NỮ PHỤ BỊ NAM CHÍNH BỆNH KIỀU CƯỠNG ÉP YÊU ĐƯƠNG
Chương 6
“Nhớ nói nhỏ thôi, đừng để ai nghe thấy.”
Lệ Tuyết vui vẻ đáp ứng, rồi bắt đầu lẩm bẩm:
“Chị đã đi gặp Thẩm Dực rồi đúng không? Chị căn bản không hề yêu tổng giám đốc Phó!
Sao chị không nhường anh ấy cho em?”
Tôi há miệng, nhìn ánh mắt cổ vũ của Lệ Tuyết.
“Cố lên chị ơi, nói đi!”
Tôi nhắm mắt, buông xuôi số phận, lí nhí nói:
“Tôi… thích Thẩm Dực.”
Lệ Tuyết diễn tiếp:
“Trong điện thoại chị còn lưu số của anh ấy! Chị dám nói mình chưa từng nghĩ đến chuyện ngoại tình sao?!”
Tôi đáp lời, mặt không cảm xúc:
“Tôi… thích Thẩm Dực.”
Lệ Tuyết cao trào:
“Tổng giám đốc Phó tốt với chị như vậy, chị tại sao lại phản bội anh ấy? Nếu không yêu thì đừng làm anh ấy tổn thương!”
Tôi như cái máy, thốt ra câu cuối:
“Tôi… thích Thẩm Dực.”
Đạn mạc rầm rộ xuất hiện:
【Rồi rồi, lại là một pha diễn tuồng khó hiểu…】
【Cưng ơi, em biết không, loài rồng là thú nhân có thính lực cực nhạy, em có nói nhỏ thế nào thì anh ấy cũng nghe thấy.】
【Tôi không dám nhìn sắc mặt của Long Quân nữa đâu… Sao lần nào cũng “vừa đúng lúc” vậy trời, nữ phụ lần này chắc tiêu thật rồi.】
Tôi toàn thân run rẩy, từ từ quay đầu lại.
Phó Kỷ Châu khẽ nhếch môi cười, nhưng trong ánh mắt kia lại như chứa cả một cơn cuồng nộ bị đè nén:
“Thích Thẩm Dực à?” — anh trầm giọng hỏi.
“Xem ra vẫn là lỗi của tôi… chưa làm em thoả mãn, nên em mới có tâm trí nghĩ đến đàn ông khác.”
12
Phó Kỷ Châu vác tôi trở về phòng.
Ngay sau đó là những nụ hôn mãnh liệt trút xuống.
Tôi đẩy anh ra:
“Anh nghe em giải thích đã!”
Phó Kỷ Châu vừa cởi áo, vừa lạnh nhạt nói:
“Ừ, anh đang nghe em… ngụy biện.”
Tôi: “…”
“Thật sự là do hệ t…”
Lại mắc kẹt rồi.
Tôi đúng là ăn phải hoàng liên, đắng mà không nói nổi.
Tôi thử đổi cách diễn đạt:
“Nói chung là em đang giúp Lệ Tuyết diễn kịch. Cô ta trả công cho em.”
Phó Kỷ Châu hừ lạnh:
“Trả công? Cô ta có thể trả cho em bao nhiêu? Em thiếu tiền đến vậy sao?”
Lại càng giải thích không nổi.
Tôi thật sự đâu có thiếu tiền.
Bố tôi mỗi tháng cho năm chục triệu, Phó Kỷ Châu thì cho hẳn một trăm triệu.
Một tháng một trăm năm mươi triệu, tôi tiêu không hết nổi.
Nên lời giải thích đó nghe… thật quá yếu ớt.
“Anh bắt Lệ Tuyết về hỏi đi! Em thật sự chỉ đang phối hợp diễn với cô ấy thôi, vì một số lý do đặc biệt mà em không thể nói rõ ra!”
“Anh hỏi cô ta là biết ngay!”
Phó Kỷ Châu chỉ nhàn nhạt nói:
“Anh không muốn nghe cô ta giải thích. Giờ anh chỉ muốn… em.”
Giọng anh trầm thấp khàn đặc, mang theo một luồng dụ dỗ nguy hiểm, kề sát tai tôi:
“Nếu muốn anh tin… vậy thì chủ động một chút, đừng kháng cự anh.”
Tôi lập tức “oa” một tiếng khóc òa.
Phó Kỷ Châu sững người một lúc:
“Em… khóc cái gì?”
Anh cúi xuống ôm tôi vào lòng, ngập ngừng mở lời:
“Đừng khóc, nếu em thật sự không muốn… anh sẽ không ép em.”
Tôi nghẹn ngào tố cáo:
“Anh căn bản chẳng tin lời em nói, anh chỉ muốn bắt nạt em thôi!”
Phó Kỷ Châu vội vàng dỗ dành:
“Anh tin em mà, không bắt nạt em đâu.”
Nhưng rõ ràng là nói lấy lệ, tôi càng tức hơn.
“Đêm nào anh cũng gọi tên người khác! Ngày nào cũng gọi ‘Bé Bé Bé Bé’ nghe phát sợ!”
“Anh thích người ta như vậy thì đi tìm người ta đi! Tìm em làm gì!”
Phó Kỷ Châu khựng lại, nhíu mày:
“Anh gọi tên người khác hồi nào?”
Tôi hừ hừ:
“Đêm nào anh cũng gọi ‘Bé Bé’, em nghe rõ rành rành!”
Phó Kỷ Châu xoa trán, từ trong người lấy ra một chuỗi vòng tay làm từ vỏ sò.
“Em còn nhớ chiếc vòng tay này không?”
“Hồi nhỏ anh bị lạc đường, là em dẫn anh đến đồn cảnh sát. Em còn tặng anh chiếc vòng này, bảo nó sẽ mang lại bình an.”
“Trước khi đi, anh hỏi tên em. Là em bảo gọi em là ‘Bé Bé’, là chữ ‘Bé’ trong ‘bảo bối’ đó.”
Mặt tôi đỏ bừng, ký ức mơ hồ ngày xưa dần trở nên rõ nét.
Đạn mạc thi nhau cười ngất:
【Cười xỉu, nữ phụ hồi nhỏ đã biết thả thính nam chính rồi, còn là ‘bảo bối’ nữa chứ, ai chịu nổi!】
【Tội cho nam chính, tìm khắp nơi cái người tên ‘Bé Bé’, ai ngờ ‘Bé Bé’ thật ra là Giang Ninh!】
【Một năm trước cứ tưởng nhờ bản lĩnh mà chen chân được vào nhà họ Phó, hóa ra là đã sớm lọt vào mắt xanh của nam chính rồi.】
Tôi quên cả khóc, lí nhí hỏi:
“Cậu bé ngày đó… là anh sao?”
Phó Kỷ Châu gật đầu nghiêm túc.
Ngập ngừng một lúc, anh nói tiếp:
“Người anh thích… từ đầu đến cuối đều là em.”
13
Ánh mắt Phó Kỷ Châu u tối, trông có vẻ rất buồn.
Tôi mềm lòng một chút:
“Xin lỗi nhé, hồi nhỏ chơi với nhiều người quá nên không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường thôi.”
Phó Kỷ Châu:
“Nhưng em thèm mặt anh, kết hôn xong vẫn còn đi tìm nam mẫu. Em căn bản không hề thích anh.”
Tôi lập tức phản bác:
“Nói xàm! Nếu không thích anh, sao em lại muốn ngủ với anh?”
Sợ anh không tin, tôi nghiến răng kéo cổ anh xuống, hôn mạnh một cái:
“Em thích anh thật đấy. Không chỉ thèm thân thể, còn thèm cả khuôn mặt, còn thích tất cả những gì thuộc về anh.”
Tính cách của anh cũng rất hợp gu em nữa!
Bề ngoài thì lạnh lùng, ít nói, nhưng đối với vợ lại cực kỳ tốt.
Giờ cũng rõ rồi — anh đâu phải kiểu người lãnh cảm, chỉ là… trước giờ luôn cố nhịn mà thôi.
Vậy thì em còn gì để chê nữa?
Khoan đã… hình như có cái gì đó sai sai.
Lý do em từ chối anh là vì cái gì nhỉ?
Môi Phó Kỷ Châu lại áp xuống lần nữa.
Tôi hoảng hốt đẩy anh ra:
“Không được không được! Chúng ta khác loài mà!”
“Anh còn có tận hai cái đó, em chịu không nổi đâu. Cơ thể em yếu lắm, anh mà làm mạnh thì em mất mạng mất!”
Phó Kỷ Châu: “…”
“Ai nói với em là anh có hai cái…”
Anh lúng túng, vành tai đỏ rực.
Tôi lí nhí:
“Thì anh là thú nhân dòng rồng mà? Rồng thì ai chẳng có hai…”
Trán Phó Kỷ Châu nổi gân xanh giật giật:
“Anh là kiểu người không có chừng mực vậy à?”
“Làm sao có chuyện ngay lần đầu tiên đã để em chịu cái đó…”
Anh im lặng một lát, rồi khẽ nói, giọng trầm thấp:
“Anh chỉ sẽ xuất hiện một số đặc điểm thú hóa, nhưng bản chất vẫn là con người, em yên tâm.”
“Trước khi em thật sự chấp nhận, anh sẽ không biến thành rồng trước mặt em.”
Lời nói dịu dàng đến đáng thương.
Khiến lòng tôi mềm nhũn.
Vì vậy, khi Phó Kỷ Châu lại lần nữa đè lên người tôi… tôi không đẩy anh ra nữa.
“Bé Bối, thả lỏng nào, đừng sợ… anh sẽ không để em đau đâu.”
Động tác của anh vừa mạnh mẽ lại vừa hết sức kiềm chế, dịu dàng đến cùng cực.
Đạn mạc hét rầm rầm:
【Lại màn hình đen nữa hả?! Tôi tức muốn chửi người luôn rồi!】
【Hu hu, mới được ăn miếng thịt, đã bị che lại, may mà còn nghe được tiếng…】
【Cho tôi xin vài dòng mô tả cũng được mà! Cầu xin luôn đấy!】
【Cái quỷ gì vậy, giờ cả tiếng cũng mất luôn rồi?!】
【Bổ thuốc đi! Tôi đủ 18 tuổi rồi, tôi coi được mà!!!】
Cơ thể tôi như lơ lửng trên mây.
Bên tai là giọng nói khàn khàn, mang theo hơi thở nóng rực của Phó Kỷ Châu:
“Bé Bối… anh yêu em.”
(Đã hết truyện)
THOÁT KHỎI BỂ KHỔ TÔI SỐNG CUỘC SỐNG MỚI (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Kết hôn năm năm, chồng tôi dẫn người tình mới mang thai đến tiệm vải của tôi để đặt may quần áo.
Anh ấy cưới tôi là do bị ép buộc, chưa bao giờ muốn tôi sống yên ổn.
Để ép tôi ly hôn, cách dăm bữa nửa tháng anh ta lại dẫn một cô gái khác đến sỉ nhục tôi.
Tôi nuốt hết ấm ức, lặng lẽ may đồ cho từng cô gái.
Lần này, anh ta dẫn theo một hoa khôi đang mang thai, muốn tôi may yếm cho đứa con sắp chào đời.
Tôi cười, từ chối: “Ngày mai bận lo thủ tục ly hôn, không rảnh may đồ.”
01
“Em dám nói lại lần nữa xem.”
Tạ Tu Văn vốn luôn điềm đạm, nhẹ nhàng.
Lúc này gương mặt anh ta lạnh như băng, ánh mắt gắt gao nhìn tôi.
“Tôi nói, ngày mai tôi sẽ ly hôn, không rảnh làm yếm cho đứa bé trong bụng cô Vãn Yên.”
Vãn Yên nép trong vòng tay Tạ Tu Văn, cười dịu dàng.
Tạ Tu Văn cưng chiều cô ấy hết mực, từ đầu đến chân toàn vàng bạc lấp lánh.
Nhìn cô ta, cứ ngỡ là tiểu thư con nhà danh giá.
Chỉ riêng chiếc áo mà cô ta đang mặc đã là vải quý từ Tây Vực, giá trị bằng cả gia tài.
Tôi kinh doanh tiệm vải nhiều năm, cũng chưa từng thấy qua loại vải này.
Nhờ phúc của cô ta, tôi mới có cơ hội thêu lên loại vải đó.
Tất cả quần áo trên người Vãn Yên, từ ngoài vào trong, đều do tôi làm.
Kể cả áo lót cô ta mặc sát người.
Cô ta xoa bụng, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, nhưng giọng nói lại cố tỏ vẻ ngây thơ:
“Chị à, chị hiểu lầm rồi phải không? Em dù có mang thai cũng không ảnh hưởng gì đến chị đâu mà.”
Tạ Tu Văn vẫn chăm chú nhìn tôi.
Như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt anh ta sáng lên:
“Em đang lo chuyện này à? Ghen sao?”
“Không, tôi chỉ là mệt mỏi rồi.”
Cưới anh ta ba năm, tôi đã quá chán việc nhìn anh ta ve vãn những người phụ nữ khác ngay trước mặt mình.
Cũng chán phải may quần áo cho từng người tình của anh ta.
Tạ Tu Văn bước tới, nắm chặt tay tôi:
“Em muốn cưới thì cưới, muốn ly hôn thì ly hôn? Tôi không cho phép!”
“Không phải chính anh là người nói ly hôn trước sao?”
Ngày cưới, khách khứa đông đủ, nhạc trống tưng bừng.
Tôi đợi anh ta rất lâu, lâu đến mức trăng đã lên cao.
Khi anh ta vén khăn voan của tôi, dưới ánh nến đỏ, khuôn mặt anh ta đẹp như điêu khắc, lông mày dường như bớt phần lạnh lùng.
Tôi chưa kịp vui mừng thì nghe anh ta nói:
02
“Hay là… ly hôn?”
Anh ta lấy tôi hoàn toàn không phải do tự nguyện.
Cha tôi và cha Tạ Tu Văn là anh em chí cốt.
Nhà tôi bán vải, nhà anh ta bán rượu.
Hai gia đình lúc đó làm ăn phát đạt, để thắt chặt quan hệ, liền định sẵn hôn ước cho tôi và anh ta từ nhỏ.
Sau đó, cha mẹ tôi lên phía Bắc nhập hàng, không may bị thổ phỉ giết hại.
Gia nghiệp nhà tôi từ đó sa sút, bị họ hàng chia chác.
Tôi còn nhỏ, năng lực yếu, suýt không giữ nổi tiệm vải nhỏ – nơi khởi đầu của cha mẹ tôi.
Vì muốn tìm chỗ dựa, tôi đã cầu cứu nhà họ Tạ.
Không ngờ cha của Tạ Tu Văn giữ lời hứa, ép anh ta cưới tôi.
Từ nhỏ, tôi đã thích anh ấy.
Nên tôi đồng ý.
Nghĩ rằng lớn lên cùng nhau, dù anh ấy không yêu tôi, thì ít nhất chúng tôi cũng có thể tôn trọng lẫn nhau. Rồi sau này ở chung lâu dần chắc chắn sẽ có tình cảm.
Nhưng nào ngờ, anh ấy dẫn hết cô này đến cô khác đến tiệm vải của tôi để sỉ nhục tôi mỗi ngày.
Khi thì là những ca kỹ phong tình vạn chủng.
Lúc lại là những đào hát dịu dàng như nước.
Hoặc những vũ nữ nhỏ nhắn, ngây thơ.
Cưới anh ta ba năm, tôi mới biết vùng Túc Châu này có nhiều mỹ nhân đến vậy.
Kiểu nào anh ta cũng thích.
Chỉ là không thích tôi mà thôi.
Nhưng chưa bao giờ anh ta dẫn người nào đến tiệm tôi lần thứ hai.
Ngoại trừ hoa khôi của Xuân Phong Lâu, Vãn Yên.
03
Cô ta, đối với Tạ Tu Văn, thực sự khác biệt.
Anh ta đã chi cả nghìn lượng vàng để mua đêm đầu tiên của cô ấy.
Hôm sau, liền đưa cô ta đi khắp nơi khoe khoang, cuối cùng là đến tiệm vải của tôi.
Khi biết tôi là vợ của Tạ Tu Văn, cô ta bẽn lẽn gọi tôi một tiếng “chị”.
Tạ Tu Văn nhẹ nhàng cạ mũi cô ta: “Cô ấy làm sao xứng đáng làm chị em với em?”
Phải, trong lòng anh ta, tôi thậm chí còn không xứng đáng làm vợ.
Mũi tôi cay xè.
Miễn cưỡng cười, giúp cô ta chọn vải, đo kích cỡ.
Chẳng bao lâu sau, anh ta lại đưa cô ta đến.
Lần này, cô ta không còn lúng túng như lần trước khi biết thân phận của tôi.
Biết rằng Tạ Tu Văn không phải chỗ dựa của tôi, cô ta tự nhiên chẳng xem tôi ra gì.
Cô ta thản nhiên chọn tới chọn lui.
“Toàn là loại vải tầm thường, chỉ có tay nghề thêu của phu nhân là khá, chứ không thì tôi cũng chẳng thèm nhìn.”
Tạ Tu Văn dựa hờ vào khung cửa, dáng vẻ lười biếng.
Đôi mắt như sóng nước khẽ gợn, chỉ chăm chăm nhìn cô ta.
“Vợ tôi thêu giỏi, làm ra bộ đồ nào cũng hợp với sắc đẹp của em.”
“Anh Tạ, anh nói xem loại vải nào hợp với em nhất?”
Tạ Tu Văn đưa ngón tay thon dài, chỉ vào một tấm vải.
Vãn Yên cười vui: “Tấm lụa này mềm mại, may đồ lót chắc sẽ rất hợp.”
Đã đành là phải may quần áo cho phụ nữ của anh ta.
Nhưng lại muốn tôi làm cả yếm cho cô ta?
Anh ta thật sự giẫm nát lòng tự trọng của tôi dưới chân.
04
Tôi định từ chối thì Tạ Tu Văn đưa cho tôi một thỏi vàng.
Dù nó không thể so với số vàng anh ta bỏ ra để mua đêm đầu tiên của Vãn Yên.
Nhưng cũng đủ bằng lợi nhuận mấy năm trời của tiệm tôi.
Tạ Tu Văn thường xuyên dẫn người đến tiệm tôi quậy phá, cả thành ai cũng biết.
Mọi người đồn đoán, chẳng lẽ tôi không giữ đạo làm vợ, nên mới không giữ được trái tim chồng?
Tin đồn lan khắp nơi, khiến tiệm vải của tôi không còn khách nào lui tới.
Nếu không nhờ Tạ Tu Văn thỉnh thoảng ghé qua, cùng một vị khách quen bí ẩn luôn ủng hộ,
Thì có lẽ tiệm này của tôi đã sập từ lâu.
Lời từ chối vừa lên đến miệng lại bị tôi nuốt ngược xuống.
“Nếu Yên nhi thích, sẽ có thưởng.”
Nghe thật nực cười.
Đường đường là vợ của nhà họ Tạ – gia tộc giàu nhất Túc Châu,
vậy mà lại phải sống nhờ vào tiền thưởng khi may đồ cho những người phụ nữ của chồng mình.
Đã không giữ được tình yêu của anh ta, tôi chẳng có lý do gì để từ chối tiền bạc.
Đây là công sức tôi làm ra, không ai có quyền coi thường.
Tạ Tu Văn thấy tôi nhận tiền, liền cười lạnh, nói ba tiếng “tốt lắm”.
Tôi không hiểu nổi, tôi đã để anh ta sỉ nhục, anh ta còn giận cái gì nữa?
Tạ Tu Văn nói, giọng lười biếng:
“Da của Yên nhi trắng như tuyết, màu hồng đào sẽ rất hợp.”
Vãn Yên ngượng ngùng đỏ mặt, liên tục trách yêu.
Nghe đến đây, lòng tôi thắt lại.
Chiếc kéo trên tay vô ý cắt vào lòng bàn tay, tôi cũng chẳng cảm nhận được đau đớn.
Anh ta cố tình dùng chuyện này để sỉ nhục tôi.
Tôi nhớ rất rõ.
Đêm đó, khi tôi bất chấp xấu hổ cởi hết đồ để dụ dỗ anh ta.
Tôi cũng mặc một chiếc áo lót màu hồng đào.
Anh ta chê tôi không biết điều như những kỹ nữ.
05
Năm ngoái, mẹ chồng ngày ngày nhắc chuyện muốn có cháu bồng.
Nhưng từ sau khi kết hôn, anh ta chỉ ngủ ở phòng riêng.
Một người vợ như tôi còn nguyên vẹn, làm sao có con cho bà?
Lần duy nhất, tôi gạt bỏ lòng tự trọng của mình, cởi hết quần áo trước mặt anh ta.
Lúc đó, anh ta đang xem ảnh một vũ nữ mà anh ta thích.
Ánh mắt chỉ liếc qua tôi một cái, đầy khinh thường.
“Trông như khúc gỗ vậy, học theo Nhuỵ nhi chút đi mà biết cách chiều chồng.”
Nhuỵ nhi là kỹ nữ nổi tiếng, cũng là người anh ta đang mê mẩn lúc bấy giờ.
Anh ta nói tôi không bằng cả một kỹ nữ.
Tôi nhặt lại quần áo, bỏ chạy trong tủi nhục.
Mỗi khi nghĩ lại, lòng tôi đau đớn không thôi.
Rõ ràng ngày bé, anh ta rất tốt với tôi.
Dù anh ta hay cùng tôi nghịch ngợm, nhưng mỗi lần bị phạt, anh ta đều đứng ra chịu tội thay.
Những chiếc bánh ngon nhất trong nhà, anh ta luôn để dành một phần, sáng sớm mang đến cho tôi.
Đi đâu, anh ta cũng muốn đưa tôi theo.
Vậy mà bây giờ, nhìn tôi thêm một giây thôi cũng khiến anh ta chán ghét.
Có lẽ, ngay từ đầu việc tôi thích anh ta đã là sai lầm.
Thay vì tiếp tục giày vò nhau, chi bằng thuận theo ý anh ta, đồng ý ly hôn.
Nhưng giờ đây, anh ta lại không chịu buông tay.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰
