Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Những Ngày Ăn Không Ngồi Rồi Của Tôi

Chương 8



8

Tôi nhìn thẳng anh: “Vì hợp tác với Trương Lệ và Trương Vỹ thất bại, Trương Lệ bị bắt, còn ông ta bị giáng chức, trong lòng bất mãn?”

Anh lại lần nữa trợn tròn mắt: “Cái này cũng tính ra được à?”

Tôi gật đầu.

Anh lại tò mò: “Vậy… những vấn đề tình cảm kiểu…”

Tôi còn chưa kịp cắt ngang.

Thì Thời Tự đã nói liền một hơi: “Ví dụ như ngoại tình ấy… có tính ra không?”

Tôi đáp một cách thản nhiên: “Chuyện đó không cần bói, nhìn tướng là biết.”

“Đường nhân duyên mà mọc thêm một nhánh, chính là ngoại tình rồi.”

“Cô còn biết xem tướng nữa à! Vậy lần trước tại sao bắt tôi trả năm triệu?”

Tôi nhận ra mình lỡ lời, lập tức im bặt.

Thời Tự cuống lên, nhưng cũng vô dụng.

Miệng tôi đã kín là đừng hòng moi được gì.

Sau khi dưỡng thương xong, tôi quay lại công ty và tiếp tục cuộc sống “ăn không ngồi rồi”.

Nhưng rắc rối cũng bắt đầu xuất hiện nhiều hơn.

Ví dụ:

“Nguyên Viên, dự án này có qua được phê duyệt không?”

Tôi bấm tay tính: “Được, sếp bên công ty kia sợ vợ, nhớ mang quà tặng vợ ổng.”

“Nguyên Viên, sao dạo này chuyện đấu thầu cứ có trục trặc vậy?”

Tôi nhìn chiếc lá đang rơi ngoài cửa sổ: “Có nội gián. Ngừng giao dịch ngay. Tầng ba, bên cạnh máy lạnh, thằng đeo kính tròn, hôm nay mặc áo thun đen.”

“Nguyên Viên, sao cứ cảm giác lạnh lạnh sau lưng ấy…”

Tôi thở dài: “Không đi nhanh thì miếng đất ở phía đông thành phố sẽ bị người ta cướp mất.”

Rồi Thời Tự bắt đầu chuyện gì cũng hỏi tôi:

“Nguyên Viên, bạn trai mới của em gái tôi thế nào?”

Tôi liếc qua tấm ảnh anh đưa: “Gia cảnh tương đương, hơi mê yêu, có thể quen.”

“Nguyên Viên dạo này tôi rụng tóc hoài, có phải bị ai nguyền rủa không?”

Tôi chẳng buồn ngẩng đầu: “Cái đó không liên quan đến huyền học, bớt thức khuya đi.”

“À…”

Lăn lộn vài năm, tôi vẫn bình yên vô sự, không bị sa thải.

Ví tiền cũng ngày một dày lên.

Cho đến một ngày đi làm…

Tôi thấy một người phụ nữ thất thần đứng dưới toà nhà công ty.

Nói thật, tôi bấm tay một chút, chẳng thấy có gì nguy hiểm.

Nhưng trong lòng… vẫn đoán được là ai.

Quả nhiên, dù tôi nép sát vào tường cũng không thoát được.

Cô ta lặng lẽ bước tới.

Tôi nuốt nước bọt.

Tự nhủ: Không sao đâu, không có gì đâu.

“Nguyên Viên.”

Tôi gượng cười, gật đầu chào.

“Chào cô?”

Cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy u oán.

Nhưng ít ra… cô ấy không còn sát khí.

“Quên tôi rồi à?”

Làm sao mà quên được chị chứ, chị Lệ.

Chị gái gậy bóng chày.

Tôi chỉ cười, đưa chiếc bánh bao nóng hổi trong tay cho cô ấy: “Chị Lệ, đói chưa?”

Cô ấy nhìn chiếc bánh trong tay, hơi nước còn bốc lên. Ánh mắt u ám dần tan đi.

Cuối cùng, cô ấy nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Tôi âm thầm thở phào.

Nhưng khí đen nơi ấn đường của cô ấy vẫn chưa tiêu tan.

“Thôi, anh tôi còn đang đợi tôi về nhà.”

Tôi nhìn đồng hồ, sắp đến giờ rồi.

Cuối cùng vẫn cắn răng, nắm lấy cổ tay Trương Lệ.

“Chị không thể quay về.”

Cô ấy tròn mắt ngạc nhiên: “Tại sao?”

Tôi bấm tay liên tục, lật quẻ Lục Hào.

“Ban đầu chị vào công ty bằng thực lực, thậm chí còn thăng tiến nhanh, trở thành bạn với chị Uyển.”

Trương Lệ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

“Chị không thấy từ lúc giới thiệu anh chị cho chị Uyển… mọi chuyện đều thay đổi sao?”

Cô ấy như bừng tỉnh.

Tôi vẫn thấy xót xa: “Ở miếu Kim Đỉnh ngoài thành, trên cây hoè cổ trước cổng… treo một sợi dây đỏ đen.”

“Trên đó là chú đổi mệnh mà hắn nhờ tà sư yểm.”

Cô ấy siết tay tôi, nước mắt lăn dài: “Nếu không tìm được thì sao?”

“Nó rất dễ thấy. Nhánh thứ ba bên phải, có tấm thẻ gỗ đen khắc chữ vàng.”

“Tìm được rồi thì gỡ xuống, đốt đi.”

“Hắn sẽ nhận báo ứng.”

Trương Lệ lảo đảo rời đi.

Tôi xoay người lên lầu, vào thang máy rồi tiện tay bói một quẻ cho cô ấy.

Chuyển nguy thành an, bắt đầu lại từ đầu.

Trước cửa văn phòng, Thời Tự đang đứng đợi với vẻ mặt đầy lo lắng.

Tôi cười nhẹ: “Không phải cố tình đi trễ đâu, gặp một người cũ.”

Anh đi theo tôi vào văn phòng, dò hỏi: “Nam hay nữ?”

Tôi chẳng thèm ngẩng đầu: “Nữ.”

Tôi cảm nhận được anh nhẹ nhõm hẳn.

Và đặc biệt hôm nay, anh đối xử với tôi dịu dàng quá mức bình thường.

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, định âm thầm lảng đi.

Cuối cùng, anh không chịu nổi nữa.

Chiếc ghế chủ tịch trượt đến cạnh tôi.

Anh ghé sát: “Cô thấy nếu tôi tỏ tình… có thành công không?”

Tôi chỉ thấy ồn ào, tiện tay bấm quẻ — cảnh báo hiện lên liên hồi.

“Ý là sao?”

Đôi mắt Thời Tự chớp chớp tò mò.

“Cái đó… có bói được không?”

Tôi im lặng, chẳng muốn đáp.

Anh lại vòng sang bên kia, tiếp tục lấn tới: “Cái này cũng phải năm triệu sao? Nếu không đủ tôi chuyển khoản liền.”

Tôi đưa tay cản anh lại.

“Người tu đạo không nói dối. Tu vi còn kém, không bói được.”

Anh lại giở bằng chứng tôi từng bói cho Thời Uyển ra.

“Tôi chỉ xem cho nữ, không xem cho nam.”

“Vậy cô xem giúp tôi… cô gái tôi định tỏ tình có đồng ý không?”

Tôi không nhịn được, lại bấm tay tính một chút.

“Anh tự hỏi cô ấy là biết.”

Thời Tự mời gọi rất chân thành: “Tối nay rảnh không?”

Tôi phản xạ theo bản năng: “Tôi không tăng ca.”

Anh bất lực bật cười: “Không phải tăng ca, là mời cô đi ăn.”

Tuy biết anh định làm gì…

Nhưng vẫn không khỏi mong đợi đôi chút.

Tôi giả vờ kiêu kỳ, ra vẻ suy nghĩ: “Ừm… để tôi cân nhắc đã.”

Anh có chút vội vàng: “Tính lương tăng ca luôn!”

Câu nói đó chấn động cả tâm hồn tôi.

Tôi gật đầu: “Có thời gian, tan làm xong đi luôn.”

Vẫn vì mấy đồng mà cúi đầu.

Trong lòng thầm mắng bản thân tham tiền.

Nhưng đến khi tan làm, đứng giữa boong tàu du thuyền…

Tôi mới nhận ra — tài lực của Thời Tự…

Thật sự đáng sợ, không thể đong đếm nổi.

Trước mắt tôi là bữa tối dưới ánh nến, xung quanh bày đầy hoa hồng.

Anh cầm bó hoa tươi, bước từng bước lại gần.

“Nguyên Viên, em có nguyện ý… cho anh một cơ hội không?”

Tôi nhớ lại quẻ bấm hồi chiều.

Quẻ hiện: lâu dài bền chặt, yêu thương không rời.

Tôi đưa tay về phía anh.

“Em đồng ý.”

(Đã hết truyện)

Ly Hôn: Cảm Ơn Chồng Cũ Nhiều Nhé (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

1

Sáng nay, sau khi anh chồng tràn đầy sức sống của tôi, Lâu Thừa, vần vò tôi xong, anh ta ngồi ở đầu giường hút thuốc.

“Chúng ta kết hôn bao lâu rồi?”

Tôi đang lục trong tủ tìm cà vạt cho anh ta.

“Hôm nay là lễ Thất Tịch, vừa tròn ba năm.”

“Đủ rồi.” Anh ta gật đầu.

“Tôi sẽ chọn thời gian để chúng ta đi làm thủ tục.”

Tay tôi run lên, chiếc đồng hồ trong tủ rơi xuống chân.

Cái “thủ tục” anh ta nói, là giấy ly hôn.

Lâu Thừa liếc tôi một cái, áo sơ mi vẫn hở nửa, để lộ ng rắn chắc. Vẻ ngoài cộng với ***, đúng chuẩn bất cần.

Anh ta cười: “Không nỡ à?”

Tôi cúi đầu, không nói gì.

Lâu Thừa nhẹ nhàng dụi tắt ***.

“Nhớ không, trước khi cưới đã thỏa thuận thế nào?”

[Bên A có thể chấm dứt quan hệ bất cứ lúc nào, bên B không được có ý kiến.]

Nghĩ đến đây, tôi tự nhéo mình một cái.

Lâu Thừa nhìn thấy, cười nhạt: “Không nỡ xa tôi à? Nếu cô cầu xin thì…”

Tôi nhào tới, khóc ướt chiếc áo sơ mi đắt tiền của anh ta.

Lâu Thừa đẹp trai, giỏi giang, giàu có, đẳng cấp cao — nhưng những điều này chẳng phải lý do chính.

Lý do chính là tôi vui quá, không nhéo mình thì bật cười mất.

Chuyện này khiến tôi ăn không ngon, ngủ không yên suốt hai tuần. Tôi cứ thắc mắc sao lại không tốn sức mà thắng thế này. Lâu Thừa là ai chứ? Anh ta chỉ biết bỏ người khác, làm gì có chuyện bị người khác bỏ?

Nếu tôi dám mở lời trước, anh ta giẫm ૮ɦếƭ tôi, nhẹ nhàng như nghiền nát một con vi khuẩn.

Nằm khóc một lúc, Lâu Thừa bắt đầu mất kiên nhẫn, đẩy tôi ra.

“Đủ rồi, mấy năm nay cô ngoan ngoãn, tôi sẽ không để cô thiệt.”

Tôi gật đầu: “Tôi hiểu mà.”

Tôi biết rõ, mấy năm nay tôi chẳng qua chỉ là người anh ta cưới về để đối phó với rắc rối. Chỉ cần ngoan ngoãn, lương sẽ đúng hạn, làm tốt còn được thưởng gấp đôi.

Ba năm qua tôi đã tiết kiệm được 20 triệu. Thật buồn cười, công việc ngon lành thế này, ai mà không thích?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây chỉ là “tiền đón sóng.” Bây giờ tôi cũng lớn tuổi rồi, muốn tìm một công việc ổn định để an dưỡng tuổi già.

Nghĩ đến đây, tôi lại thất thần.

“Thời gian sẽ là thứ Tư tuần sau. Cô chuẩn bị đi, đừng nói với ai. Đến lúc đó tôi sẽ ra thông báo chính thức.”

Là một nhân viên ngoan ngoãn, tôi gật đầu thật mạnh để thể hiện quyết tâm với ông chủ lớn của mình.

Ông chủ lớn hài lòng, thay một chiếc áo sơ mi mới rồi phong thái đĩnh đạc bước ra ngoài.

Là một bình hoa, tôi không bao giờ hài lòng với công việc chính của mình, thỉnh thoảng còn làm thêm vài nghề phụ để kiếm tiền.

Một trong số đó là quản lý tài khoản truyền thông tự lập.

Giới hào môn sâu như biển, chuyện thị phi nghe mãi không hết. Tôi thì tiện đường, ngày nào cũng hóng hớt tin đồn, rồi chọn lọc vài chuyện để “tiết lộ”.

Lâu dần, tài khoản tôi quản lý càng ngày càng lớn, cũng có vài blogger nhỏ tìm đến hợp tác.

Vừa online, một blogger nhỏ gửi tin nhắn cho tôi:

[Chị Miểu Miểu, tin cực hot! Tin cực hot đây!]

Tôi vừa cắt một quả dưa, một bức ảnh đã đập vào mắt.

Trong ảnh là cảnh một đôi nam nữ ôm nhau. Người đàn ông cao ráo, tay dài, mặc vest đen; cô gái vóc dáng mảnh mai, váy đỏ quyến rũ, chỉ là không nhìn rõ mặt. Trông đúng kiểu tình chàng ý thiếp.

Nhưng khoan đã, sao người đàn ông này trông… quen quen?

Blogger nhỏ tiếp tục gửi tin:

[Chủ tịch Tập đoàn Cảnh Nhuận, Lâu Thừa đấy!]

Tôi: [Haizz, cũng chẳng lạ, đợi đã, ai cơ?]

Nhìn kỹ gương mặt điển trai trong ảnh, tôi bỗng thấy không ổn.

Không phải chồng tôi, người cao 1m88, vai rộng eo thon đấy sao?

Tay tôi nhanh như chớp gọi một cuộc điện thoại, ngay lập tức ngăn chặn mọi thông tin rò rỉ. Rồi nhờ người điều tra xem những kênh nào còn giữ tin này. Một hồi chạy đôn chạy đáo, mất mấy chục triệu và cả buổi sáng của tôi.

Nhìn trang thông tin đã sạch sẽ, tôi ngả người ra sofa, thở phào một hơi dài.

May mà phản ứng nhanh, nếu không cổ phiếu của Cảnh Nhuận rớt giá, tôi biết sống sao đây.

Vừa nghỉ được chưa đầy năm phút, điện thoại lại rung.

Tôi vừa cầm lên nhìn, suýt nữa ném bay chiếc iPhone 16 Pro Max bản cao cấp mà Lâu Thừa mua cho.

Tin nhắn từ Lâu Thừa:

[Bây giờ cầm giấy tờ, đến cục dân chính, ly hôn.]



Bình luận