phó Hành ngã sõng soài trên đất.
Anh ta dùng toàn bộ sức lực, vươn tay về phía tôi.
“Phục Linh, tôi van cô, để tôi c.h.ế.t đi…”
“Để tôi c.h.ế.t đi cho rồi…”
Tôi ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, vỗ vỗ mặt Phó Hành, cười nói:
“Không được, bây giờ anh vẫn chưa thể c.h.ế.t được.”
“Chỉ cần ngày nào anh chưa c.h.ế.t thì tập đoàn nhà họ Phó vẫn là tài sản chung của tôi và anh. Đám sài lang hổ báo kia muốn nuốt chửng tập đoàn sẽ không có lý do chính đáng.”
“Chờ đi, chờ tôi nắm chắc tập đoàn nhà họ Phó trong tay rồi, lúc đó anh mới được chết.”
Tôi xoay người rời đi, đi thật xa, vẫn nghe thấy tiếng khóc lớn vang lên phía sau.
Thật đúng là kẻ vô dụng!
13
Khi Tâm Du rời đi, tôi ra sân bay tiễn cô ấy.
Trong đại sảnh đông đúc của sân bay, cô ấy ôm chặt tôi, không chịu buông.
Giống như ngày bé, tôi nhẹ nhàng vỗ về lưng cô ấy.
“Ở nước ngoài một mình, nếu không chịu nổi nữa thì hãy về đây.”
“Nhà chị luôn để dành một căn phòng cho em.”
Tâm Du ôm lấy cổ tôi, hơi ấm từ nước mắt cô ấy làm ướt bờ vai tôi.
Giọng cô ấy dịu dàng, pha lẫn tiếng nức nở, giống hệt cô bé hay chạy đến tìm tôi khóc mỗi khi bị bắt nạt ngày xưa.
“Chị Phục Linh, chị thật mạnh mẽ.”
“Chỉ cần nghĩ rằng dù có chuyện gì xảy ra thì chị chắc chắn vẫn sẽ luôn ở sau lưng em, thế là em chẳng sợ gì nữa.”
Tôi khẽ vỗ về lưng cô ấy, hiểu rằng cô bé mít ướt ngày nào đã trưởng thành rồi.
Cô ấy không phải là chim hoàng yến, cũng chẳng phải dây tầm gửi. Ở đất nước xa xôi ấy, cô ấy nhất định sẽ bám rễ cắm sâu vào đất, nở ra đóa hoa rực rỡ nhất thuộc về riêng mình.
14
Thời gian lại trôi qua một năm, tôi cuối cùng đã giải quyết xong những mối quan hệ chồng chéo trong nội bộ tập đoàn tập đoàn nhà họ Phó, nắm trọn toàn bộ trong tay.
Trong năm này, tập đoàn nhà họ Phó phát triển ổn định, doanh thu tăng trưởng 20%, cả tập đoàn trên dưới đều đồng lòng.
Giá trị cuối cùng của Phó Hành cũng đã biến mất.
Một buổi chiều ấm áp tràn đầy ánh nắng, tôi bước vào phòng anh ta, cúi sát vào tai, nhẹ nhàng hỏi:
“Phó Hành, năm qua, sống có vui vẻ không?”
Mí mắt anh ta sụp xuống, không mở nổi.
Chỉ có con ngươi bên dưới mí mắt đang chậm rãi chuyển động chứng tỏ anh ta vẫn còn sống.
Tôi đưa tay chạm nhẹ vào đôi mắt run rẩy ấy, dịu dàng nói:
“Phó Hành, kiếp này, duyên phận vợ chồng, chấm dứt tại đây.”
“Kiếp sau, đừng gặp lại nữa.”
Chiều hôm đó, tôi đã đưa ra một quyết định đau lòng—thông báo bác sĩ rút ống, từ bỏ điều trị.
Một giờ sau, Chủ tịch Tập đoàn tập đoàn nhà họ Phó, Phó Hành, buông tay nhân gian.
15
Trong tang lễ của Phó Hành, tôi khóc nức nở trước ống kính, ngất đi vài lần.
Trên mạng tràn ngập những bài ca ngợi tình yêu kiên trinh và đẹp đẽ của vợ chồng Chủ tịch Phó.
Dưới sự đồng lòng ủng hộ, tôi tiếp nhận trọng trách của Phó Hành, trở thành Chủ tịch mới của tập đoàn nhà họ Phó.
Hai năm sau, khi chuyện này dần mờ nhạt khỏi công chúng, Tập đoàn tập đoàn nhà họ Phó lặng lẽ đổi tên.
Từ đó trở đi, không ai còn nhớ tới tập đoàn nhà họ Phó.
Người đời chỉ biết đến Tập đoàn nhà họ Thẩm.
Tập đoàn Thẩm Thị của Thẩm Phục Linh.
16
Thêm một năm nữa trôi qua. Tiết Thanh Minh, tôi mang hoa và rượu đến nghĩa trang thăm bố mẹ mình.
Hôm đó trời không mưa, chỉ có vài đám mây đen lững lờ trôi.
Muốn tâm sự đôi điều, tôi tựa vào bia mộ, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Trong giấc mơ, bố mẹ tôi đứng bên cạnh, trìu mến nhìn tôi.
Tôi trong mơ cuống quýt muốn kéo mình đang ngủ dậy.
Bố mẹ mỉm cười hiền từ, nói:
“Phục Linh, chúng ta không vội. Con đường sau này, cứ từ từ mà đi.”
“Cứ đi mãi, đi đến khi nào gặp được hạnh phúc.”
Bóng dáng bố mẹ dần tan biến, bên tai vang lên tiếng chuông gió leng keng.
Tôi mở mắt, nhìn về hướng bố mẹ biến mất trong mơ, cười mà nước mắt rơi lã chã.
Bố, mẹ, tạm biệt.
(HẾT)
(Đã hết truyện)
Kết Hôn Chớp Nhoáng (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Hiện Đại,
1.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng hẳn.
Cánh cửa kính mờ khẽ mở ra, gương mặt còn dính nước, non choẹt, ló ra thăm dò:
“Anh Dự…”
Tôi nhận ra cô ta, thực tập sinh mà Trần Dự dẫn về, mới ra trường, lúc nào nhìn hắn cũng long lanh mắt như nhìn thần tượng.
“Mặc đồ vào rồi hãy ra.”
Giọng tôi bình thản như nói chuyện thời tiết.
“Bởi… tôi chưa đi.”
Mặt cô ta trắng bệch, vội rụt đầu vào, “rầm” một tiếng đóng cửa.
Trán Trần Dự lấm tấm mồ hôi:
“Vãn Vãn, anh uống rượu… đầu óc không tỉnh táo…”
“Đến mức đưa gái về căn hộ hai đứa thuê chung sao?”
Tôi ngước mắt nhìn, môi cong lên giễu cợt.
“Còn dùng cả bộ ga giường tôi mua nữa chứ?”
Căn hộ này, tiền đặt cọc phần lớn là tôi lo.
Khi đó Trần Dự còn ôm tôi nói:
“Vãn Vãn, đây là tổ ấm của tụi mình.”
Giờ thì sao, cái nơi gọi là “tổ ấm” ấy lại sặc mùi nước hoa của người khác.
“Anh… anh sai rồi, thật sự sai rồi!”
Giọng hắn run như sắp khóc.
“Chỉ lần này thôi! Tha thứ cho anh nhé, mình cưới nhau đi?”
Cưới?
Tôi thấy dạ dày mình thắt lại.
Ba năm yêu nhau, hắn đã không biết bao lần nói muốn cưới – “Chờ anh thăng chức”, “Chờ gom đủ tiền”, “Chờ mẹ anh đồng ý”…
Thì ra, là chờ như vậy.
“Trần Dự.”
Tôi nhìn hắn như nhìn người xa lạ.
“Vậy là xong rồi.”
“Ôn Vãn! Em tuyệt tình đến vậy sao?”
Hắn hét lên khi tôi quay lưng bỏ đi.
“Chỉ vì anh phạm cái lỗi thằng đàn ông nào chẳng phạm? Em tưởng bỏ anh rồi sẽ tìm được thằng hơn sao? Em sắp ba mươi rồi đó!”
Tay tôi đang mở cửa thì khựng lại.
Tôi ngoảnh lại, mỉm cười.
“Đúng, tôi sắp ba mươi.”
“Nên thời gian của tôi rất quý.”
“Không dư mà đi bới rác tìm đàn ông.”
Rầm!
Cánh cửa đóng lại, chặn hết tiếng gào giận dữ và cả tiếng nấc trong phòng tắm.
Tim tôi cứng như đá.
Không khóc, không hét.
Tôi bắt taxi về nhà ba mẹ.
2.
Mẹ tôi nhìn thấy tôi mặt không còn giọt máu nào, hoảng hốt:
“Sao vậy, Vãn Vãn? Cãi nhau với Trần Dự à?”
“Chia tay rồi.”
Tôi ngả người xuống sofa, giọng nghẹn trong chiếc gối ôm.
“Chia… chia tay?!” Mẹ gần như kêu lên.
“Sao lại vậy? Hai đứa còn mua nhà chung mà!”
“Anh ta… dắt gái về nhà.” Tôi nói ngắn gọn.
Phòng khách im phăng phắc.
Vài giây sau, “bộp”, ba tôi đập tờ báo xuống bàn, mặt căng lại.
“Đồ khốn kiếp! Mẹ biết nó chẳng ra gì từ lâu rồi! Vãn Vãn, đừng sợ, còn có mẹ…”
Bà ôm chặt lấy tôi.
Cuối cùng, tôi bật khóc trong vòng tay bà.
Không phải khóc vì Trần Dự.
Mà khóc cho ba năm tình cảm tan tành.
Những ngày sau rối tung như bãi chiến trường.
Trả nhà, dọn đồ, chia đống “tài sản chung” đáng thương.
Trần Dự vẫn bám lấy, chặn tôi dưới công ty, tay ôm bó hồng rẻ tiền, khóc lóc thảm thiết.
Tôi lách qua, như né đống rác.
Hắn sau đó nhắn tin như điên, mắng tôi lạnh lùng, tuyệt tình, tham tiền, nói tôi chờ dịp đá hắn để kiếm chỗ ngon hơn.
Tôi chỉ gửi lại đúng một tin:
“Còn làm phiền nữa, tôi sẽ phát clip HD không che của anh với con thực tập sinh cho cả công ty.”
Rồi im bặt.
Chỉ còn mẹ tôi rơi vào một vòng hoảng loạn khác.
“Vãn Vãn, phải vực dậy nhanh lên! Con gái không có dư thời gian đâu!”
“Mẹ, con ổn mà…”
“Ổn cái gì mà ổn!” Mẹ gắt.
“Nghe mẹ, đi xem mắt! Phải đi! Phải tranh thủ tìm người tử tế!”
Tôi bị bà tra tấn đến chóng mặt, chỉ muốn bịt miệng bà.
“Được rồi, đi! Mẹ sắp xếp đi!”
Vậy là tôi gặp Giang Kiến Xuyên.
3.
Cuộc hẹn ở quán trà yên tĩnh.
Ánh nắng trưa len qua rèm tre, in lốm đốm lên người anh.
Anh ngồi thẳng, vai lưng như được kẻ chỉ.
Áo sơ mi xám đậm, tay áo xắn đến khuỷu, để lộ cổ tay đeo đồng hồ thiết kế tinh giản.
Rất… cứng rắn.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh là vậy.
Không phải dữ, mà là nghiêm, nghiêm từ tận xương tủy.
So với Trần Dự khéo mồm thì hoàn toàn trái ngược.
“Ôn Vãn?” Anh cất tiếng, giọng trầm thấp, không chút cảm xúc.
“Vâng. Anh là Giang tiên sinh?”
Anh gật đầu, mắt dừng trên mặt tôi vài giây, lạnh lùng như đang kiểm hàng.
“Chắc người giới thiệu cũng nói rõ tình hình của tôi rồi.”
Anh đi thẳng vào vấn đề.
“Công việc đặc thù, cần bảo mật, giờ giấc không linh hoạt, thường không ở nhà. Tôi cần một người bạn đời ổn định, không phiền phức. Cô thấy chấp nhận được không?”
Rất trực tiếp.
Không quanh co, không thăm dò, vào thẳng trọng tâm.
Có lẽ vì tôi đã quá ngán kiểu giả bộ của Trần Dự, nên sự thẳng thắn ấy lại làm tôi thấy… dễ chịu lạ thường.
“Vâng, tôi biết. Có thể chấp nhận. Còn về tôi, chắc họ cũng nói rồi?”
“Nói rồi. Vừa chấm dứt một mối tình không vui.” Giọng anh bình thản, như đang nói chuyện không liên quan.
“Hy vọng sớm ổn định lại.”
Anh nâng chén trà lên, động tác dứt khoát.
“Tôi chỉ có hai yêu cầu với vợ: trung thành, và khi tôi không ở nhà thì có thể lo liệu ổn thỏa mọi thứ.”
Đặt chén trà xuống, ánh mắt anh rơi lên người tôi, như có sức nặng:
“Cô làm được chứ?”
Không giống một cuộc xem mắt, mà giống buổi phỏng vấn.
Hay nói đúng hơn, là một cuộc thương lượng.
“Được.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không né tránh.
Tim rỗng không, nên chẳng có gì phải sợ.
“Tôi cần một gia đình. Một gia đình sạch sẽ, không còn ai phản bội.”
“Được.” Anh gật đầu, không dư thừa bất cứ lời nào.
“Vậy bàn luôn chuyện cụ thể.”
“Công việc của tôi không cho phép thường xuyên xin nghỉ. Nếu em đồng ý, sáng thứ hai tuần sau, chín giờ, mang sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân, gặp nhau trước cổng ủy ban.”
Tay tôi cầm ly trà khẽ run, mặt nước gợn sóng.
“Thứ hai tuần sau?” Tôi nghe giọng mình hơi lạc đi.
“Hôm nay mới thứ sáu mà.”
“Ừ.” Anh nhìn tôi.
“Em có ba ngày để suy nghĩ. Nếu đổi ý, không cần báo.”
Anh đứng dậy, dáng người thẳng tắp như một cây tùng.
“Suy nghĩ xong, thứ hai gặp.”
Anh trả tiền trà, rời đi dứt khoát hệt lúc đến.
Không ngoảnh đầu.
4.
Tôi ngồi lại tại chỗ, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy anh bước tới chiếc xe địa hình đen đã cũ.
Xe nổ máy, nhập vào dòng xe rồi biến mất.
Nắng hơi chói.
Tôi đưa tay che mắt.
Ba ngày.
Ba ngày nữa, tôi sẽ buộc đời mình vào một người đàn ông chỉ mới gặp một lần, bằng một tờ giấy hôn thú được pháp luật công nhận.
Điên rồi sao?
Có lẽ vậy.
Nhưng so với việc tiếp tục giãy giụa trong bùn lầy, bị một thằng tồi dày vò, bị áp lực thúc giục cưới đến nghẹt thở…
Kiểu rõ ràng, sòng phẳng, ai cần gì lấy đó thế này, có lẽ… là một lối thoát?
Ít nhất, yêu cầu của anh đặt trên bàn rất đơn giản.
Trung thành.
Lo ổn thỏa chuyện gia đình.
Còn tôi cần một nghi thức để cắt đứt quá khứ, một thứ “ổn định” đủ khiến mẹ tôi bớt hoảng.
Còn tình yêu?
Kệ mẹ nó.
Sáng thứ bảy, mẹ gọi điện tới.
“Vãn Vãn! Gặp chưa? Thế nào? Cậu Giang cũng tốt lắm đó! Công việc ổn định, chỉ hơi bận…”
“Ừm, cũng được.” Tôi nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ.
“Vậy thì tốt! Cứ tìm hiểu đi! Tình cảm là do ở bên nhau mà có!” Mẹ thở phào nhẹ nhõm, lại lải nhải.
“À phải rồi, gia đình cậu ấy…”
“Mẹ,” tôi cắt lời bà, “tụi con bàn rồi, thứ hai đi đăng ký.”
Đầu dây bên kia im lặng suốt mười giây.
Sau đó là tiếng ba tôi giật lấy điện thoại, gào lên:
“Ôn Vãn! Con điên à?!”
“Con không điên.” Tôi bình thản.
“Anh ấy cần kết hôn, con cũng cần. Rất hợp.”
“Hợp cái gì mà hợp! Con hiểu nó không? Con biết nó thế nào không? Cưới chớp nhoáng? Con bị thằng Trần Dự làm hỏng đầu rồi hả?” Ba tôi tức đến thở dốc.
“Ba,” tôi hít sâu, “Trần Dự con quen ba năm, đủ hiểu chưa?”
Đầu dây kia lập tức tắt tiếng.
Chỉ còn tiếng thở nặng nề.
“Vãn Vãn…” Giọng mẹ xen vào, đã lẫn tiếng khóc.
“Đừng bốc đồng, mẹ sốt ruột thật, nhưng cũng không thể…”
“Mẹ, con nghĩ kỹ rồi.” Tôi dịu giọng nhưng không nhượng bộ.
“Anh ấy tên Giang Kiến Xuyên, làm… ở đơn vị an ninh đặc biệt, rất bận. Nhìn qua thì đứng đắn. Con cần bắt đầu lại.”
“Nhưng…!” Mẹ nghẹn ngào.
“Ít ra cũng phải gặp mặt cha mẹ hai bên chứ? Làm vậy coi sao được!”
“Anh ấy nói thời gian gấp, lấy xong sẽ sắp xếp.” Tôi nói dối.
“Mẹ yên tâm, con biết tự lo.”
Cúp máy, lòng bàn tay tôi đầy mồ hôi.
5.
Thứ hai, chín giờ sáng.
Gió cuối thu mang theo lạnh buốt.
Tôi quấn chặt áo khoác, đứng trên bậc thang lạnh ngắt của ủy ban, trong tay là sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân, ngón tay tê buốt.
Chiếc xe địa hình đen dừng đúng giờ ở bãi xe gần đó.
Giang Kiến Xuyên bước xuống, sải chân lại gần.
Vẫn là sơ mi sẫm màu, khoác thêm áo jacket cùng tông.
Bước đi chắc nịch, mang theo cảm giác áp chế không cho phép phản đối.
Anh đi đến trước mặt tôi, mắt lướt qua mớ giấy tờ trên tay tôi.
“Không đổi ý chứ?”
“Không.” Tôi ngẩng đầu.
Anh gần như không gật, chỉ rất khẽ: “Vào thôi.”
Thủ tục nhanh hơn tưởng tượng.
Điền giấy, chụp hình, ký tên, đóng dấu.
Nhân viên chắc cũng gặp đủ loại cặp đôi, chẳng thèm ngước mắt trước chúng tôi — những người hoàn toàn không nói chuyện, không có lấy một chút thân mật.
Con dấu hạ xuống.
Hai quyển sổ đỏ sẫm được đẩy về phía chúng tôi.
Tôi cầm quyển sổ còn ấm hơi máy, cảm giác như cầm một miếng sắt nóng.
Vậy là… cưới rồi sao?
Với một người đàn ông chưa đến 72 tiếng quen biết.
“Để tôi đưa em về.” Giọng Giang Kiến Xuyên kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ.
“Không cần, tôi tự bắt xe…”
“Lên xe.” Anh đã quay người đi trước.
Giọng ra lệnh.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