NHỜ BỊ HACK NICK MÀ GẶP ĐƯỢC CHỒNG TƯƠNG LAI
Chương 7
10
Hôm sau, khi tôi rời khỏi nhà Mạnh Thời Trạch thì đã là buổi chiều.
Dù chúng tôi thật sự chẳng làm gì cả.
Chỉ là hôm trước nói chuyện quá lâu, dính nhau không nỡ dứt nên thành ra thức khuya.
Ngủ một giấc dậy ăn trưa xong, cũng đã chiều rồi.
Mạnh Thời Trạch tự mình lái xe đưa tôi về nhà.
Mặc dù chúng tôi thật sự chẳng làm gì cả, nhưng mấy tấm ảnh mà phóng viên giải trí tung lên Weibo lại làm mạng xã hội dậy sóng thêm một lần nữa.
“Qua đêm ở biệt thự”, “thay quần áo”, “trên cổ còn có vết đỏ”… Tất cả những chi tiết đó bị phóng đại lên mức tối đa, và trên mạng thì đã thành kết luận chắc nịch là chúng tôi “chín ép thành chín nhừ” luôn rồi.
Tôi soi gương nhìn cái nốt muỗi cắn đỏ ửng trên cổ mà chỉ biết câm nín.
Sớm biết vậy tối qua đừng gãi mạnh thế chứ.
Con bạn thân thì gọi điện oanh tạc, tuyên bố sẽ đè bẹp 99% dân hóng hớt trên mạng.
Phải giật vé đứng ở hàng đầu tiên ăn dưa mới chịu.
Khi tôi kể cho nó nghe hết mọi chuyện từ đầu tới cuối, nó hét một tiếng như sấm nổ.
Nghĩ kĩ lại, ngay cả bản thân tôi cũng thấy mọi thứ cứ mơ hồ như không thật.
Mạnh Thời Trạch và tôi, cứ thế mà… bên nhau rồi?!
Chớp mắt đã đến ngày hẹn họp lớp.
Tin đồn Mạnh Thời Trạch sẽ tham dự đã lan ra từ sớm, khiến số người đăng ký tham gia tăng vọt.
Địa điểm tổ chức cũng từ một phòng riêng nhỏ trong nhà hàng phải đổi thành hẳn resort sang trọng.
Hôm đó, trời nắng đẹp long lanh.
Tôi ngồi ở ghế phụ cạnh Mạnh Thời Trạch, trong lòng cứ bồn chồn khi nghĩ đến cảnh sắp phải đối mặt với đám bạn học cũ.
Anh liếc nhìn tôi, cười cười:
“Giả làm người yêu thì em căng thẳng, thật sự yêu nhau cũng căng thẳng sao, vợ yêu?”
Tôi mím môi khẽ nói:
“Chắc mấy đứa trong lớp sẽ nghĩ, anh sao lại thích em nhỉ…”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt kiên định:
“Vậy lạ lắm sao? Mười năm trước anh đã muốn bên em rồi, Trình Hi Hi.”
Thấy tôi im lặng, anh bỗng đưa tay đặt lên tay tôi, bàn tay ấm áp bao trọn lấy tay tôi.
“Trình Hi Hi, em là người tuyệt nhất.”
Giọng nói của anh vừa chắc chắn vừa dịu dàng, khiến trái tim đang lo lắng của tôi cũng thấy thật yên tâm.
11
Không cần nghi ngờ gì nữa, Mạnh Thời Trạch chính là nhân vật chính của buổi họp lớp hôm đó.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh – và dĩ nhiên là kèm cả tôi.
Trong những ánh mắt ấy có tò mò, có ngạc nhiên, có ngưỡng mộ, nhưng tuyệt nhiên không hề có khinh thường hay dè bỉu mà tôi từng lo sợ.
Cứ như thể, tôi vốn dĩ và anh chính là một đôi xứng đôi vừa lứa.
Tôi khoác tay anh, đứng cạnh nhận lời chúc mừng của mọi người, và dần dần cũng thấy thư giãn hơn.
Vì phải cụng ly liên tục với bao nhiêu người, tôi khẽ rút tay khỏi tay anh, kéo nhẹ vạt áo vest của anh, thì thầm:
“Em đi vệ sinh chút.”
Anh khựng lại rồi mỉm cười dịu dàng:
“Anh đi cùng.”
Rất nhanh, khi tôi đi ra, đã thấy anh đứng dựa vào tường ngoài cửa.
Nghiêng mặt nghiêm túc, góc nghiêng đẹp hoàn hảo. Nghĩ mà thấy khó tin, người như thế này… lại là của mình.
Mạnh Thời Trạch quay sang nhìn tôi.
Rồi anh nắm lấy tay tôi, khẽ nói:
“Trình Hi Hi, quãng đường sau này chúng ta cùng đi nhé.”
“Bốp” – đèn trong sảnh tiệc và hành lang bất ngờ tối lại.
Anh nắm tay tôi, dẫn tôi bước qua lối đi phủ đầy hoa hướng dương hai bên.
Khi sắp vào hội trường, anh ghé sát tai tôi thì thầm:
“Trình Hi Hi, lời tỏ tình mười năm trước, anh muốn nói bù hôm nay.”
Anh dắt tôi đi tới chính giữa sảnh tiệc.
Lúc ấy tôi mới nhận ra, tất cả bạn học cũ đều cầm trên tay một bông hồng.
Tôi đảo mắt nhìn quanh, thấy ánh mắt mọi người đều lấp lánh lời chúc phúc.
Khoảnh khắc đó, Mạnh Thời Trạch bỗng quỳ một gối xuống.
Anh ngước lên nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng đến độ tan chảy.
“Trình Hi Hi, chúng ta đừng lạc mất nhau nữa. Em đồng ý làm bạn gái anh nhé?”
Tôi cố kiềm nước mắt, mím môi cười:
“Em cũng không muốn lỡ mất anh, Mạnh Thời Trạch.”
Khi anh cúi xuống hôn tôi giữa những tràng vỗ tay và tiếng chúc mừng, anh khẽ thì thầm bên tai tôi:
“‘10’ còn có một nghĩa nữa. Là ‘muốn em’.”
Thế là, giữa vô vàn lời chúc phúc, chúng tôi bắt đầu cùng nhau đi hết những “mười năm” sau đó trong đời.
(— Hết —)
(Đã hết truyện)
TRỞ LẠI 20 NGÀY TRƯỚC KHI CHẾC (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngày 6 tháng 6 năm 1980, tôi chết rồi.
Chết trong chính căn bếp nhà mình, vì ngạt khí ga.
Lúc hàng xóm phát hiện ra tôi, tôi đã nằm đó ba ngày.
Chồng tôi – Lâm Kiến Quốc – bảo là đi công tác lên tỉnh họp, thật ra là bỏ trốn cùng em họ tôi – Vương Tú Phương.
Cô ta dùng tên tôi để thi đại học, đậu vào trường sư phạm.
Còn tôi – một học sinh giỏi lẽ ra đã có tên trên bảng vàng – lại chết thối rữa trong căn bếp.
Lần nữa mở mắt ra, tôi quay về ngày 15 tháng 5 năm 1980.
Còn hai mươi ngày nữa là đến kỳ thi đại học.
Còn hai mươi hai ngày nữa là đến ngày tôi chết.
Tôi ngồi bên mép giường đất, nhìn căn nhà đất quen thuộc, cảm giác như cách cả một kiếp người.
Lâm Kiến Quốc vẫn đang ở trong quân đội, Vương Tú Phương vẫn chưa đến nhà tôi “ở nhờ”.
Mọi chuyện… vẫn còn kịp cứu vãn.
Đúng lúc đó, một hàng chữ trong suốt hiện lên trước mắt tôi:
【Hệ thống trọng sinh đã kích hoạt, ký chủ có thể xem trước các đoạn tương lai】
Tôi sững người một giây, thử thầm nghĩ trong đầu: Tôi muốn xem tương lai.
Trước mắt lập tức hiện lên những hình ảnh:
【Ngày 18 tháng 5, Vương Tú Phương lấy cớ ôn thi đại học để dọn đến nhà họ Lâm】
【Ngày 20 tháng 5, Lâm Kiến Quốc về phép, cùng Vương Tú Phương vụng trộm sau lưng tôi】
【Ngày 25 tháng 5, Vương Tú Phương lấy được giấy báo dự thi và giấy chứng minh nhân dân của tôi】
【Ngày 7 tháng 6, cô ta giả danh tôi đi thi đại học】
【Ngày 6 tháng 6, tôi bị hại chết trong căn bếp】
Tôi run rẩy toàn thân khi xem đến cuối.
Kiếp trước tôi chết không rõ ràng, còn tưởng là tai nạn.
Hóa ra… tất cả đều là một âm mưu từ đầu.
Vương Tú Phương không chỉ muốn cướp chồng tôi, mà còn muốn cả tương lai, cả mạng sống của tôi.
Tôi hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay.
Kiếp này, tôi sẽ không để cô ta toại nguyện.
Ngoài sân vang lên tiếng bước chân – mẹ chồng tôi đã về.
Bà đẩy cửa bước vào, sắc mặt khó chịu:
“Kiến Quốc hôm nay về, con dọn dẹp lại phòng trong đi, Tú Phương sắp đến ở vài hôm.”
“Nó phải ôn thi đại học, con đừng làm phiền nó.”
Tôi cười lạnh: “Cô ta dựa vào cái gì mà được ở nhà mình?”
Bà trừng mắt: “Tú Phương là em họ con, đến ở vài hôm thì sao? Sao con nhỏ nhen thế?”
“Vả lại, nó mà thi đậu đại học thì cũng là vinh quang của nhà mình.”
Vinh quang sao?
Họ muốn để Vương Tú Phương giả mạo tôi đi thi đại học chứ gì.
Tôi đứng phắt dậy:
“Mẹ, con không đồng ý để cô ta đến ở.”
Mẹ chồng tôi tức tối:
“Con có đồng ý hay không thì có ích gì? Đây là nhà con trai tôi, tôi nói là được!”
“Con là phụ nữ, học hành gì cho lắm? Chi bằng nhường cơ hội cho Tú Phương, nó thông minh hơn con nhiều.”
Tôi cười lạnh trong lòng.
Kiếp trước tôi quá yếu đuối, chuyện gì cũng nghe theo mẹ chồng.
Kiếp này thì không.
“Vậy mẹ để cô ta lấy con trai mẹ đi, con không hầu hạ nữa.”
Nói xong tôi quay người bỏ đi.
Mẹ chồng tôi gào lên sau lưng:
“Con ranh con! Lông cánh cứng cáp rồi đấy hả!”
“Đợi Kiến Quốc về, tôi bắt nó bỏ cô cho xem!”
Tôi không buồn quay đầu lại.
Bỏ tôi à?
Tốt thôi, khỏi phải để tôi mở lời ly hôn.
Tôi ra khỏi nhà, đi thẳng đến hợp tác xã thị trấn.
Hệ thống lại hiện lên một đoạn tương lai trước mắt:
【Lâm Kiến Quốc sẽ về nhà lúc 3 giờ chiều nay】
【Vương Tú Phương đến nơi lúc 4 giờ】
【Tám giờ tối, hai người vụng trộm trong nhà kho】
Nhìn thấy những hình ảnh đó, dạ dày tôi cuộn lên từng cơn.
Kiếp trước tôi còn ngu ngốc nấu cơm cho bọn họ, để họ đóng kịch trước mặt tôi như đôi vợ chồng son.
Nghĩ lại mà thấy mình thật ngu.
Tới nơi, tôi tìm chú Trương – người quản lý ở hợp tác xã:
“Chú Trương, cháu muốn tố cáo một việc.”
Chú Trương là người chính trực, rất có tiếng nói ở thị trấn.
“Chuyện gì vậy cháu?”
“Có người đang định giả mạo người khác để thi đại học.”
Mặt chú Trương trầm hẳn xuống:
“Ai to gan như vậy?”
“Là em họ cháu – Vương Tú Phương, cùng mẹ chồng cháu.
Họ muốn để cô ta dùng tên cháu đi thi.”
Tôi kể hết toàn bộ những gì mình biết.
Chú Trương đập bàn tức giận:
“Thật vô lý! Thi đại học là chuyện lớn của quốc gia, sao có thể đùa được!”
“Cháu có chứng cứ gì không?”
“Chú giúp cháu theo dõi một chút. Bọn họ sắp hành động rồi.”
Chú Trương gật đầu:
“Việc này chú nhất định sẽ lo, không thể để họ thực hiện được.”
Rời khỏi hợp tác xã, tôi ghé tiếp đồn công an.
Trưởng đồn Vương Đại Hải là đồng đội cũ của Lâm Kiến Quốc, nhưng nổi tiếng công bằng, chính trực.
Tôi kể lại mọi chuyện một lần nữa.
Vương Đại Hải nhíu mày:
“Vợ của Kiến Quốc, cô chắc là mình không nhầm đấy chứ?”
“Chú Vương, cháu mong chú âm thầm điều tra. Nếu cháu nói sai, cháu sẵn sàng chịu trách nhiệm.”
Thấy tôi nghiêm túc, chú gật đầu:
“Được, chú sẽ để mắt đến chuyện này.”
Làm xong những việc đó, lòng tôi nhẹ đi không ít.
Kiếp này, tôi nhất định phải vạch trần hết âm mưu của họ.
Lúc tôi về tới nhà, Lâm Kiến Quốc đã có mặt.
Anh ta vẫn đẹp trai như xưa, mặc quân phục thẳng tắp, dáng đứng hiên ngang như cây tùng.
Chỉ tiếc… trong lòng lại là một đống rác rưởi.
“Vợ à, anh về rồi.” Anh ta bước lại định ôm tôi.
Tôi nghiêng người né tránh:
“Đừng chạm vào tôi.”
Lâm Kiến Quốc sững lại:
“Em sao vậy? Giận gì à?”
“Tôi không giận, chỉ thấy buồn nôn thôi.”
Mặt anh ta sầm xuống:
“Em nói gì cơ?”
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng ngọt xớt:
“Anh rể ~”
Vương Tú Phương đã đến.
Cô ta vẫn giữ dáng vẻ yếu đuối đáng thương như trước, xách theo một chiếc túi hành lý cũ nát.
“Chị, em đến rồi.” Cô ta cười ngọt ngào với tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm:
“Ai cho cô đến?”
Nụ cười trên mặt Vương Tú Phương lập tức cứng đờ:
“Chị… chị không hoan nghênh em sao?”
“Không hoan nghênh.” Tôi nói thẳng.
“Cút ra khỏi nhà tôi ngay.”
Sắc mặt Lâm Kiến Quốc tối sầm lại:
“Hứa Tiểu Ngư! Em sao lại vô lý như vậy! Tú Phương là em họ em đấy!”
“Em họ thì sao? Nhà em đâu phải nhà tình thương.”
Vương Tú Phương đỏ hoe mắt, nước mắt rơi lộp bộp:
“Chị, em biết chị không thích em, em đi là được mà.”
Cô ta quay người định bước ra, Lâm Kiến Quốc vội vàng kéo lại:
“Đừng đi, đây là nhà anh, anh có quyền quyết định.”
Sau đó anh ta trừng mắt với tôi:
“Hứa Tiểu Ngư, em làm sao vậy? Bình thường em hiền lành lắm mà?”
Hiền lành?
Kiếp trước tôi hiền lành đến mức bị người ta hại chết còn không biết.
Tôi nhìn thẳng vào anh ta:
“Lâm Kiến Quốc, tôi hỏi anh: người anh cưới là tôi hay cô ta?”
Lâm Kiến Quốc sửng sốt:
“Tất nhiên là em.”
“Vậy thì đuổi cô ta đi.”
Vương Tú Phương khóc to hơn:
“Anh rể, em thật sự có thể đi mà, em không muốn khiến chị khó xử.”
“Em đến nhà khách ở cũng được, dù tốn tiền nhưng em không muốn ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng hai người.”
Diễn xuất thật tốt.
Kiếp trước tôi bị chính bộ mặt đáng thương này lừa cho xoay như chong chóng.
Lâm Kiến Quốc xót xa nói:
“Ở nhà khách gì chứ, nhà rộng thế này, thêm một người cũng chẳng sao.”
“Tiểu Ngư, em đừng trẻ con nữa.”
Trẻ con à?
Tôi nhìn cặp đôi chó má trước mắt, cười lạnh trong lòng.
“Được thôi, cô ta muốn ở lại, vậy tôi đi.”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰
