Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhặt Được Ông Xã

Chương 6



Tôi cảnh giác nhìn người ngồi ở ghế lái, người đó đội mũ, mặc áo khoác công nhân giữa mùa hè, cổ áo dựng lên che khuất nửa mặt.

 

Lúc này, điện thoại của Quý Niệm Thâm gọi đến.

 

Tôi cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, bình tĩnh nghe máy. Anh ta lo lắng hỏi: "Em đang ở đâu?"

 

"A Thâm, em bây giờ tâm trạng không tốt, có thể về hơi muộn, anh nhớ chừa cửa cho em nhé."

 

Anh ta nhận ra sự bất thường của tôi, vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

 

Tôi nặn ra một nụ cười, nhìn ra ngoài: "Em đang ở trên xe đây."

 

Không đợi Quý Niệm Thâm hỏi thêm, tôi cúp điện thoại, rồi nhanh chóng gửi định vị vị trí cho anh ta qua WeChat.

 

"Cứu em." Hai chữ vừa gửi đi, tài xế đột nhiên tăng ga.

 

Tôi nhét điện thoại vào khe giữa ghế và lưng ghế, rồi hét lớn: "Ông là ai, muốn làm gì?"

 

Tài xế ngẩng đầu lên, để lộ nửa khuôn mặt. Qua gương chiếu hậu, tôi mới nhìn rõ, là Trình Tĩnh.

 

Thì ra lão ta đã chuẩn bị sẵn để bắt cóc tôi từ lâu, gọi điện cho tôi chỉ là để thăm dò.

 

Xe dừng lại bên ngoài một tòa nhà bỏ hoang, tôi đẩy cửa xe định chạy, ai ngờ trong tay lão ta lại cầm một chiếc dùi cui điện, giáng mạnh vào bụng tôi một cái.

 

Khi tôi tỉnh lại, đã bị trói trong tòa nhà hoang tàn đó.

 

Lão ta hỏi tôi điện thoại ở đâu.

 

"Trong túi tôi."

 

Lão ta tức giận tát tôi một cái: "Mày còn dám lừa tao, tao đã tìm khắp người mày rồi, không có."

 

"Tôi không lừa ông, vẫn ở trong túi tôi, có thể là lúc ông kéo tôi đi thì nó rơi ra rồi." Tôi co rụt cổ lại, sợ hãi nhìn lão ta.

 

Lão ta đá tôi một cái, rồi đi ra ngoài tìm điện thoại.

 

Một lát sau, lão ta tức tối bước vào, lại tát tôi mấy cái vào mặt, nói tôi lừa lão ta.

 

"Tôi không lừa ông, thật sự không lừa ông." Tôi vừa khóc vừa cầu xin lão ta thả tôi ra.

 

Lão ta lại nói tôi là đồ vô ơn bạc nghĩa, không chịu bỏ ra một chút tiền nào để cứu lão ta.

 

Tôi vừa đấu trí với lão ta, vừa cầu nguyện Quý Niệm Thâm nhanh đến cứu tôi.

 

"Tôi cho ông tiền, ông thả tôi đi được không?"

 

Lão ta cười khẩy: "Mày tưởng tao là kẻ ngốc sao, mày hận tao đến mức nào tao biết rõ trong lòng, đã vậy tao không sống được, mày m ẹ ki ếp cũng đừng hòng sống."

 

Tôi vội vàng nói: "Ông không quan tâm vợ và con trai ông nữa sao?"

 

Lão ta nghe thấy vợ và con trai, đột nhiên trở nên hung hãn, cười lớn và chửi rủa: 

 

"Đứa con của con tiện nhân đó căn bản không phải của tao, lão tử nuôi con trai nó mười mấy năm, mẹ kiếp lại là một đứa tạp chủng, nó còn muốn dẫn cái tạp chủng đó trốn khỏi tao, làm sao tao có thể tha cho nó."

 

Tôi không thể tin được nhìn lão ta, run rẩy nói: "Ông đã... làm gì bà ta rồi?"

