Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Người Tình Bất Đắc Dĩ

Chương 4



11

Con gái tôi vừa mới vào mẫu giáo, tôi lo lắng chuyện ly hôn sẽ ảnh hưởng đến con bé, nên tạm thời chưa nói gì, định đợi thêm một thời gian cho con có thời gian thích nghi.

Hôm đó, gần hết giờ làm, tôi nhận được điện thoại từ mẹ.

“Tiêu Tiêu, mẹ đi đón cháu nhưng cô giáo bảo bố nó đã đón rồi. Con hỏi thử Tề Vĩ xem chuyện gì đang xảy ra?”

Nghe xong, tôi lập tức gọi ngay cho Tề Vĩ.

Hắn ta tỏ vẻ khó chịu, giọng điệu cáu kỉnh:

“Mẹ tôi sinh nhật, tôi cho con bé đến ăn một bữa cơm thì sao nào?”

Tôi quát còn to hơn hắn:

“Không có sự đồng ý của tôi thì không được! Anh đang ở đâu, tôi qua ngay!”

Sau khi lấy được địa chỉ, tôi lập tức chạy đến nhà hàng.

Đứng bên ngoài, tôi tiếp tục gọi điện cho Tề Vĩ.

Vài phút sau, hắn ta dắt con gái ra.

“Trần Tiêu, cô bị thần kinh à?”

Tôi lao đến, ôm chặt con bé vào lòng, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Tề Vĩ.

“Tôi không muốn cãi nhau với anh, cũng chưa từng cấm con bé gặp anh. Nhưng tôi yêu cầu anh phải có sự đồng ý của tôi trước!”

“Anh tự ý đưa con bé đi, anh có biết điều đó ảnh hưởng đến tôi thế nào không?”

Dù gì thì hắn cũng là bố đứa trẻ, còn mẹ hắn là bà nội của con gái tôi.

Nếu thực sự muốn gặp con, tôi sẽ không cản.

Nhưng tôi tuyệt đối không chấp nhận kiểu tự ý đưa con đi mà không báo trước thế này.

Sau chuyện này, tôi nhất định phải trao đổi lại với trường mẫu giáo, trừ bố mẹ tôi và tôi ra, không ai được phép tự ý đón con.

Tề Vĩ cau mày, bực bội gãi đầu.

“Rồi rồi, đi đi, nhìn thấy cô là tôi phát mệt!”

Tôi không muốn cãi vã trước mặt con gái, liền ôm con lên xe rời đi.

Trên đường về, tôi nhận ra con bé bất thường một cách kỳ lạ.

Tôi kiên nhẫn dỗ dành.

“Con yêu, sao thế? Mẹ vừa rồi làm con sợ à?”

Con bé đỏ hoe mắt, lắc đầu.

Nhìn đôi mắt long lanh đầy nước, lòng tôi đau như cắt.

Tôi nhẹ nhàng ôm con vào lòng, nhưng vừa chạm đến, con bé bỗng hét lên.

Cảm giác bất an dâng lên trong lòng, tôi vội vén tay áo con lên.

Dưới lớp vải, cánh tay nhỏ bé đã bầm tím một mảng lớn.

Là tôi một tay chăm con từ nhỏ, chỉ cần nhìn thoáng qua, tôi đã biết đây không phải vết thương do va đập hay té ngã.

Tôi cố gắng kiềm chế cơn giận, dịu dàng hỏi:

“Con yêu, nói cho mẹ biết, cánh tay này bị sao thế? Có ai đánh con không?”

Ban đầu, con bé còn do dự, nhưng sau một hồi được tôi dỗ dành, con bé mới nghẹn ngào nói ra sự thật.

“Mẹ ơi, là cô KiKi…”

“Cô ấy bóp tay con, còn bắt con quỳ xuống lạy cô ấy nữa.”

“Mẹ ơi, cô KiKi xấu lắm! Cô ấy dùng kim châm vào chân con, đau lắm, con khóc, cô ấy lại đánh con… Mẹ ơi, tại sao cô ấy lại làm vậy?”

Lời con bé nói khiến tim tôi như bị dao cắt.

Tôi không thể ngờ được, Triệu Tiểu Kỳ lại tàn nhẫn đến mức này, xuống tay độc ác với một đứa bé mới bốn tuổi!

Khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn lập tức lao đến, giết chết ả ta!

12

Tôi lập tức gọi cho mẹ, dặn bà đưa con gái đến bệnh viện kiểm tra thương tích.

Sau đó, tôi quay lại khách sạn.

Khi tôi đến nơi, chị Trương và Thẩm Vi cũng vừa có mặt.

Hai người họ vốn là bạn ăn chung của tôi, chúng tôi còn lập một nhóm chat nhỏ.

Biết chuyện con gái bị bạo hành, tôi lập tức gửi tin nhắn vào nhóm.

Hai chị bỏ hết công việc, lao ngay đến giúp tôi.

Ba người chúng tôi cùng nhau tiến vào phòng ăn riêng, nơi gia đình Tề Vĩ đang dùng bữa.

Vừa thấy chúng tôi, cả bàn đều sững sờ.

Tề Vĩ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy chán ghét.

“Cô đến làm gì nữa? Còn chưa gây náo loạn đủ à?”

Mẹ Tề Vĩ càng lộ rõ vẻ khó chịu.

“Đồ sao chổi! Ở đây không chào đón cô, cút đi!”

Triệu Tiểu Kỳ ngồi bên cạnh bà ta, cười hả hê.

Tôi đặt tay lên bàn xoay giữa bàn tiệc, mạnh mẽ lật tung nó lên.

“Ăn này!”

Chén bát, đồ ăn bay tứ tung.

Chưa để đám người kia kịp phản ứng, tôi đã túm tóc Triệu Tiểu Kỳ, giơ tay tát liên tục lên mặt cô ta.

Bốp! Bốp! Bốp!

Triệu Tiểu Kỳ ôm bụng, không dám đánh trả, chỉ biết hét lên cầu cứu.

“A Vĩ, cứu em với!”

Tề Vĩ định xông lên, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt sắc bén của chị Trương, hắn lập tức chùn bước.

Hắn từng chứng kiến sức mạnh kinh hoàng của chị ấy, nên không dám manh động.

Những người khác trong phòng cũng lao vào can ngăn, nhưng tất cả đều bị tôi chặn lại.

Mẹ Tề Vĩ tức đến mức dậm chân thình thịch.

“Cháu trai của tôi ơi! Mau gọi cảnh sát đi!”

Tát đến mức tay hơi mỏi, tôi mới dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Tề Vĩ, giọng lạnh băng.

“Tề Vĩ, anh còn là con người không?

Để Triệu Tiểu Kỳ ra tay với con gái anh, anh còn xứng làm bố nó sao?”

Tề Vĩ nhíu mày, ánh mắt hiện rõ sự bối rối.

“Cô nói gì vậy?”

Tôi bật ghi âm cuộc nói chuyện với con gái cho cả phòng nghe.

Mặt Tề Vĩ biến sắc, quay sang nhìn Triệu Tiểu Kỳ, giọng run rẩy:

“Cô đánh con gái tôi thật à?”

Dựa vào phản ứng của hắn, có vẻ như hắn thực sự không biết chuyện này.

Triệu Tiểu Kỳ, với gương mặt sưng như đầu heo, khóc lóc nức nở.

“A Vĩ, không có chuyện đó! Cô ta vu oan cho em!”

Lúc này, dù tôi có trút bao nhiêu giận dữ cũng không thể nguôi ngoai.

Đó là đứa con tôi dứt ruột sinh ra, tôi chăm bẵm từng ngày, vậy mà bọn họ lại dám ra tay độc ác với con bé sao?!

Mẹ Tề Vĩ ngã phịch xuống sàn, khóc lóc gào thét.

Tề Vĩ chưa từng thấy tôi giận dữ đến mức này, nên có chút chột dạ, giọng điệu cũng dịu xuống.

“Chuyện này có lẽ có hiểu lầm. Trẻ con ở độ tuổi đó có thể nói dối theo phản xạ, có khi cô hiểu lầm rồi.”

Hắn nên thấy may mắn vì hắn không biết trước chuyện này.

Nếu hắn biết mà vẫn bênh vực ả đàn bà kia, tôi nhất định không để hắn yên.

Tôi nhìn thẳng vào Triệu Tiểu Kỳ, lạnh giọng nói:

“Không phải cô muốn báo cảnh sát sao?

Gọi đi!

Mẹ tôi đã đưa con gái tôi đến bệnh viện kiểm tra thương tích, cũng đang làm đơn tố cáo rồi.

Vừa hay, để cảnh sát điều tra luôn cho rõ trắng đen.”

Vừa nghe xong, vẻ mặt Triệu Tiểu Kỳ lập tức trắng bệch, ánh mắt lộ rõ sự hoảng loạn.

Mẹ Tề Vĩ lập tức lao đến bảo vệ con dâu tương lai.

“Chỉ là một con bé, có gì quan trọng chứ?

Hôm nay cô dám động vào con dâu tôi, làm tổn thương cháu trai tôi, tôi liều mạng với cô!”

Tôi lạnh lùng giơ chân, đá thẳng bà ta ngã xuống.

“Liều cái đầu bà ấy!”

Tề Vĩ nổi điên, xông lên phía trước.

“Trần Tiêu! Đó là mẹ tôi!”

Tôi buông Triệu Tiểu Kỳ ra, ném cô ta về phía Tề Vĩ, giọng đanh thép:

“Chuyện này, tôi không để yên đâu.”

Dứt lời, tôi xoay người rời khỏi đó, cùng chị Trương và Thẩm Vi rời khỏi khách sạn.

13

Rời khỏi khách sạn, chị Trương vẫn chưa hả giận.

“Thật sự cứ thế mà buông tha cho cặp cẩu nam nữ đó à?”

Thẩm Vi thở dài:

“Con tiểu tam kia đang mang thai, có báo cảnh sát thì cũng chẳng làm gì được, cùng lắm là hòa giải thôi.”

Tôi hiểu ý Thẩm Vi.

Đây cũng là lý do khi biết chuyện, tôi không chọn báo cảnh sát.

Dù sao, cứ đánh cho hả giận trước đã.

Tôi đoán chắc Triệu Tiểu Kỳ không dám báo cảnh sát đâu.

“Yên tâm đi, chuyện này tôi tuyệt đối không để yên.”

Sai lầm lớn nhất của Triệu Tiểu Kỳ chính là đụng vào con gái tôi.

Cô ta nghĩ mang thai thì có thể làm càn sao?

Đợi đấy, tôi sẽ cho cô ta biết hậu quả của việc chọc giận một người mẹ.

14

Vài ngày sau, tôi chủ động gọi cho Tề Vĩ.

Tôi yêu cầu hắn dẫn Triệu Tiểu Kỳ ra ngoài, cùng tôi nói chuyện về vấn đề của con gái.

Ban đầu, Tề Vĩ không muốn.

Nhưng tôi không ngừng uy hiếp, cuối cùng hắn cũng đồng ý.

Khi Triệu Tiểu Kỳ vừa ngồi xuống, cô ta vẫn giữ thái độ vô cùng kênh kiệu.

Tôi cố gắng kiềm chế cơn giận, thẳng thắn nói chuyện với Tề Vĩ.

Tôi yêu cầu từ nay về sau, hắn không được gặp con gái nữa.

Tề Vĩ lập tức phản đối.

Triệu Tiểu Kỳ lại càng được nước lấn tới, há miệng sư tử:

“Muốn cắt đứt tình cha con à? Được thôi, đưa 500 triệu đây!”

Đúng là có người sắp xuống địa ngục mà còn kiêu ngạo thật đấy.

“Không bàn được thì thôi.”

Tôi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Triệu Tiểu Kỳ tức giận đập bàn.

“Trần Tiêu, cô dám đùa giỡn với chúng tôi à?”

Tôi nhướng mày, cười khẩy:

“Đúng vậy, tôi đang đùa cô đấy, đồ ngu!”

Triệu Tiểu Kỳ nghiến răng nghiến lợi, buông lời đe dọa, bảo tôi cứ đợi mà xem.

