Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

NHƯ TRÂN NHƯ BẢO

Chương 11



Trên mặt Liễu Cảnh đầy nụ cười giả dối: “Các vị nương nương công chúa vẫn nên án phận ở vị trí của mình, nếu không——”

 

Hắn tiện tay túm lấy một cung nữ vô tội, trước mắt bao người, một kiếm m.ổ b.ụ.n.g nàng ta, m.á.u tươi văng tung tóe khắp nơi, nhưng không ai còn dám kinh hãi kêu lên.

 

Nữ quyến hậu cung đều sợ ngây người.

 

“A Nương, hay là—— hay là cứ bỏ đi——” Ngũ hoàng tử sợ đến sắc mặt tái nhợt, hai chân run rẩy, suýt nôn mửa.

 

Lời còn chưa nói hết, Liễu Quý phi đã giáng thẳng một cái bạt tai: “Đồ vô dụng! A Nương vất vả mưu tính đều là vì ai! Giờ tên đã đặt lên dây cung, ngươi lại dám nói ra những lời lẽ nản lòng như vậy!”

 

Ta quyết đoán tức thì, đẩy Bảo nhi vào trong điện, thân vệ thủ lĩnh tâm lĩnh thần hội, thấp giọng nói: “Cô nương hãy bảo vệ Bệ hạ và công chúa cho tốt, tuyệt đối đừng mở cửa!”

 

Nói đoạn, hắn tự mình đưa tay đóng cửa lại, còn bản thân thì kiên cố trấn giữ trước cửa.

 

--- Chương 16 ---

 



Tiếng binh đao ngoài cửa khiến người ta khiếp vía rụng rời.

 

Thủ lĩnh thân vệ vẫn đang chống cự ngoài cửa, ta bảo Bảo nhi đẩy bàn tới, chặn chặt trước cửa.

 

Thấy sắc mặt muội ấy tái nhợt, ta nhẹ giọng an ủi: “Cấm quân rất nhanh sẽ nhận được tin tức, tiến vào cứu chúng ta!”

 

Bảo nhi gật đầu: “A Huynh hôm nay cũng sẽ trở về.”

 

Ta ôm chặt muội ấy, theo thư bồ câu truyền thư của Ứng Lịch Sanh hôm qua, hắn lúc này hẳn sẽ mang theo một chi đội tinh nhuệ về cung trước.

 

Ta phải câu giờ đến lúc đó.

 

Bảo nhi ngẩng đầu: “A Tỷ không cần lo cho muội, không biết Phụ hoàng thế nào rồi?”

 

Ta thở dài: “Vừa rồi lại nôn thêm lần nữa, giờ thì không còn đau đớn đến vậy, chỉ là vẫn còn hôn mê.”

 



Ta đột nhiên linh cơ chợt lóe: “Bảo nhi, tài b.ắ.n cung của muội ra sao?”

 

Bảo nhi ngẩn ra: “Muội chỉ từng b.ắ.n bia, chứ chưa từng làm ai bị thương.”

 

Ta cười cười: “Bắn bia thôi là đủ.”

 

May mà đây là tẩm điện của Bảo nhi, đồ đạc của muội ấy đều ở trong đó, tìm cung tên cũng dễ dàng.

 

Cửa đã bị chặn chặt, ta liền bảo muội ấy b.ắ.n mũi tên này từ cửa sổ.

 

Một mũi tên tre có buộc mấy gói nhỏ vụt bay ra, b.ắ.n thẳng vào mặt Liễu Cảnh.

 

Mũi tên này lực đạo yếu ớt, tốc độ chậm chạp, dễ dàng có thể chặn lại.

 

Khiến Liễu Cảnh cười lạnh: “hừ, ranh con!” vung kiếm c.h.é.m nát mấy gói nhỏ kia.

 



Bột màu đỏ tươi trong gói lập tức theo gió bay tán loạn, tỏa ra một mùi vị cay nồng khó chịu.

 

Mùi này, chui vào mắt vào mũi người ta, chỉ khiến người ta không kìm được mà điên cuồng hắt hơi, nước mắt giàn giụa.

 

Có người nghiêm trọng hơn, ngay cả kiếm cũng không cầm nổi.

 

Bảo nhi khanh khách cười, ta vội vàng dùng khăn bịt mũi cho muội ấy.

 

Đó là ớt bột mà A Nương đặc biệt làm cho Bảo nhi.

 

Muội ấy chê ớt trong cung không đủ cay, A Nương liền đặc biệt trồng loại ớt hiểm cực cay, lại còn dặn đi dặn lại ta phải nhắc Bảo nhi chú ý.

 

Không ngờ, lại trở thành bảo bối chiến thắng ngày hôm nay.

 

--- Chương 17 ---

 



“Thái tử điện hạ!” Có cung phi đột nhiên mừng rỡ đến phát khóc mà kêu lên.

 

Ứng Lịch Sanh ngựa phi bụi bặm, như thiên thần hạ phàm, dẫn đầu Thiết kỵ, mang theo Cấm quân xông thẳng vào Nội đình.

 

Đội Thiết kỵ tinh nhuệ đã trải qua tôi luyện nơi biên cương, đối phó với đám tôm tép nhãi nhép dưới trướng Liễu Cảnh, tự nhiên dễ như trở bàn tay.

 

Bảo nhi nhanh chóng mở cửa, Ứng Lịch Sanh thấy ta, đang định nói gì, lại hắt hơi liên tiếp hai cái: “Trân nương, đây là——”

 

Ta vội vàng ra lệnh cho người tạt nước phun rửa, để mùi ớt trong không khí nhạt dần.

 

Thái Y Lệnh dẫn theo các thái y xông vào, ai nấy đều rót thuốc giải độc cho Hoàng đế uống, lại có thái y băng bó vết thương cho các thân vệ bị thương.

 

May mắn thay, lượng độc dược Hoàng đế nuốt vào không nhiều, lại kịp thời được ta móc họng nôn ra, chỉ cần tịnh dưỡng tốt sẽ không có gì đáng ngại.

 

Ứng Lịch Sanh lòng đầy lo lắng, nhưng vẫn nhẹ nhàng bảo ta và Bảo nhi đi nghỉ trước.

 



“Nàng đã lập đại công ở biên cương, lần này lại bảo vệ Bảo nhi, giúp Bệ hạ. Nên nghĩ xem muốn thưởng gì rồi.”

 

Hắn khoác cho ta chiếc áo choàng lên vai: “Hôm nay chắc sợ lắm phải không?”

 

Ta cười mà lắc đầu.

 

Hắn nhẹ nhàng vuốt sợi tóc mai lòa xòa trên trán ta.

 

Ta khẽ hành một lễ, ngầm hiểu ý mà mỉm cười với hắn, rồi dẫn Bảo nhi rời đi.

 

Ngày thứ hai, Hoàng đế tỉnh lại, việc đầu tiên chính là xử lý Liễu gia.

 

Tam công chúa và Ngũ hoàng tử bị phế làm thứ dân, Liễu Quý phi được ban cho một dải lụa trắng, những kẻ trưởng thành còn lại đều bị c.h.é.m đầu, những kẻ nhỏ tuổi hơn thì bị đày đi biên cương.

 

Hoàng đế hết lời khen ngợi ta có dũng có mưu, thêm vào đó Tiêu tiểu tướng quân và các tướng sĩ khác cũng đã báo công lao của ta lên, Bảo nhi lại khua chiêng gõ trống, liền phong cho ta tước Huyện chủ, lại thêm phong hiệu “Trung Tĩnh”.

 



Ta là Huyện chủ khác họ đầu tiên từ khi khai triều.

 

So với ta, Ứng Lịch Sanh lại không may mắn đến thế.

 

Thái tử bình định Tây Di, tự nhiên là một công lớn, đáng tiếc Thái tử phi bị phát hiện là gián điệp, nên chỉ có thể coi là lấy công chuộc tội.

 

Hoàng đế thương Thái tử, liền vẫn cho phép hắn nhận thưởng.

 

Thái tử cúi người tạ ơn, nói rõ chỉ có một việc mong cầu.

 

“Nhi thần tâm duyệt Trung Tĩnh huyện chủ, thỉnh Phụ hoàng ban ta cho Trung Tĩnh huyện chủ đi.”

 

Hắn cúi người cung kính, lén lút nháy mắt với ta.

 

Bảo nhi chu môi không thèm nhìn hắn, chỉ ôm chặt cánh tay ta.

 



Ta lại cười trộm mà gật đầu với hắn.

 

Chính là như vậy, “Tình ái khó lòng tự mãn mười phần, càng đợi tiểu muội vui vẻ đồng thuận mới vui vẻ bền lâu được, đúng không nào.”

 

Hết

(Đã hết truyện)

Ly Hôn Chớp Nhoáng, Kết Hôn Chớp Nhoáng (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

1.Tài khoản phụ của Lâm Dực trên Weibo đăng một đoạn video.Trong video, anh ta ôm chặt lấy một cô gái, cả hai cùng nhảy bungee. Tiếng hét vang lên inh tai – vừa sợ hãi, vừa phấn khích.Xem xong, lòng tôi lại lạ kỳ bình lặng.Tối đó, tôi vẫn như mọi khi, nhắn tin vài câu với Lâm Dực, trò chuyện qua loa rồi chúc nhau ngủ ngon.Tôi không biết anh ta đã trở về từ chuyến công tác lúc nào. Anh chỉ gọi cho tôi một cuộc điện thoại, nói:“Tối nay tan làm anh qua đón, anh có chuyện muốn nói.”Anh đưa tôi đến một nhà hàng, ngồi đối diện tôi, trầm mặc không nói, nhưng điện thoại thì không rời tay.Trong lúc ăn, điện thoại anh cứ liên tục đổ chuông. Mỗi lần đọc tin nhắn, khoé môi anh lại bất giác cong lên, ánh mắt cũng dịu dàng hơn hẳn.Đến khi ăn xong, anh mới lên tiếng:“Bữa tối hôm nay, coi như là bữa chia tay của tụi mình.”Tôi thong thả lấy khăn giấy lau khóe miệng, anh tiếp tục:“Anh đã yêu một người con gái khác, cô ấy chính là hình mẫu hoàn hảo trong lòng anh, là nàng thơ mà anh mơ ước. Nếu em gặp cô ấy, em sẽ hiểu cho anh.”Tôi ngẩng đầu nhìn anh, cười nhạt:“Được, vậy thì chia tay đi.”Anh sững người, một lúc sau mới phản ứng lại, gương mặt dần rạng rỡ:“Dù sao cũng bên nhau 9 năm rồi, nếu em có điều kiện gì, cứ nói, anh nhất định sẽ đáp ứng.”Tôi cười, nói:“Không cần đâu.”Tôi đứng dậy, cầm túi xách, lịch sự nói lời tạm biệt:“Nếu không còn gì nữa, tôi đi trước đây.”2.Tôi bắt đầu yêu Lâm Dực từ năm 20 tuổi, đến nay đã 9 năm.Càng lớn, tôi càng bị ám ảnh bởi nỗi lo “gái ế lớn tuổi”. Nỗi sợ ấy lên đến đỉnh điểm vào đầu năm nay.Vì chuyện kết hôn, tôi đã nhiều lần thúc ép anh ta. Cũng vì vậy mà cãi nhau không ít. Mỗi lần cãi xong là chiến tranh lạnh. Lần lâu nhất kéo dài hơn một tháng, từ ngày 20/5 đến 25/6, sinh nhật anh ta, tôi tặng quà rồi chủ động xuống nước làm hòa.Chắc cũng từ lúc đó, trái tim tôi bắt đầu nguội lạnh.Hôm tôi đồng ý chia tay Lâm Dực, về đến nhà, tôi gọi cho bạn cùng bàn thời cấp ba, Hứa Mặc Dương.Tôi hỏi:“Cuối năm ngoái, lúc mẹ tôi nằm viện, cậu từng nói nếu đến năm 35 tuổi tôi vẫn chưa lấy chồng thì cậu sẽ cưới tôi. Lúc đó là nói đùa hay thật lòng vậy?”Hứa Mặc Dương im lặng một lúc rồi hỏi lại:“Đã xảy ra chuyện gì sao?”Tôi kể lại rất bình thản:“Tôi và Lâm Dực đã hoàn toàn chấm dứt. Nếu cậu không chê, có thể cưới tôi sớm hơn một chút.”Anh ấy hỏi tiếp:“Bây giờ cậu đang ở đâu? Gửi địa chỉ cho tôi.”Tôi lập tức gửi định vị nhà cho anh.Một lát sau anh nhắn lại:“Chờ tôi.”3.Tôi chờ Hứa Mặc Dương suốt 3 tiếng đồng hồ, nhưng anh ấy vẫn không đến.Tôi nhắn tin không thấy trả lời, gọi điện thì không ai bắt máy.Xem ra, ước mơ được kết hôn của tôi lại một lần nữa tan vỡ.Nhưng tôi không trách anh ấy. Thật ra tôi muốn kết hôn, cũng không phải vì thích anh ấy, mà là… có một lý do khác.

4

Năm ngoái, mẹ tôi bị chẩn đoán ung thư phổi giai đoạn đầu, đúng lúc đó Lâm Dực lại đi công tác ở xa, một mình tôi hoang mang rối loạn, chẳng biết bấu víu vào ai, nên đã gửi một tin nhắn vào nhóm bạn học cấp ba.

Tôi viết:

“Trong số các cậu, có ai quen người nào trong Bệnh viện Nhân Dân không?”

Lúc ấy, Hứa Mặc Dương – người mà tôi đã không liên lạc suốt năm, sáu năm trời – bất ngờ trả lời:

“Tớ làm bác sĩ ở Bệnh viện Nhân Dân, cậu có chuyện gì thì thêm WeChat tớ, nói rõ hơn nhé.”

Sau đó, Hứa Mặc Dương giúp tôi liên hệ chuyên gia, cuối năm, mẹ tôi được phẫu thuật, sức khỏe phục hồi khá tốt. Trong thời gian đó, chỉ cần có thời gian rảnh, anh ấy đều đến phòng bệnh thăm mẹ tôi. Nhờ vậy, giữa tôi và anh ấy lại dần thân thiết trở lại.

Một lần, hai chúng tôi ngồi ở ghế dài hành lang nói chuyện, chẳng biết thế nào mà lại nhắc tới Lâm Dực.

Anh ấy hỏi:

“Nghe nói cậu và bạn trai quen nhau nhiều năm rồi nhỉ? Mà sao tớ chưa từng thấy cậu ấy tới thăm bác gái?”

Lúc đó tôi đã quá thất vọng với Lâm Dực, nhưng vẫn cố gắng gượng cười để bênh anh ta:

“Anh ấy cũng muốn về lắm, nhưng không còn cách nào khác, lần này công ty giao cho anh ấy nhiệm vụ quan trọng, chưa hoàn thành thì chưa thể về.”

Hứa Mặc Dương gật đầu, một lúc sau lại nói:

“Bác gái sức khỏe không tốt, may mà phát hiện bệnh sớm, còn cứu được một mạng. Tớ nghe bà nhắc nhiều lần là hy vọng hai người sớm kết hôn, bà mong có cháu bồng bế rồi.”

Một câu nói của anh ấy như đánh trúng tâm can tôi. Ban đầu tôi còn định giấu, nhưng mắt đã bắt đầu đỏ lên mất rồi.

Tôi im lặng rất lâu, cố nuốt nước mắt vào trong, khịt mũi nói:

“Tớ muốn kết hôn chứ, nhưng anh ấy thì chưa muốn.”

Hứa Mặc Dương khẽ nhíu mày, có lẽ là muốn an ủi tôi, nên bật cười và bảo:

“Không sao, rồi cậu cũng sẽ lấy được chồng thôi. Nếu tới năm ba mươi lăm tuổi mà cậu vẫn chưa kết hôn, thì đến tìm tớ, tớ cưới cậu!”

Câu nói đó khiến tôi bật cười, nước mắt cũng rơi theo nụ cười ấy.

5

Tôi đồng ý lời cầu hôn của Hứa Mặc Dương. Có lẽ sợ tôi đổi ý, hôm sau anh ấy đã kéo tôi đi đăng ký kết hôn.

Sau khi nhận được sổ đỏ, anh còn nắm tay tôi, mỗi người cầm một quyển, chụp một tấm hình trước ống kính điện thoại.

Anh cười nói:

“Từ hôm nay, em chính là vợ anh rồi!”

Trên đường về, anh lái xe, còn tôi thì buồn chán nghịch điện thoại. Tình cờ, tôi lướt thấy một bài đăng trên WeChat Moments của Lâm Dực, đăng cách đó vài phút.

Anh ta viết:

“Nàng thơ của tôi.”

Trong ảnh là anh ta và một cô gái tay trong tay, ánh mắt nhìn nhau ngọt ngào. Tôi chỉ liếc qua là nhận ra ngay, chính là cô gái từng cùng anh ta nhảy bungee.

Tôi lướt xuống bình luận, rất nhiều bạn chung đều ngạc nhiên:

“Cậu chia tay với Thường Tịnh rồi sao?”

“Tớ nhớ nhầm à? Người yêu cậu không phải là Thường Tịnh à?”

“Đầu năm nay còn thấy Thường Tịnh nói đang lên kế hoạch kết hôn với cậu mà?”

Lâm Dực tự mình bình luận bên dưới bài đăng:

“Tôi và Thường Tịnh đã chia tay từ lâu rồi, mong mọi người đừng nhắc tới người không liên quan nữa, bạn gái tôi sẽ không vui.”

Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Chúng tôi vừa chia tay ngày hôm qua, thế mà hôm nay anh ta lại bảo là chia tay từ lâu.

Hứa Mặc Dương tiện miệng hỏi:

“Cười gì đấy?”

Tôi đáp:

“Xem được một thằng dở hơi mới ngoài hai mươi mà đã lẫn trí như cụ ông rồi.”

Anh bật cười:

“Vậy thì nên khuyên người ta đi khám sớm. Nếu cần chồng em hỗ trợ gì, cứ nói một tiếng là được.”

Tôi cười toe:

“Không kịp nữa rồi, em block nó rồi.”

6

Sau khi kết hôn, tôi chuyển tới sống cùng Hứa Mặc Dương.

Chúng tôi là người lớn, lại là vợ chồng hợp pháp, dù chỉ là cưới vội, tôi cũng chẳng có gì phải ngại.

Một tháng sau, khi đang đi siêu thị cùng anh, tôi tình cờ chạm mặt Lâm Dực và “nàng thơ” của anh ta.

Lâm Dực đẩy xe đi trước, còn cô gái kia thì đang chọn sữa chua ở quầy mát.

Thấy tôi, Lâm Dực chủ động chào:

“Trùng hợp ghê.”

Tôi liếc qua xe đẩy của anh ta – mì gói, bánh quy, socola…

Cũng hợp lý thôi, nhìn cô gái đó chắc chỉ tầm đôi mươi, thích đồ ăn vặt là chuyện bình thường.

Tôi cũng từng rất mê mấy món đó, nhưng mỗi lần chưa kịp trả tiền, Lâm Dực đã tự ý đem bỏ lại lên kệ. Khi tôi hỏi, anh ta lạnh nhạt bảo:

“Toàn là đồ ăn vặt rác rưởi, anh làm vậy là vì tốt cho em.”

Chưa kịp nói gì, Hứa Mặc Dương đã cầm một gói mì cay từ kệ đưa cho tôi, cười bảo:

“Nhớ hồi cấp ba em hay ăn cái này lắm, giờ còn ăn nữa không?”

Mắt tôi sáng rỡ:

“Còn! Em muốn mua vài vị khác nhau nữa, với cả móng gà cay nữa!”

Anh mỉm cười cưng chiều rồi đi tới trước, gom sạch cả đống đồ tôi thích vào xe.

Lâm Dực cau mày:

“Bạn trai em?”

Tôi đáp bâng quơ:

“Không, là chồng tôi…”

Tôi còn chưa nói xong, anh ta đã gật gù kiểu đã hiểu rõ:

“Ồ… người dự phòng? Hay là kiểu mập mờ chưa xác định?”

Tôi nhún vai:

“Nghĩ gì thì nghĩ. Tôi đi trước đây. Chúc anh với nàng thơ của anh trăm năm hạnh phúc nhé.”

Nói xong, tôi quay người chạy về phía Hứa Mặc Dương. Nhưng tôi biết, sau lưng mình, ánh mắt kia vẫn dán chặt vào tôi không rời.



Bình luận