 

"Ha ha ha, làm gì ư? Gi ết rồi chứ sao, cô ta và cái tạp chủng đó bây giờ vẫn còn nằm trong tủ lạnh kìa."

 

Lúc này, lão ta như một ác quỷ, toàn thân tràn đầy hơi thở khát má u và bạo ngược.

 

Lão ta bắt cóc tôi, căn bản không phải vì tiền, lão ta đã phát điên rồi, lão ta muốn kéo tất cả những người xung quanh lão ta cùng ch ết với mình.

 

Lão ta tự lẩm bẩm chửi rủa rất lâu, rồi rút một con dao từ túi áo trên ra, mặt mũi dữ tợn đi về phía tôi.

 

Tôi sợ hãi đạp chân, gọi lão ta là "bố", cố gắng gợi lại chút lương tâm của lão ta.

 

Lão ta quỳ xuống đất, bò đến trước mặt tôi, ôm chặt lấy tôi, nói lão ta sai rồi, lão ta không nên đối xử với tôi và mẹ tôi như vậy.

 

​​Tôi tưởng lão ta thực sự tỉnh táo rồi, ai ngờ giây tiếp theo lão ta lại bật cười, bóp lấy mặt tôi rồi nói:

“Hàm Hàm, cả đời này bố có lỗi với con. Bố thề, kiếp sau, kiếp sau nhất định sẽ đối xử tốt với con. Mình đi tìm mẹ con nhé, bố sẽ xin lỗi bà ấy, ba người chúng ta sẽ sống bên nhau thật vui vẻ, được không?”

 

“Trình Tĩnh, ông điên rồi, buông tôi ra!”

 

Tôi giãy giụa, nhưng ông ta lại bóp chặt mặt tôi hơn, rồi tát tôi một cái:

“Tao không điên! Con tiện nhân này, thấy ch ết mà không cứu! Thấy ch ết mà không cứu…”

 

Lão ta giơ dao lên, dí sát vào cổ tôi:

“Hàm Hàm, rất nhanh thôi, đừng sợ, con đi rồi bố sẽ theo con ngay.”

 

Tôi run rẩy toàn thân, đến cả tiếng cũng phát không ra, chỉ có thể sợ hãi nhìn lão ta.

 

Ngay lúc lão ta cười lớn, chuẩn bị cắt đứt động mạch cổ tôi, thì một tiếng súng vang vọng cả tòa nhà.

 

Tôi toàn thân chấn động mạnh, nhắm chặt mắt lại.

 

Không biết là má u của ai, văng lên mặt tôi, còn bắn cả vào miệng.

 

“La Hàm! La Hàm! Em sao rồi?!”

 

Dây trói trên người tôi được cởi ra, tôi từ từ mở mắt, gương mặt của Quý Niệm Thâm xuất hiện trước mắt tôi.

 

Giọng anh ấy run lên, ánh mắt tràn đầy lo lắng và đau lòng.

 

Tôi òa khóc nhào vào lòng anh ấy, “Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu em, cảm ơn…”

 

Quý Niệm Thâm ôm chặt tôi vào lòng, không ngừng nói: “Xin lỗi… xin lỗi em…”

 

Cảnh sát xử lý hiện trường, tôi cố gắng chịu đựng nỗi sợ hãi và cơn đau trên cơ thể, nhất quyết đòi đi đến đồn công an làm bản tường trình.

 

Khi rời khỏi đồn, cơ thể tôi vẫn còn run rẩy.

 

Quý Niệm Thâm bế tôi lên, lập tức đưa tôi đến bệnh viện.

 

Mặt tôi bị tát mấy cái, sưng vù cả lên, tai cũng đau nhức.

 

Quý Niệm Thâm đau lòng ngồi bên cạnh, đầy tự trách.

 

“Không phải lỗi của anh, đừng như vậy.” Tôi vỗ nhẹ tay anh ấy, an ủi.

 

“Là lỗi của anh, là anh không bảo vệ được em.”

 

“Không phải lỗi của anh, là do em cố chấp, cứ nhất định trốn ra ngoài.”

 

“Là lỗi của anh…”

 

Tôi sốt ruột đấm lên giường, “Anh im đi! Không được giành nói với em!”

 

“Em đừng giận, anh không nói nữa.”

 

Chuyện tôi bị bắt cóc đã lọt đến tai ông cụ.  

 

Sau khi xuất viện, tôi và Quý Niệm Thâm bị gọi về nhà chính để nghe chỉ trích.  

 

Cả nhà lớn bé đều có mặt, ai nấy đều trách móc Quý Niệm Thâm vì đã không bảo vệ tốt cho tôi.  

 

Còn tôi thì ngồi một góc, im lặng ăn dưa hấu.  

 

Ông cụ ho dữ dội mấy tiếng, dùng gậy chống gõ xuống sàn nhà, giận dữ nói: "Con dù sao cũng là người cầm lái của tập đoàn Quý thị rồi, phải thể hiện thủ đoạn quyết đoán ra, như vậy mới có thể bảo vệ được người con muốn bảo vệ."  

 

Tôi đang ăn dưa bỗng nghẹn lại vì câu nói này.  

 

"Bố, bố vừa nói gì cơ?" Tôi liếc nhìn Quý Niệm Thâm, anh ấy lập tức quay đầu đi, tránh ánh mắt chất vấn của tôi.  

 

"Bố nói anh ấy là người cầm lái của tập đoàn Quý thị?" Tôi hỏi lại.  

 

Mọi người trong phòng đều gật đầu, ông cụ nhìn tôi âu yếm: "Đúng vậy, sau khi hai đứa kết hôn, bố đã giao quyền hành cho Niệm Thâm, con không biết à?"  

 

Tôi cười khẽ: "Biết chứ, làm sao không biết được, ha ha ha."  

 

Quý Niệm Thâm, anh dám lừa em!  

 

Sau bữa tối, tôi cười tủm tỉm vẫy tay gọi Quý Niệm Thâm: "A Thâm, anh lên đây, em có chuyện muốn nói."  

 

Chị họ đứng bên cạnh e thẹn cười, rồi hỏi Quý Niệm Thâm: "Cần chị chuẩn bị thứ giống lần trước không?"  

 

"Không cần đâu chị." Quý Niệm Thâm cúi đầu bước lên cầu thang.  

 

Tôi trở về phòng ngủ, ánh mắt đầy oán hận nhìn anh ấy: "Tại sao lừa em?"  

 

Anh ấy đóng cửa, thuận tay khóa lại.  

 

"Em nói tại sao?" Anh ấy bước đến trước mặt tôi, dồn tôi vào tường.  

 

Tôi vội lùi lại.  

 

Hai tay anh ấy chống hai bên hông tôi: "La Hàm, anh thích em, không muốn em rời xa anh, anh muốn giả vờ thành thật với em."  

 

Tôi cứng họng: "Em không muốn giả vờ thành thật với anh."  

 

Anh ấy ôm lấy eo tôi, kéo vào lòng, mắt nhìn thẳng: "Thật không muốn giả vờ thành thật với anh?"  

 

Ánh mắt anh ấy quá nồng nhiệt và đầy ám muội, tôi không chống đỡ nổi: "Thôi được, giả vờ thành thật với anh, thiệt cũng không phải em."  

 

Anh ấy bật cười, đôi mắt tràn ngập niềm vui.  

 

Anh ấy nhìn đôi môi tôi, cổ họng lăn nhẹ, liếm môi khẽ, ánh mắt tràn đầy d ục vọ ng.  

 

Tôi vòng tay ôm cổ anh ấy, ngửa nhẹ đầu, thử hôn anh ấy.

 

Khi môi tôi chỉ cách môi anh ấy một tấc, tôi dừng lại. 

 

Anh ấy hơi hé môi, rồi bất ngờ ngậm lấy cánh môi tôi.

 

“Vợ ơi, em còn nợ anh một đêm động phòng.” Anh ấy giữ lấy sau gáy tôi, trán áp trán, giọng khàn đầy ám muội.

 

Tôi bị anh ấy hôn đến mềm nhũn, chỉ có thể thở dốc mà nói: “Tối nay bù cho anh.”

 

Trong khoảnh khắc tình cảm dâng trào, anh ấy hôn lên trán tôi, nhẹ nhàng nói: “La Hàm, anh sẽ cho em một mái ấm trọn vẹn và hạnh phúc.”

 

“Cảm ơn anh, Quý Niệm Thâm.”

 

 Hoàn

 

Ngoại Truyện: Quý Nhĩ Thìn × Ôn Nhã

 

Quý Nhĩ Thìn đang ôm ấp hai bên, cùng đám bạn xấu uống rượu trong câu lạc bộ.

 

Khi hắn ta đang ôm một người đẹp nói những lời tục tĩu thì nhận được điện thoại của Ôn Nhã.

 

“Alo, chuyện gì vậy?” Hắn ta hỏi một cách thiếu kiên nhẫn.

 

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói bình tĩnh của Ôn Nhã: “Quý Nhĩ Thìn, chúng ta chia tay đi.”

 

Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của hắn ta bỗng trở nên u buồn.

 

“Ôn Nhã…”

 

Lời nói phía sau của hắn ta còn chưa kịp dứt thì đầu dây bên kia đã cúp máy.

 

Quý Nhĩ Thìn tự cho rằng mình có thể nắm chặt trái tim phụ nữ, nên khi hắn ta quyến rũ được Ôn Nhã, hắn ta tin rằng Ôn Nhã sẽ một lòng một dạ với mình. 

Vì vậy, hắn ta không còn che giấu bản tính phong lưu của mình nữa, bắt đầu dần dần để lộ bản chất thật trước mặt Ôn Nhã.

 

Hắn ta có rất nhiều phụ nữ, những người đẹp hơn và thú vị hơn Ôn Nhã thì nhiều vô kể, không thiếu một mình Ôn Nhã.

 

Ban đầu hắn ta chỉ muốn phá hoại hôn sự của Quý Niệm Thâm, hoàn toàn không hề yêu Ôn Nhã.

 

Hắn ta có thể rất tốt với một người phụ nữ, nhưng sẽ không trao đi tình cảm.

 

Những người phụ nữ từng qua lại với hắn ta đều biết hắn ta là người như thế nào, nên họ cũng rất biết điều mà không yêu hắn ta.

 

Nhưng Ôn Nhã lại là một ngoại lệ.

 

Khi cô ta biết được bộ mặt thật của hắn ta, cô ta vẫn chiều chuộng hắn ta, yêu hắn ta, thậm chí ngay cả khi hắn ta bảo cô ta đi phá hoại mối quan hệ giữa Quý Niệm Thâm và La Hàm, cô ta cũng đồng ý.

 

Càng về sau, hắn ta càng cảm thấy phiền phức vì Ôn Nhã.

 

Bởi vì sự dịu dàng và ngây thơ của cô ta khiến hắn ta cảm thấy mình thật hèn hạ.

 

Hắn ta chưa bao giờ đùa giỡn với tình cảm của phụ nữ, khi Ôn Nhã yêu hắn ta, hắn ta đã đấu tranh, nhưng hắn ta vẫn phải tiếp tục lừa dối cô ta.

 

Sau khi Quý Niệm Thâm giành được Tập đoàn Quý thị, hắn ta cũng không còn lý do để tiếp tục với Ôn Nhã nữa.

 

Để ép cô ta rời đi, hắn ta thậm chí còn dẫn những người phụ nữ khác về nhà của hai người họ.

 

Ánh mắt đau khổ và buồn bã của Ôn Nhã lúc đó, hắn ta vẫn luôn nhớ. Khi đó, hắn ta cắn chặt răng, tự nhủ không được mềm lòng.

 

Hắn ta đã hôn người phụ nữ khác ngay trước mặt Ôn Nhã, khiến cô ta tức giận bỏ đi.

 

Sau khi Ôn Nhã rời đi, hắn ta đuổi người phụ nữ kia đi, rồi tự tát mình hai cái thật mạnh.

 

Khi hắn ta đuổi theo, lại thấy Ôn Nhã một mình ngồi dưới lầu, trông thật đáng thương và bất lực.

 

Hắn ta vẫn mềm lòng.

 

Hắn ta ôm cô ta lên lầu.

 

Thân hình Ôn Nhã không quá nổi bật, nhưng hắn ta lại đặc biệt yêu thích, bất kể lên giường bao nhiêu lần, hắn ta cũng không hề thấy chán.

 

Trong thang máy, hắn ta đã hôn cô ta một cách mãnh liệt.

 

Đêm hôm đó, hắn ta đã muốn cô ta rất nhiều lần, đến khi cô ta ngất lịm dưới thân hắn, hắn ta mới nhận ra mình đã quá đáng.

 

Sáng hôm sau, hắn ta rời khỏi nơi đó và không bao giờ quay lại nữa.

 

Những ngày sau đó, để ép bản thân không nghĩ đến Ôn Nhã, hắn ta lang thang trong các hội quán, thay hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác. 

 

Nhưng mỗi lần đè họ xuống giường, trong đầu hắn ta lại hiện lên hình bóng Ôn Nhã, khiến hắn ta mất hết hứng thú.

 

Hắn ta uống rất nhiều rượu, nhưng mãi vẫn không say nổi.

 

Sau khi cuộc gọi với Ôn Nhã bị ngắt, hắn ta giận dữ đập mạnh điện thoại xuống bàn.

 

Chẳng phải đây chính là điều hắn ta mong muốn sao?

 

Vậy hắn ta đang giận cái gì?

 

Hắn ta làm tất cả những chuyện đó chỉ để ép Ôn Nhã rời xa mình, thế mà khi cô ta thực sự rời đi, tim hắn ta lại đau đến thế.

 

Rượu uống hết ly này đến ly khác, nhưng gương mặt Ôn Nhã lại ngày càng hiện rõ trong đầu hắn .

 

Cuối cùng, hắn ta đặt ly rượu xuống, lao ra khỏi hội quán.

 

Khi đến căn hộ, Ôn Nhã đã đi rồi.

 

Hắn ta thất thần ngồi bệt xuống đất, đập đầu vào tường, đau khổ gào lên hai chữ: “Ôn Nhã!”

 

Sáng hôm sau, Quý Niệm Thâm gọi cho hắn ta, nói Ôn Nhã đang ở bệnh viện.

 

Khi hắn ta chạy tới nơi, Quý Niệm Thâm liền đấm thẳng một cú vào mặt hắn ta.

 

“Cô ấy có thai, em có biết không hả?” Quý Niệm Thâm túm cổ áo hắn ta, gào lên giận dữ.

 

La Hàm từ trong phòng bệnh bước ra, kéo Quý Niệm Thâm lại, nhắc nhở: “Đây là bệnh viện, nhỏ tiếng thôi.”

 

Cô quay sang nhìn Quý Nhĩ Thìn, trừng mắt: “Cậu suýt nữa hại ch ết cô ấy rồi.”

 

Cô ấy mang thai, vậy mà hắn ta lại đối xử với cô ấy như vậy, đêm đó… hắn ta đúng là súc sinh.

 

Quý Nhĩ Thìn đấm vào tường, tự chửi rủa chính mình.

 

Hắn ta không dám đối mặt với Ôn Nhã, nhưng lại muốn được nhìn thấy cô ấy, muốn ôm cô ấy, an ủi cô ấy.

 

Hắn ta biết mình đã sai, sai hoàn toàn rồi.

 

Cả đêm qua hắn ta không ngủ, cứ suy nghĩ mãi — thì ra hắn ta đã yêu Ôn Nhã từ lâu, chỉ là nhận ra quá muộn.

 

Sau một hồi giằng co trong lòng, cuối cùng hắn ta vẫn bước vào phòng bệnh.

 

Gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Nhã không còn chút huyết sắc, ngay cả khi ngủ, mày vẫn nhíu chặt.

Hắn ta bước đến bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy, nước mắt không kìm được mà lăn dài.

 

“Nhã Nhã, anh sai rồi… xin lỗi em, anh thật sự xin lỗi…”

 

Ôn Nhã khẽ rên một tiếng, choàng tỉnh trong giấc mơ. 

 

Nhìn thấy Quý Nhĩ Thìn, ánh mắt cô ấy lạnh lẽo như tro tàn:

“Anh đến làm gì?”

 

“Nhã Nhã, xin lỗi em… Anh biết giờ nói gì cũng vô ích, em có thể mắng anh, đánh anh, chỉ cần em thấy thoải mái…”

 

Hắn ta nắm tay cô ấy, rồi tự tát vào mặt mình.

 

Ôn Nhã rút tay ra, nước mắt trào ra, “Anh đi đi… anh đi rồi tôi mới thấy nhẹ lòng.”

 

Quý Nhĩ Thìn khóc không thành tiếng, nhưng vì cô ấy không muốn thấy mặt hắn ta, hắn ta chỉ đành rời khỏi phòng bệnh.

 

Hắn ta ngồi trên ghế dài ngoài phòng, thì nghe thấy tiếng cô ấy khóc nức nở bên trong.

 

Tiếng khóc nghẹn ngào của cô ấy khiến hắn ta càng thêm ân hận.

 

Đứa con của Ôn Nhã đã không còn… cô ấy hận hắn ta đến tận xương tủy.

 

Từ đó, mỗi ngày Quý Nhĩ Thìn đều ở bên ngoài phòng bệnh, không dám vào, cũng không dám lên tiếng.

 

Ngày Ôn Nhã xuất viện, hắn ta chỉ dám đứng từ xa, nhìn thân hình mảnh mai, yếu ớt của cô ấy mà tim lại quặn đau.

 

 

Cô ấy không muốn gặp hắn ta nên hắn cũng chỉ có thể trốn thật xa.

 

Thế nhưng, Quý Niệm Thâm lại nói với hắn ta rằng Ôn Nhã đã ra nước ngoài.

 

Hắn ta điên cuồng lao đến sân bay, nhưng vẫn không thể gặp cô ấy dù chỉ một lần.

 

Hắn ta sa sút tinh thần suốt một thời gian dài, thậm chí bệnh nặng một trận.

 

Sau khi dạo một vòng trước cửa quỷ môn quan, hắn ta tỉnh ngộ. Quyết tâm từ bỏ sự nghiệp trong nước, ra nước ngoài tìm Ôn Nhã.

 

Những lỗi lầm hắn ta đã gây ra với cô ấy, hắn ta sẽ dùng cả đời để bù đắp.

 

Hoàn chính văn

(Đã hết truyện)

Nữ Sinh Được Tôi Chu Cấp Nhưng Lại Cướp Chồng Tôi (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Một nữ sinh đại học từng được tôi chu cấp thế nhưng….????

Nửa đêm, cô ta lại nhắn tin cho chồng tôi.

“Anh ơi, Tết này anh có thể giả làm bạn trai em một ngày, về quê với em không?”

Tôi vừa định nổi đóa.

Chồng tôi lập tức trả lời:

“Biết thả thính rồi à? Vậy học phí sau này tự lo nhé!”

Một bụng tức của tôi…

Tắt ngóm luôn tại chỗ!

1

Nửa đêm, tôi vẫn đang thu dọn đống quà Tết để mai về quê.

Bỗng nghe tiếng ting ting từ điện thoại của chồng – anh Từ Dương.

Anh ấy cài nhận diện khuôn mặt tôi để mở khoá.

Tôi vừa nghiêng đầu nhìn qua, màn hình đã tự mở, hiển thị tin nhắn mới nhất trên WeChat:

“Anh ơi, Tết này anh có thể giả làm bạn trai em một ngày, về quê với em không?”

Thấy dòng chữ đó, trán tôi lập tức nhăn lại.

Nếu không phải tôi biết rõ người gửi, chắc còn tưởng đây là tin nhắn lừa đảo.

Tôi kéo lên đọc thêm. Hai người họ có kha khá tin nhắn, nhưng gần như toàn là Trương Thiến gửi – Từ Dương hầu như chẳng mấy khi phản hồi.

Giỏi lắm!

Cái con nhỏ tôi nuôi học đại học đây, nhận tiền tôi gửi như cơm bữa, vậy mà lại quay sang thả thính chồng tôi?

Tôi đang chuẩn bị nổi điên.

Đúng lúc ấy, Từ Dương đi tới.

Anh nhìn tôi đầy nghi hoặc:

“Em mệt thì nghỉ đi, chỗ này để anh làm.”

Tôi ném thẳng điện thoại vào tay anh, lạnh giọng:

“Xem lại bạn bè của anh đi!”

Anh chỉ liếc một cái, lập tức nhíu mày:

“Con này có vấn đề à?”

Tôi gắt:

“Cô ta có vấn đề hay không không quan trọng. Nhưng anh lén lút kết bạn WeChat với cô ta là sao?”

Từ Dương thì ấm ức:

“Không phải em đưa điện thoại anh, ép anh kết bạn còn gì?”

Tôi mới sực nhớ ra…

Trương Thiến từng nói cần xin con dấu công ty cho bài tập thực hành ở trường.

Tôi thấy phiền, nên bảo luôn đưa cho chồng tôi – chủ doanh nghiệp – ký cho tiện.

Lúc đó đúng là tôi tự tay kết bạn giùm cô ta với chồng mình.

Tôi tự tay dắt sói vào nhà.

Đang tự trách, Từ Dương đã nhanh tay gõ một tin nhắn và gửi đi:

“Thả thính giỏi thế, học phí sau này tự đi mà kiếm!”

Nhìn dòng tin đó sáng lên trên màn hình.

Tôi bỗng dưng… hết giận luôn.

2

Tối qua, những lời của Từ Dương đã đủ thẳng thắn và không nể nang.

Tôi cứ nghĩ Trương Thiến sẽ vì xấu hổ mà từ đó không dám lộ diện nữa.

Ai ngờ sáng hôm sau đã gọi điện cho tôi.

Vừa bắt máy, cô ta nước mắt nước mũi nghẹn ngào gọi tôi là “chị”, năn nỉ xin gặp một lần.

Từ Dương nghe tôi nói đã nhận lời thì không vui chút nào:

“Gặp cái thể loại đầu óc có vấn đề làm gì? Thời gian đó không đi mua đồ Tết còn hơn.”

Tôi thuận miệng đáp lại cho xong, rồi thay đồ đi đến chỗ hẹn.

Cô ta chọn một tiệm trà sữa giá rẻ – Mật Tuyết Băng Thành.

Tôi vừa ngồi xuống, Trương Thiến đã hồ hởi chào tôi:

“Chị ơi, em chỉ đủ tiền mời chị uống ở Mật Tuyết, chị không chê đấy chứ?”

Bộ dạng rụt rè ấy, khiến tôi thật khó liên tưởng đến cô gái vừa tối qua còn thả thính chồng người khác.

Là cô ta diễn sâu, hay thực sự có uẩn khúc?

Tôi cười nhạt:

“Chị cũng hay uống ở đây, không sao đâu.”

Vừa dứt lời, Trương Thiến đã ngẩng mặt lên, nước mắt giàn giụa:

“Chị ơi, em sai rồi. Tối qua em nhắn cho anh ấy một câu, chắc anh ấy giận rồi…”

Tôi giả vờ ngạc nhiên:

“Thế à?”

Cô ta lập tức móc điện thoại ra, chìa ngay ra trước mặt tôi.

Vừa lau nước mắt vừa nói:

“Bà em dương tính rồi, bác sĩ dưới quê bảo không sống được mấy ngày nữa…

Em từ nhỏ được bà nuôi lớn, bà chỉ mong được nhìn thấy em mặc váy cưới trước khi nhắm mắt.

Em không quen ai cả, chỉ tin mỗi chị với anh ấy…”

Từ sau khi mở cửa lại, ai cẩn thận đến đâu cũng khó tránh khỏi nhiễm.

Tôi vừa tuần trước cũng dính, sốt ba ngày liền mới đỡ.

Nếu thật là người già dương tính mà không được chữa trị kịp thời, đúng là nguy hiểm thật.

Nhìn cô ta khóc sướt mướt, tôi cũng có chút mủi lòng.

Nhưng cho dù thương cảm, bảo tôi cho mượn chồng thì không có cửa.

Tôi có thể hào phóng, nhưng đàn ông và bàn chải đánh răng là thứ tuyệt đối không chia sẻ.

May là Trương Thiến không nhắc lại chuyện nhờ Từ Dương đóng vai bạn trai nữa.

Chỉ một mực xin tôi thay cô ta nói đỡ với Từ Dương.

Chắc sợ bị cắt tiền học kỳ sau đây mà.

3

Buổi tối về đến nhà, tôi kể lại mọi chuyện cho Từ Dương nghe.

Anh cười lạnh một tiếng:

“Em đừng nói là tin thật đấy nhé?”

Tôi khựng lại:

“Thì cô ta đâu đến mức nguyền rủa bà mình?”

Khi chúng tôi quyết định hỗ trợ Trương Thiến, cũng đã tìm hiểu kỹ hoàn cảnh của cô ấy.

Nhà quê, cha mất sớm, mẹ đi bước nữa, từ nhỏ được bà ngoại nuôi lớn.

Điều kiện học hành thiếu thốn nhưng học lực khá ổn.

Từ Dương nhếch môi cười mỉa, rồi đưa tay véo nhẹ má tôi, giọng vừa dỗ dành vừa trêu:

“Miễn là em vui.”

Từ Dương vốn là người tự mình lập nghiệp từ sớm, tôi càng tin vào con mắt nhìn người của anh.

Thế nên… lẽ nào Trương Thiến thật sự có vấn đề?

Tôi mở lại WeChat, phát hiện không biết từ bao giờ Trương Thiến đã chặn tôi xem nhật ký.

Tôi lại vào TikTok của cô ta, trống trơn, chẳng thấy gì mới.

Tuy nhiên, nhờ vài bình luận trong một clip, tôi đoán ra được nickname của cô ta trên Xiaohongshu.

Phụ nữ một khi đã bị chạm đến lòng nghi ngờ, thì khả năng điều tra còn đỉnh hơn thám tử.

Tôi mở Xiaohongshu của cô ta ra – và không khỏi sững sờ.

Tài khoản có hơn mười ngàn người theo dõi, đăng toàn các bài review mỹ phẩm, đồ dùng cao cấp và cả ảnh selfie.

Góc chụp cực kỳ tinh tế, tạo cảm giác sang trọng bí ẩn.

Nếu không nhờ nhìn rõ mặt, tôi suýt tưởng tài khoản đó là của chính mình.

Vì những món đồ cô ta khoe, đều là thứ tôi từng chia sẻ trên vòng bạn bè WeChat.

Bình thường tôi hay chia sẻ vài món mình thích dùng cho bạn bè xem, cũng chẳng bao giờ để ý ai xem hay không.

Ai ngờ cô ta dùng chính mấy thứ đó để sống ảo.

Cơn buồn nôn trào lên tận cổ.

Một con “sống ảo thành tinh”!

Tôi tiếp tục lướt xuống.

Bất ngờ thấy một bức ảnh chụp bóng lưng đàn ông rất quen.

Nếu tôi không nhầm, đó là Từ Dương – còn bối cảnh chính là văn phòng của anh ấy.

Dưới ảnh có caption:

“Anh Từ vất vả quá, thương anh ngoan ghê!”

Phía dưới phần bình luận còn “nhộn nhịp” hơn:

“Người yêu tiểu tiên nữ có khí chất quá đi! Trẻ vậy mà đã làm chủ công ty, đúng là xứng đôi vừa lứa.”

Và Trương Thiến trả lời:

“Anh Từ thật sự rất giỏi, là thần tượng em ngưỡng mộ.”

Thần tượng? Thần tượng cái con khỉ!

Chồng tôi giỏi thế nào có liên quan gì đến cô?

Muốn thế chỗ tôi hả?

Muốn làm phượng hoàng, cũng đừng giẫm xác người khác mà lên.



Bình luận