Sau đó, cô ta lôi Tề Vĩ đứng dậy rời đi.

Lúc đi ngang qua tôi, cô ta còn cố tình đụng mạnh vào tôi một cái.

Tôi không nói gì, chỉ ngồi xuống ghế, chậm rãi quan sát bóng lưng hai người họ.

Chưa đi được bao xa, đột nhiên—

Ầm!

Một chiếc ô tô lao thẳng về phía hai người bọn họ với tốc độ cực nhanh.

Đúng vào giây phút sinh tử, Tề Vĩ vung tay, hất Triệu Tiểu Kỳ ra để tự cứu mình.

Triệu Tiểu Kỳ bị chiếc xe húc văng ra xa hơn chục mét.

Bịch!

Cơ thể cô ta đập mạnh xuống mặt đường, máu chảy lênh láng.

Tôi nhìn cảnh tượng đó, khóe môi khẽ nhếch lên.

Quả báo đến rồi.

15

Vụ tai nạn khiến Triệu Tiểu Kỳ mất đứa con trong bụng.

Không chỉ vậy, xương cụt của cô ta bị vỡ nát hoàn toàn, cả đời không thể đứng dậy đi lại nữa.

Tề Vĩ dù đã kịp đẩy cô ta ra, nhưng vẫn bị chiếc xe quẹt trúng.

Hắn bị gãy chân, hai chiếc xương sườn cũng vỡ.

So với Triệu Tiểu Kỳ, vết thương của hắn vẫn còn nhẹ.

Nhưng cơ hội thăng chức, tăng lương của hắn thì xem như tan thành mây khói.

Tài xế gây tai nạn bị cảnh sát bắt giữ ngay tại hiện trường.

Sau khi điều tra, hóa ra kẻ lái xe chính là người yêu cũ của Triệu Tiểu Kỳ.

Tên đó vừa mới trở về thành phố tuần trước, lần này lao xe vào cô ta chính là để báo thù.

Triệu Tiểu Kỳ quên mất một chuyện.

Cô ta hiểu tôi, nhưng tôi cũng hiểu cô ta không kém.

Nhiều năm trước, cô ta từng kể rằng người yêu cũ làm ăn thất bại, còn vũ phu đánh đập cô ta.

Sau đó, gã ta ôm hết số tiền dành dụm của cô ta bỏ trốn.

Nhưng có một lần, cô ta say rượu và vô tình nói hớ.

Thực tế, số tiền đó vốn không phải bị gã lừa, mà là cô ta nướng sạch vào sòng bạc.

Để đổ tội cho người yêu cũ, cô ta cố tình dựng lên một vở kịch, tìm người giả vờ lừa gạt gã.

Sau khi gã bỏ trốn, cô ta bịa ra một câu chuyện đáng thương để lấy lòng thương hại từ bạn bè và người thân.

Trước đây, tôi từng nghe nói gã bạn trai cũ này nóng tính, dễ kích động.

Chỉ cần bị chọc giận, hắn có thể ra tay đánh người không chút do dự.

Nếu bây giờ để hắn biết người hủy hoại cuộc đời hắn năm xưa chính là Triệu Tiểu Kỳ, hắn sẽ làm gì?

Tôi nhờ Tiểu Hứa tìm kiếm tung tích của gã, gửi tin nhắn cho hắn, và “vô tình” tiết lộ rằng hôm nay tôi có hẹn với Triệu Tiểu Kỳ và Tề Vĩ.

Ban đầu, tôi nghĩ gã ta sẽ đánh cô ta một trận cho hả giận.

Không ngờ, hắn lại chọn cách giết chết cô ta.

Nghe nói sau khi bị Triệu Tiểu Kỳ lừa sạch tiền, làm gì cũng thất bại, hắn ta đã trải qua quãng thời gian vô cùng khốn khổ.

Tích tụ bao nhiêu oán hận, cuối cùng hắn cũng được báo thù.

Để cảm ơn, tôi đặc biệt tìm đến Thẩm Vi.

Nhờ chị ấy giới thiệu sư huynh của mình – một luật sư có tiếng, để hỗ trợ hắn trong phiên tòa sắp tới.

Ngày Triệu Tiểu Kỳ tỉnh lại, tôi đích thân mang một vòng hoa đến bệnh viện thăm cô ta.

“Tôi mua hoa cúc loại tốt nhất đấy.

Lẽ ra định để sang năm Thanh Minh mới gửi cho cô.

Nhưng thôi, tặng sớm cũng chẳng sao, cứ thoải mái nhận nhé.”

Lúc đó, cô ta nằm trên giường bệnh, toàn thân băng bó kín như xác ướp.

Nghe tôi nói, chỉ số huyết áp của cô ta trên màn hình lập tức nhảy vọt lên hơn 200.

Tôi nhẹ nhàng đặt vòng hoa xuống, mỉm cười rời đi.

Những kẻ đáng bị trừng phạt, cuối cùng cũng nhận lấy hậu quả xứng đáng.

Còn tôi, đã đến lúc trở về bên con gái, tận hưởng một cuộc sống mới.

( Hoàn )

(Đã hết truyện)

Tôi Bị Ch ử i Lên Hot Search Vì Là Vợ Anh Ấy (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

1
Tôi tên Cốc Vân Lăng, một diễn viên hạng mười tám, và hôm nay tôi bị chửi lên top 1 hot search.

Lý do thì cực kỳ lố bịch — tôi bị chụp ảnh đứng chung khung hình với lưu lượng đỉnh cấp Minh Sở.

Thật sự là quá nhảm nhí!

Trong loạt ảnh mà đám paparazzi tung ra, tôi mặc áo phao to sụ, để mặt mộc, tay xách hai ly trà sữa, nhìn chẳng khác gì cô giao hàng.

Còn Minh Sở thì đeo kính râm, chân dài dáng chuẩn, đứng bên cạnh tôi mà trông cứ như một công tử quý tộc bị “gạ tình giữa phố”.

Caption đi kèm: [Sốc! Minh Sở hẹn hò đêm khuya với nữ diễn viên hạng mười tám, nghi vấn yêu đương bị lộ!]

Phần bình luận thì nổ tung:

“Cô này là ai vậy? Hạng bét thì đừng có bám fame!”

“Cười xỉu, Minh Sở mà thèm cô ta á? Photoshop còn chẳng dám chỉnh lố thế này!”

“#CốcVânLăngCútKhỏiShowbiz”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tay run lên.

Không phải vì tức.

Mà là… hoảng.

Vì —

Tôi và Minh Sở đã kết hôn bí mật được ba năm rồi.

2
Điện thoại của chị quản lý Vương lập tức gọi tới dồn dập.

“Cốc Vân Lăng! Em điên rồi à?! Dám lén gặp riêng Minh Sở?!”

Tôi vừa mở miệng định giải thích, chị ấy đã xả nguyên tràng như pháo nổ.

“Lập tức đăng bài thanh minh! Bảo là chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi! Bên phía Minh Sở đã liên hệ với chị rồi, họ sẽ không ra mặt giải thích đâu, em nên biết điều thì hơn!”

Tôi siết chặt điện thoại, cổ họng khô rát.

Minh Sở… không định thanh minh sao?

Ý anh là gì đây?

Ba năm trước, lúc chúng tôi kết hôn, anh ấy chẳng có gì trong tay, đến cái nhẫn cũng không mua nổi.

Giờ anh nổi tiếng rồi, còn tôi trở thành cái “vết nhơ” mà anh không dám nhận ư?

Tôi cười lạnh:

“Được, em đăng.”

Cúp máy, tôi lên Weibo, gõ nhanh một dòng:

[@CốcVânLăng]: Tôi và @MinhSở chỉ là đồng nghiệp bình thường, mong mọi người đừng suy diễn quá mức.

Đăng xong, tôi tắt máy luôn.

Không thấy thì khỏi đau lòng.

3
Nhưng Internet đâu có buông tha cho tôi.

Tôi vừa đăng bài xong, fan của Minh Sở càng nổi điên.

“Ha, đồ đeo bám cuối cùng cũng ra mặt rồi hả?”

“Chắc chắn là cô ta và team đang tạo scandal! Tội nghiệp anh Minh Sở!”

“Các chị em ơi! Đào hết phốt quá khứ của cô ta lên!”

Chỉ hai tiếng sau, ‘phốt’ của tôi tràn ngập khắp nơi:

— Thời đại học “bắt nạt bạn học” (trong khi người kia mới là kẻ bạo lực học đường).

— Trên phim trường “ra vẻ ngôi sao” (đạo diễn sau đó đã đích thân thanh minh chỉ là hiểu lầm).

— Thậm chí còn có ảnh “nude” bị photoshop trắng trợn.

Tôi vô cảm lướt xem từng bình luận ác ý, nhưng tim thì đau như bị dao cứa.

Điều nực cười nhất là —

Những người mắng tôi là “đồ đeo bám”, căn bản không biết…

Tôi, chính là vợ hợp pháp trên giấy tờ của Minh Sở.

4
Buổi tối, tôi cắn răng mở livestream.

Yêu cầu của công ty, nghe thì đẹp đẽ là “xoa dịu fan”.

Trước ống kính, tôi gượng cười:
“Chào mọi người, tôi là Cốc Vân Lăng…”

Bình luận nhảy ào ào như nổ tung.

“Con trà xanh kia cút đi!”

“Tránh xa Minh Sở ra một chút!”

“Buồn nôn! Đồ tạo phốt ăn fame!”

Tôi giả vờ không thấy gì, cúi đầu vuốt mèo.

Con mèo Ragdoll nhà tôi tên là Thang Viên, lặng lẽ dụi vào chân tôi, mềm mềm ngoan ngoãn nằm lên đùi.

Tôi xoa đầu nó, thuận miệng trêu:
“Thang Viên, gọi ba đi.”

Cả bình luận im bặt một giây.

Sau đó ——

“?? Sao con mèo này giống hệt con mèo nhà Minh Sở vậy??”

“Vãi chưởng! Tuần trước livestream, con Ragdoll nhà ảnh cũng tên Thang Viên luôn đó!!”

“Nghĩ kỹ mới thấy rợn người…”

Tay tôi run lên, suýt nữa ném luôn con mèo đi.

Xong đời rồi!

Con mèo nhà Minh Sở… đúng là tôi tặng!

Quà kỷ niệm ngày cưới của tụi tôi!

Tôi cuống cuồng định tắt livestream, nhưng đã muộn.

Bình luận điên cuồng spam, ảnh chụp màn hình lan khắp mạng xã hội.

#CốcVânLăngMinhSởMèoGiốngNhau

#CốcVânLăngGọiMèoLàBa

Hot search lại nổ tung.

5
Tôi đổ người xuống sofa, đầu óc trống rỗng.

Điện thoại rung liên hồi, toàn là cuộc gọi nhỡ.

Của chị Vương, của công ty, thậm chí là… của Minh Sở.

Tôi nhìn cái tên quen thuộc đó, tay lơ lửng trên màn hình mà không dám nhấn nghe.

Đã ba năm rồi.

Trừ vài lời chúc lễ Tết gửi chung trong group, gần như chẳng liên lạc.

Giờ anh gọi đến… là để mắng tôi? Hay cảnh cáo tôi?

Tôi hít sâu một hơi, bấm nhận cuộc gọi.

“Cốc Vân Lăng.”

Giọng Minh Sở vang lên trong điện thoại, trầm thấp lạnh nhạt.

Tim tôi khựng lại một nhịp.

“Anh…” Giọng tôi khô khốc, “Anh muốn nói gì?”

Bên kia im lặng mấy giây.

Rồi tôi nghe thấy anh bật cười khẽ.

“Thang Viên béo lên rồi.”

Tôi: “……?”

Vậy thôi hả?

Tôi suýt nữa ném cái điện thoại đi:
“Minh Sở! Bây giờ cả mạng đang đào tung chuyện của tụi mình lên! Anh còn có tâm trạng quan tâm con mèo?!”

Anh lại im lặng vài giây.

“Đừng livestream nữa.”

Nói xong, dập máy cái rụp.

Tôi: “???”

Đồ thần kinh à!



Bình luận