NỮ SINH HỌC BÁ VÀ NĂNG LỰC SIÊU NHIÊN
Chương 9
9
Mỗi ngày, nhà Tô Vi đều đến quấy rối tôi, còn treo cả băng rôn giữa khu dân cư, lớn tiếng mắng chửi tôi là rắn độc lòng dạ sắt đá:
“Chính là con nhỏ tên Tô Duệ kia! Hơn ba mươi tuổi mà còn chưa lấy chồng, rõ ràng có tiền mà không chịu giúp đỡ cháu gái, khiến nó đến giờ vẫn không có trường để học!”
Chúng khóc lóc thảm thiết đến mức mấy cư dân không biết đầu đuôi câu chuyện bắt đầu lên tiếng bênh vực, xúi nhau tìm tôi – “đứa vô lương tâm” – để đòi lại công bằng cho bọn họ.
Đúng là rảnh rỗi không có việc làm!
Tôi mời mấy streamer nổi tiếng tới, cố tình để họ livestream đúng lúc đám người nhà họ Tô đang làm loạn, kể lại đầy đủ từ đầu đến cuối chuyện ba người nhà họ đã làm, không sót một chữ. Lần này thì họ thật sự nổi tiếng rồi.
Tô Vi cũng bị dân mạng “đào” đến tận gốc rễ, ba người suýt nữa bị nước bọt của đám người hóng chuyện dìm chết, cuối cùng xấu hổ bỏ chạy không dám ngẩng mặt lên.
Để tránh bị quấy rầy thêm lần nữa, tôi chủ động xin chuyển công tác đến thành phố khác, tiện thể bán luôn căn nhà đang ở.
Về sau, tôi nghe tin tức của ba người nhà họ Tô qua lời mấy người họ hàng.
Thì ra, Tô Vi nhất quyết muốn đi du học là vì cô ta đang cặp với một “phú nhị đại”. Cô ta sợ nếu không theo hắn ra nước ngoài thì hắn sẽ chia tay, nên mới khăng khăng đòi xuất ngoại cùng.
Nhưng kiếp này tôi không chết, cô ta không moi được tiền từ tôi, đành phải quay sang bòn rút ba mẹ ruột.
Cô ta lừa Tô Cường Đào đi bán nội tạng, khiến ông ta chết ngay trên bàn mổ.
Lấy được tiền, Tô Vi chẳng buồn lo tang lễ cho cha, vội vã mua vé máy bay định cao chạy xa bay. Nhưng chưa kịp thu dọn hành lý, toàn bộ số tiền đã bị Lý Hồng Mai chuyển khoản đi mất.
Lý Hồng Mai từ đầu vốn chỉ xem Tô Vi là công cụ để moi tiền từ tôi, tình cảm mẹ con vốn đã nhạt nhẽo, giờ vì khoản tiền kiếm từ mạng sống của Tô Cường Đào mà hai người đánh nhau sống chết.
Cuối cùng, Tô Vi thắng.
Sau khi cô ta bỏ đi, người thân không còn ai liên lạc được nữa, chỉ còn Lý Hồng Mai sống khổ sở, suốt ngày qua lại với đủ loại đàn ông.
Nhiều năm sau, tôi quay về thành phố nơi mình sinh ra và lớn lên.
Lúc chuẩn bị bước vào sảnh khách sạn, tôi bị thu hút bởi một dáng người quen thuộc bên cạnh thùng rác.
Là Tô Vi.
Cô ta lục lọi trong đống rác thật lâu, cuối cùng cũng tìm được một cốc trà sữa còn sót nửa ly.
Cô ta cười tươi rói sau khi uống một ngụm, quay sang nhìn tôi:
“Dì ơi! Dì ơi!”
Tôi dừng bước, chờ cô ta nói tiếp.
Một người phụ nữ khác đi ngang qua, cô ta lại gọi: “Dì ơi!”
Lúc này tôi mới nhận ra — cô ta đã hoàn toàn mất trí, không còn nhận ra tôi nữa.
Một cảm giác chua xót trào lên, tôi thở dài, gọi điện cho người đến đưa Tô Vi vào bệnh viện tâm thần.
Người thân nói với tôi:
“Thằng bạn trai của Tô Vi chẳng phải phú nhị đại gì cả, nó với con bé cũng chưa từng ra nước ngoài.”
“Hắn ta lừa hết tiền của Tô Vi, rồi biến mất không tung tích. Con bé không chịu nổi cú sốc nên phát điên luôn.”
“Đúng là nghiệp báo…”
Tôi không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn ráng chiều đỏ rực nơi chân trời, nhớ đến tiếng gọi “dì ơi” vừa rồi của Tô Vi, lòng ngổn ngang trăm mối.
Không ngờ, dòng bình luận đã lâu không xuất hiện lại bất ngờ hiện lên trước mắt:
[Chúc mừng bạn trở thành thiên tuyển chi tử tiếp theo, sở hữu năng lực điều khiển bình luận, dẫn dắt suy nghĩ người khác. Nhấn yes để chấp nhận!]
Tôi cười lạnh:
“Thiên tuyển chi tử? Dẫn dắt người khác?”
“Giống như Tô Vi sao? Kiếp trước cô ta hại chết tôi rồi cũng bị người ta lừa sạch, kết cục chẳng hơn gì đâu.”
“So với tin các người, tôi thà tin chính mình. Cút!”
Bình luận nhấp nháy vài cái, rồi biến thành một luồng ánh sáng bay thẳng lên trời.
Tương lai còn dài, những người, những chuyện kia… đã là quá khứ.
(Hoàn toàn văn)
(Đã hết truyện)
NỔI GIẬN VÀ BUÔNG TAY (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
1
Vừa bước vào nhà, tôi liền nói lời chia tay với Giang Viễn Châu.
“Chỉ vì hôm qua anh không trả lời tin nhắn em sao?” – Giang Viễn Châu mệt mỏi day trán.
Tôi thản nhiên gật đầu: “Ừ, chỉ vì chuyện đó.”
Anh ta bật cười khổ, thở dài: “Tiểu tổ tông à, em lại muốn gây chuyện gì nữa đây?”
Giang Viễn Châu đưa tay định xoa đầu tôi như mọi khi: “Lần này em muốn hoa gì?”
Từ cô nhi viện cho đến khi anh ta thành doanh nhân lớn, anh luôn tin tôi sẽ không nỡ rời bỏ anh.
“Anh không im lặng lạnh nhạt với em đâu, hôm qua anh đã bảo là đang bận việc rồi, dự án đó rất quan trọng.”
Tôi tránh tay anh ta, lùi lại một bước: “Vậy thôi, em đi đây.”
Tình yêu không trọn vẹn, tôi không cần.
“Chỉ vì hôm qua anh không trả lời tin nhắn em sao?”
Ánh đèn ở cửa chiếu lên gương mặt Giang Viễn Châu, anh thở dài bất lực: “Tiểu tổ tông à, em lại muốn gây chuyện gì nữa đây?”
“Anh không cố ý lạnh nhạt với em, đã nói là anh đang bận việc rồi, dự án đó rất quan trọng.”
Tôi kéo khóa vali, đứng dậy, lướt qua anh, khẽ gật đầu: “Vậy nhé, em đi đây.”
Giang Viễn Châu kéo tay tôi lại: “Lần này em muốn hoa gì? Cát cánh? Nhài? Hoa hồng đỏ?”
Tôi rút tay ra, ngẩng lên nhìn gương mặt quen thuộc ấy: “Từ giờ đừng tặng hoa nữa, em ghét hoa nhất.”
Vừa chạm tay vào tay nắm cửa, cánh cửa lại bất ngờ mở từ bên ngoài.
Tôi đối mặt với Lâm San San, thư ký của Giang Viễn Châu.
Tôi cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa nhà trong tay cô ta, bật cười không tiếng.
Lâm San San nhìn vào chiếc vali bên cạnh tôi, ánh mắt thoáng lên một tia đắc ý.
“Chị Giang Ngọc, chị đi công tác à?” – Lâm San San cong mắt cười ngoan hiền, “Chị cứ đi đi, mấy hôm nay em sẽ chăm sóc tốt cho Tổng Giang.”
Tôi vốn không muốn quan tâm, nhưng Lâm San San lại như cố tình khiêu khích, cất cao giọng:
“Chị Giang Ngọc, hôm qua Tổng Giang không nhắn tin lại cho chị thật sự không phải cố ý đâu, là tại em ngốc quá, dự án đó rất quan trọng, mà em cứ làm mãi không được, may mà Tổng Giang rất dịu dàng kiên nhẫn, luôn tận tình dạy em. Chị đừng vì giận mà bỏ đi nữa, Tổng Giang đã rất mệt vì công việc rồi…”
Giang Viễn Châu im lặng, dường như ngầm thừa nhận rằng tôi đang giận dỗi bỏ nhà đi.
Tôi thấy buồn cười vô cùng.
“Thư ký Lâm đã vào làm hai tháng, mà một đề án cũng không hoàn chỉnh, phải để tổng giám đốc đích thân sửa bài cho em, hay là em trả lại lương cho anh ấy đi? Nếu là em thì em ngại nhận lắm.”
“Vào công ty hai tháng, làm đề án không xong thì không chịu hỏi mấy anh chị có kinh nghiệm, lại cứ phải làm phiền Tổng Giang. Mưa thì không gọi xe mà nhất định để anh ấy đưa về, còn ngồi ghế phụ bên cạnh – cái chỗ mà bạn gái anh ấy thường ngồi. Mỗi lần tôi hẹn hò với anh ấy, nhà trọ của em đều rò nước hoặc mất điện, em là trẻ mồ côi à? Không cha không mẹ, không bạn không bè, cả thành phố này em chỉ biết mỗi Tổng Giang thôi sao?”
Lâm San San trợn tròn mắt, hàng mi uốn cong khẽ run lên, trông như thể vừa bị xúc phạm trầm trọng.
“Giang Ngọc, em quá đáng rồi đấy.” – Giang Viễn Châu bước tới, vỗ nhẹ vai Lâm San San, “Con bé mới đi làm, chưa hiểu chuyện là điều bình thường, mình là người đi trước thì nên giúp nó, em càng ngày càng độc miệng đấy.”
Tiếng nấc khẽ của Lâm San San vang lên trong căn phòng yên ắng, đặc biệt rõ ràng.
Tôi quay sang nhìn thẳng vào mắt Giang Viễn Châu: “Em từ nhỏ đến lớn đều như thế, hôm nay là lần đầu anh biết sao?”
Tôi nhìn gương mặt vốn thân quen nay bỗng trở nên xa lạ: “Cái chìa khóa của căn nhà này, anh đưa cho cô ta dễ dàng thế sao?”
Giang Viễn Châu sững người.
Tôi cười khẩy, kéo vali rời khỏi ngôi nhà.
Căn nhà đầu tiên mà hai đứa cùng dựng nên, nơi từng là chốn nương tựa của cả hai – vậy mà anh lại dễ dàng mở cửa cho người khác bước vào.
Tôi kéo chặt áo khoác, bước thẳng vào cơn gió lạnh.
Về đến căn hộ khác của mình, tôi mở máy tính, gửi đơn xin nghỉ việc cho phòng nhân sự công ty.
Ngay sau đó, trưởng phòng nhân sự gọi điện tới:
“Chị Giang Ngọc, chị định nghỉ việc thật à? Tổng Giang biết chuyện này chưa?”
Tôi mỉm cười dịu dàng:
“Anh ấy biết rồi. Em cứ duyệt đơn là được.”
Trưởng phòng thở phào:
“Chị nghỉ là vì sắp mở ngành mới nên sẽ tách ra làm độc lập à?”
Tôi ngẫm nghĩ vài giây:
“Coi như là vậy đi.”
Dù sao thì, cuộc đời về sau, tôi cũng sẽ phải tự mình gánh vác tất cả.
Hai ngày qua mệt mỏi đến rã rời, tôi ngủ một giấc thật sâu.
Sáng hôm sau, vừa mở mắt, tôi đã thấy một cô gái trong công ty đăng loạt ảnh chín tấm lên WeChat.
Là buổi team-building nội bộ, mọi người quây quần quanh bàn, ở giữa là chiếc bánh kem to tướng.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